Sau Khi Tham Gia Show Hẹn Hò Cùng Người Yêu Cũ, Tôi Hot

Chương 26




[Phía trước người đẹp A thả câu, chơi chữ vịt, doge.jpg]

[Cả nhà tui đều đánh "Kết cục" lên màn hình chung cho tui rồi!]

[Camera đột nhiên quay cận cảnh thực sự khiến người ta trúng cổ, trúng cổ rồi, đây trăm phần trăm chính là hiện trường cổ vương hệ quyến rũ hành quyết, hức hức hức.]

[Muốn bám dính lấy thầy Nguyễn quá đi, xin hỏi bây giờ Mị mài dũa kỹ năng diễn xuất, liệu có đuổi kịp thành tựu Grand Slam ảnh đế như anh nhà Mị không, muốn phát điên.jpg]

* Trong môn quần vợt, giành được các giải thưởng này nghĩa là trong 1 năm đoạt chức vô địch một trong 4 giải sau: Úc Mở rộng, Pháp Mở rộng, Wimbledon, Mỹ Mở rộng.

4 giải này do đó cũng gọi là các giải Grand Slam, và được xem là những giải đấu quan trọng nhất trong năm, cả đối với đại đa số khán giả cũng như về điểm xếp hạng và tiền thưởng cho đấu thủ. Các chức vô địch 4 giải cũng được gọi là các danh hiệu Grand Slam.

Ở đây ý là anh Nhậm giành được giải nam diễn viên xuất sắc nhất. còn mấy câu nói đùa trên mạng của fan tôi thực lòng là cái hiểu cái không, có đi hỏi mà không ai trả lời cho, thím nào biết thì hú tôi với nhé.

[Tui nói chứ, nếu không phải thầy Nguyễn yêu đương với anh nhà mình, anh nhà mình sẽ (?) nhìn chúng mình nhiều hơn đấy (???)]

[Ha ha ha ha ha, cún con: Tôi chỉ không ở đây có một ngày, mấy người không những muốn thoát fan, mà còn muốn đào góc tường nhà tôi cơ dấy, giơ ngón cái.jpg]

[Cho nên có ai ở đây có thể nói cho yêm biết, rốt cuộc thầy Nguyễn làm công việc gì không?]

Liên quan đến vấn đề này, nhóm khách mời vừa mới xem kịch hay xong cũng đang rất thắc mắc.

Phản ứng đầu tiên của Trịnh Thanh là quay lại nhìn tổ đạo diễn phía sau, nhỏ giọng hỏi: "Mọi người có biết Nguyễn Tụng làm gì không, cố tình bỏ ngỏ thiết lập tính cách của cậu ấy như vậy để gây tò mò hả?"

Tổ đạo diễn: "?"

Đạo diễn chính lập tức bày ra vẻ mặt hết sức oan uổng: "Cố ý?? Tôi còn muốn biết sao bọn tôi lại xui xẻo như vậy đây này, vậy mà đúng lúc chọc trúng máu điên của cậu ấy!"

[Ha ha ha ha ha, có thể nhìn ra, ekip chương trình đúng thật là không sắp xếp kịch bản trước cho thầy Nguyễn.]

[Tổ đạo diễn: Chủ yếu là, mọi người cảm thấy thầy Nguyễn là người mà bọn tôi muốn sắp kịch bản là có thể sắp kịch bản sao, xua tay.jpg x3]

Xem Nguyễn Tụng và cậu thanh niên kia tranh luận, kết hợp với việc anh một câu đã có thể nói ra mối quan hệ giữa đạo diễn và giám chế phim, kết luận thực ra đã rất rõ ràng.

Hoặc là, công việc của Nguyễn Tụng có liên quan đến lĩnh vực phim ảnh, hoặc là, bản thân Nguyễn Tụng có quen biết với đội ngũ chế tác bộ phim "Hồ nước xanh".

Đang quay trực tiếp mà dò hỏi công việc của người ta, dù sao cũng không được ổn lắm.

Tần Tư Gia chọn một cách uyển chuyển hơn để hỏi: "Tiểu Tụng, cậu và giám chế của bộ phim này có quen biết à? Hay là cũng hóng hớt ăn dưa trên Douban."

Nguyễn Tụng đặt bình giữ nhiệt xuống, lắc đầu cười: "Loại cấp bậc như ông Giang, tôi muốn quen là có thể quen sao, đương nhiên là không rồi."

Lời còn chưa dứt, một giọng nam khỏe khoắn đã vọng ra từ đằng sau màn chiếu, cười nói: "Nhưng mà lão biết cậu."

Tất cả mọi người kinh ngạc ngẩng đầu.

