Sau Khi Ta Đi, Vương Gia Đau Đớn Muốn Chết

Chương 46: 46: Xích Viêm Ngươi Chính Là Một Tên Ngu Xuẩn





Xích Viêm đời này thống hận nhất chính là người khác lừa hắn.
Đặc biệt là giống như Bạch Lạc.
Quả thực chính là coi hắn thành tên ngốc mà chơi đùa.
Mắt hắn không mù, không thể nào nam nữ cũng không phân biệt được.
Năm đó ở trên núi người cứu hắn rõ ràng là một tiểu cô nương.
Bạch Lạc sao có thể không biết ngại nói là y chứ?
"Bạch Lạc.

Ngươi thật sự cho rằng bổn vương dễ lừa như vậy ư?"
Xích Viêm dùng sức bóp chặt cổ Bạch Lạc, tựa hồ đem cả người y đều nhấc lên.
"Câu tiếp theo, ngươi hẳn sẽ không nói, ngươi chính là tiểu cô nương cứu ta khi đó nhỉ?
Ngươi thật sự cho rằng những lời hoang đường như vậy, bổn vương sẽ tin sao?"
Trong lời Xích Viêm nói mang theo châm chọc không nói nên lời.
Đều không cần Bạch Lạc biện giải, hắn đã chặn hết tất cả đường của Bạch Lạc rồi.
Bạch Lạc dùng tay tách ngón tay Xích Viêm, yết hầu y bị bóp chặt phát đau, ngay cả hô hấp đề đã trở nên khó khăn.
Trong miệng không phát ra được một chút âm thanh.
Hai mắt sớm đã đỏ hồng.
Ánh mắt Bạch Lạc trước giờ chưa từng bi ai tới như vậy...
Trái tim cũng phảng phất tại khắc này triệt để vỡ nát!
"Bịch" một tiếng.
Xích Viêm hung ác trực tiếp đem Bạch Lạc ném xuống trên mặt đất.
Thân thể Bạch Lạc bị đập mạnh xuống đất, ngay cả bụi đất đều bay tung lên.
Đã không thể chật vật hơn nữa rồi...
Bạch Lạc nằm ở đó, nháy mắt ngay cả dũng khí bò dậy lần nữa đều không còn nữa...
Y không biết, bao nhiêu năm qua, mình rốt cuộc đang mong đợi điều gì?
Rốt cuộc lại phải trả giá cái gì nữa?
Y móc tim móc phổi, thậm chí liều cả mạng.
Nhưng mà cuối cùng, có được chính là bị đối xử như vậy...
Xích Viêm không nhận ra y.
Còn đem nữ nhân này thành y!
Tuyệt vọng nói không nên lời trói chặt trái tim Bạch Lạc...
Khiến y chỉ ước rằng mình chưa từng tồn tại trên thế gian này...
Đúng lúc này, Thẩm Vân Niệm giống như là muốn kích thích Bạch Lạc, có chút thụ sủng nhược kinh mà nói với Xích Viêm:
"Vương gia, cảm ơn ngươi lấy lại cây trâm này từ trong tay loại người xấu xa này.
Ta thật sự sợ cây trâm này sẽ bị hắn làm vỡ.
Đây chính là lễ vật đầu tiên mà vương gia tặng cho ta, cũng là tín vật ra thích nhất."
Thẩm Vân Niệm vừa nói, còn cố tình nhét cây trâm vào trong tay Xích Viêm.
"Vương gia, ngươi giúp ta mang lên, có được không?"

Tỳ nữ bên cạnh phụ họa nói"
"Tiểu thư, cây trâm này vẫn là người đeo mới hợp a.

Dù sao thị vệ này cũng thật là quá ngu xuẩn, hắn là một nam nhân a.

