*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thần Đồ nói ngày hôm sau sẽ giao hàng, hôm sau Bùi Tế ra cửa đi làm không lâu, quả nhiên hắn đem đồ tới.
Lúc đó, Hứa Triều Hi còn đang kiểm tra quả trứng vịt muối của mình. Cậu cảm thấy bếp thường xuyên ẩm thấp nên muốn để trứng vịt muối vào phòng dụng cụ cho khô ráo.
"Hứa Triều Hi có ở nhà không? Nhận chuyển phát nhanh!" Một tiếng hét rõ ràng từ bên ngoài truyền đến.
Phương thức lên sân khấu cũng thật quen thuộc nha.
Nhặt một quả trứng vịt bị lăn ra xa về, Hứa Triều Hi đứng dậy lau bùn trên tay, vừa bước ra ngoài vừa đáp: "Tới liền đây, đợi tôi rửa tay chút đã."
Vừa rửa tay xong bước ra ngoài, cậu lập tức bị đống đồ đạc đặt ở trong sân làm cho choáng váng.
Đây……..
Cậu vốn tưởng những món đồ trang trí mà Đồ Đồ Tử nói đến chỉ có kích thước bằng bàn tay, lớn nhất thì cũng bằng cánh tay thôi chứ?
Cậu chần chờ tiến lại gần.
Thần Đồ đứng dựa vào tác phẩm điêu khắc cao bằng hai quỷ, nhướng mày hỏi: “Sao nào, món đồ điêu khắc gỗ này không tồi đúng không?”
Hôm qua nói chuyện với Hứa Triều Hi xong hắn liền về Độ Sóc Sơn chuẩn bị đốn gỗ. Cây đào lớn kia thấy hắn cầm rìu đến không biết có phải linh tính được chuyện gì không mà chủ động rụng xuống cho hắn một cành.
Thần Đồ hơi tiếc nuối, hắn mà động thủ thì còn lâu mới chọn cành nhỏ như vậy.
Cây đào lớn: QAQ
Càng đến gần bản điêu khắc gỗ, càng có thể thấy rõ hơn đường vân tinh xảo và chặt chẽ, còn cả hương thơm thoang thoảng độc đáo của gỗ đào, Hứa Triều Hi sờ vào, một cảm xúc ôn nhuận bóng loáng.
“…….Cái này có phải hơi bị tốt quá rồi không?” Cậu sao có tiền mua nổi thứ này chứ.
Thần Đồ nghe vậy liền liếc nhìn tấm gỗ điêu khắc kia, không rõ ràng lắm đáp: “Chắc được rồi chứ nhỉ.”
Thứ này là hắn dùng pháp thuật khắc lên, bởi vì không biết khắc cái gì nên liền khắc đại hình ảnh cây đào nguyên bản lên, chẳng biết so với thợ thủ công khác thì như thế nào.
Nghĩ đến đây còn cảm thấy hơi chột dạ.
Thần Đồ: “Không đắt đâu, tôi lấy ở chỗ một người bạn ấy mà.” Hắn bổ sung thêm một câu, còn kèm theo nụ cười anh tuấn tiêu sái.
Một tác phẩm điêu khắc bằng gỗ lớn như vậy mà lại không đắt ấy hả?
Hứa Triều Hi không tin: "Bao nhiêu tiền?"
Thần Đồ vốn định nói miễn phí, dù sao thứ này cũng không mất tiền, làm cũng nhanh không. Cơ mà nghĩ giờ mình chỉ mà một anh shipper “bình thường nhất”, hắn liền châm chước mở miệng: “……500.”
500! Vậy thì cũng rẻ thật!
Hứa Triều Hi quét mã thanh toán luôn Minh tệ cho Đồ Đồ Tử.
Thần Đồ bấm nhận, nghe được tiền vào tài khoản, mạc danh kỳ liệu lại có cảm giác thành tựu, sau khi rời khỏi nhà gỗ liền nhanh chóng chia sẻ với xú đệ đệ của mình:
[Em à, anh của em kiếm được tiền rồi, tối nay anh mời em đi ăn cơm! 】
Kiếm tiền chỉ là việc nhỏ, chủ yếu là kiếm từ ai. Tiền này là do em trai mưa của Đế Quân trả, chín bỏ làm mười thì cũng có thể tính là tiền của Đế Quân.