Chỉ thấy sau màn chiếu đột nhiên có một ông lão hạc phát đồng nhan* đi ra, vóc người không cao, nhưng khi cười gò má đều căng lên, ông mặc một bộ đường trang ngắn tay màu vàng sậm, hai tay chắp sau lưng, tung tăng chạy chậm về phía bọn họ.

* Hạc phát đồng nhan – 鹤发童颜 – hè fà tóng yán (đầu tóc bạc trắng (như lông hạc), sắc mặt (hồng hào) như nhi đồng; tóm lại là để chỉ người già nhưng thần sắc vẫn tốt).

Khu bình luận cùng mấy khách mời còn chưa kịp phản ứng lại là có chuyện gì xảy ra, Nguyễn Tụng đã kinh ngạc đứng bật dậy khỏi chỗ ngồi, thốt ra hai chữ khiến mọi người nghe mà rớt cằm: "Ông Giang."

[?????]

[Má nó, đây là Giang Trí hở?]

Tuy không chung một ngành, nhưng Tần Tư Gia, Trịnh Thanh và những người khác vừa nghe Nguyễn Tụng nói thì chỉ ngây ra một chốc, sau đó cũng đồng loạt đứng dậy cúi người chào hỏi.

Tổ đạo diễn đánh mắt ra hiệu cho cán bộ thôn trên sân khấu.

Cán bộ thôn lập tức hiểu ý, cầm micro lên tiếp tục sắp xếp tổ chức hoạt động cho người dân có mặt, biết phân đoạn cần quay chụp ghi hình đã kết thúc.

Đoàn người rời khỏi khu vực ghế xem phim đi ra, trả lại không gian cho người dân trong thôn, đi tới chỗ xe bảo mẫu dừng sát ven đường.

Chẳng ai ngờ được, Giang Trí thế mà lại có mặt ngay ở hiện trường.

Còn tưởng khách quý đến thăm lần này cũng giống như Vạn Thanh Nguyệt, chờ bọn họ trở lại nhà gỗ rồi mới có thông báo nhắc nhở tất cả đi ra ngoài đón.

Giang Trí làm quen với mọi người một lượt, sau đó rất nhanh đã dời tầm mắt lại lên người Nguyễn Tụng, nửa đùa nửa thật trách cứ: "Thằng nhóc cậu sao mà còn đãng trí hơn cả người già như lão thế, trước đây chúng ta có gặp nhau ở tiệc sinh nhật thầy của cậu rồi mà, quên hả?"

Nguyễn Tụng lập tức nói: "Nhớ, đương nhiên là nhớ ạ. Chỉ là cháu nghĩ ngài không nhớ rõ cháu..."

Nhắc tới, đây đã là chuyện từ mấy năm trước, hồi anh đang học năm hai đại học.

Khi đó anh vừa mới gia nhập phòng biên kịch của Viên Ấn Hải, lại đúng dịp Viên Ấn Hải tổ thức tiệc sinh nhật, lúc đó mọi người đều biết anh là đệ tử quan môn* của Viên Ấn Hải, tự nhiên là được mời tham dự tiệc.

*Đệ tử cuối cùng được thu nhận của một người.

Viên Ấn Hải chưa lộ bộ mặt thật, hiền lành tốt bụng như tất cả mọi người vẫn nghĩ, không chút keo kiệt dẫn theo Nguyễn Tụng làm quen với rất nhiều người, không chỉ dốc lòng dạy dỗ mà còn làm bộ giúp anh mở rộng mối quan hệ.

Chuyện này đối với Nguyễn Tụng năm đó mới chỉ là một sinh viên chân ướt chân ráo, thực sự là trợ giúp rất lớn, nếu không có chuyện trở mặt sau đó, Nguyễn Tụng nhất định sẽ càng tôn kính, coi Viên Ấn Hải là ân sư.

Về phần Giang Trí, chính là gặp được trong bữa tiệc sinh nhật kia.

Có thể nói, hai người thực ra cũng không tiếp xúc gì nhiều, chỉ đơn giản là chạm cốc nói hai ba câu khách sáo, Nguyễn Tụng hoàn toàn không nghĩ đến việc người ta còn nhó đến con tôm nhỏ là mình.

Dù sao, nếu so với Giang Trí, thì đến cả Viên Ấn Hải vẫn còn kém một chút.

Mà Giang Trí lại như rất quen thuộc vỗ vỗ cánh tay anh nói: "Sao cậu lại nghĩ là lão không nhớ rõ, lão đây đối với nhân tài ưu tú thế hệ trẻ như các cậu vẫn rất là để ý nhé, nếu không làm gì có chuyện đặc cách giúp học sinh của mình làm giám chế bộ phim "Hồ nước xanh" này. Hơn nữa, tính ra trong đám học sinh của thầy cậu, xem như cậu là người làm cho ông ta tự hào nhất còn gì, muốn không nhớ rõ cũng khó, ha ha ha."