Làm gì có nam nhân mang trâm cài của nữ tử chứ? Nói ra quả thực làm trò cười cho thiên hạ!"
Lời tỳ nữ này vừa nói ra, người xung quanh cũng theo đó cười rộ lên.
Mọi người đều đang trào phúng Bạch Lạc không biết tự lượng sức.
Y là một đại nam nhân, lại cứ muốn đi cướp trâm cài của nữ tử.
Cho dù cướp được rồi, cũng không nhìn xem y rốt cuộc có thể mang không?
Trong mắt Bạch Lạc đã triệt để mất đi ánh sáng...
Kỳ thực...
Từng có lúc, Xích Viêm quả thực muốn đem cây trâm này cài lên đầu y.
Chỉ có điều, cho dù mặc y phục của nữ tử, Bạch Lạc rốt cuộc vẫn là một nam tử.
Vì vậy hắn cự tuyệt.
Năm đó y không ngừng đùa nghịch cây trâm này trong tay.
Trong lòng lại vui vẻ không nói nên lời.
Bạch Lạc rất thích cây trâm này, sau này khi Xích Viêm không ở đây, y cũng luôn đem nó ra ngắm nghía.
Cho dù chính mình không thể mang, y cũng coi nó là lễ vật trân quý nhất toàn thế giới, dụng tâm đối đãi nó.

Hứa hẹn của Xích Viêm đối với y, y vẫn luôn khắc ghi trong tim...
Sau này, cây trâm này bị Thẩm Vân Niệm cướp mất rồi.
Bạch Lạc bị rất nhiều thị vệ ấn quỳ trên mặt đất.
Y trơ mắt nhìn Thẩm Vân Niệm cầm cây trâm kia, dương dương đắc ý nhìn mình.
Sau đó đem nó cắm vào tóc nàng ta.
Bộ dáng của Thẩm Vân Niệm quả thực kiêu ngạo hống hách.
Nàng ta đi đến trước mặt Bạch Lạc, trực tiếp dùng chân giẫm lên ngón tay y.
Sau đó kiêu căng ngạo mạn nói:
"Ngươi cũng không lấy gương ra soi xem.

Người giống như ngươi, sao có thể có cây trâm trân quý như vậy? Vừa nhìn liền biết là ngươi đã trộm đồ của bổn tiểu thư.
Bắt đầu từ ngày hôm nay, tên trộm này không được phép xuất hiện trước mặt bổn tiểu thư nữa, đem hắn đuổi ra khỏi Thần Y Cốc cho ta!"
Bạch Lạc rõ ràng không có làm gì sai, lại bị Thẩm Vân Niệm vu oan trộm đồ của nàng ta.
Trâm của y bị cướp, người cũng bị đuổi đi.
Đó là ngọn nguồn tất cả ác mộng của Bạch Lạc.
Bây giờ tất cả dường như lại đang tái diễn.
Xích Viêm tiếp lấy cây trâm trong tay Thẩm Vân Niệm, tựa hồ muốn làm theo hy vọng của Thẩm Vân Niệm, đem cây trâm cài lên đầu nàng ta!
Nhưng mà, kia rõ ràng là cây trâm của mình! Không phải của Thẩm Vân Niệm!
"Không!"

"Đừng mà!"
"Đó không phải của nàng ta! Ngươi không được mang lên cho nàng ta!"
Bạch Lạc lớn tiếng hét lên.
Cả người y đang không ngừng giãy giụa, chỉ đáng tiếc, mấy tên thị vệ bên cạnh y đã đem cả người y ấn trên mặt đất.
Cho dù y có dùng sức lực lớn hơn nữa, cũng vô pháp thoát khỏi trói buộc như vậy.
Ánh mắt Bạch Lạc hung ác, biểu tình trên mặt hung dữ không nói nên lời.
Nhưng mà Xích Viêm vẫn là ở trước mặt y, đem cây trâm kia cài lên đầu Thẩm Vân Niệm.
Cũng giống như năm đó...
Nhiều người như vậy kiềm chế y, y trơ mắt nhìn Thẩm Vân Niệm ở trước mặt mình, đem cây trâm kia cài lên đầu nàng ta!
Chỉ là trước đây là Thẩm Vân Niệm tự mình cài.
Còn lần này là Xích Viêm cài giúp nàng ta!
Trái tim giống như đã chết rồi...
Bạch Lạc ngay cả sắc mặt đều trở nên tái nhợt vô cùng.
Nước mắt giống như vỡ đê từ trong mắt trào ra...
Tại sao lại tàn nhẫn như vậy?
Lúc ấy y vô pháp ngăn cản.
Hiện tại cũng như vậy!
"A..."
Bạch Lạc dùng sức hét, bộ dạng y quả thực thống khổ không nói nên lời.
Xích Viêm dị thường bực bội nhìn những người đang kiềm chế y.
Hắn lại không cho rằng mình đã làm sai cái gì?
Bạch Lạc tên gia hỏa này, ý đồ điên đảo thị phi, đem đồ không phải của y nói thành của y.
Một mực vu khống Thẩm Vân Niệm.
Trước đây Bạch Lạc vu khống Vân Niệm sai người cưỡng gian y.
Hiện tại lại vu khống là Vân Niệm cướp đồ của y...
Chỉ đáng tiếc đối với Xích Viêm mà nói, những lời nói dối mà y bịa đặt ra quả thực quá kém.
Đều không cần đi kiểm chứng, liền biết nhất định là giả.
Nước mắt không ngừng từ trong mắt Bạch Lạc trào ra ngoài.
Xích Viêm lại đang nghĩ:
Y còn khóc.
Y còn có mặt mũi khóc!
Xích Viêm hai mắt âm lãnh nhìn Bạch Lạc.
Chỉ cảm thấy chính mình đối với y quá tốt rồi, mới sẽ khiến y được sủng mà kiêu như vậy.
Cư nhiên có thể ở trước mặt mình làm ra những chuyện mất trí như vậy!
Còn ở bên cạnh Xích Viêm, khóe miệng Thẩm Vân Niệm cuối cùng lộ ra một mạt ý cười.
Nàng ta quay đầu, từ trên đầu mình lấy ra một cây trâm khác.

