Nửa canh giờ sau, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy Giang Sở Dung đã buồn ngủ đến mức sắp lệch đầu ngủ trong ổ chăn thì Văn Lăng cuối cùng cũng mang đến một bát trứng gà đường đỏ.
Trứng với đường đỏ được đựng trong một chiếc bát sứ trắng còn đang tỏa khói nghi ngút. Lúc này Văn Lăng cầm một thìa sứ khuấy đều một lần, cảm thấy không còn nóng lắm bèn đánh thức Giang Sở Dung trong ổ chăn dậy.
Văn Lăng đưa cả bát và thìa qua.
Lúc này Giang Sở Dung mới lười biếng thò đầu ra khỏi chăn, nhưng cậu không đưa tay ra, mái tóc đen nhánh xõa xuống, rơi tán loạn trước vạt áo trắng tinh, lộ ra một chút xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp.
Bốn mắt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Cuối cùng, lông mày Văn Lăng giật một cái, nhưng vẫn cố nén không vui trong lòng, lạnh giọng nói: "Trùm chăn kín lại."
Giang Sở Dung cúi đầu nhìn một cái, biết lắng nghe mà vén chăn lên che đi xương quai xanh và cần cổ của mình, sau đó ngẩng đầu lên tiếp tục đợi Văn Lăng đút cho mình.
Văn Lăng không còn cách nào khác, đành phải yên lặng múc một thìa nước đường đỏ đưa qua.
Giang Sở Dung nhoẻn miệng cười, "a~" nhấp một ngụm nước đường, nó nong nóng, đậm đà và ngọt ngào, bên trong có một ít hoa trứng gà, có vị ngọt dịu.
(Cây hoa trứng gà nguồn gốc ở Trung Quốc, dùng để ướp trà và trang trí. Các bộ phận khác của cây được sử dụng làm thuốc chữa đau thấp khớp mạn tính.)
Giang Sở Dung chép miệng, nói thẳng thừng không chút ngại ngùng: "Ngon quá, còn muốn ăn nữa. Ta muốn ăn trứng."
Văn Lăng:...
Lông mày nhíu lại, Văn Lăng cũng lười tranh cãi với người bệnh, hắn dùng thìa sứ múc một miếng trứng ra, vớt thêm ít nước đường đỏ, đưa tới.
Giang Sở Dung lại ăn.
Sau đó, có lẽ là Văn Lăng đã nhận ra cái đồ lười nhớt thây Giang Sở Dung sẽ không chịu đưa tay ra, thế là hắn dứt khoát nhẫn nhục chịu khó mà múc trứng đưa đến bên môi Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung ăn một cách tự nhiên, sau khi ăn được một lúc, cậu cảm thấy cả người bốc lên hơi nóng, hai gò má còn nhợt nhạt giờ đã có thêm chút máu, trên môi cậu dính nước đường đỏ trông càng có sức sống hơn.
Văn Lăng đã nấu ba quả trứng, Giang Sở Dung chậm rãi ăn hết hai quả, bất giác ngáp một cái, đột nhiên cảm thấy no rồi.
Vốn dĩ vì lạnh và đau nên cậu mới muốn ăn gì đó, bây giờ cậu đã ăn hai quả trứng, lại uống thêm nước đường đỏ, cơ thể đã ấm lên rất nhiều, cơn buồn ngủ cũng ập tới.
Cho nên khi Văn Lăng lại đút thêm một thìa, Giang Sở Dung mím môi nghiêng đầu từ chối: "Ta no rồi, không ăn nữa."
Sắc mặt Văn Lăng trầm xuống, tay đang cầm thìa không khỏi siết chặt một chút.
Thấy tình thế không ổn, Giang Sở Dung vội vàng sửa miệng nói: "Chàng để xuống đi, ta nghỉ một lát sẽ ăn hết."
Văn Lăng liếc nhìn Giang Sở Dung, sau đó tùy tiện đặt bát xuống, đáy bát không nhẹ không nặng va vào mặt bàn gỗ, phát ra một tiếng trầm đục.
