”A Điều, đã lâu không gặp”
A Điều đang thả diều trong sân, nghe tiếng nói thì quay lại nhìn.
Một hàng cung nữ màu hồng cầm khay trên tay chậm rãi đi vào trong sân, tới bình phong thì dừng lại, chia thành hai hàng, ánh mắt cung kính cúi xuống đất. Thịnh Như Nguyệt chậm rãi từ giữa đi ra, bộ phục trang thêu chỉ vàng như khói mây dập dờn, chiếc trâm phượng chín đuôi gắn phỉ thuý toả sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
A Điều buông tay, điều khiển dây diều rơi trên mặt đất, cuộn chỉ lăn mãi cho đến khi hết dây.
Cách một khoảng sân, A Điều đứng im không nhúc nhích, nhìn Thịnh Như Nguyệt.
Thịnh Như Nguyệt phe phẩy cây quạt chậm rãi đi ra, gấu váy thêu hoa sang trọng hoa lệ, đôi giày gắn những viên ngọc trai to như trứng chim bồ câu, dừng trước mặt A Điều, nhìn A Điều từ trên xuống dưới, cười nói: “Xem ra biểu ca chiếu cố ngươi rất tốt, A Điều của chúng ta mặc y phục này vào, khí chất không thua Tứ cô nương, rất giống đại gia khuê tú”
A Điều mím chặt môi, bàn tay trong ống tay áo lo lắng siết chặt.
“A Điều, những lễ vật này ta mang cho ngươi, ngươi nhìn qua xem có thích không?”
Châu báu, đồ trang sức, xiêm y các loại đủ cả.
A Điều cẩn trọng lắc đầu, ý là không cần.
Thịnh Như Nguyệt coi như nàng nói thích, quay đầu phân phó cung nga: “Đem những thứ tốt nhất này vào phòng cô nương đi”
Lại dắt tay A Điều: “Chúng ta ra ngoài đi dạo nói chuyện một chút”
Bị Thịnh Như Nguyệt nắm tay chặt cứng, A Điều cựa ra không được, yên lặng để Thịnh Như Nguyệt dắt ra bên ngoài.
Thịnh Như Nguyệt phân phó hạ nhân không được đi theo, hai người chậm rãi thưởng thức phong cảnh, một đường đi đến thuỷ tạ.
“A Điều, ngươi có trách ta hay không?” Thịnh Như Nguyệt đứng ở bên hồ, nhìn sóng nước dao động trên mặt hồ.
A Điều cứng người, lắc đầu:
“Không có,
“Nếu như không phải là ngươi, có lẽ hôm đó ta đã chết rồi”
Mỗi người đều có một cách nhìn của mình.
Từ góc nhìn của A Điều, vụ việc này sẽ là, ngày đó A Điều uống trà trong sân của Thịnh Như Nguyệt, lúc về đi được nửa đường thì hôn mê bất tỉnh. Lúc tỉnh lại thấy đang ở trong một căn phòng xa lạ, trong phòng đó còn có Thái tử.
Khi đó, nàng đã nghĩ rằng mình sẽ bị ngược đãi đến chết.
Ở lúc nàng cảm thấy không thể chịu nổi nữa, Thịnh Như Nguyệt đạp cửa xông tới, nghiêm khắc đối lập với Thái tử, nói Cố Tu cùng Thẩm Tinh Ngữ đang đào ba thước đất trong phủ để tìm, không tìm được người sẽ không dừng, kiểu gì cũng tìm được chỗ của Thái tử, lúc đó nàng tình nguyện cùng Thái tử lấy mạng đổi mạng.
Sau khi đàm phán xong, đưa được A Điều ra, Thịnh Như Nguyệt mới nói với nàng:
Thái tử đã sớm thèm muốn vẻ xinh đẹp của Thẩm Tinh Ngữ, lại cố kỵ quyền thế của Cố Tu nên không dám trắng trợn, vì vậy lần đó nàng mới cùng Cố Tân Ninh thay phu thê Cố Tu đi dự yến hội ở Đông cung, hắn đã bắt cóc nàng, coi nàng là thế thân của Thẩm Tinh Ngữ.
