Là khi nào?
Đó là một ngày mà Đàn Liệt mãi mãi không thể nào quên.
Đàn Liệt nhìn vào khoảng không, dường như anh đang đắm chìm vào một hồi ức nào đó: "Ngày 14 tháng 12 năm ngoái."
"Ngày 14 tháng 12... ngày 14..." Triệu Dịch lặp lại ngày tháng này, đầu ngón tay cũng dần dần cảm thấy lạnh lẽo.
Thông thường, khó có thể liên hệ một ngày nào đó cách đây hai tháng với một sự kiện cụ thể đã xảy ra. Nhưng đối với Triệu Dịch, ngày này tuy không hằn sâu trong lòng như Đàn Liệt nhưng vẫn rất đặc biệt với hắn.
Ngày 13 là ngày Nam Tiểu Cẩn trở về.
Triệu Dịch đã ngồi trong căn hộ đợi Triều Từ suốt một ngày một đêm, không ngừng nhìn vào đồng hồ hoặc màn hình điện thoại, nhìn thấy ngày tháng chuyển từ ngày 13 sang ngày 14.
Và rồi Triều Từ trở về.
Ngày đó, rõ ràng Triều Từ không ổn. Sắc mặt trắng bệch, tay chân run rẩy, bước đi có chút loạng choạng.
Nhưng Triệu Dịch đã chờ đợi một ngày một đêm, đã mất kiên nhẫn với cậu. Bằng giọng điệu lạnh lùng mang theo sự tức giận, hắn chỉ nói với cậu hai câu: Nam Tiểu Cẩn đã quay trở lại. Tôi sẽ chuyển đi.
Những gì Đàn Liệt nói không hề sai.
Hắn luôn coi mình là bạn thân nhất của Triều Từ, nhưng hắn lại chưa bao giờ thực sự quan tâm đ ến Triều Từ.
Cho dù là mười mấy năm hay là bảy năm qua, có thể nói Triều Từ đã che giấu quá tốt, nhưng... đêm đó thì sao?
Giá như hắn để ý hơn một chút.
Chỉ cần hắn để ý hơn một chút, nhận ra bước chân run rẩy, sắc mặt trắng bệch... Chỉ cần hắn nhìn cậu nhiều hơn.
Hắn nhớ trước khi đi, hắn đã nói với Triều Từ một câu.
Hắn nói gì?
—— "Cậu thích đi chơi bên ngoài, tôi biết tôi không có quyền ngăn cản cậu, nhưng cậu tốt nhất nên tự biết cẩn thận một chút."
Triệu Dịch cúi đầu, một tay che mắt, đau đến mức không biết nên bày ra biểu cảm gì.
Khi đó Triều Từ đang nghĩ gì?
Cậu ấy đã phải chịu đựng đau đớn đến mức nào mới có thể tự mình đi vào phòng tắm và cắn đứt mạch máu của mình.
Cậu ấy phải chịu đau đến mức nào.
Phải tuyệt vọng đến mức nào.
Đàn Liệt nhìn Triệu Dịch ở trước mặt.
Hắn cong lưng, bàn tay che lấy đôi mắt, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được dòng nước mắt chảy dọc theo các kẽ ngón tay của hắn.
Triệu Dịch không phải là người hay cười cũng không thích nói, nhưng không phải là người tự ti, mà mang theo một loại tự cao tự đại gần như kiêu căng.
Nhưng hiện tại, hắn không chỉ mất đi dáng vẻ của trước kia, mà thậm chí có thể nói là hết sức đáng thương.
Đàn Liệt nhìn xuống hắn, nhưng trong lòng không có một chút thông cảm nào, ngay cả sự thỏa mãn cũng chưa đủ.
"Đứng lên đi, không có thời gian để tự trách bản thân." Anh nói.
Những gì đã xảy ra không thể vãn hồi được, bây giờ lại thể hiện ra bộ dạng này là để cho ai nhìn thấy?
Bây giờ càng trì hoãn thì Triều Từ sẽ càng nguy hiểm.
Tất nhiên Triệu Dịch cũng biết điều này.
Hắn không muốn bày ra cho ai thấy, cũng không muốn cầu xin sự tha thứ của ai.
Chỉ là... hắn thực sự rất đau.
Hắn đau đến mức muốn khoét lồ ng ngực của mình, để móc ra cái thứ đang đập ở bên trong. Nhưng hiện tại, dù làm như vậy thì có tác dụng gì ngoài việc lãng phí thời gian chứ?
Thế nên, dù tim hắn đau như bị nghiền nát, nhưng hắn vẫn thẳng lưng đứng dậy và bước ra khỏi cửa.
