Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 176: Cậu Sai Tôi Cũng Không Đúng, Cậu Hồ Đồ Tôi Cũng Mê Muội (28)




Những người của Đàn Liệt đã nhìn thấy khuôn mặt của kẻ đã bắt Triều Từ đi vào ngày hôm đó.

Cho dù Hoắc Nghi Ca có bí ẩn đến đâu, thì việc xác định danh tính của gã không hề khó khăn. Tuy họ biết Triều Từ đã bị ông chủ nhà họ Hoắc đưa đi, nhưng các manh mối sau đó... không có cách nào để tìm ra.

Nơi bị chặn đường vào ngày hôm đó không phải là con đường lớn, thậm chí những đoạn ghi hình từ camera giám sát cũng bị phá hủy.

Đàn Liệt không có bằng chứng trong tay, chỉ có thể tìm kiếm từng chút một dựa vào những manh mối cực kỳ hạn chế.

Thành phố B không phải là địa bàn của anh, trong vòng hai ba ngày này anh rất lo lắng, nhưng mỗi khi tìm ra được một manh mối nào đó thì nó lại không giúp ích được gì.

Trên bàn làm việc của Đàn Liệt ngổn ngang các tài liệu được thu thập trong mấy ngày qua. Anh nhìn vào những tin tức thật thật giả giả này, đôi mắt màu xanh lục dường như cũng chuyển sang màu đỏ ngầu.

Anh đã không chợp mắt hai ngày rồi.

Anh đột nhiên đứng dậy khỏi bàn làm việc và bước ra ngoài.

Anh không thể tiếp tục lãng phí thời gian vào những cái bẫy do Hoắc Nghi Ca thả ra này nữa.

............

Triệu Dịch mấy ngày nay không đến trường mà chỉ ở lại công ty.

Tương tự như gia tộc của Đàn Liệt, nhà họ Triệu cũng đã giao một công ty con cho Triệu Dịch để hắn thử sức, kinh doanh thắng hay bại đều tùy thuộc vào khả năng của hắn.

Tâm trạng của hắn không tốt lắm, kể từ ngày ở sân bay khi hắn và Triều Từ đã chia tay không mấy vui vẻ. Hắn đã mất ngủ mấy ngày qua, cả ngày chỉ biết dựa vào công việc để làm tê liệt cảm xúc của bản thân.

"Giám đốc Triệu, giám đốc Đàn của Thù Hoa muốn gặp anh." Thư ký của hắn đi vào văn phòng nói với hắn.

Thù Hoa là một trong những thương hiệu của gia tộc Đàn Liệt, và việc Đàn Liệt đến nước Z là để giúp Thù Hoa mở rộng thị trường ở đây.

Không phải Đàn Liệt đã đưa Triều Từ đi nước D rồi sao?

Đó là phản ứng đầu tiên ở trong lòng Triệu Dịch khi nghe được câu này.

Hắn hiện tại không muốn nhìn thấy Đàn Liệt, chỉ vừa nghe cái tên này đã khiến hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu, thậm chí cũng không muốn nghĩ đến Triều Từ.

Nhưng sau một lúc im lặng, hắn gật đầu nói với thư ký: "Để anh ta lên đi."

Đàn Liệt tựa hồ đang rất vội, chỉ chưa đầy vài phút, cánh cửa văn phòng của Triệu Dịch đã bị anh đẩy mạnh.

Triệu Dịch nghĩ rằng bộ dạng của mình trong mấy ngày qua đã đủ đáng sợ lắm rồi, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Đàn Liệt lúc này, hắn mới nhận ra thực sự chênh lệch rất lớn.

Khuôn mặt của Đàn Liệt vô cùng xanh xao. Quầng mắt thâm đen, đôi mắt nổi đầy mạch máu, trang phục lộn xộn, thậm chí còn mọc rất nhiều râu.

