Cố Tu tìm kiếm Thịnh Như Nguyệt trong trí nhớ: “Ngươi bắt đầu thay đổi từ khi nào?
“Ta vẫn còn nhớ một biểu muội nhún nhường nhu hoà, quan tâm nhanh nhẹn, từ khi nào lại có thủ đoạn như thế này, lặng yên không tiếng động, có thể bắt người từ trong tay ta?”
Thịnh Như Nguyệt buồn bã: “Đúng vậy, ta đã từng là một cô nương tốt…
“Ta cũng muốn chỉ làm một cô nương tốt, nhưng ta không có số mạng như tẩu tử, có được một nam nhân tình cảm kiên định hơn vàng.
“Ta luôn là bị bỏ qua, muốn cái gì, chỉ có thể dựa vào chính mình tranh thủ.
“Nếu có thể có người cho ta, việc gì ta phải tự khổ cực như vậy.
“Có lúc ta thực hâm mộ tẩu tử”
Cố Tu: “Điều kiện…”
Thịnh Như Nguyệt: “Yên tâm, biểu ca”
Nàng chậm rãi đứng dậy, dùng tay vén tóc mai: “Ta sẽ không làm khó ngươi, ta chỉ muốn gặp điện hạ một lần”
“Có thể”
Cố Tu vén áo đứng dậy, nghe Thịnh Như Nguyệt nói: “Ta tuy là cô nhi, phải để ngài và di mẫu chiếu cố, nhưng ta sinh ra đã tôn quý, là cẩm y ngọc thực.
“Trước khi gặp điện hạ, ta phải về Dao quang điện tắm rửa thay y phục, trâm cài son phấn, tất cả những người phục vụ ta trước đây đều không được thiếu một ai”
Cố Tu cùng quan nội thị rời đi.
Lãnh cung tiêu điều, tường gạch nứt nẻ, cỏ hoang mọc um tùm, trong sân chỉ có một cây thu hải đường mọc tươi tốt.
Thịnh Như Nguyệt đứng dưới tàng cây ngẩng đầu đợi một giờ, ánh mặt trời xuyên qua tán lá chiếu quần sáng xuống người nàng, gió xuân tháng 3 thổi qua, quầng sáng lay động.
Quan nội thị quay lại, cánh cửa chậm rãi mở ra, Thịnh Như Nguyệt bước ra khỏi lãnh cung, hoàng cung thật là đẹp mắt.
Đường lót gạch kéo dài, tường đỏ ngói xanh, mái hiên chạm trổ, từng hàng cung nga trẻ trung được huấn luyện nghiêm chỉnh đi qua.
Người ta thường nói bước vào cửa cung sâu như biển, nhưng Thịnh Như Nguyệt lại rất thích nơi này. Nàng bước vào Đông cung, Ninh Tửu dẫn theo 16 cung nga, mi mắt rũ thấp, chia thành hai hàng, trong tay bưng các khay đựng đồ dùng nhà tắm, Thịnh Như Nguyệt trong nháy mắt hốt hoảng, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nàng chỉ là vừa đi dạo vườn hoa về.
Hồ nước nóng sủi bọt, những cánh hoa mẫu đơn bồng bềnh, cung nga hầu hạ cởi xiêm y, bước lên bậc đá cẩm thạch trắng, Thịnh Như Nguyệt một ngón tay cũng không động, da thịt được tắm rửa nõn nà, thoa lên người cao ngọc hương, mặc chiếc váy đuôi phượng thêu sợi vàng, bên ngoài khoác lên chiếc áo lụa mỏng như mây khói, khi bước đi, ánh sáng lấp lánh, gấu váy bay lượn,
“Nương nương đi thôi, điện hạ đang ở chính điện chờ ngài”
Cửa cung từ hai phía mở ra, quan nội thị khom lưng thúc giục, Thịnh Như Nguyệt ngồi kiệu đi tới điện Cần Tuyên.
