*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cháo trong nồi vừa nấu, đun thêm một lúc nữa là chín.
Hứa Triều Hi xuống lầu thì tỉnh hẳn, không muốn ngủ thêm nữa nên khi Bùi Tế kêu cậu về ngủ tiếp, cậu chỉ lắc đầu: "Em không muốn ngủ nữa."
Sau đó cậu lên lầu tắm rửa, lại vui vẻ thay bộ quần áo mới mà anh yêu mua cho.
Trong ba năm qua, Hứa Triều Hi đã cao hơn rất nhiều, chiều cao vượt 1.8m, không ngờ bộ quần áo mà anh yêu mua cho cậu vẫn vừa vặn đến vậy, cứ như được đo sẵn vậy.
Ầy? Chẳng lẽ đo lúc cậu đang ngủ……
Vừa nghĩ tới đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng ngay lập tức. Hứa Triều Hi đỏ mặt đi xuống, Bùi Tế vẫn bận rộn trong bếp, không thấy quỷ, chỉ có tiếng nói: "Anh mua điện thoại cho em, để trên bàn đó."
Chiếc điện thoại này có màu đen tuyền, cùng kiểu với Bùi Tế, đằng sau có logo màu vàng hình ngọn lửa.
Hứa Triều Hi hứng thú cầm lên dùng thử, các chức năng và ứng dụng không khác gì những chiếc điện thoại trước đây cậu đã dùng, thậm chí cậu còn thử tìm thương hiệu của chiếc điện thoại này.
“U Minh Technology” – một thương hiệu nổi tiếng tại Minh giới, nhưng ở Dương thế thì chưa bao giờ nghe nói đến.
Trong lòng cậu hiểu rõ, sau đó lật đến tab Địa phủ, lời giới thiệu được hiển thị khiến Hứa Triều Hi mở rộng tầm mắt.
Phần giới thiệu được viết như thế này:
“Địa phủ, tên gọi đầy đủ là Âm tào địa phủ, xuất hiện sau khi Bàn Cổ sáng lập ra thiên địa. Mười hai dòng họ cổ xưa từ thời Hồng Hoang đã vào địa phủ, thân hóa lục đạo luân hồi, từ đó đã đặt nền móng cho sự phát triển của Địa phủ.
Từ thời Hồng Hoang đến giờ, Địa phủ là nơi duy nhất của Minh giới tiếp nhận và phán xét tội trạng của mỗi quỷ hồn sau khi chết……
Hiện tại Âm tào địa phủ do Bắc Âm Phong Đô Đại Đế chưởng quản.”
Tiếp theo còn có lời giới thiệu về Phong Đô Đại Đế, nhưng Hứa Triều Hi còn chưa kịp đọc, Bùi Tế đã bưng bát ra, "Em đang xem cái gì vậy?"
Hứa Triều Hi cất điện thoại bước tới giúp đỡ, sau đó nói: “Em đang xem một số thông tin về Địa phủ.” Sau đó cậu thành thật nói: “Hóa ra Địa phủ có lịch sử lâu đời như vậy”.
Bùi Tế cũng chẳng ngạc nhiên khi biết cậu sẽ xem thông tin này ngay khi nhận được điện thoại, và thậm chí hắn còn chắc chắn Hứa Triều Hi sẽ tra cứu thông tin về Đông Nhạc Đại Đế, Phong Đô Đại Đế...
Bùi Tế cũng không ngăn cản, chỉ ngụ ý mà nói: "Hầu hết những tranh đoạt trong lịch sử đều do quyền sở hữu lục đạo luân hồi."
Hứa Triều Hi: "Hả?"
Cháo là cháo trắng, Bùi Tế tiện tay xào hai món nhỏ làm đồ ăn kèm, bát đũa đã được sắp xếp xong xuôi, hai quỷ ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn trong phòng khách, nơi họ vẫn thường dùng bữa.
Đối với câu hỏi của Hứa Triều Hi, nam quỷ nọ không trực tiếp trả lời, hắn chỉ cười cười, nói: "Nếu em tò mò, anh có thể mua một số sách về cho em đọc."
Hứa Triều Hi phồng má: "Anh lại lừa bắt em đọc sách rồi."
Từ nhỏ Hứa Triều Hi đã không thích đọc sách, nhưng Bùi Tế lại rất thích, mỗi khi ôm cậu ngủ trưa, Bùi Tế luôn cầm theo cuốn sách trên tay, càng về sau Hứa Triều Hi càng tò mò về những cuốn sách đó.
Sau đó, cậu cũng đọc một chút...