Mặc dù Triệu Dịch không quen biết Đàn Liệt, nhưng hắn cũng biết rằng những kẻ tự xưng là quý tộc Bắc Âu này thường rất cẩn thận. Trước đây, khi hắn nhìn thấy Đàn Liệt ở bên cạnh Triều Từ, tên khốn này từ đầu đến chân đều rất chỉn chu, đây quả thực là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Đàn Liệt như vậy.

Không hiểu vì sao, hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng và hoảng sợ.

"Anh tìm tôi?" Triệu Dịch buông tài liệu trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Đàn Liệt.

"Triều Từ mất tích rồi."

Đàn Liệt không muốn nhiều lời, nói thẳng với Triệu Dịch.

Vẻ mặt của Triệu Dịch sửng sốt như là vẫn chưa hiểu: "Anh có ý gì?"

Đàn Liệt bước vài bước đến ngay trước mặt Triệu Dịch, nói lại một lần nữa: "Em ấy bị Hoắc Nghi Ca bắt đi, tôi không tìm thấy em ấy!"

"Hoắc Nghi Ca?" Triệu Dịch lặp lại cái tên đó, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Ông già Hoắc gia đó? Ông ta và Triều Từ có quan hệ gì?"

"Chẳng lẽ ông ta cũng giống như anh, cũng chỉ là bạn tình của cậu ta? Cậu ta vứt bỏ anh rồi chạy theo Hoắc Nghi Ca à?"

Điệu bộ của hắn càng lúc càng cay độc.

Triệu Dịch đang muốn nói thêm, nhưng một cú đấm đột ngột đánh vào mặt hắn.

Triệu Dịch theo phản xạ tự nhiên đưa tay chặn lại, ánh mắt từ vui vẻ chuyển sang giận dữ: "Giám đốc Đàn, nói chuyện thì nói chuyện, tại sao lại động tay động chân ở đây?"

Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng tay hắn vẫn không hề khoan nhượng. Hắn không ngừng gia tăng lực tay, siết chặt cổ tay của Đàn Liệt đến mức có thể nghe thấy tiếng xương kêu.

Bàn tay còn lại của hắn cởi ra hai nút áo sơ mi rồi nới lỏng cà vạt trên cổ: "Nếu anh thực sự muốn đánh nhau thì tôi cũng sẵn lòng."

Khi nghe Triều Từ mất tích, Triệu Dịch không phải là không lo lắng.

Nhưng hắn không rõ mọi chuyện, cũng không biết tình hình hiện tại của Triều Từ và thái độ của Hoắc Nghi Ca nguy hiểm đến mức nào. Trong suy nghĩ, hắn chỉ cho rằng rắc rối này là do Đàn Liệt và Hoắc Nghi Ca đang ghen tuông với nhau.

Mặc dù lần trước hắn và Triều Từ đã có xích mích với nhau, nhưng Triều Từ không giống như những người khác. Lúc này, hắn chỉ đơn giản là không muốn tỏ ra lo lắng trước mặt Đàn Liệt, chứ không phải là không lo lắng cho cậu.

Nhưng Đàn Liệt hoàn toàn không muốn nói nhiều với Triệu Dịch, anh nhìn thẳng vào hắn rồi nói: "Cậu có biết tại sao Triều Từ muốn đi cùng tôi đến nước D không?"

Không phải là vì Đàn Liệt mà Triều Từ đến nước D sao? Thái độ của Triều Từ rõ ràng đã nói lên tất cả.

Hắn đã nghĩ như vậy, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của Đàn Liệt vào lúc này, hắn lại cảm thấy do dự.

"Tại sao?" Hắn không nhịn được mà hỏi.

"Em ấy bị bệnh." Đàn Liệt nói, giữa mày anh như chất đầy những áp lực nặng nề, "Bệnh trầm cảm nặng, có khuynh hướng tự hại nghiêm trọng. Trong lĩnh vực này, ở nước D có trình độ điều trị cao hơn."

Chỉ vài chục từ ngắn ngủi đã khiến Triệu Dịch chết lặng.

