Thôi Tây Sinh về đến nhà, ấn vài cái công tắc đèn, đèn vẫn không sáng. TV, máy nước nóng, đèn điện trong mỗi phòng Thôi Tây Sinh lần lượt thử, đều là trạng thái mất điện.
Tìm được cầu dao trong nhà, cũng không có nhảy aptomat, nhà cậu đúng là mất điện.
"Kỳ quái." Thôi Tây Sinh đứng ở trong sân, nghe nhà quỷ khóc kêu gào bên cạnh nhíu mày.
Tiêu Nhã Tình đi thật lâu đem túi lớn túi nhỏ trở về, cau mày buông đồ ăn xuống, nói với Thôi Tây Sinh: "Lúc mẹ trở về, nghe được nhà bên cạnh chúng ta có người hát, mẹ đi nhà họ nhìn một chút, nhà họ có nước cũng có điện, cầu dao nhà mình có phải hỏng hay không?"
"Con xem cầu dao, dường như không có gì hỏng. Nhưng con cũng không hiểu mạch điện, không biết có phải là hỏng hay không." Thôi Tây Sinh lắc đầu.
"Vậy tìm ai đến xem hộ, số điện thoại của công ty điện lực là bao nhiêu?"
"Con không biết."
"Cái gì không biết, hai người đang tìm cái gì?" Hách Nhân phong trần mệt mỏi trở về, trong tay còn mang theo một ít rau quả.
"Hai người đã mua thức ăn, tôi còn mua thêm một ít về. Tôi đói, ăn cơm thôi." Hách Nhân vào bếp đặt rau xuống, muốn rửa tay, lại phát hiện hết nước.
"Hết nước hả?" Hách Nhân đi ra hỏi.
"Mất nước lại mất điện, viện trưởng, ngài có biết xem cầu dao không? Nhà người khác không mất, nhà chúng ta lại mất." Tiêu Nhã Tình nói.
"Chỉ có nhà chúng ta mất?" Hách Nhân nhướng mày, "Tôi đi xem cầu dao."
Hách Nhân nhìn thoáng qua cầu dao, cũng không nhìn ra chỗ hỏng, vuốt râu mọc trên cằm, nói: "Xác định là chỉ nhà chúng ta mất?"
"Tôi tới nhà bên cạnh xem, nhà bọn họ có nước có điện." Tiêu Nhã Tình nói.
"Vậy những nhà khác đều nhìn sao?"
"Cũng không phải, tôi cũng không biết bọn họ, bọn họ cũng không thể tùy tiện cho chúng ta đứng dòm a."
"Ăn cơm trước đi, ăn xong tôi đi xem." Hách Nhân suy nghĩ một chút nói.
Ba người tràn đầy tâm sự ăn cơm xong, Hách Nhân ra cửa. Vừa đi Hách Nhân liền đi cả buổi chiều, lúc trở về, vẻ mặt âm trầm.
"Viện trưởng, làm sao vậy?" Thôi Tây Sinh khẩn trương hỏi.
Hách Nhân phẫn hận cắn răng, nhìn Thôi Tây Sinh nói: "Là Lưu An Giản kia làm chuyện quỷ. Tôi đã đi bộ xem vài nhà, tất cả nhà họ đều có nước và điện, mỗi chúng ta không có, tôi đi đến cục cung cấp điện. Người của cục điện lực nói nhà chúng ta dùng điện dị thường, tận thế dùng điện eo hẹp, mới đem điện nhà chúng ta ngừng."
"Tôi hỏi họ chúng ta sử dụng điện bất thường chỗ nào, họ không nói. Khi tôi gằn hỏi, họ đuổi tôi ra ngoài. Tôi lại đến cục cấp nước, bọn họ cũng có lý do tương tự, nói nhà chúng ta dùng nước bất thường. Tôi ở văn phòng cấp nước, bắt họ cung cấp bằng chứng về sự bất thường của chúng ta, và họ cũng không nói với tôi."
"Tôi chờ đợi ở đó rất lâu, thế rồi họ cũng nói nguyên nhân. Họ nói rằng bên trên thông báo ngừng nước dùng của chúng ta. Để tôi suy nghĩ xem có đắc tội ai không. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, chúng ta ở khu an toàn bị coi là cừu nhân chính là tiểu tử Lưu An Giản kia. Hơn nữa quyền lợi của hắn cũng có thể cắt đứt điện nước của chúng ta."
Hách Nhân vỗ bàn trà một cái, tức giận thổi râu trừng mắt.
"Trước kia hắn cứu tôi, tôi còn cảm thấy hắn là người tốt, không nghĩ tới Mạnh Giang Thiên vừa mới rời đi vài ngày, hắn liền lộ nguyên hình." Tiêu Nhã Tình cũng phẫn hận nói.
"Đêm nay xem ra là mất điện, không có nước. Tối lửa tắt đèn, đêm nay nhất định phải cảnh giác, cẩn thận hắn còn có thể làm ra thủ đoạn gì đó. Hách Nhân nhắc nhở.
"Mạnh Giang Thiên không ở đây, hắn có động thủ với ba mẹ anh ấy không?"
"Tiểu Hắc, màu đi nhà ba mẹ Mạnh Giang Thiên xem, nếu có người dám len lén đi vào, mặc kệ là ai, cũng đừng lưu lại người sống. Đêm nay chúng ta ngủ cùng nhau, tối nay Tiểu Bạch bảo vệ chúng ta. Ngày mai tôi xem một chút, có thể gọi ba mẹ Mạnh Giang Thiên tới đây hay không, chúng ta ở cùng một chỗ cũng thuận tiện cho Tiểu Hắc và Tiểu Bạch bảo vệ." Thôi Tây Sinh sờ sờ đầu Tiểu Hắc nói.
