Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 150: Cậu Sai Tôi Cũng Không Đúng, Cậu Hồ Đồ Tôi Cũng Mê Muội (2)




"Chỉ là nhỏ ấy có việc nên mới đến tìm tao thôi, tao chẳng có lý do gì phải đi tìm nhỏ ấy cả..." Triệu Dịch gãi đầu, không hiểu Triều Từ hỏi như vậy để làm gì.

Triều Từ: "..."

"Mày không thích nhỏ ấy sao?" Cậu hỏi.

"Đừng có nói linh tinh, chưa gì mà đã phán như vậy rồi!" Triệu Dịch trợn mắt nhìn Triều Từ, "Mà cho dù tao có thích, cũng không nhất thiết phải gặp mặt nhau mỗi ngày."

Thích là thích, không có nghĩa là phải kiểm soát toàn bộ cuộc sống của nhau.

Triều Từ bất lực: "Dù sao mày cũng không nên để nhỏ ấy đến tận lớp tìm mày mỗi ngày chứ. Phải để con gái chủ động là sao?"

"Không được à?" Triệu Dịch hỏi lại.

Triều Từ đỡ trán: "Vậy cuối cùng là mày có muốn hẹn hò với nhỏ ấy hay không?"

Triệu Dịch có vẻ hơi xấu hổ nhưng vẫn còn chưa hiểu lắm: "... Vậy nếu tao không chủ động đi tìm nhỏ ấy là không thể ở bên nhau sao?"

Triều Từ: "..."

Chuyện này...

"Vừa nhìn Nam Tiểu Cẩn là biết nhỏ ấy thích mày rồi, nên mới đến tìm mày mỗi ngày. Nhưng nếu cứ để người ta đi tìm mày thì người ta cũng cảm thấy ngượng ngùng chứ, dần dần sự ngượng ngùng này sẽ lấn át sự yêu thích. Như vậy không phải là mày sẽ bị cho "out" hay sao?"

Nhưng nhỏ ấy cũng có thể không cần đến mà.

Triệu Dịch không nói câu này ra.

"Được rồi, lần sau tao sẽ đến tìm nhỏ ấy được chưa?" Triệu Dịch nói.

"... Mày nói với tao thì giải quyết được gì?" Triều Từ bất đắc dĩ, không muốn nói chuyện với một tên trai thẳng cứng nhắc như là khúc gỗ này nữa, tiếp tục cầm bút lên học bài.

"Chiều nay bọn Thần Tử rủ đi chơi bóng, mày có rảnh không?" Triệu Dịch lướt qua điện thoại một lúc rồi quay đầu hỏi Triều Từ.

Nhắc đến việc chơi bóng thì tên này lại hăng hái.

"Mấy giờ?" Triều Từ thuận miệng hỏi.

"6 giờ!" Triệu Dịch nói.

"OK."

"Chốt, vậy tao sẽ nói với bọn Thần Tử." Sau khi nhắn tin xong, Triệu Dịch bỗng nhớ đến một chuyện, "Sắp tới lễ 1 tháng 5 rồi, cùng nhau đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ nhé?"

Ngày 1 tháng 5 là ngày lễ đối với những người khác, nhưng đối với Triều Từ thì không. Lịch học của cậu đã được xếp kín rồi.

Nhưng cậu vẫn gật đầu nói: "Được, thời gian và địa điểm do mày sắp xếp, đến lúc đó dẫn tao theo là được."

Tên Triệu Dịch này chậm tiêu về mặt tình cảm đến đáng sợ, nhưng ở phương diện khác lại rất chu đáo và thành thạo. Mỗi khi đi cùng với hắn, Triều Từ chỉ cần xách mình đi là đủ.

Tiết học cuối cùng sắp đến nhưng vẫn còn một lúc nữa mới bắt đầu. Triệu Dịch tiếp tục nghịch điện thoại, nhìn thấy trong group lớp nhắn thực đơn tối nay ở căng tin có món cá vược hấp, hắn liền quay sang hỏi Triều Từ: "Tối nay có món cá vược hấp mà mày thích, có muốn ăn không?"