Đàn Liệt không để ý đến phản ứng của Triệu Dịch vào lúc này, anh tiếp tục nói bằng vẻ mặt không cảm xúc: "Cậu có biết vì sao Triều Từ đã biến mất hai tháng mà không nói cho cậu biết không? Vì hai tháng trước, em ấy đã tự tử tại căn hộ mà em ấy và cậu đã từng sống."

Anh nói đến đây, vẻ mặt bình tĩnh mang theo một chút lạnh lùng ban đầu cũng dần dần thay đổi, dường như cảnh tượng đầy máu và chàng trai mất đi sức sống đó lại xuất hiện trước mắt anh.

Anh bắt đầu kích động, thậm chí còn trở nên hung tợn: "Cậu có biết em ấy đã tự tử như thế nào không? Em ấy đã đổ nước ấm vào bồn tắm, cắn vào tay bằng răng của mình, nếu tôi đến trễ một vài phút nữa thôi, Triều Từ sẽ không còn tồn tại trên cõi đời này nữa!"

Triệu Dịch vô cùng kinh ngạc. Chỉ vài lời của Đàn Liệt cũng đủ khiến trái tim của hắn tê dại vì đau đớn.

"...Tại sao?" Hắn vô thức lặp lại.

Tại sao?

Tại sao Triều Từ lại tự tử? Trông cậu ấy rất vui vẻ mà.

Trong suốt mười mấy năm qua, họ luôn ở bên nhau. Người im lặng ít nói là Triệu Dịch, trong khi đó Triều Từ lúc nào cũng tươi sáng như mặt trời nhỏ.

Hắn hiếm khi nhìn thấy Triều Từ không vui, gần như không nhìn thấy cậu yếu đuối. Dường như cậu không để trong lòng bất cứ việc gì, còn có thể xử lý mọi việc một cách êm đẹp.

Cậu còn bất mãn chuyện gì nữa, tại sao lại muốn tự tử?

Trong lòng Triệu Dịch bỗng dâng lên một cơn tức giận vô cớ đối với việc Triều Từ không yêu bản thân mình, nhưng nhiều hơn là sự đau khổ và hoảng sợ.

"Bởi vì em ấy yêu cậu, yêu suốt bảy năm." Đàn Liệt nhìn xuống Triệu Dịch đang ngồi trước mặt anh, mang theo vẻ mặt hoang mang và sợ hãi.

"Em ấy thích cậu, nhưng cậu lại không thích đàn ông. Em ấy nhìn cậu theo đuổi người con gái khác, còn giúp hai người gắn kết tình cảm với nhau. Em ấy thấy cậu buồn bã vì cô gái đó, em ấy đã đi với cậu suốt mấy chục ngày tới châu Âu để tìm kiếm người yêu của cậu. Em ấy ở bên cạnh cậu uống rượu suốt một đêm. Khi cậu được giải thoát thì em ấy vẫn còn mắc kẹt ở đó."

Những chuyện này, Triều Từ chỉ nói với Đàn Liệt.

Trong tình yêu đơn phương mãi mãi giấu kín đó, Triều Từ chỉ có thể chia sẻ với Đàn Liệt qua màn hình, dù họ chưa bao giờ gặp mặt nhau.

"Cậu tự cho rằng cậu thân thiết nhất với em ấy, hơn mười năm qua không thể tách rời nhau. Nhưng thật ra cậu chưa bao giờ hiểu rõ em ấy, cậu chỉ chấp nhận những gì em ấy mang lại, nhưng nhắm mắt làm ngơ trước nỗi đau của em ấy."

Đàn Liệt đã giữ trong lòng những lời này từ rất lâu.

Nhiều năm như vậy, Triệu Dịch thực sự không nhận ra gì sao?

Không hẳn. Dù có thể trước đây hắn không nhận ra, nhưng sau khi Triều Từ tỏ tình với hắn, hắn cũng không thể mãi giả vờ câm điếc như vậy chứ?

Nhưng hắn vẫn chẳng biết gì về Triều Từ cả, hắn chỉ nhìn thấy mặt tươi cười của Triều Từ, không bao giờ nhìn thấy sự vùng vẫy ở phía sau.

