“Lại bị bệnh à?”
Sáng sớm ở Đông viện hôm đó chỉ có mình Thẩm Tinh Ngữ tới thỉnh an. Cố Tân Ninh thường xuyên lười biếng không nói, Thịnh Như Nguyệt cũng không tới thì quả là lạ.
Hỏi Tào thị mới biết, nàng lại bị bệnh.
“Có phải do bệnh lần trước chưa khỏi hẳn, hôm qua đi về lại mệt thêm sao?”
Tào thị sắc mặt không tốt: “Ước chừng là tâm bệnh, lát con thay ta đi xem một chút, các con tuổi tác xấp xỉ, quan hệ cũng không tệ, dễ nói chuyện với nhau hơn”
Thẩm Tinh Ngữ tò mò, hôn sự coi như đã sắp xếp xong, hẳn là phải vui mừng mới đúng: “Như Nguyệt có tâm bệnh gì ạ?”
Tào thị: “Hôn sự đang không được thuận lợi, vốn đã định trước thời gian, mấy ngày tới sẽ gặp mặt, nhưng hôm nay lại chậm chạp không có động tĩnh, ta sợ là Trần gia có hai lòng”
Thẩm Tinh Ngữ kinh ngạc: “Con thấy Trần công tử thật sự để ý đến Như Nguyệt, không đến nỗi như vậy chứ?”
Tào thị: “Trước mắt chưa có tin tức xác thực, sợ trong lòng Như Nguyệt bây giờ không an tâm, con đi trò chuyện với nó xem”
Thẩm Tinh Ngữ đương nhiên không từ chối, lập tức từ biệt Tào thị, đi đến sân của Thịnh Như Nguyệt.
Thịnh Như Nguyệt mặc chiếc áo màu hồng cùng váy trắng, bên ngoài khoác chiếc áo choàng rộng đang dựa vào gối trên giường, lông mày nhợt nhạt, sắc mặt tái nhợt bất thường, mái tóc dài buộc lỏng lẻo.
“Tẩu tử, ta bị bệnh nên nghi dung không chỉnh tề, tẩu tử đừng chê cười”
Thẩm Tinh Ngữ trách móc: “Ai chẳng có lúc bệnh tật, ngươi nha, là tự yêu cầu quá nghiêm khắc với chính mình”
Nụ cười Thịnh Như Nguyệt rất nhạt.
Thẩm Tinh Ngữ: “Có phải hôm qua bị gió lạnh không?”
Thịnh Như Nguyệt: “Là ta ham chơi, bị gió bên hồ thổi vào”
“Có gì đâu, ta cũng vui chơi vậy mà, đúng rồi”, Thẩm Tinh Ngữ móc từ hà bao bên hông ra viên trân châu: “Ngươi vứt cái này đi à?”
Ánh mắt Thịnh Như Nguyệt ngừng trên viên trân châu một chút rồi lắc đầu: “Không phải, trân châu trên cây trâm của ta không bị rơi”
Khê địa trân châu là loại châu mượt mà, trong suốt, các tiểu khuê tú thường có khuynh hướng thích loại trân châu hồng này, hoặc gắn trên trâm, hoặc thêu trên giày, chắc tối qua cũng có khuê tú dùng trân châu này mà nàng không để ý.
“Ta còn tưởng là của ngươi, đặc biệt nhặt về”, Thẩm Tinh Ngữ chọc ghẹo.
Thịnh Như Nguyệt: “Đây là tẩu tử lúc nào cũng nhớ tới ta phải không”
Thẩm Tinh Ngữ cùng Thịnh Như Nguyệt lôi kéo giỡn một lúc mới đi vào chuyện chính: “Mẫu thân rất lo lắng cho ngươi, bà nói ta khuyên ngươi nghĩ thoáng ra một chút”
Nháy mắt, vẻ mặt Thịnh Như Nguyệt cứng lại: “Ta không sao, loại chuyện này chủ yếu là duyên phận, hữu duyên thì tốt, nếu vô duyên cũng không có gì phải buồn”
Thẩm Tinh Ngữ: “Trước giờ ngươi luôn thông minh, nhìn chuyện gì cũng thông suốt hơn ta, đó cũng là chuyện tốt”
Thịnh Như Nguyệt đang định nói thêm cái gì thì Đan Quế đi vào: “Thiếu phu nhân, trong cung có người đến, phu nhân nói ngài mau quay về”
Thẩm Tinh Ngữ đành từ biệt Thịnh Như Nguyệt, đi ra phía trước mới biết,Thập nhất công chúa muốn ngày mai nàng vào cung làm bạn cùng học với nàng.
