Sau Khi Tận Thế Tôi Được Bạn Trai Cũ Cứu

Chương 196: Đều Muốn Liền Gật Đầu




Nhìn thế nào, Mạnh Giang Thiên hiện tại đều là người rất phù hợp với người quản lý, nhưng chính là quan hệ với Vương tiên sinh khiến Phùng Kinh Quảng rất để ý.

Mạnh Giang Thiên không nghĩ tới mình còn chưa đề cập tới, Thủy Lưu đã đưa ra trước. Bất quá nhìn bộ dáng Phùng Kinh Quảng, hình như không muốn anh làm quản lý.

Cái này cũng không được, mục đích anh đến nông trại chính là cái này, suy nghĩ một chút, Mạnh Giang Thiên nói: "Phùng tiên sinh, chuyện này sau này nói sau đi, tôi vẫn nên thuần phục hạt giống này trước."

Mạnh Giang Thiên không muốn ép Phùng Kinh Quảng quá chặt chẽ, nếu khiến cho tâm lý của Phùng Kinh Quảng nghịch phản thì hỏng mất.

"Cũng được." Phùng Kinh Quảng mượn dốc xuống lừa, đối với thái độ của Mạnh Giang Thiên rất hài lòng.

Nhìn Thủy Lưu mặt mày ủ rũ, Phùng Kinh Quảng suy nghĩ một chút nói: "Thủy Lưu, nếu cậu cảm thấy lực bất tòng tâm, có thể tìm Mạnh Giang Thiên thương lượng. Những dị năng giả không nghe lời, nên xử phạt như thế nào thì xử phạt như thế đó, cậu đánh không lại thì để Mạnh Giang Thiên giúp cậu."

Phùng Kinh Quảng không muốn Thủy Lưu từ chức, nếu Mạnh Giang Thiên có thể làm người đứng thứ hai cũng không phải là không thể.

"Được rồi." Thủy Lưu nhìn Mạnh Giang Thiên, không tình nguyện đáp ứng.

Phùng Kinh Quảng tựa hồ có việc, vội vàng rời đi, Thủy Lưu sắp xếp dị năng giả đem thức ăn bị hạt giống đào ra một lần nữa trồng.

Mạnh Giang Thiên đã nghiên cứu hạt giống ngô. Hạt giống cuộn tròn hai lá, cũng không giãy dụa chạy trốn, nhưng từ chối trao đổi với Mạnh Giang Thiên.

Thủy Lưu bận rộn làm xong, thấy Mạnh Giang Thiên không rời đi, đi tới.

"Nghe nói vợ cậu sinh, là con gái hay là con trai?" Đặt mông ngồi bên cạnh Mạnh Giang Thiên, Thủy Lưu mệt mỏi hít sâu một hơi.

"Con trai."

"Đặt tên chưa?"

"Mạnh Nhạc Nhạc."

"Nhạc Nhạc, tên không tệ. Hôm nay muộn, ngày mai tôi chuẩn bị một món quà để gặp cháu trai lớn."

"Quà không phải hôm nay đã cho sao?" Mạnh Giang Thiên cười cười, nhìn Thủy Lưu.

Thủy Lưu nhìn Mạnh Giang Thiên, lập tức hiểu được ý tứ của anh, cười cười: "Quà này cậu có hài lòng không?"

"Rất ngoài ý muốn, mỗi người đều muốn leo cao, cũng chỉ có cậu muốn lấy thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Tôi chỉ không hiểu, có rất nhiều người trong trang trại, làm sao cậu lại nhường chỗ người quản lý cho tôi?"

"Không cho cậu, sớm muộn gì cũng sẽ bị cậu cướp đi. Khi cậu đến nông trại, tôi đã biết cậu muốn chức vụ của tôi." Thủy Lưu mỉm cười.

Mạnh Giang Thiên nhướng mày: "Làm sao cậu biết, cậu còn có thể đọc tâm thuật?"

"Cũng không phải, là ánh mắt cậu nhìn tôi, vừa rối rắm vừa kiên định, còn mang theo dã tâm.

Sau đó tôi liền quan sát cậu bốn tháng, tôi cảm thấy cậu quả thật có thể đảm nhiệm thân phận quản lý nông trại, vừa lúc tôi cũng không thích vị trí này, nhường cho cậu làm, đối với hai chúng ta đều tốt."

"Tôi có biểu hiện rõ ràng như vậy không?" Mạnh Giang Thiên có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.

"Không rõ ràng, chỉ là tôi một mực chú ý cậu mà thôi. Tuy nhiên, Phùng tiên sinh dường như không muốn cậu trở thành người quản lý nông trại. Nếu tôi không làm, nói không chừng Phùng tiên sinh sẽ nhét một người quản lý mới vào. Nếu hắn cố tình chèn ép cậu, tôi có thể sẽ không đứng về phía cậu."

Thủy Lưu nói rất rõ ràng, không có khách khí với Mạnh Giang Thiên.

Mạnh Giang Thiên nhìn hắn mỉm cười, cười đến tự tin: "Không, vị trí này tôi đã quyết định."

Thủy Lưu nhìn Mạnh Giang Thiên tràn đầy tự tin, cũng cười: "Hy vọng đi, tôi rất hy vọng cậu làm lão đại nông trại, ít nhất cũng sẽ không kéo bè kết phái, chèn ép đối lập, trục lợi cá nhân."

Hai người lại nói chuyện một lát, Thủy Lưu muốn trở về nghỉ ngơi, Mạnh Giang Thiên cũng về nhà.

