Sau Khi Tèo, Tôi Ôm Được Chúa Tể Địa Ngục

Chương 4




Sau đó Hứa Triều Hi bị quỷ tướng đưa vào trại giam vì tội "quấy nhiễu đại nhân làm việc".

Sự tình phát sinh quá đột ngột, động tác của Hứa Triều Hi lại quá nhanh, thế nên chúng quỷ cũng chưa kịp phản ứng lại liền trơ mắt nhìn tiểu quỷ nọ thơm lên mặt Đế Quân.

Ngay lập tức, tiểu quỷ nọ bị giải đến trại tạm giam.

Nam quỷ bị hôn kia dáng người đĩnh bạt, khuôn mặt tuấn mỹ, tuy không tính cách không lạnh nhạt tới mức cấm quỷ lại gần, nhưng toàn thân lại có phong thái phi thường cao quý, khiến cho chúng quỷ xung quanh không dám làm càn.

Bùi Tế im lặng, khẽ nhíu mày, dùng mu bàn tay chạm vào chỗ vừa bị hôn, không biết đang suy nghĩ gì.

Quỷ tướng nọ trong lòng thấp thỏm bất an, liền khẽ thưa: "Để tiểu quỷ khác nhiễu loạn nơi công vụ, là thuộc hạ thất trách."

Trong lòng quỷ tướng ảo não vô cùng, gã thật không ngờ có quỷ dám lớn mật mạo phạm Đế Quân!

Nhớ trước đây, lúc ngài mới tiếp nhận Đế vị, cũng không thiếu quỷ hồn phô trương tiến đến nhận thân.

Nam quỷ kêu anh cả, em trai, thậm chí kêu ông nội, ông cố; nữ quỷ kêu tướng công, kêu chồng. Còn có nữ quỷ dám kêu là bố chồng, nói rằng lúc sinh thời từng cùng mình có một chân (aka bố chồng + con dâu =)))).

Không riêng gì Đế Quân, các vị đại nhân ở đây đều đã từng gặp cảnh tương tự, nhưng họ đều kiểm soát tốt tình hình.

Hơn nữa những quỷ muốn bám vào những mối quan hệ đó cũng không dám thực sự mạo phạm đến các vị đại nhân.

Nhưng bị một nam quỷ gọi anh, lại còn thân mật hôn má thì thực sự bọn họ chưa từng gặp cái trường hợp này.

To gan thật!

Quỷ ở đây gồm những ai?

Có Tần Quảng Vương Tưởng Tử Văn cùng thuộc hạ, có một trong nguyên Tứ đại Phán Quan Ngụy Chinh cùng thuộc hạ, còn chưa kể tới quỷ tướng phụ trách an toàn của Đế Quân.

Phải biết rằng quỷ ở đây đều là những kẻ có máu mặt. Kết quả không những không bảo vệ được Đế Quân, mà còn bị một mao đầu tiểu quỷ vả mặt.

Chúng quỷ nhất trí xem nhẹ việc Đế Quân có tu vi cao nhất chỗ này, làm gì có chuyện không tránh được một tiểu quỷ muốn đánh lén. Nhưng nhỡ lúc ấy Đế Quân thất thần thì sao? Nói ra làm gì cho ngại.

Tần Quảng Vương Tưởng Tử Văn xấu hổ mà ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, ta đi thẩm tra xem quỷ hồn kia có phải đã biết thân phận của Đế Quân rồi muốn mưu tính mục đích riêng hay không.” Hắn nói xong liền muốn chuồn.

Lúc này Bùi Tế mới đột nhiên hoàn hồn, phất tay nói: “Ngươi cứ tùy tiện hỏi, nhưng đừng làm khó cậu ấy.”

Tần Quảng Vương giật mình: "Nhưng nếu cậu ta biết thân phận thực sự của Đế Quân ngài..."

"Cậu ấy không biết," Bùi Tế lắc đầu, một lần nữa nhấn mạnh, "Đừng làm khó cậu ấy."