Tổ đạo diễn đối với "Quan hệ dây mơ rễ má" này lại một lần nữa không hề phòng bị, cẩn thận từng li từng tí một, nói chen vào: "Thế, thầy của Tiểu Tụng là..."

Nguyễn Tụng biết không thể che giấu được nữa, trong lòng hỗn loạn, nhưng ngoài mặt chỉ mỉm môi nói: "Viên Ấn Hải, giáo sư hướng dẫn hồi tôi học đại học, ngài Viên Ấn Hải."

Đã qua mấy nắm rồi, lần thứ hai nhắc đến cái tên này, trong lòng Nguyễn Tụng vẫn không yên.

Giang Trí theo sát phía sau, kết lại một câu, nhưng lại hoàn toàn phá vỡ bình tĩnh: "Viện trưởng Viên cũng xem như là ngôi sao sáng trong giới biên kịch, bao nhiều người tranh cướp muốn làm học trò của ông ta mà còn không có cái phúc này."

[!!!!!]

Khu bình luận lại lần nữa chấn động.

Khương Kỳ Kỳ còn trực tiếp hơn, giật mình há hốc mồm: "Oa! Anh Tụng, anh là biên kịch nha!!"

Nguyễn Tụng lại quay đi mở cửa xe, đối chủ đề: "Không đi về sao? Thời gian không còn sớm nữa, ông Giang chắc cũng chưa ăn cơm tối."

Nói xong, anh cứ thế đương nhiên ném đề tài lại cho tổ đạo diễn: "Hôm nay chúng tôi không chuẩn bị được bữa tối cho ông Giang là do bên chương trình không thông báo sớm. Mọi người trực tiếp dùng một nghìn tệ phí sinh hoạt tôi thắng được lúc đoán khách quý, sắp xếp đồ ăn hôm nay giúp chúng tôi, được chứ?"

Tổ đạo diễn vẫn còn đang ngây người trước sự thay đổi thân phận đầy bất ngờ của Nguyễn Tụng: "... Không thành vấn đề, đương nhiên không thành vấn đề."

Cho dù Nguyễn Tụng không nói thì bọn họ cũng đã chuẩn bị tốt từ trước rồi, Nhậm Khâm Minh không có ở đây, cũng không thể để cả đám chết đói được.

Mọi người ngồi lên xe quay trở về nhà gỗ, khu bình luận trong nháy mắt đã tra ra hết gốc rễ của cái tên "Viên Ấn Hải" này.

[Áu, bộ phim tuổi thơ của tôi hóa ra lại là do ông ấy viết.]

[Mấy người chỉ có tuổi thơ thôi à? Bộ phim yêu thích nhất của tôi năm ngoái, năm kia, năm kia kia nữa đều là ông ấy viết, hẹn gặp lại.jpg]

[Danh sách giải thưởng từng nhận trên Baidu dài dẵng dặc ấy, đều là thật đó hả? Tui đang tự hỏi mình có đui không nè...]

[ "Đóa hướng dương cuối cùng", "Tôi gửi tình yêu cho trăng sáng", "Dấu hiệu tương lai"?? Sao thể loại nào cũng có vậy, hơn nữa đều là những bộ phim truyền hình hay, có danh tiếng tốt, má ơi, quá trâu bò.]

[Ông ấy còn là viện trưởng khoa văn học của đại học A đấy, ôm đầu.jpg]

[Úi chu choa, yêm còn bảo sao hiệu suất công việc lại cao như vậy, hóa ra là trong tay có cả một phòng làm việc.]

[Tui vừa đi nghe giảng lớp của viện trưởng Viên! Viện trưởng thực sự là người tốt lắm luôn ý 15551, hoàn toàn không làm cao, không cần biết là bọn tui muốn xin chữ ký hay là hỏi chuyện, ông ấy đều không làm lơ.]

[Như vậy lại có một câu hỏi khác xuất hiện, tại sao Mị làm mọi cách cũng không không tìm ra được tên của thầy Nguyễn!!!]

[Tui cũng vậy, chết mất thôi, thầy Nguyễn chỉ dùng bút danh để làm việc thôi à, sao lại coi tụi mình như người ngoài vậy, sợ mọi người biết anh ấy đỉnh thế nào hở, đáng thương.jpg]

[Với lại ban nãy ngài Giang nói, thầy Nguyễn chính là học trò mà Viên Ấn Hải tự hào nhất đúng không, đáng thương.jpg x3]

[Không nói những cái khác, người bình thường nào có thể khiến bậc tiền bối đức cao vọng trọng như Giang Trí nhớ tới chứ, thầy Nguyễn thực sự là đã khắc sâu hai chữ khiêm tốn vào DNA rồi, ôm quyền.jpg]

[Cảnh thầy Nguyễn dùng khiến thức chuyên môn cãi thắng người ta ban nãy, Mị có thể liếm mười nghìn năm!!!]

