Cách Hộ bộ một con phố có một trà lâu yên tĩnh và trang nhã, rất thích hợp để nói chuyện. Thẩm Tinh Ngữ và Duệ bối tử đi vào, bao một sương phòng.
“Xảy ra chuyện gì?” Duệ bối tử thấy Thẩm Tinh Ngữ hốt hoảng, hỏi trước.
“Rất kỳ quái, đường đường tam phẩm Thôi thị lang lại coi ta như thượng khách, không bắt ta quỳ lạy, còn dùng trà thượng hạng giá trăm lượng mông đỉnh cam lộ để mời ta. Thư Nhàn nửa đêm hôm qua chạy tới hỏi ta, nếu hắn nguyện ý mang tám kiệu đến đón, ta có quay về hay không. Sáng sớm nay đồ ăn sáng có tuyết yến, thượng phẩm tiến cống, ngươi hôm qua cũng có bộ dạng muốn nói nhưng lại thôi. Các người đều có dáng vẻ rất kỳ quái”
Thẩm Tinh Ngữ vấp váp nói lại cảm giác của mình: “Các ngươi đang có gì muốn gạt ta?”
Duệ bối tử do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nói cho Thẩm Tinh Ngữ: “Đêm hôm trước, Cố đại nhân tìm đến phủ ta, mang tịch khế ta làm cho mấy người tới”
Mặc dù trong lòng đã có mơ hồ suy đoán từ trước, nhưng hôm nay nghe khẳng định như vậy, Thẩm Tinh Ngữ vẫn hốt hoảng, khuôn mặt phấn hồng cũng trở nên tái nhợt.
Cuộc sống chung của bọn họ trước kia quá mức khó chịu, quyền thế của hắn chỉ cho nàng sự sỉ nhục và lạnh lùng.
Lần gặp nhau cuối cùng, khi mà nàng sinh tử còn chưa biết, núp dưới ao sen, nghe giọng hắn lạnh như băng nói: “Ta có thể chặt đứt chân nàng…”
Nếu nói lúc ban đầu trốn đi chỉ vì đã chết tâm, thì chính những lời này là ác mộng của nàng, nàng sợ phải gặp hắn.
Giai đoạn ban đầu, khi khắp nơi đều bị truy đuổi, lục tìm, nàng rất sợ, vô số lần gặp ác mộng, đều là bị hắn bắt, bị đánh gãy chân.
Hắn không phải đã có niềm vui mới sao? Vì sao còn tới tìm mình?
Sao ba năm vừa rồi náo động như vậy lại không tìm được, hôm nay không tìm nữa thì tự nhiên bị hắn bắt?
Thẩm Tinh Ngữ thấy nghẹn ứ ở cổ, trong mắt là sâu đậm ấm ức cùng sợ hãi.
Liệu hắn có trói, khoá nàng lại không?
Nàng cố gắng kiềm chế, nhưng đầu ngón tay vẫn run rẩy trắng bệch.
Trong lúc đang hoang mang bất an, một ly trà được nhét vào tay nàng, độ nóng của ly nước khiến tay nàng ấm dần lên, máu chậm rãi chảy về, nghe thanh âm dịu dàng của Duệ bối tử: “Đừng lo lắng,
“Quá khứ khổ sở như vậy nàng còn qua được, tất cả những gì nàng có hôm nay là do chính nàng cố gắng, không có gì là có lỗi với hắn cả.
“Nàng không thẹn với lương tâm”
Thẩm Tinh Ngữ vô thức nắm chặt cái ly đưa lên miệng, bên ngoài có tiếng tiểu nhị gõ cửa: “Khách quý, có người mời trà cho ngài”
Thẩm Tinh Ngữ quay đầu nhìn, ngoài vách hiện lên bóng tiểu nhị đang khom người, không nhìn rõ mặt.
Trái tim Thẩm Tinh Ngữ lại co thắt, vừa mới tới đã có người mời trà, là ai mời trà?
Duệ bối tử hô một tiếng “Vào đi”, tiểu nhị đẩy cửa đi vào, đứng trước mặt Thẩm Tinh Ngữ.
Trên chiếc khay màu đen đặt một chiếc lò nhỏ, bên trên có ấm trà, ly bạch ngọc, còn có một bông sơn trà trắng muốt.