Giang Sở Dung nghe thấy tiếng này, tim cậu đập thình thịch — giận thật hả?
Nghĩ nghĩ, Giang Sở Dung lặng lẽ liếc nhìn Văn Lăng.
Văn Lăng lạnh lùng nói: "Không muốn ăn thì ngủ đi."
Giang Sở Dung suy nghĩ một chút, lập tức nhanh trí lấy lòng nói: "Ta nghỉ một lát rồi ăn hết mới đi ngủ —— chàng vất vả nấu cho ta ăn, ta nhất định sẽ ăn hết!"
Nói xong, Giang Sở Dung còn nở một nụ cười rạng rỡ với Văn Lăng.
Cậu vừa cười như vậy, khóe môi dính nước đường đỏ trông càng rõ ràng hơn.
Nghe thấy Giang Sở Dung nói vậy, Văn Lăng đang định cười lạnh, nhưng khi thoáng nhìn thấy khóe môi dính đầy đường đỏ của Giang Sở Dung, không biết vì sao, trái tim hắn lại khẽ run lên, hắn nhớ đến mấy hôm trước Giang Sở Dung quần áo rách bươm nằm trong lòng hắn, trong miệng nôn ra máu, bộ dạng yếu ớt đầy người đầy mặt đều là máu khiến người ta phải kinh hãi...
Trầm mặc một lát, Văn Lăng hiếm khi không lên cơn, chỉ xoay người lấy một chiếc khăn ở bên cạnh, ném qua.
"Không muốn ăn thì đừng ăn nữa, lau mặt rồi ngủ đi."
Giang Sở Dung hơi ngạc nhiên khi thấy Văn Lăng đột nhiên trở nên dễ nói chuyện như vậy, nhưng Văn Lăng đã nhường cho cậu một bậc thềm đi xuống, đương nhiên cậu sẽ làm theo.
Thế là cậu cố gắng hết sức thò một cánh tay ra khỏi ổ chăn cuộn như kén tằm của mình, cầm lấy chiếc khăn kia, qua loa lau mặt một cái.
Sau khi lau xong, Giang Sở Dung nhìn thấy trên khăn dính rất nhiều vết đường đỏ, cảm thấy mình đã lau sạch rồi, đang định khom người đem khăn đặt sang chiếc bàn bên cạnh.
Văn Lăng vô tình liếc mắt một cái, liền thấy mặt của Giang Sở Dung bị lau thành mặt mèo, lông mày hắn nhíu chặt: "Khoan đã!"
Động tác đặt khăn xuống của Giang Sở Dung dừng lại, lộ ra vẻ mặt dò hỏi, nhìn về phía Văn Lăng.
Văn Lăng thở dài một hơi, hắn nhắm mắt lại, giơ tay rút chiếc khăn ra khỏi tay Giang Sở Dung, nhét cậu vào trong chăn, nói: "Đợi đó, đừng nhúc nhích."
Giang Sở Dung không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Văn Lăng bảo cậu đợi, cậu liền ngoan ngoãn đợi.
Không lâu sau, Văn Lăng trở lại, chiếc khăn trên tay đã được giặt sạch sẽ, còn tỏa ra hơi nóng hổi.
Chắc hẳn đã được giặt bằng nước nóng.
Văn Lăng nhìn thấy Giang Sở Dung ngoan ngoãn nằm đợi ở đó, trong lòng hắn khẽ động, vươn tay về phía ổ chăn nhẹ nhàng nắm lấy cằm của Giang Sở Dung, để Giang Sở Dung ngẩng đầu lên.
Làn da mịn màng của Giang Sở Dung chạm vào lớp chai mỏng trên đầu ngón tay của Văn Lăng, sinh ra một cảm giác tê dại giống như bị điện giật, cậu không khỏi hơi rụt đầu lại.
Văn Lăng: "Đừng nhúc nhích, ta lau mặt cho ngươi."
Giang Sở Dung giật mình, không nhúc nhích nữa.
