Nhìn đầu sắt của mũi tên phản chiếu trong mắt, đầu óc Chử tam nương trống rỗng, chân như bị đổ chì đứng bất động tại chỗ, trơ mắt nhìn cơn mưa tên bay tới.
Quãng thời gian này dường như thật dài mà cũng thật ngắn, Chử tam nương thấp hơn Thái tử nửa cái đầu, vì thế, mũi tên vốn ngắm vào tim Thái tử thì lại ghim vào phía trên ngực của nàng ta.
Mũi tên cắm vào ngực, Chử tam nương máy móc cúi đầu, thấy mũi tên xuyên qua cơ thể, máu rỉ ra rồi nhanh chóng lan thành mảng lớn, nhuộm đỏ bộ áo xanh, cảm giác đau đớn cùng sợ hãi bây giờ mới chậm chạp kéo đến.
A!
Đau quá!
Chử tam nương từ từ ngã ngồi xuống.
Hộ vệ của Thái tử lập tức rút đao, một nửa chặn phía trước bảo vệ Thái tử, một nửa đuổi theo thích khách.
Mũi tên đầu tiên không trúng đích, đã mất đi tiên cơ, thích khách trong bóng tối thất thủ đã nhanh nhẹn trốn đi, Thái tử xác định mình đã an toàn, ngồi xổm xuống, Chử tam nương đang ngồi thụp trên mặt đất, gương mặt tái nhợt, trên trán đọng những giọt mồ hôi lớn, đang rên rỉ đau đớn.
“Ngươi sao rồi”
Chử tam nương nghe thấy giọng Thái tử, ngẩng đầu lên, khuôn mặt hắn lúc này trong mắt nàng ta như Tu la địa ngục, hắn vừa kéo mình chắn đỡ mũi tên?
Không phải chưa từng nhìn qua thủ đoạn độc ác của hắn, biết hắn chẳng phải người tốt lành gì, nhưng dù sao cũng đã chung đụng chăn gối rất nhiều lần, nàng ta cho rằng mình ở trong lòng hắn có chút đặc biệt!
Chử tam nương lúc này mới phát hiện, là tự nàng ta cho rằng mình đặc biệt.
Nàng ta cho rằng mình may mắn, vì sự hung bạo của hắn chỉ nhằm vào các nữ tử ở bên cạnh.
Hoá ra, nàng ta cũng chẳng khác gì Thái tử phi hay nữ tử thanh lâu đó, lúc cần, dù là đao hay tên, hắn luôn sẵn sàng lôi nàng ra đỡ thay.
Trong tim nhói đau, nỗi đau lan tràn toàn thân, nhất thời không biết là vì đau lòng hay do tên bắn.
Nàng ta đau đến không nói ra lời, cả người run rẩy, rên rỉ những âm thanh đau đớn theo bản năng, chỉ có đôi mắt trừng trừng phẫn hận nhìn Thái tử.
Thái tử dường như không để ý đến uất hận trong mắt Chử tam nương, hắn giơ tay, hết sức dịu dàng sờ mặt nàng: “Chử tam nương gia phong thanh chính, nữ tử yếu đuối có công dám xả thân vì nghĩa cứu bản thái tử, bản thái tử đương nhiên sẽ vì ngươi thượng thư thỉnh phụ hoàng, ban thưởng lớn cho ngươi!”
Nói xong, Thái tử điện hạ đích thân đưa tay đỡ Chử tam nương: “Cô ôm ngươi đi gặp thái y”
Trong xe ngựa, Thái tử dường như không hề e ngại cả người nàng toàn máu tanh, cho nàng ngồi trên đùi, ôm vào ngực, hai tay không ngừng vuốt ve cánh tay Chử tam nương, cằm gác trên trán, thỉnh thoảng hôn một cái, ôn nhu trấn an:
“Đừng sợ,
“Sẽ không có chuyện gì.
