Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 83: Là Người Đa Tình Hay Là Ta Đa Tình (10)




Quyết định tạm thời từ bỏ Triều Từ để làm tê liệt Lâu Thần được đưa ra rất nhanh chóng, nhưng việc thực hiện lại không hề đơn giản.

Khi những lá thư ngớ ngẩn đó được đưa ra trước mặt hắn, hắn biết rằng Triều Từ đang nhìn mình.

Triều Từ là một người cứng đầu, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu ngu ngốc. Cậu biết rằng bằng chứng đó thật nực cười, nhưng cho dù bằng chứng đó có nực cười đến đâu, thì cũng không phải là do cậu quyết định.

Vậy nên, Triều Từ nhìn hắn, mang theo sự hy vọng và cả sự tin tưởng.

Nhưng chính tay hắn đã đập tan niềm tin và hy vọng của cậu từng chút một.

Trước đây hắn biết Triều Hoa ngu xuẩn và hẹp hòi, nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy ả lại đáng ghét đến như vậy.

Hắn nghe thấy giọng nói của Triều Từ càng lúc càng lạnh hơn, ánh mắt nhìn hắn cũng càng lúc càng tối hơn.

Cuối cùng, cậu quỳ xuống trước mặt hắn rồi nói: "Không nhận."

Rất bình tĩnh, không có một chút buồn bã hay sợ hãi nào về đại họa sắp xảy ra.

Bình tĩnh đến đáng sợ.

Những ngón tay của Lâu Việt ẩn trong ống tay áo đang co lại và run rẩy.

Như là có một thứ gì đó rất quan trọng, đang vuột mất khỏi tay hắn.

......

Một thời gian sau, Triều gia bị tống vào đại lao.

Triều Từ xông vào điện Cần Chính, quỳ gối trước điện suốt một đêm.

Thực ra, dù Triều Từ không đến, hắn cũng sẽ bí mật thay thế toàn bộ người của Triều gia. Nhưng chuyện này hắn không thể nói cho Triều Từ biết, cũng không thể cứ như vậy để Triều Từ quay về.

Một khi đã diễn kịch, thì phải diễn đến cùng.

Lý trí đã nói với hắn như vậy.

Nhưng tiếng đầu va chạm với nền đá bên ngoài điện, mỗi tiếng đều như đánh vào trái tim của Lâu Việt, giống như một con dao cùn đang cứa vào tim hắn hết lần này đến lần khác.

Hắn không thể mềm lòng, nếu không sẽ thất bại trong gang tấc.

Hắn bẻ gãy cây bút lông sói trong tay mình.

Hắn ước gì Triều Từ mau chóng bỏ cuộc đi, cho dù cậu chỉ quỳ một đêm thôi thì cơ thể của cậu cũng không thể chịu đựng được.

Nhưng Triều Từ lại kiên trì hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn. Thậm chí đến nửa đêm, khi Lâm Trình báo với hắn rằng Triều Từ không còn đủ sức để ngồi dậy và gần như bất tỉnh, nhưng cuối cùng Triều Từ vẫn cố gắng tiếp tục quỳ lạy.

Đó là đêm dài nhất mà Lâu Việt từng trải qua.

Mỗi một âm thanh vang lên giống như bị kéo dài ra một cách đau đớn, làm cho nó trở nên vô cùng đằng đẵng.

Lại nửa canh giờ trôi qua.

Âm thanh bên ngoài cung đã dừng lại.

Lâu Việt cũng bị dày vò đến cực hạn, đôi mắt của hắn đỏ ngầu mà nhìn Lâm Trình.

"Bảo hắn quay về đi, cô phán toàn tộc Triều gia bị lưu đày."

Triều gia nuôi dưỡng tư binh, ý đồ tạo phản, với tội danh như vậy cho dù tru di cửu tộc cũng không phải là quá đáng, nhưng chỉ kết án lưu đày thôi thì rất là vô lý.

Ban đầu, kế hoạch của Lâu Việt là tru di tam tộc, đồng thời bắt những thân thích còn lại đi lưu đày, sau đó lén thay thế Triều Minh Chi và những người khác.

Nhưng hắn không thể nói cho Triều Từ biết chuyện này, mà nếu không cho Triều Từ biết thì cậu sẽ không bao giờ quay lại.

Vậy tốt hơn hết là bắt chín tộc lưu đày, mặc dù có vẻ quá khai ân nhưng vẫn chấp nhận được.

Lâu Việt thức trắng đêm đó. Sáng hôm sau, khi hắn bước ra điện Cần Chính, hắn nhìn thấy một vệt máu đỏ thẫm nổi bật ngay giữa bậc thềm.

Hắn ép mình nhìn thẳng về phía trước, không nhìn, không suy nghĩ.

......

