Sau Khi Thiết Lập Lốp Xe Dự Phòng Hèn Mọn Sụp Đổ

Chương 107: Chim Bay Mỏi Cánh Biết Về Nơi Đâu (9)




Cái lạnh buốt giá dường như khiến đầu óc của cậu bị đông cứng lại, trong một khoảng thời gian dài, Triều Từ không thể suy nghĩ được gì.

Lột bỏ đạo cốt...?

Dung Nhã kết anh, tại sao lại muốn lấy đạo cốt của mình?

Triều Từ mở mắt ra, đôi mắt trước đây vẫn còn đắm chìm trong ái tình nhưng giờ đây đã trống rỗng như là ao cạn.

............

Nếu muốn làm rõ vấn đề này cũng không khó.

Thậm chí có thể nói là rất dễ dàng. Việc Dung Nhã kết anh nhưng lại muốn lấy đạo cốt của Triều Từ có nghĩa là Dung Nhã đang gặp vấn đề gì đó, hoặc là trúng độc, hoặc là có một khuyết điểm bẩm sinh. Vậy tại sao phải là Triều Từ? Chắc chắn Triều Từ có thứ đặc biệt mà bọn họ cần.

Triều Từ biết mình là hỗn độn linh thể từ khi còn nhỏ, là lúc cậu bảy tuổi được kiểm tra linh căn. Hỗn độn linh thể là linh thể ngàn năm hiếm gặp, không ai nghĩ rằng Triều Từ lại là đứa con cưng được trời cao thiên vị đến như vậy, nên quá trình kiểm tra linh căn đã diễn ra công khai, hầu hết tất cả mọi người trong Triều gia đều có mặt. Sau khi phát hiện ra cậu là hỗn độn linh thể, ông nội của Triều Từ đã ra lệnh cho toàn bộ Triều gia phải giữ kín bí mật này, không được tiết lộ ra ngoài.

Nhưng thực sự rất khó để giữ kín bí mật này, đặc biệt là với những người như sư tôn của cậu. Vì vậy, nếu sư tôn biết cậu là hỗn độn linh thể, thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Vậy thì đạo cốt của người mang hỗn độn linh thể có tác dụng gì?

Triều Từ đã đến Tàng Thư Các của Phần Tiêu Tông nhiều lần để tìm kiếm, cuối cùng cậu đã tìm thấy câu trả lời ở trong một quyển sách cổ đã ố vàng và bị mối mọt.

Đạo cốt của người mang hỗn độn linh thể có khả năng chữa trị nhược điểm bẩm sinh của người mang ngũ hành đạo thể.

Vậy Dung Nhã có phải là người mang ngũ hành đạo thể không? Triều Từ vốn dĩ không biết. Trong suốt những năm qua, Dung Nhã chỉ cho mọi người thấy cô có thủy linh căn. Dù rằng thủy linh căn là thiên linh căn đơn hệ, nhưng việc Dung Nhã chỉ mới mười bảy tuổi đã sắp đột phá Nguyên Anh thì thật sự rất kỳ quái.

Lúc trước Triều Từ rất ngạc nhiên, chỉ nghĩ rằng Dung Nhã có ngộ tính hơn người, may mắn gặp được nhiều cơ duyên. Nhưng mà bây giờ...

Như vậy không còn nghi ngờ gì nữa.

Dung Nhã là đệ tử đầu tiên được sư tôn thu nhận suốt một ngàn năm qua, điều này đã gây chấn động cho toàn bộ Linh Vực. Nhưng hai tháng sau đó, sư tôn lại nhận cậu làm đệ tử mà không hề báo trước. Dung Nhã đã chủ động trở thành đệ tử của Phần Tiêu Tông, tuy ngoài dự đoán nhưng việc sư tôn thu nhận cô cũng là điều hợp lý. Tuy nhiên, Triều Từ không chủ động bái sư, mà chính sư tôn đã nhận Triều Từ làm đệ tử.

Lúc đó, mặc dù mọi người rất ngạc nhiên, nhưng Yến Quyết lão tổ vốn dĩ là người rất nổi danh ở Linh Vực, lại muốn thu nhận Triều Từ làm đệ tử, khiến cho ai nấy trong Triều gia đều vô cùng vui sướng, càng đừng nói Triều Từ đã ngưỡng mộ Yến Quyết lão tổ từ khi còn rất nhỏ.

Nhưng bây giờ... tất cả đều có nguyên nhân của nó.

