Mười lăm năm bị bụi phủ đầy theo phong thư này mở ra, đầu ngón tay Thẩm Tinh Ngữ run rẩy, từng câu, từng chữ đang vẽ dần chân tướng của sinh mẫu nàng…
Bạch Nguyên, từ nhỏ đã là một nữ tử thông minh, mưu lược, mạnh mẽ, chín tuổi đã tự kinh doanh hoa viên, nâng sinh kế cho Bạch gia đang suy thoái, dần dần giúp người nhà có được cuộc sống sung túc.
Mười bảy tuổi, gặp quan đảm nhiệm ty lâm Thẩm Kỳ, hai người vừa gặp nhau đã cảm mến, rất nhanh hợp thành gia đình. Sau thành hôn, Bạch Nguyên không buông bỏ việc kinh doanh hoa viên độc lập của mình, còn hỗ trợ Thẩm Kỳ chăm sóc ruộng vườn. Hai người cùng nhau làm nông, trồng hoa, nghiên cứu thuỷ lợi, cuộc sống sung túc, tình cảm êm ấm, ba năm sinh được hai nữ nhi, cuộc sống rất hạnh phúc.
Khi tất thảy đang rất tốt đẹp, nàng phát hiện ra rằng, bồi dưỡng hạt giống lúa thật tốt, khi ươm trên đồng ruộng thì sản lượng sẽ gia tăng, cũng thiết kế ra loại xe tưới nước liên tục cho ruộng vườn.
Lúc ấy, phụ thân của Thẩm Kỳ là Thẩm Viễn, làm ở ty nông, liếc mắt thấy thành tựu phi thường này có thể nổi danh thiên hạ, có cơ hội chuyển từ quan lục phẩm thành công hầu gia.
Hắn thượng tấu, đổ công lao này lên đầu Thẩm Kỳ, không ngờ rằng khi đêm xuống, lúc hắn báo với nhi tử, nhi tử hắn lại chối bỏ, nhất định không chịu cướp đoạt công lao của thê tử.
Thẩm Viễn cho rằng hành động của nhi tử mình quá ngu xuẩn, nữ tử không thể vào triều, nếu để chuyện này cho nàng, hoàng đế cũng chỉ phát thưởng ít bạc, còn nếu như để cho nhi tử hắn, Thẩm gia có thể nổi danh thiên hạ, tận lực vì dân, đương nhiên hoàng đế sẽ thưởng công hầu tước vị.
Thẩm Kỳ ngay thẳng, hẳn không cảm thấy thê tử mình nổi danh thiên hạ có gì không tốt, chiếm dụng công lao của thê tử là hành vi tiểu nhân, nên quay về khuyên phụ thân rút thư báo về, nửa là uy hiếp, nửa là khuyên. Nếu thư báo được trình lên, cấp trên phái người tới tra, hắn sẽ không mạo nhận công lao của thê tử, không lừa gạt khâm sai. Đến lúc đó, kể cả chức quan ty nông bây giờ cũng sợ là không giữ được, còn rơi vào hiểm hoạ.
Thẩm Viễn tức muốn ói máu, ngoài miệng thì ra vẻ đáp ứng, Thẩm Kỳ nghĩ là chuyện này xong rồi, đêm đó quay về cũng không nói lại với thê tử, hắn cho là bọn họ vẫn là người một nhà hoà thuận.
Hắn không biết, chuyện này với phu thê Thẩm Viễn, chính là bỏ lỡ tước vị trời ban, làm sao có thể cam tâm!
Nhi tử này coi như vô ích rồi!
Sau một đêm, trắng đen đã đảo lộn hết cả.
Bọn họ đã quyết định ngay sau đêm đó, bỏ ra khá nhiều bạc để tìm một loại độc dược, Bạch Nguyên sau một ngày bận rộn trở về, không phòng bị chút nào, uống chung trà của bà bà đưa cho, trúng độc tại chỗ, ói ra máu hôn mê.
Thẩm Viễn dùng tính mạng của Bạch Nguyên để uy hiếp Thẩm Kỳ, đồng ý mạo nhận công lao này thì họ sẽ đưa giải dược, nếu không cấp trên trách tội xuống, phu thê họ sẽ cùng chết với Bạch Nguyên.
Mạo nhận công lao này, phụ mẫu, thê tử còn có thể sống, nếu không ba người cùng chết.
Thẩm Kỳ thoả hiệp!
Thẩm Viễn ra tay vừa nhanh vừa ác, thừa lúc Bạch Nguyên hôn mê, bán hết hoa viên của nàng, đổi toàn bộ người bên cạnh Thẩm Kỳ thành người của mình.
Thẩm Kỳ ngày thường không thích làm quan, hắn chỉ biết dốc sức nghiên cứu trong đồng ruộng, Thẩm Viễn cứ như thế xoá hết đi dấu vết của Bạch Nguyên, đổi người, đều là những kẻ trung thành trong tộc của Thẩm Viễn.
Một khi nhảy được thành công hầu, lợi ích đó đủ để cho toàn tộc điên cuồng, bọn họ đi theo sẽ có được bao nhiêu lợi lộc!