............
Va chạm với Hoắc gia không phải là sự lựa chọn sáng suốt.
Nhưng Triệu Dịch đã quỳ trước nhà chính một đêm, dù lòng dạ ông cụ có là sắt đá cũng không thể đối xử lạnh lùng với đứa cháu trai duy nhất của mình.
Sau khi nhận được sự đồng ý của ông, thậm chí là quyền lực, Triệu Dịch không quan tâm đ ến vết thương sau một đêm quỳ gối, hắn đứng dậy và đi ra ngoài.
Nhiều lần hắn suýt ngã xuống, khiến người hầu và vệ sĩ ở gần đó run lên vì sợ hãi, nhưng trên mặt Triệu Dịch lại không có biểu cảm gì thừa thãi.
Ông Triệu chống gậy, nhìn bóng lưng của cháu trai mình ở hành lang không biết phải nói gì.
"Thằng bé nhà họ Triều đó... Ôi..." Ông thở dài rồi được cha của Triệu Dịch đỡ xuống ghế.
Từ rất lâu ông đã biết rằng thằng bé nhà họ Triều không phải là một người bình thường.
Thằng bé đó quá cô độc và quá tàn nhẫn, trong mắt của nó chỉ có cháu trai của mình, không có ai khác.
Nhưng đó cũng là một điểm mạnh, đặc biệt là khi thằng nhóc đó có quyền lực ở đằng sau và có khả năng trong tay. Ông nghĩ rằng thằng nhóc đó sẽ là một thanh đao tốt của Triệu Dịch.
Nhưng ông cũng già rồi, không thể nhìn thấu suy nghĩ của những người trẻ tuổi này. Thằng nhóc nhà họ Triều tuy giỏi nhưng khả năng gây chuyện của nó lại không hề nhỏ.
Nhưng tại sao kẻ nhà họ Hoắc kia cũng dính líu vào?
......
Triệu Dịch và Đàn Liệt tìm thấy Triều Từ dưới tầng hầm của một biệt thự ở ngoại ô.
Hơn hai mươi người đang canh giữ ở trong và ngoài biệt thự, nhưng đều bị người của Triệu Dịch và Đàn Liệt mang đến bắt giữ ngay lập tức. Hoắc Nghi Ca cũng không có ở đây.
Sau khi mở nhiều cánh cửa, cánh cửa cuối cùng lại có mật mã giống như kho tiền của ngân hàng. Triệu Dịch phải nhanh chóng liên lạc với nhiều chuyên gia đến để mở khóa.
Quá trình mở khóa mất gần nửa giờ. Trong thời gian đó, Đàn Liệt và Triệu Dịch nhìn chằm chằm vào cánh cửa, gần như không chớp mắt.
Đây không phải là đang đối xử như một con người, mà rõ ràng là một món hàng!
Họ lặp đi lặp lại cái tên Hoắc Nghi Ca ở trong lòng, muốn kéo gã ta ra để băm thành trăm mảnh.
Chờ đợi mãi, cuối cùng mật mã cũng được giải, cánh cửa từ từ mở ra hai bên.
Khe cửa trở nên lớn hơn nhưng bên trong vẫn không có một chút ánh sáng nào, giống như có một con quái vật khổng lồ với cái mỏ dài ngoằng ghê rợn đang giấu mình dưới vực sâu, không ai có thể nhìn thấy nó, nhưng từng tế bào trong cơ thể đều đang gào thét vì sợ hãi.
Bên trong không có gió. Sau khi cánh cửa mở ra, không khí mới được lưu thông.
Không khí trong lành từ bên ngoài tràn vào đổi lấy không khí ẩm thấp ở bên trong.
Triệu Dịch cắn chặt răng mới có thể giữ lấy một chút tỉnh táo cuối cùng.
Triều Từ đã bị nhốt ở một nơi như vậy suốt mấy ngày nay.
Người bình thường cũng có thể phát điên, huống chi Triều Từ đang bị bệnh!
Làm sao cậu có thể chịu đựng được...
Cánh cửa đã mở hoàn toàn, những người mà Triệu Dịch và Đàn Liệt dẫn theo đang chuẩn bị bật đèn.
"Đừng mở!"
Triệu Dịch đột nhiên gay gắt khiến tất cả những người có mặt tại đây đều khiếp sợ.
Hắn không giải thích gì, nhưng người bên cạnh lại nói: "Không thể bật đèn. Nếu bật đèn đột ngột trong thời gian dài không có nguồn sáng, sẽ gây tổn thương cho cậu Triều."