Đầu bếp ở căng tin trường nấu ăn khá ngon, mà món cá vược hấp là đặc biệt thơm ngon, Triều Từ rất thích nó.

"Ăn, mày đi trước lấy giúp tao một phần đi." Triều Từ nói.

Số lượng của món cá vược hấp có hạn, nếu đến muộn là sẽ hết. Vậy nên, hãy để tên Triệu Dịch có thần kinh vận động tốt này giành trước một phần giúp cậu đi.

"OK." Triệu Dịch gật đầu.

Tuy nhiên, sau khi tan học, Triệu Dịch cúi xuống xem điện thoại rồi đột nhiên nói với Triều Từ: "Nam Tiểu Cẩn rủ tao cùng đi ăn ở căng tin, tao sẽ nhờ Thần Tử lấy giúp mày một phần, lớp của nó ở gần căng tin nhất."

Triều Từ ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Cô gái nhỏ nhắn và dễ thương đang đứng ở cửa, môi mỉm cười, vẫy tay chào Triệu Dịch.

"Vậy mày đi đi." Triều Từ nói.

Triệu Dịch ở bên cạnh liền đứng lên, đi về phía Nam Tiểu Cẩn trong sự trêu chọc của cả lớp.

Chàng trai cao lớn và đẹp trai sánh vai cùng với cô gái nhỏ nhắn và dễ thương, dần dần biến mất ở cuối hành lang.

Lúc mọi người xung quanh hối hả chạy đến căng tin thì Triều Từ vẫn chậm rãi bước đi.

Khi cậu đến căng tin, từ xa đã có một chàng trai vẫy tay về phía cậu. Đó là Lâm Ngạn Thần, hay còn được gọi là Thần Tử ở trong miệng Triệu Dịch.

"Tôi chờ cậu rất lâu rồi, bây giờ cậu mới đến." Lâm Ngạn Thần nói rồi đưa phần ăn đã chuẩn bị sẵn, cùng với một phần cá vược riêng biệt được đặt trong một cái đ ĩa lớn cho Triều Từ, "Cá vược cho cậu, đừng ăn quá no, lát nữa chúng ta còn đi chơi bóng nữa!"

"Cảm ơn cậu." Triều Từ nói.

Họ tan học lúc năm giờ, chưa hết nửa tiếng đã ăn cơm xong, nhưng họ đợi Triệu Dịch ở sân bóng rổ đến sáu giờ mới thấy hắn tới.

Đi cùng với hắn là Nam Tiểu Cẩn.

"Tại sao lại dẫn bạn gái nhỏ của mình đến đây nữa?" Lâm Ngạn Thần trêu chọc hắn.

"Mày đừng có tọc mạch!" Triệu Dịch cười mắng một câu rồi mới nói, "Tiểu Cẩn nói muốn xem chúng ta chơi bóng."

Có khá nhiều người đến xem bọn họ chơi bóng, đa phần đều là nữ sinh, họ đang ngồi ở trên khán đài.

Triệu Dịch nói với Nam Tiểu Cẩn một vài câu, sau đó cô ấy cũng ngồi xuống ghế khán đài.

Mọi người vui vẻ chơi một trận với nhau. Lúc nghỉ giữa giờ, Triệu Dịch đi đến khán đài, Nam Tiểu Cẩm đưa cho hắn một chai nước với đôi mắt cười cong cong.

"Chậc chậc chậc, có bạn gái liền khác." Có người ở trong sân nói đùa với Triều Từ.

"Nếu cậu muốn thì đi tìm một người đi." Triều Từ nói, mang theo nụ cười trêu chọc với người đó.

"Thôi đi, nhà tôi như thế nào cậu cũng biết mà. Lúc tôi còn nhỏ bọn họ đã muốn kết thành thông gia với nhau rồi. Nếu bây giờ tôi có bạn gái, thì chẳng phải sẽ bị đâm chết hay sao?" Người đó lắc đầu than thở.

Chàng trai này tên là Tôn Đàm, quả thực gia đình của cậu ta đã sắp xếp một cuộc hôn nhân từ khi còn nhỏ, nên bạn bè cũng thường trêu chọc cậu ta vì chuyện đó.