Văn Lăng một mặt bình tĩnh nắm cằm Giang Sở Dung, dùng khăn lông ẩm nước nóng ấm lau sạch gương mặt lấm lem nước đường đỏ của Giang Sở Dung.
Động tác của Văn Lăng có chút vụng về, nhưng lại rất dịu dàng cẩn thận, Giang Sở Dung được Văn Lăng lau mặt như vậy, lông mi dài của cậu run rẩy, âm thầm nhìn động tác cẩn thận tỉ mỉ khi Văn Lăng nghiêm túc, trong mắt cậu không khỏi lóe lên một chút cảm xúc như có điều suy nghĩ...
"Thúc thúc! Phụ thân của cháu có tin gửi tới! Còn có một món đồ quan trọng nữa, cháu mang đến cho chú đây!"
Ngoài cửa đột nhiên vang lên giọng nói vui vẻ của Tần Lâu Nguyệt.
Lông mày Văn Lăng giật mạnh một cái.
Mà Tần Lâu Nguyệt nhìn thấy cửa không đóng liền vội vàng đi thẳng vào.
Kết quả vừa vào cửa, Tần Lâu Nguyệt liền nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không khỏi sững bước chân lại, gã lập tức xoay người, vừa đi ra ngoài vừa lớn tiếng nói: "Thúc thúc, cháu không nhìn thấy gì cả! Cáo từ!"
Dù sao từ góc độ vừa rồi của gã, gã chỉ thấy Văn Lăng đang cúi đầu nắm cằm Giang Sở Dung, ngón tay vuốt ve sườn mặt của Giang Sở Dung, cực kỳ giống mấy tình tiết cưỡng đoạt trong thoại bản, cũng không biết hai người họ đang làm gì nữa.
Cơ mà Giang Sở Dung vẫn còn bệnh đó, Văn Lăng làm như vậy, thực sự có hơi cầm thú quá nha...
Nhưng đây cũng không phải chuyện mà gã có thể quản được, hiện tại gã chỉ muốn mau chóng biến mất!
Nhưng mà, Tần Lâu Nguyệt còn chưa kịp biến mất thành công, giọng nói lạnh lùng của Văn Lăng đã truyền tới từ sau lưng: "Đứng lại, trở vào."
Tần Lâu Nguyệt:...
Gã chỉ có thể không tình không nguyện dừng lại bước chân, cúi đầu, chậm rãi đi vào.
Gã vẫn không dám ngước mắt lên, sợ nhìn thấy thứ gì đó khiến Văn Lăng không vui.
Khi Văn Lăng nhìn thấy điệu bộ này của Tần Lâu Nguyệt, liền biết gã đã hiểu lầm, ánh mắt hắn lạnh đi, đang định mắng gã thì Giang Sở Dung đã từ phía sau lưng hắn nghiêng nửa đầu qua, cười nói với Tần Lâu Nguyệt đang cúi đầu: "Ây da, Tần huynh đến thật đúng lúc, thúc thúc của ngươi đang lau mặt cho ta. Bọn ta vừa mới ăn trứng gà đường đỏ, vẫn còn lại một quả, ngươi có muốn nếm thử không?"
Tần Lâu Nguyệt mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim:?
Lau mặt? Trứng gà đường đỏ?
Thứ gì với thứ gì vậy?
Gã nghi ngờ ngước mắt lên nhìn kỹ, thấy trong tay Văn Lăng đúng là đang cầm một chiếc khăn, trên bàn quả thực có một cái bát sứ.
Thực sự hiểu lầm sao?
Tần Lâu Nguyệt nhất thời thở ra một hơi, không còn gò bó nữa, gã bước tới, lấy ra một chiếc hộp ngọc, cung kính đưa cho Văn Lăng, nói: "Đây là mười tám thức Phạn Âm, phụ thân đã xem xong rồi, bảo ta trả lại cho thúc thúc."
Văn Lăng nhìn không chớp mắt, quay đầu lại, tiếp tục dùng khăn lau đi vết đường cuối cùng trên mặt Giang Sở Dung: "Đặt ở đó đi."
