Sau Khi Ta Giả Chết, Phu Quân Hối Hận Rồi

Chương 40




Phản ứng đầu tiên của Thẩm Tinh Ngữ là hoảng sợ!

Trong lòng nàng hoảng loạn không thôi, phủ Túc thánh công đang rất tốt như thế, chỉ một cây đuốc, nàng bỗng trở thành đứa trẻ không cha không mẹ, không có bất cứ điềm báo nào.

Làm gì có ai không muốn sống, huống hồ trong lòng nàng còn đang có người yêu sâu đậm: “Sư phó, có cách giải nào không?”

Sự hốt hoảng trên mặt Thẩm Tinh Ngữ quá rõ ràng, hoà thượng giải xăm bỗng có cảm giác đang hù doạ người, bèn xem lại chiếc thẻ kỹ càng một lần nữa: “Thẻ này quá đỗi huyền cơ, có thể ta không giải hết được những cơ duyên trong đó, thí chủ, nếu ngài không ngại thì đi cùng ta đi thiền phòng, thỉnh chủ trì xem qua”

Liễu Viên đại sư, chủ trì Vân Yên tự là quốc sư danh dự của Đại Khánh, ngay cả Thái hậu đối với ngài cũng phải làm lễ ba phần, bao nhiêu danh môn vọng tộc của kinh đô đều không mời được, nếu có thể mời đại sư giải xăm thì là chuyện tốt, Thẩm Tinh Ngữ luôn miệng nói cảm ơn hoà thượng, còn cúng rất nhiều tiền nhang đèn.

Phía trước của chùa thờ bồ tát, phía sau là tăng phòng của tăng nhân, cây cổ thụ cao chọc trời, tiếng tụng kinh lãng đãng, đàn hương thanh đạm, nơi đây như cách biệt với thế giới.

Liễu Viên đại sư ngồi tĩnh toạ dưới gốc cây dâu cổ thụ, mi mắt nhắm lại, dường như nhập một thể với gốc cây.

“Sư phó, thẻ xăm của thí chủ này quả thực quá mức kỳ ảo, cầu sư phó giải giúp”

Liễu Viên đại sư chậm rãi mở mắt, nhận thẻ xăm trong tay hoà thượng, nhìn từ trên xuống dưới, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Tinh Ngữ: “Là nữ thí chủ rút được thẻ này?”

Thẩm Tinh Ngữ chắp tay kiểu nhà phật cúi đầu: “Là tín nữ rút được”

Liễu Viên đại sư nói: “Dám hỏi nữ thí chủ họ gì?”

Thẩm Tinh Ngữ: “Họ Thẩm… phụ thân con là Túc thánh công Thẩm Kỳ”

“Khó trách.

“Khó trách.

“Khó trách”

Liễu Viên đại sư nói liền ba chữ “khó trách”, Thẩm Tinh Ngữ tò mò: “Đại sư biết phụ thân con?”

Liễu Viên đại sư: “Người xuất gia không hỏi chuyện hồng trần, tất cả không để tâm, không nhớ”

Thẩm Tinh Ngữ: “Đại sư, thẻ xăm của con, có thể giải trừ hung hiểm được không?”

Liễu Viên đại sư như phật nhìn thế nhân, hé cười, không buồn không vui: “Thí chủ chớ hoảng sợ, dưới đỉnh núi là lưng cốc, lửa rừng thiêu huỷ hết tất cả, cũng là tân sinh, hết thảy thuận theo thiên mệnh”

Đây là nói, quả thật mình có một kiếp?

Nhưng cũng có thể chuyển mạng?

Lời này với chưa nói không có gì khác nhau, Thẩm Tinh Ngữ trong lòng hốt hoảng, loại hoảng sợ này chỉ có ôm Cố Tu mới hoá giải được. Hắn giống như ngọn núi trầm ổn, cho dù có chuyện lớn cỡ nào, hắn cũng đều có thể giải quyết được hết.

“Tẩu tử, sắc trời đã muộn, có khi đi đến sườn núi đã tối mất rồi, hay ở lại đây một đêm, mai hãy về”, Lục Thanh Chi khuyên.