Đuôi váy lướt qua nền gạch bằng vàng, Cửu hoàng tử mặc minh hoàng Thái tử màu vàng nhạt ngồi trên ghế rộng, mi mắt rũ xuống, trước mặt là một công văn đang được trải ra, một tay tuỳ ý đặt trên bàn ngọc, tay kia cầm bút không biết đang viết cái gì.
Nghe Thịnh Như Nguyệt thỉnh an, chậm chạp thu bút, nhúng vào ống rửa rồi ngẩng đầu nhìn.
Ánh mắt Cửu hoàng tử lướt qua chiếc váy rồi đến mi mắt, dừng lại hồi lâu:
“Ngươi còn có di ngôn gì… cứ nói ra”, âm thanh khắc chế rất trầm thấp.
Chiếc cổ trắng như tuyết của Thịnh Như Nguyệt vươn ra, đuôi mắt yếu ớt: “Ngươi là cô nương nhà ai, người ngoài vào đây đều chơi đùa ngắm trăng, sao ngươi lại ở đây khóc nhè? Là phạm sai lầm bị phạt hay bị người trong lòng cự tuyệt nhận hà bao?
“Điện hạ là rồng chín tầng mây bay lượn, chẳng qua tạm thời bị vây trong rạn san hô, ta tặng điện hạ cây dù này, nguyện vì điện hạ tránh một đời mưa gió.
“Điện hạ sinh ra đã tôn quý, nhất định là có số mệnh bước lên vị trí đó, ta từ nhỏ đã không có nơi nương tựa, chỉ là một giọt nước thấp kém, Trần đại nhân là văn thần đứng đầu, được sĩ tử thiên hạ kính ngưỡng, Trần cô nương cũng có tài văn chương, điện hạ không nên ràng buộc với tình ái của tiểu nữ nhi khi trong lòng đã có càn khôn, ta muốn nhìn thấy điện hạ ngồi trên giang sơn này.
“… Làm thế nào đây điện hạ, ta không thể quên được ngài, ngài nói cho ta, như thế nào mà trong lòng có ngài nhưng phải giả vờ để gả cho người khác? Ta vừa nghĩ đến việc cùng với người không thương sinh con dưỡng cái, nửa đời sau của ta giống như chiếc giếng khô vậy, cuộc sống không còn ý nghĩa gì.
“Như Nguyệt, ta thật sự đã cưới được nàng, giang sơn, nàng, ta đều có…”
“Những chuyện này ngươi vẫn còn nhớ…”, Cửu hoàng tử nhắm mắt, theo giọng nói của Thịnh Như Nguyệt chậm rãi rơi vào hồi ức, dần dần siết chặt hai tay.
Lần đầu gặp ở ngự hoa viên, nàng bị Chử tam nương khi dễ, một mình núp trong vườn hoa khóc nhè.
Hắn rơi vào bẫy của phế Thái tử, bị phạt quỳ, nàng che cây dù trên đỉnh đầu hắn.
Hắn muốn Trần gia hỗ trợ, cần phải làm đám hỏi với Trần gia, nàng rưng rưng cùng hắn chia xa.
Trước khi thành thân, Trần nhị cô nương bất ngờ qua đời, quanh co, nàng ở trong mưa lạc giọng bày tỏ…
“Điện hạ, chúng ta quen nhau, quý trọng nhau, yêu nhau nhiều như vậy, ngài nói ta hiểu dã tâm của ngài, chẳng lẽ chỉ hơn kém vì vết nhơ này sao?”
Thanh âm nhẹ nhàng, nhưng lại chất vấn nặng tựa ngàn cân:
“Ta làm sai cái gì?
“Ta bất quá bị người hại mất đi trong sạch, tại sao lập tức bị xử tử hình?”
Cửu hoàng tử: “Ngươi không nên dối gạt ta!”
“Ha ha…” Thịnh Như Nguyệt cười, nhưng nước mắt chảy ra:
“Điện hạ còn nhớ Quận chúa Ngọc Hoa không?
