Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 79




Cố Tu đã nghĩ vô số lần đến cảnh tượng gặp lại nhau, hẳn là một ngày nắng đẹp, xung quanh đầy hoa, hai người nhìn nhau, trong mắt đều có hình ảnh của nhau.

Nàng có lẽ sẽ cắn môi, quật cường đứng tại chỗ trừng mắt nhìn hắn, nhưng đáy mắt ướt nhẹp đã bán đứng tình cảm của nàng.

Không sao cả, hắn sẽ đi tới ôm nàng vào lòng.

Đáy mắt nàng đỏ bừng, hoặc là sẽ đánh vào ngực hắn, oán trách hắn vô liêm sỉ, vừa đánh vừa khóc không thành tiếng, có lẽ sẽ ôm hắn, rúc vào ngực như một chú chim nhỏ.

Giận dữ oán hận, nhưng trên cả nàng luôn thích hắn.

Nhưng lúc này, trong tay nàng có một con dao sắc bén, toả ánh sáng kinh người, chĩa thẳng vào tim hắn.

Ánh mắt nàng lạnh lùng, không có một chút cảm xúc nào.

Ánh mắt đó so với đao kiếm còn tổn thương nhiều hơn.

Cố Tu rốt cuộc cũng hiểu, lần gặp này, nàng không hề có nửa điểm vui mừng.

Đao kiếm là để nhắm vào người ngoài, vậy mà nàng lại chĩa vào hắn.

Trong lòng dần dâng lên một loại chua xót cùng hốt hoảng, loại cảm xúc này bùng phát dữ dội, tim hắn đau đến không thở nổi, giọng hắn khàn khàn, ngập ngừng hỏi: “… Nàng muốn giết ta?”

Hắn vừa mở miệng, mùi rượu bay ra, Thẩm Tinh Ngữ cau mày, tính khí hắn vốn không tốt, say rượu thì sẽ càng tệ hơn, nhận thấy bọn họ có chút gần nhau, nàng hơi lùi lại.

Lạnh như băng nói: “Ngươi đừng tới đây.

“Ngươi mà tới ta sẽ không khách khí nữa”

Say rượu cộng thêm ánh sáng mơ hồ, Cố Tu không nhận ra vết siết của dây thừng trên cổ tay nàng, cũng không phân tích tình huống được nữa, hắn giống như không nhìn thấy mũi dao trước ngực, tiến về phía trước: “Nàng sẽ không khách khí như thế nào?”

Giọng khiêu khích giống như chắc chắn nàng sẽ không dám làm, Thẩm Tinh Ngữ nghiêm giọng hơn: “Ngươi còn bước tới ta sẽ đâm ngươi”

Tim hắn đang quá đau, mũi dao này nếu đâm vào lại giống như một loại giải thoát.

Hắn giận đến mức phát cười, đôi môi mỏng cong lên, trái tim chủ động ấn vào mũi dao: “Nàng biết đâm người sao?

“Biết phải đâm như thế nào không?

“Để ta dạy nàng”

Hắn “a” một tiếng, hai chân khuỵu xuống, đẩy người về phía trước, đồng thời bàn tay rộng lớn cầm lấy cổ tay nàng.

Thanh âm sâu kín như quỷ mỵ: “Đâm người phải như vậy, nắm chặt cán dao, nhắm về phía tim đâm vào, da thịt bị phá vỡ, máu chảy ra, sau đó ở bên trong xoáy một phát, cắt đứt gân cốt, chỉ cần một dao, trái tim ta sẽ bị đâm thủng, ta sẽ chết ngay, nàng cũng không cần phải tốn tâm tư né tránh ta..”

Hắn vừa nói, bàn tay đang nắm tay nàng đã ấn một cái, trong đáy mắt đều là nước!

“Ngươi điên rồi”

Làm gì có người dùng dao tự đâm mình, Thẩm Tinh Ngữ cảm giác được mũi dao đâm vào lồng ngực rắn chắc, nàng kêu lên, bàn tay rụt lại, muốn rút thanh dao về.

Hắn lại giống như tìm được chứng cớ của tình yêu, cố chấp đâm sâu hơn.

“Nàng không phải muốn không khách khí với ta sao”, bàn tay Cố Tu nắm tay nàng tăng thêm sức: “Ta cho nàng giết ta.