Thẩm Tinh Ngữ chỉ muốn nhìn thấy Cố Tu.

“Không sao”, nàng nói: “Ta sẽ cẩn thận, trời còn sớm, ta về luôn bây giờ”

“A Trạm, chàng đưa tẩu tử về”, Lục Thanh Chi nói.

Thẩm Tinh Ngữ lắc đầu cự tuyệt: “Có Đan Quế rồi, không sao đâu”

Cố Trạm tất nhiên không chịu: “Nếu gặp kẻ xấu, hai người các ngươi chỉ tát một cái là hôn mê, tẩu tử đừng chủ quan, nếu thực sự xảy ra chuyện tức là hại ta đó”

Đi trong núi lúc đêm đen, Thẩm Tinh Ngữ mới thấy khủng khiếp, đi từng bậc thang như đi xuống vực sâu, bóng cây đè nặng, mặc dù có Cố Trạm giơ đuốc phía trước nhưng bóng đêm vẫn dày đặc bao phủ, khiến cho lòng người hoảng hốt, Thẩm Tinh Ngữ không dám nhìn đi đâu ngoài ngọn đuốc.

Kỳ lạ, nàng nhớ lần trước xuống núi, nàng nhớ rõ đom đóm tựa như những đốm lửa rất đẹp.

Đúng rồi, lần trước là Cố Tu ôm nàng xuống núi.

Hoá ra khi tự mình đi xuống, lại đen như vậy, dài như vậy.

Ở chỗ vách núi tối đen, chợt có một ánh đuốc, giống như đom đóm lập loè, bóng tối bỗng không còn quá đáng sợ nữa.

Tim Thẩm Tinh Ngữ đập rộn lên, nàng như có một linh cảm, xách váy chạy xuống bậc thang.

“Gia!”

Nàng giống như con bướm nhao vào ngực hắn.

Cố Tu vuốt mái tóc dài của nàng, gật đầu một cái với Cố Trạm.

Cố Trạm che mặt: “Ta không có ở đây” rồi nhanh chóng quay người chạy lên Vân Yên tự.

“Được rồi, đi về thôi”

Thẩm Tinh Ngữ ôm chặt tay hắn không buông ra: “Ta mệt rồi, chàng ôm ta về đi”

Yêu cầu nhỏ này đương nhiên Cố Tu đồng ý, đưa cây đuốc cho Đan Quế, ung dung ôm người lên, Thẩm Tinh Ngữ bám chặt lấy cổ hắn, bậc thang cũng ngắn lại, đêm cũng không còn đen nữa, đường về nhà cũng thật gần.

Nếu phải chết trong ngực hắn, Thẩm Tinh Ngữ nghĩ, cũng không có gì đáng sợ.

Thời gian chịu tang vẫn còn, Thẩm Tinh Ngữ quyến luyến ôm tay hắn không muốn buông: “Đợi ta ngủ rồi chàng mới đi thư phòng được không?

“Ta sẽ ngủ rất nhanh, không trì hoãn thời gian của chàng đâu”

Có lẽ mơ hồ bất an về thẻ xăm, nàng bắt đầu vô cùng quyến luyến Cố Tu, quý trọng mỗi khắc có thể ở cùng với hắn. Ban ngày Cố Tu đi xử lý công vụ, nàng ở trong thư phòng của hắn, xem sách, thậm chí sắp xếp qua một số hồ sơ vụ án.

Mỗi lần Cố Tu trở về, đều thấy nàng đang chờ dưới ánh đèn.

“Gia, nếu như một ngày ta chết, chàng sẽ như thế nào?”

Thẩm Tinh Ngữ dùng cọng cỏ chọc chọc Tiểu Khiết trong lồng, nhìn Cố Tu hỏi.

Cố Tu đặt hồ sơ trong tay xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Thẩm Tinh Ngữ: “Xảy ra chuyện gì?”

“Ta…”

“Dám nói dối một câu, nàng biết hậu quả rồi đó”

Ánh mắt hắn như mũi tên, chiếu thẳng vào mặt Thẩm Tinh Ngữ.