“Là nữ nhi của Túc vương gia”
Cửu hoàng tử chân mày cau lại. Hoàng thất phi tần nhiều, con cháu đông đúc. Đại Khánh dựng nước hơn 100 năm, hoàng thất tông nhân có đến mười mấy vạn chi chúng, trừ khi đi đất phong phiên vương, ở Thượng kinh tỷ muội tam phục phải có trên một trăm, Túc vương là đứng đầu vương gia, đối với Quận chúa Ngọc Hoa hắn chỉ có ấn tượng rất mờ nhạt.
Hình như, nàng ta cũng thất thân.
“Ngươi muốn nói cái gì?”
Thịnh Như Nguyệt: “Nếu ta không lừa gạt ngài, gạt mọi người, suy nghĩ một chút, kết quả của ta sẽ là gì?”
Nàng cười: “Chắc chắn ngài sẽ không cưới ta làm chính thất?
“Hoặc là ta phải đi tu hành, hoặc là bị người khác thương hại, giống như một món hàng cũ, gả cho một tiểu quan thấp kém muốn dựa hơi phủ Trấn Quốc công, hắn có thể ngoài mặt sẽ làm bộ như không để ý, nhưng trong mắt sẽ không che giấu được bao nhiêu khinh thường.
“Ta nghĩ mình phải chịu đựng loại nam nhân thấp kém, ngu xuẩn, hèn mọn đó, ta không cam lòng.
“Thịnh Như Nguyệt ta giỏi cầm kỳ thi hoạ, đức ngôn công dung, biết sắp xếp hậu viện, điền trang, quản lý cửa hàng, kết giao mọi thứ đều xuất sắc, ngài xem, Thái tử phi này ta làm rất chỉn chu, nếu thiên hạ này cho phép nữ nhân được kiếm tiền như nam nhân, ta tự nhận không thua ai, tại sao phải chịu đựng cuộc sống như vậy?
“Ta không muốn bị người khinh thường thì có gì sai?
“Ta không có phụ mẫu huynh đệ tỷ muội, làm gì có cao môn đại hộ nào nhận ta vô điều kiện, ngoài con đường kia, ngài bảo ta còn có thể làm thế nào?”
Cửu hoàng tử tránh ánh mắt rưng rưng của nàng.
“Ngài không biết”, nước mắt Thịnh Như Nguyệt chảy càng nhiều: “Phế Thái tử rất thích lợi dụng nữ nhân, nữ tử bị hắn cưỡng bách không chỉ có mình ta, ngài cho là hắn vì sao luôn biết rõ ai là người của ngài? Động tĩnh nào của ngài hắn cũng biết rõ ràng? Bởi vì những khuê tú bị hắn cưỡng bách chỉ có thể buộc nghe theo mệnh lệnh của hắn.
“Ngài đã từng nói với ta, ngài muốn bảo hộ ta một đời chu toàn, lời này coi như không tính sao?”
Cửu hoàng tử siết chặt bàn tay trong ống tay áo: “Cô biết ngươi không dễ dàng, nhưng chuyện của ngươi không phải do cô gây ra, đây không phải là lý do để ngươi lừa gạt cô.
“Vì cái gì mà cô phải tha thứ cho ngươi?”
Trong mắt Thịnh Như Nguyệt chỉ còn sự thất vọng, quả nhiên, cõi đời này, nam nhân yêu đều có điều kiện.
Cũng không có ai dung túng nàng không giới hạn
“Aiz…”
Một tiếng thở dài, vô cùng tiếc nuối và oán hận.
Mặc dù đã sớm dự trù, cũng cho rằng không quá khó để vượt qua, nhưng vì sao lòng nàng lại đau như vậy?