Thẩm Tinh Ngữ đem lá thư vò nhẹ trong lòng bàn tay, tự ôm lấy thân mình, cả người run rẩy…
“Trân Châu, con phải đối xử thật tốt với A Điều, nó đã thay con gánh chịu tất cả…”
Cho nên năm đó, người hai lần theo phụ thân lên Thượng Kinh là A Điều… không phải là nàng, người có hôn ước với Cố Tu… cũng không phải là nàng!
Thời điểm Thẩm Kỳ lần đầu đến kinh đô, thụ phong Túc thánh công, hắn hẳn là do dự không quyết, định lột trần việc này, nhưng nghĩ tới thê tử sẽ chết, lúc đó, mọi hành động của hắn đều bị giám sát chặt chẽ.
Chỉ cần có chút gì đó không đúng, con tin Bạch Nguyên cùng tiểu nữ nhi sẽ mất mạng.
Chẳng qua hắn không thể ngờ được rằng, phụ thân ruột thịt của hắn lại tàn nhẫn như vậy!
Hoặc là nói, phu thê bọn họ trời sinh bản tính đơn thuần, nghĩ là phu thê Thẩm Viễn muốn như thế, bọn họ đã đáp ứng hết rồi, không có lý gì lại làm hại họ nữa.
Dù sao Thẩm Kỳ đã tiếp nhận tước vị, nếu chuyện mạo nhận công lao bị lộ ra ngoài, hắn sẽ bị chém đầu. Bạch Nguyên đương nhiên sẽ không làm chuyện đó, bọn họ giống như châu chấu đậu cùng trên một sợi dây.
Cũng phải nói, phu thê bọn họ cũng có thay đổi, thông qua chuyện này, bọn họ cũng nhận thức được sự quan trọng của quyền thế, thời khắc mấu chốt có thể tự vệ, không qua lại với bên kia nữa, mặc cho phụ mẫu gây khó dễ.
Bạch Nguyên vốn là một nữ tử độc lập, nàng không muốn làm một cái bình hoa, chỉ ở sau hậu trạch lệ thuộc vào Thẩm Kỳ.
Mà Thẩm Kỳ cũng như vậy, qua chuyện này cũng ý thức được quyền thế mới giữ được thê tử hài tử, đương nhiên không muốn chỉ làm bù nhìn, cho nên lần thứ hai lên kinh, hắn đã nghĩ đến chuyện mượn thế lực làm chỗ dựa.
Người đã từng có tính toán sinh tử, mỗi một câu nói, mỗi một chuyện đều bị xem xét quá mức, trong lòng phu thê Thẩm Viễn không khỏi bất an, nhìn mỗi cử động của Bạch Nguyên giống như đang muốn khích bác nhi tử tìm bọn họ để thanh toán.
Nhi tử, tôn nữ, đúng rồi, chỉ có con dâu là người ngoài.
Không có kẻ ngoài này xúi giục, nhi tử đương nhiên vẫn là nhi tử của bọn họ.
Người có bí mật chỉ sợ bí mật này bị lộ ra ngoài, phải làm cho đối phương hoàn toàn không có năng lực phản kháng thì mới yên tâm.
Người tồn tại trên thế gian có hai hình thức: một là quan hệ tình cảm, hai là quan hệ xã hội. Quan hệ tình cảm thì dễ xử, tước đoạt sinh mạng là được rồi, cái khó là làm sao biến mất được quan hệ xã hội của người đó.
Khi người cuối cùng trên thế gian biết đến sự tồn tại của ngươi cũng biến mất, thì dù hài cốt ngươi có bị ném ra đường cũng không ai quan tâm.
Không thể trực tiếp giết chết Bạch Nguyên, giết nàng có thể kích thích Thẩm Kỳ ngọc tan ngói nát, cách này không thực hiện được.
Cũng không thể để mặc cho nàng sống tốt được, đó chính là hậu hoạ tiềm ẩn, không biết một ngày nào sẽ trở thành thuốc nổ, toàn bộ tộc sẽ phải chôn theo!
Mắt Thẩm Viễn đỏ ngầu, hoặc không làm, hoặc đã làm thì làm đến cùng. Hắn hạ độc khiến Bạch Nguyên bị câm, phá huỷ gương mặt nàng, để cho nàng không nói được, không gặp được người khác, không thể làm một nữ tử độc lập như trước.
Trọng yếu nhất chính là không có gương mặt, thậm chí không nói được, hắn kết luận Thẩm Kỳ sẽ không yêu nàng nữa.
Tỳ nữ Thu Hồng của Bạch Nguyên vốn là con riêng của muội muội nàng, dáng dấp có năm phần giống nhau, đưa nàng ta ra, thay thế cho Bạch Nguyên là xong.
Dùng Thu Hồng thay thế hoàn toàn Bạch Nguyên, quan hệ xã hội của nàng hoàn toàn bị chặt đứt.
Lần thứ hai Thẩm Kỳ lên kinh trở về, thấy thê tử mình bị huỷ dung, hạ độc câm, trong ngực Thẩm Viễn là đứa con gái nhỏ ba tuổi của mình đang bị uy hiếp.
“Cho uống một chén thuốc, đứa nhỏ sẽ hoàn toàn là một người câm, đây là kết quả của việc ngươi không nghe lời, đối nghịch ta”
Đây thực ra là một loại chèn ép tâm lý, Thẩm Viễn muốn chính là hoàn toàn đánh sụp Thẩm Kỳ, để cho chính mắt hắn nhìn thấy mới biết sợ, mỗi lần muốn phản kháng sẽ sợ làm tổn thương người mình quan tâm.