Sư tôn của cậu chỉ đơn giản muốn lấy đạo cốt của cậu để làm thuốc cho Dung Nhã, nên cậu mới được nhận làm đồ đệ.

Sư tôn, đó là điều mà người muốn sao?

Thì ra những lo lắng và niềm vui của những ngày qua, chỉ là một giấc mơ mà cậu tự dệt nên.

............

Kỳ Yến Chỉ phát hiện ra rằng, dạo này Triều Từ thường xuyên mất tập trung và sắc mặt của cậu luôn tái nhợt.

Người tu hành, đặc biệt là những người đã ở Nguyên Anh kỳ như Triều Từ, khi bước ra khỏi Phần Tiêu Tông có thể xem như là một đại năng, theo lý thuyết mà nói thì không thể nào mắc bệnh được. Chẳng lẽ trận thiên kiếp trước đó đã gây nội thương cho cậu sao?

Kỳ Yến Chỉ ôm thiếu niên vào lòng, dùng linh lực để thăm dò, nhưng lại không phát hiện ra có điều gì đáng ngờ.

"A Từ, ngươi cảm thấy không khỏe sao?" Hắn cúi đầu nhìn thiếu niên mới mấy ngày mà đôi gò má đã hóp lại, kìm lòng không đặng mà bèn hỏi.

Triều Từ lắc đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của người đàn ông, trong đôi mắt phượng đang nheo lại đó dường như mang theo một chút lo lắng và đau lòng.

Cho dù đã đến lúc này, cậu vẫn không thể phân biệt ra được đâu là thật, đâu là giả.

Lúc con người mong muốn thời gian đứng yên nhất thì thời gian lại cứ trôi qua một cách nghiệt ngã, chỉ khi đó nó mới trở nên đặc biệt rõ ràng.

Dung Nhã sắp kết anh, nhưng Kỳ Yến Chỉ cố gắng kéo dài từng ngày một, cho đến khi thiên kiếp lại phủ kín bầu trời một lần nữa.

Dung Nhã kết anh.

Một giọng nói vang lên bên tai Kỳ Yến Chỉ, "Dung Nhã sắp kết anh rồi đấy! Ngươi còn định kéo dài đến bao giờ nữa?"

Đồng tử của hắn co lại, một lúc lâu vẫn không trả lời.

Một lát sau, hắn mới nói: "Ngươi đi hộ đạo cho Dung Nhã trước."

Hắn nói xong liền đứng dậy, đi vào phòng ngủ của mình.

Triều Từ đã ở đó từ lâu.

Khi đẩy cửa bước vào, hắn nhìn thấy Triều Từ đang ngồi ngay ngắn ở bên bàn. Lúc nào Triều Từ cũng rất hoạt bát, nhưng không hiểu vì sao dạo gần đây cậu đột nhiên trở nên rất im lặng.

Hắn bước tới trước mặt Triều Từ, đang định nói gì đó thì thấy Triều Từ chậm rãi ngẩng đầu lên, giọng nói của cậu không còn sự phấn khích như thường ngày khi nhìn thấy hắn, trong đôi mắt cũng trống rỗng không còn chút ánh sáng nào.

"Sư tôn, con nghe thấy tiếng sấm ở bên ngoài. Dung Nhã sắp kết anh rồi phải không?"

Phòng ngủ không thắp đèn, thậm chí cửa sổ cũng đóng kín.

Trong cả căn phòng, chỉ có cánh cửa đang mở ra ở đằng sau Kỳ Yến Chỉ là nơi duy nhất đem đến một ít ánh sáng.

Người đàn ông đứng ngược sáng, trên gương mặt không có biểu cảm gì khác, chỉ chậm rãi gật đầu.

Triều Từ đứng dậy, lúc này Kỳ Yến Chỉ mới nhận ra cậu đang cầm một thanh kiếm.

"Có lẽ sư tôn vẫn còn nhớ thanh kiếm này, nó tên là Như Tiêu, là món quà mà sư tôn đã tặng cho con khi vừa mới nhập môn." Triều Từ khẽ nói. Trong căn phòng tối tăm, không thể nhìn thấy rõ nét mặt của cậu, nhưng dường như có thể nhìn thấy được chút ánh sáng le lói trong đôi mắt ấy.

"Dung Nhã sắp kết anh, người đến đây là để lấy đạo cốt của con phải không?" Triều Từ nhìn thẳng người đàn ông, tia sáng lập lòe và bóng tối làm mờ đi nét mặt của cậu, chỉ để lại những đường nét thản nhiên.