“Đêm trước đại hôn, ta đã từng quỳ trước phật thành kính cầu nguyện, cầu nguyện ngài dù có một ngày biết ta quá phận, biết mặt ác độc của ta nhưng vẫn yêu ta, điện hạ… cuối cùng ngài vẫn không phải”
Trong lòng Cửu hoàng tử như bị cắm một thanh đao, hắn nhìn Thịnh Như Nguyệt, gương mặt nhu mỹ sáng trong, đuôi mắt hồng hồng, khoé mắt còn một giọt lệ chưa rơi xuống, thương tâm cùng thất vọng tràn đầy nơi chân mày, oán hận cùng bi thương.
Điềm đạm đáng yêu như hoa lê rơi trong mưa, hắn nhìn nhưng thấy rất xa lạ, sau lưng đổ đầy mồ hôi.
Nếu không phải Cố Tu dự trù những gì nàng sẽ nói, giờ phút này hắn chắc là đã hổ thẹn cúi đầu.
Thử nghĩ, nếu là lần đầu tiên hắn nghe những lời này, từ nhớ lại tình xưa đến nói không dễ, cuối cùng là hắn vô trách nhiệm.
Ban cho nàng cái chết là vì hắn vô tình!
Từ đầu tới cuối, nàng chỉ là một nạn nhân đáng thương của cuộc đời.
Hắn đội cái nón xanh lớn như vậy ở trên đầu, lại có vẻ rất hợp tình hợp lý.
Nàng thật sự nghĩ được thấu lòng người!
“Cô hôm nay mới biết, ngươi là một chính khách cực tốt!
“Chẳng trách loại người như phế Thái tử cũng đem món đồ cuối cùng giao cho ngươi”
Bàn tay lau khoé mắt của Thịnh Như Nguyệt dừng lại, nhìn sang, trong mắt Cửu hoàng tử tràn ngập một tầng băng sương nhàn nhạt.
“Nếu đây là lời trăn trối cuối cùng của ngươi, cô đã nghe xong”
Thịnh Như Nguyệt: “Món đồ cuối cùng là gì?”
Cửu hoàng tử: “Ngươi dám nói Huyền vũ vệ không nằm trong tay của ngươi?”
Trên mặt Thịnh Như Nguyệt đầy mê man: “Ta không biết đó là cái gì, phế Thái tử càng không thể nào giao cho ta, ngài nghĩ sai rồi”
Cửu hoàng tử: “Ngươi cho là cô sẽ tin?”
“Ngài đối với ta điểm tín nhiệm cuối cùng này cũng không có”, Thịnh Như Nguyệt khổ sở cười một tiếng: “Ngài định xử lý Tông nhi thế nào?”
Cửu hoàng tử: “Huyết mạch hoàng thất không cho phép nửa điểm nghi kỵ, độc kia rất nhanh, sẽ không đau đớn”
Thịnh Như Nguyệt: “Tông nhi là hài tử của ngài!
“Đó là hài tử sinh ra sau khi chúng ta đại hôn, không có quan hệ gì với phế Thái tử!”
“Tính thời gian khi đó, Đường Miện còn chưa chết, trừ lý do này, cô không nghĩ vì sao Đường Miện có thể giao ám vệ cho ngươi”, Cửu hoàng tử nói: “Cô không nghĩ loại người như hắn quan tâm đến tình ái”
Thịnh Như Nguyệt: “Nếu đúng là hài tử của ngài thì sao?”
Cửu hoàng tử gạt đi giọt nước ở đuôi mắt, hít sâu một hơi: “Thà giết lầm, cô không thể bỏ qua”
Thịnh Như Nguyệt nhìn Cửu hoàng tử rất xa lạ: “Hổ dữ còn không ăn thịt con.
“Tông nhi chính là thân tử của ngài, ngài vì nghi ngờ mà muốn giết hài tử của chúng ta? Nửa đêm luân hồi, ngài không sợ nằm mơ thấy nó sao?
“Lúc nó vừa sinh ra nhỏ như vậy, ngài là người đầu tiên ôm lấy nó, nó cũng kêu ngài là cha.
“Ngài nhẫn tâm sao?”