Trong không gian, Thôi Tây Sinh cùng Tiêu Nhã Tình đều ngủ thiếp đi, Mạnh Giang Thiên không đi quấy rầy họ.

Muốn nhìn Nhạc Nhạc, lại phát hiện con trai nhà mình đang trừng to hai mắt, nhìn không gian bầu trời.

"Con trai, ngủ đủ chưa?" Mạnh Giang Thiên sờ sờ khuôn mặt mập mạp của Nhạc Nhạc, thịt nần nẫn, lực đàn hồi mười phần.

Nhạc Nhạc mặt không chút thay đổi nhìn Mạnh Giang Thiên, ánh mắt chuyển đến hạt giống trong tay anh.

Mạnh Giang Thiên nhìn tầm mắt của con trai nhà mình, đột nhiên linh quang chợt lóe, đem hạt giống ngô đưa đến trước mặt con trai.

Cười như một người chú xấu xa bắt cóc trẻ em nói: "Con trai, ba tìm cho con một vật cưng nhỏ, có thích không?"

Nhạc Nhạc đôi mắt to nhìn hạt giống ngô đánh giá trong chốc lát, mặt không chút thay đổi dời tầm mắt, tiếp tục nhìn về phía bầu trời tối đen như mực, rõ ràng không có hứng thú.

Nhưng hạt ngô lại mở ra hai phiến lá, tựa hồ rất cẩn thận nhìn Nhạc Nhạc.

Mạnh Giang Thiên chợt cảm thấy có hi vọng, đem hạt giống đưa đến trước mặt Nhạc Nhạc.

Có lẽ là dựa vào quá gần, ánh mắt Nhạc Nhạc lại đặt ở trên hạt ngô, lông mày nhỏ hơi nhíu lại, giống như một lão đầu nhỏ vậy.

Mà Mạnh Giang Thiên lại rõ ràng nhìn thấy, trong hai mắt Nhạc Nhạc, hào quang bảy màu chợt lóe rồi biến mất.

Sau đó, hai lá của hạt giống ngô giống như đánh máu gà, đột nhiên hưng phấn, quay tròn điên cuồng, dường như thể hiện sự phấn khích của nó.

Hạt giống quá gần, Nhạc Nhạc sợ hạt giống làm tổn thương chính mình, mê hoặc hạt giống ngô.

Mạnh Giang Thiên mừng rỡ, hình như đã thành công, dị năng của con trai nhà mình cư nhiên thật sự đối với thực vật cũng có hiệu quả.

"Con trai, có phải không thích thú cưng này không? Nếu con không thích nó, ba sẽ lấy đi." Mạnh Giang Thiên cũng không biết con trai mình có thể nghe hiểu lời mình hay không, nhưng anh xác định hạt giống này có thể nghe hiểu.

Chậm rãi thu hồi hạt giống ngô, hạt giống phát điên giãy dụa, muốn một lần nữa đến gần Nhạc Nhạc.

"Con trai, ngủ ngon, ngủ xong mới có thể nhanh chóng lớn lên. Ba sẽ tìm cho con một thú cưng xinh đẹp."

Mạnh Giang Thiên mang theo hạt giống ngô giương nanh múa vuốt rời khỏi phòng nhỏ.

"Đừng giãy dụa nữa, còn muốn gặp con trai tao sao?" Mạnh Giang Thiên xuyên qua ruộng rau, đi tới căn phòng nhỏ để lại cho Triệu Thục Hoa và Mạnh Thường Vỹ.

Hai lá hạt ngô đối mặt với Mạnh Giang Thiên, màu đen trên người tựa hồ càng đậm, tuy rằng không có biểu tình, nhưng Mạnh Giang Thiên vẫn có thể cảm giác được hạt giống hiện tại phẫn nộ.

Phẫn nộ mới tốt, càng phẫn nộ, chứng tỏ sức hấp dẫn của Nhạc Nhạc càng mạnh.

Mạnh Giang Thiên mỉm cười, cho hạt ngô một miếng dị năng hệ cây cấp 8.

Chiếc lá nhỏ của hạt ngô giống như đôi cánh nhanh chóng lóe lên vài cái, như là thoải mái rùng mình một phát, lại đối mặt với Mạnh Giang Thiên, màu đen quanh người tựa hồ nông hơn một chút.

Mạnh Giang Thiên cười càng thêm suиɠ sướиɠ, thanh âm phiêu phiêu tiếp tục hấp dẫn: "Muốn gặp con trai tao sao? Muốn dị năng của tao không? Muốn thì chỉ cần gật đầu."

Hai chiếc lá của hạt ngô nhìn Mạnh Giang Thiên, trong sự chờ mong của anh, hai chiếc lá chậm rãi uốn cong một chút.

Đó là sự đồng ý!

Mạnh Giang Thiên cười càng cao hứng, tiếp tục nói, "Nếu muốn, vậy mày biết nên làm như thế nào đi."

Lá cây một lần nữa không tình nguyện gật đầu.

Mạnh Giang Thiên cười tủm tỉm, đặt hạt giống lên một cây cần tây nói: "Biểu hiện dị năng của mày một chút."

Suy nghĩ một lát, Mạnh Giang Thiên buông cành cây trói hạt giống ra.

Đột nhiên được tự do, hạt giống ngô to bằng móng tay đứng trên lá cần tây, nâng hai chiếc lá lên nhìn Mạnh Giang Thiên.

Bây giờ chạy trốn có vẻ đúng lúc.

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

5/10/2021

#NTT