Trái tim của người đàn ông bỗng nhiên bị bóp chặt, rất đau đớn.

Nhưng hắn không thể biện hộ được chút gì, vì đây quả thực là mục đích đến đây của hắn.

"Không cần sư tôn phải tự mình làm, đệ tử sẽ tự lấy giúp người."

Triều Từ nói xong liền trở ngược đầu kiếm, dễ dàng tạo ra một vết thương dài gần ba thước ở sống lưng, sâu đến tận xương, gần như xẻ cả cơ thể ra làm đôi.

Rõ ràng đây chính là mục đích đến đây của Kỳ Yến Chỉ, nhưng khi nhìn thấy Triều Từ thực sự làm như vậy, trái tim của hắn như bị siết chặt, ngay cả thở cũng vô cùng khó khăn.

Hắn vô thức tiến lên phía trước, muốn ngăn cản Triều Từ lại.

Triều Từ đột nhiên lùi lại một bước, máu tươi trào ra từ khóe miệng của cậu do cử động mạnh.

"Đừng lại gần!"

Cậu nói rất to.

Kỳ Yến Chỉ dừng lại bước chân.

"Sư tôn, nếu người muốn dùng tính mạng của con để đổi lấy tính mạng của Dung Nhã, con sẽ giúp người."

"Bởi vì con rất yêu người, trước đây nếu người chỉ cười với con một chút, là con có thể vui suốt một ngày."

"Nhưng... không còn nữa rồi."

Triều Từ dứt khoát rút đạo cốt của mình ra, rồi bất ngờ ngã xuống.

Máu tươi chảy ra khắp mặt đất, trước mắt là một vùng đỏ rực.

Kỳ Yến Chỉ lao đến bên cạnh Triều Từ, một thiếu niên chỉ mới mười tám tuổi đang nằm bất động trong vũng máu, lúc này Kỳ Yến Chỉ mới nhận ra rằng cậu bé ấy gầy gò đến đáng thương.

Đạo cốt trong suốt và sáng lấp lánh đang nằm trong tay của thiếu niên, vẫn còn nhuốm màu máu ấm.

Hắn quỳ sụp xuống, ôm lấy thiếu niên vào trong lòng bằng đôi tay run rẩy.

Một bước đi sai, vạn lối tắc.

Không còn cơ hội để vãn hồi nữa rồi.

............

Cậu lướt qua ký ức trước đó của mình giống như đang cưỡi ngựa xem hoa.

Trước đó, sau khi cậu tự rút đạo cốt của mình, đã rời khỏi thế giới này ngay lập tức.

"Thương Trì đã tồn tại dưới dạng linh thể mấy vạn năm nay, nên hắn nghiên cứu rất sâu về linh hồn. Theo lý thuyết, hắn có thể cứu cậu, nhưng cậu rời khỏi thế giới quá nhanh nên hắn không thể cứu được. Nhưng lần này, chắc hẳn là lỗi "trốn thoát" của cậu đã được chỉnh sửa, Thương Trì đã cứu cậu khiến cho mọi việc trở nên hợp lý hơn." Hệ thống nói.

"Vậy cơ thể của tôi bây giờ có giống cơ thể trước đây không?" Triều Từ hỏi.

"Không, đây là cơ thể mà Thương Trì đã tái tạo cho cậu." Hệ thống trả lời.

"Kể từ lúc cậu "chết" lần trước, đã trôi qua hơn một trăm năm. Bây giờ, Dung Nhã đã đột phá Hợp Thể kỳ, Thương Trì đã hoàn toàn ngưng tụ được thực thể và tái tạo lại cơ thể cho mình. Tuy nhiên, lúc đó linh thể của cậu tan biến quá nhanh, hắn chỉ có thể giữ lại một chút tàn hồn của cậu. Do hồn thể của cậu không ổn định, nên không thể đoạt xá hoặc tái tạo."

"Cho nên?" Triều Từ xuôi theo lời nói của hệ thống mà hỏi.

"Cho nên cơ thể hiện tại của cậu thật ra là một đồ vật, không phải là sinh vật sống, chính xác hơn là một vật chứa tinh vi." Hệ thống nói.

"..." Triều Từ không nói nên lời, "Nghe có chút đáng sợ."

"Vậy với cơ thể hiện tại, tôi có thể tái tạo lại đạo cốt được không?" Lúc này, Triều Từ mới giật mình nhận ra điều này.

"Tôi đã kiểm tra chỉ số cơ bản của cơ thể này, sau khi tính toán thì nó không đủ mạnh, khả năng cao là không thể làm được." Hệ thống nói.