Tiểu nhị nhanh nhẹn đặt trà trước mặt Thẩm Tinh Ngữ, cung kính nói: “Quý nhân để ngài từ từ dùng”
Khói trắng thanh đạm như sương, những chiếc lá xanh non bồng bềnh trong ly, là mông đỉnh cam lộ, bông hoa sơn trà lớn chừng bằng miệng chiếc chén, cánh hoa trắng tinh khiết như tuyết, hương trong veo, phía trên vẫn còn những giọt sương.
Thẩm Tinh Ngữ đứng dậy, liếc mắt nhìn xung quanh, hành lang vắng lặng sâu và dài, mờ tối, không có người, có lẽ Cố Tu đâng ở một phòng bao sương nào đó, hoặc đã có thể đi theo nàng từ chỗ Hộ bộ.
“Bối tử, chúng ta đi thôi”
Duệ bối tử không phản đối, đi ra khỏi trà lâu, Thẩm Tinh Ngữ đã suy nghĩ thông suốt:
“Duệ bối tử, có thể ta phải rời khỏi nơi này, A Điều giao cho ngươi, chờ ta thu xếp ổn thoả, ta sẽ tới đón nàng”
Chân mày Duệ bối tử nhíu lại, mới sống được vài năm yên ổn, mất bao nhiêu tinh lực mới có được ngày hôm nay.
Nếu đi đến nơi khác, chẳng phải lại bắt đầu từ đầu sao?
“Nàng cũng đừng quá lo lắng,
“Đêm đó ta với hắn có nói qua, hắn sẽ không làm tổn thương nàng nữa”
Thẩm Tinh Ngữ chỉ muốn cách Cố Tu thật xa, nói: “Bối tử không cần lo âu, ta có tiền, cũng có năng lực kiếm tiền, sẽ không quay về cuộc sống như cũ.
“Ta chỉ muốn một cuộc sống yên ổn.
“Ngài hãy coi như chưa từng biết đến chuyện này”
- --
Một hớp trà cũng không đụng, hoa vẫn nằm trên đĩa, hắn đặt vào như thế nào, bây giờ vẫn nguyên xi như vậy.
Ánh mắt Cố Tu dừng ở trên khay, chớp mắt một cái, cầm bông hoa đưa lên mũi.
Đất không muốn.
Trà không uống.
Ngay cả hoa cũng không cần.
Chỉ cần là đồ hắn đưa, nàng đều không muốn?
Hắn cẩn thận để bông hoa vào trong ngực, nâng ly trà lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Mùi trà mang hương cam mát lạnh, hắn uống vào lại thấy đắng.
Hắn mang một bụng đầy tâm sự, cưỡi ngựa về phủ Trấn Quốc công, kêu Lục Kiều mang ra một bình hoa miệng rộng, thả đoá sơn trà vào trong đó, bàn tay thò vào trong nước nâng đoá hoa, phiến lá lấp lánh, mặt nước trong vắt phản chiếu đôi mắt hắn.
Hắn thực ra đã đoán được.
Hắn cùng hoa này, đều bị nàng vứt bỏ.
Không muốn liếc nhìn dù chỉ một cái.
Tiểu tỳ tới bẩm báo, nói Viên đại nhân tới. Lục Kiều lướt mắt qua, nhìn bóng dáng từ trước đến giờ luôn xoay quanh những xảo trá trong triều đình, tay chỉ cầm kiếm, giờ phút này lại đang vốc nước tưới lên cánh hoa, những giọt nước theo cánh hoa lăn xuống, cứ làm đi làm lại cái việc đơn điệu và vô nghĩa này.
Lục Kiều mím môi, bước vào bẩm báo: “Gia, Viên đại nhân tới”
“Mời vào trong sảnh”
Viên Tâm tận mắt thấy ba năm đó Cố Tu là như thế nào, vẫn nghĩ đêm đó thẩm vấn Thư Nhàn xong, hắn đến nhà Thẩm Tinh Ngữ, cùng giai nhân nối lại tiền duyên. Hắn nghĩ hai ngày nay Cố Tu không đến nha môn là do phu thê tiểu biệt thắng tân hôn, không ngờ từ chỗ Thôi thị lang mới biết, hắn đến tận bây giờ còn chưa gặp được mặt Thẩm Tinh Ngữ!