Luồng thông tin bất ngờ ập tới trực tiếp khiến khu bình luận sôi trào, bí ẩn nghề nghiệp của Nguyễn Tụng mà mọi người tò mò bấy lâu nay cuối cùng cũng đã hé lộ.

Trong phòng phát sóng đang thảo luận rôm rả, trong xe bảo mẫu cũng không yên tĩnh.

Tổ đạo diễn là lần đầu tiên mời được khách quý quan trọng như vậy đến tham gia chương trình, bèn dứt khoát cử tổng đạo diễn ra đi chung xe với khách mời, ngồi cạnh ông Giang trò chuyện.

"Tuy chương trình "19 ngày bên nhau" của chúng tôi từng mời rất nhiều khách mời đến tham gia, nhưng hầu hết đều là nghệ sĩ giải trí thiên về phương diện lưu lượng. Lần này hiếm có dịp mời được Nhậm Khâm Minh, tôi cũng là bất chợt nảy ra ý tưởng, muốn mượn cơ hội này thử một phen, không ngờ lại có thể thành công. Ai mà nghĩ được ông Giang sẽ nể mặt chương trình bọn tôi chứ! Vinh hạnh vinh hạnh!"

Tổng đạo diễn tự bản thân phân tích, bên trong còn có ý nịnh nọt lấy lòng, toàn bộ động tác đều như nước chảy mây trôi, không tìm ra được vết tích, nghe kiểu gì cũng khiến người ta thấy thoải mái.

Lương Nghệ nghĩ trong sáu khách mời bọn họ, đã có 4 người làm về mảng âm nhạc, nghĩ ông Giang có thể đồng ý tới phân nửa là nể mặt Nhậm Khâm Minh, tương lai có lẽ sẽ có dự án hợp tác với nhau cũng không chừng.

Kết quả ông Giang người ta lại một lần nữa đưa tầm mắt hướng đến Nguyễn Tụng, được đặc biệt sắp chỗ ngồi cạnh mình: "Nào có phức tạp như thế, thuần úy là do thằng nhóc Nguyễn Tụng này trốn kỹ quá, muốn liên lạc mà không tài nào liên lạc được, lão bèn tự tìm đến vậy."

Nếu không phải trước đó ekip chương trình bất chợt nảy ra ý định để Nguyễn Tụng livestrream, Giang Trí cũng sẽ không đồng ý đến đây.

Nguyễn Tụng suốt một đường không nói gì, lúc này không biết làm thế nào mới đành lên tiếng, bất đắc dĩ cười nói: "Ông Giang, ngài cũng đừng mang cháu ra đùa giỡn nữa, cháu nào có trốn, chỉ là cháu không am hiểu xã giao thôi, mà có thì cũng không tài nào tiếp xúc đến bậc tiền bối như ngài được."

[Oa, đừng khiêm tốn, đừng khiêm tốn thế mà.]

[Nhưng mà chuyện thầy Nguyễn không giỏi xã giao tui cảm thấy là thật đó, ngay cả tài khoản Weibo cũng không có luôn, hơn nữa đến tận bây giờ cũng không có ai moi móc được thông tin của anh ấy, doge.jpg]

Giang Trí trực tiếp mở miệng bóc trần "Gốc gác" của anh: "Làm sao mà không tiếp xúc tới, cậu cho rằng ban đầu là lão muốn tìm cậu chắc, là thằng học trò ngốc của lão suốt ngày đòi tìm, nó nhờ hết người này đến người kia hỏi thăm phương thức liên lạc của cậu, cuối cùng không còn cách nào khác mới phải nhờ đến chỗ lão già này, muốn lão hỏi thăm Viên Ấn Hải giúp nó một chút."

Khương Kỳ Kỳ ngoài việc thích trang điểm ra thì còn rất là thích hóng hớt ăn dưa nữa.

Cô vừa nghe thế đã lập tức phối hợp phụ họa: "Học trò của ngài là đạo diễn bộ phim "Hồ nước xanh" ạ? Tại sao y lại muốn tìm anh Tụng thế ạ?"

Giang Trí cũng không keo kiệt, trên mặc vẫn nở nụ cười hòa ái kiểu lão trẻ con: "Bây giờ mọi người có thể xem bộ phim "Hồ nước xanh" này, đều là nhờ có Tiểu Tụng. Nếu không phải lúc trước Tiểu Tụng cứu thằng học trò ngốc kia của lão một mạng, phỏng chừng kịch bản "Hồ nước xanh" không thể đến được tay lão, càng khỏi nói có thể quay thành phim, còn nhận được cả giải thưởng như bây giờ."

