Tống Vân Tề vào cửa liền thấy Tống Hồng Đạt đang âm trầm ngồi trên sô pha, lâu lâu lại ho khan hai tiếng, ông ta càng ho Tống Vân Tề cảm thấy mùi càng nồng nặc, cậu mơ hồ cảm thấy có gì không đúng, nhưng lại không chỉ rõ được là không đúng chỗ nào.
Cậu còn chưa kịp nói chuyện, Tống Hồng Đạt đã từ trên ghế sô pha đứng lên, tựa hồ muốn chửi bới, Tống Vân Tề trong lòng mỉm cười chờ đợi.
Nhưng không nghĩ tới Tống Hồng Đạt lại nói "Vân Tề về rồi à, cuộc thi thế nào rồi? Chắc thành tích không tệ đi!" Xem ra đây là đang kìm nén, Tống Vân Tề nghĩ.
Cậu gật đầu chuẩn bị nói chuyện, Giang Hải Liên bên cạnh Tống Hồng Đạt lập tức nói, "Cái đứa nhỏ này, hôm nay ba của con không khỏe, vì đợi con trở về báo tin vui, mà ông ấy không đi nghỉ ngơi, bác sĩ Đường đã nhắc rồi, ông ấy vẫn không nghe.
Con nhanh lại đây khuyên ba con đi."
Đời trước không có sự việc này, hoặc có thể là cậu không để ý, Tống Vân Tề tự nhủ trong lòng vài lần rồi nói: "Ba, con không phải dân chuyên nghiệp, con chỉ giành được giải khuyến khích.
Ba, nếu ba cảm thấy không thoải mái thì nhanh nhanh đi nghỉ ngơi thôi, mau, để con đỡ ba lên lầu."
Tống Vân Tề vừa nói vừa đi đến chỗ Tống Hồng Đạt, mùi khó chịu trên người Tống Hồng Đạt khiến cậu muốn nôn, nhưng cậu vẫn phải cố gắng kìm lại.
Tống Hồng Đạt tỏ ra khá phối hợp để cậu dìu ông ta, nhưng thật ra, ông ta cần quái gì người đỡ, chỉ là giả vờ mà thôi.
Tống Hồng Đạt vừa đi được hai bước thì Tống Vân Kha đi vào.
Thái độ của Tống Hồng Đạt với Tống Vân Kha hoàn toàn khác với Tống Vân Tề, ông chỉ vào Tống Vân Kha chửi to: "Phế vật! Đồ vô dụng, không phải tao kêu mày đi đón anh sao? Vậy mà anh mày còn về sớm hơn mày, chút việc cũng làm không xong, nuôi mày có ích gì? Khụ Khụ.......!"
Quá mức kích động, lại có thêm một trận ho khan dữ dội.
Tống Vân Tề nhanh chóng vỗ nhẹ vào lưng ông ta, sau đó nói với Tống Hồng Đạt: "Ba, chính là Tiểu Kha đã đưa con về, em phải đến bãi đậu xe nên mới vào sau con thôi, ba, ngài đừng la em, Tiểu Kha không làm gì sai cả."
Tống Hồng Đạt còn muốn chửi thêm hai câu, Giang Hải Liên ở bên cạnh lập tức nháy mắt với Tống Vân Tề, "Vân Tề, đỡ ba con lên lầu đi."
Tống Vân Tề khá phối hợp, đem người đưa vào trong phòng, dặn dò ông ta nghỉ ngơi cho tốt, còn thân mật mang cho Tống Hồng Đạt một ly nước, nhưng trong lòng lại hận không thể bỏ vào ly một ít độc dược, trực tiếp độc chết hắn!
Lúc ra khỏi phòng, Tống Vân Tề phát hiện mùi đó đã biến mất, trong lòng cảm thấy kỳ quái, trong lòng sinh ra ý nghĩ, chẳng lẽ Tống Hồng Đạt bị bệnh, nên trên người có mùi thốt rữa?
Tống Vân Tề chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, chợt nghe thấy có tiếng nói ở tầng dưới.
"Nhãi con, sao để Tống Vân Tề trở về an toàn vậy? Mày quên lời ba mày nói rồi sao?" Đó là giọng của Giang Hải Liên, Tống Vân Tề nghe rõ ràng, không chút lo lắng đi xuống lầu.
"Mẹ, không phải là con muốn anh ta trở về an toàn, mà hình như anh ta nhận ra điều gì đó, cố tình tránh mặt con.
Lúc chiều không biết ngồi xe của ai quay về, con đã làm hư chiếc xe máy, mà vẫn không đuổi kịp anh ta." Tống Vân Kha giải thích.
"Được rồi được rồi, bây giờ đừng nói lung tung nữa, ngày mai bà Hoắc sẽ tới, con phải biểu hiện cho tốt, biết không? Cha con đã sắp xếp xong những chuyện khác rồi."
"Vâng thưa mẹ, con lên lầu trước đây."
"Đi đi, ai, không có tí sức sống nào."
Tống Vân Kha không trả lời, trực tiếp bước lên lầu.
Tống Vân Tề giả vờ như vừa đi ra khỏi phòng của Tống Hồng Đạt, chào Tống Vân Kha "Tiểu Kha, lát nữa nhớ xuống ăn cơm, anh cả cũng sắp về rồi!"
Tống Vân Kha hận Tống Vân Tề đến muốn chết đi sống lại, nhưng không thể không gật đầu, "Biết rồi." Giọng điệu của hắn không tốt lắm.
Tống Vân Tề mỉm cười bước xuống nhà, quả nhiên mọi người trong gia đình đều đang ẩn nhẫn.
Tống Vân Cảnh cũng trở về trong bữa tối, mọi người đều biểu hiện rất vui vẻ và hạnh phúc, giống như một gia đình bình thường, tình cảm muốn tốt bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.
Nhưng thực tế, không ai biết trong lòng bọn họ đang mưu tính chuyện kinh tởm gì, Tống Vân Tề trên mặt cười, trong lòng hận không thể phỉ nhổ một phen.
Buổi tối trở về phòng, trong lòng Tống Vân Tề lên kế hoạch cho ngày mai, sau đó mới yên tâm đi ngủ.
Chỉ là so với cậu, những người nhà họ Tống lại không quá an ổn, bọn họ cân nhắc rất nhiều sự tình.
Hôm sau là thứ bảy, Tống Vân Tề vẫn dậy rất sớm, nhưng cậu không ngờ là bà Hoắc còn đến sớm hơn, Tống Vân Tề xuống lầu đã thấy bà ấy ở đó, Giang Hải Liên vừa thấy cậu liền mỉm cười nói, "Hôm nay là ngày nghỉ, sao lại dậy sớm vậy, không phải bình thường mười một mười hai giờ con mới dậy sao?"
@Tiểu Minh.