Tần Lâu Nguyệt chú ý đến dáng vẻ cẩn thận của Văn Lăng khi lau mặt cho Giang Sở Dung, trong lòng gã đập mạnh một cái, không dám nhiều lời, ngoan ngoãn đặt chiếc hộp ngọc lên bàn bên cạnh.
Khi để hộp ngọc xuống, gã nhìn thoáng qua, quả nhiên trong bát còn sót lại một quả trứng gà đường đỏ.
Tần Lâu Nguyệt: Thật sự có trứng gà đường đỏ hả?
Gã còn tưởng Giang Sở Dung đang bịa chuyện.
Dù sao ma tu cũng không cần ăn uống, huống chi là cảnh giới của Văn Lăng và Giang Sở Dung, cho nên trong phủ căn bản không có nhà bếp, ngay cả nồi niêu chén muỗng cũng không có.
Vậy thì bát trứng gà đường đỏ này từ đâu mà có?
Tần Lâu Nguyệt đang suy nghĩ lung tung, nhưng đột nhiên nhớ tới chính sự, gã đang định mở miệng, liếc một cái lại phát hiện Văn Lăng vẫn còn đang lau mặt cho Giang Sở Dung.
Im lặng một lát, Tần Lâu Nguyệt uyển chuyển nhắc nhở: "Thúc thúc, kỳ thực... chuyện vặt vãnh này có thể dùng chú tẩy trần để giải quyết. Nếu thúc không biết mấy loại chú linh tinh này, cháu có thể dạy chú."
Lông mày Văn Lăng lại giật mạnh một cái, hắn ném mạnh khăn lên bàn, trầm giọng nói: "Bớt nói nhảm đi."
Giang Sở Dung vội vàng châm dầu vào lửa, chỉ chỉ trỏ trỏ: "Này thì nhiều chuyện nè!"
Tần Lâu Nguyệt vừa oan ức vừa chẳng hiểu ra sao: Hắn bị sao vậy? Gã chỉ nói sự thật thôi mà!
Bất quá mặt của Giang Sở Dung cũng đã lau sạch tàm tạm rồi, bấy giờ Văn Lăng ném chiếc khăn lên bàn cũng không để ý đến chuyện này nữa, hắn quay lại nhìn Tần Lâu Nguyệt, lạnh nhạt hỏi: "Phụ thân ngươi bảo ngươi chuyển lời phải không? Ông ta nói gì?"
Tần Lâu Nguyệt thấy Văn Lăng hỏi chính sự, gã bỏ xuống rối rắm trong lòng, lập tức bẩm báo: "Phụ thân bảo ta chuyển lời cho thúc thúc, nói Động Uyên của Giang huynh rất đặc biệt, bảo cậu ấy sau này đừng tùy tiện để lộ ra ngoài."
Văn Lăng:?
Văn Lăng lập tức nhíu mày nói: "Ông ta nói như vậy sao?"
Tần Lâu Nguyệt gật đầu, Văn Lăng rơi vào trầm tư một lúc.
Tần Lâu Nguyệt thấy dáng vẻ suy tư của Văn Lăng, gã vô thức liếc nhìn Giang Sở Dung phía sau Văn Lăng, muốn xem phản ứng của Giang Sở Dung đối với chuyện này.
Kết quả ngẩng đầu liền thấy Giang Sở Dung đang khom người, lén lút quơ lấy gương đồng và khăn trên bàn, sau đó nhìn gương đồng một hồi liền tự mình cẩn thận lau mặt.
Tần Lâu Nguyệt:...?
Tựa như nhận ra ánh mắt của Tần Lâu Nguyệt, động tác lau mặt của Giang Sở Dung dừng một chút, sau đó cậu ngước mắt lên, cười rất chi là thân thiện với Tần Lâu Nguyệt.
Khóe miệng Tần Lâu Nguyệt giật giật, gã cúi đầu không dám nhìn nữa.