Công chúa đại nhân ra lệnh, Thẩm Tinh Ngữ phải tuân theo, buổi tối nàng định hỏi Cố Tu xem phải chú ý cái gì, thế nhưng Cố Tu lại ở nha môn cả đêm không về.
Thẩm Tinh Ngữ đành thay trang phục, tự ngồi xe ngựa đi vào cung.
Thấy quản gia chuẩn bị xe kim phấn tám ngựa kéo cho nàng: “Sao lại dùng chiếc này?”
Quản sự: “Hôm qua phu nhân ra lệnh, sau này xe ngựa này chỉ dành cho thiếu phu nhân, người khác không được dùng”
Thẩm Tinh Ngữ: “Ngay cả Tứ cô nương cũng không được à?”
Quản sự: “Phu nhân đã cố ý dặn dò, Tứ cô nương cũng không được”
Thẩm Tinh Ngữ hỏi Đan Quế mới biết, Cố Tân Ninh lúc này đang ở phật đường, Tào thị cho mời một mama trong cung đích thân đến dạy dỗ, xem ra lần này quyết định quản lý nàng.
Trước cung yến tối qua, Cố Tu nói gì đó với Cố Tân Ninh khiến nàng không gây khó dễ gì mà rời đi, hiển nhiên có liên quan đến Cố Tu.
Trong lòng có thêm chút ngọt ngào, phu quân của nàng cũng thật lợi hại!
Ở Thượng kinh tấc đất tấc vàng, xung quanh đều là quan viên phủ đệ, càng là trọng thần thì càng gần hoàng cung, thời gian uống cạn hai chung trà, xe ngựa đã đến nơi.
Thập nhất công chúa cũng chu đáo, phái một thái giám mặt tròn chờ ở cửa cung, Thẩm Tinh Ngữ không cần phải lo lắng chuyện tìm đường, hắn trực tiếp dẫn nàng đến cung của Thập nhất công chúa.
Đương kim hoàng đế con cháu hưng thịnh, hoàng tử có 21 vị, công chúa có 9 vị, sinh mẫu của Thập nhất công chúa chỉ là Chiêu viện, nhà ngoại không vinh hiển, tính tình công chúa lại cứng rắn, từ nhỏ học hành đã kém nên ấn tượng lưu lại trong lòng hoàng đế chính là không học hành được cái gì, nhưng cũng được ân sủng, cho ở Phù Bích các.
Thẩm Tinh Ngữ vừa khuỵu gối thì đã được Thập nhất công chúa đỡ dậy: “Bổn công chúa không chú trọng những thứ này.
“Mau tới nếm thử mấy món điểm tâm này đi, đều là ngự thiện phòng mới làm, còn nóng đó”
Trên bàn bày 6 món điểm tâm, màu sắc tươi đẹp, mã đề cao trong suốt, bánh nhân hoa mẫu đơn hồng phấn, ngọc lộ cao, thuỷ tinh cao, còn có loại Thẩm Tinh Ngữ không biết tên, cùng một ly nước có màu tím của quả bồ đào.
Thẩm Tinh Ngữ ngồi xuống bàn, cầm một miếng bánh ngọt màu vàng chanh không biết tên cho vào miệng, mềm mại ngọt ngào: “Bánh này thật sự rất ngon”
“Bánh này gọi là nãi long tô, nguyên liệu do phiên bang tiến cống”
“Khó trách chưa từng thấy qua, trong cung có thật nhiều đồ tốt”
“Nếu ngươi thích có thể hàng ngày tới đây”
“Công chúa kêu ta tới cùng học, là muốn học cái gì?”
Thập nhất công chúa đảo mắt một vòng, mong đợi: “Ngươi tinh thông tất cả cầm kỳ thi hoạ, liệu có bí quyết nào để học tốc hành thật nhanh được không?
“Tốt nhất là chỉ cần trong 1-2 tháng là học tốt được một cái gì đó”
Thẩm Tinh Ngữ lắc đầu.
“Vậy ngươi học những thứ này trong bao lâu?”
“Ba tuổi bắt đầu học những kiến thức cơ bản, đến bây giờ đã được 13 năm”
Thập nhất công chúa tìm đường tắt thất bại, có chút chán chường: “Vậy ngươi có bí quyết nào để tranh sủng được không?
“Dạy cho bổn công chúa, để ta trở thành công chúa được phụ hoàng sủng ái nhất, nâng niu trong lòng bàn tay chứ không phải vừa nhìn thấy bổn công chúa là người đau đầu”
Nghĩ đến chuyện tranh sủng này, Thẩm Tinh Ngữ cũng mơ hồ: “Cái này ta cũng không biết”
“Vậy Cố thế tử kia làm thế nào động tâm với ngươi?” Thập nhất công chúa không tin: “Cố thế tử là người lạnh như băng, nhìn thấy hắn bôi thuốc cho ngươi, choàng áo khoác cho ngươi, ngươi làm thế nào để chinh phục hắn?”
