Sau Khi Ta Đi, Vương Gia Đau Đớn Muốn Chết

Chương 61: 61: Đừng Có Vô Cớ Gây Sự Được Không





Thẩm Vân Niệm trực tiếp giao Giản Hằng cho Xích Phong.
Nàng vốn cho rằng Xích Phong nhìn thấy Giản Hằng, sẽ lập tức hạ lệnh xử chết hắn, hoặc là giao hắn cho đám thủ hạ dưới trướng, sau đó để đám người kia luân phiên cưỡng bức hắn.
Nhưng mà khiến Thẩm Vân Niệm không ngờ tới là, Xích Phong lại không có làm như vậy.
Ngược lại, trong mắt hắn lộ ra sự hưng phấn khó tả.
"Thẩm tiểu thư, ngươi đã giúp bổn vương một việc lớn.

Trước đây bổn vương vẫn luôn tìm tên phản đồ này, lại không ngờ hắn cư nhiên trốn ở chỗ vương huynh.
Bây giờ bổn vương ngược lại muốn xem xem, hắn còn có thể trốn đi đâu?"
Xích Phong vừa nói vừa đi đến trước mặt Giản Hằng.
Trong tay hắn cầm một con dao, trực tiếp dùng sức rạch qua yết hầu Giản Hằng, cắt rách phần da trên yết hầu Giản Hằng, sau đó dùng miệng liếm máu chảy ra trên yết hầu Giản Hằng.
Hàm răng dùng sức cắn vết thương kia, nỗi đau đớn kịch liệt khiến ngũ quan Giản Hằng đều nhăn lại.
Trong mắt Xích Phong lại là tức giận, lại là phẫn hận, nhưng càng nhiều là hưng phấn khi tìm được người này.
Toàn thân Giản Hằng đều run rẩy, trong lòng hắn là nỗi sợ hãi sâu nhất đối với Xích Phong.
Xích Phong người này giết người như lanh, căn bản không coi người khác là con người.
Hắn thích nhất là vừa dùng dao cắt lên thân thể một người, vừa lên giường giao hợp với người kia.
Hắn thích nhìn dáng vẻ một người toàn thân đều là máu...
Thích nhìn máu người kia chảy đầy giường nệm.
Mặc dù sau khi xong việc Xích Phong cũng sẽ để đại phu chữa trị cho những người kia, nhưng mà sự tàn bạo của hắn mỗi một người trong phủ đều biết.
Giản Hằng quá sợ hãi hắn rồi.
Trước đây ở phủ Xích Phong, vì để sống sót, hắn luôn nịnh bợ lấy lòng Xích Phong.
Các loại lời dễ nghe, toàn bộ đều nói một lần.
Xích Phong thích nhìn người bị thương, thích nhìn dáng vẻ một người sắc mặt trắng bệch, cận kề cái chết.
Nhưng Giản Hằng đặc biệt sợ đau.
Thể chất của hắn khác với người bình thường, một chút thương nhỏ thôi, hắn đều sẽ cảm thấy đau đớn muốn mạng.
Cho nên mỗi lần Xích Phong muốn đối xử với hắn như vậy, hắn đều có thể vô cùng đáng thương rơi lệ.
Nói với Xích Phong các loại lời xin tha.
Có lẽ là miệng hắn đặc biệt khiến người ta yêu thích, Xích Phong không chưa từng dùng dao đâm Giản Hằng.
Nhưng mà Giản Hằng vẫn là sợ hắn.
Thậm chí bởi vì quá mức sợ hãi, cuối cùng hắn tìm được một cơ hội chạy trốn.
Giản Hằng nỗ lực sống, hắn muốn triệt để rời xa người này, không muốn giống như một súc sinh nữa, tùy thời đều có thể máu chảy thành sông mà chết.
Nhưng mà bây giờ, hắn lại trở về trước mặt Xích Phong.
Xích Phong ghét phản đồ cỡ nào, Giản Hằng rõ hơn ai hết.

