Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 42




Một mình Chử tam nương mờ mịt đi trên thảo nguyên.

Ánh trăng tinh tế cong cong treo trên cao, bầu trời đêm đen biếc đẹp như vừa được thanh tẩy, sao sáng lấp lánh, nhưng nàng không nhìn thấy được những cảnh đẹp này.

Trời đất rộng lớn, người người có nhà, nhà nhà có đèn, lại không có một ngọn đèn nào thuộc về nàng.

Nàng là một kẻ cô độc, trong bóng đêm này, nỗi cô đơn càng đậm.

Cái gì mà phụ tử thâm tình, cái gì mà nam nữ tình ái, so với giấy còn mỏng hơn, chỉ cần thổi nhẹ một cái là tan tác.

Mùa hè trong sơn cốc gió thổi rất mát mẻ, nhưng nàng lại cảm thấy lạnh thấu xương.

“Tam nương tử”

Là giọng của nam nhân.

Chử tam nương quay đầu, nam nhân cầm một chiếc áo khoác, choàng lên người nàng: “Gió đêm rồi, đừng để bị lạnh”

Chử tam nương cười châm chọc: “Ta bị lạnh làm gì có ai để ý”

Tay của nam nhân không buông ra, đầu ngón tay như lướt qua váy nàng, cột áo choàng cho nàng: “Tam nương tử là mỹ nhân xinh đẹp như vậy, sao lại có kẻ tâm địa sắt đá, cứ như vậy mà đòi từ hôn”

“À…”, khoé môi nam nhân cong lên nghiền ngẫm, đầu lưỡi liếm qua môi: “Thật là phí của trời”

Chử tam nương ngước mặt lên: “Vậy còn ngươi?

“Ngươi thì tốt lành gì?”

Nam nhân a một tiếng, đầu ngón tay điểm xuống, chỉ vào ngực nàng: “Nơi này – hận sao?

“Đi cùng ta, nỗi hận của ngươi mới phát tiết được”

Mắt Chữ tam nương tràn ngập sự trống rỗng, lẩm bẩm: "Phát tiết hận thù là cảm giác như thế nào?"

Đầu ngón tay nam nhân vuốt ve chơi đùa chiếc nơ bướm trên ngực nàng, mơ hồ giải thích: “Như thế này…

“Mùi vị trả thù như thế nào ư?

“Bọn họ đau, ngươi vui vẻ,

“Đem bọn họ giẫm ở dưới chân, giống như chó bò lổm ngổm bên người ngươi, mà ngươi…

“Thống khoái”

Cổ áo nàng bị bàn tay thò vào phồng lên, Chử tam nương chưa từng bị xúc phạm như vậy, bàn tay vấy máu của nàng ấn vào tay hắn, trừng mắt giận dữ.

Nam nhân không tức giận, ngược lại còn mang vẻ cười nghiền ngẫm: “Hắn lại còn không thèm để ý đến ngươi, chết cũng phải từ hôn.

“Ai để ý đến ngươi còn trong sạch thanh bạch hay không”

Ai để ý đâu.

Lời này như lưỡi dao nhọn đâm sâu vào lòng nàng, Chử tam nương cảm thấy đau, toàn thân đều đau: “Vậy còn ngươi?

“Ngươi ở đây có ý gì?

“Hắn không phải kẻ tốt, ngươi tốt sao? Ta không tin, một kẻ thê thiếp hàng đoàn lại đối với ta thật lòng”

Nam nhân nhếch mép cười xấu xa: “Thật lòng?

“Thế nhân đều nói thật lòng tốt, nhưng phải biết cõi đời này, để cho ngươi thương tâm nhất chính là hai chữ thật lòng.

“Ta đương nhiên không có cái đó,

“Nhưng ta có thể để cho ngươi giết người—

“Giết những người làm cho ngươi đau khổ”

Giết người, đây là một từ ngữ có nhiều ma lực, giết để cảm thấy trong lòng mình vui sướng, nó giống như thuốc độc dụ dỗ, là thạch tín mà người bệnh nặng muốn có.