Để cho phu thê bọn họ, vì đứa nhỏ, phải thoả hiệp.
“Gia gia… để ta uống”
Thẩm Tinh Ngữ bốn tuổi bước ra, đi về phía ông nội: “Muội muội không biết nói đâu”
“Trân Châu là tên thật của con, không phải nhũ danh, Tinh Ngữ là tên của A Điều, là tỷ tỷ của con…”
“Thẩm Tinh Ngữ” khi còn bé chậm nói, ba tuổi còn chưa biết nói chuyện, người yếu ớt nhiều bệnh, A Điều thông minh lanh lợi hơn, Thẩm Viễn cảm thấy đề nghị này tốt hơn, giữ lại một đứa nhỏ không có trí nhớ, không biết nói sẽ an toàn hơn.
Vì vậy, từ hôm đó, ấu nữ Thẩm gia bị bệnh chết yểu, chỉ còn lại trưởng nữ Thẩm Tinh Ngữ, có thêm một người hầu nhỏ bị câm tên A Điều, chỉ kém một tuổi so với thân sinh tỷ muội, dáng dấp giống nhau nhưng ai cũng không nhận ra, hoặc có thể nói, dưới lợi ích chung, toàn bộ Thẩm tộc âm thầm chấp nhận chuyện này.
Toàn bộ hạ nhân trong phủ Túc thánh công đều là người câm, bởi vì an toàn, sẽ không có người nói bậy bạ.
Từ đó, người quang minh chính đại là tỳ nữ Thu Hồng, người bên cạnh nàng ta, quanh năm mặc áo xám, che mạng trên mặt mới đúng là Bạch Nguyên.
Vào ban đêm, vị trí chủ tớ của bọn họ bị đảo ngược.
Chẳng trách Thẩm Tinh Ngữ luôn cảm thấy ánh mắt của bà câm thật dịu dàng, mất nhiều công sức để dạy dỗ nàng.
“Trân Châu, đời này mẫu thân con muốn nhất chính là công đạo, không phải nàng không muốn vạch trần, mà vì nàng không thể gánh nổi cái giá phải trả sau khi có công đạo đó, vì thế, con phải sống thật tốt. Nhưng sống như thế nào, vi phụ cũng không biết, cả đời này cũng không thể hiểu được, chỉ có thể gánh hết tội lỗi…”
Đối với Bạch Nguyên mà nói, vạch trần mọi tội ác đúng là sẽ mang lại công bằng cho nàng, nhưng cái giá của nó, không chỉ đơn giản là nữ nhi không còn gia thế quý tộc, mà còn là tội nhân, chỉ có thể làm nô tỳ. Nàng đã mất đi người yêu sâu đậm nhất, mất trượng phu, mà ngay cả mặt mũi, giọng nói cũng không thể có lại được như trước.
Nàng lựa chọn ôm hận mà sống, chỉ là để cho hai nữ nhi của mình bình an lớn lên.
Sau khi nàng mất vì bệnh tật, hai nữ nhi cũng đã trưởng thành, Thẩm Kỳ đã dùng một cây đuốc thiêu rụi toàn bộ phủ Túc thánh công!
Chôn vùi tất thảy.
Tim Thẩm Tinh Ngữ như bị bóp chặt, đau, toàn thân đều đau!
Nàng vốn tự hào có tổ phụ sủng ái, hoá ra lại là lang sói, vậy mà nàng đã từng ngọt ngào gọi tổ phụ, tổ mẫu.
Lòng người vì sao đáng sợ như vậy?
- --
Duyệt thảo đường.
Rõ ràng đang là mùa thu, nhưng Đàm mama cảm thấy, Cố Tu vừa về, trong phòng liền thành mùa đông.
Không cho phép người ta tới là hắn, không nhìn thấy người ta, mặt hắn càng lạnh hơn.
Chủ tử này càng ngày càng khó hầu hạ.
“Chủ tử, thiếu phu nhân hôm nay còn chưa ăn cơm…”
“Ta yêu cầu nói à?” mặt mũi Cố Tu tối sầm.
“Là lão nô tự chủ trương”, Đàm mama nói: “Thiếu phu nhân một mình ở trong nội thất khóc rất lâu, sau đó cho người đi mua vàng bạc tiền giấy, lúc này đang ở bên hồ nước hoá vàng… Không lễ không tết, âm thầm đốt tiền giấy là phạm lỗi, gia nên đi ngăn cản”
Cố Tu: “Hôm nay là ngày giỗ của ai?”
Đàm mama lắc đầu: “Hoặc có thể là ngày giỗ của phủ Túc thánh công”
Ánh trăng tràn xuống mặt đất, cả thế giới như chìm trong màn sương mờ ảo, sóng nước trong trẻo lạnh lùng, phản chiếu những bóng cây, cánh hoa rơi lả tả.
Ánh lửa đốt tiền giấy bùng lên sắc cam, ánh sáng ấm áp phác họa khuôn mặt người đốt tiền, nhợt nhạt, một tia huyết sắc cũng không có.
Một mảnh áo trắng đơn bạc, mái tóc dài hơi lộn xộn, tinh khiết như ánh trăng cuối trời, trong trẻo, lạnh lùng, không có sức sống.