Thẩm Tinh Ngữ siết chặt thẻ xăm trong tay, đưa cho hắn: “Ngày Đoan ngọ đó, ta ở Vân Yên tự cầu được thẻ này, là đại hung”

Cố Tu không nhìn thẻ xăm, chỉ nhìn nàng chằm chằm: “Đây là nguyên nhân mà mấy ngày nay nàng không bước chân ra cửa?”

Thẩm Tinh Ngữ gật đầu, thẻ xăm nói nàng có kiếp số, có lẽ nàng không ra khỏi cửa thì sẽ không xảy ra.

Cố Tu ném thẻ xăm vào chậu than, thẻ bằng trúc, nhanh chóng cùng chữ viết màu đen trên đó biến thành tro than.

“Cái này mà nàng cũng tin”, hắn cong ngón tay gõ vào trán nàng: “Nếu như hoà thượng có thể đoán được sự sống chết, Đại Lý tự không cần ta trấn giữ, kêu mấy hoà thượng kia tới làm là được rồi”

Thẩm Tinh Ngữ: “Nếu vạn nhất…”

Những lời tiếp theo chưa kịp nói ra, Cố Tu đã nâng cằm nàng lên: “Không có vạn nhất, cho dù có chuyện gì xảy ra, dù phải tranh cướp với lão thiên, ta cũng đoạt nàng trở lại”

“Tang kỳ…” Thẩm Tinh Ngữ than nhỏ.

“Ta hiểu rõ, sẽ không để nàng mang thai”

Cái này cùng chuyện mang thai có quan hệ gì không, Thẩm Tinh Ngữ kêu gào trong lòng, nàng đang nói đến đạo hiếu, Cố lão thái thái không phải tổ mẫu của hắn sao?

“Không, không liên quan gì đến chuyện này”

“Ngốc à”, hắn giữ cằm nàng: “Loại quy củ này chẳng qua chỉ là bề ngoài để người ta nhìn vào, lúc không có ai, ai chẳng lén lút phạm quy một ít”

Nàng là một nữ tử khuê các, luôn khắc ghi các quy củ trong tâm trí, nhưng Cố Tu lại chưa từng quan tâm đến những quy củ đó.

Phải phục tùng đương nhiên vẫn là Thẩm Tinh Ngữ.

Cánh tay bị níu dọc theo bàn tay, dù trong lòng áy náy, nhưng cơ thể bị cuốn theo từng đợt sóng quen thuộc, từng tiếng ai oán cự tuyệt, hốt hoảng rơi vào trong mắt hắn cũng là một loại phong tình.

Thẩm Tinh Ngữ làm ổ trong phủ ba tháng không bước chân ra ngoài. Đến tháng 8, lập thu, lễ hội săn bắn trong cung cũng đã tới.

“Lần này đi trong bao lâu?” Thẩm Tinh Ngữ hỏi.

Cố Tu: “20 ngày, nàng chuẩn bị một chút, mai chúng ta khởi hành”

Từ lúc rút thẻ xăm đến giờ cũng đã được 3 tháng, Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy chuyện này chắc qua được rồi.

“Chàng có đồ đặc biệt gì cần phải mang đi không? Ta đi thu xếp quần áo” Thẩm Tinh Ngữ nói.

Cố Tu lật cuộn giấy: “Không có, mang cho nàng là chính”

Mấy tháng này, Thẩm Tinh Ngữ đã hoàn toàn tiến vào thư phòng của hắn, bây giờ ngay cả công văn của hắn, nàng cũng đã có thể sắp xếp, thỉnh thoảng những lúc tra án, nàng còn được gọi đi làm hoạ sư, căn cứ vào lời khai của người bị hại để vẽ chân dung hung thủ, nàng được coi như thuộc hạ của hắn ở nhà.

Ở phương diện sinh hoạt, từ đường kim mũi chỉ trên người đến nghiên mực chung trà, giấy tờ, thậm chí cả sách để đọc trước khi đi ngủ, Thẩm Tinh Ngữ đều sắp xếp thoả đáng, Cố Tu tự nhiên yên tâm giao phó hết cho nàng.

