Kỳ thật lúc trước Xích Viêm cũng đã nghe nói qua, Bạch Lạc và Dương Khiêm quan hệ cá nhân khá thân thiết, nhưng lúc ấy hắn không có để trong lòng.
Nhưng mà hiện giờ, hắn nhìn thấy Bạch Lạc tỉnh lại, phản ứng đầu tiên chính là gọi Dương Khiêm, mà không phải là bản thân.
Trong lòng chợt vô cùng không thoải mái.
Bạch Lạc đáng chết, y rốt cuộc có biết ai mới là chủ tử của y hay không?
Hơn nữa, y còn bất động nhìn Dương Khiêm, ngay cả nhìn mình cũng không nhìn một cái!
Xích Việm tức khắc cảm thấy bực bội muốn mệnh.
Uổng công hắn còn đích thân ôm y về, còn để Dương Khiêm trị bệnh cho y.
Nhưng mà bây giờ, y lại liếc mắt đưa tình với Dương Khiêm ngay dưới mí mắt mình.
Xích Viêm trong lòng tức khắc giống như nghẹn một cổ khí.
Cho đến khi Dương Khiêm đem theo đồ đạc rời đi, Xích Viêm mới đi đến trước mặt Bạch Lạc, hai mắt âm lãnh nhìn y.
"Vương...Vương gia..."
Bạch Lạc nhìn thấy dáng vẻ của Xích Viêm, liền biết đây là điềm báo hắn phát hỏa.
Hai người bọn y ở cạnh nhau quá lâu rồi.
Lâu đến mức kể cả Xích Viêm không nói gì, Bạch Lạc cũng biết tâm tình của hắn.
Nhưng mà Bạch Lạc lại không biết bản thân sai ở đâu, khiến cho vương gia tức giận như vậy?
"Ngươi còn biết ta là Vương gia, là chủ tử của ngươi?"
Xích Viêm dùng lực bóp cằm Bạch Lạc, đem đầu y nâng lên.
Hung ác nói:
"Bạch Lạc, ngươi có biết ta ghét nhất ngươi điều gì không? Ta ghét nhất gương mặt hồ mị còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân này của ngươi.
Có một gương mặt như vậy, dùng để câu dẫn nam nhân thuận tiện biết bao.
Nào nói cho ta biết, vương phủ này có nhiều nam nhân như vậy, trong lúc ta không biết ngươi đã câu dẫn bao nhiêu người rồi? Lại lên giường với bao nhiêu người rồi? Vừa nãy Dương Khiêm nói giúp ngươi như vậy, ngươi có phải đã sớm ở bên hắn rồi phải không?"
Xích Viêm càng nói càng bực, trong mắt hiện rõ sự khinh thường.
"Hắn ở trên giường như thế nào? Có phải giống với ta, có thể làm ngươi kêu phóng túng như vậy?"
Bạch Lạc ngây ngốc nhìn Xích Viêm.
Dường như không dám tin vào tai của chính mình.
Trong nháy mắt khoảnh khắc này, y cảm giác chính mình toàn bộ đầu óc đều phát ngốc rồi.
Đôi mắt lập tức đỏ ửng.
Nước mắt trong suốt nhanh chóng tích tụ bên trong, phảng phất tùy thời đều có thể rơi xuống.
Hắn sao có thể nghĩ y như vậy?
Hắn sao có thể!
Trái tim đau đớn hơn hết thảy lần nào trước đây.
Giống như là có một đôi bàn tay vô hình hung hăng nhéo, sau đó dùng sức xé rách.
Bạch Lạc lập tức kêu lên.
"Ta không có!"
"Ha."
Xích Viêm thanh âm vẫn như cũ tràn ngập khinh thường, "Ai mà biết được? Suy cho cùng loại người không có giới hạn giống như ngươi, còn có việc gì mà ngươi không làm được?"
Bạch Lạc sắc mặt đã trở nên trắng bệch, ngay cả hô hấp đều trở nên khó khăn.
Bạch Lạc nhìn chằm chằm Xích Viêm, cắn răng nói:
"Vương gia, thuộc hạ nói lại lần nữa, thuộc hạ không phải là loại người như vậy!"
"Vậy ngươi là loại người gì?"
Xích Viêm vẫn là lần đầu tiên nghe thấy Bạch Lạc cãi lại mình.
Rất tốt.
Y cư nhiên dám cãi lại mình!
Vì tên Dương Khiêm kia, y thật sự có tiền đồ rồi!
Ngọn lửa ở trong lòng giống như nuốn bùng lên, đang hừng hực thiêu đốt.
"Bạch Lạc ta nói cho ngươi, ngươi chính là loại hạ tiện, không biết xấu hổ nhất thiên hạ!
Vừa nãy ở trước mặt ta, ngươi còn liếc mắt đưa tình với tên Dương Khiêm kia.
Ai biết được lúc ta không có ở đây, ngươi rốt cuộc trèo lên giường của bao nhiêu người?
Ngươi còn hạ tiện hơn ta tưởng!"
Xích Viêm càng nói càng vô lý.
"Nào, để ta đoán xem, ngoài ta và Dương Khiêm ra, ngươi còn câu dẫn ai nữa? Gia nô ở trước cửa có phải ngươi cũng từng câu dẫn?"
Rốt cuộc hồi nãy lúc nhìn thấy Bạch Lạc, tên gia đinh kia lại vô cùng tích cực.
Bạch Lạc nghe vậy ngẩn người, chỉ cảm thấy bản thân những năm nay sống giống như là một trò cười vậy.
Y yêu sâu đậm người này, vì hắn hay cả mạng cũng không cần.
Nhưng mà người này lại đối xử với y như vậy!
Trái tim ấm nóng phảng phất tại thời khắc này bị đóng băng thành một tảng đá.
Lạnh lẽo như vậy...
"Vương gia, nếu như ngươi chán ghét thuộc hạ đến như vậy, hãy thả thuộc hạ đi đi.
Như vậy vương gia sau này không cần bởi vì nhìn thấy thuộc hạ mà không vui nữa."
Dù sao sớm muộn cũng phải đi...
Còn không bằng sớm ngày rời khỏi nơi này.
Y một chút cũng không muốn nghe thấy người mình yêu vũ nhục mình như vậy.
Nhưng mà Bạch Lạc vừa nói xong những lời này, Xích Viêm ánh mắt tức khắc mị lên.
Trong lòng càng thêm lửa giận.
Lại là câu nói này.
Rời đi, rời đi, rời đi!
Ước gì có thể rời khỏi hắn như vậy sao?
Rời khỏi hắn, sau đó ở bên Dương Khiêm kia sao?
Mơ tưởng hão huyền.
Bàn tay Xích Viêm đang bóp dưới cằm Bạch Lạc càng thêm dùng lực, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng ẩn chứa mãnh liệt tức giận.
"Bạch Lạc, ngươi có phải quá không hiểu rõ ta? Ta nói cho ngươi biết.
Chỉ cần là thứ ta dùng qua, cho dù hủy đi cũng sẽ không nhường cho người khác.
Muốn rời đi? Tặng ngươi hai chữ.
Nằm mơ!".