Chiếc giày ống màu đen đạp lá rụng rào rào đi tới, nàng giống như không nghe thấy, bỏ thêm một tờ tiền, ánh lửa bùng lên cao hơn, lao thẳng tới tay nàng, cũng may, một cánh tay đã kéo nàng lùi lại.
Cố Tu nắm tay nàng, Thẩm Tinh Ngữ vẫn như không nhìn thấy hắn, ngơ ngác nhìn ngọn lửa, dùng tay còn trống tiếp tục thả tiền giấy vào đốt.
Bị ngó lơ, Cố Tu bực bội buông tay nàng ra, hỏi: “Đốt tiền giấy cho ai?”
Yên lặng một lúc lâu, Thẩm Tinh Ngữ mới đáp: “Một người thân”
Hai người không nói gì, Cố Tu đứng chắp tay sau lưng, Thẩm Tinh Ngữ tiếp tục đốt cho đến khi không còn gì, đứng dậy, bình tĩnh đi ngang qua hắn.
Cố Tu tung chân đá một cái, một viên đá bay vào trong nước, tạo ra tiếng động.
Thẩm Tinh Ngữ cuối cùng cũng có phản ứng, bước chân khẽ dừng lại, đứng bên cạnh hắn hỏi: “Nếu như khi bé, tổ mẫu không đem ta định thân cho chàng, chàng còn cưới ta không?”
Cố Tu: “Sẽ không, hôn nhân là theo lệnh của phụ mẫu, dù là lời bà mối nhưng vẫn là phụ mẫu tổ bối quyết định”
Thẩm Tinh Ngữ: “Chàng còn nhớ dáng vẻ hồi bé chúng ta gặp nhau không?”
“Nhớ”
Cố đại nhân trịnh thượng bước đến trước mặt nàng: “Ngươi hoàn toàn không khôn khéo như khi còn bé.
“So với thời điểm kia chán ghét hơn nhiều”
Ánh sáng cuối cùng trong mắt nàng đã tắt, nàng cúi mi, lui về sau một bước, chậm rãi biến mất trong bóng đêm.
Mặc cho Cố Tu phía sau kêu lên: “Ngươi đã đi thì vĩnh viễn đừng có quay trở lại!”
Đàm mama cảm thấy đau đầu!
Bởi vì hôm qua sau khi Thẩm Tinh Ngữ đốt tiền giấy trở về, không uống một giọt nước, không nói một chữ, chỉ nhắm mắt nằm trên giường, bà ở bên giường nói nửa ngày, Thẩm Tinh Ngữ vẫn nhắm mắt như đang nghỉ ngơi.
Bà đương nhiên không dám giấu.
“Một ngày một đêm không uống một giọt nước, không nói một chữ?” mặt Cố Tu đen như không nhìn thấy đáy.
Đàm mama: “Đúng vậy, lão nô cùng mấy tỳ nữ cố gắng khuyên nhủ nhưng không có tác dụng”
Cố Tu chuyển hướng, chốc lát đã tới Triêu Huy viện:
“Xem ra coi lời ta như gió thổi bên tai, ngươi không muốn mạng của tỳ nữ của ngươi nữa à?” Cố Tu đứng bên cửa sổ, nhìn người nằm như chết ở trên giường.
Mắt nhắm lại, môi hé mở, giống như đang chìm vào giấc ngủ, hắn bỗng nhiên nghĩ tới đoá sen giữa ao nước mùa hè, toả sáng cô độc, giống như không liên quan đến thế tục.
Nàng quả thật bịt tai không nghe, ngay cả mí mắt cũng không động đậy.
“Ngươi muốn cho tất cả phải chôn theo ngươi đúng không?” lồng ngực Cố Tu phập phồng: “Người đâu, đem Đan Quế, Lục Kiều lôi ra ngoài đánh cho ta”
Thẩm Tinh Ngữ vẫn nhắm chặt mắt như cũ.
Hoá ra khi nàng không quan tâm đến số mạng người khác, mình không làm gì được nàng. Cố Tu tự mình không chịu nổi, rút lui mệnh lệnh.
Bình hoa bị đập xuống đất, người trên giường vẫn không có phản ứng gì, Cố Tu bực bội rời đi.
Hai giờ sau, Cố Tu quay lại, phía sau Đan Quế bưng một chén cháo nấu nhuyễn.
“Dậy, ăn chén cháo này, ngày mai ta dẫn ngươi đi gặp nó”
Mí mắt Thẩm Tinh Ngữ vẫn không động đậy.
Cố Tu vẫy tay đuổi Đan Quế ra ngoài, tự mình uống cháo, bóp miệng nàng, mớm cháo vào.
Thẩm Tinh Ngữ ngậm cháo trong miệng không nuốt, giống như một con búp bê vô hồn.
Cố Tu tức giận ném thêm một chiếc bình nữa, Thẩm Tinh Ngữ nhắm mắt lại, xoay người vào bên trong, thiếp đi.
Trời vừa tờ mờ sáng, Cố Tu lại xuất hiện ở đầu giường nàng: “Đứng lên, bây giờ ta mang ngươi đi gặp nó”
Chân mày Thẩm Tinh Ngữ khẽ cau, chậm chạp mở mắt ra, có chút ánh sáng nhưng không chạm đến đáy mắt, cũng không nhìn thấy hắn, mi mắt hơi rũ, giống như tượng đất không hề vui mừng, bình tĩnh mặc quần áo.
