Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 52




Cố đại nhân lại chạy như điên.

“Vị đại nhân này, nữ tử ta nhặt được đang ở tây phòng, đêm hôm đó…”

Người tự nhận nhặt được Thẩm Tinh Ngữ là một ông lão, phía sau có ba gian nhà lá, ngón tay sần sùi chỉ gian phía tây, nói cái gì đó nhưng Cố Tu không để ý, hắn bước từng bước dài về phía gian nhà, chỉ có lão đầu tử và Viên Tâm kiểm tra quần áo trên người đó có đúng không.

Một thường y màu trắng thêu hoa mai, váy màu xanh dương, bên ngoài là áo lụa trắng, ông lão đã nói đúng.

Viên Tâm lại kiểm tra đến trang sức, tướng mạo…

Cố Tu đứng trước cửa gỗ màu xanh đậm, hai tay buông xuống, là một cánh cửa rất đơn giản, nhưng chỉ có ai đã từng trải qua thất vọng thật sâu mới biết, đôi tay này, đẩy cánh cửa này, phải cần đến bao nhiêu sức lực.

Cửa từ từ mở ra, khung cảnh bên trong ngôi nhà lộ ra, đó là một căn phòng thấp và chật chội, sàn bùn đen thui, một chiếc quạt bình phong được ngăn thành phòng ngủ, bên ngoài có một chiếc bàn tre và hai chiếc ghế tre kê sát tường. Cố Tú nhìn chằm chằm vào những lỗ vuông nhỏ trên bình phong, tim co rút lại, ánh mắt dán chặt vào người đang quay lưng về phía mình.

Hắn nhanh chân đi vào, trên chiếc giường gỗ nhỏ, sa trướng treo lơ lửng, có thể thấy mơ hồ bóng dáng xinh đẹp đang nằm quay lưng về phía hắn, chỉ mặc một chiếc áo lụa trắng như tuyết, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện dưới màn lụa, cái yếm nhỏ buộc dây ở ngang eo.

Vô số lần trong trướng của Duyệt thảo đường, Thẩm Tinh Ngữ cũng mặc quần áo mát mẻ như vậy câu dẫn hắn.

Đôi chân dài bước tới, ngón tay khẽ vén màn trướng lên, nữ tử đang quay lưng về phía hắn.

“Nàng dám lén đi?”

Hắn cắn chặt răng, quai hàm bạnh ra, ngón tay đưa tới chạm vào sợi tóc của nữ tử. Vừa chạm vào, trong nháy mắt, hắn nhướng mày kéo người trên giường quay lại, một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ.

“Gia…”

Nữ tử được thể hạ thấp vai xuống, cố gắng thể hiện trọn vẹn hình dáng của mình trước mặt Cố Tu.

Cợt nhả như vậy, rõ ràng là một nữ tử lầu xanh.

Đôi môi mỏng bạc tình của hắn lạnh nhạt thốt ra mấy chữ: “Ngươi mà cũng xứng giả mạo nàng?”

Viên Tâm đang bắt đầu thấy lời ông lão có sơ hở, thì nghe bịch một tiếng, một người từ bên trong bị ném ra.

Khoé miệng Viên Tâm giật một cái, đầu tiên là thấy đau thay cho người nọ, định thần nhìn lại, nữ nhân này có vóc dáng thật tốt nha!

Nữ tử rên lên một tiếng, đầu nổ hoa cà hoa cải, chưa kịp phản ứng đã thấy Cố Tu rút kiếm chỉ tới!

Nữ tử: “…”

“Ôi ôi đại nhân, ngài tỉnh táo lại”, Viên Tâm vội ôm cánh tay Cố Tu: “Không thể giết, nếu giết người này, sẽ không có ai dám đến cung cấp đầu mối thông tin nữa”

Ánh mắt Cố Tu sắc bén như đao kiếm, chém xuống mặt đất: “Ả ta dám giả mạo!”