“Ta cho nàng đạp đổ mọi thứ.

“Nàng đâm xuyên vào đây, rạch ra mà xem”

Hắn không phải nói đùa, mà thật sự muốn bắt nàng đâm mình. Thẩm Tinh Ngữ dùng hết sức lực cũng không giằng ra được, nàng cuống quýt, khóc to lên: “Không muốn!

“Người đâu,

“Mau vào đây!”

Ngoài cửa Triêu Huy viện, Song Thuỵ nghe thấy tiếng la của Thẩm Tinh Ngữ, định bước chân vào, Viên Tâm đang dựa cửa khoanh tay xem chuyện vui, kéo Song Thuỵ lại, khoé miệng cười mập mờ: “Ngươi không có mắt à,

“Tiểu phu thê người ta náo với nhau, ngươi định góp vui cái gì?

“Ngươi biết điều thì đợi ở đây cho ta”

Song Thuỵ nghi ngờ: “Đây mà là náo với nhau á?” nghe có vẻ không giống.

Viên Tâm bề ngoài thì cường tráng vậy thôi, nhưng thực ra là một kẻ rất xuề xoà, đá Song Thuỵ một phát, cười nói: “Khi nào ngươi cưới vợ thì sẽ hiểu”

Hắn dựa vào tường, ngửa đầu nhìn màn đêm: “Nữ nhân mà, sao tránh khỏi khóc nháo, một lát nữa là xong hết”

Có thể coi như giải quyết xong chuyện này, hắn rất cao hứng, hướng Song Thuỵ khoát tay, chuẩn bị về nhà ôm lão bà, nhưng Song Thuỵ nghe thấy tiếng khóc của Thẩm Tinh Ngữ bên trong có vẻ không đúng.

“Đại gia ngươi!” Song Thuỵ giậm chân mắng một tiếng: “Xảy ra chuyện rồi!”

Vừa nói vừa chạy vào, tâm trạng cao hứng của Viên Tâm tan đi, sải bước chạy theo, đem hai người kéo ra, lúc này Song Thuỵ vừa kịp thắp đèn, ánh sáng đột nhiên chiếu rọi, trên ngực áo trắng như tuyết của Cố Tu là một mảng máu ướt.

Thẩm Tinh Ngữ gập người, chôn mặt trên đầu gối, tóc tai rối loạn, mái tóc dài xoã tung, không nhìn thấy mặt, tay vẫn còn nắm chặt chuôi dao, đầu mũi dao có giọt máu đang chảy xuống.

Nàng còn lén giấu dao trong người!

Còn làm cho Cố Tu bị thương thành cái dạng này!

Viên Tâm trợn mắt lên, trong lòng ngập tràn lửa giận, bước về phía Thẩm Tinh Ngữ, Cố Tu kéo hắn lại: “Ta tự mình gây ra, không liên quan đến nàng”

Viên Tâm lấy thuốc ở trong ngực ra, cởi bỏ y phục của Cố Tu, trên tấm ngực gầy gò trắng như tuyết có ba bốn lỗ thủng, đều là do mũi dao gây ra, trong đó có một lỗ ngay trái tim. Hắn nghiến răng nghiến lợi, tức đến mức không tranh cãi nữa: “Ngài được lắm!

“Vì một nữ nhân mà muốn điên rồi!”

Cố Tu quay đầu nhìn về phía giường, nữ tử cả người một thân bạch y, ngồi ôm chặt đầu gối, lộ ra dáng vẻ nho nhỏ, bờ vai run rẩy, dưới mái tóc đen có thể mơ hồ thấy một đoạn cổ gầy trắng như tuyết, nõn nà như ngọc, cánh tay vòng ôm lấy đầu gối, dưới ống tay áo rộng là cổ tay cũng trắng như tuyết, trên cổ tay có một vòng đỏ mờ mờ.

Hắn giật mình, sải bước tới, khom người vén cổ tay nàng ra. Thẩm Tinh Ngữ như con chim sợ cánh cung, giật mình rút tay lại, thu người về phía sau.

Một đoạn dây thừng bị cắt rơi vào tầm mắt Cố Tu, mấy đoạn dây bị cắt nằm rải rác trên giường.