Văn Lăng đang trầm tư suy nghĩ, không chú ý tới hành vi mờ ám của hai người này.
Hắn suy nghĩ rất kỹ càng, vừa nghĩ liền nhớ đến trận chiến giữa Phạn Thần Âm và Giang Sở Dung ngày hôm đó, sau khi Giang Sở Dung triệu hồi Động Uyên, khí tức của Thần Vương Phạn Thiên đột nhiên dao động.
Lúc đó hắn không rõ nguyên cớ, bây giờ xem ra, là do Động Uyên của Giang Sở Dung có vấn đề sao?
Nhưng Văn Lăng đã tận mắt nhìn thấy Giang Sở Dung hình dung ra Động Uyên của mình, giữa đường hắn không hề chỉ điểm bất cứ điều gì — khi đó hắn vẫn còn đề phòng Giang Sở Dung, tự nhiên sẽ không dạy Giang Sở Dung hình dung ra những Động Uyên cao cấp.
Nào có ngờ, Động Uyên mà Giang Sở Dung đã tự mình hình dung ra lại có vấn đề, còn là vấn đề thu hút sự chú ý của hai vị Thần Vương.
Nghĩ đến đây, Văn Lăng không nghĩ ra được quá nhiều manh mối, bèn hỏi lại Tần Lâu Nguyệt: "Ngoại trừ có vấn đề, phụ thân của ngươi không còn nói gì khác sao?"
Tần Lâu Nguyệt thành thật gật đầu, còn nói thêm: "Phụ thân vẫn luôn hành sự như vậy."
Cứ nửa úp nửa mở như vậy.
Chắc là muốn đợi Văn Lăng đến tận cửa cầu xin ổng đây mà.
Chỉ là mấy câu sau bất luận như thế nào Tần Lâu Nguyệt cũng không dám nói ra khỏi miệng.
Đương nhiên Văn Lăng cũng đoán ra được điểm này, lúc này ánh mắt hắn tối sầm lại, quay đầu nhìn Giang Sở Dung ở sau lưng.
Giang Sở Dung đã lau mặt xong từ lâu, cũng đặt hết đồ đạc trở về vị trí cũ, khuôn mặt sạch sẽ, đang rúc trong ổ chăn, nghe Văn Lăng nói chuyện với Tần Lâu Nguyệt.
Thấy Văn Lăng nhìn mình, cậu biết Văn Lăng muốn hỏi gì, liền bất đắc dĩ nói: "Chàng hỏi ta, ta cũng không biết, Động Uyên này của ta là do ta tự tùy tiện tưởng tượng ra thôi."
Nhưng sau khi do dự một lúc, Giang Sở Dung uyển chuyển nói: "Có khi là tại vì... nó trông giống với núi Vô Vọng của Vô Vọng Kiếm Phái Chính Đạo không? Cho nên hai vị Thần Vương mới cảm thấy thân phận của ta đáng ngờ?"
Trên thực tế, nó chính là núi Vô Vọng.
Lúc đó Giang Sở Dung vừa mới đến Tu Chân Giới, cậu chưa gặp được thiên nhiên hay con người nào khác, chỉ duy nhất có toàn bộ cảnh sắc hùng vĩ của núi Vô Vọng là thứ mà cậu vừa xuyên qua đã thấy được, vì vậy sau khi Văn Lăng dạy cho cậu công pháp Ma tộc, Động Uyên mà cậu hình dung ra được đầu tiên chính là núi Vô Vọng.
Khi Văn Lăng nghe thấy lời này của Giang Sở Dung, hắn sửng sốt một lúc, sau đó lộ ra vẻ suy tư, hiển nhiên là cùng nghĩ đến điều mà Giang Sở Dung đã nói.
Khi đó, hắn không để ý Động Uyên của Giang Sở Dung rốt cuộc là núi gì, hắn chỉ chú ý đến cảnh tượng biến hóa lúc đó. Bây giờ xem ra có thể vấn đề nằm ở núi Vô Vọng.
