"Hơn nữa, anh trai tôi đã tự mình rửa sạch đồng xu, sau đó cho nó vào bên trong bánh bao."
"Cô nghĩ anh trai tôi và chị dâu sẽ đầu độc cô?"
Đừng tự tin như vậy, được không?
Cô nghĩ cô là ai? Giết cô sẽ chỉ làm bẩn tay thôi.
Nghe vậy, Kiều Mẫn nhất thời không biết nên nói cái gì.
Nếu Kiều Ninh rửa đồng xu, cô ta vẫn có thể tự tin để nói điều gì đó về Kiều Ninh, nhưng khi nghĩ rằng Trần Hạo Hiên đã rửa nó, cô ta không biết phải nói gì.
Chính xác là Kiều Mẫn không dám nói gì nữa cả.
Ánh mắt của Trần Hạo Hiên khiến đôi chân cô ta run lên vì sợ hãi không ngừng.
Làm sao cô ta có thể dám đối đầu với anh.
"Em...em không..." Kiều Mẫn lắp bắp.
"Em chỉ nghĩ..." Cô rta muốn giải thích.
Tuy nhiên, chưa kịp nói xong thì Trần Ánh đã ngắt lời.
"Chỉ nghĩ là do chị dâu tôi làm.
Chỉ nghĩ nói mấy câu để mọi người hiểu lầm chị Ninh Ninh."
Muốn làm cho mọi người cảm thấy chị Ninh Ninh lòng lang dạ sói?
Mong rằng qua sự việc này, mọi người sẽ không thích Kiều Ninh?
Như câu nói - “Gừng càng già càng cay” Mặc dù, chúng ta bằng tuổi nhau.
Nhưng...!những thủ thuật nhỏ của một con trà xanh như cô ta không là gì với Trần Ánh.
Nghe vậy, Kiều Mẫn hoảng sợ.
Cô không ngờ Trần Ánh có thể nói hết những điều này trong lòng.
Trong một lúc, cô ta do dự, không biết phải nói gì.
Cuối cùng, chính ông Trần là người kết thúc "trò hề" này.
***
Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ trong nháy mắt, đã đến ngày Kiều Mẫn và Trần Đình kết hôn.
“Haizz...không biết đứa em họ ngu ngốc của em thích gì ở Kiều Mẫn nhỉ?” Trần Ánh nói với vẻ mặt hết sức khó hiểu, nhìn hai người đang tuyên thệ trên sân khấu.
Trong mắt Trần Ánh, Kiều Mẫn thực sự vô dụng.
Người lại, kỹ năng trà xanh quả thực đỉnh cao.
“Có lẽ là rên hay.” Rốt cuộc, vào ngày đầu tiên Kiều Ninh tỉnh dậy sau khi tái sinh, cô đã chứng kiến Kiều Mẫn rên la như thế nào khi cô ta lăn lộn với một người đàn ông.
Nghe đến đây, Trần Ánh không kìm được mà phá lên cười.
"Pfft haha—" Xin lỗi, cô ấy không muốn cười, nhưng không thể kìm lại được.
Trần Ánh thực sự không ngờ rằng Kiều Ninh lại nói Kiều Mẫn "rên hay".
Đột nhiên cô ấy không khỏi bật cười.
Hành động của Trần Ánh cũng khiến các vị khách quay đầu lại nhìn cô ấy và Kiều Ninh với vẻ mặt khó hiểu.
Dưới ánh nhìn của mọi người, Trần Ánh ngoan ngoãn ngậm miệng, không dám cười nữa.
Trên sân khấu, MC đang đọc lại lời thoại của mình.
“Cô dâu, cô có bằng lòng cưới anh Trần Đình làm chồng không? Và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với chồng, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng chồng mọi ngày suốt đời không?”
Nghèo khó hay giàu có, thành công hay thất bại, cô có sẵn sàng yêu anh ấy, an ủi anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy không? Và cô có chung thủy với anh ấy mãi mãi cả cuộc đời của mình không?
“Tôi bằng lòng.”
“Tất nhiên là bằng lòng rồi.” Từ câu trả lời của Kiều Mẫn, có thể thấy Kiều Mẫn muốn kết hôn cới Trần Đình để bước chân vào nhà họ Trần đến mức nào.
Để đạt được cô ta từ một "gia đình khá giả" trở thành rào cản cuối cùng của cuộc sống ở tầng lớp thượng lưu.
MC nói những lời như vậy, mà Kiều Mẫn thực sự chỉ nghe thấy một vài từ - “Cô có bằng lòng cưới anh Trần Đình không?” Cô ta hoàn toàn không nghe thấy những lời phía sau của MC.
Nếu trong tương lai, có chuyện gì đó thực sự xảy ra với Trần Đình, Kiều Mẫn chắc chắn sẽ là người bỏ đi đầu tiên.
Nhưng...cô ta bây giờ chỉ muốn kết hôn với Trần Đình, và không quan tâm liệu có thay đổi gì trong tương lai hay không.
Bởi vì cô ta thực sự muốn dẫm lên đầu Kiều Ninh.
Sau khi MC nói xong với Kiều Mẫn, đến lượt Trần Đình.
"Chú rể, anh có bằng lòng cưới cô Kiều Mẫn làm vợ không? Và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với vợ, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng vợ mọi ngày suốt đời không?”
Nghe đến đây, Trần Đình hơi do dự.
Anh ta không nói những từ "Tôi bằng lòng" như Kiều Mẫn đã nói.
Vào lúc này, Trần Đình nhìn Kiều Ninh dưới khán đài và anh ta không thể thốt ra ra từ "Tôi bằng lòng".
Thật lâu sau, Kiều Mẫn cũng không có được ba từ mà cô ta muốn.
Cô ta nhìn theo ánh mắt của Trần Đình.
Ánh mắt Trần Đình đang hướng về phía Kiều Ninh!!! Kiều Mẫn bắt đầu trở nên lo lắng.
Cô ta đã lên kế hoạch lâu như vậy, đương nhiên không thể để tất cả chuyện này trở nên vô ích.
Cô ta sẽ không thể khiến Kiều Ninh trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Cô ta không thể nào chấp nhận được.
Dưới khán đài có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào vào cô ta.
Vào lúc này, Kiều Mẫn cảm thấy rằng tất cả mọi người có mặt ở đâu đều đang xem trò hề.
Kiều Mẫn không thể chịu đựng được việc vị loại ánh mắt của mọi người nhìn săm soi.
Cô ta quyết định rút lui thay vì tiến lên.
"Anh Trần Đình ~"
"Nếu anh không muốn, hãy quên nó đi."
"Mẫn Mẫn không sợ trở thành trò cười cho mọi người." Kiều Mẫn bước tới và kéo Trần Đình..