Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 94




Hoàng cung một mảnh tang chế, khắp nơi treo những dải lụa trắng, đèn lồng trắng trên hành lang, sau một ngày khóc than, hoàng cung rơi vào yên tĩnh, bóng đêm dày đặc, lụa trắng bay bồng bềnh như sóng biển.

Bóng tối u ám trong cung điện uy nghiêm sâu thẳm giống như mãnh thú đang ngủ yên, ánh sáng trong đèn lồng hắt ra vầng sáng nhàn nhạt, chiếc váy trắng vội vã lướt ngang sàn nhà bằng ngọc thạch, một đôi bàn tay rất nhỏ trắng bạch từ trong ống tay áo lá sen rút ra một bản sao mạch án đưa cho người đối diện.

Hai người lặng lẽ trao đổi, không một tiếng động, nữ tử cũng nhận từ tay đối phương một mảnh giấy, mở ra, bên trên chỉ ghi mấy chữ: “Đông quý phi”

Sinh mẫu của Tam hoàng tử.

- --

Linh đường của tiên đế, cung nga kêu lên một tiếng: “Hoàng hậu nương nương”

Nhờ có cung nga tâm phúc kéo một cái, hoàng hậu choáng váng mới không bị ngã xuống, cung nga nức nở nói: “Nương nương, ngài vốn không khoẻ, hôm nay lại quỳ lâu như vậy, hai lần suýt ngất đi, hay là đi nghỉ một chút đã”

Hoàng hậu yếu ớt dựa vào cung nga nói: “Bản cung được tiên đế ưu ái, hôm nay bệ hạ về cõi tiên, thần thiếp không làm được gì, chỉ có thể túc trực bên linh sàng tiên đế nhiều hơn để bày tỏ tâm ý”

“Nương nương”, một thanh âm nhỏ nhẹ nhưng tao nhã truyền tới, hoàng hậu nghiêng đầu đưa mắt nhìn sang, Chiêu viện đang từ từ đi đến, trên đầu cài cây trâm ngọc hoa trắng muốt, ngồi xuống đỡ cánh tay bà: “Thiếp biết trong lòng ngài không bỏ được bệ hạ, bệ hạ khi còn sống yêu thương ngài nhất, nếu ngài mệt mỏi đến mức sinh bệnh, làm sao bệ hạ có thể an tâm đi được?

“Thiếp đã kêu ngự y đợi ở thiền điện chẩn mạch cho ngài, ngài vẫn phải bảo trọng”

Hoàng hậu dựa vào Chiêu viện chậm chạp đứng dậy.

Ra khỏi linh đường, thái y chẩn mạch, nói mấy câu, nội quan của cung Khôn ninh ép một tên thái giám tới bẩm báo:

“Hoàng hậu nương nương, nô ở bên ngoài điện Cần Chính bắt được tên thái giám giả thần giả quỷ này, trong người giắt đầy vàng bạc, lục soát trên người hắn thấy có một vài thứ không trong sạch”

Hoàng hậu hơi biến sắc, nhìn tiểu thái giám kia, quả nhiên là tên vẩy nước quét nhà ở ngự tiền của tiên đế.

“Thi thể của tiên đế còn chưa lạnh, thứ cẩu nô tài các ngươi bán tin tức gì?”

Nội quan tiến lên bẩm báo: “Nô đã thẩm tra qua, hắn tìm hiểu danh sách tuẫn táng, người hối lộ chính là nội quan bên điện Lưu vân, nô xin thỉnh nương nương ra lệnh”

Điện Lưu vân, là chỗ ở của Đông quý phi.

“Bắt! Bắt tất cả đi Thận hình ty tra hỏi”, ngón tay hoàng hậu run rẩy: “Bệ hạ vừa mất, tất cả các ngươi không tưởng niệm tiên đế, ngấm ngầm ở nơi này khuấy đảo thị phi”

“Nương nương”, Chiêu viện ôn nhu: “Bệ hạ mới mất, đại sự quan trọng nhất bây giờ là điện hạ lên ngôi, lúc này động đến tần phi của tiên đế sợ là bị người chỉ trích, bất lợi cho điện hạ.

