Sau Khi Thế Thân Cuỗm Mất Tâm Ma Của Nhân Vật Chính

Chương 45: (Thượng): Ngươi Chưa Có Ý Trung Nhân?




Lúc này Văn Lăng lại nói: "Chúng ta phải trả lời những tin nhắn này càng nhanh càng tốt, trước hết cứ đưa ra một yêu cầu, làm như vậy bọn họ mới yên tâm."

Giang Sở Dung mỉm cười hiểu ý: "Đúng vậy, nếu chúng ta dám đưa ra yêu cầu, bọn họ sẽ cho rằng chúng ta thật lòng muốn hợp tác với bọn họ."

"Cơ mà ——đưa ra yêu cầu nào thì hợp lý nhỉ?"

Giang Sở Dung không khỏi cau mày vắt óc suy nghĩ—— hiện tại cậu và Văn Lăng đều đã có Ma Hồn Binh cấp Thiên thuận tay rồi, mặc dù những vị Thần Vương này có công pháp cấp Thiên, nhưng như chính bọn họ đã nói, Ma Tôn đều để lại sai sót trong những quyển công pháp cấp Thiên này, lấy chúng cũng vô dụng.

Ngược lại là Văn Lăng, dường như hắn đã nghĩ xong từ lâu rồi, thấp giọng nói: "Đòi bản đồ, ta cần dùng."

Giang Sở Dung:?

"Bản đồ gì cơ?"

Văn Lăng: "Bản đồ xung quanh Cấm địa Thần Ma."

Lòng Giang Sở Dung khẽ động, cậu lập tức hiểu ý của Văn Lăng — Cấm địa Thần Ma là một đại bí cảnh được phong ấn trước khi Tổ Thần phi thăng, cứ mỗi trăm năm nó sẽ mở ra một lần, cả ba tộc đều có thể đi vào khám phá, nghe nói trước khi Tổ Thần rời đi đã từng nói, nếu có người có thể tìm ra bảo tàng cốt lõi mà ông để lại trong Cấm địa Thần Ma, người đó sẽ có khả năng phi thăng.

Vả lại, mặc dù Cấm địa Thần Ma đã được thăm dò nhiều lần, nhưng chưa một ai có thể tìm ra bảo tàng cốt lõi, các tộc mỗi một lần thăm dò đều khác nhau, vẽ ra bản đồ bảo tàng cũng khác nhau.

Nếu Văn Lăng đã quyết định sau này sẽ xông vào Cấm địa Thần Ma, lấy thêm nhiều bản đồ sẽ có nhiều phần thắng hơn.

Thế là Giang Sở Dung quyết đoán nói: "Vậy thì đòi bản đồ đi, để ta trả lời bọn họ!"

Dứt lời Giang Sở Dung lấy mấy tấm lệnh bài ra, trả lời từng cái một.

Văn Lăng thấy thế có hơi kinh ngạc, hắn nhịn không được nói: "Thực ra một hai cái bản đồ là đủ rồi, không cần tất cả đều đòi bản đồ, bản đồ trong tay bọn họ cũng sẽ có phần trùng lặp."

Giang Sở Dung xua tay nói: "Không sao, càng nhiều càng tốt, lỡ như cái bản đồ chúng ta không cần có điểm nào đó quan trọng liên quan đến bảo tàng thì sao? Như vậy chẳng phải là một thiệt hại lớn cho chúng ta sao?"

Văn Lăng nghe Giang Sở Dung xưng là "chúng ta" thay vì nói là "chàng", ánh mắt hắn chuyển động, không cản Giang Sở Dung nữa.

Mục đích hắn đi Cấm địa Thần Ma rất rõ ràng, còn Giang Sở Dung đi hoàn toàn là bởi vì hắn muốn đi.

Nhưng lúc này, Giang Sở Dung lại lộ ra vẻ tự nhiên không phân biệt giữa cậu và hắn.

Trong lòng Văn Lăng dâng lên một vài cảm xúc vi diệu.

Giang Sở Dung không phát hiện ra những cảm xúc nhỏ bé này của Văn Lăng, cậu làm việc như sấm rền gió cuốn, chẳng mấy chốc đã trả lời hết những tấm lệnh bài trong tay.

Mà bấy giờ, một vài tấm lệnh bài khác lại sáng lên.

Giang Sở Dung quen việc quen tay cầm lên, cậu trực tiếp trả lời mà không cần phải hỏi Văn Lăng.

Nhìn dáng vẻ này của Giang Sở Dung, Văn Lăng dám chắc cậu lại đòi bản đồ nữa.

Ánh mắt Văn Lăng khẽ động, cuối cùng vẫn mở miệng nói: "Nếu Thần Vương Tần Đô lên tiếng, ngươi cứ yêu cầu ông ta thứ khác, không cần phải câu nệ."