Thẩm Tinh Ngữ: “…” Cái hiểu lầm này thật là lớn đi!
Nàng mà chinh phục được Cố Tu thì đã tốt.
“Không phải như các người thấy đâu, từ khi thành hôn đến giờ… trừ đêm tân hôn, hắn vẫn ngủ ở thư phòng”
“A!”
Thập nhất công chúa trợn tròn mắt: “Ngươi là mỹ nhân xinh đẹp như vậy.
“Cố thế tử rốt cuộc có phải đàn ông hay không?”
Thẩm Tinh Ngữ mím môi, Cố Tu không đến nỗi không phải là đàn ông, lúc cần thì muốn nàng tới mức lợi hại, kéo quần lên thì lại hết sức vô tình.
Có điều nàng không thể nói điều này với Thập nhất công chúa chưa xuất giá: “Tính tình hắn chính là như vậy, ta dùng rất nhiều biện pháp cũng vô ích, ở phương diện này, sợ phải làm công chúa thất vọng rồi”
Thập nhất công chúa cảm thấy Thẩm Tinh Ngữ thật quá đáng thương, đại mỹ nhân như vậy mà còn bị phu quân lạnh nhạt: “Vậy tối nay ngươi đừng về, ở lại với bổn cung thêm mười ngày nửa tháng nữa, đợi tới khi nào Cố thế tử đỏ mắt đón ngươi về”
Thẩm Tinh Ngữ: “… Có vẻ không thích hợp”
“Có cái gì mà không thích hợp”, Thập nhất công chúa quăng ra một câu: “Dù sao ngươi ở trong phủ cũng chỉ để trưng bày, không bằng ở đây dạo chơi cùng bổn công chúa”
Thẩm Tinh Ngữ: “…” Xem ra tối nay nàng phải ở lại trong cung rồi.
“Tới đây, bổn công chúa đưa ngươi đi xem cung điện của ta”
Lúc này Thẩm Tinh Ngữ mới chú ý đến bài trí của Phù Bích các.
Tuy không có nhiều đồ có giá trị liên thành, nhưng tràn đầy cảm giác nữ nhi phấn hồng, trên cái bàn dài bày đầy những con búp bê sứ với đủ loại hình dáng, dễ thương và đáng yêu, chiếc ghế dài rộng cùng những chiếc gối trên đó đều có mâu hồng, rèm cửa sổ bằng lụa mỏng xanh biếc, bình phong vẽ hình mỹ nhân đồ, hai chiếc chuông gió lanh canh thanh thuý dễ nghe, tất cả mọi thứ đều khiến cho Thẩm Tinh Ngữ nhớ đến khuê phòng của mình.
Nàng cầm một con búp bê mập mạp, yêu thích không buông tay: “Công chúa, những thứ này thật đáng yêu”
“Đúng không”, Thập nhất công chúa nói: “Những thứ này đều do chính tay ta chọn, có không ít búp bê may mắn ta mua được khi đi ra ngoài cung”
Thẩm Tinh Ngữ: “Hồi trước khuê phòng của ta cũng có những thứ này”
Thập nhất công chúa: “Bây giờ không có sao?”
Thẩm Tinh Ngữ tưởng tượng một chút đến cảnh kia, Cố Tu ngồi giữa đám gối màu hồng phấn, sợ là cả đời hắn cũng không bước chân đến Triêu Huy viện,
Hôn phòng của Thẩm Tinh Ngữ là do Tào thị lo liệu, ở phương diện thẩm mỹ này, hai mẹ con lại rất giống nhau, đều là tông màu trầm tối, đồ vật có màu sắc sáng nhất trong phòng nàng là hai chiếc bình bằng sứ trắng, còn mấy chậu sơn trà, đồ cổ trên kệ, tất cả đều màu sẫm.
“Thành hôn rồi, tự nhiên không thể chơi mấy đồ con nít này được”
Thập nhất công chúa: “Ngươi cũng mới chỉ lớn hơn ta có 3 tuổi”
“Thành hôn là một ranh giới trong đạo lý nhân sinh, bất kể là bao nhiêu tuổi, các trưởng bối đều nhận định là như thế đã trưởng thành”, Thẩm Tinh Ngữ cười: “Nhưng công chúa thì không giống, công chúa có xuất giá thì vẫn ở phủ công chúa, phò mã ở rể, vẫn là ở phủ đệ của mình, muốn bày cái gì thì bày”
“Bổn công chúa đưa ngươi đi gặp mỹ nhân”
Thẩm Tinh Ngữ chưa kịp phản ứng đã bị công chúa kéo đi:
“Công chúa, ngài không phải tìm người học cùng sao?”