"Ba mẹ cậu ấy không nhất định sẽ tới đây, hơn nữa nhìn thấy cậu, bọn họ có thể ngược lại sẽ mắng cậu một trận, tốt nhất cậu nên chuẩn bị bị cự tuyệt." Hách Nhân bất đắc dĩ nói.
"Tôi đi tìm bọn họ là nghĩa vụ của tôi làm con dâu, về phần bọn họ có muốn tới hay không, đó là quyết định của bọn họ. Tôi đã làm công việc của tôi, họ từ chối tôi cũng không phải là việc của tôi." Thôi Tây Sinh mặt lạnh nói.
Cậu đã có thể dự liệu được ba mẹ Mạnh Giang Thiên nhìn thấy cậu sẽ không có chuyện gì hay, 99% khả năng sẽ cự tuyệt cậu.
Thậm chí có thể cảm thấy cậu đang bôi nhọ Lưu An Giản, nói không chừng hai người kia còn có thể chủ động đến Lưu gia tố cáo cậu.
Nghĩ như vậy, Thôi Tây Sinh đỡ trán, nhất thời không muốn đi.
Mặt trời lặn, Tiểu Hắc đến nhà ba mẹ Mạnh Giang Thiên. Phòng ngủ của Thôi Tây Sinh lớn nhất, ba người đều ngủ trong phòng của Thôi Tây Sinh. Tiểu Bạch ngồi xổm bên cửa sổ, cảnh giác nhìn ra ngoài cửa.
Ba người có tâm sự nặng nề, cũng không thể ngủ được, Thôi Tây Sinh mang thai đứa bé, đầu tiên không chịu nổi ngủ thiếp đi.
Tiêu Nhã Tình cùng Hách Nhân nghe tiếng ngáy nho nhỏ của Thôi Tây Sinh, cũng dần dần ngủ.
Nửa đêm, ba người đã ngủ, Tiểu Bạch nằm sấp trên bệ cửa sổ đột nhiên ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa.
Ba bóng người nghênh ngang đến gần biệt thự, bọn họ căn bản cũng không có che dấu hành tung của mình, một dị năng giả hệ kim rất dễ dàng phá hủy khóa cửa cổng, ba người dễ dàng tiến vào.
Trong bóng đêm, xung quanh biệt thự dần dần tràn ngập sương mù màu sắc, dưới bóng đêm bao phủ, ba dị năng giả căn bản không phát hiện bọn họ đã bị sương mù màu sắc chậm rãi bao vây.
Ba người ở trong sân dạo vài vòng, vươn tay trong không khí làm ra động tác đẩy cửa, ba người đứng thành một hàng, lần lượt nhấc chân bước qua không khí, người cuối cùng lại ở trong không khí làm động tác đóng cửa.
"Lý Đại, trong phòng này sao lại lạnh lẽo thế? cái gì cũng không nhìn thấy." Dị năng giả ở giữa xoa xoa da gà trên cánh tay, nhíu mày nhìn bốn phía nói.
"Lưu tiên sinh đã ngừng tất cả các nước điện của gia đình họ, tất nhiên cậu không thể nhìn thấy gì. Trương Tam, cho ngọn lửa chiếu sáng."
"Nhà bọn họ không có dị năng giả, chúng ta không cần cẩn thận như vậy. Chỉ cần đừng gọi dị năng giả tuần tra phụ cận tới là được." Lý Đại kiêu ngạo nói.
Trương Tam đi ở cuối cùng kéo theo một ngọn lửa nhỏ, nhất thời chiếu sáng toàn bộ phòng.
Ánh mắt Tiểu Bạch híp lại, sương mù màu sắc quay cuồng, mê hoặc tầm mắt ba người.
Ba người nhìn không khí một trận đánh giá, Lý Đại chua xót nói: "A, phòng này thật không tệ, so với nhà tôi tốt hơn nhiều. Chờ đem một nhà này đuổi ra ngoài, Vương Nhị, hai chúng ta cùng thuê căn nhà này đi."
"Được, tôi cũng chịu đủ cái phòng của tôi, tuyệt đối không cách âm, đêm hôm bên cạnh ầm ĩ, mỗi ngày tôi nghe livestream đều sắp nghe ra tật xấu."
"Mỗi ngày đều cho cậu nghe livestream cậu còn không muốn, cậu có phải là đàn ông không?" Trương Tam trêu ghẹo nói.
"Chỉ vì tôi là đàn ông, tôi mới chịu không nổi. Tên khốn kiếp bên cạnh đẳng cấp cao hơn tôi, tôi đánh không lại hắn, cũng không cướp được đàn bà của hắn. Tối hôm đó cậu không biết tôi bị dày vò bao nhiêu. Tôi sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ bị bệnh."
"Nhìn chút tiền đồ của cậu, chịu không nổi sao không ra ngoài tìm người giải quyết? Làm ăn loại này có rất nhiều." Lý Đại liếc mắt nhìn Vương Nhị một cái nói.
"Ai biết đàn bà bên ngoài làm có sạch sẽ không, hơn nữa còn phải tiêu tiền, tôi kiếm chút tiền cũng không dễ dàng."
"Đời này cậu sống với tiền của cậu đi." Lý Đại mắt trợn lên trời.
"Tôi nghe nói Thôi Tây Sinh kia là đàn ông cư nhiên có thể mang thai, loại sinh vật này cũng không thấy nhiều, không bằng cậu đêm nay cùng Thôi Tây Sinh thử xem." Trương Tam tiến đến bên cạnh Vương Nhị, cười đến thập phần hèn mọn.
Vương Nhị nhìn Trương Tam, vẻ mặt động tâm.
.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....
30/9/2021
#NTT