Hai mắt Khương Kỳ Kỳ mở to, "Oa" một tiếng: "Cháu thấy ông Giang nói không sai tí nào, anh ấy cũng giấu cũng giỏi quá đi! Trước còn nói mình chỉ mới xem qua một lần, hóa ra anh ấy còn tham gia cả vào phần chế tác nữa!"

Nguyễn Tụng lập tức phủ nhận, nhưng không ai nghe anh.

Trịnh Thanh cũng cao hứng, víu lưng ghế nhổm lên hỏi: "Cứu một mạng là sao vậy? Tiểu Tụng hỗ trợ sửa kịch bản à? Tôi nhớ hai người không phải học cùng trường mà?"

Nguyễn Tụng thực sự thiếu điều lấy tay bịt miệng họ lại, một lần nữa phủ nhận: "Không khoa trương như vậy đâu, tôi không tham gia chế tác, từ ý tưởng kịch bản đến từng chi tiết nhỏ bên trong đều do một mình Tôn Khải Tư làm, không liên quan gì đến tôi hết."

Tôn Khải Tư chính là học trò của ông Giang, từng là một đạo diễn nghèo, nhờ "Hồ nước xanh" bây giờ đã trở thành một đạo diễn trẻ nổi tiếng.

Chỉ là mọi người dường như đã quen chuyện anh giấu giấu giếm giếm, "Không nói thật", nghe lời anh nói chỉ như gió thoảng bên tai, mấy cặp mắt đều tập trung lên người Giang Trí.

Giang Trí tự nhận mình tốt số, xuất thân trong gia đình danh giá, toàn bộ đều làm trong ngành điện ảnh và truyền hình, căn bản không cần lo lắng về chuyện tài nguyên và quan hệ, trùng hợp là ở việc học ông cũng có duyên, nổi tiếng là chuyện đương nhiên.

Những ông cũng biết, giới giải trí hay truyền hình đều giống nhau, người trẻ tuổi có tài bị nghề này làm mai một có rất nhiều.

Là bậc tiền muốn luôn mong nghề này có thể phát triển, ông yêu quý lớp trẻ, càng thêm trân trọng nhân tài, chuyện không chịu được nhất chính là trân châu bị vùi lấp nơi tối tăm, tài năng bị chôn vùi.

"Khi đó, Khải Tư đã ấp ủ ý tưởng về "Hồ nước xanh" suốt nhiều năm, cũng tự mình xây dựng toàn bộ kịch bản, nhưng vì phong cách làm phim quá mạo hiểm, cho nên cứ mãi luẩn quẩn trong lòng."

Mục đích chính Giang Trí tham gia chương trình là để thỏa mãn sự tò mò của mọi người, nên ông giải thích rõ năm rõ mười sự tình bên trong: "Mặc dù không học cùng trường, nhưng sinh viên chung một chuyên ngành luôn có rất nhiều nhóm nhỏ để trao đổi thảo luận, trong đó có một diễn đàn khá nổi danh trong giới sinh viên, hai người họ dùng nick nặc danh trao đổi một số ý tưởng, đều không dùng tên thật nên không có gánh nặng trong lòng."

Thời điểm đó, Tôn Khải Tư đang phiền lòng, thực sự không thể chịu đựng được cảm giác dày vò trong nội tâm, cho nên mới lên diễn đàn kia lập topic.

Trả lời bên dưới cơ bản chia thành hai phe, không phải bảo y để tâm đến vấn đề tài chính, đừng có làm chuyên mù quáng, thì chính là khuyên y nghe theo lời trái tim mách bảo, tuổi trẻ ngại gì thử thách.

Nói qua nói lại còn chẳng bằng chưa nói, Tôn Khải Tư ban đầu xoắn xuýt thế nào thì giờ vẫn xoắn xuýt y như thế.

Mãi đến khi có một tài khoản tên là "001", gửi tin nhắn riêng cho Tôn Khải Tư thông qua diễn đàn.

[001: Nếu không ngại, có thể gửi kịch bản qua cho tôi xem thử không?]

Tôn Khải Tư lúc đó vừa nhìn nick của đối phương thì biết mình có khả năng được cứu rồi, gần như không chút do dự, nhanh chóng gửi kịch bản qua địa chỉ email trong tin nhắn, sau đó trực tiếp trả lời dưới topic của mình, khóa bình luận.

[Cảm ơn mọi người đã giúp tôi đẩy bài, anh đại 001 thấy đứa nhỏ rồi, cảm ơn lắm lắm, mọi người không cần tiếp tục trả lời topic này nữa, chắp tay trước ngực.jpg x3]

Comment này vừa được gửi đi, bên dưới đã có một đống người bắt đầu ước ao.