“Bình thường, cũng là bình thường thôi!” Cố đại nhân thật sự muốn một kiếm chém nữ nhân này, Viên Tâm dùng hết khí lực ôm lấy hắn: “Thượng kinh sắp bị ngài lật tung lên rồi, chúng ta lại treo tiền thưởng cao như vậy, còn ban cho cả chức tước, nhiều kẻ động tâm muốn lừa gạt cũng là rất bình thường, đại nhân chớ vì chuyện này mà nổi giận, không đáng”

Cố Tu đẩy Viên Tâm ra, mũi kiếm lao đến: “Ả đáng chết!”

Nữ tử sợ đến tóc gáy dựng ngược, vừa thấy kiếm quang loé lên, cái chết đã cận kề trên đỉnh đầu.

“Nếu ngài không muốn tìm được phu nhân thì cứ chém xuống”

Viên Tâm vừa nói xong, kiếm của Cố Tu dừng trên đầu nữ tử, giống như đang chuẩn bị bổ đôi quả dưa hấu, thân kiếm chiếu ra tia ánh sáng vào giữa mặt nữ tử.

Viên Tâm thở ra một hơi, tiếp tục nói: “Nếu hôm nay ngài giết người, trăm họ sẽ không ai dám đến thông báo đầu mối thông tin nữa”

Trong sân, lão già báo tin quỳ thụp xuống, gật đầu như giã tỏi.

Cố Tu mặc dù thu kiếm lại, nhưng nữ tử vẫn nhận thấy sát ý trong mắt hắn, lúc này mới ý thức được mình đã chọc phải loại người nào!

Đây không giống như mấy loại ân khách kia của nàng ta, không thể dùng ánh mắt câu hồn được.

Nàng ta lập tức cởi bỏ những kiềm chế cuối cùng: “Đại nhân, chỉ cần ngài thả nô, nô sẽ phục vụ ngài thật tốt”

Nữ tử tự nhận mình có dáng người lẫn dung mạo đều cực tốt, không nam nhân nào có thể thờ ơ, nhưng Cố Tu giống như đang nhìn thấy heo nái, phân phó Viên Tâm: “Mang đi đánh 20 trượng.

“Lão đầu tử kia cũng vậy”

Nói xong, Cố Tu bỏ đi.

“Đại nhân, ngài là tốt nhất, ngài thả nô đi, nô không chịu được bị đánh”

Nữ nhân lại đá mắt với Viên Tâm, trong lòng Viên Tâm quan sát dáng người uyển chuyển, máu mũi chảy xuống, vừa nhìn theo bóng lưng Cố Tu, vừa hỏi đồng lieu bên cạnh: “Này, ngươi nói xem đại nhân của chúng ta có phải nam nhân không?’

Đồng liêu: “Ngươi muốn động tay động chân thì phải nghĩ trước xem, khi phu nhân quay về, chân ngươi có bị chặt không”

Trong lòng Viên Tâm chợt lạnh ngắt, trừng mắt: “Ai nói ta muốn động?

“Ta là tâm phúc đắc lực nhất của đại nhân, ngươi nhìn ta giống kẻ tranh thủ làm việc tư lắm sao?”

Đồng liêu: “Ngươi lau sạch máu mũi trước đi đã”

Lại một dòng máu chảy ra, Viên Tâm hung hăng dùng tay áo lau đi, đi vào trong cầm ga trải giường quăng lên người nữ tử: “Người đâu…

“Đánh thật mạnh cho ta”

Cố Tu chưa về đến phủ, Song Thuỵ lại cưỡi ngựa đến bẩm báo: “Đại nhân, thôn dân ở Mộc gia thôn báo lại, nói là có nữ tử rất giống thiếu phu nhân, một giờ trước xuất hiện ở chợ Mộc gia thôn, nô nghe miêu tả về vóc dáng cũng như quần áo thì có chút giống nhau”

Cố Tu kéo ngựa đổi hướng: “Đi!”

Sau nửa canh giờ, Cố Tu đến Mộc gia thôn, báo án là một nam tử còn trẻ.

“Chính là biến mất ở đây?” Cố Tu nhìn khu vực dân cư trước mắt, hỏi.