Hắn nhìn thấy đáy mắt Cố Tu đầy tia máu, chau mày lại: “Đại nhân vẫn chưa đón người về à?”
Một mình ở chỗ này chịu khổ, không phải là bị ngu à?
Cố Tu sao lại không muốn đón người về chứ, hắn còn hận đêm đó không mang được người về đặt ở trên giường mà ôm chặt lại.
Hắn đã sớm chịu đựng đủ cuộc sống một mình này rồi!
Hắn muốn gặp nàng, muốn cùng nàng trò chuyện, hắn muốn nàng đến phát điên.
Thế nhưng ngay cả hoa, nàng cũng không muốn đưa cho phủ Trấn Quốc công.
Với tính cách của nàng, hôm nay có gặp, nàng cũng sẽ chỉ nói một câu: “Ta không muốn”
Hắn không muốn nghe thêm câu đó nữa.
Ho khan một tiếng: “Có chuyện gì ở triều đình à?”
Viên Tâm trình bày, Cố Tu hơi suy nghĩ một chút rồi chỉ cho hắn cách làm.
Viên Tâm với Cố Tu nửa là thuộc hạ, nửa là huynh đệ, không kiêng kỵ gì, nói tiếp: “Đại nhân nên sớm đón người về, cứ để ở bên ngoài là như thế nào? Người ở trong phủ mới có cơ hội tiếp xúc, tiếp xúc mới có cơ hội, ngài thấy có đúng không?”
Cố Tu bóp bóp mi tâm: “Ta muốn nàng cam tâm tình nguyện quay trở lại”
Viên Tâm: “Vậy nếu nàng không cam tâm tình nguyện thì sao?
“Chẳng lẽ ngài cứ để mặc cho nàng ở ngoài?”
“Dĩ nhiên là không”, Cố Tu nhếch lên đôi môi mỏng, ánh mắt điên cuồng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác: "Cho dù nàng có hóa thành tro bụi, cũng chỉ có thể chôn ở trên mộ phần Cố gia của ta."
Nàng tạm thời không muốn quay về, hắn có thể kiên nhẫn chiều chuộng, để cho nàng chơi nhiều hơn một chút.
Nhưng chắc chắn vẫn phải thuộc về hắn.
“Song Thuỵ, đem Lục Kiều cùng những đồ thiếu phu nhân thường dùng qua đó.
“Lấy những đồ tốt nhất trong kho mang qua”
Viên Tâm trợn mắt, đại nhân nhà hắn trước giờ không dông dài, sao chuyện này lại có vẻ kinh sợ như vậy?
"Nữ nhân này vừa đi ra ngoài, trong lòng đã buông thả, người cưỡng ép đem nàng mang về, nhốt ở trong viện, nữ nhân yếu đuối làm sao có thể chạy trốn?
“Bây giờ nàng không muốn có quan hệ gì, đón về trong phủ rồi từ từ dỗ dành, mỗi ngày một ít, dần dần sẽ trở thành tình nguyện”
Cố Tu đã nhìn qua sự quật cường của Thẩm Tinh Ngữ, không muốn làm tổn thương nàng, khoát tay: “Ta không muốn ép buộc nàng.
“Ngươi đừng nói nữa, đi làm việc đi”
Song Thuỵ đích thân đi Trân bảo các chọn đồ, hai người cùng đi ra khỏi phủ Trấn Quốc công.
“Gia của chúng ta có lẽ quá cưng chiều phu nhân”, Song Thuỵ nói: “Ta chưa từng thấy qua có ai khiến cho gia khổ não như vậy”
Viên Tâm chắp tay sau lưng, nói theo: “Đúng vậy, ta là nam nhân nhìn còn cảm động, nữ nhân này tâm địa đủ sắt đá”
Song Thuỵ cũng rất đồng cảm: “Đại nhân chúng ta dễ dàng sao? Tốn bao nhiêu tâm tư mới tìm được người trở về, ba năm bao nhiêu là khổ sở.
“Hôm trước Bạch đại phu vừa đưa thuốc chữa tim quặn thắt, hôm nay đã hết rồi”
Trong mắt hắn là sự lo lắng sâu sắc: “Sao có thể cứ tiếp tục như vậy được”
Hắn thở dài nói: “Trước đây thiếu phu nhân thích gia của chúng ta như vậy, sao bây giờ lòng dạ lại độc ác như thế, ba năm bặt vô âm tín”
Viên Tâm dừng chân, xoay người nhìn, Cố Tu đứng dưới tàng cây hải đường, bộ bạch y hắt sáng lên khuôn mặt căng cứng của hắn, tái nhợt như một bông tuyết.