“Đông giai quý phi có Tam hoàng tử, Thập lục hoàng tử ở bên cạnh, không cần tuẫn táng, muốn danh sách này sợ không phải cho bản thân mình mà để thu phục lòng người, sai sót nhỏ này có bắt quý phi cũng không làm gì được, nương nương chớ nên tức giận”

Ánh nến chiếu vào nụ cười châm chọc của hoàng hậu: “Ở hậu cung, nàng ta tranh sủng với ta, ở bên ngoài, nhi tử của nàng ta cũng tranh đấu với nhi tử của ta, bây giờ nhi tử ta đăng đại bảo, nàng ta vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Cũng không tự nhìn xem mình có bao nhiêu phân lượng”

Chiêu viện nói: “Quý phi nương nương đương nhiên biết không bằng ngài, hôm nay nghĩ cách thu phục lòng người, sợ là muốn cầu yên ổn, được ban đất phong, cùng nhi tử đi hưởng phúc”

Trong mắt hoàng hậu loé lên một tia ác độc, đứng dậy, ung dung thong thả sửa lại y phục: “Điện Cần Chính đang soạn danh sách tuẫn táng đúng không? Bệ hạ khi còn sống yêu thương Đông quý phi nhất, quý phi làm sao nhẫn tâm để tiên đế cô độc một mình lên đường”

- --

Cố Tu khéo léo từ chối chức Lộc đỉnh công sau khi Cửu hoàng tử lên ngôi, sau này chỉ chuyên quản Đại Lý tự, không nhúng tay vào chuyện trong triều đình nữa, cũng không cần tham gia các cuộc hội kiến nội các liên quan đến tang chế hay đăng cơ.

Trong triều, mọi chuyện đều phải nhường cho đế tang trước, nội các cùng lễ bộ lên chương trình, Viên Tâm trình lên việc bố trí thống lĩnh cấm quân.

Cố Tu bình tĩnh liếc một cái, lấy từ hà bao bên hông ra, lấy ra chiếc ấn bằng ngà voi, đóng dấu vào góc dưới của văn kiện.

Ho khan vài tiếng, gấp văn kiện, đưa cho Viên Tâm: “Đem tất cả trình lên cho điện hạ, từ giờ phút này, trước khi điện hạ bổ nhiệm đại thống lĩnh mới, văn kiện chỉ cần con dấu phó tướng của ngươi, chuyện bên này không cần báo cho ta nữa”

Viên Tâm giống như chim cút cúi đầu: “Đại nhân, ngài việc gì phải làm như vậy”

“Quên Cửu hoàng tử trước đây đi”, Cố Tu liếc ánh mắt như đao kiếm, chặn lời hắn: “Hắn bây giờ là đế vương” Từ khi hắn leo lên ngôi vị hoàng đế, lập trường của bọn họ từ đồng minh trở thành đối lập.

“Ngươi hãy nghĩ về tiên đế một chút”

Là người sẽ có nghi ngờ, đế vương nghi ngờ càng nặng nề hơn.

Trong quá khứ, lúc nguy nan nâng đỡ là tình nghĩa, bây giờ ngồi ở vị trí đó nhìn lại, chỉ cần một thời cơ, hắn cũng có thể làm mọi việc vì lợi ích.

Viên Tâm nghĩ một hồi, vỗ gáy mình một cái: “Là ta nhất thời chưa chuyển hướng kịp”

Hắn đưa tay nhận cái ấn của Cố Tu, lại nhìn cái ghế, nghe thấy Cố Tu nhắc nhở: “Thu hồi tâm tư của ngươi lại, cái ghế này ta với ngươi ngồi không có gì khác nhau, điện hạ sẽ không cất nhắc ngươi lên”

Viên Tâm: “Đại nhân hiểu lầm rồi, thuộc hạ chỉ thay ngài, thấy không đáng giá” Nghĩ tới lúc đó bọn họ liều sống liều chết nâng đỡ Cửu hoàng tử, cuối cùng bây giờ lại có kết quả này.

Vậy những gì họ làm từ đầu còn có ý nghĩa không?

Viên Tâm đột nhiên cảm thấy mơ hồ.

Mặc kệ Viên Tâm còn đang lưu luyến không thôi, Cố Tu bình tĩnh giao hết mọi thứ, không liếc mắt nửa cái, từ từ bước ra ngoài, lưng thẳng tắp, đai lưng tôn lên vòng eo thon gọn.

“Thu lại sạch sẽ mọi tâm tư trên mặt ngươi đi, lôi đình mưa móc đều là quân ân”

Viên Tâm tự biết đạo lý này, chính là nghĩ đến bọn họ đã từng liều mạng, bây giờ chắp tay nhường cho người khác, trong lòng không tránh được khó chịu: “Ta chỉ khó chịu một lúc, lát nữa sẽ hết.

“Đại nhân, ngài đi nghỉ trước”

Cố Tu vỗ vỗ vai hắn: “Nam tử hán đại trượng phu, có chút tiền đồ, thay vì ở đây cảm thấy khó chịu, không bằng nghĩ một chút”, hắn nghiêng mặt nhìn về chiếc ghế kia: “Làm sao đem người của chúng ta đẩy lên đây”

Viên Tâm thông suốt: “A!”

Bóng đêm buông xuống, thái giám đốt đèn lồng ở phía trước, toả ra ánh sáng mờ nhạt, chiếu lên Túc vương từ điện Cần Chính đi ra đang bị mấy người vây quanh.