Đại Khánh là từ trên lưng ngựa mà có được thiên hạ, hội săn bắn từ trước đến giờ là hoạt động trọng yếu nhất của hoàng thất. Nhìn bề ngoài là săn thú, thật ra đây là một cách để kiểm nghiệm duyệt binh, tương đương với diễn luyện quân sự. Mỗi ngày, Thánh thượng sẽ treo giải thưởng rất lớn, không chỉ có hoàng tử, đại thần, tướng quân tranh nhau thể hiện, mà ngay cả các công chúa, phi tử của hoàng đế nếu thích cũng có thể thay đồ, cưỡi ngựa, cầm cung tên bắn mấy con thỏ, hoàng đế sẽ thích chí khen ngợi: “Không tồi, thưởng…”

“Nàng định lúc nào mới học cưỡi ngựa?” Cố Tu hỏi.

Thẩm Tinh Ngữ ôm đại mã của hắn: “Ta học làm gì, ta ngồi ngựa của chàng là được rồi”

Cố Tu day trán, duỗi tay tới, cánh tay nâng lên, Thẩm Tinh Ngữ liền rơi vào trong ngực hắn, nắm chặt dây cương, vượt qua bộ binh cùng một dãy dài xe ngựa, tiến lên đi đầu.

Cố Tu dẫn đội ngũ đi trước, trước khi ngự giá tới nơi, phải dọn sạch bãi săn, đảm bảo toàn bộ khu vực hoàng gia không có kẻ lạ đột nhập, còn phải lo dựng lều trại, cung ứng vật dụng…

Trước khi ngự giá của hoàng đế tới, Thẩm Tinh Ngữ đã cùng Cố Tu nhìn ngắm toàn bộ bãi săn mấy lần.

Các nam nhân mặc cùng một kiểu khôi giáp, nữ quyến trang điểm lộng lẫy, ánh mắt Thẩm Tinh Ngữ quét qua, Thập nhất công chúa nháy mắt với nàng, sau đó hai người không phải là Chử tam nương sao?

Nàng ta được ra khỏi đạo quan rồi à?

Chử tam nương cũng nhận ra ánh mắt của Thẩm Tinh Ngữ, mắt nàng hơi giật giật nhưng bình tĩnh chuyển hướng, nhìn về phía Duệ bối tử.

Lặng lẽ nắm một đoạn tay áo của hắn, ánh mắt rất ôn nhu.

Thật may, thời điểm nàng bị cha mẹ vứt bỏ, vẫn còn Duệ bối tử bên cạnh, còn nguyện ý cầu xin thánh chỉ, ban nàng làm chính thê.

Sau hàng loạt những nghi thức cúng tế, hoàng thượng nói vài câu, sau đó cầm cây cung hoàng kim, hướng lên trời bắn một mũi tên, hội săn bắn chính thức bắt đầu.

Trận đầu tiên, Thái tử cùng Cửu hoàng tử đối đầu luôn, huyền kiếm vừa rút ra, trống đánh ầm ầm, đội quân chạy tản ra các hướng đuổi theo các con thú, nhìn rất hoành tráng.

Thập nhất công chúa mặc đồ cưỡi ngựa đỏ rực, cầm cây cung nhỏ trong tay: “Thế tử phi, đi, bổn công chúa cùng ngươi so tài một chút, xem ai bắn được nhiều hơn”

Thẩm Tinh Ngữ ngượng ngùng: “Ta không biết cưỡi ngựa, cũng không biết bắn cung”

Thập nhất công chúa chống nạnh: “Cuối cùng cũng có thứ bổn cung làm được mà ngươi không làm được.

“Vậy lên đây, bổn công chúa đưa ngươi đi bắn thỏ”.

Thẩm Tinh Ngữ: “Chúng ta đừng đi xa quá, đi gần quanh đây được không?”

“Cũng được”

Vốn dĩ tài cưỡi ngựa của Thập nhất công chúa cũng chỉ ở mức bình thường, mang theo Thẩm Tinh Ngữ có phần chật vật, nhưng cũng may vận khí các nàng không tệ, mới đi một chút đã nhìn thấy một con thỏ.

Thập nhất công chúa bắn liền ba mũi tên, ù, con thỏ chạy mất dạng.

