Sơn động yên tĩnh một lúc lâu.
Tuy rằng Thích Trác Ngọc không nói gì, nhưng Phượng Tuyên cảm thấy mình không cần xác nhận với hắn nữa.
Nói chung, loại người thích đánh đố như đại ma đầu, chỉ cần thái độ của hắn im lặng thì cơ bản chính là đồng tình.
Một lúc lâu sau, Thích Trác Ngọc mới mở miệng: " Sao tự nhiên hỏi vậy?”
Cái này còn phải nghĩ sao? Cũng không phải Phượng Tuyên chưa từng đọc qua thoại bản về tình yêu của phàm nhân.
Từ giây phút tự dưng y phá vỡ thần hồn đăng, y đã cảm giác thái độ của tất cả mọi người xung quanh đối với y đều kỳ quái.
Thần Hồn Đăng là thần đăng bổn mạng của y, tuy rằng sau khi bị vỡ, nguyên thần của y sẽ bị ảnh hưởng ở một mức độ nào đó.
Nhưng tuyệt đối sẽ không đến mức khiến y ngủ tới tận hai trăm năm, thậm chí lúc tỉnh lại, tu vi vốn không nhiều dứt khoát bị quét sạch, thậm chí ngay cả Nguyên Thần cũng rách nát đến vỡ vụn, trông thế nào cũng không giống như là do đập vỡ Thần hồn đăng.
Hơn nữa sau khi mình tỉnh lại, cha đế quân còn bịa ra một câu chuyện quỷ quái mỹ nhân ngủ say tới trẻ con cũng không thèm tin.
Phượng Tuyên cảm thấy tất cả mọi người đang gạt y làm một chuyện lớn.jpg
Chỉ là trăm triệu lần không ngờ loại kịch bản cẩu huyết mất trí nhớ lại thực sự rơi vào đầu mình, chết, chim con bắt đầu hói một lần nữa.
Thích Trác Ngọc không đợi Phượng Tuyên trả lời hắn đã tự nói: "Trước kia quả thật chúng ta quen biết nhau."
Phượng Tuyên vội vàng tiếp lời: "Vậy quan hệ của chúng ta trước kia có tốt không?"
Thích Trác Ngọc ngước mắt lên, nhìn y.
Lấy tay gảy thái âm chi hỏa, đáy mắt đào hoa đột nhiên sinh ra vài phần thô bạo, đó là một loại căm hận bất lực đối với mình.
Thích Trác Ngọc nói, "Trước kia ngươi từng ngăn cản lôi kiếp diệt thế vì ta.”
Phượng Tuyên: "..."
Đồng tử địa chấn.jpg
À, cái này.
À, cái này, quan hệ này đâu chỉ tốt!
Phượng Tuyên chỉ đoán được có lẽ trước kia mình từng quen biết Thích Trác Ngọc, nhưng tuyệt đối không đoán được, giao tình của hai người bọn họ đã tới mức ngăn cản cả lôi kiếp!
Nếu đổi lại là những người khác ngồi trước mặt Phượng Tuyên, nói cho y biết y đã từng ngăn cản lôi kiếp vì hắn, Phượng Tuyên nhất định sẽ cảm thấy hắn là tên bệnh thần kinh.
Nhưng nguyên thần cơ hồ vỡ vụn của y sẽ không nói dối.
Ngoại trừ lôi kiếp diệt thế y không tưởng tượng được thì còn có cái gì có thể làm cho nguyên thần của một thượng thần vỡ nát đây.
Cực kỳ khủng khiếp.
Phượng Tuyên chưa từng nhận ra nội tâm mình vậy mà là loại nghĩa khí ngút trời, tiểu tiên tử trọng thần trọng nghĩa cam nguyện vì bạn bè mà chết.
Thích Trác Ngọc nói xong câu đó thì im lặng.
Ánh mắt của hắn nhìn ra bên ngoài sơn động, phảng phất đang suy nghĩ cái gì đó.
Chuyện này khiến Phượng Tuyên lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Nếu đại ma đầu bỗng nhiên muốn nhớ lại ký ức quá khứ rồi tâm sự với y, thì y thật sự là không biết nên tiếp lời như thế nào.
Ánh mắt Phượng Tuyên không khỏi rơi vào tiểu hà bao trong tay mình.
Nhìn bạch đào thêu trên túi nhỏ, cơ hồ đã cũ đến mức bạc màu.
Ngay cả di vật của vợ đã bảo tồn lâu như thế cũng có thể đưa cho y dùng, thoạt nhìn quan hệ trước kia của y và Thích Trác Ngọc thật sự rất bền chặt.
Đặc biệt là sau khi mở tiểu hà bao ra, nhìn thấy trong không gian đặt tất cả các loại chăn ga gối đệm.
Không chỉ vậy, còn có cẩm bào rực rỡ cùng với châu báu và đồ trang sức rực rỡ, giống như một kho báu nhỏ.
Hơn nữa điều thần kỳ chính là, kiểu dáng xiêm y và chăn, thậm chí còn có đồ nội thất, tất cả đều là phong cách mình thích.
Những xiêm y này đều không phải của nữ mà là phong cách thiếu niên, vừa nhìn đã biết là chuẩn bị cho y.
Phượng Tuyên nhìn sơ qua bên trong, mở ra chân trời mới đối với quan hệ của mình với Thích Trác Ngọc.
Xem ra không chỉ là hữu nghị có thể hỗ trợ lẫn nhau ngăn chặn lôi kiếp, ngay cả bên trong tiểu hà bao của chị dâu cũng đặt nhiều thứ mình thích như vậy, hình tượng phàm nhân Tiểu Thất trưởng tẩu như mẹ hiền nhảy vọt trước mắt.