Giang Sở Dung ngước nhìn Văn Lăng với vẻ mặt khó hiểu.

Hai người nhìn nhau, Văn Lăng ho khan một tiếng, nhìn sang chỗ khác, nói: "Thật sự không cần nhiều bản đồ như vậy."

Giang Sở Dung hơi bất ngờ, chớp mắt đó cậu mới hiểu được ý của Văn Lăng, sau đó cậu liền tươi cười rạng rỡ.

"Ta thật sự không cần gì cả, bản đồ vẫn quan trọng hơn —— nhưng nếu chàng còn có ý tưởng khác, chúng ta có thể trả lời Thần Vương Tần Đô sau."

Văn Lăng trầm mặc một lát, sau đó "Ừm" một tiếng.

Thấy Văn Lăng như vậy, Giang Sở Dung cảm thấy Văn Lăng thật sự rất đáng yêu, cậu nhịn không được muốn trêu chọc Văn Lăng lần nữa, nhưng lệnh bài trong tay cậu lại đột nhiên sáng lên.

Giang Sở Dung nhìn thấy không khỏi "ủa" một tiếng, lẩm bẩm nói: "Sao nhanh vậy ta?"

Vừa nói, cậu cũng không có ý đi chọc Văn Lăng nữa, mà cầm lệnh bài lên xem.

Sau khi đọc xong, hai mắt Giang Sở Dung sáng lên, cậu lập tức quay sang nhìn Văn Lăng.

Văn Lăng:?

Giang Sở Dung dùng Đồng Tâm Sinh Tử Khế nói: "Thần Vương Tử Quang nói trong tay ông ta có một tấm bản đồ bảo tàng được Ma Thánh truyền lại, nó rất đặc biệt, ông ta còn chưa khám phá ra được bí ẩn của nó. Ông ta nói nếu chúng ta muốn thì tối nay đến Nha Lạc Lâu ở Đế Đô, gặp mặt rồi nói."

Văn Lăng cau mày: "Nhất định phải gặp mặt sao?"

Giang Sở Dung suy nghĩ một lát, trả lời tin nhắn.

Một lúc sau, bên kia đáp lại.

Giang Sở Dung nhìn lệnh bài truyền tin, tiếc nuối nhún nhún vai: "Bên kia khăng khăng đòi gặp mặt nói chuyện, nếu không miễn bàn."

Văn Lăng trầm mặc.

Thật lâu sau, Giang Sở Dung ngập ngừng nói: "Đi hay không đi? Chủ yếu là lúc này đi ra ngoài, e rằng Ma Tôn sẽ nhìn chằm chằm chúng ta."

Văn Lăng: "Chắc chắn Thần Vương Tử Quang cũng biết rõ điểm này, sau này ông ta vẫn còn phải làm thủ hạ của Ma Tôn, nếu ông ta đã mở lời mời, ắt hẳn cũng đã có chuẩn bị."

Nhìn vẻ mặt của Văn Lăng, Giang Sở Dung biết Văn Lăng đã động lòng.

Khóe môi Giang Sở Dung cong lên, cậu cũng không hỏi thêm nữa, nói thẳng: "Đã như vậy thì chúng ta đi thôi, dù sao trời có sập thì đã có Thần Vương Tử Quang gánh."

Văn Lăng gật đầu, coi như ngầm thừa nhận.



Đêm đó, Giang Sở Dung đã truyền tin báo cho Ma Tôn biết cậu sẽ cùng Văn Lăng xuất cung đi giải sầu, sau đó liền quang minh chính đại rời khỏi Ma Cung với Văn Lăng.

Nha Lạc Lâu được xây cất ở chốn phồn hoa nhất Đế Đô, cao mười tám tầng, chiếm diện tích cực lớn, xà nhà đều được chạm trổ bằng vàng ngọc.

Chỉ nhìn từ xa đã có thể thấy ánh sáng tỏa ra bốn phía của vô số bảo vật, cánh hoa bay lượn, ma nam ma nữ lên lên xuống xuống các tầng lầu, cười nói vui vẻ, cảnh đẹp ý vui.

Bởi vì phải đến một nơi "tầm hoan mua vui" như thế này, Giang Sở Dung và Văn Lăng đã cố ý thay một bộ trang phục gợi cảm và lòe loẹt nhất.

Giang Sở Dung mặc lại bộ trường bào màu tím khói của mình, trên đôi chân trắng nõn đeo vòng vàng và chuông vàng, trên mặt còn đeo một chiếc khăn che mặt tơ vàng thêu hoa lan tử la.

