Nhưng nếu nói sớm hơn cho y biết... thì sao chứ?
Lục Tắc Dịch có hơi hoảng hốt.
Y vốn dĩ là con cưng của trời, sinh ra trong một gia tộc và tông môn cực kỳ hiển hách, hơn nữa từ nhỏ đã bộc lộ thiên phú cực kỳ cao, dù trong gia tộc hay ở tông môn, mọi người cũng đều yêu thương và chiều chuộng y, chỉ cần y muốn thứ gì thì mọi người cũng đều ưu ái vô điều kiện.
Mà Triều Từ cũng rất giống y, cũng sinh ra trong một gia tộc lớn và có thiên phú cực cao. Nhưng khác là tính tình của y thì ngông cuồng, phóng túng, còn Triều Từ thì khiêm tốn, kín đáo hơn. Đều là những người nổi bật trong cùng một thế hệ nên hai người đã quen biết với nhau từ rất sớm.
Lúc đầu, y chỉ xem Triều Từ như là một người bạn bình thường mà đối đãi, nhưng dần dần y cũng phát hiện ra rằng Triều Từ, một người luôn thờ ơ với người khác, lại có chút gì đó đặc biệt đối với y. Đến nỗi, y không thể nào tin được khi nghe người khác nói rằng Triều Từ là một con người lạnh lùng.
Nhưng y phải công nhận rằng sự đối xử đặc biệt đó khiến trong lòng y dâng lên cảm xúc tự phụ và vui sướng, huống chi Triều Từ lại là một người vô cùng ưu tú và xinh đẹp.
Người giống như Lục Tắc Dịch có rất nhiều bạn bè vây quanh, y lúc nào cũng là tâm điểm trong vòng tròn đó, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào mà Triều Từ đã vượt lên trên vị trí của những người khác, trở thành người bạn thân thiết nhất của y.
Lục Tắc Dịch cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, y và Triều Từ chính là anh em chí cốt, sống chết có nhau, lúc ở chiến trường biên giới hai người tin tưởng mà giao phó phía sau cho nhau, có thể cùng nhau tiến vào bí cảnh mà không có một chút nghi ngờ nào, không cần phải lo lắng đối phương rắp tăm hãm hại mình.
Bọn họ đã từng phục kích những đại yêu Kim Đan và Nguyên Anh ở bên trong núi cấm, cuối cùng hai người cũng chiến thắng được trong gang tấc, nhưng cơ thể thì bị thương, đứt đoạn cả gân mạch. Trong ba ngày này, hai người nằm yên trên mặt đất giống như là xác chết, cả người chỉ có mỗi đôi mắt là có thể chuyển động được. Đến khi Lục Tắc Dịch vất vả lắm mới gom được một chút sức lực, bèn bò qua bên cạnh Triều Từ để đút cho cậu vài viên thuốc. Triều Từ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bầm dập, sưng tấy của y mà cười không ngừng.
Y tức giận nhéo lấy khuôn mặt cũng không khá hơn là bao của Triều Từ, Triều Từ đau đến mức nhe răng trợn mắt rồi lườm y một cái, sau đó hai người không biết vì sao mà phá lên cười.
Tuy nhiên càng về sau, tốc độ tu hành của Lục Tắc Dịch ngày càng nhanh, lúc Triều Từ còn ở Xuất Khiếu kỳ thì y đã đột phá Phân Thần kỳ.
Mặc dù quan hệ giữa y và Triều Từ vẫn như trước đây, nhưng vì cảnh giới khác nhau mà thời gian ở chung càng ngày càng ít lại.
Sau đó, phụ thân đã sắp xếp một cuộc hôn sự cho y, y cũng không quan tâm lắm đến cái gọi là hôn nhân đó nên đã đồng ý.
Y nhớ rõ Triều Từ đã nâng ly chúc mừng y trong ngày thành thân đó.
Sau cùng, y đã bị những kẻ kia vu khống và hãm hại, y biết Triều Từ bị phụ thân của mình lừa gạt, còn nhốt cậu vào bên trong bí cảnh, nhưng Lục Tắc Dịch lại cảm thấy như vậy cũng tốt.
Nháy mắt một cái mà đã mấy trăm năm trôi qua.