Nghĩ đến đây, Hứa Triều Hi chợt nhớ ra: "Em nhớ từ nhỏ anh đã rất quan tâm đến những ghi chép liên quan đến Địa phủ và Minh giới."
Hầu hết sách của hắn đều viết về mấy thứ này, ngay cả khi hắn tốt nghiệp rồi đi làm cũng vẫn không buông bỏ sở thích của mình.
Kết quả là sau khi chết, họ thực sự đã đến Minh giới, anh yêu của cậu còn làm việc ở Địa phủ.
Thật sự là trùng hợp.
“Uh, thật trùng hợp.” Bùi Tế cũng nói vậy, khuôn mặt tuấn mỹ chẳng hề có nét gì khác thường. Câu này Bùi Tế không hề nói dối, bởi khi đó hắn thực sự không biết thân phận của mình.
Biểu cảm của hắn rất ít nhưng cũng không khiến quỷ thấy lạnh lùng, ngay cả khi ăn cơm cũng mang vẻ tao nhã khó tả.
Hắn nói với Hứa Triều Hi: "Hôm nay anh được nghỉ một ngày, lát nữa sẽ cùng em đi thị trấn làm thẻ điện thoại. Nếu em thích đọc sách thì mua thêm vài cuốn."
Em không thích đọc sách nha, đó gọi là “ái ca cập thư” (yêu anh thì mới đọc sách =))))! Hứa Triều Hi cố chấp phản bác lại trong lòng.
Cậu do dự, chậm rãi uống hết cháo, một lúc sau mới ngẩng đầu hỏi: "Chúng ta sẽ ở đây định cư luôn sao? Trước kia anh sống ở nơi nào..."
Chỉ nhìn thoáng qua, Bùi Tế đã đoán ngay được những lời Hứa Triều Hi còn chưa nói hết, còn cả tủi thân không thể che giấu trong mắt cậu, như thể chỉ cần hắn nói sai một câu là cậu sẽ bật khóc, mắt còn đỏ hoe rồi.
Hắn hơi dừng lại, dịu dàng nhìn cậu rồi đáp, "Trước đây anh có thuê một căn nhà, nhưng vì lý do công việc nên đã trả nhà rồi." Vì chưa thú nhận thân phận khác của mình nên tạm thời hắn chỉ có thể giấu diếm một vài chuyện.
Hứa Triều Hi: “Anh bị điều đến Thành Đưa Đò phải không?” Cậu nhớ đến lần đầu thấy Bùi Tế ở Minh giới.
Bùi Tế: "Trước mắt là vậy."
Đi làm ở tận Thành Đưa Đò thì xa quá, liệu anh ấy có thời gian về nhà mỗi tối không? Hứa Triều Hi phân vân không biết có nên chuyển đến một nơi gần hơn không.
Cậu nói với Bùi Tế, hắn lại bảo không cần, làm việc ở Địa phủ cũng có phúc lợi —— đó chính là có thể biết một số pháp thuật cơ bản, tỷ như súc địa thành thốn.
Súc địa thành thốn cũng cùng loại với thuấn di, khoảng cách xa gần sẽ phụ thuộc vào tu vi của quỷ.
Bùi Tế: "Nếu em muốn học, anh có thể dạy em."
Hứa Triều Hi hỏi: "Không có quy định bảo mật sao?"
Bùi Tế: "Không." Đối với hắn đương nhiên là không.
Hứa Triều Hi gật đầu, thực ra cậu không quá chấp nhất với việc tu luyện, nhưng cũng muốn thỏa mãn sự tò mò của mình. Sau đó, cậu nghe thấy một chuỗi từ mà từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa từng nghe qua.
Hứa Triều Hi: "???"
Nhìn bộ dạng ngơ ngác của cậu, Bùi Tế bật cười, hắn giải thích: “Đây là khẩu quyết.”
“À……” Cậu nghĩ rồi, có thành quỷ thì bản thân mình cũng vẫn là học tra, cậu cực kỳ nghi ngờ sở dĩ không có quy tắc bảo mật là vì quỷ chúng bình thường chắc chắn không thể học nổi! Hứa Triều Hi nghiêm túc nói: “Thôi để tùy duyên đi.”
Vừa nói chuyện vừa ăn sáng, rất nhanh bát cháo đã thấy đáy, Bùi Tế đặt đũa xuống. Hứa Triều Hi cũng đứng dậy tính chuẩn bị đồ cho anh yêu của mình——
"Hứa Tiểu Niên! Rau cậu trồng nảy mầm rồi!"
Hứa Triều Hi lập tức bỏ mấy thứ trong tay xuống chạy ra ngoài, cao hứng hỏi: "Thật sao?!"