Cuộc sống của Triều Từ trong Quỳnh Hoa Cung vốn dĩ đã khó khăn, ở lãnh cung cái gì cũng không có, chỉ có một người hầu ở bên cạnh cậu. Cậu là người được nuông chiều như vậy, không biết có thể chịu đựng được hay không.

Kể từ khi Triều gia bị kết án lưu đày, cuộc sống của Triều Từ lại càng khó khăn hơn. Chưa kể cậu đã nằm liệt giường mấy ngày từ khi quỳ lạy trước điện Cần Chính suốt một đêm, thậm chí sau khi có thể đứng lên, thì sức khỏe của cậu cũng không còn như trước.

Những người hầu kia thường xuyên áp bức, coi thường cậu, thậm chí còn không cung cấp thức ăn, quần áo, thuốc men cơ bản nhất và luôn gây khó dễ. Lâu Việt ước gì mình có thể chém chết những tên cẩu nô đó, nhưng vào lúc này hắn phải nhẫn nhịn, không thể hành động một cách bốc đồng.

Đã đi đến bước này rồi, không thể thất bại được.

Hắn không ngừng tự nhắc nhở chính mình.

Nhưng hắn không ngờ rằng, Triều Từ đã biến mất.

Ngày Quỳnh Hoa Cung bị cháy, đó là ngày mà hắn trải qua nỗi kinh hoàng lớn nhất trong cuộc đời.

Dù hắn đã trải qua thất bại, ngã xuống nơi chiến trường đẫm máu và gần như mất mạng, nhưng hắn chưa bao giờ sợ hãi đến như vậy.

Nếu Triều Từ thật sự... chết ở bên trong, thì hắn phải làm sao?

Câu hỏi này quanh quẩn trong tâm trí hắn, nhưng hắn hoàn toàn không thể tìm ra câu trả lời.

May mắn thay, Triều Từ không có ở bên trong.

Cậu đã trốn thoát.

Trốn thoát... Trốn thoát cũng được.

Ít nhất cậu vẫn còn sống.

Như vậy, cậu không cần phải trải qua những ngày tháng vô nghĩa trong cung nữa. Đến khi hắn tiêu diệt được Lâu Thần và tất cả bè lũ của gã, hắn sẽ có thể đón hoàng hậu của mình trở về.

......

Vào một ngày nọ, sau khi Triều Từ rời đi được một tháng.

Lâu Việt đã có một giấc mơ.

Hắn mơ thấy sau khi giải quyết xong xuôi mọi việc của Lâu Thần, hắn bắt đầu dốc hết toàn lực tìm kiếm tung tích của Triều Từ.

Không mất bao lâu hắn đã tìm ra.

Sau khi hắn cho dán hoàng bảng ở khắp cả nước, đưa vô số nhân lực, vật lực vào việc tìm kiếm, thì tung tích về Triều Từ nhanh chóng xuất hiện.

Cậu đang ở Du Thành.

Sau khi biết tin này, Lâu Việt vô cùng vui sướng, lập tức phái người tiếp tục tìm kiếm để xác định vị trí cụ thể của Triều Từ, đồng thời hắn cũng lên đường đi đến Du Thành.

Bảy tháng xa cách, hầu như ngày nào hắn cũng nhớ nhung và lo lắng cho Triều Từ.

Nhưng trước khi hắn đến Du Thành, những người mà anh đã phái đi đã mang tin tức trở về.

Họ không tìm thấy hoàng hậu, chỉ tìm thấy một ngôi mộ.

Lâu Việt sững người.

Chết rồi...?

Làm thế nào... làm thế nào có thể...?

Không thể nào!

Đầu óc của hắn trống rỗng, hắn không tin vào tin tức được gửi đến, hắn điên cuồng thúc ngựa chạy đến Du Thành.

Du Thành cách không xa Kinh Thành, chỉ mất bốn ngày cưỡi ngựa.

Nhưng Lâu Việt chỉ mất hai ngày để đến đó, hắn không ăn, không uống, đi suốt cả đêm liền.

Khi hắn đến Du Thành, những người mà hắn đã sắp xếp đã đợi hắn từ lâu, bọn họ hướng dẫn hắn đi ra ngoài thành.

Có rất nhiều người đang đứng ở đó.

Phần lớn đều là thuộc hạ của Lâu Việt, họ tụ tập xung quanh, đứng thẳng chờ đợi Lâu Việt.

Còn có một người khác, một thiếu niên mặc đồ trắng trông như là hiệp khách.

Y quay lưng với Lâu Việt, trước mặt y là một gò đất nhô cao, trước gò đất đó là một tấm bia đá.

Mà thiếu niên đó đang ngồi xổm, đốt giấy trong một chậu than. Dù xung quanh đều là binh lính mặc áo giáp và cầm vũ khí, nhưng y không hề có dấu hiệu khác thường nào.