Nam tử báo án gật đầu: “Là chỗ này, lúc đó người trong chợ đông, ta muốn bám theo nữ nhân đó để biết chỗ ở nhưng bị người khác đụng phải nên mất dấu”

Cố Tu nói Viên Tâm: “Lục soát từng nhà”

Viên Tâm nhướng mày: “Tìm chỗ này?

Cố Tu: “Có ý kiến à?”

“Không có”, Viên Tâm lắc đầu, trong lòng tự cho mình một cái bạt tai, hắn nên để mặc cho đại nhân nhà hắn chém chết nữ nhân kia: “Vậy thuộc hạ đi làm!”

Lục soát hết khu vực, đương nhiên không có, Viên Tâm bóp bóp mi, thấy người tố cáo kia vui mừng nhận tiền thưởng của Song Thuỵ rồi bỏ đi.

Không chỉ phủ Trấn Quốc công, bên Đại Lý tự cũng không ngừng không ngừng có người tới báo nhìn thấy Thẩm Tinh Ngữ.

Cố Tu lại muốn tự mình đi thăm dò những tin tức này.

“Đại nhân, cứ tìm tiếp như thế này không phải là biện pháp”

Viên Tâm bên này cũng nhận được không ít tố cáo đầu mối ở Đại Lý tự: “Bây giờ trong những tin tức này có quá nhiều giả mạo để lấy tiền thưởng. Vóc dáng phu nhân thế nào, mặc đồ gì, tất cả mọi người đều đã biết, cho nên rất khó phân biệt những lời tố cáo đó là lừa tiền hay tin thật. Không đúng,” hắn nói: “Phải nói, những tin tức này phần lớn là giả, thậm chí có thể không có cái nào đúng.

“Nói láo thì dễ, kiểm chứng khó khăn, nhiều đầu mối như vậy, mỗi lần kiểm chứng phải mất rất nhiều thời gian, tìm như vậy không khác nào mò kim đáy biển.

“Ngài buông tay đi!”

Suốt một tháng, lục soát cả ngày lẫn đêm, mắt Viên Tâm cũng đỏ quạch: “Đây là những lời tâm huyết của huynh đệ.

“Quá mệt mỏi”

Cố Tu nhìn đám mây phía xa: “Ta không thể buông được.

“Nhỡ may, nàng bị kẻ xấu giam giữ, cần ta đi cứu ngay thì làm thế nào?

“Ta không đi tìm, đời này nàng không về được”

“Đây là suy nghĩ chủ quan của ngài!” Viên Tâm nói: “Không ai cảm thấy phu nhân còn sống, người tra án hẳn biết rất rõ, tỷ lệ sống của nàng rất nhỏ. Người đừng bắt thuộc hạ bên dưới đi tìm nữa, bọn họ đều cho rằng đang phải làm một việc vô ích.

“Ngay cả ta cũng cảm thấy phu nhân đã sớm không còn.

“Sáu lần!

“Người lục soát 6 lần, thất vọng 6 lần, còn chưa đủ sao?”

Viên Tâm đặt tay lên vai Cố Tu: “Buông tha đi, cứ tìm như vậy, không biết còn phải thất vọng bao nhiêu lần nữa”

“Ngươi có thể buông tha”, Cố Tu nói: “Ta không thể.

- -“ Bởi vì nàng là thê tử của ta, không phải của ngươi, cho nên ngươi có thể, ta không thể.

“Nàng còn sống thì phải ở trong phủ của ta, nếu có thành tro cốt, cũng phải rải trong mộ phần Cố gia, cả đời này, ta sẽ đi tìm tất cả thổ địa núi sông của Đại Khánh, cũng phải tìm được nàng về”

Bất kể là người hay tro.

- --

“Tiền bạc động lòng người, chỉ cần bịa ra lời nói dối, nói rằng có người vừa nhìn thấy xong nhận được nhiều tiền thưởng, chắc chắn sẽ có người vì tiền thưởng này mà tố cáo đầu mối giả. Hắn nghe quá nhiều lời nói dối, đến khi có người thật sự nhìn thấy ta, cũng sẽ bị coi là nói dối.