“Cô sẽ không để cho ngươi xảy ra chuyện”
Nam nhân ngoan tâm này thật sự ngoan độc, cần dỗ dành thì cũng thật sự dỗ dành, lúc này giống hệt tuyệt thế phu quân!
Thái tử điện hạ xiết bao tôn quý, trong nháy mắt, tại Đông cung đã tụ tập tất cả thái y dùng danh y, cùng nhau chẩn mạch cho Chử tam nương, rút mũi tên, kê phương thuốc, ngay cả chuyện nhỏ như nấu thuốc cũng không đến tay dược đồng, quan bát phẩm tự cầm quạt đun thuốc.
Suốt quá trình rút mũi tên, người phu quân tốt Thái tử điện hạ vẫn một mực ôm Chử tam nương, tự mình cho nàng uống thuốc, băng bó vết thương.
Chử tam nương đau đớn ngất đi, hắn thân thiết canh giữ ở mép giường, nắm tay nàng.
Các thái y nhìn thấy đều khen: Thái tử điện hạ đau lòng thay cho người ta!
- --
Lúc Thẩm Tinh Ngữ gặp lại Thư Nhàn, vết thương của nàng đã được xử lý, băng bó xong.
Tên ăn trộm và Chử tam nương đều gây náo loạn, thời gian tương đối ngắn nên vết thương của Thư Nhàn khá nhẹ, thảm nhất là A Điều, hôm đó lưng nàng gần như không có chỗ nào lành lặn!
Chỉ cần nàng còn sống, nàng nhất định sẽ giết Thái tử! Thẩm Tinh Ngữ nghĩ.
Mặc dù hôm nay nàng chỉ là một thường dân hèn mọn, Thẩm Tinh Ngữ trong lòng thề, nhất định phải giết chết Thái tử!
Ngực nàng đau nhói, vô cùng tự trách bản thân, nếu ban đầu mình cẩn thận hơn một chút, đưa cung nga đó đến Đại Lý tự, nếu tra hỏi được gì đó thì A Điều đã không phải chịu cái tội kia.
Tại sao lúc đó nàng không quyết liệt hơn?
Thư Nhàn thấy Thẩm Tinh Ngữ khóc thì cười: “Khóc cái gì,
“Thương thế kia nhìn thì có vẻ doạ người, thực ra không sao”
Thẩm Tinh Ngữ càng khó chịu hơn: “Có lẽ ta sai rồi, không nên để cho ngươi giành được cái hoa khôi này”
“Cũng không phải như vậy”, Thư Nhàn nhìn lên đỉnh trướng, con ngươi có chút bất chấp, nói: “Nguyệt Ảnh lâu có tổng cộng 66 cô nương, 66 cô nương này cũng không cố định, chỉ là con số không thay đổi, còn thì liên tục có người ra người vào.
“Loại khách này dù ít nhưng không phải không có, cũng coi như hên xui, nếu xảy ra chết người, cũng chỉ là thêm ít ngân lượng để bịt miệng, quy nô sẽ âm thầm lặng lẽ vứt xác đi, một cái chiếu để bọc lại cũng không có.
“Những cô nương thanh lâu như chúng ta, đều là sáng nay có rượu sáng nay say, vui thích náo nhiệt, náo nhiệt thế nào cũng chấp nhận, bởi không ai biết ngày mai mình sẽ như thế nào.
“Cũng có loại được đào tạo đặc biệt để phục vụ trong sân của quý nhân, những cô nương đó bị luyện tập từ nhỏ, phải tập năng lực nhịn nhục đau đớn”
Thẩm Tinh Ngữ lần đầu biết được mặt trái của cái thế giới đó, đối với nàng mà nói, không có người hầu hạ là đã thấy khó khăn, đối với những nữ tử như Thư Nhàn mà nói, gặp được một người khách bình thường đã là may mắn, nhưng đối với các cô nương phải hầu trong sân nhà quý nhân, thì được làm nữ tử thanh lâu bình thường đã lại là may mắn.