Vừa kiếm được chút tiền của Đế Quân thôi mà hắn đã vênh váo muốn hỏng rồi.
[Xú đệ đệ Úc Lũy: Được, 7h gặp ở nhà hàng nổi trên đảo]
Thần Đồ: [Nhà hàng nổi đó đắt lắm, kinh phí có 500 thôi, ăn buffet nướng nhé]
[Xú đệ đệ Úc Lũy:? Tối nay tôi tăng ca rồi, anh đi một mình đi]
Thần Đồ thấy thế liền nghĩ: Haizzz, xú đệ đệ này, mi căn bản không biết mình vừa từ chối cái gì đâu.
……
Bức điêu khắc gỗ này quá lớn, bê vào nhà không tiện chút nào.
Dù sao ngày mai cũng sẽ mang đi tặng bác Hàn, dọn ra dọn vào rất phiền phức, Hứa Triều Hi cũng không đổi chỗ cho nó nữa, chỉ chỉnh lại vị trí rồi đặt ở góc sân.
Vì vậy, đến tối khi Bùi Tế đi làm về, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là tác phẩm điêu khắc bằng gỗ trong sân.
Cây đào trên Độ Sóc Sơn, còn dùng cả pháp thuật của Thần Đồ để điêu khắc……
Hắn hơi ngạc nhiên chớp chớp mắt, Niên Niên cùng Thần Đồ từ khi nào lại có liên hệ với nhau vậy?
Trong phòng, Hứa Triều Hi đang hỏi thăm Việt Bạch về trải nghiệm của ngày đầu tiên đi làm.
Bùi Tế vừa tới cửa thì cậu đã phát hiện, lập tức chạy qua ôm lấy nam quỷ: “Sao hôm nay anh về muộn vậy nha.” Trời đã tối rồi.
Việt Bạch: Tôi không thấy gì nha (/▽╲)
Bùi Tế ôm lấy cậu, đầu tiên là gật đầu với Việt Bạch ở trong phòng, sau đó mới chậm rãi giải thích: "Gần đây anh hơi bận, chắc sẽ luôn về muộn."
“Vậy ngày mai có kịp sang nhà bác Hàn ăn tối không?” Hứa Triều Hi nắm tay anh bước vào phòng khách, nghe xong liền hỏi: “Không sao đâu, em tự đi được, anh không cần vội vã quay về đâu."
Bùi Tế không lập tức trả lời khẳng định, chỉ nói: “Nếu không về sớm được thì anh sẽ báo cho em.” Trong lòng lại đang âm thầm tính toán lùi lại công việc.
Ngoài việc thường xuyên xem điện thoại, Bùi Tế không bao giờ mang theo bất cứ thứ gì liên quan đến công việc về nhà, nên chỉ cần chờ hắn rửa tay là ba quỷ có thể ăn tối.
Vừa ăn cơm, Bùi Tế vừa hỏi về tấm gỗ điêu khắc bên ngoài, Hứa Triều Hi đáp: “Đó là quà tân gia em định tặng bác Hàn, là anh shipper lần trước mua hộ đó. Anh ta nói mình rất thân với anh, nếu sử dụng dịch vụ mua hộ chỗ anh ta còn được ưu đãi giảm giá nên bọn em liền thêm bạn tốt. Anh ta nói có thật không anh?”
Tâm trạng Bùi Tế đột nhiên rất vi diệu.
Lúc ấy Niên Niên hiểu lầm Thần Đồ là nhân viên chuyển phát nhanh, sau đó lại bám chặt lấy hắn làm nũng, hắn vẫn chưa kịp giải thích, thật sự không nghĩ tới Thần Đồ còn rất thích ứng với thân phận mới này?
Hắn gật đầu, nhàn nhạt đáp: “Hắn không nói dối, nếu có việc em có thể tìm hắn.” Giữa tăng ca và chuyển phát nhanh, nếu Thần Đồ đã chọn chuyển phát nhanh thì trước mắt cứ vậy đi.
“Cậu chơi trội vậy, sao mà tôi dám đưa phiếu giảm giá ra làm quà mừng của mình nữa chứ.” Nghe xong, Việt Bạch sâu kín phàn nàn với Hứa Triều Hi.
Hứa Triều Hi tủm tỉm: “Thế thì tặng tôi đi, tôi không chê đâu.”
Việt Bạch cạn lời: “………Đã để riêng cho cậu rồi mà.”