Triều Từ trông có vẻ tươi cười thoải mái, nhưng trong lòng cậu đang bị bao phủ bởi một lớp sương giá.

Cậu không dám nhìn về hướng của Triệu Dịch và Nam Tiểu Cẩn, nhưng từ khóe mắt vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng họ cười nói với nhau.

Vài phút sau, Triệu Dịch cũng nhanh chóng quay lại. Mọi người chơi đến 6 giờ 40, sau đó buổi tự học cũng bắt đầu.

............

Ngày 30 tháng 4, dự kiến là ngày mà họ sẽ đi trượt tuyết ở Thụy Sĩ.

Triệu Dịch, Triều Từ và một vài người bạn quen thuộc.

Nhưng hôm đó vừa trở về ký túc xá, Triều Từ liền nhìn thấy Triệu Dịch thay quần áo đi ra ngoài.

"Chẳng phải tối nay 9 giờ sẽ bay sao?" Triều Từ quay đầu nhìn Triệu Dịch đã đi tới cửa.

Lúc này mới là 6 giờ.

"Tiểu Cẩn nghe nói chúng ta đi Thụy Sĩ nên cũng muốn đi theo. Tao đi đón cô ấy trước rồi gặp nhau ở sân bay." Triệu Dịch quay đầu nói với Triều Từ, "À, đúng rồi, giúp tao sắp xếp hành lý một chút, dù sao mày cũng biết tao muốn mang theo cái gì."

"Cút, cút, cút." Triều Từ xua tay với hắn, "Vốn dĩ đang yên bình đi trượt tuyết, bây giờ lại phải ăn cơm chó của mày."

"Nói nhảm cái gì vậy." Triệu Dịch nói xong liền đóng cửa lại.

Cứ như vậy, Nam Tiểu Cẩn đã được thêm vào đội hình ban đầu của họ.

Một nhóm các thiếu gia và tiểu thư đã chọn cách thuê máy riêng để đi đến Thụy Sĩ. Vốn dĩ chuyến bay kéo dài mười bốn tiếng rất nhàm chán, nhưng trên máy bay có đầy đủ tiện nghi và thoải mái, nên bọn họ ngủ một giấc thật ngon là đã đến nơi.

Triệu Dịch và Triều Từ thường đến khu trượt tuyết nghỉ dưỡng ở Thụy Sĩ này, nên họ khá quen đường quen nẻo ở đây.

Nhưng đây là lần đầu tiên Nam Tiểu Cẩn đến, nên cô ấy cảm thấy rất mới lạ.

Kỳ nghỉ lễ 1 tháng 5 kéo dài ba ngày, bọn họ chỉ có hai ngày ở đây nên không muốn lãng phí thời gian. Ngay sau khi thay đồ và ăn sáng xong, bọn họ liền đến khu trượt tuyết.

Triều Từ và Triệu Dịch trượt xuống trực tiếp từ trên điểm cao nhất, bọn họ trượt đi trượt lại khoảng nửa giờ, rất ăn ý với nhau. Từ xa, họ đã thấy Nam Tiểu Cẩn đang vẫy tay với họ.

Triệu Dịch dừng lại ở trước mặt cô rồi hỏi: "Tại sao cậu lại đứng đây, không đi trượt à?"

"Tớ... tớ không biết trượt." Nam Tiểu Cẩn cắn môi, ấp úng nói.

Nam Tiểu Cẩn không giỏi thể thao. Trượt tuyết là một kỹ năng cơ bản mà hầu hết các gia đình giàu có đều biết, nhưng cô ấy lại chưa từng trượt bao giờ.

"Ngay cả Tiểu Cẩn có biết trượt tuyết hay không mà cũng không biết, còn bỏ người ta một mình ở đó." Triều Từ dừng lại bên cạnh hai người rồi bước xuống ván trượt.

"Tao trượt mệt rồi, mày ở đây dạy Tiểu Cẩn cách trượt đi." Triều Từ mỉm cười nói với hai người, sau đó cậu cầm ván trượt đi thật xa, tìm một chỗ để ngồi xuống.

Mặc dù Triều Từ thường đến đây và có kỹ thuật trượt tuyết khá tốt, nhưng cậu lại lười biếng, chỉ thích ngồi nhìn bọn họ, nên lúc này trông cậu không có gì kỳ lạ.