“Tại sao ngươi lại vào thanh lâu?”
Ngay lần đầu tiên Thẩm Tinh Ngữ gặp Thư Nhàn đã có cảm giác, Thư Nhàn căm ghét bản thân mình vô cùng, lần gặp lại này, nàng nhận ra Thư Nhàn đã có một chút khác biệt.
“Từ khi ta hiểu chuyện đã ở trong thanh lâu”, Thư Nhàn điềm tĩnh nói.
Thẩm Tinh Ngữ hỏi: “Ngươi là cô nhi?”
“Thanh lâu sẽ không nuôi tiểu hài nhi”, Thư Nhàn cười ra tiếng: “Tiểu hài suốt ngày khóc khóc mếu mếu, không mama nào chịu nuôi đám trẻ nít đó cả, thường mua những tiểu nữ khoảng 4-5 tuổi, ban đầu làm tỳ tử, sau đó lớn thì được đào tạo dần.
“Những cô nương hiểu chuyện, biết đạo lý đều không sống được ở chỗ chúng ta, cũng sẽ không chấp nhận làm những công việc này”
Thẩm Tinh Ngữ đã từng nghe nói, rất nhiều nhà nghèo khổ, nuôi con gái đến 4-5 tuổi thì bán đi: “Ngươi bị phụ mẫu bán vào đây à?”
“Hoàn toàn không nhớ”, Thư Nhàn lắc đầu.
Thẩm Tinh Ngữ nhìn vết roi trên mặt nàng: “Ngươi chuộc thân đi, ra ngoài sống một cuộc sống bình thường”
Sống cuộc sống bình thường?
Là cái kiểu gì?
Người như nàng mà còn có thể sống như mọi người bình thường được sao?
“Đã là kỹ nữ, ai sẽ lấy ta?
“Chỉ có những chuyện kiểu như, ta tài trợ tiền cho ngươi đọc sách thi khoa cử, ngươi thưởng lại ta ba lần, hai chúng ta coi như thanh toán xong…”
Nàng cười khổ: “Chúng ta là cô nương thanh lâu, chính là những con chuột chạy qua đường, nữ tử đàng hoàng nhìn thấy còn muốn nhổ nước miếng, nói gì đến lang quân…” ở trong thanh lâu một ngày cũng đã là ô uế.
Lúc ân ái thâm tình có lẽ cũng không nghĩ đến, nhưng khi chán ghét sẽ quăng ra một câu: “Nữ tử thanh lâu…”
Những cô nương thanh lâu được chuộc thân quanh đi quẩn lại có bao nhiêu, đến cuối cùng vẫn phải quay về trong u tối, hoặc chết ở thâm trạch đại viện.
Thẩm Tinh Ngữ vỗ nhẹ lên bàn tay nàng: “Cùng ta ra ngoài đi, chính ta cũng không dám nói thế giới bên ngoài tốt hơn nhiều không, ta chỉ có thể nói, ta sống một ngày, sẽ lo cho ngươi một ngày”.
- --
Thái tử phi mới qua đời được hai tháng, Thái tử nửa đêm đi dạo thanh lâu gặp mai phục, tân Thái tử phi mới được ân chuẩn trong thời khắc mấu chốt đã đỡ mũi tên cho Thái tử, bách tính đem chuyện ám sát này truyền đi thật sống động, chỉ sau một đêm, chuyện này truyền khắp cả kinh thành.
Hoàng đế tức giận, ném tấu thư vào mặt Thái tử: “Ngươi còn mặt mũi nào không?
“Tìm đến thanh lâu!
“Tiền Thái tử phi mới chết được mấy ngày!”
Đế vương giận sai cấm túc Thái tử ở Đông cung.
Chử tam nương hôn mê một ngày một đêm, sau khi tỉnh lại, thân thể giống như bị xe ngựa nghiền qua, đau âm ỉ, ánh mắt rực lửa giận nhìn Thái tử.