Chiếc roi trong ống tay áo như con rắn vung ra, tiếng roi quất vào da thịt vang lên trong không khí, trên mặt Viên Tâm xuất hiện một vệt máu.

Cố Tu từ trên giường đứng dậy, bóng dáng cao lớn đè ép xuống: “Chuyện này là như thế nào?”

Viên Tâm bị ánh mắt sắc bén của Cố Tu làm cho rét lạnh, liền quỳ xuống: “Chuyện này là do ta làm, ta làm thì ta nhận!”

Cố Tu lạnh giọng: “Quỳ xuống!”

Viên Tâm nói: “Đại nhân cho ta cởi áo ngoài”

Viên Tâm cởi áo ngoài, chỉ còn trung y màu trắng, nặng nhọc quỳ xuống.

Thẩm Tinh Ngữ nâng mắt lên, vết máu trên mặt Viên Tâm nhìn rất kinh động, so với vết thương trên tay nàng còn nặng hơn nhiều, liền nói: “Không cần như vậy”

Cố Tu xắn tay áo lên: “Nàng là phu nhân của ta, hắn là bề tôi, hắn dám phạm thượng thì phải phạt theo luật, có là tâm phúc của ta cũng không được miễn.

“Viên Tâm, ngươi có nhận tội không?”

Thẩm Tinh Ngữ cướp lời: “Ta không phải phu nhân của ngươi.

“Ta chỉ là một người bán hoa, không cần phải như vậy”

Cố Tu: “Cũng không phải riêng vì nàng, đây là quy củ của Đại Lý tự, không có quy củ thì không làm việc được”

Thẩm Tinh Ngữ không nói thêm nữa, cũng không phải thuộc hạ của nàng.

Viên Tâm quỳ thẳng người, thẳng thắn nói: “Ta không phải thứ hèn nhát, dám làm dám nhận”

Hắn ưỡn ngực, ánh mắt thản nhiên lướt về phía Thẩm Tinh Ngữ: “Chẳng qua chuyện này ta tự mình làm, đại nhân không có liên quan.

“Hy vọng thế tử phi đừng đổ chuyện này lên đầu hắn, hắn không biết ta trói ngươi tới đây”

Cố Tu nói: “Biết rõ phạm thượng mà vẫn làm, trừng phạt gấp đôi.

“Ngươi có nhận không?”

Viên Tâm: “Ta nhận”

Hắn vừa nói xong, trong phòng vang lên tiếng roi quất, Cố Tu không hề giảm lực, một roi quất xuống, chiếc áo lập tức rách một vệt dài, trên da hằn vết roi rướm máu.

Cố Tu tiếp tục đánh roi thứ hai, thứ ba, thứ tư…

Song Thuỵ mím môi, khó trách nói Viên Tâm là kẻ tâm phúc, hắn thực sự là hán tử!

Trừng phạt kết thúc, lưng Viên Tâm đã trở thành một mớ máu thịt hỗn độn.

Cố Tu cất roi, ra lệnh cho Song Thuỵ: “Đưa người xuống dưới, gọi phủ y chữa trị vết thương”

Viên Tâm hướng Thẩm Tinh Ngữ dập đầu nói: “Phu nhân, trừng phạt kết thúc, nhưng có mấy câu ta phải nói vì đại nhân.

“Đại nhân không phải loại người thích giành công, ta đoán với tính tình của hắn, cũng sẽ không nói với ngươi hắn đã làm những gì.

“Hôm đó ngươi rơi xuống nước, không tìm thấy, đại nhân thiếu chút nữa đã chết ở dưới đáy hồ, bị đánh cho hôn mê mới lôi được lên, nếu không sợ đã thành bộ xương khô dưới đáy hồ rồi.

“Về sau để tìm ngươi, hắn mỗi ngày bôn ba lao lực, đem Thượng kinh lật lên không biết bao nhiêu lần, không chỉ trăm họ ngưỡng mộ, mà huynh đệ ở bên dưới cũng bị vắt kiệt sức.

“Lâu như vậy mà hắn vẫn chỉ sống một mình, không lúc nào không nhớ tới ngươi, một đầu ngón tay nữ nhân hắn cũng không chạm qua.

“Ta làm chứng, thật không có chạm qua”, hắn giơ ngón tay lên thề, biểu tình rất nghiêm túc.