Thập nhất công chúa: “Thịnh cô nương giúp ta học 2 năm, nếu thành tài thì bổn công chúa đã thành rồi”
Thẩm Tinh Ngữ: “…” Cho nên đây là hoàn toàn mặc kệ?
Ô, vậy nàng kêu mình vào cung để làm gì?
Rất nhanh, Thẩm Tinh Ngữ đã biết.
“Công chúa, nơi này… có vẻ không thích hợp”
Bậc thang dài bằng đá cẩm thạch trắng chạm tới tận trời, thiên long đằng vân, mái hiên hình ngà voi, nơi này hiển nhiên là đại điện để hoàng đế xử lý chính sự.
Thập nhất công chúa an ủi: “Không sao, đây là Minh Hiên điện của phụ hoàng ta, bổn công chúa vẫn thường tới đây”.
Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy không tin tưởng: “Ngài tới gặp thánh nhân, kéo ta theo làm gì? Ta chỉ là một thần phụ, không được tham kiến bệ hạ”
Thập nhất công chúa: “Không phải gặp phụ hoàng, không gặp ai cả, ta chỉ muốn mang ngươi đi nhìn từ xa một chút thôi, à, Cố thế tử cũng ở đây”
Thẩm Tinh Ngữ: “…” Đây không phải là nhìn lén đấy chứ!
“Rốt cuộc là ai mà công chúa phải nhìn lén?”
Thập nhất công chúa vẫy tay cho cung nga lui lại hết phía sau, lắc lư trái phải rồi nói: “Đó là Thám hoa lang năm nay, rất là tuấn mỹ.”
Thẩm Tinh Ngữ: “…” Hoá ra là đi xem mỹ nam.
Nàng là một phụ nhân đã có gia đình, không thích hợp đi như vậy.
Thập nhất công chúa: “Ngươi không được phép nói cho ai biết, ta chưa từng nói cho ai, kể cả Như Nguyệt”
Thẩm Tinh Ngữ gật đầu, nàng tuyệt đối không thể tiết lộ bí mật của công chúa.
“Xuỳ…”
Thị vệ giữ cửa đều biết Thập nhất công chúa, công chúa kéo Thẩm Tinh Ngữ lặng lẽ đi lên thềm đá, từ thiền điện đi vào, trốn sau một cái cột rất to, đầu Thẩm Tinh Ngữ hơi nhô ra, Thập nhất công chúa nghiêng người, đầu ở phía trên nàng một chút.
Giờ lâm triều đã qua, hoàng đế giữ lại mấy người tâm phúc đang nói chuyện, đến đây mới biết vàng bạc rực rỡ là gì, nền gạch lát vàng, ngọc lưu ly sáng rực, ngói đỏ chiếu rọi, hoàng đế tuổi gần năm mươi, mặc long bào, ánh sáng sắc bén từ hình rồng thêu chỉ vàng trên hoàng bào đâm vào mắt.
Thẩm Tinh Ngữ nhìn xuống dưới, bên trong có năm sáu đại thần, một trong số đó là Cố Tu, mí mắt hơi cúi, nhìn xuống nền gạch, trầm tĩnh như núi, không biết đang suy nghĩ gì.
“Kia kìa, người mặc áo bào màu đỏ, mang nón đen, đứng thứ ba bên trái chính là Sở Thám hoa”, Thập nhất công chúa nói thật nhỏ, giọng đè xuống thật thấp, Thẩm Tinh Ngữ vẫn nghe ra trong đó chút ngượng ngùng: “Đẹp không?”
Thẩm Tinh Ngữ đưa mắt nhìn theo, đó là một nam nhân cao ráo, tóc dài, vai rộng eo hẹp, khí chất nho nhã, lộ ra phong độ tuấn tú văn nhã. Cùng đứng như nhau nhưng Cố Tu lại mang đến cảm giác như cây tùng cây bách.
“Ta cảm thấy gia nhà ta đẹp hơn”
Thập nhất công chúa: “… Trong mắt ngươi chỉ có mỗi phu quân”
Thẩm Tinh Ngữ say đắm nhìn mặt Cố Tu: “Hắn là trượng phu của ta, đương nhiên trong mắt ta chỉ có hắn”
Thập nhất công chúa: “…” Có chút không muốn nói chuyện với nàng.