“Oa, công chúa còn có thể kéo cung tên, thật lợi hại.

“Ôi, chỉ trượt một chút thôi.

“Công chúa học bao lâu mới cưỡi ngựa giỏi như vậy? Ta học nửa năm rồi mà còn chưa dám cưỡi”

Thập nhất công chúa chính là rất dễ dụ, nói vậy cũng không thấy xấu hổ, ngược lại rất hứng thú, kiên nhẫn cưỡi ngựa đi dạo quanh rừng.

“Sao Tam nương tử lần này cũng tới?” Thẩm Tinh Ngữ hỏi.

“Là Duệ bối tử”, Thập nhất công chúa nói: “Hôn sự của nàng ta và Duệ bối tử đã định ngày rồi, hội săn kết thúc sẽ thành hôn, ta phỏng đoán Duệ bối tử muốn đưa nàng ta vào lại vòng của các quý nữ, nghe nói hắn tự mình vào đạo quán đưa người ra, mang về phủ nhà”

Thẩm Tinh Ngữ: “Ta thấy lần này nàng ta an tĩnh lại không ít”

Thập nhất công chúa gật đầu tán đồng: “Nhìn là thấy thay đổi rồi, trên đường đi, ta ngại xe ngựa gập ghềnh, nàng ta chủ động đưa gối dựa lưng cho ta, ngươi có thể tưởng tượng được không, nàng ta tự tay làm bánh ngọt cho Duệ bối tử.

“Còn lau mồ hôi cho hắn, ta thấy cũng rất dịu dàng, dường như biến thành người khác vậy, ta nối cả da gà.

“Không biết có sửa được hết tính tình hay không, hy vọng nàng ta không đổ hết cảnh ngộ này lên ngươi”

Thẩm Tinh Ngữ: “Không sao, dù sao chúng ta cũng gần như không có khả năng xuất hiện cùng chỗ với nhau, có găp ở yến tiệc thì cũng sẽ tránh mặt, coi như không nhìn thấy”

Hơn nửa ngày, đuổi theo 6, 7 con thỏ, Thập nhất công chúa mới bắn trúng chân một con, thật đáng mừng!

Thẩm Tinh Ngữ cũng cao hứng theo: “Để ta đi nhặt!”

Nàng nhảy xuống ngựa, vén váy chạy đến, khi đến gần con mồi, một tiểu thái giám đã nhanh chân chạy tới trước, khom người nhặt con thỏ, rút mũi tên, bỏ vào cái lồng, bên trong đã có không ít con mồi: “Điện hạ lại bắn trúng một con thỏ, thật lợi hại!”

Thẩm Tinh Ngữ: “!”

Nàng không biết tiểu thái giám nhặt giúp con thỏ kia cho hoàng tử nào, không dám tuỳ tiện ra mặt, xoay người chạy về, Thập nhất công chúa cưỡi ngựa tới đón.

Nàng thấp giọng: “Không sao, đó là người của Thái tử ca ca, tài cưỡi ngựa cùng kiếm thuật của Thái tử ca ca đều kém hơn Cửu ca ca. Tiểu thái giám năm nào giúp hắn nhặt chiến lợi phẩm cũng làm như vậy, lượm con mồi của người khác, đổi mũi tên có khắc dấu của Thái tử, ngươi không cần tự trách”

Thẩm Tinh Ngữ: “…” Còn có thể như vậy!

Biểu tình trên mặt Thẩm Tinh Ngữ quá đỗi kinh ngạc, Thập nhất công chúa thấy vui liền nói: “Vậy đã là gì, bổn công chúa còn biết có một số thị vệ trực tiếp dùng cung của Thái tử ca ca để bắn thay”

Khoé miệng Thẩm Tinh Ngữ giật một cái, chỉ dám nói trong lòng, vị Thái tử này thật là không biết xấu hổ!

Thập nhất công chúa lại chạy một hồi lâu, tốn bao nhiêu sức lực, cuối cùng cũng bắn được một con thỏ, Thẩm Tinh Ngữ chạy tới nhặt được, giữ được con mồi cho Thập nhất công chúa.