“Vương gia”, Cố Tu gật đầu.

Thịnh Như Nguyệt mắc bệnh hiểm nghèo chỉ là mượn cớ, lừa được trăm họ nhưng không lừa được các triều thần, làm một Lộc đỉnh công, dưới một người trên vạn người, lúc tang chế, hoàng đế đăng cơ, những việc trọng yếu như vậy mà Cố Tu không tham gia, có thể thấy chuyện này rất vi diệu, cũng cho thấy thái độ của Cửu hoàng tử.

Các dấu hiệu cho thấy, Cố đại nhân bây giờ sợ là bị nghi ngờ, đợi sau khi tân đế lên ngôi, không biết sẽ là chuyện gì, mấy vị đại thần đã tỏ thái độ trước, lãnh đạm gật đầu.

Túc vương: “Đã muộn như vậy Cố đại nhân không đi nghỉ ngơi, còn muốn đi đâu?”

Cố Tu: “Định đi thủ một hồi tang”

Túc vương đơn giản dặn dò: “Dù bệnh có khỏi hay không, ngươi cũng nên chú ý nghỉ ngơi.”

Cố Tu: “Đa tạ vương gia quan tâm”

Hàn huyên ngắn ngủi mấy câu, Cố Tu đi theo thái giám đến linh đài.

Trong điện Cần Chính, Cửu hoàng tử xử lý xong công việc thì đêm đã khuya.

Nội quan phất cái phất trần: “Điện ha, ngài nên nghỉ ngơi”

Cửu hoàng tử đặt tấu chương cuối cùng xuống, đồng hồ hoa sen đã chỉ đến giờ Hợi, rõ ràng cả người mệt mỏi, mi mắt cũng trĩu nặng, nhưng hắn không có chút nào buồn ngủ: “Dẫn tới linh đường”

Nội quan khuyên ngủ: “Lễ đăng cơ sắp diễn ra rồi, ban ngày cúng tế đã mất rất nhiều thể lực, điện hạ nên sớm nghỉ ngơi”

“Không cần nhiều lời, dẫn đèn đi trước”

Kiềm chế tiếng ho khan đứt quãng, Cửu hoàng tử bước nhanh hơn, linh đường phủ đầy vải tang, Cố Tu quỳ bên chậu lửa, đang thả từng đồng tiền giấy, ngọn lửa chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt của hắn, hai vai rũ xuống.

“Ẩu tả!

“Ngươi không cần thân thể này nữa hả?

“Mau đi về nghỉ!” Cửu hoàng tử trách mắng.

Cố Tu: “Điện hạ chỉ nói thần, ngài tới đây thì sao?”

Không có ánh sáng, dưới bóng đêm, lòng người khó có thể giả tạo, Cửu hoàng tử vén áo choàng ngồi xuống: “Cô không ngủ được, từng là phụ tử, muốn thực hiện bổn phận tẫn giá cuối cùng”

Cố Tu: “Thần cũng không ngủ được, muốn tẫn giá thực hiện bổn phận cuối cùng của bề tôi”

“Ngươi vì sao không ngủ được?” Cửu hoàng tử liếc mắt sang: “Chẳng lẽ ngươi có chỗ áy náy với phụ hoàng?”

“Đương nhiên là có”, Cố Tu nói: “Trên đời này, ai chẳng có chuyện bất đắc dĩ, không thể lúc nào cũng quang minh lỗi lạc”

“Nói một chút coi, đến tột cùng là chuyện gì?” Cửu hoàng tử nói: “Tối nay không có vua tôi, cô không bắt tội ngươi”

Cố Tu nói: “Điện hạ, thần cùng ngài kết minh, đối với tiên đế chính là một loại phản bội”

Cửu hoàng tử buồn bã hồi lâu, nhặt tiền giấy thả vào trong chậu: “Cho dù là đế vương chí tôn, cũng có thật nhiều bất đắc dĩ”

Hai người không ai nói gì nữa, sóng vai quỳ chung một chỗ, cùng nhau đốt tiền vàng, ngọn lửa chiếu sáng khuôn mặt hai người, âm thanh thê lương của những con quạ đậu trên cây vọng qua cửa sổ.

- --

Trong phủ Trấn Quốc công, Tào thị ngủ một giấc tỉnh lại, coi Thẩm Tinh Ngữ thành Thịnh Như Nguyệt lúc còn nhỏ, dỗ dành đút cơm, chải đầu cho nàng, tuy tinh thần bà không bình thường nhưng không thể không nói, tay nghề vẫn ổn, động tác cũng êm ái, có thể thấy khi còn bé, Thịnh Như Nguyệt được bà chăm sóc rất tốt.