Sợ rằng lần này hắn nhất định sẽ chết rất thảm.
Chẳng phải là sau khi bị làm nhục, vứt cho đám thủ hạ dưới trướng luân phiên cưỡng hiếp, thì cũng là vứt ra chỗ chó hoang cho bọn chúng cắn xé...
Dù sao cho dù may mắn không chết, khẳng định hắn cũng tàn phế.
So với trải qua những thống khổ sống không bằng chết, còn không bằng kết thúc ngay bây giờ.
Giản Hằng lặng lẽ cắn lưỡi.
Nhưng mà, hắn lại làm thế nào cũng không cắn xuống được.
Hắn thật sự rất sợ chết.
Nhưng mà so với sợ, càng nhiều hơn là không nỡ...
Đến lúc này rồi, cảm xúc nhiều nhất của hắn cư nhiên là không nỡ rời xa thế giới này.
Bởi vì chỉ cần chết đi.
Hắn liền không gặp lại được Dương Khiêm nữa...
Trong đầu toàn bộ đều là hình bóng Dương Khiêm.
Hắn thật sự rất nhớ Dương Khiêm...
Hắn rất muốn trước khi chết, gặp mặt người kia một lần.
Cho dù chi là nhìn từ xa cũng được.
Rất muốn giải thích rõ ràng với hắn, sự hoang đường của mình, bất quá là vì có thể lưu lại Thụy vương phủ sống tiếp thôi...
Hắn không muốn bởi vì không có giá trị bị đuổi đi, sau đó lại tiếp tục cuộc sống bị Xích Phong truy sát.
Nếu như biết mình sẽ gặp được Dương Khiêm, hắn nhất định sẽ giữ mình trong sạch, không đi câu dẫn nhiều người như vậy...
Hắn nhất định sẽ không để Dương Khiêm thất vọng.
Trong đầu là cảnh tượng trong phòng Dương Khiêm...
Ngón tay hắn bị xước chút da, chuyện bé xé to kêu.

Dương Khiêm mặc dù nói hắn ngốc, nhưng vẫn vô cùng cẩn thận băng bó cho hắn.
Dáng vẻ của Dương Khiêm quả thực nghiêm túc vô cùng.
Rõ ràng chỉ là vết thương nhỏ như vậy, nhưng mà hắn lại còn chuyện bé xé to hơn mình.
Phải biết là Dương Khiêm là thần y, hắn thế mà sẽ nghiêm túc chữa trị vết thương nỏ căn bản không đáng nhắc đến này cho mình...
Giản Hằng chính là lúc đó liền yêu Dương Khiêm.
Đời này đều không có ai đối tốt với hắn như Dương Khiêm...
Giản Hằng biết, Dương Khiêm người này miệng cứng tâm mềm, cho dù hắn nói lời khó nghe, nhưng lại vẫn sẽ liều mạng đối tốt với mình.
Nhưng mà bây giờ, Xích Phong lại sai người dùng dao khắc tên của hắn lên ngực Giản Hằng.
Xích Phong muốn nói với người này, hắn trốn không thoát, bất kể là chân trời góc bể, trên người hắn đều vĩnh viễn có ấn ký thuộc về mình.
Lưỡi dao sắc nhọn cắt lên người Giản Hằng, từng nhát từng nhát, khiến Giản Hằng đau đớn hét lớn.

Sắc mặt Giản Hằng trắng bệch, toàn thân đều là mồ hôi như mưa.
Xích Phong rất vui vẻ thưởng thức tên của mình xuất hiện trên người Giản Hằng.
Kỳ thực hắn sớm đã muốn làm như vậy rồi.
Chỉ đáng tiếc tên hỗn đản này, lúc đó luôn giả bộ đáng thương, khiến hắn không nỡ hạ thủ.
Bây giờ nhìn thấy hai chữ "Xích Phong" xuất hiện trên người Giản Hằng.
Xích Phong quả thực hưng phấn nói không nên lời.
Giản Hằng đau tới mức toàn thân run rẩy, hơi thở thoi thóp.
Hắn ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt, sau đó lại cúi đầu xuống.
Nước mắt giống như khô cạn.
Rõ ràng lúc trước bị Dương Khiêm mắng hai câu, đã khó chịu cực kỳ, căn bản không khống chế được rơi nước mắt.
Nhưng mà bây giờ lại một giọt cũng không rơi.
Trong đầu chỉ có Dương Khiêm, Dương Khiêm, Dương Khiêm...
Hắn thật sự rất nhớ Dương Khiêm.
Dương Khiêm...
Ta bây giờ thực sự rất đau...
Nếu như ngươi biết.
Có phải sẽ đau lòng ta không?
Sẽ tha thứ cho ta?
Sẽ không tức giận với ta nữa?
Xích Phong hiển nhiên tâm tình rất tốt, hắn sai người khiêng mọt hòm châu báu ra tặng cho Thẩm Vân Niệm.
"Thẩm tiểu thư, cảm ơn ngươi giúp bổn vương bắt tên phản đồ này, đây coi như tạ lễ của bổn vương."
Xích Phong ra tay hào phóng, ngay cả Thẩm Vân Niệm cũng có chút kinh ngạc.
Vốn dĩ tưởng rằng bất quá là tiện tay thu thập một tên lâu la mà thôi, lại không ngờ được Xích Phong thế mà sẽ cho mình thù lao hậu hĩnh như vậy.
Xem ra tên phản đồ này ở trong lòng Xích Phong, so với mình tưởng còn quan trọng hơn nhiều.
"Thành vương nói đùa rồi, bất quá là chuyện nhỏ mà thôi.