Sa đoạ chính là khoái lạc.

“Ta không muốn giết người, ta muốn bọn họ rơi vào địa ngục giống ta”.

“Có thể”, nam nhân nhếch mép cười thắng lợi.

Cánh tay tam nương tử dần dần mất hết sức lực, buông thõng bên người, đầu ngón tay nhỏ máu trên mặt đất, là máu trong lòng nàng.

- --

Cố Tu đặt quy củ cho Thẩm Tinh Ngữ trong chu vi 2 dặm (mỗi dặm = 0,5km), ý muốn nói nàng cách Duệ bối tử từ 2 dặm trở ra.

Duệ bối tử nằm dưỡng thương trong quân trướng, ngay cả bước ra ngoài cũng khó khăn, Thẩm Tinh Ngữ đối với quy củ này thầm hung hăng oán hận một trận

Nàng luôn cảm thấy Duệ bối tử nói được làm được, sẽ không quấy rầy cuộc sống của nàng.

Dĩ nhiên, nàng chỉ dám oán thầm trong lòng, lúc này quan hệ phu thê của nàng đang rất tốt, chỉ cần nàng nghe lời. Nàng rất biết điều làm theo, kể cả có đi ra ngoài chơi cùng Thập nhất công chúa, cũng đi vòng thật xa tránh quân trướng của Duệ bối tử.

Hai ngày sau, Thẩm Tinh Ngữ cùng Cố Tu chính thức cởi bỏ tang chế, nàng khôi phục lại kế hoạch sinh con, ăn sáng xong là nhắm mắt nhắm mũi uống thuốc.

“Uống gì thế?” Cố Tu ung dung lấy khăn lau ngón tay.

“Thuốc giúp có thai”, Thẩm Tinh Ngữ vẻ mặt đau khổ, cầm chén thuốc: “Đắng quá, hu hu, thật là khó uống”

Giống như đứa trẻ làm việc tốt, đang chờ được khen thưởng.

Đầu mũi Cố Tu khẽ động, mùi thuốc bay vào mũi, hắn bưng chén thuốc tạt hết ra ngoài.

Thẩm Tinh Ngữ: “… Chàng làm cái gì vậy?”

Cố Tu: “Có cần uống không?”

Thẩm Tinh Ngữ khó hiểu: “Dĩ nhiên, đứa nhỏ của tiểu thúc chắc cũng được sinh ra rồi, chàng lớn hơn hắn, đương nhiên phải có hài tử, phương thuốc này rất linh nghiệm đó”

Cố Tu móc từ trong ngực ra một bình sứ màu đen, đổ ra một viên, nhét vào miệng nàng: “Ăn cái này là được”

“Đây là thuốc gì?” đầu lưỡi Thẩm Tinh Ngữ nếm viên thuốc: “Sao ngọt vậy? Giống như kẹo, thuốc tránh thai của chàng cũng giống như thế này, liệu có bị nhầm không?”

Cố Tu dùng ánh mắt "nàng dám không tin ta" nhìn sang, Thẩm Tinh Ngữ chột dạ: “Gia thông minh như vậy, đương nhiên không nhầm rồi, nhất định là thuốc tốt”

Hắn nói giọng ra lệnh: “Đây là do phiên bang tiến cống, sau này nàng cứ dùng loại này”

Thẩm Tinh Ngữ cầm cái chai lên chơi, dài bằng ngón tay, màu đen bóng rất sáng, đồ của phiên bang tiến cống có khác, cái chai cũng đẹp như vậy.

Thuốc nhất định cũng là rất tốt.

Chốc lát sau, Thịnh Như Nguyệt tới: “Tẩu tử, cho ta mượn A Điều một chút, hôm qua nàng dạy ta làm món ăn, Cửu hoàng tử rất thích”

Thịnh Như Nguyệt gần đây mỗi ngày đều học cách làm món ăn ngon cho Cửu hoàng tử, luôn mượn tiểu đầu bếp tài ba A Điều để chỉ dạy, Thẩm Tinh Ngữ phất tay một cái, để A Điều đi cùng nàng.