"Vậy sao Thương Trì còn muốn thử...?"

"Hắn không muốn từ bỏ nên muốn thử một lần." Hệ thống nói, "Nếu không có đạo cốt, cơ thể của cậu sớm muộn cũng sẽ bị suy kiệt."

"Thật mong nó suy kiệt càng sớm càng tốt." Triều Từ mệt mỏi nói.

Cậu biết rằng việc này sẽ không dễ dàng như vậy, lại cần phải thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình nữa rồi.

"Vậy đối tượng nhiệm vụ của tôi, là tên Kỳ Yến Chỉ đó, hiện giờ hắn đang ở đâu?"

"Vẫn còn ở trong Phần Tiêu Tông, nhưng vùng Hư Vô Lĩnh, biên giới giữa Linh Vực và Ma Vực, đã bị Ma tộc chiếm đóng hết rồi."

"Tại sao vậy?!" Triều Từ nghiêng đầu hỏi.

"Trong thế giới này không có địa phủ, cũng không có luân hồi, chỉ có Linh Vực và Ma Vực. Sau khi con người chết đi, linh hồn thường sẽ tan biến ngay, nếu còn sót lại ý niệm thì sẽ bay đến biên giới giữa Linh Vực và Ma Vực, còn gọi là Hư Vô Lĩnh. Hắn đã sai Ma tộc đi tìm hồn phách của cậu. Bọn họ đã tìm cậu suốt gần một trăm năm nay. Không chỉ thế, hắn còn cướp sạch linh mạch cực phẩm của Linh Vực, chôn xuống bên dưới Tu Thần Các."

"Để làm gì?"

"Linh khí càng dày đặc thì trận pháp càng mạnh. Hắn đã tập hợp được chín nhánh linh mạch cực phẩm, trong suốt một trăm năm qua, số lần chiêu hồn có lẽ đã lên tới hàng ngàn lần." Hệ thống nói một cách không mấy đồng tình.

"Ha ha!" Triều Từ không nhịn được cười.

"Sao cậu lại cười?" Hệ thống hỏi.

"Không có gì, chỉ thấy đối tượng chinh phục lần này thú vị thôi." Triều Từ nói.

Ở các mục tiêu chinh phục trước đó, dù bọn họ có mù quáng đến đâu thì cũng không hề có ý định giết cậu. Thế nhưng, lúc nào cũng vì sự sai lầm của số phận - thật ra là Triều Từ đã nhúng tay vào - nên mọi thứ đều không xảy ra theo ý muốn. Mà trong thế giới này, tuy Triều Từ đã tự mình thúc đẩy mọi việc xảy ra, nhưng Kỳ Yến Chỉ cũng thực sự muốn lấy mạng cậu.

Dù Triều Từ đã tự mình rút đạo cốt, nhưng thực tế cậu vẫn chết trong tay Kỳ Yến Chỉ.

Nếu không thì làm sao một Đại Thừa hậu kỳ như Kỳ Yến Chỉ lại không thể ngăn cản được một Nguyên Anh sơ kỳ như Triều Từ?

Là do hắn ngầm chấp nhận.

Hắn đã có rất nhiều cơ hội để cứu vãn, nhưng phải đợi đến khi người đó chết đi, hắn mới nhận ra sự hối hận của mình.

Chẳng lẽ thế giới nhiệm vụ này đang ngăn cản sự hối hận của hắn sao?

Còn về chuyện Dung Nhã, bông hoa nhỏ thuần khiết mà tất cả bọn họ đều nâng niu ở trong lòng bàn tay, cũng vốn là một chuyện khôi hài.

Người khác có thể không biết Dung Nhã là ngũ hành đạo thể, nhưng bản thân Dung Nhã làm sao có thể không biết?

Tuy Triều Từ giữ kín bí mật về việc cậu là hỗn độn linh thể đối với người ngoài, nhưng cậu không giấu giếm với người ở trong sư môn. Cả Kỳ Yến Chỉ và Dung Nhã đều biết chuyện này.

Vậy thì cô ta thực sự không biết về khuyết điểm của ngũ hành đạo thể? Hay là thực sự không biết tại sao sư tôn lại thu nhận một sư huynh có hỗn độn linh thể?

Cậu không nói gì về những việc này, không có nghĩa là cậu không biết. Cậu chỉ muốn tập trung vào nhiệm vụ của mình, không muốn bận tâm đến những vấn đề phức tạp mà thôi.