Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 157: Cậu Sai Tôi Cũng Không Đúng, Cậu Hồ Đồ Tôi Cũng Mê Muội (9)




Cảm xúc như vậy liên tục tích tụ trong lòng hắn, cuối cùng nó đã bùng nổ khi Triều Từ lại một lần nữa không trở về sau một đêm.

Ngày đó, khi Triệu Dịch tắm rửa xong rồi đi xuống lầu, tình cờ gặp phải Triều Từ vừa bước vào. Lúc hai mắt họ chạm nhau cũng là lúc phát ra tiếng đóng cửa.

Bình thường, sau khi Triều Từ qua đêm ở bên ngoài, cậu thường đi thẳng đến trường học. Nhưng hôm nay là cuối tuần nên Triều Từ trở về đây trước.

Triều Từ ở cửa và Triệu Dịch ở cầu thang, hai người cứ như vậy mà chạm mặt nhau, sắc mặt của Triệu Dịch rất giận dữ, nhưng Triều Từ không hề quan tâm đ ến điều đó. Cậu bình tĩnh nhìn sang nơi khác, vừa đi về phía ghế sô pha vừa thản nhiên hỏi Triệu Dịch: "Sáng nay mày đã gọi đồ ăn chưa? Nếu chưa thì để tao gọi món cháo ở quán hôm trước. Mùi vị khá ngon đấy."

Cậu đưa lưng về phía Triệu Dịch nên không nhìn thấy khuôn mặt của người phía sau, cũng không nghe thấy ý kiến ​​phản đối nào của Triệu Dịch, cậu đi tới ghế sô pha, ngồi xuống rồi mở điện thoại đặt đồ ăn.

Triệu Dịch đứng từ xa nhìn chằm chằm Triều Từ hồi lâu rồi mới đi xuống lầu, ngồi trên ghế sô pha bên cạnh Triều Từ.

Triều Từ có lẽ vừa mới tắm xong, trên người vẫn còn mang theo mùi hương dễ chịu. Cậu mặc áo dài quần dài, nhưng mỗi khi cử động lại thấy được xương quai xanh ở dưới cổ áo, cũng thấy được những dấu hôn dày đặc và vết bầm tím ở đó.

Từ trước đến giờ, hắn vẫn luôn biết Triều Từ rất đẹp, nhưng bản thân hắn lại không có cảm giác gì về điều đó. Hai người đã sống chung với nhau quá lâu, khuôn mặt của Triều Từ còn quen thuộc hơn cả khuôn mặt của cha mẹ hắn. Triệu Dịch đã quá quen thuộc đến mức không còn cảm nhận được sự đặc sắc nào. Khi người khác khen Triều Từ rất đẹp, hắn cũng chỉ thản nhiên lắng nghe mà thôi.

Nhưng bây giờ, trong một thời gian ngắn chưa đầy hai tháng, tuy Triều Từ vẫn giữ nguyên vẻ ngoài như trước, nhưng lại có sự thay đổi rất lớn. Trước đây, Triều Từ thường hay cười đùa và nghịch ngợm, nhưng bây giờ lại như biến thành một yêu tinh thích hút máu người. Nơi đuôi mắt của cậu hơi ửng hồng, còn đôi môi thì rực đỏ như nhuốm đầy máu. Câu chẳng cần nói gì hết, chỉ cần ngồi đó thôi, cũng có thể dẫn dắt người khác rơi vào sự sa đọa không thể kiểm soát.

"Chúng ta nói chuyện đi." Triệu Dịch nói.

"Nói chuyện gì?" Triều Từ đã đổi tư thế từ dựa người vào ghế sô pha sang ngồi thẳng, như thể thật sự tò mò và ngạc nhiên, cậu cười nói, "Xảy ra chuyện gì? Sao trông mày nghiêm túc vậy?"

Triệu Dịch xoa mày, đau đầu nói: "Nếu mày muốn trút giận với tao thì không cần làm như vậy. Cuộc đời là của mày, đừng tự làm tổn thương mình như thế."

Triều Từ chớp mắt, giống như cuối cùng cậu cũng hiểu được ý của hắn.

Nhưng lại giống như nghe thấy một điều gì đó vô cùng buồn cười: "Cậu nghĩ tôi đang giận dữ với cậu? Tự hủy hoại cuộc đời của mình?"

"Tôi không ngốc như vậy đâu." Cậu hơi ngả người ra sau, uể oải nói: "Tôi giận cậu thì có ích gì chứ? Tôi không phải là đồ ngốc."

"Những điều tôi làm, không phải là vì tôi đang cố tình hủy hoại cuộc đời của mình, mà vì tôi thích, tôi vui. Cậu Dịch này... cậu không nên can thiệp vào chuyện riêng tư của tôi, đúng chứ?"