Y đã chết được mấy trăm năm rồi, vậy mà bây giờ mới biết Triều Từ.... thích y.
Lúc này suy nghĩ cẩn thận lại thì mới nhận ra chuyện này đã có dấu hiệu từ lâu, chỉ là khi đó y chưa bao giờ nghĩ đến khía cạnh này.
Vậy y đối với Triều Từ có phải là tình yêu đôi lứa hay không?
Nếu Triều Từ bày tỏ với y sớm một chút...
Mà thôi đi.
Nếu bày tỏ sớm hơn với y, tuy bọn họ sẽ ở bên nhau, nhưng lần đại nạn đó sẽ liên lụy đến Triều Từ.
Cứ như bây giờ cũng tốt.
Lục Tắc Dịch không nói gì, nhưng Lục Diễn giống như nghe được suy nghĩ của y từ trong tiếng thở dài.
Lục Diễn nắm chặt tay, các đường gân trên cánh tay nổi lên dày đặc.
Xem ra không phải là Triều Từ tương tư, mà cả hai người đều có tình ý lẫn nhau.
Ha!
Nhưng cuối cùng các người quá chậm.
Lục Tắc Dịch của bây giờ, chẳng qua chỉ là một người chết, bị thần hồn câu diệt từ mấy trăm năm trước mà thôi.
Lục Tắc Dịch trầm mặc một hồi lâu, khó khăn lắm mới lấy lại được tinh thần, rồi lại tự giễu chính mình.
Y đã qua đời nhiều năm, bây giờ chỉ còn sót lại một ít thần niệm mỏng manh lại sắp tiêu tán đi, còn nghĩ đến những chuyện này làm gì nữa?
Y nhìn về phía Lục Diễn nói: "Hãy bảo hắn đừng làm những việc ngu ngốc, tâm nguyện lớn nhất của ta chính là hắn có thể tự chăm sóc bản thân mình thật tốt."
Y hiểu rõ hơn ai hết trong tứ đại tông môn có biết bao nhiêu người muốn được cậu truyền thừa, có biết bao nhiêu người không từ thủ đoạn. Mấy năm nay chắc hẳn Triều Từ đã chịu rất nhiều áp lực.
Tên ngốc này.
Lục Diễn nhìn Lục Tắc Dịch, trong mắt chỉ toàn sự rét lạnh.
Không ngờ các người lại suy nghĩ cho nhau đến như vậy.
Thần niệm chỉ có thể duy trì trong một thời gian rất ngắn, bóng dáng của Lục Tắc Dịch đang dần dần biến mất.
Y cúi đầu nhìn chính mình, bất đắc dĩ cười, rồi sau đó nói với Lục Diễn: "Không biết những đồ vật này có còn hữu dụng với Đạp Tinh Tông hiện tại hay không, nếu dùng được thì con có thể mang ra, nếu không dùng được thì thôi vậy."
"Còn có, con hãy nói lại với hắn rằng ta đã bị thần hồn câu diệt thì cũng không còn lại gì nữa, hà tất gì phải thương nhớ tới một người đã không còn tồn tại?"
"Ông cứ yên tâm." Lục Diễn nói, "Ta nhất định sẽ đối tốt với hắn."
Hắn nhấn mạnh hai chữ "đối tốt" này giống như đang nghiến vào máu thịt, khóe miệng hắn cong lên lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Lục Tắc Dịch sửng sốt, sau đó đồng tử co rụt lại.
Cuối cùng, y cũng nhận ra có điều gì đó không ổn với đứa cháu của mình.
Nhưng đã quá muộn rồi, chỉ trong tích tắc bóng dáng của y đã hoàn toàn biến mất.
Mật thất tối tăm đã yên tĩnh trở lại, trong sự yên tĩnh này giống như đang cất giấu từng đợt sóng trào đáng sợ.
Khuôn mặt của Lục Diễn không có chút cảm xúc nào, hắn bóp nát miếng ngọc rồi xoay người rời đi.
Khi hắn bước ra khỏi bí cảnh, những người vây xung quanh vẫn chưa hề rời đi.
"Giải tán hết đi." Ngữ khí của Lục Diễn không lên không xuống mà nói, "Không có thứ gì cả."
