Sau Khi Ta Trọng Sinh, Di Nương Cũng Không Cần Thể Diện Nữa

Chương 11: Hết




Về phòng, ta liền ra lệnh đổi cho bà một cái bình mới tinh xảo hơn rồi cho người đưa đến viện của phụ thân.

Hai người tình xưa gặp lại, phụ thân thoáng sững sờ, rồi giơ tay chỉ vào Cố Nhu Gia, định nói gì đó nhưng chỉ phát ra những âm thanh “hộc hộc” từ cổ họng.

Lại thêm một người mất tiếng rồi.

“Phụ thân, mẫu thân biết phụ thân và di nương tình thâm nghĩa trọng, nên đặc biệt đưa bà ấy đến đây bầu bạn với người.”

Trong phòng rơi vào im lặng, nhìn gương mặt kinh ngạc của phụ thân, ta khẽ mỉm cười: “Phụ thân có phải muốn hỏi vì sao di nương chưa chec không? Tất nhiên là do con cứu bà ấy rồi. Năm xưa, kẻ phụ thân sai đi ám sát không đủ bản lĩnh, người của con chỉ cần vài chiêu đã giec chec chúng và cứu được di nương. Tiếc là phụ thân lại nhẫn tâm, vẫn sai người phế bỏ đôi chân của bà, nên để bảo vệ bà, con đành phải để bà sống trong cái bình này thôi.”

À, tất cả là do ta bịa ra. Nhưng có sao đâu? Cả hai đều không nói được, chẳng ai kiểm chứng được gì.

Cửa phòng đóng lại, hai người không nói được ngồi trong đó. Qua những tiếng “a a” và “hộc hộc” loạn xạ, ta cũng có thể tưởng tượng ra họ đang chửi nhau đến mức nào.

Thật sự là chẳng còn chút thể diện nào.

Khi phụ thân bệnh nặng, trong phủ càng thêm yên tĩnh. Những di nương trong hậu viện biết rằng giờ Hầu phủ dựa cả vào chủ mẫu, không dám gây chuyện, ngày ngày tìm cách lấy lòng bà, chỉ sợ bà không vui lại cho người đuổi họ đi.

Từ sau khi tổ mẫu qua đời vào ba năm trước, mẫu thân đã đưa ta về bên cạnh, mời thầy dạy chữ cho ta, còn dạy ta quản lý gia sản. Bà không quá gần gũi với ta, nhưng chịu dạy ta những điều này cũng cho thấy bà là người rất rộng lượng. Suy cho cùng, kiếp trước đến mẹ ruột của ta còn chẳng dạy ta điều gì, chỉ luôn lợi dụng và coi thường ta.

Năm năm sau, ta đã là một thiếu nữ trưởng thành. Theo học bên mẫu thân nhiều năm, ta đã hoàn toàn lột x.á.c. Học vấn và khả năng của ta chính là vũ khí giúp ta tiến bước sau này.

Trước đây, mẫu thân phân cho ta một cửa hàng để tập tành quản lý, qua vài năm kinh doanh, giờ đây cửa hàng ấy đã trở thành địa điểm không thể bỏ qua của giới quyền quý kinh thành. Nhân đà phát triển, ta đã mở thêm mấy cửa hàng ở các thị trấn gần đó, mỗi ngày đều thu về lợi nhuận không nhỏ.

Có tiền, ta muốn làm một số việc. Sau khi trình bày kế hoạch với mẫu thân, không ngờ bà lại rất ủng hộ: “Cứ làm đi, đời này phụ nữ vốn nhiều gian truân, không được học hành nên không thể thấy thế giới rộng lớn, vì vậy mà họ luôn nghĩ rằng chỉ có bám víu vào đàn ông mới là thể diện. Nhưng họ quên rằng, chỉ có sự mạnh mẽ từ bản thân mới là thể diện chân chính.”

Được mẫu thân ủng hộ, thư viện dành cho nữ giới nhanh chóng được thành lập.

Thư viện của ta chỉ nhận nữ sinh, không quan tâm gia cảnh, không thu học phí, nhưng sau khi học xong cần làm việc cho ta trong năm năm. Hết năm năm, việc đi hay ở là tùy vào ý muốn của họ.

Vì vậy, những gia đình khó khăn không thể nuôi nổi con gái hoặc những gia đình muốn lấy lòng Hầu phủ đều đưa con gái đến học.

Các cô bé ấy đều còn trẻ, điểm chung là thiếu ăn thiếu mặc, bị mẹ ghẻ ngược đãi hoặc không được di nương yêu thương… và có những cái tên như “Chiêu Đệ,” “Phán Đệ,” “Niệm Đệ”—toàn là những đứa trẻ không được yêu chiều.

Người khiến ta khó quên nhất là đích nữ của nhà Thiếu khanh Đại Lý Tự, nàngcũng muốn đến thư viện của ta học, nhưng ngay ngày đầu tiên đã bị mẫu thân nàng kéo về.