Hội săn đang đi dần đến những ngày cuối, động vật trên thảo nguyên ngày một ít, trận tranh đua giữa Thái tử và Cửu thái tử ngày càng ác liệt, đội quân của hai người đối chọi khá gay gắt, hai bên đều có người bị thương, có người thì té xuống hố của thợ săn, người thì bị ngã ngựa, người trúng tên…

Triều đình nổi lên mưa máu gió tanh, Thẩm Tinh Ngữ hoàn toàn không thể cảm nhận được, nàng vẫn chỉ biết cùng Thập nhất công chúa chơi với hai con thỏ, chơi xích đu, hái hoa dại, thảo nguyên phong cảnh tươi đẹp, gió mát sảng khoái, buổi tối được ngắm đầy sao trên trời, người thích nhất đang ở bên, còn có bạn tốt kề cận, Thẩm Tinh Ngữ rất hài lòng.

Có người thấy một ngày dài bằng một năm, có người lại thấy thời gian như mũi tên bay, chỉ ước bệ hạ ở lại nơi này cả đời để săn bắn.

Đương nhiên là không thể như vậy được, một ngày trước khi hội săn kết thúc, Cửu hoàng tử săn được một con sư tử trưởng thành, đặt dấu chấm hết cho hội săn năm nay.

Không đề cập tới Thái tử bị áp chế có bao nhiêu khó chịu, hoàng đế cùng Cửu hoàng tử lại vô cùng phụ từ tử hiếu, ai cùng nhìn ra, Cửu hoàng tử được ân sủng như thế nào.

Hội săn này tụ tập gần nửa quan viên triều đình, hôm sau mọi người lần lượt rút lui, Thiên tử dĩ nhiên đi đội đầu tiên, triều thần, đội quân hộ giá lần lượt đi sau. Cửu thế tử vốn đi cùng đội đầu tiên của triều đình nhưng lại ở lại hỗ trợ Cố Tu dọn dẹp.

Dĩ nhiên, việc dọn dẹp kết thúc không cần đến một hoàng tử như hắn chỉ đạo, chủ yếu là vì Thịnh Như Nguyệt.

“Đại nhân, những thứ này cũng đốt hết sao?” Viên Tâm chỉ vào cái hố.

Cái hố rất lớn, bên trong đầy những động vật bị ngược đãi đến chết, thỏ chim chó cái gì cũng có, mùi máu tanh hôi khiến người ta buồn nôn.

Cố Tu trầm ngâm chớp mắt một cái: “Có đầu mối gì không? Có thể tìm ra được ai làm không?”

Viên Tâm hạ thấp giọng: “Tối hôm qua Thái tử mang theo một đám người đi ra ngoài, nhìn phương hướng là đi về phía này”

Cố Tu: “Không đốt, dùng đất lấp lại, khôi phục lại nguyên trạng.

“Kêu mấy người tâm phúc tới, giữ mồm miệng cho kín”

Viên Tâm đương nhiên biết nặng nhẹ, gọi tâm phúc nhất đến, lấp đất lại.

Thẩm Tinh Ngữ có chút quyến luyến, nhìn thảo nguyên không thôi, doanh trướng của nàng và Cố Tu đã bị hạ xuống, binh lính đang dọn dẹp, chẳng mấy chốc sẽ chỉ còn là bãi đất bằng phẳng.

Thịnh Như Nguyệt cười: “Tẩu tử nếu quyến luyến như vậy, đến mùa đông săn thú lại bảo biểu ca đưa tới đây. Săn thú mùa đông tuy không hoành tráng như hội săn của triều đình nhưng khắp nơi đều là tuyết, nhìn cũng rất đẹp mắt.