“Ta là nam nhân, ta biết loại chuyện này đối với nam nhân có bao nhiêu là khổ sở, ngài không đau lòng hắn, nhưng ta đau lòng!

“Ta con mẹ nó đời này chưa từng thấy qua đại nhân nhớ ai như vậy.

“Ta bắt ngài, chuyện này là ta không đúng, nhưng nhìn thấy hắn trải qua cuộc sống như vậy, trong lòng ta rất khó chịu.

“Đại nhân người này không lộ ra mặt, ngoài miệng cái gì cũng không nói, nhưng những gì nam nhân cần làm cho một nữ nhân, hắn không thiếu phần nào!

“Thái tử ám sát hắn liên luỵ đến ngươi, hắn liền tự mình lao vào nguy hiểm, ta biết, hắn là muốn sớm hạ gục Thái tử, trả thù cho ngươi.

“Hắn cho là ngươi đã chết, tìm được bất kỳ dấu hiệu nào rằng ngươi còn sống, hắn đều vui vẻ muốn điên, cả ngày chơi với lồng chim, bệnh tim co thắt cũng vì vậy mà xuất hiện, cả đời này đều phải uống thuốc!”

Con ngươi Thẩm Tinh Ngữ co rút một cái, theo bản năng xoay cổ đi chỗ khác, Cố Tu đã không còn nhìn nàng, mi mắt rũ xuống.

Giọng của Viên Tâm vẫn oang oang: “Vì tìm ngươi, sơn cốc hắn cũng làm ra, điều chế hương cũng học, chó cũng nuôi, cùng người nhà rạn nứt!

“Một mình cô đơn trong viện tử này lâu như vậy!

“Ty chức trơ mắt nhìn hắn ba năm qua khổ sở như vậy, trong lòng hắn có ngài, ngài hãy sống tốt với hắn, đừng giày vò hắn nữa”

Viên Tâm rốt cuộc cũng nói hết những lời trong lòng ra, thật là sảng khoái.

Sau khi cáo lễ, được Song Thuỵ đỡ xuống.

Vừa bước chân đến hành lang, Viên Tâm cong cong môi, thật giống như bây giờ mới cảm thấy cái đau trầy da sứt thịt, dựa vào Song Thuỵ: “Đỡ ta đi bôi thuốc”

Con mẹ nó đau quá!

Song Thuỵ: “…”

“Ngươi con mẹ nó nhẹ tay một chút”, Viên Tâm hầm hừ, nước mắt cũng chảy xuống: “Ngươi với ta có thù oán gì đâu!”

Song Thuỵ ngượng ngùng: “Ta đã rất cẩn thận rồi, nhưng thịt bị rách, bôi thuốc đương nhiên sẽ đau, ngươi chịu một chút”

“Lão bà ta bôi thuốc không đau”, Viên Tâm oán hận: “Cũng chỉ có đại nhân mới tha cho nô tài xảo quyệt như ngươi, phải là ta thế nào ta cũng bắt ngươi đi cung phòng cọ thùng phân”

Song Thuỵ: “…” thật muốn ấn cả cái bình thuốc vào vết thương của hắn.

Âm dương quái khí hừ hừ nói: “Vừa rồi đại nhân còn không nhíu mày lấy một cái, ta còn tưởng đại nhân không sợ đau”

Viên Tâm lấy một đoạn tay áo lau nước mắt, không nhịn được mà phản bác: “Nam nhân đương nhiên không thể khóc trước mặt nữ nhân, ngươi thì biết cái gì!”

Song Thuỵ: “…”

“Ngươi tự gánh mình thật nặng,

“Nếu sợ đau sao còn đi làm cái chuyện kia, chủ tử nhìn nàng như vậy, ngươi còn dám đem nàng trói lại, không phải ngươi tự tìm khổ à”

“Ngươi hiểu cái rắm”, Viên Tâm khoé miệng nhếch lên: “Ta nhìn đại nhân như vậy, so với việc bị đánh còn khó chịu hơn!”

Ai kêu đại nhân anh minh thần vũ nhà hắn bây giờ lại bị nữ nhân làm cho gắt gao khổ sở như vậy.

Lần này hẳn hai người cũng xong được rồi, không phải nhìn bộ mặt khổ sở của đại nhân nhà hắn nữa.