Mẫu thân nàng ta đến tận Hầu phủ, cao giọng chỉ trỏ vào học đường: “Ngày ngày giao du với bọn thấp kém ấy, còn gì là thể diện nữa?”

“Học tứ thư ngũ kinh làm gì? Con gái chúng ta đâu có thi khoa cử. Chi bằng dành thời gian học thêu thùa, cầm kỳ thi họa, sau này còn lấy lòng phu quân. Phu nhân thấy có đúng không?”

Bà ta tưởng ta mở thư viện cho nữ giới là chuyện đùa và mẫu thân không biết gì. Nhưng thực ra tất cả là do mẫu thân dạy ta.

Mẫu thân bình thản uống trà, chờ Thiếu Khanh Đại Lý Tự phu nhân nói xong, mới nhẹ nhàng hỏi một câu: “Vậy nên, Trương đại nhân nhà bà chắc yêu thương bà lắm nhỉ?”

Bà ta sững sờ: “Gì cơ?”

Mẫu thân cười nhạt, giọng chậm rãi: “Trương phu nhân, bà từ nhỏ học cầm kỳ thi họa, nữ công thêu thùa, chắc hẳn đại nhân rất yêu thương bà. Nhưng sao ta lại nghe nói hôm qua Trương đại nhân nhà bà vừa nạp thêm một di nương?”

Bị chạm vào nỗi đau, bà ta lập tức nổi giận: “Bạch Sơ Tuyết, ngươi có gì mà đắc ý? Hầu gia nhà ngươi cũng đâu phải loại tốt đẹp gì!”

Mẫu thân gật đầu đồng tình: “Đúng vậy, đều là cá mè một lứa, nên ta chẳng ép con gái ta phải học cách lấy lòng đàn ông làm gì.”

“Muốn có thể diện, phải tự mình đạt được! Dựa vào đàn ông thì có thể diện gì? Ha…”

Ta cảm thấy mẫu thân thật oai phong. Đúng vậy, bà có thể cai quản cả Hầu phủ rộng lớn này, để hàng trăm người trong phủ đều nghe lời mình, chẳng phải nhờ phụ thân. Mà là nhờ bản lĩnh, học thức và năng lực của chính bà.

Ta nghĩ, đã là phụ nữ thì phải sống mạnh mẽ và vững vàng như mẫu thân.

Nhị đệ giờ đã tám tuổi, dưới sự dạy dỗ của mẫu thân, đệ ấy thông minh lanh lợi, suy nghĩ chính trực, sống khiêm tốn. Hoàn toàn không có những tật xấu của phụ thân. Vì vậy, năm ngoái, ngoại tổ phụ của nhị đệ đã xin cho đệ ấy danh vị Thế tử, chỉ đợi phụ thân qua đời là tiếp quản Hầu phủ.

Năm sau, nhị đệ lên chín, tự mình đỗ Tú tài, trở thành thần đồng, danh tiếng vang đến cả trong cung. Đúng lúc cửu Hoàng tử thiếu một đồng học, nên đã chọn nhị đệ vào cung.

Nhị đệ giờ đã khôn lớn, vậy thì phụ thân cũng chẳng cần phải sống thêm nữa.

Buổi tối, mẫu thân dẫn ta đến viện của phụ thân. Bên trong không một bóng người hầu hạ, khi đến gần căn phòng, chưa mở cửa đã có thể ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc.

“Mẫu thân, tốt hơn là không nên vào, kẻo làm bẩn áo váy của người.”

Có lẽ nghe thấy tiếng chúng ta, phụ thân phát ra những tiếng “hộc hộc” dồn dập. Ông đang cầu xin, cầu xin chúng ta tha cho ông.

Nhưng hai người phụ nữ đang đứng ngoài cửa từng bị ông ta làm tổn thương đến tan nát cả cõi lòng, làm sao có thể động lòng thương xót?

“Đúng là dơ bẩn. Phóng hỏa đi, thế sẽ sạch sẽ hơn.”

“Vâng.”

Một trận hỏa hoạn đã cuốn đi hai kẻ đáng ghê tởm nhất thế gian. Ta tưởng mình sẽ cảm thấy vui sướng vì đã trả được mối hận lớn. Nhưng nhìn viện đã hóa thành tro tàn, ta lại cảm thấy không buồn cũng không vui.

Thì ra, những năm tháng bên mẫu thân đã chữa lành tất cả đau khổ của kiếp trước.

“Ngày mai thư viện tuyển sinh, con sẽ bận rộn một thời gian đấy, nghỉ ngơi sớm đi.”

Mẫu thân căn dặn rồi quay người rời đi. Ta vội bước nhanh theo, khoác lấy tay bà: “Mấy ngày nay nhị đệ học hành cũng khá vất vả, con sang thăm đệ ấy một chút.”

“Cũng tốt.”

Tự chấp nhận chính mình, tự tin và đường hoàng, không bận tâm đến ánh mắt người khác – đó mới chính là thể diện chân chính.

Hết.