Làm sao có thể không có gì trong một bí cảnh đặc biệt như vậy?
Mọi người tất nhiên là không tin, nhưng bây giờ Lục Diễn không những là tông chủ của Đạp Tinh Tông, mà còn là người thống trị ở cả hai giới, nếu Lục Diễn đã nói như vậy thì bọn họ cũng không dám nghi ngờ gì nữa.
Dù sao đã tới cảnh giới như Lục Diễn thì khó có thứ gì lọt vào trong mắt của hắn, vì vậy cũng không có chuyện đoạt lấy làm của riêng. Nếu thật sự có thứ gì đó mà khiến hắn phải suy nghĩ như vậy, thì đó là thứ mà bọn họ không thể sử dụng được.
Mọi người hành lễ xong liền cùng nhau giải tán.
............
【À phải rồi, bé Thống này, có thể che giấu triệu chứng của Thực Cốt Chú giúp anh được không?】Triều Từ đang ở phía trước gian nhà nhỏ tồi tàn của mình, vừa nướng khoai vừa hỏi.
【Là sao cơ?】
【Là làm cho anh trông giống như một người bình thường ấy.】Triều Từ giải thích.
【Làm được đó.】 Hệ thống nói, 【Nhưng mà chỉ có thể che giấu trong thời gian ngắn thôi, tới giai đoạn cuối thì sẽ không che giấu được nữa.】
【Không thành vấn đề! Anh đang cần hiệu quả như vậy! 】Khoai lang cuối cùng cũng đã nướng xong, Triều Từ vừa cẩn thận cầm lên vừa cười đáp.
【Cậu đang tính làm gì?】Hệ thống có chút bối rối.
【Mánh khóe cũ thôi mà.】Triều Từ cười tủm tỉm mà nói.
【... Tâm địa của các người thật sự đen tối.】Hệ thống không thèm để ý tới nữa, lái sang cái khác, 【À đúng rồi, năm mươi ngàn mới làm nha.】
【??? 】Triều Từ trợn to hai mắt, cảm giác khoai lang nướng trong tay đã không còn thơm nữa, 【Cậu bị điên à! Lần trước thay thế thần hồn của tôi chỉ mất có mười chín ngàn!】
【Thứ nhất, cái đó là bị cậu ép giá, không phải giá thị trường. Thứ hai, muốn che giấu triệu chứng của thứ này cần tốn rất nhiều năng lượng, năm mươi ngàn là giá hữu nghị lắm rồi.】Hệ thống nghiêm túc nói.
Triều Từ phớt lờ lời giải thích dài dòng của hệ thống, nói trắng ra là cảm thấy mình đang bị lừa tiền.
【Ba ngàn.】 Triều Từ nói.
【??? Cậu mới bị điên đó?! 】Hệ thống nổi khùng,【Có ai đời chém giá như cậu không?】
【Vậy thì tám ngàn.】
......
Hai người cãi cọ nửa ngày với nhau, cuối cùng quyết định được mức giá mười lăm ngàn tám trăm, còn rẻ hơn lần trước.
Hệ thống ngoài mặt thì miễn cưỡng thực hiện giao dịch, nhưng trong lòng lại vui như mở cờ. Chi phí cho tính năng này chỉ tốn khoảng một hai ngàn, lần này đã kiếm được mánh lớn, Triều Từ đúng là đồ nhà giàu tiêu hoang!
Mà Triều Từ cũng trợn trắng mắt.
Cái hệ thống ngu ngốc này mỗi ngày chỉ biết lợi dụng cậu, mà thôi, lâu lâu cho nó nếm một chút ngon ngọt cũng được.
Sau khi che giấu xong triệu chứng, sự khó chịu của Triều Từ cũng biến mất, cậu thoải mái trải qua ba bốn ngày bên trong căn nhà nát này.
Nhưng cậu cũng không dám buông thả quá lâu, ba bốn ngày sau liền thành thật mà duy trì thiết lập của mình.
Lúc Lục Diễn tìm đến, Triều Từ đang làm bộ làm tịch pha trà.
Cậu vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú, hoàn mỹ của Lục Diễn.
Nhưng giờ phút này, sắc mặt của hắn rất đáng sợ.