Vân Niệm còn có một chuyện muốn nhờ Thành vương giúp."
Xích Phong có chút hiếu kỳ nhìn nữ nhân trước mặt, không biết nàng lại muốn làm gì?
Chỉ thấy Thẩm Vân Niệm âm lãnh cười, sau đó nói một câu:
"Ta cần ngươi giúp một việc.


Chỉ dựa vào những nhân thủ kia của ta, ta sợ bị Xích Viêm phát hiện.
Sau khi việc thành, ta có thể đưa Bạch Lạc cho ngươi, để ngươi tùy tiện chơi đùa."
Dương Khiêm cả buổi tối đều không nhìn thấy Giản Hằng, cả người đều có chút tâm thần không yên.
Bạch Lạc trong lòng vô cùng lo lắng.
"Ta hỏi qua rồi, Giản Hằng đã không còn trong phủ, không biết hắn chạy đi đâu? Cũng không biết có nghiêm trọng không?"
Dương Khiêm nghe Bạch Lạc nói, ngay cả tay đều đã nắm chặt lại.
"Hắn có thể có chuyện gì?"
Trong lòng Dương Khiêm toàn bộ đều là hận.
Tên hỗn đản này, trước đó lúc gõ cửa, nói dễ nghe như vậy.
Kỳ thực, còn không phải thấy mình không mở cửa, liền lập tứ chạy mất rồi.
Mất công mình còn thật sự cho rằng tay hắn gõ rách rồi, còn chạy ra băng bó cho hắn.
Lại không ngờ rằng hắn thế mà cứ thế đi rồi!
Dương Khiêm vốn chính là mục tiêu cuối cùng mà Giản Hằng tìm sau khi không tìm được mục tiêu câu dẫn trong vương phủ nữa.
Bây giờ ngay cả Dương Khiêm đều không để ý đến hắn, hắn tất nhiên không cần thiết phải ở lại trong phủ nữa.
"Xem ra, hỗn đản này là không tìm được mục tiêu có thể câu dẫn ở vương phủ, nên chạy rồi.
Cũng không biết hắn lại chạy đi đâu câu dẫn người nào rồi! Hỗn đản này, hắn sao có thể không có liêm sỉ như vậy!"
Dương Khiêm càng nói càng tức giận.
Bạch Lạc có chút bất lực nhìn hắn, "Ta cảm thấy, Giản Hằng không phải loại người đó..."
"Hắn không phải loại người đó, vậy hắn là loại người nào? Bạch Lạc, ngươi thật sự đề cao hắn rồi!"
Dương Khiêm nói xong, trực tiếp phất áo rời đi.
Chỉ lưu lại một mình Bạch Lạc, có chút không biết phải làm sao ngồi đó.
- -----
Còn lúc này, Xích Viêm có chút mặt ủ mày chau đi đến chỗ ở Bạch Lạc.
Hắn nhìn qua tựa hồ có tâm sự.
Có mấy lần mở miệng đều không nói ra lời.
Cuối cùng vẫn là dị thường khó khăn nói với Bạch Lạc: "Bạch Lạc, Vân Niệm xảy ra chuyện rồi."
Bạch Lạc không ngờ Xích Viêm sẽ nói ra lời như vậy với mình.
Y quả thực cảm thấy người trước mắt này bất chấp lý lẽ cực kỳ.
"Nàng ta xảy ra chuyện rồi, ngươi nói với ta làm gì? Ngươi lẽ nào còn không biết, trên thế gian này, người hy vọng nàng ta chết nhất chính là ta sao?"
"Bạch Lạc!"
Sắc mặt Xích Viêm quả thực khó coi không nói nên lời, hắn không ngờ Bạch Lạc thế mà sẽ nói ra lời như vậy.
"Còn không phải là bởi vì con rắn kia của ngươi! Nếu như không phải vì rán của ngươi, Vân Niệm nàng sao có thể xảy ra chuyện?"
Xích Viêm trước đây luôn cho rằng máu Bạch Lạc có thể cứu Thẩm Vân Niệm.
Cho nên sau khi rút máu Bạch Lạc, hắn luôn đặt tâm lên người Bạch Lạc, căn bản khôn có quan tâm Thẩm Vân Niệm.
Lại không ngờ rằng bất quá thời gian hai ngày, Thẩm Vân Niệm lại ngã xuống rồi.
Cho dù trong phủ nàng có thần y, có thể miễn cưỡng giữ lại tính mạng nàng, nhưng tình trạng hiện tại của nàng vẫn vô cùng nguy hiểm.