Thẩm Tinh Ngữ kéo tay áo Thập nhất công chúa: “Phải về thôi”, nếu để hoàng đế phát hiện, không biết có bị phạt hay không.
Thẩm Tinh Ngữ xoay người, đập vào mắt là một thân ảnh màu lam, doạ cho giật mình, nàng vội đưa tay bịt miệng mới không phát ra tiếng kêu.
Người này chính là Duệ bối tử!
Thập nhất công chúa cũng bị sợ hết hồn.
Thẩm Tinh Ngữ vừa nhìn đầy vẻ khẩn cầu, vừa chỉ chỉ bên ngoài, ý là đừng lên tiếng.
Duệ bối tử chớp mắt, cao giọng hỏi: “Thập nhất công chúa, không được truyền thì tới chính điện làm gì? Nhìn gì trong đại điện?”
Thẩm Tinh Ngữ trong lòng thầm mắng tên bối tử này lòng dạ nhỏ nhen.
Quả nhiên, thanh âm của lão hoàng đế từ trong điện truyền tới: “Người nào ở bên ngoài?”
Thập nhất công chúa trợn mắt nhìn Duệ bối tử một cái, không còn cách nào khác phải đi vào, Thẩm Tinh Ngữ biết mình không chạy khỏi, không thể làm gì khác là cúi thấp đầu, cố làm giảm sự tồn tại của mình xuống thấp nhất.
Thập nhất công chúa ôn nhu: “Phụ hoàng, nữ nhi ở trong cung, tình cờ nghe cung nga nói phụ hoàng gần đây thức đêm phê duyệt tấu chương, tổn thương thân thể, trong lòng bất an liền tới xem người một chút”
Duệ bối tử: “Công chúa điện hạ hiếu thảo thật cảm động lòng người, vội tới thăm bệ hạ mà không mang theo thuốc sao?”
Thập nhất công chúa: “… Thuốc còn đang nấu trong Phù Bích các”
Khoé miệng lão hoàng đế khẽ giật, nữ nhi của mình sao hắn không biết, ánh mắt rơi vào Thẩm Tinh Ngữ đứng sau: “Người này?”
“Nội tử của thần”
Thẩm Tinh Ngữ vừa định lên tiếng, Cố Tu đã nói trước, sải bước đi qua, đứng bên cạnh Thẩm Tinh Ngữ.
Thiên Thuận đế có một sở thích nho nhỏ mà người ngoài không biết, đó là thích nghe giai thoại và hóng chuyện linh tinh, chuyện hôm trước ở Đông cung ông cũng đã nghe, nhìn nữ tử nhu thuận cúi đầu trước mặt, không nghĩ người như vậy lại gây ra chuyện lớn như thế.
Duệ bối tử hỏi: “Thế tử phi, đây là trọng địa của triều thần, không phải nơi nữ tử tuỳ ý tới, công chúa đến thăm bệ hạ, còn ngươi?”
“Thần phụ chẳng qua nhất thời tò mò dáng vẻ của phu quân trong cung, nên đi theo công chúa để nhìn một cái, thần phụ đang định quay về.
“Thần phụ có tội, xin bệ hạ trừng phạt”
Thẩm Tinh Ngữ kinh hoàng quỳ xuống, giọng run rẩy, nhìn rất sợ hãi.
Cố Tu nói: “Bệ hạ, nội tử nhát gan nhu nhược, phủ Túc thánh công ở xa tận Giang Nam, lần đầu vào cung, không biết cung quy, không phải là cố ý”
Hoàng đế trong lòng cũng hiểu, là do nữ nhi của mình kéo người ta tới đây, vốn không có ý định truy cứu: “Lần này bỏ qua, không thể có lần sau, đứng dậy đi”
Thẩm Tinh Ngữ thở ra một hơi, tạ ơn đứng dậy.
Lão hoàng đế nhìn Thẩm Tinh Ngữ dịu dàng yếu đuối, khó tránh khỏi nhớ tới Thẩm Kỳ, nói: “Đại Khánh ta may mà có Túc thánh công, 20 năm trước, dù mưa thuận gió hoà, muôn dân vẫn không được ăn no mặc ấm, nhỡ gặp phải hạn hán dịch bệnh là trăm họ chết đói. May mà Túc thánh công mấy chục năm chăm lo ruộng đồng, sửa đổi từng loại giống, tạo ra từng loại nông cụ, trăm họ mới có cuộc sống ấm no hôm nay.
“Không nghĩ tới Túc thánh công lại bị một trận hoả hoạn vùi lấp, thật sự là tổn thất của Đại Khánh ta”
Từ khi phủ Túc thánh công suy tàn, Thẩm Tinh Ngữ đã nếm đủ ấm lạnh của nhân tình, dù thiên hạ có thiếu ăn, những quý tộc này cũng không bao giờ biết cảm giác của bụng đói, cũng sẽ chẳng cảm tạ công đức của phụ thân mình.