“Không đành lòng”, Cửu hoàng tử hít mũi một cái nói: “Bởi vì cô là Thái tử, cô còn có trách nhiệm giang sơn, không đành lòng cũng phải nhịn”
Thịnh Như Nguyệt cuối cùng cũng thấy được sự nhẫn tâm của nam nhân này, lảo đảo lui về sau một bước, nàng hoàn toàn không còn đường nào.
“Để mẫu tử chúng ta gặp nhau, chết chung một chỗ, trên hoàng tuyền có bạn đi cùng”
“Có thể”
Cửu hoàng tử bước xuống ghế, ngón tay khẽ run, tham lam vuốt ve gương mặt nàng, Thịnh Như Nguyệt nghiêng đầu, cọ mặt vào lòng bàn tay hắn.
Con ngươi phản chiếu cái bóng của hắn.
Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, Cửu hoàng tử thu tay về: “Đi đi”
Thịnh Như Nguyệt ngẩn người, hắn vòng qua người, bỏ lại mọi thứ đằng sau.
“Mẹ…
“Mẹ…”
Đứa bé còn chưa biết nguy hiểm, nắm chặt nắm tay nhỏ bé, chơi đùa trên chân mình. Thịnh Như Nguyệt sờ cái đầu nhỏ của hắn.
Cố Tu: “Muốn hắn còn sống không?
“Trao Tinh Ngữ cho ta, giao Huyền vũ vệ, ngươi sẽ còn một tia hy vọng”
Thịnh Như Nguyệt cong môi, hoá ra tất cả là vì chuyện này: “Ngươi có cái gì để ta tin ngươi?”
Cố Tu liếc nhìn bình rượu độc: “Ngươi có tư cách thương lượng cùng ta sao?”
Thịnh Như Nguyệt: “Hôm nay ta bị chôn vùi ở đây, ngài không nghĩ ta sẽ gióng trống khua chiêng để Huyền vũ vệ ngồi chờ bị tiêu diệt sao?
“Dám đi một mình cùng ta không?”
Cố Tu đứng dậy, đến hành lang rút đao của thị vệ, ném sang: “Cầm lấy”
Thanh đao sáng như sương, dưới ánh nến tỏa sáng sắc bén, Thịnh Như Nguyệt im lặng một lúc, sau đó cầm thanh đao lên, chĩa thẳng vào đầu tim hắn: "Ta đã nói từ sớm, ta rất hâm mộ tẩu tử."
Nàng tiếc nuối một tiếng: “Nàng quả thực không nên bỏ qua”
Đại Khánh năm thứ 29, Thái tử phi Thịnh Như Nguyệt tại Đông cung bắt giữ Lộc đỉnh công Cố Tu, một đường chạy trốn khỏi hoàng cung, sau khi Huyền vũ vệ hiện thân, đánh nhau một trận, Cố Tu bị trúng một kích, ngất xỉu.
Cố Tu bị tiếng nói chuyện đánh thức.
Hôm nay ngươi là dao thớt ta là thịt cá, chọc giận ngươi chỉ có mình thống khổ, Thẩm Tinh Ngữ đang nói chuyện phải trái với Thịnh Như Nguyệt, thanh âm ôn hoà: “Như Nguyệt…
“Ta còn nhớ, lúc ban đầu ta một đường chạy nạn đến phủ Trấn Quốc công, ta ở trong sân của tổ mẫu, ngươi đối với ta rất chiếu cố, ăn mặc đồ dùng đều không kém. Chúng ta cùng uống trà, xem thoại bản, đi dạo cửa hàng, ta nhớ ngươi là một nữ tử lương thiện. Tân Ninh xấu tính như thế, chỉ có ngươi mới coi chừng được nàng, nếu không phải cuộc đời trêu ngươi, chúng ta hẳn đã là tâm giao tri kỷ”
Thịnh Như Nguyệt ngồi trên ghế, cười chúm chím: “Ngươi đang chơi bài thân tình với ta à?
“Lúc ngươi tố cáo với điện hạ, nếu như nhớ tới quá khứ ta đối tốt với ngươi, thì làm sao có cục diện như thế này?”
