Sau Khi Thất Nghiệp: Tôi Về Quê Trồng Rau Nuôi Cá

Chương 4: Chương 4





Cố Dĩ Nam biết cô ấy hiểu lầm mình, nhưng cũng không giải thích, chỉ cười đáp: "Ừ."

"Điểm dừng chân đầu tiên định đi đâu?"

"Về quê thăm bà nội trước đã." Những năm tháng ở thế giới tu tiên, người Cố Dĩ Nam lo lắng nhất chính là bà nội già yếu.

Nghe cô nói vậy, Hạ Tinh cũng không nghi ngờ nữa: "Vậy thay tớ gửi lời hỏi thăm đến bà nội nhé."
……………………
Một ngày sau khi nói chuyện với Hạ Tinh, Cố Dĩ Nam dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, trả phòng trọ, sau đó xách hành lý về quê.

Quê cô ở một thị trấn nhỏ thuộc huyện ngoại ô thành phố C, cách đây cả ngàn cây số.

Cô phải đi máy bay rồi chuyển xe buýt, vất vả lắm mới về đến nhà thì trời đã sẩm tối.


Cô đi bộ dọc theo con đường mọc đầy cỏ dại vào trong thôn, khắp nơi đều là những cánh đồng lúa chín vàng rực, bông lúa nặng trĩu hạt, sắp đến mùa gặt rồi.

Dựa theo trí nhớ, cô men theo con đường lát đá xanh quen thuộc đến nhà họ Cố trong thôn, trên đường gặp mấy ông bà cụ trong thôn.

"Đây là con gái nhà họ Cố, Nam Nam phải không?"

"Nam Nam, con cao lên rồi đấy à? Lại còn xinh hơn nữa."

Hình như người già trong thôn chào hỏi luôn là kiểu thế này, năm nào Cố Dĩ Nam về quê cũng được nghe những lời chào hỏi như vậy.

"Nam Nam, con về thăm bà nội à?"

"Vâng." Cố Dĩ Nam mỉm cười chào hỏi các bà cụ: "Trời sắp tối rồi, các bà đi đường cẩn thận."

"Con đường này chúng tôi đã đi mấy chục năm rồi, không sao đâu."

"Nam Nam, con mau về nhà đi, bà con chắc đang nấu cơm tối đấy."

"Vâng." Cố Dĩ Nam kéo vali đi về phía cây lê lớn ở đằng xa.

Dưới gốc cây lê sum suê cành lá, là một căn nhà nhỏ lát gạch xanh, đó là ngôi nhà mà cô ngày đêm mong nhớ.

Vừa bước vào cổng, cô đã thấy bà nội đang bưng thau cho gà ăn, mười mấy con gà mái vàng vây quanh bà tranh nhau mổ thóc.


Lúc Cố Dĩ Nam chưa đầy 3 tuổi, bố cô đã gặp tai nạn qua đời, mẹ cô không lâu sau đó cũng đi theo người khác, không bao giờ quay về nữa.

Cô là do ông bà nội nuôi lớn, sau này khi ông nội mất thì chỉ còn hai bà con nương tựa lẫn nhau.

Khi cô xuyên không đến thế giới tu tiên, người cô lo lắng nhất chính là bà nội đã 70 tuổi của mình.

Bây giờ đã được trở về, cô vội vàng về thăm bà ngay.

Nhìn thấy bà nội, trong lòng Cố Dĩ Nam dâng lên một nỗi chua xót: "Bà nội!"

Bà nội Cố đang cho gà ăn bỗng khựng lại, kinh ngạc nhìn cô: "Nam Nam?"

"Bà nội." Cố Dĩ Nam bỏ vali xuống, chạy đến ôm chầm lấy bà: "Bà có nhớ con không?"

Bà nội Cố đặt thau xuống, nắm chặt tay cô, vui mừng khôn xiết: "Con bé này sao lại về đây? Mấy hôm trước gọi điện thoại cho bà, sao con không nói gì?"

"Con muốn cho bà một bất ngờ mà!" Cố Dĩ Nam không nói chuyện mình bị sa thải, định chờ thêm một thời gian nữa rồi tính.


Hiện tại bà nội Cố đang chìm đắm trong niềm vui sướng khi cháu gái trở về, cũng không nghĩ nhiều, kéo tay cô hỏi han ân cần: "Đi đường xa có mệt không con?"

Cố Dĩ Nam cười lắc đầu: "Không mệt ạ, nhưng hơi nóng một chút."

"Hôm nay đúng là nóng thật, tối nay có thể sẽ có mưa to đấy, mau mang hành lý vào nhà đi." Bà nội Cố vừa nói vừa đi vào nhà bếp: "Ôi, con đột ngột trở về như vậy, trong nhà chẳng có gì ăn cả, may mà thịt hun khói và xúc xích làm từ mùa đông năm ngoái còn chưa ăn hết, để bà đi rửa hai miếng luộc lên ăn nhé."
Cố Dĩ Nam đáp lời rồi xách hành lý đi lên cầu thang ở phía bên phải, cầu thang đối diện với ban công không có cửa sổ, bên trong ban công có ba căn phòng.

Những ngôi nhà cũ đã hơn 20 tuổi đều được xây dựng như thế này, không phải là kiểu nhà khép kín, ba phòng dưới, ba phòng trên.

Ngôi nhà này được bố cô xây dựng vào năm cô 2 tuổi, vừa mới xây xong chưa được bao lâu thì lò gạch nơi bố cô làm việc xảy ra sự cố, nhưng kết quả điều tra lại nói do bố cô vi phạm quy trình vận hành nên mới dẫn đến tai nạn, chủ lò gạch bồi thường 10.000 tệ coi như là nghĩa tử nhân đạo rồi thôi, không truy cứu nữa.

Không lâu sau, mẹ cô cũng theo người khác bỏ đi, từ đó về sau không hề quay trở lại, một gia đình vốn dĩ rất hạnh phúc bỗng chốc tan nát.