Dù sao cũng là một ma tu, Động Uyên hình dung ra lại là núi trấn phái của Kiếm Phái Chính Đạo, quả thực có hơi không đồng điệu...
Ngược lại Tần Lâu Nguyệt nghe vậy liền hít vào một ngụm khí lạnh, hai mắt trừng to nói: "Ngươi hình dung ra Thần Sơn?! Vậy mà ngươi lại có thể hình dung ra Thần Sơn sao? Sao ngươi làm được chứ?"
Giang Sở Dung: "Gì cơ?"
Thần Sơn gì chứ? Thứ cậu nói không phải là núi Vô Vọng sao?
Tần Lâu Nguyệt nhìn vẻ mặt hoang mang của Giang Sở Dung, lập tức chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà giải thích: "Nó chẳng phải núi Vô Vọng gì hết, nó chính là Thần Sơn! Là Thần Sơn thuộc sở hữu chung của ba tộc Nhân, Yêu, Ma, chẳng qua là luôn bị Kiếm Phái chiếm giữ mà thôi! Kiếm Phái chết tiệt!"
Nói xong những lời này, Tần Lâu Nguyệt rõ ràng lại có chút điên cuồng, vừa đi qua đi lại vừa kích động nói: "Ngươi lại có thể đánh bậy đánh bạ hình dung ra được Thần Sơn, có thể thấy năm đó Tổ Thần vẫn chưa từ bỏ Ma tộc của chúng ta! Tất cả đều là âm mưu quỷ kế của bọn Nhân tộc bịa ra hòng lừa gạt mọi người."
Giang Sở Dung và Văn Lăng nhìn nhau, trong mắt nhịn không được hiện ra vẻ nghi ngờ, nhưng cả hai đều ăn ý không lên tiếng.
Tần Lâu Nguyệt đã rơi vào trạng thái điên cuồng kỳ lạ, sau khi phân tích xong điều này, gã cảm thấy không thể đứng vững được nữa, do dự một lúc, cau mày nói: "Nhưng Ma tộc có nhiều thiên tài như vậy, cũng không phải chưa từng thử hình dung ra Thần Sơn ở cảnh giới Động Uyên, nhưng chẳng có ai thành công cả. Cho nên nói... có lẽ là do Ma tộc có vấn đề. Chẳng lẽ phải là Nhân tộc hỗn huyết mới làm được sao?"
"Nếu nói như vậy, ta cũng có thể làm được. Ta là Nhân tộc hỗn huyết mà! Hahaha! Nhưng mà... muốn sửa lại Động Uyên cực kỳ nguy hiểm, ta có nên thử không?"
Tần Lâu Nguyệt nghiễm nhiên đã có hơi điên rồ rồi.
Nghe vậy, Giang Sở Dung không khỏi do dự một lúc, cậu nhẹ nhàng ngắt lời Tần Lâu Nguyệt, nói: "Nói cách khác, Tần huynh, còn có một khả năng nữa, ta không phải là người hỗn huyết."
Tần Lâu Nguyệt:?
Tần Lâu Nguyệt đột nhiên ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt như điện xẹt nhìn Giang Sở Dung.
Giang Sở Dung đầy mặt chân thành nhìn Tần Lâu Nguyệt: "Ta thực sự không phải người hỗn huyết."
Cậu là Nhân tộc thuần huyết nha.
Chỉ là vô tình hack một chút mà thôi.
Tần Lâu Nguyệt biến sắc, gã còn muốn nói nữa, nhưng Văn Lăng ở bên cạnh đã cau mày lạnh giọng nói: "Chuyện liên quan đến Thần Sơn ngươi biết được bao nhiêu thì nói ra hết đi."
"Hiện tại bản thân cậu ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra, nếu ngươi không giải thích rõ ràng, chỉ dựa vào suy đoán cũng vô dụng."
Lời nói của Văn Lăng như dội một gáo nước lạnh vào đầu, khiến Tần Lâu Nguyệt tỉnh táo hơn rất nhiều.