“Ngươi phái người giết ta, ta đây cũng chỉ là tự vệ, chúng ta tám lạng nửa cân”, Thẩm Tinh Ngữ: “Ngươi có oán hận thì nhắm vào ta, thả biểu ca của ngươi đi, hắn là người thân của ngươi”
“Ta không có phái người giết ngươi”, Thịnh Như Nguyệt phản bác theo bản năng, đến lúc kịp phản ứng thì cười: “Hoá ra là như vậy”
Thẩm Tinh Ngữ bắt được vẻ khốn đốn của nàng: “Như thế nào?”
“Không quan trọng”, Thịnh Như Nguyệt cười: “Ngươi lật lọng, phá huỷ tất cả của ta.
“Ta chỉ muốn trả thù.
“Người đâu, đánh cho ta!”
“Từ từ”
Cố Tu nằm dưới đất không biết mở mắt ra từ lúc nào: “Biểu muội, ta khuyên ngươi không nên làm cho mọi chuyện vào đường cùng, lưu lại cho ngươi cùng đứa trẻ một đường sống”
Thịnh Như Nguyệt che nụ cười chế giễu ở khoé môi: “Biểu ca, ngươi hận ta tận xương, ngươi cho là ta sẽ còn để cho ngươi đi ra ngoài sao?
“Quan tâm sẽ bị loạn, biểu ca, ngươi cũng có một ngày bị mắc lừa.
“Thành trì dưới đất bí ẩn khó tìm, thay vì giao nộp Huyền vũ vệ để đổi lấy một cơ hội sống không biết thật hay giả, ta ở đây không phải tự tại hơn sao?
“Ngươi vẫn chưa rõ sao, ta chỉ giả vờ phối hợp giao Huyền vũ vệ cho ngươi để có cơ hội chạy ra khỏi hoàng cung.
“Ta có Huyền vũ vệ trong tay, chờ mọi chuyện qua đi, ta mang Tông nhi chạy ra khỏi Thượng kinh, ra hải ngoại tìm một hòn đảo, ngọn núi, không phải tự mình làm chủ sao?”
“Biểu muội, ngươi thật sự coi là ta không biết diễn xuất sao?”
Cố Tu hài hước quét qua Thịnh Như Nguyệt, tay chống mặt đất bình tĩnh đứng dậy, quét mắt nhìn một vòng, sờ vào tường đất, gõ một cái, dán tai vào tường nghe động tĩnh một hồi.
“Nơi này hẳn là dưới đất 15 trượng, đào thật sâu.
“Có tiếng ti trúc huyên náo, xem ra phía trên là tần lầu sở quán, dưới đất này của ngươi ít nhất cũng lớn bằng nửa cung điện. Tần lầu sở quán ở Thượng kinh có diện tích lớn như vậy cũng chỉ có thể là Nguyệt Ảnh lâu mới có thể tạo ra quy mô toà địa cung lớn như vậy.
“Ẩn nấp giữa kinh thành, lấy thanh lâu làm vỏ bọc, ra vào không hạn chế, Hộ quốc công chọn chỗ này cũng mất nhiều công sức”
Thịnh Như Nguyệt: “Biểu ca vẫn thông minh như vậy, cứ cho là ngài phân tích đúng, thì làm được gì?
“Mặc dù ngươi võ công cao cường, nhưng cao thủ của ta nhiều như mây, ngài cũng không ra được, huống chi ngài còn có gánh nặng này”
Thẩm Tinh Ngữ: “Ngươi không cần phải quản ta, chúng ta đã sớm không có quan hệ, ngươi cứ tự lo cho mình ra ngoài đi”
Cố Tu: “Yên tâm, ta sẽ không bỏ lại nàng”
Thịnh Như Nguyệt vỗ tay: “Tốt, một đôi tình chàng ý thiếp người hữu tình, ta bỗng nhiên nghĩ đến một trò chơi khá hay, nếu hai ngươi chỉ được sống một, ngươi sẽ chọn ai?”