Nhưng hoàng đế vẫn còn nhớ khiến Thẩm Tinh Ngữ rúng động, nước mắt sắp tràn ra: “Phụ thân trên trời linh thiêng, nếu biết ngài vẫn còn nhớ tới ông, hẳn sẽ thấy được an ủi”
Hoàng đế: “Dĩ nhiên nhớ, toàn bộ Đại Khánh đều nhớ công đức của Túc thánh công”
“Đa tạ bệ hạ”, Thẩm Tinh Ngữ tạ ơn từ đáy lòng.
Lão hoàng đế lại nói: “Giờ phủ Túc thánh công chỉ còn một huyết mạch duy nhất là ngươi, triều đình lẽ ra phải chiếu cố ngươi, ban cho ngươi tước vị Huyền chủ tam phẩm đi, ngươi thấy thế nào?”
Huyền chủ là có phẩm vị, cũng có đất phong, có thể hưởng thực ấp.
Thẩm Tinh Ngữ do dự một chút nói: “Bệ hạ, thần có thể đổi ân thưởng Huyền chủ cho phụ thân được nhập thái miếu không?”
Vương triều Đại Khánh 120 năm qua, được phối thờ ở thái miếu chỉ có 7 vị quan viên công trạng lừng lẫy, có cả văn lẫn võ, nhưng chưa từng có một công tước chăm lo ruộng đồng được vào đây.
Hoàng đế ngồi trầm ngâm, trái tim Thẩm Tinh Ngữ đập loạn, yêu cầu này của nàng có phải quá đáng lắm không?
Lo lắng bất an, tim nhảy thình thịch, khẩn trương đến mức lỗ chân lông cũng nở to ra, bỗng Cố Tu lên tiếng: “Bệ hạ, canh nông là căn bản của quốc gia, cũng nhờ quốc phú dân cường, hôm nay Đại Khánh mới có thể xưng bá tứ phương, luận về công tích, công sức của Túc thánh công là thiên thu vạn đại, nói về lý lẽ thì cũng có tư cách vào thái miếu”
Nói xong, hắn cảm giác bên trong ống tay áo của mình có một bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy, bàn tay đó chỉ nhỏ bằng một nửa tay hắn, mềm mại sát lại, đan ngón tay với hắn siết chặt.
Cố Tu cảm giác được ngón tay nàng run rẩy, không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn xuống đất, bất động.
“Thôi được”, lão hoàng đế nói: “Chuyện này để sáng mai tính, nếu mai lục các không phản đối thì sẽ quyết định”
Trong lòng Thẩm Tinh Ngữ mừng rỡ, nếu phụ thân nàng có thể nhập thái miếu, tức là Thẩm Kỳ sẽ được người đời vĩnh viễn tưởng nhớ: “Đa tạ bệ hạ”
Lão hoàng đế phất tay cho hai người lui xuống, ỷ vào tay áo bào rộng lớn có thể che phủ, bàn tay Thẩm Tinh Ngữ cong lên, dàng rút chiếc khăn tay từ trong ống tay áo của Cố Tu ra, cầm trong tay.
Rút tay ra, không nhìn Cố Tu, xoay người cùng Thập nhất công chúa rời khỏi đại điện.
“Yên tâm, tuy nói nội các có quyền lực trung tâm, nhưng nếu phụ hoàng đã quyết, họ cũng sẽ nghe theo”, Thập nhất công chúa thấy sắc mặt Thẩm Tinh Ngữ vẫn còn khẩn trương, liền an ủi: “Nhiều nhất là ba ngày sẽ có chiếu thư, phụ thân ngươi có thể nhập thái miếu”
Thẩm Tinh Ngữ cảm thấy, trừ phi nhìn thấy tận mắt thánh chỉ, còn không nàng vẫn luôn lo lắng bất an: “Đa tạ công chúa an ủi, ta sẽ cố gắng bình tĩnh”
Thập nhất công chúa không nhịn được cười: “Ngươi còn không biết, sáng nay phụ hoàng đã ra thánh chỉ cho Chử tam nương, ban nàng ta cho Duệ bối tử, hẳn là Duệ bối tử đã cầu xin, không biết có phải đầu óc hắn bị hư rồi không!
“Đột nhiên lại để ý đến Chử tam nương!”
Khó trách Duệ bối tử đó cố ý đâm chọc chuyện các nàng nhìn lén, toàn bộ tâm tư của Thẩm Tinh Ngữ còn đang đặt vào chuyện Thẩm Kỳ vào thái miếu nên không chú ý đến chuyện của hai người kia, cũng không hứng thú.