Giả bộ tốt bụng đi đến trước mặt Bạch Lạc.
Sau đó dị thường ôn nhu nói với y:
"Cây trâm vừa nãy khi là tín vật định tình Xích Viêm tặng cho ta, vì vậy không thể đưa cho ngươi.
Nếu như ngươi thật sự thích đồ của ta như vậy, cái này có thể tặng cho ngươi."
Thẩm Vân Niệm vừa nói vừa đem một cây trâm khác trong tay mình, thương hại đặt vào trong tay Bạch Lạc.
Hành động lấy đức báo oán như vậy của Thẩm Vân Niệm, khiến rất nhiều người có mặt đều vô cùng cảm động.
Tiểu thư phủ thừa tướng này, chính là không giống.
Bạch Lạc đều đã điên đảo thị phi trắng đen như vậy rồi, nàng cư nhiên còn có thể bao dung như vậy, thậm chí còn đem trâm cài của mình tặng cho Bạch Lạc.
Ngay cả Xích Viêm cũng đang cảm thán sự rộng lượng của Thẩm Vân Niệm.
"Bạch Lạc, còn không cút qua đây, cảm ơn Thẩm tiểu thư."
Khóe miệng Thẩm Vân Niệm câu lên một mạt mỉm cười, giống như là bố thí đem cây trâm kia nhét vào trong tay Bạch Lạc.
Hành động như vậy của nàng ta, quả thực chính là đang châm chọc Bạch Lạc.
Đem tất cả tôn nghiêm của Bạch Lạc đều ấn xuống dưới chân hung hăng giẫm đạp.
Nàng ta phảng phất đang nói với Bạch Lạc:
"Nhìn đi...
Ngươi cái gì cũng không còn rồi.
Bất kể là trâm cài, hay là Xích Viêm, ngươi bây giờ đều không còn nữa.
Toàn bộ đều là của ta.
Còn ngươi, tùy tiện cho ngươi một đồ vật, ngươi liền phải nhận lấy.

Sau đó cảm kích đến rơi nước mắt!"
Ngón tay Bạch Lạc đều đã cuộn lại, trong lòng là hận ý khó tả.
Thanh âm Xích Viêm lại vang lên:
"Bạch Lạc, nếu Vân Niệm đã không so đo với ngươi, ngươi liền nhận lấy, cảm tạ Vân Niệm cho tốt.
Sau này cũng không được phép nói ra những lời kia ở trước mặt Vân Niệm nữa.