“Nặng nhọc bôn ba tìm kiếm, không chỉ tiêu hao kiên nhẫn của Cố Tu, cũng loại bỏ khả năng về sau có thể tìm thấy ta.

“Ta nghĩ rất nhanh thôi, ta sẽ được hoàn toàn yên tĩnh”

Thẩm Tinh Ngữ chậm rãi kéo chiếc dây, cổ ngẩng cao, nhìn theo chiếc diều đang bay lên.

Duệ bối tử đứng bên cạnh nói: “Biện pháp này của nàng đúng là hữu hiệu, phủ Trấn Quốc Công, Đại Lý tự đều liên tiếp có người tới báo, Cố Tu đã mấy ngày không về phủ, luôn ở trên đường đi tìm nàng”

Mắt Thẩm Tinh Ngữ rũ xuống, Duệ bối tử phản ứng chậm, tính toán Cố Tu chạy nhanh như vậy, Thẩm Tinh Ngữ trong lòng cũng không vui vẻ.

Hắn ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác: “Nàng chắc chắn tỳ tử của nàng có thể hiểu được cái diều này sao?”

“Đúng vậy”, Thẩm Tinh Ngữ nói: “Chúng ta lớn lên từ nhỏ với nhau, diều con gà là cái diều đầu tiên nàng làm cho ta, người khác sẽ không bao giờ vẽ hình kỳ quái như thế”

Duệ bối tử nói: “Một cái diều, có thể hiểu được ý của nàng sao?

“Có muốn ta nghĩ biện pháp, tìm cách mua chuộc người hầu trong phủ, đưa cho nàng ta một phong thư hay gì đó”

“Không cần”, Thẩm Tinh Ngữ nói: “Trên đời này người hiểu ta nhất là A Điều, cho nên nàng đương nhiên sẽ biết. Lần trước, ta chỉ vẽ cho nàng mấy nét, nàng cũng hiểu ý ngay.

“Lần này nàng cũng sẽ hiểu, yên tâm đợi ở trong phủ, cho đến khi Cố Tu từ bỏ hoàn toàn, ta sẽ đưa nàng ra.

Qua thời gian hai nén hương, từ trong phủ Trấn Quốc Công cũng bay lên một con diều gà.

“Ngươi nhìn đi, ta đã nói nàng hiểu ý ta”, Thẩm Tinh Ngữ nhìn con diều trên trời cười.

Nàng dùng răng cắn đứt sợi dây, tính toán phương hướng, để con diều của nàng rơi vào trong Triêu Huy viện.

Làm xong việc liên lạc với A Điều, có thể thấy ngay Thẩm Tinh Ngữ rất thoải mái, nàng đeo mạng che mặt, chỉ hở ra đôi mắt, Duệ bối tử đọc được trong đó một chút vui vẻ và ưu tư.

“Bây giờ nàng có thể nói một chút là tay nàng bị sao không?” Hai bàn tay Thẩm Tinh Ngữ lộ ra ngoài tay áo, trên ngón trỏ bên trái có một vết máu dài, vết thương hơi sâu và còn khá mới, giống như mới xảy ra khoảng hai ngày nay, Duệ bối tử dừng chân hỏi.

Thẩm Tinh Ngữ ngượng ngùng sờ lên đầu: “Là bị lúc đốn củi, ta dùng dao đốn củi không được tốt lắm”

“Nàng còn phải đốn củi?” Duệ bối tử hỏi: “Ta nhớ trên chợ có bán sẵn củi đốt”

“Cái loại bán sẵn đó đắt, ba văn tiền một gánh”, Thẩm Tinh Ngữ nói: “Ta nghĩ chỗ củi đó không lớn lắm, tự mình làm cũng được”

Tim Duệ bối tử thắt lại, vì ba văn tiền.

“Nàng nói như vậy làm ta có chút hoang mang, không biết chuyện nàng chạy trốn là đúng hay sai.