Cảm thấy tay bị kéo, Thẩm Tinh Ngữ quay đầu lại, Cố Tu đã đến phía sau:
“Gia, sao ngài đã ra rồi?”
“Xong việc rồi, giờ đi phòng doanh”
Cố Tu thờ ơ một tiếng, coi như giải thích.
“Được”, Thẩm Tinh Ngữ nắm chặt khăn tay của hắn, nhích sang nhường đường: “Ngài đi thong thả”
Cố Tu chắp tay sau lưng, lại không đi, ánh mắt nhàn nhạt liếc nàng một cái: “Giờ còn sớm, ta đưa nàng về”
Thập nhất công chúa không chịu, kéo Thẩm Tinh Ngữ ra phía sau: “Cố thế tử, thế tử phi là khách do bổn công chúa mời tới, nàng có tài nghệ tuyệt vời, bổn công chúa đã mời nàng tới dạy dỗ, hôm nay không về phủ, chờ bổn công chúa học được cơ bản rồi cho nàng về”
Thẩm Tinh Ngữ: “…”
Thập nhất công chúa quay đầu cho nàng một ánh mắt: “Địa vị của giáo tập trong cung tương đương phu tử của Quốc tử giám, không chỉ có lương bổng cao, còn được người tôn trọng, là một chức vị rất tốt”
Thẩm Tinh Ngữ: “…”
Cố Tu đưa tay tới: “Giáo tập trong cung phải có thủ dụ của hoàng hậu nương nương, phủ nội vụ phát công bài, xin hỏi công chúa, thủ dụ đâu?
“Công bài đâu?”
Thập nhất công chúa: “…”
Con ngươi nàng đảo quanh một chút, Thẩm Tinh Ngữ chưa kịp phản ứng đã bị Thập nhất công chúa kéo chạy đi: “Bổn công chúa đi tìm hoàng hậu nương nương xin thủ dụ, Cố đại nhân nửa tháng sau tới đón phu nhân đi”
Cố Tu nhìn thật sâu vào bóng lưng Thẩm Tinh Ngữ đang bị kéo đi, gương mặt sầm lại.
Hiệu suất của Thập nhất công chúa không tệ, rất nhanh đã làm xong các thủ tục, Thẩm Tinh Ngữ nhìn lệnh bài bằng vàng trong tay mà trong lòng thấy rất lạ lùng, lần trước vào Đông cung gặp toàn chuyện xấu, lần này lại toàn là chuyện tốt.
Trong đầu thoáng qua khuôn mặt đen thui của Cố Tu lúc gặp cuối cùng, trong lòng có chút vui vẻ.
Cũng thật tò mò, nếu nàng ở trong cung hơn nửa tháng, liệu Cố Tu có còn cảm giác tân hôn với nàng không?
Hắn, có còn muốn nàng hay không?
Đầu ngón tay vòng quanh chiếc khăn của hắn, mùi thơm thanh đạm sạch sẽ, giống như nhiệt độ cơ thể hắn.
“Làm thế nào bây giờ, ta nhớ hắn rồi.
“Thẩm Tinh Ngữ, ngươi thật không có tiền đồ”
Thẩm Tinh Ngữ tự mắng mình, khoé môi lại cong lên.
Nhưng mong ước của Thẩm Tinh Ngữ đã không như ý nguyện, giờ Tuất, Thẩm Tinh Ngữ đang cùng chơi bài với Thập nhất công chúa, Triêu Huy viện đích thân tới đòi người. Ra khỏi Phù Bích các, Cố Tu đứng ở bậc thềm đá, chắp tay phía sau, quay lưng lại với nàng, tiểu thái giám cầm đèn đứng ở bên cạnh, ánh đèn kéo dài bóng hắn trên nền đất.
Thẩm Tinh Ngữ đứng trên bậc thềm cao nhất, không đi, đôi giày da nhỏ giậm hai cái phát ra âm thanh, khiến người ta chú ý.
Quả nhiên Cố Tu nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, ngửa cổ nhìn nàng thật sâu: “Xuống đây”
Có lẽ vì không tới một ngày mà hắn đã đến đón, Thẩm Tinh Ngữ bạo gan nghĩ, chắc hắn có thích mình chứ?
“Gia, chàng đi lên đón ta được không?”
Cố Tu sửng sốt một chút, đưa tay về phía nàng, tư thế muốn nắm tay: “Tới đây”
Giằng co một tí, Thẩm Tinh Ngữ bại trận, xách váy chạy lọc cọc xuống bậc thang, lao vào trong ngực hắn.