Hai người trở lại doanh trại, Thẩm Tinh Ngữ phát hiện, trừ Chiêu viện không đi săn, mỗi vị công chúa cùng hậu phi đều bắn được 7, 8 con mồi, như Lan quý phi còn bắn được cả chim trên trời!

Thập nhất công chúa chỉ có một con thỏ, ít nhất.

Thẩm Tinh Ngữ ở trong rừng đã nhìn qua, Ngũ công chúa giương cung còn không đủ sức, vậy mà cũng có được 2 con hươu, 3 con thỏ, xem ra không chỉ có mình Thái tử ăn gian, ai cũng có mánh khoé, trừ Thập nhất công chúa.

“Ngươi nha, có mỗi một con thỏ mà cũng mang về khoe phụ hoàng, thật không biết xấu hổ”, hoàng đế cong môi cười, vuốt râu.

Thập nhất công chúa: “Đương nhiên rồi, con kém hơn các vị tỷ tỷ, năm trước, năm ngoái đều không săn được gì, năm nay săn được là có tiến bộ rồi!

“Phụ hoàng, con có tiến bộ, có được thưởng không?”

Hoàng đế chống nạnh cười: “Mặt con thật dày, nói đi, muốn thưởng cái gì?”

Thập nhất công chúa đảo mắt một vòng: “Hôm trước con lỡ tay làm vỡ bộ trà cụ yêu thích nhất của mẫu phi, phụ hoàng thưởng cho con một bộ trà cụ Cảnh đức thượng hạng đi, nữ nhi mượn hoa hiến phật, tặng cho mẫu phi”

Hoàng đế dở khóc dở cười gõ nhẹ lên đầu Thập nhất công chúa: “Con đúng là quỷ liều lĩnh, may mà mẫu phi con tính tình mềm yếu, gặp phải mẫu thân nghiêm khắc, cái đầu con sớm đã bị gõ 80 lần”

Thập nhất công chúa bĩu môi bất mãn, nàng mà như vậy sao, hoàng đế lại cười ha ha.

Vừa nói vừa cười, các nam nhân cũng lần lượt quay về, hoàng hôn buông xuống, cung nhân đốt lửa, dạ tiệc luận công ban thưởng bắt đầu, mọi người ngồi vào chỗ.

Cố Tu hất cằm chỉ vào chỗ bên cạnh: “Ngồi cạnh ta”

“Không cần, ta hôm nay phải bồi công chúa”

Thẩm Tinh Ngữ xách váy chạy, ừ, không may, Chử tam nương cũng đi đúng hướng này.

Thẩm Tinh Ngữ dừng chân, Chử tam nương gật đầu, mở miệng trước: “Thế tử phi, ngươi ngồi đi”

Chử tam nương xoay chân, nhường chỗ, chuyển hướng đi đến ngồi gần Duệ bối tử.

Thập nhất công chúa: “Kỳ lạ, thật đúng là đổi tính, bổn công chúa đời này còn có thể nhìn thấy Chử tam nương lễ phép nhường nhịn!”

Thẩm Tinh Ngữ ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng lưng nàng, đây là chuyện tốt, nàng cũng không muốn kết oán kết thù mãi, ngồi xuống.

Thái giám bắt đầu đếm con mồi, của Cửu hoàng tử nhiều hơn Thái tử ba con, nhận được phần thưởng lớn nhất, sắc mặt Thái tử không tốt.

“Bọn họ đều ăn gian, sao người không làm?” Thẩm Tinh Ngữ nhỏ giọng hỏi.

“Ngươi cho là ta không nghĩ đến sao?” Thập nhất công chúa nói: “Khi còn bé, ta thấy người ta gian lận, được ban thưởng rất nhiều lễ vật, ta rất hâm mộ. Có một lần ta cũng gian lận, mẫu phi đánh tay ta sưng vù lên, còn bắt ta quỳ trước bậc ngọc của phụ hoàng cả một ngày”

Thẩm Tinh Ngữ: “Mẫu phi người rất có trí tuệ, như vậy cũng không tệ”

Thập nhất công chúa bĩu môi một cái, ai biết được, dù sao những năm này bọn họ cũng không có chuyện gì tốt xảy ra, phụ thân cũng không nhìn nàng đến hai lần.