Im lặng một lát, Tần Lâu Nguyệt nói: "Thúc thúc đã lâu không ở Ma Vực, vì vậy không biết nhiều về các truyền thuyết. Kỳ thực núi Vô Vọng của Kiếm Phái là tổ địa chung của ba tộc Nhân, Yêu, Ma, khi xưa Tổ Thần đã truyền dạy các kỹ năng cho ba tộc ở đó, dạy ba tộc học cách tu hành, từ đó mà sinh sôi nảy nợ thịnh vượng."
Văn Lăng: "Ta cũng biết chuyện Tổ Thần đã truyền dạy các kỹ năng cho ba tộc ở núi Vô Vọng, nhưng chuyện núi Vô Vọng là tổ địa có thật không?"
Tần Lâu Nguyệt gật đầu, hai mắt sâu xa nói: "Trong lúc vô tình cháu nghe được một vài bí mật, nói rằng sở dĩ núi Vô Vọng được xưng là Thần Sơn, là bởi vì nó không thuộc về thế giới này, nó là một ngọn núi tu hành được Tổ Thần năm đó hạ giới mang xuống từ Thượng giới. Bên trong cất chứa đại Đạo tối cao của Thượng giới, chỉ cần tu hành ở trong đó, tốc độ sẽ nhanh hơn nhiều so với thế giới bên ngoài, còn có thể dễ dàng đạt được những lĩnh ngộ ngoài sức tưởng tượng. Vô Vọng Kiếm Quyết của lão Kiếm Thần cũng được lĩnh ngộ từ đó, cho nên ông ấy mới trở thành người mạnh nhất trong tam tộc."
Nói đến đây, Tần Lâu Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải ông ấy để Kiếm Tông chiếm cứ Thần Sơn, hai tộc còn lại không thể lên Thần Sơn lĩnh hội đại Đạo của Thượng giới, danh xưng Kiếm Thần này chưa chắc đã thuộc về ông ấy."
Văn Lăng im lặng một lúc, nói: "Tiếp tục."
Tần Lâu Nguyệt dừng một chút rồi nói: "Mãi về sau Tổ Thần lại trở về Thượng giới, con đường phi thăng liền tự dưng đóng lại, linh khí của thế giới này bị biến mất, hai tộc Yêu, Ma không có ngày nào là không hoảng sợ, cao thủ ngày càng thưa thớt. Chỉ có mình Nhân tộc là cao thủ vẫn liên tục xuất hiện tầng tầng lớp lớp, nghĩ lại chắc chắn là Nhân tộc âm mưu độc chiếm Thần Sơn!"
Nghe vậy, Văn Lăng cau mày, đang định phản bác thì Giang Sở Dung ở một bên không nghe nổi nữa, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Nhưng mà Tần huynh, sau khi Tổ Thần phi thăng, hình như Nhân tộc ngoại trừ lão Kiếm Thần thì không còn ai phi thăng nữa phải không? Nếu Nhân tộc có bản lĩnh lớn như vậy, tại sao lại không tạo ra một đám người phi thăng, rồi lại hạ giới tàn sát hai chủng tộc khác, độc chiếm giới Tu Chân này, chẳng phải là bớt được nhiều việc hơn sao?"
Tần Lâu Nguyệt sửng sốt, một lúc sau gã mới cãi lại: "Đó là bởi vì bọn họ thiển cận!"
"Thiển cận chính là muốn cả ba tộc bị mắc kẹt ở đây chết cùng nhau sao?" Giang Sở Dung nói, "Sao ta lại cảm thấy, trong chuyện này Tổ Thần có vấn đề rất lớn nhỉ?"
Tần Lâu Nguyệt ngớ ra một giây, sau đó tức giận nói: "Không cho phép ngươi phỉ báng Tổ Thần!"
————————
Tác giả:
– Văn Lăng: Sao chuyện này ta lại chẳng biết gì cả? Nghi ngờ nhân sinh.
– Giang Sở Dung: Ngoan, đi theo ta, sẽ có hack.