Xích Viêm đi gặp Thẩm Vân Niệm một lần.
Rõ ràng một nữ tử xinh đẹp như vậy, hiện tại lại vô cùng xanh xao.
Xích Viêm thật sự sợ, không có thuốc giải, Thẩm Vân Niệm sẽ cứ như vậy mà rời khỏi thế giới này...
Hắn không thể để tiểu cô nương của hắn cứ chết đi như vậy.
Thần y trong phủ Thẩm Vân Niệm nói, hắn ta có một sư huynh, có thuốc có thể cứu được Thẩm Vân Niệm.
Nhưng tiền đề là hắn ta muốn dược cổ kia trong phủ Thụy vương, nghiên cứu một chút.
"Bạch Lạc ngươi nghe ta nói, đối phương đồng ý, chỉ đem ngươi đi nghiên cứu hai ngày.
Nếu sau hai ngày, hắn còn không thả người, ta liền lập tức phải binh đi cướp ngươi về! Ta sẽ không để ngươi ở lại đó."
Bạch Lạc cuối cùng cũng rõ ý của Xích Viêm.
"Cho nên, là muốn dùng ta đi đổi thuốc đúng không?"
Bạch Lạc nâng mắt nhìn nam nhân trước mặt, chỉ cảm thấy nực cười muốn mạng.
Thẩm Vân Niệm căn bản không có trúng độc.
Nàng ta lại cần thuốc gì?
Lúc trước viện cớ rút máu y còn chưa đủ, bây giờ cư nhiên còn muốn cả mình qua đó!
Sau khi qua đó, Bạch Lạc không cần nghĩ cũng biết nàng ta muốn làm gì?
Bạch Lạc nâng mắt, dị thường nghiêm túc nhìn Xích Viêm.
"Nếu như ta nói đây là âm mưu của Thẩm Vân Niệm thì sao?
Nàng ta căn bản không có trúng độc, không tin ngươi có thể để Dương Khiêm đi chữa trị cho nàng ta."
Vậy mà lời Bạch Lạc nói, Xích Viêm một câu đều không nghe vào.
Xích Viêm cũng căn bản không thể nào làm như vậy.
Dương Khiêm là bằng hữu tốt nhất của Bạch Lạc.
Bạch Lạc hy vọng Thẩm Vân Niệm chết như vậy, Dương Khiêm sao có thể nói ra lời công chính gì?
"Bạch Lạc! Ngươi biết rõ Dương Khiêm đứng về phía ngươi như vậy, ngươi sao có thể nói ra lời như vậy? Dương Khiêm không thể nào trị liệu tốt cho Vân Niệm!"
Bạch Lạc bình tĩnh nhìn nam nhân trước mắt, trong lòng ngay cả môt chút cảm giác thất vọng cũng không có.
Bởi vì trái tim y đã thất vọng quá nhiều lần rồi.
Rõ ràng biết lần này đi nhất định sẽ chết không nghi ngờ gì, nhưng mà Xích Viêm lại còn tận tay đưa y vào con đường chết...
Bạch Lạc không sợ chết, nhưng mà y không muốn vì Thẩm Vân Niệm mà chết.
"Xích Viêm, nếu như ta nói ta không muốn đi thì sao?"
Xích Viêm bất lực nhìn Bạch Lạc, chỉ coi như y đang giở trò nhỏ mọn.
Bạch Lạc không có thất vọng về Xích Viêm, Xích Viêm ngược lại thất vọng về Bạch Lạc vô cùng.
Hắn nghiến răng nhìn Bạch Lạc nói:
"Bạch Lạc, ngươi sao có thể ích kỷ như vậy.

Đây là chuyện lớn liên quan đến mạng người đó! Ngươi đừng có vô cớ gây sự được không?"
Bạch Lạc lập tức cười.
Y trước giờ đều không biết, hóa ra đây là vô cớ gây sự....