Nguyên con cừu đang được nướng trên lửa, phát ra tiếng xèo xèo, mùi thơm của thịt thoang thoảng trong không khí, hoàng đế đột nhiên nói: “Có rượu có thịt, còn thiếu nhạc, ai tới trình diễn một khúc, trẫm có trọng thưởng"

Thập nhất công chúa giơ tay: “Thế tử phi đi, thế tử phi đánh đàn cực hay”

Hoàng đế cười híp mắt: “Vậy thế tử phi đàn một khúc đi”

Cố Tu nâng chén rượu, ánh mắt thật sâu nhìn tới.

Thẩm Tinh Ngữ đương nhiên tuân mệnh, lau sạch tay, đàn một bài xướng ca của thuyền đánh cá.

Tiếng đàn du dương vang lên, con ngươi Duệ bối tử co rút, cả người cứng ngắc như đá, kinh ngạc nhìn Thẩm Tinh Ngữ đang đánh đàn.

Thập nhất công chúa nửa say kêu lên: “Lần trước nàng dùng một dây mà đánh được Thập diện mai phục, cực kỳ lợi hại…”

Duệ bối tử đầu óc ong ong, ngón tay nắm vạt áo đến tê dại, hỏi người xung quanh: “Tiệc rượu ở Đông cung năm ngoái là ai đàn bản Thập diện mai phục?”

“Thế tử phi, thê tử của Cố đại nhân, không ai nói cho ngươi sao, thế tử phi cầm kỳ thi hoạ đều xuất sắc, nghe nói nàng là một chọi bốn mà vẫn chiến thắng”

Là Thẩm Tinh Ngữ đàn!

Bài đó là do Thẩm Tinh Ngữ đàn!

Tại sao lúc đó hắn không đi hỏi một chút? Hắn là con trai độc nhất, không có huynh đệ tỷ muội, mẫu thân cũng mất sớm, lại không quen thuộc nữ quyến.

Tại sao, tại sao hắn không đi hỏi một chút?

Trong đầu Duệ bối tử như có pháo bông nổ tung, Cố Tu không biết đứng lên từ lúc nào, chậm rãi đi tới, dắt tay Thẩm Tinh Ngữ. Duệ bối tử nhìn Thẩm Tinh Ngữ chằm chằm không chớp, uống từng ngụm rượu lớn một cách khó chịu.

Yến tiệc được hơn nửa, Thẩm Tinh Ngữ muốn đi vệ sinh, đứng dậy đi ra ngoài, lúc quay trở lại, Duệ bối tử say khướt nhảy ra: “Là ngươi, ngươi đàn Thập diện mai phục?”

Thẩm Tinh Ngữ lạnh mặt: “Duệ bối tử, ta đàn cái gì cũng không liên quan đến ngài, mời ngài tránh ra, nếu không Tam nương tử lại hiểu lầm”

Duệ bối tử nắm lấy tay Thẩm Tinh Ngữ: “Sai rồi sai rồi, ta cứ nghĩ là Tam nương đàn”

Tay hắn còn chưa chạm đến tay Thẩm Tinh Ngữ, Cố Tu đã kéo người ra, đẩy hắn ngã trên đất, khuôn mặt lạnh như băng nhìn hắn bằng nửa con mắt:

“Duệ bối tử, đây là phu nhân thế tử, mời ngươi tôn trọng một chút!

“Nếu có lần sau, tay ngươi không giữ được đâu”

Cố Tu dắt Thẩm Tinh Ngữ bỏ đi.

Chử tam nương đi tới, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm nam nhân đang nằm trên mặt đất: “Tại sao ngươi yêu cầu cưới ta?”

Duệ bối tử: “Tam nương tử, là ta nghĩ sai rồi, ta cho rằng khúc Thập diện mai phục kia là do nàng đàn”

Nắm tay Chử tam nương siết chặt trong ống tay áo… Cho nên tất thảy những dịu dàng, tín nhiệm mà nàng có được, cũng là bởi vì Thẩm Tinh Ngữ sao?!