Ngụ ý chính là dù ngươi hỏi được gì thì cũng đừng quan tâm.

Hiện tại y còn có việc, không thể phân thân được, vì vậy liền ra hiệu cho Ngụy Chinh sắp xếp một quỷ khác chú ý tới tình hình của Hứa Triều Hi, chuyện này là do Bùi Tế trực tiếp ra lệnh riêng, những quỷ khác đều không biết.

Trước chưa nói tới việc Ngụy Chinh nhận được mệnh lệnh này có bao nhiêu kinh ngạc, lại nói Tần Quảng Vương bên kia.

Trước đây những việc như thế này đều do bọn họ xử lý theo pháp luật, Đế Quân chưa từng can thiệp. Tần Quảng Vương nhìn quỷ hồn được dẫn lên để tra hỏi, trong lòng tràn đầy nghi hoặc.

Hứa Triều Hi chỉ ở trại tạm giam có một lát, còn chưa kịp phản ứng là mình đã bị bắt thì đã bị mang về Tần Quảng Vương điện. Nơi đây không phải đại điện chính sảnh, cậu chỉ có thể căn cứ vào phong cách kiến trúc mà đoán đây hẳn là phòng nào đó trong Tần Quảng Vương điện.

Ở vị trí trên cùng kia, có một nam quỷ trung niên mặc đồ cổ trang màu đen, dung mạo tuấn tú. Nhìn có hơi quen quen, hình như ông ta chính là người mặc thường phục đứng cạnh anh ấy lúc đó?

Khi Hứa Triều Hi quan sát Tưởng Tử Văn, Tưởng Tử Văn trên kia cũng đang quan sát cậu.

Vóc người cao gầy tinh tế, thoạt nhìn tuổi tác không lớn. Trông cũng rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt. Con ngươi tròn, đuôi mắt lại cụp xuống một cách tự nhiên, nhìn rất dễ mến.

Nhưng Đế Quân trước kia chưa từng đánh giá quỷ khác qua vẻ bề ngoài, nhất định quỷ này phải có gì đó đặc biệt!

Quan sát kỹ xong, Tưởng Tử Văn thu liễm lại, nghiêm túc nói: “Quỷ dưới kia, mau báo tên tuổi.”

Hứa Triều Hi còn đang suy đoán thân phận của hắn, nghe vậy không tự chủ được trả lời: “Hứa Triều Hi.” Cậu hơi nghi hoặc, lại muốn thẩm vấn giống mấy hôm trước à?

Nhưng cậu đoán sai rồi.

Trừ câu hỏi thân phận lúc đầu, đoạn sau nam quỷ kia chỉ hỏi đi hỏi lại cậu mấy vấn đề:

Chạy vọt vào giữa đám quỷ bọn họ là có mục đích gì, có biết thân phận chúng quỷ ở đó không, còn có – vì sao ở đó nhiều quỷ như vậy lại chỉ hôn nam quỷ kia? (Nói thừa, chả nhẽ hôn hết một lượt các ông? =))))

Hứa Triều Hi hắc tuyến đầy đầu, chẳng nhẽ gặp quỷ nào cũng hôn, cậu có bệnh đâu.

“Tôi muốn tìm anh ấy, tôi không biết, gặp anh ấy tôi rất vui nên không kìm được.” Cậu lần lượt trả lời rồi đột ngột hỏi lại, “Thân phận hiện tại của anh ấy là gì?”

Anh ấy trong miệng cậu ta là chỉ Đế Quân sao?

…….Không phải chứ.

“Ngươi không cần biết thân phận của các vị đại nhân, chỉ cần biết họ cải trang tới thị sát là được,” Tưởng Tử Văn nói, không có sự đồng ý của Đế Quân, hắn cũng không tiết lộ thân phận của ngài, “Vị anh trai mà ngươi vừa nói có phải cùng huyết thống không?”