“Ngươi đừng nghĩ đến trò chơi, lo cho cái mạng của ngươi đi”
Cố Tu tháo túi thơm ở bên hông, dùng sức vẫy vẫy, vô số bột nhỏ tung ra, hắn nói: “Cái này gọi là phấn linh hương, là một loại phấn của ngoại bang, nhìn bằng mắt thường như tro hương vô sắc, nhưng nếu đeo mắt kiếng dạ quang của tây dương thì sẽ phát ra huỳnh quang.
“Cứ cho như cửa vào chỗ này của ngươi thiết kế cơ quan xảo diệu, nhiều nhất nửa giờ nữa Viên Tâm sẽ tìm thấy.
“Đừng hy sinh vô ích, bây giờ cách tốt nhất của ngươi chính là bảo những sát thủ này hạ giáp quy hàng, điện hạ sẽ thả cho ngươi và Tông nhi một con đường sống.
“Điện hạ đối với ngươi tình cũng khá sâu, sẽ không thật nhẫn tâm để cho ngươi chết, rượu độc bất quá chỉ là thủ đoạn cho Huyền vũ vệ, bảo vệ tính mạng không thành vấn đề”
Thịnh Như Nguyệt ngơ ngẩn: “Biểu ca, ngươi quá mức thông minh, ngươi luôn là như vậy, chỉ cần mấy câu là phá vỡ khí thế của người khác, làm cho người ta dao động, ta càng không dám tin ngươi.
“Ta không dám tin ngươi”
Ánh mắt nàng bỗng nhiên sắc bén nhìn Thẩm Tinh Ngữ: “Người đâu,
“Đánh cho ta!”
Mấy ám vệ tâm phúc bước tới chỗ Thẩm Tinh Ngữ, nhìn thấy đông nghịt người phủ đến, Thẩm Tinh Ngữ sợ hãi lui về sau.
Đúng lúc nắm đấm rơi xuống, nàng ngã vào một vòng ôm ấm áp, Cố Tu ôm nàng vào trong ngực, đè ngã nàng trên mặt đất.
Thẩm Tinh Ngữ từ trên xuống dưới được bảo vệ kỹ càng, bên tai là nhịp tim đập loạn của hắn, cách một thân thể, tiếng quyền cước rơi vào trên người hắn.
“Ngươi đánh bọn chúng đi”, Thẩm Tinh Ngữ hét lên: “Cả người võ công, ở chỗ này chịu đánh làm gì?”
Cố Tu vòng tay chân, vững vàng khoá chặt người nàng lại, chỉ cắn răng thật chặt ôm nàng, đầu để bên mặt nàng, đè nén chịu đựng không nói câu nào.
“Cố Tu!
“Ngươi có ngu hay không!”
Cố Tu phun ra một búng máu, máu bắn tung toé lên mặt Thẩm Tinh Ngữ, nàng khóc oà lên: “Tại sao ngươi không đánh?
“Ngươi đang chơi trò khổ nhục kế sao? Ta nói cho ngươi, ta không thích như vậy.
“Ngươi bị bọn họ đánh chết, ta cũng không tha thứ cho ngươi.
“Ngươi cùng bọn họ đánh đi, ngươi có thể đi ra… chính ngươi có thể đi ra”
Thịnh Như Nguyệt ngưng thần nhìn đống máu, trong con ngươi đều là nghi hoặc, trong lúc nàng đang thất hồn lạc phách, Thẩm Tinh Ngữ hét: “Như Nguyệt, ngươi nhìn di mẫu ngươi đi.
“Bà nhìn thấy ngươi, bà sẽ khó chịu thế nào?”
Thịnh Như Nguyệt nghiêng đầu, một nữ tử chống lên cửa gỗ, hét lên sắc nhọn: “Như Nguyệt!
“Ngươi đang làm cái gì?
“Ngươi mau kêu bọn họ dừng tay!”
Thịnh Như Nguyệt mất một lúc mới nhận ra đó là Tào thị.