Thẩm Tinh Ngữ phối hợp chơi cùng bà một hồi, đến lúc uống thuốc, Lục Kiều bưng chén thuốc đi vào, Tào thị lúc này lại nổi lên tính bốc đồng, không chịu uống: “Ta không uống thuốc, thuốc đắng lắm”

Thẩm Tinh Ngữ vỗ đầu, vuốt tóc bà: “Di mẫu, người bị bệnh, không uống thuốc làm sao khoẻ được?”

Hai tay Tào thị ôm lấy đầu, ánh mắt sợ hãi, hiển nhiên là nhớ lại một số chuyện rất tồi tệ, nước mắt lại chảy ra: “Nhưng mà thuốc bắc thật đắng, đầu lưỡi đều đắng, ta uống bốn năm, uống thuốc còn nhiều hơn ăn cơm, sáng vừa mở mắt là thuốc, trưa cũng uống, chiều uống, tối ngủ còn phải uống.

“Hu hu… thật là khó uống”

Thẩm Tinh Ngữ bưng chén thuốc đến gần: “Uống đi, rồi ta cho người một viên kẹo ngọt được không? Có kẹo rồi sẽ không đắng nữa”

“Không muốn!”

Tào thị hất tay ra, nước thuốc đen thui rớt xuống tay Thẩm Tinh Ngữ.

“Máu! Trên tay ngươi đều là máu!” Tào thị kinh hãi, chán ghét cực độ: “Ngươi hôm nay lại tra hỏi phạm nhân hay là giết người?

“Có sờ qua thi thể không?

“Ngươi là thế tử phủ Trấn Quốc công, có tổ tiên che chở, sao lại cứ đòi đi chịu khổ ở Đại Lý tự? Đó là tổn hại phúc trạch!

“Đi theo con đường của phụ thân ngươi, làm một chức vụ có thể diện trong quân doanh, đủ tư cách, sau này sẽ tiếp quản chức vụ của phụ thân ngươi, sao cứ phải làm chuyện tổn hại này?

“Vụ án phủ bá tước chết nhiều người như vậy, ngươi có biết bên ngoài người ta nói gì về ngươi không?”

Nước thuốc nóng theo đầu ngón tay tí tách rơi xuống đất, trong đầu Thẩm Tinh Ngữ thoáng qua một tia suy nghĩ: “Lục Kiều, ngươi trông phu nhân một chút”

Nói xong, nàng xách váy chạy ra ngoài, đến thẳng thư phòng của Cố Tu: “Đàm mama, ta có thể vào trong tìm món đồ được không?

“Ta sẽ không động đến công văn của thế tử gia”

“Nương tử không cần khách sáo như vậy”, Đàm mama nói: “Ngài vào đi”

Thẩm Tinh Ngữ bước vào thư phòng, đầu ngón tay lướt qua những cuốn sách được xếp ngay ngắn, theo trí nhớ tìm được sổ ghi chép công vụ của Cố Tu, đầu ngón tay lần theo những ngày tháng dày đặc.

Màu mực nhạt phản chiếu trong con ngươi co rút của nàng, đầu tựa vào giá sách, nước mắt rơi xuống như mưa.

Sai, nàng cũng hiểu sai hắn rồi!

Hoá ra sau khi thành thân, hắn không sống cùng nàng, là vì thẩm tra vụ án, tay dính máu, giết người.

- --

Giữ linh vị thật lâu, Cửu hoàng tử ra lệnh: “Về sớm đi, trừ khi ngươi không cần thân thể này nữa”

“Điện hạ cũng nên nghỉ ngơi”

Hai người sóng vai đi cùng nhau một đoạn, một đế vương đi điện Cần Chính, một người đi Loan minh đài, nơi cư trú của ngoại thần, mỗi người một ngả.

“Đại nhân, ngài có tin”, tâm phúc dâng lên bồ câu đưa thư.

Là Tiểu Bạch.

Cố Tu nhận con chim từ tay thuộc hạ, sờ lông nó một cái, Tiểu Bạch kêu gù gù hai tiếng, Cố Tu tháo lá thư trên chân nó, con ngươi co rút một cái.

Lá thư kể chuyện rất đơn giản, hắn đến gần chiếc đèn, đọc đi đọc lại rất nhiều lần, ánh mắt sâu thẳm nhìn ở trên câu cuối cùng: Quốc tang kham khổ, hy vọng người tự bảo trọng thân thể.

Một câu dặn dò thật đơn giản, nhưng giống như lữ khách tìm được ly nước giải khát, một ngày thiếu thốn cùng mệt mỏi dường như đã tan biến.

Hắn ngồi trước án thư suy nghĩ một hồi lâu, rốt cục cũng cầm bút, viết xong lại xoá, cuối cùng chỉ hồi âm lại một câu ngắn gọn, cuộn nhỏ lại, buộc vào chân con chim.

Chim vỗ cánh, xuyên qua bóng đêm bay về phủ Trấn Quốc công.