Việt Bạch thấp bé đứng ngoài sân, mày rậm mắt to, tinh thần phấn chấn, thấy Hứa Triều Hi liền điên cuồng phất tay: “Đương nhiên là thật sự, hơn nữa chỉ có 3 mẫu đất cậu gieo hạt là nảy mầm thôi, mau ra đây!”
Hứa Triều Hi do dự quay lại, Bùi Tế trong phòng hơi cong khóe môi, khẽ gật đầu: "Em đi đi."
Cậu liền chạy ra ngoài như một đứa trẻ được bạn rủ đi chơi sau khi được bố mẹ đồng ý.
Rất nhanh bên ngoài đã vang lên tiếng Hứa Triều Hi và Việt Bạch buôn chuyện.
Vẫn như một đứa trẻ chưa lớn vậy, Bùi Tế cười lắc đầu. Hắn nhìn nhìn xuống đống hỗn độn trên bàn, phất tay dùng thuật pháp dọn dẹp.
Rau đúng là đã nảy mầm, xanh mượt, mới cao bằng đốt ngón tay. Càng thần kỳ chính là, rõ ràng Việt Bạch cùng Hứa Triều Hi cùng nhau gieo hạt, nhưng lại chỉ có ba mẫu đất do Hứa Triều Hi làm mới nảy mầm.
Hai quỷ quan sát một vòng nhưng cũng không tìm ra nguyên nhân.
Trên đường trở về Việt Bạch cảm thán: “Không hổ là huyết mạch làm ruộng của Hoa quốc, gieo hạt này mà cũng nảy mầm nhanh hơn các quỷ khác nữa.”
Hứa Triều Hi nhếch lên khóe miệng ra vẻ khiêm tốn: “Quá khen quá khen, là do tôi có chút thiên phú làm nông mà thôi ~”
Bọn họ cũng chẳng tìm hiểu gì nhiều, chỉ coi đó là tình cờ, nói một lúc thì chuyển sang nói những chuyện khác: "Cậu và anh Bùi thế nào rồi?"
Hứa Triều Hi: "Tốt lắm ~ Anh ấy đã được điều chuyển đến Thành Đưa Đò làm việc, cũng không cần chuyển nhà. Nhân tiện còn có ông bà cha mẹ của cậu nữa, anh ấy nói có thể nhờ đồng nghiệp giúp đỡ."
"Vậy thì phải cảm tạ anh Bùi rồi," Việt Bạch chắp tay, tư thế thành kính, sau khi bước vào sân nhìn thấy Bùi Tế lại cảm ơn lần nữa, "Hứa Tiểu Niên có nói với anh là hôm nay em sẽ đến chào hỏi không? Hơn nữa, anh Bùi, ngày hôm qua anh vừa về là Hứa Tiểu Niên đã thấy sắc quên bạn, em chỉ là có ý thức tự giác tránh đi thôi... "
Cậu ta lại bắt đầu mở máy phát, còn Bùi Tế thì nhìn Hứa Triều Hi.
Hứa Triều Hi chớp chớp mắt vô tội nhìn hắn, cậu vui quá nên quên mất.
Bùi Tế bất đắc dĩ, hắn đương nhiên sẽ không mở miệng phản bác, chỉ là khi Việt Bạch hỏi vụ tìm quỷ khi nào có tin tức thì hắn mới đáp: “Tầm 2 – 3 ngày sẽ có thông tin.”
Ngay từ đầu hắn đã nói “Bùi Tế” chỉ là một nhân viên công vụ ở Địa phủ, thời gian 2 – 3 ngày là hợp lý.
Việt Bạch: “Em chỉ hơi sốt ruột thôi, làm phiền anh Bùi rồi.”
Một lúc sau, Hứa Triều Hi và Bùi Tế muốn lên thị trấn, hỏi Việt Bạch có muốn đi cùng không.
Việt Bạch từ chối: “Hai người cứ hưởng thụ thế giới riêng đi, tôi sẽ không quấy rầy đâu.”
“Vậy cậu không tính đi tìm việc sao?” Hứa Triều Hi ngắt lời cậu ta, chân thành khuyên nhủ: “Tôi còn có anh ấy nuôi, cậu có không hả?”
Việt Bạch: “Nói chuyện thì cứ nói, đừng có công kích quỷ độc thân nha.” Tủi thân quá đi, độc thân là lỗi do tôi sao hả.
“Đừng nói linh tinh.” Bùi Tế nhắc nhở.
"Được rồi mà anh ~" Hứa Triều Hi nghe lời, quay người lại nói với Việt Bạch, "Hiệu sách hôm qua tôi nói với cậu đó, cậu có thể hỏi xem họ có thuê nhân viên không, lương thấp chút cũng không sao..."