[Đậu má, hâm mộ chớt mất, bao giờ anh đại 001 mới có thời gian nhìn tôi một chút.]

[Xin đó, cũng ghé mắt nhìn đứa nhỏ này một cái đi, đứa nhỏ cũng có kịch bản hoàn chỉnh, đã xoắn xuýt một vạn năm rồi ]

[A a a a, không được, chọn tôi trước, chọn tôi trước, chọn tôi trước đi!]

...

"Vậy là trên diễn đàn 001 nổi tiếng lắm ạ?" Khương Kỳ Kỳ nghe say sưa.

Giag Trí cười cười: "Đâu chỉ là nổi tiếng, kia phải nói là không khác gì bồ tát cứu khổ cứu nạn. Thỉnh thoảng ở trong diễn đàn chọn ra một người may mắn lọt vào mắt, giúp xem xét sửa chữa kịch bản, cho ý kiến và quan điểm, còn rất hữu ích."

Bởi vì là diễn đàn của sinh viên, mọi người phần lớn đều lên xin ý kiến về bài tập trên lớp cùng luận văn cuối kỳ.

Chỉ cần là 001 nói ra, hoặc được qua tay đối phương chỉnh sửa, điểm số sẽ không thấp, thậm chí còn cao đến khó tin.

Không ít người được lợi không nhỏ, sau khi chuyện thành công còn có thể vào diễn đàn lập topic cảm ơn 001.

Cho dù 001 không xuất hiện trực tiếp trong các topic nhờ vả, cũng không ra mặt trong topic cảm ơn lúc sau, nhưng lâu dần, lời truyền lời, danh tiếng càng lúc càng cao, ai cũng mong ngày nào đó, lúc mình gặp vấn đề khó giải quyết, trong phần inbox của diễn đàn có thể trông thấy tin nhắn từ nick 001.

Tôn Khải Tư tình cờ hỏi ra miệng vấn đề của "Hồ nước xanh", trở thành người may mắn này.

Giang Trí: "Lúc đó 001 xem kịch bản của y xong chỉ nói bốn chữ, cũng chính bốn chữ này khiến Khải Tư có dũng khí, lập tức đưa kịch bản cho lão xem."

Khương Kỳ Kỳ tò mò không thể chịu nổi: "Ây dô, ông Giang, ngài đúng là, không hổ là người quanh năm tiếp xúc với phim ảnh, chuyện cũ đơn giản như vậy mà cũng có thể khiến cháu háo hức muốn nghe, rốt cuộc bốn chữ đó là gì thế là? Cực kỳ xuất sắc? Hay là đặc biệt thú vị?"

Giang Trí mỉm cười: " "Tôi cảm thấy được"."

Khu bình luận dồn dập comment "Hay lắm".

[Đây chắc chắn là giọng điệu của thầy Nguyễn, không còn nghi ngờ gì nữa, ôm quyền.jpg]

[Nói đứa nhỏ Nguyễn Tụng này từ nhỏ đã thông minh, không nhặt của rơi, lấy giúp người làm niềm vui đúng là chẳng ngoa chút nào, vỗ tay.jpg]

[Đây chính là thành tựu đời người đó, trâu bò.]

[Lại nhớ đến cuộc điện thoại lần trước, sếp bên kia gọi điện cầu xin Nguyễn Tụng viết kịch bản.]

Nguyễn Tụng thực sự bị đám người này làm cho không nhịn nổi nữa: "Tính toán cẩn thận, tôi chỉ nói đúng có bốn chữ, diễn đàn kia là nơi mọi người giúp đỡ nhau làm bài tập, bản thân tôi không viết được cũng sẽ nhờ người khác xem giùm."

"Nhưng mà anh Tụng, anh chỉ nói có bốn chữ đã khiến đạo diễn người ta hạ quyết tâm! Nếu không thì không thể lấy được giải thưởng rồi!"

Khương Kỳ Kỳ nói xong lập tức túm ống tay áo Nguyễn Tụng lay lay, trên mặt hiện rõ hai chữ ngưỡng mộ: "Em thật sự sắp mê anh luôn rồi, anh Tụng, rốt cuộc anh còn cái gì mà bọn em không biết không, đằng nào cũng nói đến đây rồi, anh nói thêm chút đi!"

Nguyễn Tụng không dính đòn tâng bốc kiểu này nhất, trực tiếp nhấc tay Khương Kỳ Kỳ ra đưa cho Lương Nghệ nắm: "Đừng mê, đến lúc đó bút danh của tôi bị mọi người moi ra, phát hiện không giống như mong đợi của mọi người, thì chính là cô đang hại chết* tôi."