“Ít nhất ở phủ Trấn Quốc công nàng không phải lo chuyện cơm áo, còn có người hầu hạ.

“Sẽ không hối hận sao?”

Thẩm Tinh Ngữ nhìn hai tay mình một chút, nàng từ nhỏ đến lớn, hai bàn tay đều không phải dính đến nước.

Bây giờ nghĩ lại, tựa hồ quan niệm mà phụ mẫu truyền lại cho nàng từ khi còn nhỏ, cũng là quy tắc sinh tồn của nữ tử trên đời này: phải coi trượng phu là trời, phải ôn nhu thân thiện, nữ đức, hiền huệ phải khắc vào trong xương, để cho nàng trở thành một bình hoa, phụ thuộc vào trượng phu.

Bà câm dạy nàng cầm kỳ thi hoạ, nhưng chưa bao giờ dạy cho nàng bất kỳ kỹ năng sinh tồn nào, dường như cũng là để cho nàng sau này phải lấy lòng trượng phu.

Ánh mắt của bà luôn nhìn nàng dịu dàng, làm thủ ngữ: “Cô nương chúng ta tài hoa, tính tình lại tốt như vậy, sau này tất nhiên phải được phu quân yêu sâu nặng”

Thẩm Tinh Ngữ cười khổ một tiếng, nàng đã bao dung hết thảy cho Cố Tu, rồi cũng rơi vào kết quả như thế này.

Nghĩ đến hình ảnh mẫu thân được ghép từ lời kể của Cố tổ mẫu và lá thư của phụ thân, nửa đời trước của bà hoàn toàn độc lập, dựa vào chính mình, cuối cùng cũng không có kết cục tốt đẹp, bị phá huỷ dung mạo, bị độc câm.

Vì thế bà đã cố sức vì thế đạo này mà cúi đầu, đem nữ nhi của mình bồi dưỡng thành một cái bình hoa, dựa vào trượng phu để sinh tồn.

Trên đời này, nữ tử nên cứu cánh như thế nào?

Thẩm Tinh Ngữ suy tư hồi lâu, nói: “Không có đầy đủ vật chất cũng có chút khó khăn, trước mắt ta chưa thích ứng kịp, nhưng ta không thể sống chỉ vì vật chất được.

“Luôn có những thứ thắng được vật chất”

Duệ bối tử: “Ta đại khái có thể hiểu được”

Trầm mặc chớp mắt một cái, hắn cuối cùng vẫn lựa chọn nói ra: “Thật ra thì hôm đó ta đã muốn trợ giúp vật chất cho nàng.

“Ta có điều kiện, muốn giúp nàng, nàng có nguyện ý nhận sự trợ giúp của ta không?”

Thẩm Tinh Ngữ suy nghĩ một chút rồi nói: “Nói thật, bây giờ ta rất thiếu thốn, đề nghị này của ngươi, ta nghe cũng có chút động tâm”

Nàng cúi đầu nhìn tay mình: “Nhưng nếu như vậy, dường như cũng không khác gì phủ Trấn Quốc công, cho nên…”

Nàng nhìn tay mình một hồi lâu, lúc sau mới ngẩng đầu nhìn Duệ bối tử: “Ta vẫn muốn tự thử mình một chút, xem có nuôi sống bản thân được không, trước khi ta đưa tỳ tử ra ngoài, tạo cho nàng một cuộc sống tốt hơn”

Trong mắt nàng đều là cảm kích: “Bối tử yên tâm, nếu thật sự không thể cố được, ta sẽ tự tìm bối tử nhờ giúp đỡ, hiện tại ta vẫn chống đỡ được”

Duệ bối tử trong lòng thở dài, hắn biết, trợ giúp của hắn không thể đưa ra được.

“Lần đầu tiên ta nghe nói, chủ tử vì tỳ tử mà chuẩn bị điều kiện sống”, hắn cố gắng nén lại cảm giác mất mát trong lòng, trêu đùa: “Thật là tò mò, vì sao nàng lại coi trọng một tỳ tử hơn cả mình như vậy?”