“Ta không muốn còn trẻ đã phải goá vợ.
“Uống chén cháo”, Cố Tu ra lệnh.
Nàng bình tĩnh bưng chén cháo làm theo, uống rất chậm, cá chiên vàng, bánh thịt trâu không động đến một miếng.
Cố Tu không cùng lên xe ngựa, một mình cưỡi ngựa đi ở phía trước, tiếng vó ngựa vang vọng trên đường phố trong buổi sáng sớm.
Xuyên qua một con phố, hai con hẻm, vào một cái sân nhỏ, bên ngoài có hai người gác cửa, hai bà tử tỳ nữ hầu hạ.
Thẩm Tinh Ngữ gặp được A Điều đang ngủ ở bên trong, các vết thương bên ngoài đã được chữa trị, còn nội thương, chỉ trong lòng nàng mới biết.
Thẩm Tinh Ngữ nhất thời không dám đi tới, bám vào bình phong, dùng ánh mắt khắc hoạ từng dáng vẻ của nàng.
A Điều với mình thật là giống nhau.
Người đang ngủ bỗng như có linh cảm, khẽ động đậy rồi mở mắt ra.
“Sao ngài tới đây?”
A Điều đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là vui vẻ, nàng còn tưởng đời này không được gặp lại Thẩm Tinh Ngữ.
Thẩm Tinh Ngữ đi từng bước, ngồi xuống bên cạnh giường, ôm lấy nàng thật chặt: “Ta dù sao vẫn muốn tới thăm ngươi một chút… A tỷ”
Cánh tay đỡ sau lưng Thẩm Tinh Ngữ cứng đờ một lúc, A Điều sửng sốt, vỗ nhẹ tay nàng: “Người là chủ tử kiểu gì vậy, mới có mấy ngày đã quên mất tên ta”
Nước mắt Thẩm Tinh Ngữ chảy ra: “Cho nên… ngươi thật ra vẫn luôn biết?”
A Điều chớp mắt, ngây thơ dịu dàng: “Biết cái gì?”
Thẩm Tinh Ngữ đỡ vai nàng nói: “Nếu ngươi không biết, vừa rồi hẳn đã hỏi ta, vì sao lại kêu ngươi là a tỷ”
A Điều ngây người: “Ngươi biết rồi?”
Thẩm Tinh Ngữ gật đầu: “Biết”
“Rốt cuộc là chuyện như thế nào?” A Điều khua tay múa chân: “Thật ra thì ta cũng không biết nhiều, bọn họ cũng cho là ta còn nhỏ, không nhớ rõ, ta chỉ nhớ một ít hình ảnh, không biết là thật hay giả, nhiều lúc tưởng mình đang nằm mộng”
Thẩm Tinh Ngữ hít hít mũi: “Chuyện của bọn họ rất dài, sau này ta sẽ nói cho ngươi. Ngươi nói đi, ở chỗ này như thế nào?”
A Điều cười dịu dàng: “Rất tốt, cũng vì quan hệ của ngươi, cô gia đối với ta rất tốt, ăn mặc mọi thứ đều không thiếu”
Tỷ tỷ của nàng vẫn là như vậy, ôn nhu, không oán, không trách.
Đối với nàng tốt như vậy.
Tim Thẩm Tinh Ngữ thắt lại: “Không phải như vậy, là ngươi, các người vẫn luôn chiếu cố cho ta”
A Điều vỗ vỗ nàng: “Ai bảo ta là tỷ tỷ chứ”
“Cho nên, tỷ lại thay ta chịu khổ?” Thẩm Tinh Ngữ nhìn nàng: “Thịnh Như Nguyệt đã giao dịch với ai, dùng tỷ làm người thay thế cho ta định hiến tặng cho ai phải không?”
Con ngươi A Điều khẽ rụt lại, như vừa thoáng qua điều gì: “Đừng nghĩ vớ vẩn, ta nào có vĩ đại như vậy.
“Biểu cô nương rất tốt, ngươi sống thật tốt với nàng là được”
Thẩm Tinh Ngữ nhìn nàng một cái, lại lau nước mắt: “Không nói chuyện này nữa, chúng ta nói những chuyện vui thôi, thật lâu rồi ta không được ăn bánh ngọt của tỷ…
“Thực sự nhớ những ngày chúng ta nương tựa vào nhau mà sống.
“Nếu không phải ở chỗ này thì thật tốt”
- --
Buổi tối, Cố Tu phá lệ tới Triêu Huy viện dùng bữa, Thẩm Tinh Ngữ không nói gì, yên lặng ăn cơm, Cố Tu cũng không nói chuyện.
Hai người không ai nhìn ai, tựa như đối diện với không khí, trong sân, lũ chim tước đang đập cánh, mấy con kêu to.
Trong phòng an tĩnh quỷ dị.
Thẩm Tinh Ngữ ăn nửa chén cháo, nửa chiếc bánh ngô, đặt đũa đi vào phòng tắm. Nàng cũng không kêu hạ nhân, đơn giản rửa mặt rồi lên giường.
Chốc lát, Cố Tu đặt sách, tắt đèn, nằm lên giường.