*Gốc là phủng sát, ý là tâng bốc quá đà làm hại người được khen.

Khách mời trong xe nghe vậy đều sững sờ.

Tuy bọn họ thỉnh thoảng cũng lướt Weibo, xem bình luận, nhưng dù sao phần lớn thời gian vẫn là đứng trước ống kính, không có cách nào kiểm soát hướng đi của dư luận, đúng là chưa suy nghĩ cẩn thận về việc này.

Sáu khách mời, năm người tước đã có ấn tượng cơ bản trong tâm trí khán giả trước khi tham gia chương trình, thông tin cá nhân cũng gần như công khai toàn bộ.

Đối với khán giả mà nói, "Mới tinh tình tình" chỉ có một mình Nguyễn Tụng.

Khương Kỳ Kỳ vừa nghe đến hai chữ "Hại chết" thì lập tức sợ mất mật, cả người lập tức xoắn hết cả lại, đàng hoàng ngậm miệng rụt tay về: "Em không mê nữa."

Nói mình không mê xong còn chưa đủ, cô còn lại gần ống kính máy quay đang phát trực tiếp, nói với khán giả ở khu bình luận: "Mọi người cũng đừng mê ha, mình anh Khâm Minh mê là được rồi, đều là người bình thường như nhau cả, mọi người đừng quá thần thánh hóa bọn tôi."

Khu bình luận lại một đợt comment "Hay lắm" nổi lên.

[Lại còn bảo tụi mình cũng đừng mê chứ, tốc độ điều chỉnh trạng thái này thực sự là nhuần nhuyễn đến độ khiến người ta phải đau lòng mừ.]

[Ngẫm lại cũng đúng, trong giới giải trí, ai nổi ai chìm so với tiền ảo rớt giá còn nhanh hơn, nói sụp là sụp.]

[Có người so với bản thân mình tự viết lại càng giỏi giúp người khác nhìn ra vấn đề hơn, tôi cảm thấy chả sao cả! Cứ coi như tác phẩm của thầy Nguyễn không được tốt, thì cũng chẳng ảnh hưởng đến việc tôi khen anh ấy giúp người ta quay bộ "Hồ nước xanh"! Mọi người lý trí một chút là được rồi.]

[Tụng ca nhà tui thực sự quá tỉnh táo, ảnh lại lần nữa tự phòng ngừa bạo lực mạng cho bản thân một cách hoàn mỹ, doge.jpg]

"Vậy sao mọi người lại phát hiện 001 kia là anh Tụng ạ, diễn đàn kia không phải diễn đàn nặc danh sao?" Khương Kỳ Kỳ muốn nhịn, nhưng thực sự không thể nhịn nổi.

Từ đầu đến cuối Giang Trí đều rất kiên nhẫn: "Trong diễn đàn có người ta được IP của Tiểu Tụng, vừa vặn Tiểu Tụng lại là học trò của Viên Ấn Hải, trình độ tương đương với 001, mọi người đều đồng ý với việc này."

Mà hơn nữa sau khi IP của Nguyễn Tụng bị lộ ra, 001 cũng không xuất hiện trên diễn đàn kia nữa.

Nguyễn Tụng nghe mà như chuyện từ đời trước, cũng không biết là từ khi nào, thời kỳ học sinh trong sáng của anh đã hoàn toàn không thể quay lại.

Sau đó Giang Trí cũng hỏi anh mấy năm gần đây đang làm gì, nói sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong thì không còn nghe thấy tin tức nào của anh, tìm Viên Ấn Hải xin phương thức liên lạc thì không được, họp lớp cũng cũng không thấy anh đến tham gia bao giờ.

Nguyễn Tụng chỉ tự giễu cụp mắt xuống cười: "Tốt nghiệp xong cháu tự tin đầy mình, đổi một bút danh khác muốn bắt đầu lại từ đầu, kết quả làm không tốt, không có mặt mũi gặp thầy với bạn học."

...

Ở một đầu khác, Nhậm Khâm Minh ngồi trong lều, Tiểu Lư ở bên ngoài cầm điện thoại giúp hắn theo dõi phát sóng trực tiếp.

Chỉ chờ đến giờ nghỉ giải lao, Nhậm Khâm Minh đi ra một cái là sẽ lập tức báo cáo đoạn "Hại chết" do Giang Trí khơi mào cho hắn.

Thực ra chuyện Nguyễn Tụng và Nhậm Khâm Minh chia tay năm đó, cậu ta cũng chỉ biết bập bõm, đại khái là do người đại diện đứng giữa gây xích mích, cùng với việc thời gian đó lịch trình của Nhậm Khâm Minh quá bận rộn.