Nói rồi cậu lại kéo Việt Bạch qua một bên, thấp giọng dặn dò: “Đến thị trấn rồi nhớ tự giác tách ra, cái này không cần tôi dặn cậu nữa chứ? Còn nữa, tôi và anh ấy đều đã ăn sáng rồi, cậu lên trấn tự giải quyết nhá.”
Chỉ nấu đồ ăn cho hai quỷ là lỗi của anh ấy sao? Tất nhiên là không rồi.
Sau đó, cậu lấy một tờ 50 đồng nhét vào túi Việt Bạch, tục xưng là phí ngậm miệng
“Ăn ngon chút nha, chúng ta đâu có thiếu tiền ~~”
Việt Bạch: “……………” Chuẩn bị cũng chu đáo đấy.
Cơ mà kế hoạch lại có thay đổi, vì Hứa Triều Hi nhớ ra bản thân đã có di động mà Việt Bạch lại chưa có, vì vậy liền tới cửa hàng bán điện thoại trước.
Nghe nói Bùi Tế muốn mua điện thoại di động cho mình, phản ứng đầu tiên của Việt Bạch là kinh hãi từ chối. Anh Bùi mua cho Hứa Tiểu Niên thì là đương nhiên rồi, nhưng cậu ta thì liên quan gì chứ? Chẳng lẽ là hỗ trợ cho người nhà vợ?
Mãi đến khi Hứa Triều Hi nói tiền sẽ trừ vào khoản một vạn đồng mà cậu còn đang nợ, Việt Bạch mới đồng ý.
Hai quỷ mua điện thoại, rồi lại đăng ký thẻ xong rồi cũng vẫn chưa tách ra. Hứa Triều Hi muốn đi mua thêm vài cuốn sách, Việt Bạch muốn tới hiệu sách hỏi công việc, nên thuận đường đi cùng luôn.
Việt Bạch đắc ý lắm: Đây không phải lỗi do tôi đâu nhớ ~~
Hứa Triều Hi: Thất sách rồi.
Hiệu sách nằm bên cạnh trường tiểu học Phú Quý, có ba tầng, cũng tương đối lớn.
Trên đường đi, Bùi Tế thỉnh thoảng lấy điện thoại di động ra trả lời tin nhắn, Hứa Triều Hi nắm tay hắn muốn nói lại thôi. Cuối cùng, khi Bùi Tế trả lời xong tin nhắn sau cùng, cậu mới hỏi: "Có phải anh bận lắm không?"
Cậu hơi sợ hắn sẽ nói có việc phải rời đi.
Bùi Tế nhìn thấy bất an trong mắt cậu, hắn nhẹ giọng an ủi: “Không sao, hôm nay anh không phải đi làm.”
Anh yêu chưa từng nói dối, Hứa Triều Hi lập tức tin.
Hiệu sách và trường tiểu học Phú Quý nằm ngay phía trước, đang giờ làm việc nên trên đường cũng không có nhiều quỷ lắm. Cậu nhìn ngôi trường tiểu học đằng xa kia, tự hỏi: "Minh giới cũng có trường học sao?"
Hứa Triều Hi đã ngạc nhiên vì chuyện này từ lâu rồi. Dù sao cũng rất hiếm có trường hợp cả gia đình cùng chết, nên nếu những đứa bé quỷ kia sinh tồn ở Minh giới cũng còn khó khăn thì làm sao lại có tiền đi học nhỉ?
Việt Bạch đoán: “Hay là dân bản xứ ở Minh giới?” Tức là những đứa trẻ được sinh ra ở Minh giới.
“Chỉ một phần thôi,” Nhìn trường tiểu học ở đằng xa, Bùi Tế mở miệng, “Khả năng sinh dục của quỷ rất thấp, ở đó đa phần là những đứa bé chết yểu, có trường hợp được nhận nuôi, còn lại đều từ cô nhi viện.”
Việt Bạch: (o- `o) Quỷ còn có thể sinh con? Quỷ thai sao?
Hứa Triều Hi: "Vậy thì họ lấy đâu ra tiền để sinh hoạt và học tập?"
Bùi Tế: "Địa phủ có những khoản chi hỗ trợ đặc biệt."
Bởi vì đã từng lớn lên ở cô nhi viện nên Hứa Triều Hi đối với nơi này rất có cảm tình, hiện tại lại càng có ấn tượng rất tốt đối với cô nhi viện ở địa phủ, còn chân thành khen ngợi: “Địa phủ giàu có thật đấy.”
Nam quỷ bên cạnh cười cười không trả lời, chỉ nắm tay cậu dẫn vào hiệu sách.