Vị đại nhân nào cải trang thị sát vậy? Tần Quảng Vương?

Không đúng, nơi đây là địa bàn của Tần Quảng vương, hẳn là những người lớn khác ít nhất cũng phải ngang hàng với ông ta. Liệu có phải Đông phương Quỷ Đế không?

Ôi chao, khi nãy nhìn thấy anh ấy, cậu mừng quá nên không để ý.

Hứa Triều Hi: "Không, anh ấy là bạn trai của tôi."

Hắn đã nói mà, Đế Quân sao có thể có huyết thống dương gian được, thì ra là bạn trai.

Khoan, từ từ! Bạn trai?

Tưởng Tử Văn còn chưa kịp thả lỏng đã lại cả kinh, xem ra phải nhìn tiểu quỷ kia bằng ánh mắt khác rồi.

Sắc mặt hắn càng thêm nghiêm túc: “Ta nhớ rõ lúc đó ngươi từ Mạnh Bà trang chạy tới, có thể ngươi nhận sai người rồi.”

“Không có khả năng.” Hứa Triều Hi nhíu mày phủ nhận, “Tôi đã ngủ cùng anh ấy từ lúc 5 tuổi rồi, ngày ngày đêm đêm đều nhìn anh ấy, không thể nhận nhầm được đâu.”

Tưởng Tử Văn kỳ thật cũng nghĩ đối phương sẽ không nhận nhầm, nếu không thì Đế Quân cũng sẽ không cố ý dặn dò mình “Đừng làm khó dễ cậu ấy”?

Còn dặn tới hai lần! Hai lần!

Vội vàng cho tiểu quỷ kia lui xuống, về sau hắn không thể lỗ mãng như vậy được, Tưởng Tử Văn ở trong điện nghẹn một bụng khí. Hắn dường như đã phát hiện ra đại sự rồi, nhưng đây lại là chuyện liên quan đến Đế Quân, hắn không thể nói với ai khác được!

Thật uất nghẹn!!!

……

Hứa Triều Hi, người vừa được tuyên bố "vô tội phóng thích" đã rời khỏi Tần Quảng Vương điện rồi vội vã chạy đến tòa nhà Trung tâm Đăng ký thông tin, nhưng Bùi Tế và những quỷ hồn khác bên ngoài tòa nhà đã rời đi từ lâu.

Nhìn quanh bốn phía vẫn như cũ không thấy bóng dáng Bùi Tế, Hứa Triều Hi thất hồn lạc phách.

Việt Bạch, người vẫn đang đợi ở đây thấy cậu chạy tới liền nói: “Cậu tìm anh Bùi sao? Anh ấy đi làm rồi.”

Hứa Triều Hi mờ mịt ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Thấy cậu như vậy, Việt Bạch lắc lắc đầu thở dài, giả vờ nói: "Nhìn cậu đi, vừa thấy Bùi Tế là luống cuống tay chân."

Hứa Triều Hi lườm cậu ta: "Nói mau, anh ấy không nhắn gì cho tôi sao?"

"Có nha," Việt Bạch gật đầu, "Cậu bị bắt tôi liền chạy đến ngay. Bùi ca nói anh ấy đã nói qua với quỷ thẩm tra cậu rồi, việc đó chỉ là hiểu lầm, lại dặn tôi ở đây đợi cậu."

Hứa Triều Hi: "Sau đó thì sao? Giờ anh ấy đang ở đâu?"

Việt Bạch: “Anh Bùi phải đi cùng các vị đại nhân xuống dưới thị sát, ngày một ngày hai tạm thời không thể sắp xếp được, anh ấy dặn trước cứ làm theo kế hoạch đã định, chờ anh ấy xong việc rồi sẽ tới tìm cậu.”

Anh ấy cư nhiên là đồng nghiệp của các vị đại nhân kia nha, thật lợi hại!