Hắn biết Cố Tu trên triều đình đầy khí phách, có thể không cần suy nghĩ mà khiến tường đá cũng thành tro bụi, dù là đế vương, hắn cũng có thể ngược lại gây khó dễ.
Ai thấy hắn đều phải cung cung kính kính một câu: “Cố đại nhân”
Sao lại có thể chỉ vì một nữ nhân mà khiến rối ruột rối gan, khổ sở đến như vậy?
“… Thôi, để ta làm kẻ ác”
Song Thuỵ không hiểu sao câu chuyện lại biến đổi nhanh như vậy: “Cái gì mà kẻ ác?”
Viên Tâm nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn: “Ngươi cứ chờ thế tử phi trở lại, hoà hợp với đại nhân như ban đầu đi”
- --
Trong sân vườn, Thư Nhàn cụp mi xuống, tay trái cầm một cái máng đá nhỏ, trong máng có những cánh hoa mẫu đơn, tay phải cầm một chiếc chày, ánh mắt lơ đãng nhìn xuống đất, chân mày khẽ nhíu lại, nhìn đúng là kiểu có tâm sự.
Thẩm Tinh Ngữ thầm nghĩ mình không cẩn thận, trước không phát hiện ra điều này, nhẹ bước chân đi tới, nghiêng người hỏi: “Hắn tới tìm ngươi à?”
Cái chày trong tay rơi xuống, đập vào ngón cái, Thư Nhàn nhảy lên kêu đau, vẫy tay hồi lâu mới thấy bớt đau:
“Ngươi nói ai?”
Thẩm Tinh Ngữ liếc nàng: “Còn giả bộ với ta
“Ta thấy tay ngươi bị đập như vậy là còn nhẹ”
Thư Nhàn ngượng ngùng: “Ngươi biết rồi à?
“Cố đại nhân gặp ngươi rồi à?”
Thẩm Tinh Ngữ căng mặt lên: “Ngươi nói những gì mình biết đi”
“Ta không phải cố ý muốn lừa gạt ngươi”, Thư Nhàn nói: “Là Cố đại nhân không để cho ta nói, ngươi không biết, đêm hôm trước sau khi chúng ta uống rượu, ngươi lên lầu còn ta bị một thanh đao kề vào cổ”
“Thanh đao có dài không?”
“Đừng có chú ý cái đó, bọn họ cho rằng chúng ta thật sự là phu thê, ta bị bắt đến Đại Lý tự, quan gia kia cầm thụ hình bằng sắt nung đến thẩm vấn ta”
Nàng có chút áy náy: “Ta sợ đau, cho nên đã khai ra”
Thẩm Tinh Ngữ hoàn toàn không biết Thư Nhàn còn bị kinh động đến như vậy, nhưng nghĩ đến tính tình của Cố Tu, đúng là chuyện hắn có thể làm: “Ta cũng không trách ngươi,
“Nói cho cùng vẫn là ta làm liên luỵ ngươi.
“Nếu không có ta thì ngươi đã tốt rồi”
Thư Nhàn: “Ngươi định thế nào? Phải đi nữa à?”
Thẩm Tinh Ngữ lắc đầu: “Không biết”
"Nhưng là trứng chọi đá," Thư Nhàn cảm giác sâu sắc mình chỉ là con kiến, hoặc là bông hoa gì đó, mà người ở địa vị cao kia chỉ cần duỗi tay là bẻ gãy được nàng: “Ngươi định làm thế nào?
"Chúng ta có thể làm gì?"
Ánh mắt Thẩm Tinh Ngữ dừng trên đoá hoa, trong đôi mắt hoa đào của nàng hiện lên một màu đen u ám... nàng cũng chỉ có thể bỏ trốn.
“Chủ nhân, có người tới trước cửa, tự xưng là phủ Trấn Quốc công, còn nói…” người gác cửa có chút khó tin: “Nói là tỳ tử của ngài, tên Lục Kiều, còn mang theo rất nhiều thứ, mười mấy rương hòm”
Cố Tu bao nhiêu lần lật tung Thượng kinh lên để tìm Thẩm Tinh Ngữ, đã bị đồn đại thành bao nhiêu phiên bản, ai mà chưa từng nghe qua chuyện tình của Lộc đỉnh công cùng thê tử còn hơn cả thoại bản.