Cố Tu bị đụng khẽ nghiêng người ra sau một chút, nhưng chân vẫn đứng yên.
“Đừng nháo, vẫn đang ở trong cung”
Thẩm Tinh Ngữ nhẹ nhàng vâng một tiếng, lùi khỏi lồng ngực ấm áp, đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn.
Cố Tu không đẩy ra, nắm tay nàng, hai người sóng bước đi ra khỏi hoàng cung.
Đi được nửa đường, chợt trên trời có pháo sáng, đây là tín hiệu của Đại Lý tự báo nghi phạm mắc bẫy, Cố Tu biết rõ, tên dâm tặc Chu Đạt đã rơi vào bẫy, lưới đã bày lâu như vậy, cuối cùng cũng thu được rồi.
“Nàng về trước, ta đi bắt phạm nhân”
Cố Tu nói xong xốc rèm bước ra ngoài xe ngựa.
Thẩm Tinh Ngữ đuổi theo: “Chàng đi đâu?
“Có nguy hiểm không?”
Chỉ thấy bóng Cố Tu bước nhanh, áo choàng tung bay trong gió lạnh.
Thẩm Tinh Ngữ đành phải hỏi Song Thuỵ: “Ngươi có biết gia đi đâu không?”
Song Thuỵ biết khá nhiều chuyện của Cố Tu: “Đây là tín hiệu Đại Lý tự bắt phạm nhân, gần đây gia đang cố bắt dâm tặc Chu Đạt, chắc là hắn”
Chuyện của tên dâm tặc này lan truyền trong kinh khá lợi hại, Thẩm Tinh Ngữ lo lắng: “Võ công của tên này giỏi lắm à?” Nghe nói hắn vào cao môn đại viện như chỗ không người.
Song Thuỵ: “Hắn vốn là thủ lĩnh của thị vệ Đông cung, cũng đã ra chiến trường chém giết bảy năm, võ công đương nhiên cao, nếu không gia đã không phải truy bắt lâu như vậy”
Thẩm Tinh Ngữ: “Quay xe lại, ta muốn đi xem”
Song Thuỵ: “Quá nguy hiểm, chủ tử sẽ không cho ngài tới đó”
Thẩm Tinh Ngữ suy nghĩ một chút, đầu óc mình thật hồ đồ, đến đó càng khiến Cố Tu thêm loạn, hơn nữa chỗ này cũng rất gần với nơi bắn tín hiệu: “Quay về thôi”
Nhìn thấy tín hiệu, viện quân từ các hướng nhanh chóng lao tới, Cố Tu nhanh nhất đã đến hẻm Thạch Thanh, Chu Đạt đang trong vòng vây, dưới lưỡi đao của hắn đang có một nha dịch trẻ tuổi của Đại Lý tự.
“Để ta đi!”
Người hai bên đều tránh ra, Cố Tu chắp tay sau lưng, ung dung đi tới: “Chu Đạt, ngươi tội ác đầy trời, nếu không muốn liên luỵ người nhà thì bỏ đao xuống”
Chu Đạt cười lạnh: “Cố thế tử, đừng ngạo nghễ thế, ngươi cho rằng ngươi uy hiếp được ta sao?
“Tất cả buông đao xuống, nếu không ta giết hắn”
Cố Tu cười nhạt: “Ngươi có thể uy hiếp được ta?”
Vừa dứt lời, hắn xoay một vòng, thủ hạ phi dao bay thẳng tới họng Chu Đạt, cùng lúc đó, tất cả thuộc hạ lao tới, nha dịch dưới tay Chu Đạt bị giật ngược lại, đao của Chu Đạt mới chỉ hơi chạm vào cổ hắn, coi như đã nhặt được về một mạng.
Đao kiếm va nhau toé lửa, đám người đánh nhau trên không trung khó phân biệt, viện binh vẫn tiếp tục lao tới, Chu Đạt bị buộc lui về phía sau, xa xa nhìn thấy trên đường lớn có một chiếc xe bát mã, hắn quay người, lấy lưng đỡ một dao của Cố Tu, đồng thời chém vào nha dịch trước mặt, thuận lợi đạp qua mái hiên, nhảy về phía xe bát mã.
Cố Tu nhận ra ý đồ của hắn, đồng tử co rút, điểm mũi chân, bay như điên về phía xe ngựa.
Khi người đáp xuống xe, mũi đao bên trong đẩy cái rèm ra, trên chiếc cổ mảnh khảnh là lưỡi đao to bản, hai đèn lồng trước xe toả ra ánh sáng nhàn nhạt, phản chiếu ngân quang sắc bén trong đêm lạnh giá.