Sau chuyện đó, nàng bị Thái tử uy hiếp, buộc phải phục vụ hắn.
Nàng vẫn là chịu thay cho Thẩm Tinh Ngữ.
Nàng sở dĩ bò lên Cửu hoàng tử là để tìm chỗ dựa cho mình, cũng là tìm chỗ dựa trong tương lai cho phủ Trấn Quốc công. Nếu Thái tử leo được lên ngôi hoàng đế, cuộc sống của bọn họ sẽ không tốt một chút nào, vì thế phải hạ gục Thái tử.
Nàng bị Thái tử nắm thóp, sắp đặt người giám thị bên cạnh, Thái tử hình như phát hiện A Điều và Thẩm Tinh Ngữ dáng dấp giống nhau, lén động tay chân vào nước trà làm cho A Điều hôn mê, sau đó mang nàng ra khỏi phủ.
Thịnh Như Nguyệt giải thích rõ ràng mọi chuyện, còn nói rõ về quyền lực của Thái tử:
“Ngươi suy nghĩ một chút về quyền thế trong tay Thái tử, lần trước ta, biểu ca, biểu tẩu, Cửu hoàng tử thiếu chút nữa đã bị giết chết, chúng ta bây giờ chưa phải là đối thủ của Thái tử.
“Tẩu tử đã đào ba thước đất trong phủ để tìm ngươi, nếu để nàng biết rõ chân tướng, nàng sẽ chịu không nổi, liều mạng đi tìm Thái tử thì sẽ như thế nào?
“Nếu Cửu hoàng tử biết ta lừa chàng, ta không còn thân trong sạch, ta phải làm thế nào?
“Ta sẽ bị Cửu hoàng tử coi khinh như chiếc giày rách, phủ Trấn Quốc công sẽ không còn kết minh với Cửu hoàng tử nữa, biểu tẩu quá mức xinh đẹp, nếu biểu ca không còn quyền thế, ngươi cho là hắn có thể bảo vệ biểu tẩu sao?
“A Điều, ta mạo hiểm thân bại danh liệt, bất chấp nguy hiểm mới giữ được một cái mạng của ngươi, mới lôi được ngươi từ trong tay Thái tử ra, ngươi không thể để cho ta mất hết mọi thứ được”
Có như thế, A Điều mới cắn răng nuốt mọi chuyện này xuống, phối hợp cùng Thịnh Như Nguyệt diễn màn kịch kia.
Thẩm Tinh Ngữ càng nói rằng sẽ bỏ lại mọi thứ vì nàng, liều mạng cùng người nọ, A Điều lại càng không dám nói ra sự thật.
Không có quyền thế chống lưng, bản thân nàng không tự bảo vệ được mình, nói gì mà tìm Thái tử, là Thái tử cao cao tại thượng.
Nàng tình nguyện một mình chịu đựng chuyện này.
Việc A Điều hoàn toàn tin tưởng Thịnh Như Nguyệt là rất bình thường, bởi vì trong cả câu chuyện, Thịnh Như Nguyệt thể hiện hoàn toàn sạch sẽ, trà có thuốc mê là do người của Thái tử làm, chính mắt nàng nhìn thấy Thịnh Như Nguyệt một bên xé rách mặt Thái tử để cứu nàng ra, một bên là chính nàng cũng bị như vậy, cũng bị Thái tử hãm hại.
Thêm nữa, khi đó nàng ta đã có hôn sự giữa phủ Trấn Quốc công và Cửu hoàng tử, A Điều lại càng không nói, không muốn huỷ nàng thêm một lần nữa.
Thịnh Như Nguyệt đặt tay lên vai nàng: “Cửu hoàng tử đối với ta rất tốt, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ hạ gục Thái tử, trả thù cho ngươi, cũng chính là trả thù cho chính ta”
A Điều gật đầu một cái, nàng có thể nhìn ra, hôm nay Thịnh Như Nguyệt bộ dạng rất rất tốt.