Cả người nàng cứng ngắc giống như tượng gỗ, Cố Tu xoay mình xuống giường, điểm đèn, nàng nhắm mắt lại, hắn cảm nhận được cả người nàng trống rỗng.
Hắn nổi giận ngất trời!
Lần đầu hắn vì người khác mà chủ động, lại bị bỏ mặc, ngay cả ánh mắt cũng không thèm nhìn hắn!
Bàn tay bóp lấy cằm nàng: “Người cũng đã được gặp rồi, ngươi có là đồ chơi thì cũng phải có trách nhiệm của đồ chơi”
Thẩm Tinh Ngữ vẫn cứng đờ, không có phản ứng gì, như không nhìn thấy hắn.
Mỗi dây thần kinh của Cố Tu như căng đến cùng cực, ánh mắt lạnh như băng, cũng sắc như tên, nếu như ánh mắt có thể giết người, giờ này hẳn là nàng đã bị băm nát.
Nàng bị bóp cằm, nhưng tay hắn lại run rẩy, nổi hết gân xanh: “Nhìn ta!
“Ta nói nhìn ta!”
Thẩm Tinh Ngữ không nhìn hắn.
Cố Tu lần đầu tiên mới biết được rằng, trên đời này, tàn nhẫn nhất là sự không thèm đếm xỉa.
Dựa vào cái gì, nàng đã từng nhiệt tình trêu chọc hắn, bao nhiêu lần thâm tình thành thực nói với hắn: “Ta thật thích chàng…”
Cái thích của nàng như vậy à?
Bởi vì một tỳ nữ, nàng vứt bỏ hắn như giẻ rách.
Hắn không bằng một đứa tỳ nữ!
“Không phải chỉ là một tỳ nữ thôi sao?”
Ai đã nói với hắn rằng: "Chàng á, sao lúc nào cũng lạnh lùng như vậy?"
"Tính tình cũng nóng nảy."
“Không sao, chàng nóng, nhưng tính ta tốt, ta có thể dỗ chàng cả đời, chúng ta như vậy có gọi là bổ sung tính cách cho nhau không?”
Bây giờ, thành hôn chưa được một năm, thích cũng không còn.
“Cái thích của ngươi thật rẻ mạt”, hắn nói: “Rẻ mạt như bản thân ngươi”
Cơn giận của hắn bùng lên như núi lửa, thiêu đốt từng gân cốt của hắn. Đau, rất đau, ngoài miệng giễu cợt bao nhiêu thì trong lòng đau bấy nhiêu!
Nữ nhân vẫn điềm tĩnh như nước, không hề nổi lên một gợn sóng, chẳng qua là không thèm để ý đến hắn.
Hắn hoàn toàn nổi giận!
Tim giống như có ai dí sắt nung đỏ vào, hắn rất đau, nhưng lại ấu trĩ như một đứa trẻ chỉ biết đánh nhau với người khác, ai tỏ ra yếu đuối thì sẽ thua cuộc. Hắn giống như nhập ma, bàn tay vô thức siết chặt từng chút một, trong lòng nói:
“Cầu xin ta!
“Nhìn ta!”
Tiếng xương trật khớp truyền tới, hắn như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trái tim hoảng hốt.
Trán nàng rịn mồ hôi, chân mày nhíu chặt lại, thân thể theo bản năng kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng ánh mắt vẫn ảm đạm như cũ, môi mím chặt, như lưỡi đao lăng trì hắn.
Hắn hốt hoảng nắn cằm nàng trở lại, bỏ đi như chạy trốn. Bạch đại phu vừa mới cởi quần áo, lên giường, cánh cửa đã bị đá văng, Cố Tu loáng cái đã đến trước mặt, Bạch đại phu vừa ngước mắt lên, cánh tay dài của Cố Tu đã đưa ra, nhấc bổng ông lên.
Bạch đại phu: “… Y phục! Để ta mặc một bộ y phục đã!”
“Không sao, xương cằm không vấn đề gì, ngài nắn lại rất tốt, lúc này hẳn đã hết đau, không cần uống thuốc giảm đau”
Bạch đại phu kiểm tra xong đi ra, trong lòng chỉ cảm thấy kỳ quái. Bao nhiêu người đã chết dưới đao của Cố Tu, trên người mỗi khớp xương tháo ra như thế nào hắn đều biết, cần gì bắt mình phải chạy tới đây.
Ánh mắt Cố Tu quét tới: “Ta thấy ngươi có vẻ không muốn làm phủ y nữa!”
“Đun thuốc, để ta đi đun”, Bạch đại phu thức thời ngậm miệng.
Bảy ngày liên tiếp, Cố Tu không xuất hiện ở Triêu Huy viện, hôm đó Tào thị lại tới.
“Một thời gian nữa thời tiết sẽ chuyển lạnh, mùa này vừa vặn thích hợp đi du hồ, ta đã sắp xếp xong xuôi, ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai toàn gia đi du hồ, ở trên hồ hai ngày”
Thẩm Tinh Ngữ nhàn nhạt cầm chung trà, không nói đi, cũng không nói không đi, mi mắt rũ thấp, trông rất vô hồn.
Tào thị nổi giận!
“Ngươi thử nhìn cái dáng vẻ không ra sống không ra chết của ngươi xem, Tu nhi có điểm nào không tốt với ngươi, Cố gia ta làm gì có lỗi với ngươi? Chẳng qua chỉ là một tỳ nữ, ngươi làm cho toàn gia phủ trạch không yên, ngươi có còn dáng vẻ thê tử, con dâu nữa không?”