Triều Từ ngồi cách họ khoảng một trăm mét, cậu nhìn thấy Triệu Dịch đang cúi người xuống giúp Nam Tiểu Cẩn đeo đồ bảo hộ. Thậm chí hắn còn quỳ xuống, giúp Nam Tiểu Cẩn cố định ván trượt ở dưới chân. Sau khi chuẩn bị xong, hắn đứng phía sau Nam Tiểu Cẩn, giữ chặt tay cô ấy rồi hướng dẫn cho cô ấy tư thế đúng.

Từ góc nhìn của Triều Từ, như là Triệu Dịch đang ôm Nam Tiểu Cẩn nhỏ bé vào lòng mình, một cách gần gũi và thân mật.

Ánh nắng rực rỡ phản chiếu trên nền tuyết trắng thật chói mắt, trong thoáng chốc Triều Từ cảm thấy mắt mình có chút cay cay.

Dưới sự hướng dẫn của Triệu Dịch, Nam Tiểu Cẩn bắt đầu thử trượt từ từ.

Có thể thấy cô ấy vẫn còn hơi sợ hãi, cô ấy trượt rất chậm trông giống như một chú chim cánh cụt vụng về, có chút đáng yêu.

Quả nhiên, Triệu Dịch ở bên cạnh cũng đang cười cô ấy. Nhưng sau khi cười, hắn lại cẩn thận chọn cho cô ấy một đoạn dốc thoai thoải, thích hợp cho người mới tập.

Hai người luyện tập gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng Nam Tiểu Cẩn cũng có thể trượt xuống từ đoạn dốc đó một cách tự tin.

"Tao hơi mệt nên về ngủ trước đây!" Triều Từ vẫy gọi Triệu Dịch từ phía xa.

"Lúc nào mày cũng lười, vậy đi đi!" Triệu Dịch hô lại một câu.

Triều Từ trở về nơi ở của mình. Đến đây, mỗi người đều ở trong một căn biệt thự riêng, nên cậu không ở cùng với Triệu Dịch.

Một ngày trôi qua thật nhàm chán, đến tối bọn họ lại tổ chức tiệc tùng với nhau.

Triệu Dịch thúc giục cậu mau đi, Triều Từ đặt sách xuống, thở dài một hơi rồi đi qua.

Khi đến nơi, hầu hết mọi người đều đã có mặt.

"Thằng nhóc này, lúc ăn trưa cũng chẳng đến, trốn trong phòng làm gì?" Triệu Dịch đấm mạnh một cái.

"Mệt mỏi, lười biếng." Triều Từ uể oải nằm xuống, trả lời hắn.

"Chỉ trượt có nửa giờ mà cũng dám than mệt." Triệu Dịch tức giận nói.

Hai người vừa nói đến đây, liền nghe thấy đám người kia lại ồn ào: "Năm nào cũng chỉ có mấy người chúng ta, nhìn qua nhìn lại ngán đến tận cổ. Lần này, cuối cùng cũng có thêm bạn gái bé nhỏ của anh Dịch!"

"Chúng mày không muốn chơi nữa đúng không?" Triệu Dịch liếc nhìn bọn họ.

Những người này biết Triệu Dịch không hề tức giận, lại tiếp tục bồi thêm: "Chúng tao có nói gì sai không? Người ngu cũng thấy được tâm ý của Tiểu Cẩn đối với mày!"

Nam Tiểu Cẩn ngồi ở bên cạnh Triệu Dịch đột nhiên đỏ bừng cả khuôn mặt.

Triều Từ thấy vậy, bước ra để hoà giải: "Thôi được rồi, cẩn thận coi chừng làm Triệu Dịch giận thật đấy."

"Ừa, ừa." Có người giơ tay đầu hàng nói.

Chủ đề này nhanh chóng được cho qua, đám nam thanh nữ tú lại trò chuyện cùng nhau.

Đến mười giờ tối, khi bữa tiệc sắp kết thúc.

Triều Từ thấy Triệu Dịch và Nam Tiểu Cẩn lặng lẽ lẻn ra ngoài.