“Vậy khi nào anh ấy mới xong việc nhỉ……” cậu thấp thỏm nói. Cuộc hội ngộ bị cắt ngang khiến trong lòng cậu rất hụt hẫng, luôn có cảm giác không chân thực.

“Tôi cũng không biết, chắc tầm vài ngày,” Việt Bạch không hiểu bạn mình hụt hẫng cái gì, “Gặp anh Bùi không tốt sao? Đây quả thực là niềm vui bất ngờ mà, chẳng phải trước đây chúng ta còn phải nhức đầu nghĩ không biết phải đi đâu tìm anh ấy sao!”

"... Nói cũng phải," chỉ là tôi không thấy phản ứng của anh ấy nên hơi bất an, rồi Hứa Triều Hi lại mỉm cười, lông mày cong cong, "Anh ấy nói xong việc sẽ đến tìm chúng ta phải không? Vậy chúng ta đợi đến khi anh ấy tan làm đi! "

Việt Bạch: “……” Không hổ là cậu nha Hứa Tiểu Niên.

Nể tình hai người là anh em tốt, Việt Bạch cũng cùng đợi với Hứa Triều Hi, nhưng đợi đến chạng vạng mà vẫn không thấy Bùi Tế xuất hiện.

Hứa Triều Hi lúc này mới hết hy vọng, cùng Việt Bạch đi Mạnh Bà trang xếp hàng (đù sao cứ thấy tội nghiệp vkl).

Cũng như vậy, ở Mạnh Bà trang cũng không thấy Mạnh Bà, chỉ thấy từng chén canh được giao cho các quỷ hồn đang xếp thành hàng dài.

Nhìn bát canh trông như chén nước vậy, khiến mấy quỷ nhìn liền cảm thấy khát không chịu được, thậm chí còn muốn uống thật nhanh.

Hứa Triều Hi và Việt Bạch cũng không dám ở lại lâu hơn, vì bọn họ sợ ở lại nhìn thêm vài phút liền không nhịn được mà chạy đi uống canh, vội trả tiền rồi lấy chứng minh thư rời đi.

Theo quy định, sau ngày hôm nay họ không thể ở lại Thành Đưa Đò, vì vậy hai quỷ đành phải đến cổng phía Đông đợi bắt chuyến xe buýt cuối cùng để rời đi.

“Anh Bùi nói công việc quá bận không rời đi được, cậu nhất định phải tin, giờ cũng đã muộn rồi.”

“Nhưng tôi nhớ anh ấy lắm ~~”

“Ọe, nổi da gà rồi, Hứa Tiểu Niên cậu đừng có làm nũng!”

“Hả? Tôi đâu có, đây là phản ứng tự nhiên mỗi khi nhắc đến anh ấy mà ~”

"... Thành gần nhất là Thành Vong Xuyên, muộn thế này rồi, không biết tới nơi có thể tìm được nơi ở hay không."

“Có thể mà, nếu không được thì ngủ ngoài đường thôi….”

“Tôi mà lưu lạc tới mức phải ngủ ngoài đường sao! Hứa Tiểu Niên, cậu đừng quên lời hứa nấu ăn trong một tháng đấy!”

“Không quên không quên….”

Những câu trò chuyện ngắt quãng tan biến trong không khí cùng với chiếc xe buýt đang rời đi, dưới biển báo trạm xe buýt liền xuất hiện hai quỷ hồn, một cao một thấp.

Ngụy Chinh nhìn xe buýt biến mất trong bóng đêm, nói: "Cậu ấy không uống canh Mạnh bà, là Việt Bạch trả tiền giùm."

Quỷ hồn cao lớn ừ một tiếng.

Ngụy Chinh nghe không ra cảm xúc trong giọng nói này, liền hỏi: “Đế Quân, tiểu quỷ này là….”

Quỷ hồn cao to lúc này mới thu hồi lại ánh mắt nãy giờ vẫn nhìn theo, thanh âm trầm thấp đáp: “Là ái nhân trên dương thế của ta.”

Ngụy Chinh: “?”

“!”