Cơm chiều xong Việt Bạch về nhà mình, Hứa Triều Hi cùng Bùi Tế cũng nghỉ ngơi chút rồi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ. Sau khi tắt đèn, Hứa Triều Hi nép trong ngực nam quỷ, muốn nói lại thôi.
Công việc của anh yêu mấy hôm nay đều rất bận, có lẽ đã mệt rồi.
Nhưng, sao mỗi ngày đều hầm canh rồi mà vẫn không có tác dụng chứ?!
Haizzz, lại một ngày không có tính phúc (s.e.x đó) rồi……
………………
Ngày hôm sau, Bùi Tế và Việt Bạch đều đi làm, Hứa Triều Hi dành thời gian buổi chiều đi sang bên kia sông sớm chút.
Công trường lần trước cậu thấy trên ngọn đồi bên kia sông giờ đã trở thành một biệt thự ba tầng xinh đẹp với những tán cây bên ngoài, trông thật tinh tế và thoải mái.
Hai tay cậu bê theo tác phẩm điêu khắc gỗ kia tiến vào, Hàn Nghị đang ở trong sân chơi đùa cây cảnh vừa nhìn đã giật mình, tiến tới hỗ trợ: “Sao lại tự cầm đồ vật lớn như vậy, lần sau cứ nói một tiếng, bác sẽ mang xe qua cho cháu mượn.”
Hôm nay ông lên nhà mới nên nhờ đồng nghiệp làm thay một ngày, xe rác cũng đã cọ rửa sạch sẽ đậu trong sân.
“Không sao, cháu cũng không thấy nặng mà,” Hứa Triều Hi dưới sự giúp đỡ của Hàn Nghị cuối cùng cũng đặt được tấm gỗ xuống, “Tặng bác mừng tân gia, bác không ngại gỗ đào có thể đuổi quỷ là được.”
Hàn Nghị sửng sốt, sau đó vui vẻ nở nụ cười: “Cháu không nói thì ta cũng không nghĩ ra.” Thật ra cũng không có cảm giác nhiều lắm, ngửi được hương gỗ nhàn nhạt cũng khá thoải mái.
Để chuẩn bị bữa tối, Hàn Nghị đã mời một đầu bếp từ thị trấn về. Đội của họ chuyên làm tiệc ở một số làng và thị trấn xung quanh, bảy tám quỷ hiện đang bận rộn trong nhà bếp.
Vào buổi tối, những quỷ được mời đều đã lần lượt đến, tất cả đều ở khu phố gần biệt thự, trong số đó có chú Chung, người mà Hứa Triều Hi quen biết.
Hứa Triều Hi vừa lúc đang có chuyện muốn hỏi ông, khi những quỷ khác tụ tập tán gẫu, cậu liền nhấc băng ghế qua chỗ chú Chung: "Chú Chung, cháu muốn hỏi chú một chuyện."
Hai quỷ liền ngồi xuống rìa sân.
Hứa Triều Hi hỏi chuyện bán rau, 3 sào rau cậu trồng trên ruộng ngày càng lớn rồi, mắt thấy sắp thu hoạch nên cậu muốn hỏi thăm các kênh bán hàng.
“Lúc bọn cháu thuê đất thì quỷ nhân viên cũng từng đề cập đến việc Địa phủ sẽ thu mua lại, cháu muốn hỏi xem chú có ý kiến gì không ạ?”
Chú Chung kiến nghị cậu nên bán lại cho Địa phủ: “Hoặc cháu có thể tự tìm kiếm khách hàng cũng được, nhưng mình phải tự làm giá, cao hay thấp cũng chưa biết được, nhưng giá thu mua của Địa phủ vẫn luôn hợp lý nhất.”
Ngoài ra, cũng có thể tự mang lên thị trấn bán, giá sẽ cao hơn chút nhưng cũng không đáng kể.
Sau khi so sánh, Hứa Triều Hi quyết định bán cho Địa phủ, dù sao tự mình bán thì cũng chẳng cao hơn là bao.
Cậu cũng hỏi nếu bán cho Địa phủ thì cần liên hệ với ai, chú Chung đáp chính là chủ cửa hàng ngũ cốc của thị trấn.
Chủ một cửa hàng ngũ cốc không có gì nổi bật thực sự là một nhân viên thu mua của Địa phủ! Thật sự không nhìn ra nha, Hứa Triều Hi ngạc nhiên.