Một trận gió thu nổi lên, A Điều vén lại tóc mai, Thịnh Như Nguyệt vuốt sợi tóc sau lưng nàng, chậm rãi nói: “Sau này hạ gục Thái tử, Cửu hoàng tử sẽ trở thành Thái tử, chờ ta thành Thái tử phi, thậm chí sau này còn làm Hoàng hậu, ta nhất định sẽ phong thưởng thật tốt cho ngươi, cũng để cho phủ Trấn Quốc công trở thành thế gia đứng đầu Thượng kinh.
“Bí mật này của ta, ngươi nhất định phải thay ta giữ kín, ngươi hiểu không?”
A Điều nhìn vào mắt Thịnh Như Nguyệt, trong con ngươi màu nâu đó là dã tâm vì bị ép buộc, mơ hồ còn có một loại uy hiếp.
Nàng đã không còn là tiểu thư đơn độc dựa vào phủ Trấn Quốc công như trước đây.
A Điều cảm thấy nàng suy nghĩ nhiều, mím môi, làm thủ ngữ: “Ta không nói với bất kỳ ai,
“Tiểu thư cũng không nói.
“Đời này sẽ không nói với bất kỳ người nào.
“Ngươi yên tâm”
Thịnh Như Nguyệt hài lòng vỗ vai nàng, lại ngờ vực hỏi: “Biểu tẩu đến giờ vẫn không rõ tung tích, biểu ca một mực tìm nàng, thật giống như kiên trì tin rằng nàng còn sống, ngươi cảm thấy biểu tẩu vẫn còn sao?”
A Điều nắm chặt tay trong ống tay áo, nếu cô nương nhà nàng đã không muốn dính vào phủ Trấn Quốc công nữa thì cũng sẽ không liên quan, lắc đầu: “Ta không biết”
Thịnh Như Nguyệt: “Nàng không liên lạc với ngươi à?”
A Điều lại lắc đầu: “Không có”
- --
Dưới sự cố gắng của Cửu hoàng tử, ngày hôm đó cực phẩm phượng hoàng chấn vũ cúc yến cuối cùng cũng mời được Cố đại nhân tôn quý.
Tào thị biết Cố Tu tới, đã cùng Cố Tân Ninh tới phủ Cửu hoàng tử từ sớm.
Thịnh Như Nguyệt tự mình ra nghênh tiếp, cười một tiếng, kéo cánh tay Tào thị: “Di mẫu, Tân Ninh, mọi người tới rồi”
“Biểu tỷ”, Cố Tân Ninh hai mắt mở to, hâm mộ nhìn Thịnh Như Nguyệt: “Tỷ quá là xinh đẹp đi!”
Nàng cười hì hì đi vòng quanh Thịnh Như Nguyệt ba vòng:
“Đẹp!
“Đẹp!
“Thật là đẹp nha!”
Liên tiếp nói ba từ “đẹp”
Tào thị vỗ mông Cố Tân Ninh một cái: “Chững chạc một chút, lễ nghĩa không thể bỏ, đây là Cửu hoàng tử phi, nếu để người ngoài nhìn thấy lại nói Cố gia chúng ta không biết lễ phép”
Vừa nói, Tào thị vừa cúi người làm một cái lễ thần phụ với Thịnh Như Nguyệt.