Hận không thể băm nhỏ Thái tử.
“Ngươi cút đi!”
Nàng phất ống tay áo, làm đổ chén thuốc Thái tử mang đến, quay người vào trong nhìn bức tường.
Thái tử bình tĩnh liếc nhìn chén thuốc lăn dưới đất, phân phó cung nga: “Bưng một chén thuốc khác tới đây” ung dung lấy khăn lau sạch tay, đưa thánh chỉ ra, để bên mặt Chử tam nương:
“Đây là cô vì ngươi mới xin phong ban thánh chỉ”
Chử tam nương vẫn bất động, mặt cau có nhìn phía trong, Thái tử nói: “Ngươi chắc chắn muốn giở trò cùng cô?”
Giọng chất vấn có chút lạnh lùng, Chử tam nương tự thấy mình có lý nhưng cũng có chút không hiểu, trong lòng thoáng lo âu, lại nghe Thái tử nói:
“Nếu ngươi gả cho một kẻ bình thường như Duệ bối tử, có lẽ sẽ bảo hộ ngươi chu toàn.
“Nhưng cô không phải nam nhân như vậy, cô là Thái tử, tương lai đứng đầu thiên hạ.
“Thân phận của cô liên quan trọng đại, tất cả mọi người nên trung thành với cô, kể cả ngươi. Ngươi phải xem cô là trời, đây là bổn phận của ngươi, thánh chỉ ban thưởng chính là cô ban cho ngươi, ngươi hiểu không?”
Con mắt Chử tam nương giật giật, liếc nhìn thánh chỉ trước mặt, rồi lại nhìn Thái tử.
Thái tử hài lòng giơ tay, đầu ngón tay ve vuốt khuôn mặt Chử tam nương: “Đây mới là Thái tử phi hợp với cô.
“Ngươi suy nghĩ một chút, danh tiếng ngươi kém như vậy, trừ cô, ai nguyện ý muốn ngươi? Duệ bối tử thà chết vì bị trúng tên cũng phải từ hôn với ngươi, ngay cả phụ mẫu ngươi cũng bỏ mặc ngươi.
“Chỉ có cô, thân phận hoàng đế tương lai, cô muốn thú bất cứ nữ tử nào đều được.
“Cô không phải không có ngươi thì không được,
“Ngươi bây giờ có thể phong phong quang quang làm Thái tử phi, hết thảy đều là cô cho ngươi”
Trên mặt là ngón tay ấm áp của Thái tử, con ngươi Chử tam nương mờ mịt, lần đầu tiên nàng mới biết được, con người cũng sắc nhọn như mũi tên.
Khuôn mặt Duệ bối tử thoáng hiện ra trong đầu, ngực cắm một mũi tên dài, miệng ói ra từng búng máu, vẫn nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Nếu bắt ta cưới nàng, ta tình nguyện chết ở đây”
Cảnh phụ thân bạt tai nàng.
Đúng vậy, người trên đời này thì nhiều,
Nhưng ai chân chính để ý đến nàng?
Thái tử ôm nàng dậy, dùng gối kê vào thành giường để nàng dựa vào.
Làm xong những việc đó, cung nga bưng chén thuốc mới đi vào, Thái tử nhận chén thuốc, nước thuốc nóng bỏng bốc lên những ngọn khói trắng, hắn thổi hơi nóng, dùng muỗng múc một thìa, kề sát vào miệng Chử tam nương.
Trong mắt Chử tam nương ngập nước, nhìn Thái tử, chậm rãi há miệng, từ từ nuốt muỗng thuốc.
Thái tử hài lòng: “Nhớ, trên đời này chỉ có cô đối xử tốt với ngươi, cô gọi thái y cho ngươi, tự mình chiếu cố ngươi, đút thuốc cho ngươi, còn dỗ ngươi, làm cho ngươi vui vẻ.