“Niên Niên.”
Giọng nam trầm thấp từ tính, rất dễ nghe xuyên qua những âm thanh tán gẫu lộn xộn, rơi vào trong tai một tiểu quỷ nào đó. Hứa Triều Hi kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy một nam quỷ đẹp trai tuấn tú đang chậm rãi đi về phía con đường lát đá cuội ngoài sân.
Theo sau là Việt Bạch.
Một quỷ bên cạnh rủ chú Chung ra ngồi chém gió, chú Chung thấy quỷ quen của cậu tới nên cũng nhập bọn qua bên đó buôn chuyện.
Hứa Triều Hi đứng dậy đi tới chỗ Bùi Tế, mím môi cười, nhẹ giọng hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Bùi Tế tự nhiên nắm lấy tay cậu bước vào, đáp lời: "Hôm nay anh tình cờ lại không quá bận."
Việt Bạch không muốn ở lại làm bóng đèn, liền biết ý đi gia nhập vào nhóm buôn chuyện của chú Chung, trong khi Hứa Triều Hi đưa Bùi Tế đến chào bác Hàn.
“Bác ơi, đây là anh cháu ~~”
Bên cạnh, Bùi Tế theo lời giới thiệu gật đầu chào: "Xin chào, ta đã từng nghe Niên Niên nhắc đến ngươi." (chỗ này người lạ nên để ta ngươi nhé, ảnh là Đế Quân mà )
Hàn Nghị nghiêm túc nhìn quỷ trẻ tuổi xuất chúng trước mặt: "Tôi cũng đã nghe tiểu Hứa nhắc tới cậu nhiều lần, quả nhiên rất tuấn tú lịch sự."
Lúc sinh thời ông đã từng gặp qua vô số người, nhưng nam quỷ trước mặt dung mạo khôi ngô, phi thường tuấn tú, toàn thân có khí chất trầm ổn của một cao nhân, vì vậy ông càng tò mò hỏi: "Cậu đang công tác ở đâu vậy?"
Bùi Tế cười nhẹ: “Ta chỉ là một nhân viên bình thường ở Địa phủ thôi.”
Không thể là một viên chức bình thường được, Hàn Nghị theo bản năng nghĩ.
Họ không nói chuyện thêm nữa. Bữa tối bắt đầu lúc 7 giờ, lúc này tất cả quỷ khách mời đều đã đến đông đủ, ngồi tầm mười mấy bàn ngoài sân.
Nếu đổi thành Hứa Triều Hi làm tân gia, cậu đương nhiên không thích phiền phức như vậy, nhiều nhất là mời bạn bè thân thích dùng bữa cơm. Nhưng quỷ cũng có ý nghĩ khác nhau, có khả năng chính là tư duy chênh lệch giữa thường dân và đại gia chăng?
Sau khi ăn cơm tối xong hơn một tiếng, phần lớn thời gian đều là tán gẫu, sau đó mấy quỷ liền tụ tập đánh bài. Chú Chung rủ Hứa Triều Hi ba người họ cùng nhau chơi, nhưng ba quỷ đều từ chối.
Ngày mai Việt Bạch còn phải đi làm, còn Hứa Triều Hi muốn đi cùng anh yêu, cậu biết Bùi Tế chắc chắn sẽ không ở lại chơi bài.
Lúc về nhà đi ngang qua bờ sông Vong Xuyên, trông thấy ánh sáng xanh lục của cỏ đèn lồng, cuối cùng Hứa Triều Hi cũng thấy nước sông Vong Xuyên xanh như trong truyền thuyết.
Thật sự không hề quá lời khi nói cả sông Vong Xuyên rực sáng bởi ánh huỳnh quang xanh lục, một chiếc tàu du lịch thỉnh thoảng trôi trên sông, đôi bạn trẻ trên đó nắm tay nhau, làm giảm đi cảm giác cô đơn ảm đạm.
Hứa Triều Hi đánh mắt ra hiệu cho Việt Bạch về trước. Sau khi Việt Bạch rời đi để lại cậu cùng Bùi Tế đứng ở bờ sông ngắm cảnh, cậu liền nhỏ giọng hỏi: “Anh à, hôm nay anh có mệt không?”
“Hả?” Bùi Tế hơi khó hiểu, “Anh không mệt”.
Đôi mắt của tiểu quỷ nào đó đột nhiên sáng lên.