Cố Tân Ninh le lưỡi, cũng làm lễ theo Tào thị, Thịnh Như Nguyệt đỡ cánh tay Tào thị: “Di mẫu, ngài đừng như vậy với ta”
“Được”
Lúc này Tào thị mới có thời gian nghiêm túc quan sát Thịnh Như Nguyệt, quyền thế quả nhiên bồi bổ người, Thịnh Như Nguyệt từ trong ra ngoài đều lộ ra khí tức tôn quý. Tuy không phải là nữ nhi ruột thịt của Tào thị, nhưng cũng là một tay bà nuôi lớn, thấy nàng hôm nay giàu sang như vậy, tương lai có khả năng trở nên tôn quý đệ nhất thiên hạ, Tào thị thật sự vui thích, nhìn Thịnh Như Nguyệt thế nào cũng thấy thuận mắt, mặc cho nàng kéo mình, nhìn trái nhìn phải khí sắc của nàng, cười nói:
“Hôm nay thấy con mặt mũi toả sáng như vậy, mọi thứ đều tốt, ta cũng yên tâm”
Thịnh Như Nguyệt: “Di mẫu, ngài yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt cho mình”
Ba người đi vào sảnh, Tào thị uống trà nhưng không ngừng nhìn ra ngoài, Thịnh Như Nguyệt hiểu ý: “Biểu ca sợ là khi yến tiệc bắt đầu thì mới tới”
Nói tới Cố Tu, trong mắt Tào thị đầy vẻ ấm ức, Cố Tu suốt ngày suốt đêm tìm Thẩm Tinh Ngữ khắp nơi, bà đau lòng muốn chết.
Khổ nỗi, Cố Tu không hề nghe lời bà, suy nghĩ một chút nói: “Tìm cũng đã lâu như vậy, cũng nên buông bỏ rồi. Thẩm Tinh Ngữ phúc mỏng, ta không hiểu vì sao hắn lại cứ cố gắng gồng lên như vậy, vẫn nhất định muốn tìm.
“Nếu vẫn còn sống thì đã sớm tìm được rồi”
Thịnh Như Nguyệt cũng thở dài nói: “Ai cũng nói vậy”
Cố Tân Ninh bị phạt trong phật đường đã biết sợ, hôm nay không dám nói bậy bạ, chỉ ngồi ăn bánh uống trà, không nói một câu nào.
Tào thị nói: “Hôm nay hắn chịu tới, là vì còn nghe lời Cửu hoàng tử, con cùng Cửu hoàng tử nói thêm một chút, để điện hạ khuyên bảo hắn thêm”
“Ta làm bữa tiệc này chính là vì biểu ca”, Thịnh Như Nguyệt vỗ bàn tay Tào thị, trấn an: “Di mẫu yên tâm, biểu ca chính là ca ca ruột của ta”
“Ta cũng biết”, Tào thị cảm động, trong mắt loáng nước: “Ta cũng biết, ngươi luôn là đứa trẻ tốt nhất”
Thịnh Như Nguyệt móc khăn tay ra cho Tào thị lau nước mắt: “Di mẫu, ngài cũng như mẫu thân ruột của ta vậy, còn khách khí với ta làm gì”
Nhìn người trong tương lai có thể làm quốc mẫu, đối với mình vẫn hiếu thuận như trước, Tào thị tiếc hận than một tiếng: “Nếu nàng ta hiểu chuyện bằng một nửa con, chúng ta cần gì phải đi du thuyền…”, nếu không đi du thuyền, sẽ không gặp phải chuyện bất ngờ kia.
“Nàng ta” trong miệng Tào thị, đương nhiên là chỉ Thẩm Tinh Ngữ.
Thịnh Như Nguyệt: “Người chết là lớn nhất, đừng nhắc đến tẩu tử nữa, mọi chuyện đều đã qua”
Gần tới lúc mở tiệc, Cố Tu mới lững thững đến, Tào thị liền bị hút theo, nhi tử đã gầy đi rất nhiều.
“Sao lại gầy đi nhiều như vậy?”
Cố Tu thản nhiên nhìn Tào thị một cái: “Không sao”
Trong lòng Tào thị đau nhói: “Chuyện đã qua lâu như vậy, con cũng nên buông xuống”
“Mẫu thân, nếu không có việc gì thì vào tiệc đi, mở tiệc rồi”, Cố Tu nói xong quay người đi.
Tào thị vừa tức giận vừa đau lòng, nhưng bà hiểu, bà không quản được đứa con này, chỉ dặn dò: “Uống ít thôi”
Cố Tu không lên tiếng, cũng không quay đầu, không biết có nghe lọt chữ nào không, Tào thị hoài nghi hắn căn bản không nghe, nhất thời lại giận đến đau cả ngực.