“Còn có hội săn mùa thu của năm sau, mỗi năm đều có thể tới”

Thẩm Tinh Ngữ áp chế cảm giác khác thường trong lòng, lên tinh thần: “Ta không sao, lên đường thôi”

Cửu hoàng tử cưỡi ngựa cùng Thịnh Như Nguyệt, kéo cương chạy ngang qua bọn họ: “Cố đại nhân, đuổi theo chúng ta đi”

Thẩm Tinh Ngữ thấy Cố Tu đi chậm rãi: “Chúng ta có đuổi theo không?”

Cố Tu xoa eo nàng: “Đuổi thì có thưởng gì không?”

Thẩm Tinh Ngữ: “… Không có”

Cửu hoàng tử chạy trước hồi lâu lại quay lộn trở lại: “Cố đại nhân sau ngươi không chạy?”

Cố Tu: “Ngựa ăn chưa no”

Cửu hoàng tử: “…”

Đi qua một cánh rừng thông, Cố Tu đột nhiên dừng ngựa, ngẩng đầu nhìn rừng thông thâm trầm.

"Sao vậy?" Cửu hoàng tử cũng dừng ngựa hỏi.

Con ngựa nóng nảy hí lên hai tiếng, Cố Tu hỏi: “Người có nhận ra một cỗ… giết”

Chữ “người” còn chưa kịp nói ra, một mũi tên sắc bén xé nát không trung lao thẳng đến Cửu hoàng tử. Cố Tu rút trường kiếm bên hông, chém đôi mũi tên.

Chưa kịp thở ra một hơi, hàng loạt mũi tên khác lại bay tới.

“Bảo vệ Cửu điện hạ rút lui!” Cố Tu nghiêm nghị ra lệnh, phóng pháo hiệu lên không trung.

Binh lính nhanh chóng mang khiên đến, thành thục ghép thành bức tường.

Sau cơn mưa tên, số người áo đen xuất hiện ước chừng gấp ba bọn họ, khắp nơi loang loáng ánh kiếm, Thẩm Tinh Ngữ chưa kịp phản ứng, bị Cố Tu ném tới ngồi sau lưng Cửu hoàng tử: “Đưa nàng ra”

Thẩm Tinh Ngữ trong lòng hoảng sợ, trên mặt máu nóng bắn tung toé, Cố Tu vừa chém một tên đeo mặt nạ.

“Cố đại nhân bảo trọng!”

Cửu hoàng tử kéo chặt dây cương, vó ngựa lao ra ngoài. Bỗng một mũi tên bay đến xuyên thủng cổ con ngựa, nó ngã lăn xuống đất.

Cửu hoàng tử ôm Thịnh Như Nguyệt lăn một vòng, Thẩm Tinh Ngữ ngã trên mặt đất, một lưỡi đao bổ thẳng xuống đầu nàng, nàng nghĩ mình sắp chết rồi, đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, kiếm trong tay Cố Tu bay tới, nàng lại ngã vào ngực Cố Tu.

“Ôm chặt ta”

Thẩm Tinh Ngữ ôm hắn thật chặt. Cố Tu một tay ôm nàng, một tay vung kiếm chém giết tìm đường lui, cuối cùng cướp được một con ngựa, quăng Thẩm Tinh Ngữ lên, giết chết tất cả những sát thủ ở gần đó.

Trong chiến loạn, tâm phúc đánh ngựa tới, đầu tiên Cửu hoàng tử ném Thịnh Như Nguyệt không biết võ công lên ngựa, sau đó cưỡi lên ngựa của một tâm phúc khác, tận mắt nhìn thấy tâm phúc chở Thịnh Như Nguyện bị một đao đâm xuyên bụng, Thịnh Như Nguyệt đau lòng nhảy xuống ngựa.

"Như Nguyệt!"

Con ngươi Cửu hoàng tử co rút lại, nhìn thấy một lưỡi đao chuẩn bị rơi trên người nàng, thật may Cố Tu quăng đao qua, chém bay đầu tên áo đen, chỉ còn lại tư thế định giết người.