Người giữ cửa đến lúc này vẫn chưa thể tiêu hoá được hết tin tức, chẳng lẽ chủ nhân của bọn họ chính là vị thê tử mà nhất đẳng Lộc đỉnh công đào ba thước đất tìm thật lâu đấy sao?
Thẩm Tinh Ngữ ngơ ngẩn, hắn có ý gì?
Nàng hao tổn biết bao tâm tư để tạo nên cái chết của mình, nàng khó có thể tưởng tượng, nếu Thịnh Như Nguyệt biết… nàng không biết mình có còn mạng để sống không.
“Ngươi đi nói, bảo các nàng đó nhầm người rồi, nói các nàng về”, nàng lãnh đạm trả lời.
“Hiểu chưa?” thấy giữ cửa ngơ người, Thẩm Tinh Ngữ nhấn mạnh.
“Biết, vậy nô đi trả lời”
Người giữ cửa quay ra, đem lời của Thẩm Tinh Ngữ nói lại, Lục Kiều nhận được lệnh là chỉ ở bên này phục vụ Thẩm Tinh Ngữ, lúc nào Thẩm Tinh Ngữ trở về mới được về, thế nên đương nhiên không chịu.
Nàng chuẩn bị trường kỳ kháng chiến: “Ngươi đi nói cho thiếu phu nhân, gia đã đuổi ta đi, nô đã cùng đường, ở đây chờ nàng, bao giờ thiếu phu nhân gặp ta mới thôi”
Ban đêm, Viên Tâm đi tới, từ xa đã thấy Lục Kiều, hai gã sai vặt cùng mười mấy rương hòm xếp trước cửa, hừ lạnh một tiếng.
Kẻ ác này, hôm nay hắn quyết định làm vai này rồi!
Thẩm Tinh Ngữ đã sớm thu thập xong y phục, mang theo ngân phiếu, nhắm mắt nằm trên giường nghỉ ngơi một chút, định nửa đêm sẽ bỏ trốn, chợt nghe tiếng phá cửa thô bạo.
“Phu nhân, một là ngài tự mình đi ra, hai là ta trói ngài đi Đại Lý tự!”
Hèn hạ!
Thẩm Tinh Ngữ nghiến chặt răng!
Nàng tìm trong ngăn kéo một cái muỗng nhỏ dài bằng ngón tay cái, cài vào bắp chân, thả váy xuống, bên ngoài không nhìn thấy.
Mở cửa đi ra, Viên Tâm cầm trong tay một sợi dây thừng dày dài bằng ngón tay cái, khóe môi nở nụ cười giễu cợt: “Phu nhân, đắc tội”
Thẩm Tinh Ngữ lảo đảo lùi lại, sắc mặt tái nhợt, Cố Tu thật sự muốn nhốt nàng như súc sinh sao?
Cố Tu hoàn toàn không biết những chuyện này, Viên Tâm nói Dương Văn Hưng chiều tối nay bồi Cố Tu uống rượu.
“Nhất tuý giải thiên sầu,
“Đại nhân, đây là rượu hoa điêu tốt nhất, đã hạ thổ năm mươi năm, vị cam thuần khiết, uống rượu này đảm bảo tối nay ngài ngủ không phải lo lắng gì, một giấc đến sáng”
Bình rượu màu đen nằm trong lòng bàn tay, Cố Tu rũ mắt xuống, ngủ một giấc đến sáng?
Ba năm nay, hắn mỗi đêm đều nằm mơ thấy nàng.
Say rượu thì trong mộng cũng giống thật hơn, hắn như cảm nhận được nhiệt độ trên môi nàng.
Hắn không còn nhớ mùi vị nàng gối đầu lên tay là như thế nào.
Bật tung nắp rượu, ngửa cổ, rượu mát lạnh cay xé họng hắn cũng không có cảm giác.
Không cay bằng trong lòng hắn.
Uống ba chai rượu, hắn run rẩy lảo đảo quay về Triêu Huy viện, nơi này ngày đêm đều có mùi hương của nàng, mùi vị của riêng nàng.