Đàn Liệt lấy một chiếc đèn pin từ một vệ sĩ ở bên cạnh rồi nói với Triệu Dịch: "Chúng ta vào đi."
Ý của anh chính là chỉ cần hai người đi vào.
Bọn họ sẽ nhìn thấy bộ dạng xấu hổ nhất của Triều Từ, còn Triều Từ sẽ phải giả vờ tỏ ra rất cứng cỏi.
Triệu Dịch đi phía trước, Đàn Liệt cầm đèn theo phía sau.
Căn phòng bí mật này không lớn nhưng cũng không nhỏ, có lẽ khoảng năm mươi mét vuông.
Họ có thể nhìn thấy một bóng người mơ hồ ngồi ở trên giường, trong góc tường.
Đó là nơi trong cùng của căn phòng, nguồn sáng duy nhất là đèn pin của họ... Cảnh tượng trước mắt chỉ có thể nói là đáng sợ.
Nhưng hai người đều không cảm thấy có gì đáng sợ. Khi Triệu Dịch nhìn thấy hình bóng quen thuộc liền bước nhanh về phía trước, trong mắt hắn giờ phút này không có gì khác ngoại trừ người đó.
Cậu ngồi dựa vào thành giường, chiếc giường rất lớn.
Triệu Dịch trực tiếp dẫm lên giường, đi mấy bước đến bên cạnh cậu.
Đàn Liệt không dám chiếu đèn pin trực tiếp vào Triều Từ, sợ làm tổn thương mắt của cậu. Anh chỉ có thể chiếu vào bên cạnh, nhưng dù ánh sáng yếu ớt cũng đủ để Triệu Dịch nhìn thấy Triều Từ lúc này trông như thế nào.
Mắt cậu đang mở.
Nhưng trong đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp đó hoàn toàn trống rỗng, cậu nhìn về phía trước một cách ngơ ngác, không có bất kỳ phản ứng nào đối với hai người bất ngờ xuất hiện hay nguồn sáng ở bên cạnh.
Nếu là một người khác có lẽ sẽ hét lên ngay lập tức, bởi vì lúc này trông cậu không giống một người sống chút nào.
Nhưng hiện tại, hai người ở đó là Triệu Dịch và Đàn Liệt, hai người chỉ cảm thấy đau lòng không thể nào tả xiết.
Triệu Dịch vươn tay ra, đầu ngón tay run rẩy, ngón tay cong lại mấy lần mới chạm được vào vai của cậu.
Khoảnh khắc chạm vào Triều Từ, người trước mặt cuối cùng cũng có phản ứng với thế giới bên ngoài, cậu bắt đầu hét lên.
Nhưng hai ngày một đêm bị giam cầm đã làm cho cậu yếu ớt vô cùng. Cho dù tâm trí của cậu đang điên loạn, thì giọng nói vẫn rất yếu và rất khàn.
Triệu Dịch ôm chặt Triều Từ, ngay cả khi nỗi đau đớn khiến mắt hắn như đang chảy máu, hắn vẫn cố gắng ôm cậu một cách nhẹ nhàng nhất, trấn an cậu bằng cử chỉ dịu dàng nhất.
"A Từ, là tôi, tôi là Triệu Dịch."
Hắn hôn nhẹ lên má của Triều Từ, môi hắn chạm vào chất lỏng lạnh lẽo và mằn mặn, nhưng hắn không thể phân biệt được đó là của mình hay là của Triều Từ.
"Tôi đưa cậu ra ngoài... Tôi đến cứu cậu."
Nhưng Triều Từ hoàn toàn không nghe thấy, cậu mở to đôi mắt trống rỗng và hét lên.
Cậu thậm chí còn đấm đá, cắn chặt người đang giữ cậu.
"Tránh ra, tránh ra đi!"
Cho dù vai của Triệu Dịch đã bị Triều Từ cắn nát, nhưng hắn vẫn không kêu lên một tiếng. Sau một lúc lâu, khi Triều Từ mệt mỏi đến mức ngất đi, Triệu Dịch mới bế cậu lên rồi thấp giọng nói với Đàn Liệt bên cạnh: "Đi thôi."
Đàn Liệt gật đầu.
Nỗi đau của anh không thua kém gì so với Triệu Dịch, nhưng anh chỉ có thể để Triệu Dịch ôm Triều Từ, không dám tiến lên một bước.
Bởi vì anh biết lúc này tinh thần của Triều Từ đã sụp đổ, có lẽ chỉ có Triệu Dịch mới là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cậu.
Nếu Triệu Dịch cũng không phải... thì không còn ai nữa.