Sắc mặt của Triệu Dịch không tốt lắm, nhưng hắn không thể nói được gì để phản đối.

Đúng vậy, hắn không thể can thiệp vào những việc của Triều Từ.

Họ chỉ là bạn bè thôi. Trong thế giới của bọn họ, có rất nhiều người còn chơi những trò điên rồ hơn thế, mức độ của Triều Từ chỉ là ở mức khá bình thường mà thôi, ít nhất là có sự tự nguyện từ cả hai phía. Họ cũng không bao giờ xâm phạm vào sở thích riêng tư của bạn bè, điều này là một nhận thức chung trong thế giới của bọn họ.

Nhưng lần này thì khác.

Những người kia, họ không giống như Triều Từ.

"Mày như vậy, có ra bộ dáng gì không! Nếu hai bác biết được, tao phải giải thích như thế nào với họ?"

Triều Từ không nhịn được cười: "Tại sao tôi phải nhờ cậu giải thích?"

"Cậu Dịch à, tôi là tôi, cậu là cậu, cậu không thể thay tôi đưa ra quyết định, cũng không cần phải chịu trách nhiệm cho cuộc sống của tôi."

Cậu nói xong, nhắm mắt lại một chút, sau đó đứng dậy khỏi chiếc ghế sô pha, rồi đi lên lầu: "Tôi mệt rồi, đi ngủ một giấc đây. Nếu có cháo rồi thì cậu ăn trước đi, để phần của tôi lên bàn là được."

Triều Từ ngủ đến tận giữa trưa mới dậy. Hôm qua, không hiểu tại sao Đàn Liệt lại làm cậu mệt đến nỗi sáng nay suýt chút nữa đã không thể dậy được.

Trong căn hộ thông tầng này không thấy bóng dáng của Triệu Dịch đâu cả, bát cháo cũng đã nguội lạnh, Triều Từ vứt nó đi rồi gọi bữa ăn khác.

............

Vào lúc mười hai giờ tối nay.

Triệu Dịch cũng vừa trở về cách đây không lâu. Hôm nay, trong công ty của gia đình hắn có một số việc cần phải xử lý, cha hắn bắt hắn phải xử lý những công việc này. Nó là một vấn đề không lớn không nhỏ, nhưng phải mất đến tận đêm khuya mới xử lý xong. Lúc này, hắn vẫn còn mặc chiếc áo vest màu xám bạc của một nhãn hiệu nổi tiếng, chưa kịp thay đồ thì nghe thấy tiếng cửa mở.

Hắn xoay người, nhìn thấy bóng dáng của Triều Từ đi ra từ phía sau cánh cửa.

Triều Từ không thay giày mà đi thẳng vào trong nhà. Triệu Dịch đang định nói gì đó với cậu, nhưng thấy Triều Từ đi ngang qua hắn mà không nói một lời. Cậu đi đến máy lọc nước ở phòng khách, rót một cốc nước ấm rồi ngửa đầu uống.

Lông mày của Triệu Dịch càng nhíu chặt hơn. Hắn cảm nhận được mùi nước hoa, mùi thuốc lá và mùi rượu trộn lẫn vào nhau trên cơ thể của Triều Từ, nhưng mùi đó rất nhẹ, có lẽ cậu không hề chạm vào chúng mà chỉ đứng ở nơi có mùi đó. Tuy nhiên, dù mùi rất nhẹ nhưng khi vào mũi của Triệu Dịch cũng trở nên cực kỳ khó chịu, hắn không nhịn được mà đưa tay chạm nhẹ vào cánh tay của Triều Từ: "Mày sao vậy?"

Triều Từ lập tức quay người lại, khiến tay của hắn trượt vào khoảng không. Cậu cũng không ngẩng đầu lên mà nói với Triệu Dịch: "Đừng chạm vào tôi!"

Nói xong, cậu lại tiếp tục uống hết cốc nước trong tay.

Sau đó, cậu lại uống thêm bốn năm cốc nữa. Cuối cùng, Triệu Dịch không nhịn được nữa, hắn vươn tay ra ép người Triều Từ lui về phía sau: "Rốt cuộc mày sao vậy?"

"Tôi đã nói rồi đừng chạm vào tôi!" Triều Từ nói, cố gắng đẩy cánh tay của Triệu Dịch ra. Triệu Dịch cũng nhanh chóng buông một tay ra, nhưng sau đó hắn lại giật lấy chiếc cốc mà Triều Từ đang cầm trong tay.

Triệu Dịch vốn đã mạnh hơn Triều Từ, hơn nữa hắn còn tập luyện thể thao đều đặn. Cho dù Triều Từ không muốn, thì cốc nước cũng bị hắn lấy đi mà không tốn quá nhiều sức lực.