Thẩm Tinh Ngữ yên lặng uống trà.
Tào thị tức đến tim cũng phát đau!
“Ngươi muốn chết thì đi chết ngay cho ta xem, đừng có cái dáng vẻ nửa sống nửa chết ở đây, ngươi cho là ngươi có thể ép được ai?
“Hôm nay ngươi chết, ngày mai ta liền cho Tu nhi cưới một đại gia khuê tú môn đăng hộ đối”
Phất tay áo một cái, quay người đi về viện tử của mình.
“Tức chết ta, con không nhìn thấy cái dáng vẻ của Thẩm Tinh Ngữ kia”, Tào thị dùng quạt liên tục quạt hơi gió lên mặt: “Nàng ta cũng chỉ khi dễ con tính tình hiền lành, một lòng muốn phá huỷ danh tiếng của con, con thì ngược lại vẫn muốn sống tốt với nó”
Thịnh Như Nguyệt châm một ly trà cho Tào thị: “Di mẫu đừng nóng giận, tẩu tử chưa chắc đã nhắm vào con, cả nhà nàng ta đã không còn, chỉ còn lại một tỳ nữ kia, gọi là người thân cũng không có gì quá đáng.
“Hơn nữa, con cũng là vì biểu ca, ngài nhìn xem, bình thường có lúc nào hắn muốn ra ngoài cùng chúng ta đâu, nhưng ngài vừa nói hắn đã đồng ý, đây là vẫn muốn ở cùng tẩu tử, con không muốn chia rẽ bọn họ”
Tào thị than thở một tiếng: “Nếu con là con dâu ta thì tốt biết mấy, sao các con lại không có cảm giác gì à?”
Thịnh Như Nguyệt chỉ cười cười: “Ngài à, ngày mai trực tiếp đến sân tẩu tử, đừng nói gì, để tỳ tử hầu hạ nàng thay y phục rồi cùng đi với nhau là được”
Hôm sau Tào thị làm theo, quả nhiên Thẩm Tinh Ngữ không phản đối, đi theo bà ra sân, lên xe ngựa.
Chuẩn bị xuất phát, Thịnh Như Nguyệt đi mời hai lần, Cố Tu mới lững thững đến muộn, vẫn không lên xe ngựa, một mình đơn độc cưỡi ngựa đi đầu như cũ.
Xe ngựa chạy hai giờ, đến mặt hồ du ngoạn, Tào thị đã chuẩn bị chiếc thuyền rất lớn, kể cả gia nhân tỳ nữ cũng vẫn có chỗ ở thoải mái.
Ánh mắt trời như rắc vàng xuống mặt nước, gió thu mát mẻ dễ chịu, mặt hồ rất đẹp, nhưng Thẩm Tinh Ngữ không du ngoạn, chỉ là đổi chỗ ngủ.
Thịnh Như Nguyệt gõ cửa, kéo Thẩm Tinh Ngữ ra ngoài: “Tẩu tử, đến giờ cơm rồi, mau đi dùng bữa”
Cố Tu ngồi ở mũi thuyền, gió thổi bay mái tóc dài của hắn, bên chân có mấy bình rượu đã cạn, trong tay còn cầm một bình.
“Đại ca”, Cố Trạm đi tới, ngồi bên cạnh hắn: “Trước kia tẩu tử rất thích cười với ca, các người rốt cuộc có chuyện gì?”
Cố Tu uống một ngụm rượu, không lên tiếng.
Cố Trạm: “Đại ca, làm quan thì ta không bằng người, nhưng quan hệ phu thê, ca không bằng ta.
“Để ta nói cho biết, nữ nhân muốn được dỗ dành, ca không thể cường ngạnh với nàng.
“Ca xuống nước một chút, đi dỗ người ta một cái, cũng không đến nỗi phải ngồi đây uống rượu một mình”
“Ồn ào”, Cố Tu quay người lại, thoáng thấy đường cong duyên dáng của chiếc váy cách đó không xa: “Ai nói với ngươi là ta buồn bực?
“Nữ nhân thôi, bất quá cũng như y phục, không thích liền đổi”, hắn vừa nói vừa phủi phủi bụi không tồn tại trên người: “Đáng để ta phí tâm sao?”
Cố Trạm nghe tiếng bước chân, quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Thẩm Tinh Ngữ ánh mắt rũ thấp, bước xuống boong thuyền.
“Đại ca, cứ tiếp tục”, hắn nói: “Ta xuống kêu người mang thêm mười vò tới”
Cố Trạm rời đi, Cố Tu ném bình rượu trong tay, lề mề một hồi lâu, Thịnh Như Nguyệt lại chạy tới: “Biểu ca, mau tới dùng bữa”
Hắn chậm rãi đứng dậy, đi vào thiện phòng, Thẩm Tinh Ngữ an tĩnh ăn cơm trắng.
“Tẩu tử, đừng ăn cơm không thế, dùng thức ăn đi”, Thịnh Như Nguyệt gắp một chân giò tới, bỏ vào trong chén Thẩm Tinh Ngữ, lại gắp thêm một loạt đồ ăn khác, cái chén nhỏ của nàng đầy ắp.