Văn Lăng mặc lại bộ trang phục hoang dã khi vừa mới vào Ma Vực, mái tóc đen rũ xuống bên trán, chỉ để lộ một con mắt hẹp dài, trước ngực đeo một chiếc vòng cổ đính vô số hạt đá và hạt châu nhiều màu, tôn lên nửa người trên bán khỏa thân đầy cơ bắp săn chắc của hắn, có một loại mỹ cảm hoang dã mà bí ẩn.

Ngay khi cả hai bước vào Nha Lạc Lâu, có không ít người đã nhận ra thân phận của hai người, nhao nhao hô lên.

Lập tức, một đám ma nam ma nữ lũ lượt kéo đến, tranh nhau nịnh hót họ.

Văn Lăng vẫn giữ vẻ mặt vô cảm suốt thời gian đó, trong khi Giang Sở Dung mặc dù khéo léo từ chối nhưng vẫn mỉm cười chào hỏi từng người, điều này đã thu hút một lượng lớn bướm lả ong lơi.

Văn Lăng thấy vậy liếc nhìn Giang Sở Dung, lạnh lùng nói: "Ngươi cẩn thận một chút, đừng có phóng túng quá."

Giang Sở Dung không để ý lắm cười cười: "Sợ gì chứ, ở đây không có ai có tu vi cao hơn ta, ta có thể xử lý được."

Văn Lăng không nói nữa.

Nhưng sau khi Giang Sở Dung nói xong câu đó, cậu lập tức nghênh đón cú vả mặt đầu tiên của mình.

Vốn dĩ, Giang Sở Dung vẫn có thể ung dung mỉm cười chống đỡ ánh mắt ngả ngớn của các chị em ma nữ xinh đẹp, nhưng khi cậu đi ngang qua một tên ma nam vạm vỡ, tên ma nam đó đột nhiên nở một nụ cười mờ ám với cậu, giơ cánh tay lực lưỡng của gã lên vỗ vào mông cậu ——

Giang Sở Dung:?!

Cũng may Văn Lăng phản ứng nhanh hơn Giang Sở Dung, một tay hắn ôm lấy eo Giang Sở Dung, đồng thời lạnh lùng đưa tay ra chặn lại cánh tay của tên ma nam kia.

Ma nam giật mình, vốn định cau mày nói Văn Lăng chơi không nổi đâu.

Kết quả gã lập tức đối diện với ánh mắt khát máu lạnh lùng đến mức gần như kết băng của Văn Lăng.

Ma nam rùng mình một cái, không dám nói gì, lặng lẽ chuồn đi.

Thấy vậy, Giang Sở Dung không khỏi lui ra sau lưng Văn Lăng chỉ chỉ trỏ trỏ, rủa xả tên ma nam kia: "Sao có thể như vậy chứ? Không biết tuân thủ nam đức gì hết."

Văn Lăng mặt không đổi sắc liếc nhìn Giang Sở Dung: "Không phải ngươi có thể xử lý sao?"

Giang Sở Dung tự biết mình sai, cậu lè lưỡi không dám nói nữa.

Văn Lăng liếc cậu một cái, lười dạy dỗ cậu, tiếp tục đi về phía trước.

Giang Sở Dung thấy vậy vội vàng theo sát phía sau.

Lần này, Giang Sở Dung triệt để ngoan ngoãn, suốt dọc đường cậu im thin thít, chỉ ôm chặt cánh tay của Văn Lăng dán sát người hắn, một bộ cảnh giác nhìn những người đi ngang qua mình.

Ban đầu Văn Lăng không nhìn nổi hành vi phóng túng tùy tiện của Giang Sở Dung, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy không nói nên lời với dáng vẻ thận trọng quá mức của Giang Sở Dung.

"Nếu ngươi còn như vậy, bọn họ sẽ nghi ngờ ngươi đến tòa lâu này để làm nội gián."

Nghe vậy, Giang Sở Dung lặng lẽ buông cánh tay của Văn Lăng ra, bất lực nói: "Ta làm như vậy chẳng phải vì ta chưa có ý trung nhân sao? Ta không muốn bị lợi dụng ở một nơi như thế này."

Văn Lăng:?

"Ngươi chưa có ý trung nhân?" Văn Lăng bất chợt nhướng mày.

Lòng Giang Sở Dung lộp bộp một tiếng, lập tức cười làm lành: "Ây da ta nói sai rồi, ý trung nhân của ta là chàng mà, ta như vậy chẳng phải là vì sợ chàng không vui sao?"

Văn Lăng cười lạnh một tiếng.

Nhưng hắn không còn ngăn Giang Sở Dung kéo cánh tay của mình nữa.

Hai người giống như đi Tây Thiên thỉnh kinh, trải qua đủ loại cám dỗ của yêu ma, cuối cùng cũng đến được phòng riêng nơi Thần Vương Tử Quang đang ở.