“Thống khoái!”

Giơ tay một cái, động tác này khiến lưng hắn lại nhói đau: “Đau, á, đau…”

Song Thuỵ lẩm bẩm: “Biết đau còn lộn xộn”

- --

“Ta lấy thuốc cho nàng”

Cố Tu đứng dậy lấy trong ngăn kéo cao chữa ngoại thương, đi vòng về mép giường, cương quyết kéo tay Thẩm Tinh Ngữ.

Thẩm Tinh Ngữ lui lại phía sau, không ai nói câu gì, là loại đối lập giằng xé trong im lặng, hồi lâu, Cố Tu không biết làm sao liền dừng lại: “Tự nàng bôi, hoặc ta bôi, nàng chọn một”

Thẩm Tinh Ngữ do dự một chút, ngón tay cầm lấy lọ thuốc trong tay hắn, giống như không muốn chạm một chút nào vào hắn.

Nàng trước giờ đều sợ đau, một cái móng tay gãy nàng cũng sẽ lẩm bẩm kêu lên một tiếng, lao vào ngực hắn giống như con mèo con dụi dụi: “Đau…”

Mà lúc này bôi thuốc vào chỗ đau, chân mày nàng không nhíu lấy một cái.

Nàng thật khác so với trước đây.

Cố Tu đã hiểu được, ba năm qua, rất nhiều thứ đã thay đổi.

Trên người nàng đã có một sự cứng rắn, không còn vẻ nhu nhu nhược nhược, phụ thuộc như trước nữa.

Thẩm Tinh Ngữ tự bôi thuốc xong, đóng nắp lại, rũ mắt, từ từ tiêu hoá những gì Viên Tâm vừa nói.

Trong phòng yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim rơi, nửa vầng trăng khuyết trên trời đã sắp tàn, bầu trời xanh thẫm với những đám mây bồng bềnh thổi qua cửa sổ, gợn sóng như nước.

Hai người cùng ngồi trên giường, hắn ở mép giường, nàng ngồi phía trong, rõ ràng rất gần nhưng dường như có một khoảng cách vô hình giữa họ.

Không biết trầm mặc trong bao lâu, cuối cùng Cố Tu đưa tay nắm tay nàng, nàng vô thức rụt tay lại.

Tay Cố Tu cứng đờ, theo bản năng nhìn sang, chạm phải ánh mắt Thẩm Tinh Ngữ, trong mắt nàng đều là vẻ xa lạ.

Chớp mắt một cái, Thẩm Tinh Ngữ lại nhìn đi chỗ khác.

Cố Tu mím môi, dùng ánh mắt vẽ lại từng đường nét trên khuôn mặt nàng, lại đưa tay nắm tay nàng, trầm giọng nói: “Lần nói chuyện đó là ta vô liêm sỉ,

“Ta sai rồi.

“Nàng quay về đi,

“Chúng ta sẽ sống thật tốt với nhau”

Bàn tay rộng lớn của hắn cường ngạnh ôm chặt lấy tay nàng, cảm xúc ấm áp từ bàn tay truyền tới, tâm trạng đang rối loạn của Thẩm Tinh Ngữ đột nhiên thông suốt.

Gương đã vỡ dù có hàn gắn cũng không quay về được dáng vẻ ban đầu, huống chi còn có một Thịnh Như Nguyệt sờ sờ ở đó.

Lần cuối cùng hai tay giao nhau như thế này là lúc nào, nàng không nhớ nữa, ấn tượng cuối cùng của nàng là hắn luôn lạnh lùng cùng dữ tợn, thiếu nữ ái mộ hắn giống như là chuyện đã từ rất xa xưa rồi.

Nàng thật sự đã buông xuống được!

Trong vô số đêm khuya, nàng đã dùng hết khí lực, lần lượt đem quá khứ mềm yếu, dựa dẫm vào hắn bóc ra từng lớp, để đối mặt với thế giới đầy rẫy hiểm nguy.

Nàng đã bỏ ra nhiều công sức như vậy để buông bỏ hắn, bây giờ hắn lại đến nói với nàng:

Hắn rất yêu rất yêu ngươi.

Ngươi phải nhặt hắn lên, quay trở lại cuộc sống trước đây.