Thẩm Tinh Ngữ chỉ dùng nửa chén nhỏ cơm trắng, buông đũa: “Ta dùng đủ rồi”
Đặt đũa đứng dậy, xoay người rời đi.
Tào thị ném đũa: “Chỉ vì một tỳ tử,
“Toàn gia chúng ta đã tới bồi ngươi, ngươi còn định ném mặt mũi đến khi nào?”
Thẩm Tinh Ngữ giống như không nghe thấy gì, từ từ đi đến bên mạn thuyền.
Cố Tu đột nhiên đứng lên: “Thẩm Tinh Ngữ, ngươi cho rằng ta không dám hưu ngươi?”
Thẩm Tinh Ngữ rốt cuộc có một chút phản ứng: “Ngài viết xong thì đưa cho ta”
Phía sau truyền đến âm thanh chén đũa rơi vỡ, Thẩm Tinh Ngữ vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Một lát sau, Thịnh Như Nguyệt lại một lần nữa gõ cửa, trong tay cầm một bầu rượu: “Tẩu tử, chúng ta nói chuyện A Điều một chút đi”
Thẩm Tinh Ngữ đi theo nàng tới đuôi thuyền, hai người cùng đứng trên boong ở cuối thuyền.
Thịnh Như Nguyệt rút nút bình rượu, uống một hớp: “Tẩu tử, thật ra thì ta thật thích ngươi, ta đã nghĩ tới ngươi cả đời làm tẩu tử của ta, ta sẽ đối xử rất tốt với ngươi”
Thẩm Tinh Ngữ uống một ngụm: “Phải không?”
“Có lẽ ngươi không tin”, Thịnh Như Nguyệt lấy lại bình rượu, uống một hớp, cổ họng như bị tê đi: “Ta thật không hiểu ngươi, chỉ vì một tỳ nữ mà đã…”
Thẩm Tinh Ngữ nhẹ giọng: “Đúng vậy, chỉ là một tỳ nữ.
“Vậy ngươi có dám quang minh chính đại nói ra, ngươi đổi tỳ nữ của ta để lấy cái gì?
“Ngươi là vì lung lạc ai?”
Thịnh Như Nguyệt: “Ngươi có biết vì sao thành thân lâu như vậy mà không mang thai không?”
Thẩm Tinh Ngữ: “Ta không quan tâm hài tử”
“Bởi vì biểu ca không thích ngươi”, Thịnh Như Nguyệt nghiêng đầu nhìn nàng: “Hắn vẫn luôn ngừa thai, cho nên tất cả những chuyện bây giờ ngươi làm đều không bức bách được hắn”
Cho nên, hắn cảm thấy mình không đủ tư cách sinh con cho hắn sao?
Thẩm Tinh Ngữ: “Vậy hắn thích ai?
“Muốn ai sinh con cho hắn?”
“Phu thê là thân thiết nhất”, Thịnh Như Nguyệt nói: “Người bình thường đều biết, yêu thích ai thì kết hôn, thành vợ chồng, đó là người bình thường, nhưng biểu ca không như vậy. Thê tử ở trong mắt hắn cũng chỉ là người làm ấm giường, là thiếp thất hay đồ chơi cũng không có gì khác biệt.
“Ngươi cho là tại sao ta sẽ trở thành Cửu hoàng tử phi, là biểu ca sắp đặt, hắn muốn đẩy ta lên vị trí hoàng hậu.
“Ngươi có biết cảm giác được trân trọng là gì không?”
Gương mặt Thẩm Tinh Ngữ ảm đạm đến trong suốt.
Thịnh Như Nguyệt thương hại nhìn Thẩm Tinh Ngữ:
“Tẩu tử, ngươi lấy cái gì để so với ta? Ngươi không đối kháng với ta, biểu ca còn dung túng ngươi, tại sao ngươi cứ cắn ta không buông?
“Bây giờ, ta sẽ để cho ngươi hoàn toàn từ bỏ ý định, để cho ngươi chính mắt nhìn thấy, ở trong lòng biểu ca, hai chúng ta ai quan trọng hơn”
Thẩm Tinh Ngữ: “Thế nào?”
Thịnh Như Nguyệt cong môi cười một tiếng: “Tẩu tử, chúng ta đánh cược đi, xem biểu ca cứu ai, người thua cuộc phải chết”
Lời vừa buông xuống, nàng ta cắn môi, dùng tay đẩy Thẩm Tinh Ngữ ngã xuống nước.
Gió cuốn tà váy tung bay, dường như quá trình rơi xuống nước rất dài, Thẩm Tinh Ngữ cơ hồ nhìn thấy từng đường vân của mặt nước.
Đồng thời ở phía bên kia, Thịnh Như Nguyệt cũng gắng sức nhảy xuống nước, hai người rơi ở hai hướng khác nhau.
Trong khoang thuyền,
Cố Trạm hao hơi tốn sức vừa nói vừa kéo tay áo Cố Tu: “Đại ca, phu thê nói lời giận dỗi, ngàn vạn lần chớ coi là thật, đến khi sinh hài tử, mọi chuyện sẽ tốt hơn…”
Ngay lúc đó, Kỳ Vận hoảng hốt đẩy cửa khoang thuyền chạy vào: “Thế tử gia, biểu cô nương rơi xuống nước.
“Ngài mau đi cứu…”