“Ngươi phải nhớ kỹ, chủ động đỡ mũi tên cho cô, vì cô mà hy sinh tất cả, dù phải tan xương thịt nát, đấy mới là Thái tử phi tốt của cô.
“Hy sinh vì cô là một loại vinh hạnh, bao nhiêu nữ tử cầu còn không được, ngươi phải quý trọng, vĩnh viễn trung thành với cô, biết không?”
Rất buồn cười, trên đời có nhiều nam nhân như vậy, thanh niên tài tuấn, nguyện ý đút cho nàng một miếng thuốc, lại là một kẻ thật nhẫn tâm.
Nhưng dường như, cũng thật sự chỉ có hắn.
Nàng sợ ngay cả hắn cũng không cần nàng.
Chử tam nương nhẹ giọng: “Ta biết”
- --
Tống Bảo, tâm phúc bên người Thái tử, đến trước cửa phủ Cửu hoàng tử như một vị khách.
Giữa ban ngày, đường đường chính chính đi vào từ cổng lớn, Thịnh Như Nguyệt không muốn gặp, sai Kỳ Vận đuổi hắn.
Tống Bảo nói: “Phong thư này do chính điện hạ viết, nô đành phải tự mình đưa đến án thư của Cửu hoàng tử vậy”
Thịnh Như Nguyệt cắn muốn nát răng, đành phải đi ra, nói mấy câu xã giao rồi nhận thư, vào trong phòng mở ra, tờ thư lập tức bị vò nát trong lòng bàn tay, Kỳ Vận thấy bả vai nàng run lên vì tức giận liền hỏi: “Thái tử lại uy hiếp ngài?”
Không chỉ uy hiếp, là làm nhục!
Thái tử vẽ một bức hoạ của nàng, không mặc quần áo, ngay cả điểm trước ngực cũng bị vẽ ra.
Tờ thư bị vò nhăn nheo, rồi được mở ra, xé nhỏ thành từng mảnh, ném vào lò lửa, chốc lát đã thành tro bụi.
“Đồ vô dụng!
“Tại sao không thể một tên bắn chết hắn?”
Kỳ Vận vội vàng quỳ xuống nhận tội: “Ám vệ của phủ Thừa tướng cũng không thể so được với người bên cạnh Thái tử, bọn họ đều là hộ vệ tinh nhuệ nhất, Trần tứ công tử đã giao ám vệ giỏi nhất cho ngài”
Thịnh Như Nguyệt trong lòng cũng hiểu rõ, lực lượng của nàng so với Thái tử quá nhỏ.
Nàng không giết được hắn!
Nhưng nàng nhất định phải giết tên chó má này!
“Biểu ca vẫn còn đi tìm biểu tẩu?”
“Đúng vậy”, Kỳ Vận nói: “Thế tử gia đã lâu không vào triều”
“Chàng vì một người đã chết mà hoàn toàn bỏ mặc ta”, Thịnh Như Nguyệt nghĩ tới hoàn cảnh của mình ngày hôm nay, trong lòng ngập tràn chua xót, từ biểu ca đối với nàng lãnh đạm, Lan quý phi ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn nàng, đối xử với tiện tì Đan Quế còn tốt hơn với nàng, chưa kể đến hai trắc phi xuất thân từ võ tướng gia. Nàng chỉ có cái danh hiệu trống rỗng, căn bản không có thực quyền, nếu không phải Trần Mạt Khâm một lòng với nàng, thì ngay cả cái người này nàng cũng không có.
Kỳ Vận nói: “Nếu không nô lại đi tìm thế tử gia một chuyến, nói ngài bị bệnh, có thể lần này thế tử gia sẽ đến”
“Nếu chàng chịu thì đã tới từ lần trước rồi”, Thịnh Như Nguyệt cười nhạt: “Di mẫu ở biệt viện bị bệnh, chàng chưa từng tới nhìn qua một cái, huống chi ta chỉ là một biểu muội không huyết thống.