Cậu ta báo lại xong thì góp ý theo suy đoán của mình: "Em thấy giữa anh Tụng và thầy hướng dẫn cùng mấy sinh viên cùng học đại học A nắm đó chắc chắn có chuyện gì đó, nếu không làm sao có chuyện vừa tốt nghiệp xong cái, anh ấy cho tất cả bọn họ vào sổ đen, còn đổi cả bút danh được."

Nhậm Khâm Minh trực tiếp ấn tua nhanh, một lần nữa xem lại đoạn trò chuyện trên xe của mọi người, sau đó không nói lại lời, lập tức không nghỉ ngơi, đứng dậy đi thẳng ra lấy đạo cụ quay quảng cáo trong tay nhân viên.

"Tiếp tục đi."

Nhân viên nọ lo lắng, mặt mày tái mét: "Thật sự không cần nghỉ ngơi một chút sao?"

Nhậm Khâm Minh: "Tôi không mệt."

Nhân viên nọ lau mồ hôi lạnh trên trán: "..."

Ngài không mệt nhưng đạo cụ mệt nha, còn hành hạ chúng nó như thế nữa, tui tôi sợ nó vỡ ra mất thôi.

...

Buổi tối hôm đó, mọi người cơm nước xong xuôi, chào hỏi rồi quay về phòng mình, Nguyễn Tụng cũng không chờ được Nhậm Khâm Minh xuất hiện.

Chờ anh tắm rửa sạch sẽ đi ra thì không ngoài ý muốn nhận được "Đơn xin nghỉ phép" của Nhậm Khâm Minh.

[Buồn ngủ thì anh ngủ trước đi, tối nay đột nhiên trời nhiều sương mù, em bị kẹt trên đường cao tốc, chắc phải một hai giờ mới về được trên núi.]

Nguyễn Tụng nhìn tin nhắn này vốn không định trả lời lại, chỉ là sắc trời bên ngoài từ lúc bọn họ trở về từ thôn Trà đã rất xấu, anh biết nếu mình không nói gì, kiểu gì Nhậm Khâm Minh cũng sẽ khăng khăng về luôn hôm nay.

[Đừng về nữa, buổi tối sương mù nhiều, đi đường núi không an toàn.]

Nhậm Khâm Minh không nói "Được" cũng chẳng nói "Không được", chỉ một lần nữa nhắc anh nghỉ ngơi sớm.

[Chờ anh tỉnh dậy là có thể thấy em.]

Nguyễn Tụng cười nhạo.

[Còn chưa học khôn à, không chắc chắn thì đừng có hứa.]

Cứ việc sự không chắc chắn này không phải do nhân tố con người.

Nguyễn Tụng nhắn xong thì nhắm mắt ngủ luôn, cũng không kiểm tra xem sau đó Nhậm Khâm Minh trả lời lại thế nào.

Nhưng không biết có phải do hôm nay nhớ lại chuyện cũ hơi nhiều quá hay không, mà một người có chất lượng giấc ngủ tốt như Nguyễn Tụng, lúc này lại nằm mơ.

Trong mơ, Giang Trí cười tít mắt đứng ngoài của phòng, bảo anh nhận cuộc gọi video, nói là người quen cũ trước đây gọi tới.

Nguyễn Tụng tưởng rằng đó sẽ là Tôn Khải Tư từng vất vả tìm kiếm mình.

Nhưng chờ anh mở cửa ra, đầu bên kia lại là gương mặt đeo kính trông cho tri thức nhã nhặn của Viên Ấn Hải, ông ta còn giả vờ giống như trước đây, nhìn vào ống kính ôn hòa gọi anh.

"Tiểu Tụng."

Gần như vừa nghe thấy hai chữ này, Nguyễn Tụng đã ngồi bật dậy khỏi giường.

Trước mắt biến thành màu đen, ngực như bị cái gì đè nặng, trên lưng toàn mồ hôi lạnh, hai bên thái dương cũng ướt nhẹp, như là vừa được vớt từ trong nước ra, anh ngồi một mình trên chiếc giường đôi rộng rãi, đối mặt với căn phòng trống trải quạnh quẽ im lặng thật lâu.

Anh thậm chí còn hết thuốc chữa mà nhớ đến tin nhắn rõ ràng không thể thực hiện của Nhậm Khâm Minh lúc tối qua ⸺⸺ [Chờ anh tỉnh dậy là có thể thấy em.]

Nguyễn Tụng bị cái sự tuyệt vọng thì gì cũng có thể thử của bản thân chọc cười.

Nhưng mà một giây sau,

Cánh cửa trượt chỗ ban công phòng nhẹ nhàng trượt, phát ra hai tiếng trầm nặng, một giọng nói khàn khàn bất thình lình xuất hiện trong căn phòng xanh xám.

"... Anh Tụng?"

____________________