Nghĩ tới A Điều, Thẩm Tinh Ngữ lại cảm thấy tràn đầy sinh lực: “Nàng rất ngốc nghếch, dễ bị lừa gạt, cũng dễ bị bắt nạt, nấu ăn đặc biệt ngon. Sau này đưa nàng ra rồi, để nàng thể hiện tài năng cho ngươi xem.”

Duệ bối tử: “…” Đây là đánh giá kiểu gì vậy?

Cười thành tiếng: “Nàng nói như thế, ta thật mong nàng sớm đưa được nàng ta ra.

“Nhìn thử xem ngu ngốc như thế nào”.

Thẩm Tinh Ngữ: “…”

- --

Khó khăn của Thẩm Tinh Ngữ không chỉ là bổ củi, năng lực tự lo liệu của nàng đều rất kém, bết bát nhất chính là tài nấu nướng. Đại khái là ông trời đã phân hết tài năng cầm kỳ thi hoạ cho nàng rồi nên những cái khác gần như không biết gì. Nhớ tới lần đó làm một phần bánh ngọt cho Tào thị, khi đó hơn nửa là A Điều trợ giúp, nàng nghĩ mọi chuyện đơn giản, bây giờ tự làm môt mình mới thấy, aida!

Chỉ đốt lửa thôi cũng không phải là một việc dễ dàng, mỗi lần nàng phải mất rất nhiều thời gian.

Phòng thì dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ được, mà cơm nấu kia thì có bao nhiêu là khó ăn!

Cũng may, tay nghề của Dư nương tử còn có thể miễn cưỡng được, về lý mà nói, đừng so với A Điều, mà so với những hàng quán bình thường nhất ở bên ngoài cũng không bằng, dù sao Dư nương tử cũng rất nghèo, gia vị chỉ có muối, coi như là làm cho cơm canh đạm bạc có thêm một chút mùi vị.

Thẩm Tinh Ngữ liền góp lương thực, Dư nương tử góp sức nấu cơm, Thẩm Tinh Ngữ phụ nàng trông Nhu Nhu, như vậy hai người nhóm lửa nấu cơm cũng thuận lợi hơn.

Nhưng hôm nay hình như bên Dư nương tử xảy ra chuyện gì đó, ầm ĩ ồn ào, hình như là công nhân đang uy hiếp.

“Lão bản nương, bọn ta chỉ là người làm công, làm việc xong thì phải được trả tiền, không thể vì hàng của ngươi bị trả lại mà không phát tiền công cho chúng ta”

“Đúng vậy, hàng bị trả thì liên quan gì đến chúng ta, chúng ta muốn tiền công”

Dư nương tử biết mình đuối lý, hoà nhã thương lượng cùng bọn họ: “Ta không phải không đưa, mà tạm thời trong tay không có tiền, vốn là hôm nay giao chỗ hoa cúc này là có tiền, bây giờ quản sự Tôn phủ nói các ngươi chăm sóc hoa cúc không đạt yêu cầu, trả lại hết, nhất thời ta không tìm được người mua, ta thật không có tiền đưa cho các ngươi”

“Nhà ta trên có người già dưới có trẻ nít, ba đứa con vẫn đang chờ ăn cơm đây, hôm nay nói thế nào cũng phải đưa tiền ra”

“Đúng vậy, đã nói là hôm nay phát tiền công, mẫu thân ta đang chờ tiền để đi mua thuốc”

Dư nương tử bị thúc giục đến đỏ cả mặt, nhìn quản sự Trương Tứ cầu cứu: “Trương quản sự, ngươi nói với bọn họ một chút”

Trương Tứ nhìn đám người kia, rồi khổ sở xoa tay: “Lão bản nương, các huynh đệ thật sự khó khăn, chuyện này ta có thể giúp ngươi chậm được 1-2 ngày, nhưng phải mau phát tiền cho bọn họ”

Bị nhiều người vây quanh như vậy, Nhu Nhu đã sớm hoảng sợ, run rẩy trốn trong ngực Dư nương tử, không dám ló đầu ra.