Đàn Liệt biết mình đang trút giận. Bởi vì dù bạn thân đến đâu cũng không có nghĩa vụ phải biết và gánh vác nỗi đau của đối phương, nhưng điều này cũng không làm giảm đi sự căm ghét của anh đối với Triệu Dịch.

Những lời của Đàn Liệt cũng không làm cho Triệu Dịch tức giận.

Hắn cúi đầu, trái tim đau đớn đến mức khiến cả người hắn run rẩy.

Đúng vậy, dù trước đây hắn không biết, nhưng khi Triều Từ thổ lộ với hắn, hắn đã biết rồi. Bảy năm là một khoảng thời gian rất dài và nặng nề.

Là khoảng thời gian trải qua rất nhiều chuyện.

Trước khi hắn gặp Nam Tiểu Cẩn, Triều Từ đã yêu hắn.

Hắn và Nam Tiểu Cẩn hẹn hò, hắn và Nam Tiểu Cẩn chia tay nhau, hắn vì Nam Tiểu Cẩn mà đau buồn không dứt... Lúc đó, Triều Từ cũng đang yêu hắn.

Khi hắn và Triều Từ đến châu Âu, hắn đã đi khắp nơi, tìm kiếm mọi tin tức về Nam Tiểu Cẩn, thậm chí còn cùng Triều Từ đến từng nhà có thể có liên quan đến cô ấy để hỏi thăm... Triều Từ lúc đó cảm thấy như thế nào?

Hắn như là một người hưởng lợi, có những điều nếu không được cố ý nhắc đến thì sẽ bị bỏ quên mãi mãi.

"Cậu ấy đang ở chỗ của Hoắc Nghi Ca?"

Triệu Dịch đứng dậy, nhẹ nhàng hỏi một câu.

Không có thời gian để cảm thấy áy náy và đau lòng, điều quan trọng nhất bây giờ là phải tìm thấy Triều Từ.

"Đúng vậy, nhưng chỉ biết em ấy bị Hoắc Nghi Ca bắt đi, không có manh mối cụ thể." Đàn Liệt nói.

Đó cũng là lý do anh đến tìm Triệu Dịch.

Vốn dĩ anh đã hứa với Triều Từ sẽ không nói với Triệu Dịch những chuyện này.

Nhưng bây giờ, sự an toàn của Triều Từ là ưu tiên hàng đầu, những điều này không còn quan trọng nữa. Quyền lực của Đàn Liệt nằm ở nước D, ở đây nằm ngoài tầm với của anh. Mặc dù Triệu Dịch vẫn chưa nắm nhiều quyền lực như Hoắc Nghi Ca, nhưng chỉ cần hắn sẵn lòng, hắn có thể sử dụng sức mạnh của Triệu gia, cộng với sức mạnh của Đàn Liệt, thì khả năng tìm thấy Triều Từ sẽ được tăng lên rất nhiều.

"Không còn nhiều thời gian, tôi nghi ngờ việc tự tử của Triều Từ lần trước cũng liên quan đến Hoắc Nghi Ca." Đàn Liệt nói.

"Có ý gì?" Triệu Dịch cảm thấy cổ họng của mình khô khốc, khàn đến đáng sợ.

Đàn Liệt nhìn xuống, ánh mắt chứa đựng sự tức giận và đau đớn: "Ngày đó, tôi cứu Triều Từ, ngoài vết cắn ở cổ tay, trên cơ thể của em ấy còn có... dấu vết của... bạo lực tình d*c."

Ánh mắt của Triệu Dịch bỗng chốc trở nên đỏ ngầu.

"Anh, anh nói..." Hắn nghiến răng, chật vật nói ra vài chữ giống như trong miệng hắn nghẹn đầy máu.

Đàn Liệt gật đầu.

Một lúc sau, màu đỏ rực trước mắt hắn mới tan đi, bất chợt Triệu Dịch như nhớ ra chuyện gì đó: "Triều Từ tự tử... là khi nào?"