Nếu như còn có lần sau, bổn vương khẳng định cho ngươi biết tay!"
Mấy tên thị vệ đang áp chế Bạch Lạc thấy vương gia nói như vậy, liền thả Bạch Lạc ra.
Nếu Thẩm tiểu thư đại nhân đại lượng, không so đo nữa, vậy thì bây giờ chỉ cần Bạch Lạc nhận lỗi thật tốt với Thẩm Vân Niệm.
Những người này còn đang cảm thán Bạch Lạc mệnh tốt.
Gia hỏa này đều đã cả gan làm loạn như vậy rồi.
Thẩm tiểu thư cư nhiên còn nguyện ý tha cho y.
Thậm chí vương gia cũng có vẻ không muốn truy cứu nữa...
Nhưng mà ai cũng không ngờ được rằng, sau khi Bạch Lạc từ trên mặt đất đứng dậy, lại không có giống như trong tưởng tượng mọi người, lập tức quỳ xuống trước mặt Thẩm Vân Niệm, cảm tạ đại ơn đại đức của nàng.
Mà lại đột nhiên đem cây trâm trong tay mình ném vào mặt Thẩm Vân Niệm.
Bạch Lạc giống như dùng hết toàn bộ sức lực.
Sợi dây đồng dài ở đuôi cây trâm trực tiếp vạch ra một vết trên mặt Thẩm Vân Niệm.
Thẩm Vân Niệm đột nhiên hét lớn.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Những thị vệ kia quả thực bị dọa thảm rồi, vội vàng chế phục Bạch Lạc.
Bọ hắn sống chết túm chặt cánh tay Bạch Lạc, chân dùng sức đạp vào đầu gối Bạch Lạc, ép y quỳ xuống trước mặt Thẩm Vân Niệm.
Xích Viêm căn bản không ngờ sẽ xảy ra biến cố như vậy.

Cả người nháy mắt nộ hỏa thiêu đốt.
Hắn đi đến trước mặt Bạch Lạc nghiến răng nhìn y.

Nộ ý kia căn bản đã không thể che đậy.
"Bạch Lạc, ngươi biết ngươi đang làm gì không? Vân Niệm nàng thiện lương như vậy, ngươi sao có thể đối xử với nàng như vậy?"
Bạch Lạc nghe thấy lời Xích Viêm nói, đều sắp cười lên rồi.
"Ta đương nhiên biết ta đang làm gì! Ta chỉ là đang đánh một kẻ tiện nhân mà thôi!
Loại người giống như vậy, ngươi cư nhiên nói nàng ta lương thiện? Nàng ta quả thực là người ác độc nhất đời này ta từng gặp!"
Bạch Lạc quả thực giống như điên rồi, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Xích Viêm.
Trong mắt trào ra hận ý mãnh liệt.
Y lớn tiếng nói với Xích Viêm"
"Xích Viêm, ngươi chính là một kẻ ngu xuẩn.
Trong miệng ngươi luôn nói yêu thích, đến cuối cùng ngay cả thật giả, ngươi đều không phân rõ! Ta đời này chưa từng gặp qua người ngu xuẩn hơn ngươi!
Ngươi sẽ hối hận! Hối hận cả đời!"
Xích Viêm nghiến răng, sắc mặt khó coi vô cùng.
Tên hỗn đản này quả thực là không biết trời cao đất dày, cư nhiên dám nói như vậy với mình.
Hối hận?
Quả thực chính là trò cười.
Ánh mắt Xích Viêm băng lãnh, cả người tản ra khí tức vô cùng đáng sợ.
Dáng vẻ của hắn khiến đám người xung quanh đều không rét mà run.
Xích Viêm đi đến trước mặt Bạch Lạc, túm lấy vạt áo Bạch Lạc, đem cả người y đều nhấc lên.
"Ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì? Chỉ dựa vào ngươi cũng xứng khiến bổn vương hối hận?
Bạch Lạc, ngươi hôm nay quả thực quá phận.

Đừng cho rằng bổn vương thật sự không dám giết ngươi!"
(Hepyn muốn nói: Thực ra mai mình phải thi rồi, mình tính tuần sau mới dịch trở lại.

Nhưng hôm nay quả thực không chịu nổi.

Tự dưng cảm thấy vô cùng vô cùng buồn, lại đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi, vô lực.

Mình đi coi truyện buồn, coi đoạn cắt buồn để giả tỏa tâm trạng nhưng cũng không khá hơn mấy.

Vậy nên mình đi dịch chút cho đỡ buồn.

Haizzz...!Thôi ngủ một giấc ngày mai lại tốt thôi.

Hy vọng mọi người cũng có thể vượt qua được cảm xúc không tốt của bản thân, cố gắng vươn lên.

Mà nhân đây cũng muốn khoe với mọi người nè.

Mai mình được nhận thưởng xuất sắc đó.

^_^ Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện của mình và lắng nghe những lời nhảm nhí của mình nha.

Chúc mọi người buổi tối tốt lành!).