Cố Tu nắm dây cương, nghiêng người kéo Thịnh Như Nguyệt từ dưới đất lên, ném sau lưng mình, ánh mắt nhìn Cửu hoàng tử, hai người ăn ý chạy ra hai hướng.

Phía sau sát thủ cũng chia hai nhóm đuổi theo.

“Điện hạ ngài bảo trọng, ta đi đoạn hậu!”

Tâm phúc của Cửu hoàng tử nói xong những lời này thì nhảy xuống, dùng trường kiếm chặn đám truy binh đằng sau, mười mấy thanh đao của truy binh đồng loạt chém tới, thuộc hạ đó ngã thẳng xuống đất, mắt vẫn mở trừng trừng.

Cố Tu cau mày, một con ngựa chở 3 người, quá nặng, nhìn thấy truy binh đang từng bước tới gần, mắt hắn híp lại, nhìn chằm chằm vào khúc cua trước mặt, tay bóp chặt vào eo Thẩm Tinh Ngữ, từng sợi gân xanh nổi lên.

“Ta nói từng chữ, nàng nghe cho kỹ”

Eo bị bóp phát đau, tim Thẩm Tinh Ngữ thắt lại: “Chàng nói…”

Cố Tu: “Đến khúc cua kia, ta thả nàng xuống trước, nàng trốn vào sườn núi ở phía dưới, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được ra ngoài, chờ ta quay lại tìm nàng”

Hắn muốn ném mình xuống?

Thẩm Tinh Ngữ đầu óc ong ong, con ngựa lao đi như gió, nàng còn chưa kịp phản ứng, ngựa của Cố Tu đã vòng tới khúc cua. Hắn kéo chặt dây cương, siết ngựa dừng lại, một tay bám eo Thẩm Tinh Ngữ, ném nàng xuống sườn núi ở bên cạnh đường.

“Trốn kỹ!” Hắn nghiến chặt răng, quai hàm bạnh lên.

Thẩm Tinh Ngữ nặng nề ngã xuống bên đường, còn chưa kịp phản ứng thì Cố Tu đã lên ngựa lần nữa. Hình ảnh cuối cùng nàng nhìn thấy là quần áo Thịnh Như Nguyệt bay phía đằng sau lưng hắn.

Thẩm Tinh Ngữ không dám chậm trễ, dựa vào trực giác lăn xuống dốc, vết máu dính trên cỏ nàng cũng không để ý.

Con đường này nhô ra bằng phẳng, phía trên không có vật cản, nhưng đám người nóng lòng đuổi theo Cố Tu kia sẽ không nhìn xuống phía dưới, chỉ cần bọn chúng không nhảy xuống lục soát, nàng sẽ sống sót.

Thẩm Tinh Ngữ dựa sát vào vách núi, quấn chặt quần áo lại.

Vừa trốn xong, nàng có thể cảm giác được vó ngựa đang dồn dập lao tới ngày một gần, ngay trên đỉnh đầu nàng. Nàng dán lưng vào sườn đá, lạnh toát mồ hôi, ớn lạnh tận xương, hình ảnh Thịnh Như Nguyệt trên lưng ngựa lại hiện ra vô cùng rõ nét.

Là sinh hay tử, chỉ trong nháy mắt này.

Giây phút đó như bị kéo dài ra, tim nàng giống như đang đặt trên đầu mũi tên.

Tại sao?

Tại sao hắn lựa chọn đi cùng Thịnh Như Nguyệt, bỏ nàng lại?

- --

“Tẩu tử sẽ không sao chứ?” Thịnh Như Nguyệt hỏi.

“Sẽ không”, Cố Tu nhìn chằm chằm phía trước, dây cương siết chặt trong tay, giọng chắc chắn.

“Biểu ca, bọn họ đuổi tới rồi”, tim Thịnh Như Nguyệt đập thình thịch, chẳng lẽ hôm nay nàng phải chết ở đây sao?