Triều Từ vừa mới uống liên tục bốn năm cốc nước, nhưng cổ họng vẫn rất khát, máu trong cơ thể như đang bốc lên hừng hực.

Cậu bị trúng thuốc rồi.

Kể từ khi bắt đầu ăn chơi, Triều Từ đã gặp được rất nhiều bạn bè. Hầu hết đều là những người có gia thế giống như cậu, hoặc ít nhất cũng nằm bên trong vòng tròn kết nối này. Trước đây, cậu chưa từng quen biết họ, chỉ nghe kể sơ qua. Nhưng bây giờ, vì cùng là gay, cùng là tay chơi, nên bọn họ đã trở thành bạn bè của nhau.

Một người trong số họ mời cậu đi bar tối nay. Trước giờ Triều Từ luôn rất cẩn thận, một khi đồ uống đã rời khỏi tầm mắt của cậu, cậu sẽ không bao giờ chạm vào nó. Nhưng bằng một trò quỷ nào đó, mà chai rượu này đã bị thêm thuốc vào ngay dưới mắt cậu. Nếu không phải cậu phát hiện ra ngay sau khi uống nó, thì cậu tuyệt đối không thể nào đoán được, nó giống như một trò ảo thuật vậy!

Người dẫn Triều Từ đến đây cũng phát hiện ra Triều Từ không ổn, nhưng gã hoàn toàn không để ý đến, thậm chí còn cười: "Triều thiếu gia, tôi biết chỗ này có nhiều mặt hàng tốt lắm, tôi sẽ gọi ra ngay cho cậu."

Đây có thể là chiêu trò ở quán bar này, nhưng gã này lại không quan tâm, còn coi đó là một trò chơi thú vị.

Nhưng đối với Triều Từ, cậu hoàn toàn không cảm thấy có gì thú vị.

Sắc mặt của Triều Từ trở nên lạnh lùng, cậu đẩy người đó ra khỏi rồi rời khỏi quán bar ngay lập tức.

Tình trạng của cậu đã tệ đến mức không thể tự lái xe, nên đã gọi một chiếc taxi để quay về.

Máu trong cơ thể của cậu giống như đang bốc cháy, lại giống như đang đóng băng. Trong những ảo giác đang đan xen lấy nhau, chỉ có sự thèm khát d*c vọng là đòi hỏi duy nhất và chân thật nhất. Trạng thái không thể kiểm soát này khiến cho Triều Từ trở nên cực kỳ yếu ớt.

Vì vậy, cậu không đến nhà của bất kỳ bạn tình nào, kể cả Đàn Liệt dù cậu đã biết rất rõ địa chỉ. Thay vào đó, trong tiềm thức, cậu chỉ muốn quay lại căn hộ này để gặp Triệu Dịch.

Cậu không nghĩ gì nhiều, đầu óc của cậu đã bị ngọn lửa d*c vọng thiêu đốt, chỉ để lại một chấp niệm duy nhất là đi tìm Triệu Dịch.

Cậu cũng không muốn làm gì với Triệu Dịch. Ngay cả khi cậu đã ngồi trên chiếc taxi suốt gần một giờ để quay về nhà, ý thức đã gần như bị đốt sạch, nhưng điều đầu tiên mà cậu làm khi về nhà là không ngừng uống nước ấm. Như thể làm điều này là có thể giảm bớt cơn cồn cào trong dạ dày và cảm giác khô nóng của cơ thể.

Nhưng nó vô dụng.

Càng uống lại càng khát.

Vậy mà tên Triệu Dịch chết tiệt còn ở bên cạnh nói chuyện lải nhải, thậm chí còn giật mất ly nước của cậu!

Triều Từ ngẩng đầu nhìn Triệu Dịch, đối diện với vẻ mặt nghiêm túc, không hài lòng và xen lẫn cả lo lắng của hắn. Cậu nhìn vào khuôn mặt mà cậu đã quen thuộc mười ba năm, yêu thương suốt bảy năm, sợi dây lý trí cuối cùng cũng bị cháy đứt trong tâm trí của cậu.

Cậu kéo lấy cà vạt của Triệu Dịch, trực tiếp hôn hắn. Tay của cậu còn ôm chặt lấy lưng của Triệu Dịch.

Triệu Dịch mở to đôi mắt, vô thức muốn đẩy Triều Từ ra xa.

Nhưng lần này, Triều Từ không giống như lần trước chỉ đơn giản chạm vào môi của Triệu Dịch, cậu cạy mở đôi môi của Triệu Dịch rất thành thạo, đưa chiếc lưỡi mềm mại và ngọt ngào của mình vào trong miệng của Triệu Dịch.