Đây là lệnh bài bảo lưu tính mạng của Thẩm Tinh Ngữ, sớm cho Tào thị ăn mặc giống như A Điều, trang điểm thêm mái tóc dài bù xù, có thêm mấy phần giống nhau, lại thêm đêm tối, ám vệ cho rằng Tào thị cùng A Điều giống nhau, bắt hết về.
Thịnh Như Nguyệt sợ nhất là thấy Tào thị, người duy nhất trên cõi đời này vì nàng vô điều kiện.
Vì sao bà lại ở đây?
Nàng quay người lại, hoàn toàn không dám nhìn Tào thị.
Tào thị lắc song cửa: “Ngươi mau kêu bọn họ dừng tay!”
Thịnh Như Nguyệt lúc này mới nhớ ra: “Các ngươi dừng tay!”
“Cố Tu!”
Thẩm Tinh Ngữ kêu một tiếng, người phía trên không có phản ứng, nàng muốn đứng dậy nhưng phát hiện, hắn vẫn ôm gắt gao nàng như cũ, nàng quay cổ nghiêng đầu nhìn sang, nam nhân nhắm nghiền mắt, lông mày nhíu lại, giống như người chết không có phản ứng.
“Cố Tu…”
Nàng tê tâm liệt phế hô lên.
“Như Nguyệt, ngươi thế nào lại có bộ dạng này!”
Tào thị bám vào cửa chậm rãi ngã xuống, kịch liệt thở dốc, trái tim tan vỡ, khóc không thành tiếng.
Thịnh Như Nguyệt ngơ ngẩn, nàng thế nào lại có bộ dạng này?
Không như vậy, chẳng lẽ lại muốn nàng giống như Quận chúa Ngọc Hoa, bị tất cả mọi người thương hại sao?
Nàng sinh ra cao ngạo, không muốn bị coi thường thì có gì sai? Muốn làm người trên thì có gì sai?
Nếu nàng cùng Cửu hoàng tử có duyên phận, tại sao nàng lại không nắm bắt chứ?
Nàng vừa bắt được cơ hội, tự nhiên được làm Thái tử phi, hoàng hậu, thậm chí cả thái hậu, được ghi vào sử sách, có thế mới không uổng công mạng sống của nàng ở kiếp này!
Nàng bất quá chỉ thiếu một chút vận mạng.
Bên ngoài đã vang lên tiếng đánh nhau, chắc là Viên Tâm mang quân chạy tới, nơi này có lẽ đã bị bao vây.
“Thịnh Như Nguyệt!”, Thẩm Tinh Ngữ rống lên: “Ngươi làm xáo trộn huyết mạch hoàng thất, cất giấu ám vệ, mỗi tội đều là tru di cửu tộc! Ngươi nhẫn tâm để di mẫu ngươi bị hình mà chết, đến cả người thu thi thể cũng không có sao?
“Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi!”
Trong đầu Thịnh Như Nguyệt thoáng qua cuộc sống ở phủ Trấn Quốc công, Tào thị chải tóc cho nàng, dạy nàng biết chữ, may quần áo cho nàng…
"Truyền lệnh của ta, tất cả đầu hàng, không cần phản kháng nữa."
Nàng liếc nhìn Tào thị, định bước chân đi tới, vừa bước một bước thì dừng lại.
Nàng hướng Tào thị khẽ cười, xoay người, lặng lẽ đi tới chỗ cao nhất của Nguyệt Ảnh lâu, nhìn quân binh đã khống chế được chỗ này, nhìn về phía bầu trời xa đầy sao, hoàng cung đèn đuốc huy hoàng.
Nàng ở trong gió đợi rất lâu, đến lúc nhìn thấy Cửu hoàng tử chậm chạp bước vào, nàng cong môi, từ trên lầu nhảy xuống.
Vừa đúng rơi trước mặt hắn, máu từ trong người chảy ra, chậm rãi lan như mực…
Nàng chết trước mặt hắn.