Năm giác quan của Lâu Việt rất tốt, hắn có thể đọc được những chữ trên tấm bia đá một cách rõ ràng dù đang đứng ở cách xa.

Bằng hữu Triều Từ lập mộ.

Vào lúc đó, dường như có một tiếng thét cực kỳ chói tai vang vọng trong tai Lâu Việt.

Tâm trí của hắn nổ tung, cảm giác lạnh lẽo đáng sợ tràn khắp cơ thể.

Lâu Việt chạy nhanh tới đó, nhưng bước chân lại lảo đảo mấy lần.

Dường như y nghe thấy tiếng bước chân của Lâu Việt.

Thiếu niên quay đầu, nhìn về phía hắn.

Y nhận ra Lâu Việt, nhẹ nhàng cúi đầu, nói một cách lạnh nhạt: "Thảo dân cung nghênh bệ hạ."

Y thậm chí còn không quỳ xuống, không nghe ra một chút tôn trọng nào trong giọng nói đó.

Nhưng vào lúc này, Lâu Việt không có tâm trạng để quan tâm đến chuyện như vậy.

Hắn đi đến bên mộ, vươn tay ra, cố gắng chạm vào tấm bia đá.

Đôi tay của hắn đã chặt đứt vô số đầu người, có một lần ra chiến trường, hắn bị mũi tên bắn trúng, vũ khí của hắn bị gãy, nhưng hắn vẫn có thể dùng tay không vặn cổ kẻ địch.

Nhưng tấm bia đá này lại đáng sợ hơn tất cả những vết máu, những ác quỷ vô số lần.

Sau khi thiếu niên hành lễ một cách tùy tiện xong, y nhìn thẳng vào Lâu Việt mà không hề tránh né.

"Hắn đã chết ba ngày trước." Thiếu niên đột nhiên nói.

Lúc này, y có thể thấy rõ ràng người đàn ông cao lớn trước mặt đã sững người khi nghe những lời ấy.

"Hắn mang thai, nhưng bị khó sinh."

Y vừa dứt lời, Lâu Việt bỗng nhiên quay đầu lại nhìn y, giọng nói của hắn khàn khàn rất khó nghe: "Hắn có thai sao?"

"Quả nhiên là người không biết." Thiếu niên nhếch môi cười, "Lúc hắn trốn khỏi cung, hắn đã mang thai được hai tháng."

Dù ngoại hình của thiếu niên trông rất nhã nhặn, nhưng vào lúc này cậu lại bình tĩnh nói ra những lời tàn nhẫn giống như một con quỷ ác độc: "Bốn ngày trước, hắn đột ngột chuyển dạ, nhưng sau một ngày một đêm vất vả, cuối cùng... Đại phu nói hắn bị chảy máu, khắp nơi đều có máu, hắn đã cầu xin đại phu, cầu xin ta giữ lấy đứa bé."

"Nhưng cuối cùng, hắn đã chết, thậm chí đứa bé đó cũng là một thai lưu."

"Hắn không có bạn bè, người thân đều đã bị lưu đày, chỉ có ta mới có thể lo liệu hậu sự cho hắn."

Lắng nghe từng lời của thiếu niên, đôi mắt của Lâu Việt như bị che phủ bởi một lớp sương máu.

Hắn mất hết sức lực ngã quỵ xuống, đầu gối đập mạnh vào mặt đất.

Làm sao lại có thể, làm sao có thể... mọi thứ đột nhiên trở nên như vậy?

Hắn đã suy nghĩ rất kỹ, đợi khi hắn tìm thấy Triều Từ, hắn sẽ bù đắp cho cậu thật tốt. Hắn biết Triều Từ đã chịu đau khổ và oan ức, hắn sẽ bồi thường cho cậu gấp ngàn lần. Hắn biết Triều Từ không thích hắn có người khác, hiện tại trong triều không ai dám làm gì hắn nữa, hắn có thể đuổi đi tất cả những nữ nhân trong hậu cung, chỉ ở bên cậu cả đời.

Triều Từ có tài năng và hoài bão, hắn biết cậu không cam lòng ở trong cung suốt đời. Hắn sẽ giúp cậu vào triều, từng bước loại bỏ mọi rào cản, để cậu bái tướng.

Hắn muốn Triều Từ sinh cho hắn một hoàng trưởng tử và thật nhiều hài tử, tốt nhất là tất cả đều giống như Triều Từ, hắn sẽ yêu thương bọn chúng từ tận đáy lòng.

Khi hai người già đi, hắn sẽ giao phó Đại Sở cho con, rồi tự mình dẫn Triều Từ đi ngao du khắp nơi.

Rõ ràng hắn đã suy nghĩ... đã suy nghĩ rất kỹ lưỡng.