Những vết thương đau đớn kia phải coi như nắm cát trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng giơ lên là không còn tồn tại sao?

Nàng khó có thể tưởng tượng được dáng vẻ của Cố Tu qua những lời nói của Viên Tâm.

Những khoảng thời gian này chính là thiếu sót của nàng trong cuộc đời Cố Tu.

Hai bên cùng tan vỡ, trong lòng tràn đầy oán phẫn bị cưỡng ép tụ hợp lại, chưa nói đến việc mở ra chân tướng, hắn đối với Thịnh Như Nguyệt nếu tiếp tục cần trả giá đau thương thì sao.

Khi đó hắn có hối hận hay không?

Thay vì lúc đó oán hận lẫn nhau, không bằng để tất cả mọi chuyện dừng lại ở đây đi.

Nàng hoàn thành di chí của phụ mẫu.

Đã từng làm phu thê, biết hắn cố gắng làm những chuyện đó, nàng cũng không còn oán nữa.

Thật sự một chút cũng không oán, nhưng không tránh được một ít ưu tư.

Hai bên đều không nợ.

Vừa nghĩ liền quyết định luôn, nàng không dông dài, rút tay ra:

“Công tử nhận nhầm người, ta không phải người ngươi muốn tìm”

Tay Cố Tu cứng đờ, hắn đã nhìn thấy trong đôi mắt thanh lãnh kia là sự sạch sẽ sáng sủa, không còn một tia tình nghĩa, nàng nói: “Ta là Bạch Trân Châu”

Sự băng lạnh từ cổ tay hắn từ từ lan ra toàn thân, huyết dịch đông cứng, hắn giống như một pho tượng không nhúc nhích, ngay cả những nếp áo cũng bất động.

Thẩm Tinh Ngữ dịch sang một bên, vòng qua hắn rồi xuống giường, cúi người chào Cố Tu.

[Dây đàn đứt, gương đã vỡ, sương sớm tan, gió cũng dừng, bạch đầu ngâm, thương ly biệt, nỗ lực xa rời, nước chảy cuồn cuộn, cùng quân không tái kiến]*

(* lấy ý từ bài thơ Bạch đầu ngâm của Lý Bạch - nam nhân tâm bạc dễ thay lòng)

Nàng chậm rãi quay người đi ra ngoài, giọng nói khàn khàn của Cố Tu từ phía sau truyền đến.

Nửa người hắn vẫn ngồi trên giường, tay vẫn đang đưa ra, giữ nguyên tư thế đang cầm tay nàng, giọng như cầu xin: “Nếu như nàng vẫn còn giận vì lời nói hỗn trướng của ta, ta có thể giải thích”

“Không cần”, giọng nói của nàng bình tĩnh không gợn sóng: “Thẩm Tinh Ngữ đã chết ở đáy nước, ta là Bạch Trân Châu.

“Kiếp này không cần gặp lại,

“Ngươi cứ coi như ta không biết tốt xấu đi”

Tấm màn mềm mại nhẹ nhàng lần lượt buông xuống, chiếc váy thong thả trượt trên sàn gạch, bóng người thong thả rời đi.

Nằm lên giường, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi ướt đẫm run rẩy đến tận xương.

Điều hắn lo lắng nhất đã xảy ra.

Những câu chuyện được phô bày, hắn hèn mọn như bụi đất, gần như cầu xin nàng ở lại, nhưng nàng vẫn không muốn.

Thẩm Tinh Ngữ ái mộ hắn—

- --đã bị ném đi mất rồi.

Trên cổng thành, trong bóng tối mờ mịt, nữ tử che mặt, đội một chiếc mũ rộng vành che khuất gần hết khuôn mặt, chỉ lộ một đôi mắt hoa lê hơi hếch tự nhiên, nhìn chằm chằm vào nữ tử bước ra từ phủ Trấn Quốc công.

Nàng đứng rất cao, từ góc độ của nàng nhìn xuống, Thẩm Tinh Ngữ chỉ bé như một con kiến.

Sau lưng nàng, ám vệ thân thủ khoẻ mạnh đứng ở hai bên, ẩn trong đêm tối, tiếng thở cũng bị đè nén lại rất thấp, gần như hoà lẫn vào màn đêm, giống như ma quỷ không dấu vết.