Qua ba tuần rượu, Đan Quế gặp Cố Tu trong vườn.
Đan Quế áy náy nói: “Ta chưa làm được việc mà thế tử gia nhờ, Cửu hoàng tử cơ hồ hàng đêm đều thịnh sủng hoàng tử phi, không tới lượt ta”
Cố Tu đứng dưới tán cây ngân hạnh, chắp tay sau lưng hỏi: “Nàng ta có làm khó ngươi không?”
“Không có”, Đan Quế nói: “Hoàng tử phi rất hiền huệ, đối với ta cũng rất chiếu cố, xiêm áo, đồ trang sức đến các loại châu báu, bổng lộc, ăn uống đều chiếu cố”, chiếu cố đến mức nếu nàng có một chút tâm tư ghen tị sẽ tự cảm thấy mình ác độc.
Cố Tu nói: “Theo ngươi thấy, Như Nguyệt không có một chút kỳ lạ nào à?
“Ý ta là nói đến thiếu phu nhân”
Đan Quế nghiêm túc suy nghĩ một chút: “Không có,
“Hoàng tử phi trước kia cùng thiếu phu nhân quan hệ không tệ, bây giờ vẫn thường nhớ tới.
“Nàng tựa hồ rất áy náy, cũng không tức giận với ngài.
“Có một lần hoàng tử phi say rượu, nói với ta, ta là do ngài sai khiến, lại là tỳ nữ của thiếu phu nhân, nàng thiếu thiếu phu nhân một cái mạng, đối với ta tốt thế nào cũng là điều nàng nên làm, chỉ muốn ta sống thật tốt”
Cố Tu phất tay một cái cho Đan Quế rời đi, một mình đứng dưới tàng cây ngân hạnh. Đã lập đông, lá cây khô héo rụng lả tả.
Đan Quế đi được một đoạn, quay đầu lại, xuyên qua ánh mặt trời chiếu trên người hắn, dù màu sắc ấm áp nhưng bóng lưng đó lại khiến cho người ta cảm thấy đầy cô tịch.
Cố Tu quả thật gầy đi rất nhiều.
Đan Quế nhớ cuộc sống trước kia ở Triêu Huy viện, Cố Tu mặc dù cũng thường nói năng thận trọng, nhưng khi đó, sự trong trẻo lạnh lùng của hắn rõ ràng không giống với mọi người trong nhà.
Bây giờ, so với trước còn lạnh hơn.
Đan Quế trở lại tiệc rượu, phát hiện không thấy Cố Tân Ninh.
“Hoàng tử phi, Tân Ninh đâu rồi?”
Thịnh Như Nguyệt hai gò má hồng hồng vì say: “Vừa mới say rượu, cung nga đỡ đi nghỉ rồi”
Đan Quế: “Vậy ta đi xem một chút”
Thịnh Như Nguyệt nói: “Ngươi ngồi xuống uống rượu đi, di mẫu mới cho nàng uống canh giải rượu, lúc này chắc đã ngủ rồi”
Đan Quế làm nô tài mười mấy năm, thói quen chăm sóc người khác đã ngấm vào xương: “Ta vẫn nên đi nhìn một chút, dù sao thế tử gia cũng chỉ có một muội muội, tuổi vẫn còn nhỏ”
Thịnh Như Nguyệt: “Vậy ngươi đi đi”
Cung nga đỡ tay Đan Quế, đi đến phòng nghỉ ngơi cho khách nữ, bên trong trống không.
“Người đâu?” nàng hỏi tỳ tử.
Tỳ tử Thịnh Như Nguyệt mặt đầy mờ mịt: “Sao lại thế? Vừa rồi chính ta đỡ tiểu thư vào gian buồng”
Tim Đan Quế đột ngột nhảy lên, một mặt phân phó cung nga bên người tìm Thịnh Như Nguyệt để nói mọi người đi tìm, tự mình chạy vào vườn, quả nhiên Cố Tu vẫn ở đó: “Thế tử gia, không thấy Tứ tiểu thư”
Cố Tu: “Sao lại không thấy?”