“Không sao”, Cố Tu an ui, vốn chỉ là ngựa thường, lại chở hai người, tốc độ đương nhiên sẽ chậm hơn nên sớm muộn bọn họ sẽ bị đuổi kịp: “Không sao, Viên Tâm sẽ tới nhanh thôi”

Sau khi giằng co một lúc, Cố Tu cuối cùng cũng bị đuổi kịp, song phương lại bắt đầu giao chiến kịch liệt, khắp nơi đều là đao quang kiếm ảnh. Mũi kiếm liên tục đánh vào đầu, ngực, bụng, chân, cánh tay, chỉ cần là chỗ trên cơ thể, những người áo đen này đều đâm tới, thân thủ cực nhanh, người lại nhiều, nữ tử khuê các như Thịnh Như Nguyệt không nhìn thấy rõ có bao nhiêu đao, chỉ thấy máu không ngừng bắn ra, giống như mưa không dứt.

Tim nàng như muốn rớt ra khỏi cổ họng, da đầu tê dại, Thịnh Như Nguyệt cảm thấy khắp nơi đều là kiếm.

Giây phút này nàng chợt hiểu, vì sao Cố Tu lại nhất định thả Thẩm Tinh Ngữ xuống để trốn đi.

Mang theo 2 người, 3 người bọn họ sớm muộn cũng sẽ bị đuổi kịp, nàng cùng Thẩm Tinh Ngữ, Cố Tu chỉ có thể bảo vệ được một người.

Lấy một chọi mười, biện pháp tốt nhất là phòng ngự, lối đánh này vừa cố gắng bảo vệ mình không bị thương, nhưng khuyết điểm là phải giằng dai quá lâu, địch nhân bị hạ lâu hơn, thời gian đánh nhau bị kéo dài ra. Thịnh Như Nguyệt không biết võ công nên không biết được rằng, mỗi chiêu Cố Tu đánh ra đều là liều mạng, ngang ngược công kích, chính là muốn trong thời gian ngắn nhất giết chết từng người một.

Khi Cố Tu đâm xuyên qua sát thủ cuối cùng, bụng, ngực, cánh tay của hắn đều có vết chém.

“Biểu ca, chúng ta không sao”, Thịnh Như Nguyệt vừa mới hít thở một hơi, đã thấy Cố Tu quay ngựa lại: "Biểu ca, sao lại quay lại? Quay lại lúc này rất nguy hiểm, vạn nhất vẫn còn sát thủ đuổi theo”

Cố Tu che vết thương trên bụng: “Ngươi tìm chỗ trốn đi, ta đi tìm tẩu tử”

Ngựa của cả hai bên đều bị chém trong trận kịch chiến, bây giờ không còn con nào nguyên vẹn, tất cả đều nằm trên mặt đất, Cố Tu chỉ có thể đi bộ quay lại, phải mất rất nhiều thời gian.

Khắp nơi đều là những thi thể bị chém giết, máu tươi chảy đầy đất, tử khí nặng nề, Thịnh Như Nguyệt nổi da gà, né chân, tìm một chỗ ẩn trốn.

- --

Quay lại thời gian trước đó, tiếng vó ngựa chói tai lướt qua trên đầu rất nhanh, chỉ có Thẩm Tinh Ngữ mới biết khoảng thời gian đó là dài bao nhiêu.

Khi tiếng vó ngựa dần dần đi xa, đến lúc không còn nghe thấy gì, nàng biết, mình đã không sao.

Nhưng nàng vẫn giống như pho tượng, đứng im tại chỗ không dám cử động, bởi vì từ xa, có hai gã tiều phu đốn củi đang đi tới.

Nơi này hoang vu, đám tiều phu lại cường tráng, cũng khiến cho da đầu người ta tê dại khi nghĩ đến những chuyện xấu có thể xảy ra. Thẩm Tinh Ngữ hy vọng bọn họ không nhìn thấy mình, vừa khẩn cầu bồ tát, nếu như họ có nhìn thấy, thì cũng là những người tốt.