“Ngươi không nhìn ra sao, hồn vía của chàng đã bị cuốn đi theo cùng biểu tẩu rồi, chàng đã thay đổi”
Kỳ Vận nói: “Vậy chúng ta làm thế nào?”
Thịnh Như Nguyệt nhớ tới Cố Tu trước kia, trong mắt đều là mê luyến, nam nhân, đứng ở chỗ cao mới mê người.
Vì một nữ nhân mà muốn sống muốn chết, rẻ mạt.
“Chàng quên mất quyền thế, ta sẽ giúp chàng nhớ lại” để hắn quay về làm thế tử Trấn Quốc công như trước kia.
Kỳ Vận rất hiểu Thịnh Như Nguyệt, nàng rất thông minh, mỗi khi nàng đảo mắt là đã nghĩ đến một kế hay.
“Ngài nghĩ ra biện pháp gì rồi?”
“Lập đông, chẳng mấy chốc sẽ lạnh hơn”, Thịnh Như Nguyệt đi tới bình hoa, sờ vào một cánh của bông cúc chín cánh vàng do Cửu hoàng tử cố ý sai người đưa tới: “Bông cúc này cũng là bông cuối cùng của năm, cũng nên thưởng thức rồi, không cần phải đợi đến năm sau, biểu muội Tân Ninh còn chưa đến phủ đệ của bổn hoàng tử phi đâu”
Nàng cong môi cười một tiếng, trong mắt loé sáng: “Nàng ta thích nhất được dự những yến tiệc hoàng gia, đã chiếu cố nàng nhiều năm, bổn hoàng tử phi ta cũng phải bánh ít đi qua bánh quy đi lại”
Kỳ Vận nói: “Để nô đi gửi thiếp thưởng hoa yến”
Thịnh Như Nguyệt nói: “Đi lấy thiệp mời tới đây, Thái tử thân phận tôn quý, thiệp mời của hắn,
“—Ta tự mình viết!”
- --
Sáng sớm, Thẩm Tinh Ngữ bị đánh thức bởi âm thanh đổ vỡ, tiếng hét chói tai và tiếng khóc của trẻ con.
Nàng vội vàng vén chăn ra khỏi giường, mặc quần áo, nhanh chóng thoa lớp phấn vàng trên mặt, chấm nốt ruồi, đeo mạng che mặt rồi bước ra ngoài.
"Đừng đập nữa!"
“Tiền đại gia, ngươi bình tĩnh lại, gia hạn cho ta thêm mấy ngày. Ta không phải không trả, việc làm ăn của vườn hoa bị trì hoãn, mấy ngày nữa sẽ tốt hơn”
Trong sân có 4-5 tên hán tử, hung thần ác sát, nhìn chính là cái loại đầu bò đầu bướu chuyên đánh nhau, hai người trong số họ đang đập bát đập chén, còn có một nam nhân mập mạp tròn trịa mặc áo màu be, Dư nương tử đang ôm Nhu Nhu khóc thảm thiết, van xin nam nhân này.
Nhưng nam nhân đó không cử động: “Nói một tháng là trả lại tiền, giấy trắng mực đen, chữ ký của ngươi rõ ràng, giờ đến kỳ hạn không trả, ngôi nhà này là của ta”
“Chuyện như thế nào?”
Thẩm Tinh Ngữ kéo cánh tay Dư nương tử qua hỏi, Dư nương tử khóc lóc: “Tên Trương Tứ chết tiệt kia bỏ trốn rồi!
“Căn bản hắn không bàn chuyện với Chu phủ, hắn lừa tiền bỏ trốn…”
Thuộc hạ đem hết đồ của Dư nương tử ném ra ngoài, người kia gõ cây quạt trong lòng bàn tay: “Từ giờ trở đi, viện tử này là của ta, ta cho các ngươi thời gian một chung trà để dọn ra ngoài, nếu không”, hắn cười nhạt: “Đừng trách ta không khách khí!”