Dư nương tử chỉ muốn mấy người kia đi nhanh nhanh: “Ta hiểu”

Trương Tứ lúc này mới nhìn từng người làm công, nói mấy lời ve vuốt, trực tiếp đưa bọn họ ra ngoài cửa rồi mới quay trở lại.

Dư nương tử trong lòng oán giận, hai mắt đều đỏ: “Trương Tứ, trượng phu ta khi còn sống đối với ngươi không tệ, lúc đó ngươi sắp bị chết đói, là chúng ta thu nhận ngươi vào vườn hoa, sao ngươi lại có thể mặc cho công nhân tới nhà ta làm loạn, doạ Nhu Nhu phải hoảng sợ”

“Lão bản nương nói vậy oan chết ta!” Trương Tứ vẻ mặt rất vô tội: “Sao ta lại không ngăn, tiền công này đã chậm nửa tháng, nửa tháng trước bọn họ đã la hét đòi, là ta khuyên bọn họ chờ một chút, hôm nay giao hàng có tiền xong sẽ phát.

“Hơn nữa, phu nhân, ngài đối với ta không còn tín nhiệm sao? Từ khi lão gia đi, mọi chuyện trong ngoài vườn hoa đều là ta xử lý, vì vườn hoa mà tận tâm tận lực”

“Là ta trách lầm ngươi, ta không có ý trách ngươi”, giọng Dư nương tử yếu ớt, nàng đang bận tâm về đám hoa cúc kia: “Tôn phủ là mối làm ăn của chúng ta từ trước đến nay, những năm này chưa từng có chuyện rắc rối, vì sao hôm nay lại trả hết hoa lại?”

Trương Tứ nhún vai: “Là lão phu nhân Tôn phủ thấy hoa của chúng ta không đạt chất lượng, đích thân ra lệnh không cho phép dùng hoa của vườn chúng ta để trang trí, ta cũng không có cách nào”

Nghe thấy vậy, Dư nương tử mất hết hồn vía: “Chúng ta đã xài bao nhiêu tiền để chăm sóc, giờ trả hàng về thì ta phải làm thế nào? Không có nguồn tiêu thụ, ta lấy đâu ra tiền để phát cho công nhân, bây giờ phải làm thế nào?”

Trương Tứ nói: “Phu nhân đừng nóng, chuyện này thật ra cũng có cách. Ngài nhớ Chu phủ không, trước kia cũng là khách hàng lớn của vườn hoa chúng ta, bị sát thiên đao Vương gia kia cướp mất. Hôm qua ta đã tự móc tiền túi mời quản sự Chu phủ đi uống trà, trong lời nói, quản sự cũng có ý chuyện làm ăn có thể móc nối lại. Tháng sau cô nương nhà hắn thành hôn, nếu có thể nhận được đảm nhiệm toàn bộ hoa và cây của bữa tiệc đó, việc làm ăn của vườn hoa trở lại như trước kia là chuyện trong tầm tay”

Dư nương tử trong mắt lộ ra vui mừng: “Thật sao?”

“Lão bản nương đối với ta ân trọng như núi, sao ta có thể lừa gạt người”, Trương Tứ nói: “Chẳng qua là… ngài cũng biết, quản sự thấy tiền là sáng mắt, quản sự muốn”, hắn giơ 2 ngón tay: “Muốn hai lượng, tiền đến là có thể ký khế ước”

Niềm vui trong mắt Dư nương tử rút đi: “Ta làm gì có tiền, hai năm rồi vườn hoa làm ăn thật kém, thua thiệt không ít tiền”

Trương Tứ nói: “Như vậy thì, không phải người còn cái nhà này sao, mang tới Tiền trang thế chấp đi, chờ kiếm được tiền rồi đến chuộc lại”

Dư nương tử: “Có thể làm vậy được à?”

“Làm ăn chính là như thế, nhát gan thì chết đói, phải liều mạng chống đỡ”, Trương Tứ nói: “Bao nhiêu người đều như vậy, người chỉ cần tin tưởng ta”.