“Tiểu nương tử thật đẹp”

Một trong hai tiều phu xoa xoa tay, trong mắt loé sáng, nhà hắn nghèo, đã gần 40 mà vẫn chưa lấy được vợ, chưa từng gặp qua một mỹ nhân yểu điệu như vậy!

Hồn phách hắn như bị bay mất.

Nữ nhân kia nói không sai, nơi này đúng là có mỹ nhân nha.

Nam nhân lộ ra ánh mắt gian tà, Thẩm Tinh Ngữ cố gắng trấn tĩnh lại: “Bổn phu nhân là phu nhân đại tướng quân, gặp phải kẻ xấu, phu quân ta đang đuổi theo kẻ xấu, rất nhanh sẽ quay lại”

“Lừa gạt ai đó?

“Nhìn bộ dạng ngươi chật vật như vậy, chắc trốn từ nhà nào ra hả, còn bịa ra chuyện đó nữa”

Một tên tiều phu đưa tay tới, vẻ mặt thô bỉ, Thẩm Tinh Ngữ lật tay tát cho hắn một phát: “Đê…”

Chữ “tiện” còn chưa kịp nói ra, hắn đã bắt được tay nàng xốc lên, giống như xách con gà con: “Thật thú vị”

“Càn rỡ! Bổn phu nhân là phu nhân đại tướng quân, ngươi còn dám xúc phạm ta, phu quân ta chắc chắn sẽ đem ngươi phanh thây vạn…”

Chữ “đoạn” chưa kịp nói xong, cái tát của tiều phu đã bay tới, Thẩm Tinh Ngữ bị đánh bay ra, ngã xuống đất, đầu nàng choáng váng, trong mắt nảy đom đóm.

“Ta tới trước”, tên tiều phu lớn tuổi hơn thô bỉ ngồi chồm hổm xuống, tuỳ tiện lật người Thẩm Tinh Ngữ, xé quần áo nàng.

Thẩm Tinh Ngữ tình nguyện chết trong tay những tên sát thủ kia!

Nàng phát điên vùng vẫy, liều mạng kêu cứu, khi đã gần như tuyệt vọng, một mũi tên sắc nhọn xé nát không khí, xuyên qua cổ tên tiều phu.

Ngay sau đó, một mũi tên sắc nhọn khác trúng vào tên tiều phu còn lại, hắn ta ngã xuống đất.

“Thế tử phi”

Duệ bối tử nhanh chóng chạy tới, cầm áo khoác phủ lên người Thẩm Tinh Ngữ: “Nàng không sao chứ?”

Sau thảm họa, Thẩm Tinh Ngữ oà lên khóc, lắc đầu: “Ta không sao.”

Thiếu nữ hiển nhiên là bị doạ sợ, Duệ bối tử nhói đau trong lòng, thống khổ của nàng là đao kiếm cắt lên người hắn.

Hắn rất muốn ôm lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ vai an ủi, để cho nàng đang sợ hãi bình tĩnh lại.

Nhưng hắn biết rõ, đây là thừa dịp người ta gặp nguy.

“Không sao”, hắn rút tay lại, ngồi xổm xuống đất, để cho nàng có thể nhìn thấy mặt mình: “Không sao.

“Đều qua rồi”

Viên Tâm đi tới: “Phu nhân, ngài biết đại nhân đi hướng nào không?”

Thẩm Tinh Ngữ vẫn đang khóc: “Hắn đi… đi về phía trước, ngươi mau đuổi theo”

Duệ bối tử nổi giận: “Cố đại nhân bỏ nàng lại, đi một mình?”

“Không phải, sát thủ quá đông… Hắn… hắn chỉ có thể bảo hộ cho một người… không còn cách nào khác”, nàng thấp giọng, không biết là giải thích hay là nói cho chính mình.