Đan Quế: “Ta quay lại, thấy nói là nàng say rượu đã được đỡ đi sương phòng, nhưng trong phòng không có người”
Nàng ôm ngực: “Ta thấy trong lòng rất loạn, sợ là có chuyện gì”
Cố Tu xoay người tìm khu phòng khách ở phía nam, phủ Cửu hoàng tử vốn rộng, phòng khách cũng nhiều, Đan Quế bên kia đẩy cửa từng phòng để tìm. Đến một gian ở khu vực vắng vẻ, Đan Quế vừa đẩy cửa, chợt loé lên một cái bóng ở chỗ cửa sổ, thoáng cái đã biến mất.
Đan Quế hét một tiếng chói tai, đi vào bên trong, Cố Tân Ninh bất ngờ nằm ở trên giường phía sau bình phong, quần áo lăng loạn không chỉnh tề.
Cố Tu nghe tiếng hét bên này liền chạy tới, Đan Quế kéo chăn che Cố Tân Ninh lại, lúc này mới vòng qua bình phong ra ngoài thấy Cố Tu.
“Là Tứ cô nương”, Đan Quế nói.
Cố Tu: “Chuyện như thế nào?”
“Quần áo Tứ cô nương bị tuột xuống một nửa, nếu trễ thêm nửa nén hương nữa sợ là không ổn, hình như có nam nhân định khinh bạc nàng, ta mơ hồ thấy một cái bóng”, Đan Quế do dự một chút nói: “Bóng người kia có chút quen thuộc”
Cố Tu hỏi: “Là ai?”
Đan Quế: “Có thể là ta hoa mắt, tốc độ kia cũng nhanh, nhìn màu sắc quần áo… có chút giống như Thái tử”
Đan Quế vừa nói xong, xa xa, Tào thị nghe tin con gái mất tích đang lo lắng quát tháo, Cố Tu gật đầu một cái, Đan Quế đi ra ngoài dẫn Tào thị vào.
Biết được Cố Tân Ninh thiếu chút nữa bị khinh bạc, Tào thị sợ hãi khóc ầm lên.
Cố Tu tìm kiếm trong phòng một lượt, cuối cùng ánh mắt rơi vào lư hương vừa mới cháy hết.
Bên kia, Thái tử đào thoát được, trong tay áo có một cây chuỷ thủ dí vào eo Thịnh Như Nguyệt: “Thịnh Như Nguyệt, ngươi dám tính toán ta!”
Hắn nhận được tin tức của Thịnh Như Nguyệt đến chỗ này, không nghĩ tới Thịnh Như Nguyệt đã bày sẵn một ván cờ, đốt mê hương kích tình trong phòng từ trước. Bởi vì hương kia không màu không mùi, hắn vô tình hít phải, đến lúc thân thể có phản ứng hắn mới lập tức cảnh giác, vòng qua bình phong đi vào, vén màn lên, quả nhiên bên trong là một nữ tử không mặc quần áo, quan trọng, người đó chính là muội tử của Cố Tu!
Hắn cắn nát môi mới giữ cho mình tỉnh táo, loại thủ đoạn hậu trạch này sẽ có người tới bắt gian, Thái tử không dám tuỳ tiện đi, định mặc y phục đàng hoàng cho Cố Tân Ninh xong mới đi, nhưng bên ngoài có tiếng hô ầm ĩ, hắn vội vàng hốt hoảng mặc qua loa cho nàng rồi nhanh chân chạy trốn.
Cũng không biết có ai nhìn thấy hắn không.
Thịnh Như Nguyệt xoay người, bàn tay cách lớp quần áo nắm cổ tay Thái tử hướng về phía mình, cong môi lên nói: “Ta chính là cài bẫy ngươi.
“Có gan thì ngươi đâm ta đi, bổn hoàng tử phi ngược lại muốn nhìn xem ngươi có thoát được không”
Trong mắt Thịnh Như Nguyệt đều là đoạn tuyệt cùng dữ tợn, Thái tử đột nhiên hiểu, Thịnh Như Nguyệt này thật đúng là không bị hắn uy hiếp nữa.
Hắn chắc chắn giữ mạng của mình, không dám tuỳ tiện cùng nàng lấy mạng đổi mạng.
“Thịnh Như Nguyệt, ngươi có gan đấy!”
Ngón trỏ hắn dùng sức, ấn vào môi nàng: “Vậy chúng ta hãy cùng xem, rốt cuộc ai có thể thắng ai”
Thịnh Như Nguyệt: “Ta chờ”
Thái tử thu đao, nhanh chóng rời đi. Kỳ Vận đi tới, bẩm báo bên tai nàng: “Chuyện không thành, Tứ cô nương không sao, bị Du trắc phi làm hỏng”
Du trắc phi chính là tước hiệu của Đan Quế.
“Nàng ta không sao?
“Nàng ta vậy mà không sao?”
Nàng an bài mọi chuyện kín đáo như vậy, lại bị tên nô tài Đan Quế này phá hỏng.
Thịnh Như Nguyệt giống như thất thần, tự mình lẩm bẩm mấy câu, rồi bình tĩnh lại, nói: “Cũng tốt.
“Cũng tốt”
Kỳ Vận nói: “Hoàng tử phi, bây giờ không phải lúc nói chuyện này, thế tử gia cũng ở bên đó”
Thịnh Như Nguyệt lập tức tỉnh táo, sửa sang lại quần áo đi tới chỗ Cố Tân Ninh:
“Loại cẩu nô tài nào,
“Dám ở tiệc rượu làm chuyện ti tiện này, tra xét!
“Ta nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này, di mẫu, biểu ca, đều là ta quản gia không tốt mới xảy ra chuyện này, ta nhất định tra xét rõ ràng, cho các người một câu trả lời thoả đáng”
Cố Tu chỉ chỉ vào tàn tro còn lại trong lư hương, nhìn chằm chằm vào mặt Thịnh Như Nguyệt: “Ngươi nhìn cái này một chút”
Thịnh Như Nguyệt có vẻ rất là không hiểu: “Đây là cái gì?”
Cố Tu: “Ngươi không biết?”
Thịnh Như Nguyệt: “Là hương, sao ta không biết chứ”
Cố Tu không biết nghĩ tới cái gì: “Không có gì”
Cố Tu quay chân bỏ đi, Thịnh Như Nguyệt phía sau kêu lên: “Biểu ca, ngươi đi đâu?”
Cố Tu không quay đầu, Tào thị trong lòng tức giận: “Chuyện này gọi là gì vậy?
“Thân muội muội thiếu chút nữa xảy ra chuyện, vậy mà hắn không nghe, không hỏi”
- --
"Cố đại nhân"
Cửu hoàng tử nghe được nơi này xảy ra chuyện, vội vàng từ trên bàn khách nam đi tới, nhìn thấy Cố Tu như một cơn gió đi ra ngoài.
“Trong phủ ta có chuyện”
Cố Tu buông lại một câu rồi nhanh chóng lướt qua, Cửu hoàng tử sờ đầu một cái, còn có chuyện gì lớn hơn Cố Tân Ninh?
Cố Tu ra khỏi phủ Cửu hoàng tử, đánh ngựa một đường về phủ Trấn Quốc công, hắn cơ hồ như nhảy xuống ngựa, quẳng dây cương cho hạ nhân, không nói gì, đi vượt qua bình phong, đến thẳng Triêu Huy viện.
A Điều cũng không có ở Triêu Huy viện, biết nàng đang ở trong sân thả diều, hắn lập tức chạy tới, cho tất cả người làm lui xuống.
Cố Tu nhìn chăm chăm vào mắt A Điều: “Ta hỏi ngươi một lần nữa,
“Ngươi và vụ việc kia, cuối cùng có quan hệ gì với biểu cô nương không?”