Phượng Tuyên nhìn rồi lập tức tưởng tượng một câu chuyện cực kỳ cẩu huyết.
Đại khái chính là lúc Thích Trác Ngọc còn đang ở Phiếu Miểu tiên phủ, là một thiên chi kiêu tử tu vi cao cường, nhưng điểm đen duy nhất trong cuộc đời hắn chính là yêu một phàm nhân bình thường không có gì đặc biệt, còn kết đạo lữ với phàm nhân này.
Vì thế những lão cổ hủ của Phiếu Miểu tiên phủ bèn nhảy ra, giống như mẹ chồng ác độc muốn chia rẽ con trai và con dâu của mình, bắt đầu tiến hành một ít hành vi chia rẽ uyên ương.
Thích Trác Ngọc nổi giận đùng đùng trùng quan vi hồng nhan*, dẫn theo chị dâu đào tẩu ra khỏi Phiếu Miểu tiên phủ rồi nhập ma.
(Câu này xuất phát từ điển tích Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà khởi xướng chiến tranh.)
Lúc này y với tư cách là huynh đệ tốt bèn lóe sáng xuất hiện, nội dung kịch tính nhanh chóng tiến vào, bởi vì y không nhìn nổi hành vi của Phiếu Miểu tiên phủ nên đồng tâm hiệp lực với Thích Trác Ngọc đối kháng tu chân giới, cuối cùng đi trên con đường nghịch thiên dẫn tới lôi kiếp diệt thế.
Bí danh định là hai người nắm tay nhau tác chiến, sau đó Phượng Tuyên kiên nghị đẩy Thích Trác Ngọc ra, tiếp theo vẻ mặt Thích Trác Ngọc khiếp sợ nói huynh đệ không cần đâu, tại sao ngươi lại làm tới mức này vì ta, chính mình lại rất biết cách giả ngầu, chậm rãi cười một tiếng sau đó nói: "Bởi vì chúng ta là, bạn..."
Y tưởng tượng quá kịch liệt, không để ý Thích Trác Ngọc nhìn qua từ khi nào.
Hơn nữa ánh mắt rơi vào trên mặt y còn càng ngày càng kỳ quái, tựa như một lời khó nói hết: "Ngươi cảm thấy quan hệ giữa chúng ta là huynh đệ sao?"
Phượng Tuyên hoàn hồn: Hả? Không phải à?
Thích Trác Ngọc cười một tiếng rất lạnh lẽo, còn hơi không được tốt lành cho lắm.
Sau đó dùng ngón tay búng vào đầu chim: "Nghĩ lung tung gì đó, không phải như vậy đâu."
Ồ.
Còn lâu y mới tin, nhìn biểu tình này của Thích Trác Ngọc, tám phần là bị mình đoán trúng nên cảm thấy ngượng ngùng.
Cũng khó trách hắn hao tâm tổn sức tu bổ nguyên thần cho mình, thì ra không phải là làm việc tốt mà là báo ân.
Chủ đề này nên kết thúc ở đây, dù sao trông đại ma đầu hình như không muốn kéo y dậy ôn chuyện cho lắm.
Phượng Tuyên trải đệm nằm xuống giường, y nhìn chằm chằm trần động một lúc, giống như nhớ tới chuyện quan trọng gì đó, rốt cục thừa cơ hội nói ra: "Đại ma đầu.
Tuy rằng ta biết ngươi đốt nguyên thần của mình là vì tục hồn cho ta, là đối tốt với ta, thế nhưng ta cảm thấy.
”
Y không nhìn Thích Trác Ngọc, nhưng Thích Trác Ngọc lại đột nhiên đứng lên, ngồi ở bên giường y.
Phượng Tuyên đã sớm biết hắn đang dùng nguyên thần của mình tục hồn cho y.
Chỉ là y cũng biết, cho dù mình ngăn cản, Thích Trác Ngọc cũng sẽ không nghe lời khuyên của y.
Nhưng y vẫn muốn thử.
Phượng Tuyên nhìn hắn: "Hai trăm năm trước, ta dùng nguyên thần của mình chắn lôi kiếp cho ngươi, vậy hẳn là hy vọng ngươi sống thật tốt."
Thiếu niên dừng một chút, giọng nói trong bóng đêm có vẻ cực kỳ nhẹ nhàng, "Ta cảm thấy, nếu như hiện tại ta khôi phục trí nhớ, hẳn là sẽ không muốn nhìn thấy ngươi hao hết nguyên thần vì ta mà chết đi."
Thích Trác Ngọc rũ mi mắt xuống, không thấy rõ biểu cảm của hắn.
Chỉ có thể nghe được giọng nói của Phượng Tuyên, tiếp tục chậm rãi, nhẹ nhàng và rõ ràng hơn bao giờ hết: "Nếu như ngươi vì ta mà chết, ta hai trăm năm trước nhất định sẽ rất bi thương."
-
Không biết có phải là lời mình nói có tác dụng hay không, Phượng Tuyên cảm giác Thích Trác Ngọc không có đốt nguyên thần vào trong Thần Hồn Đăng nữa.
Nhưng vừa hỏi hắn thì hắn chẳng nói gì, như thể đang lén lút làm gì đó sau lưng mình.
Mấy ngày nay, Phượng Tuyên đều ở trong bí cảnh Thái Sơ với Thích Trác Ngọc, không có đi ra ngoài.
Chính xác mà nói, là y không đi ra ngoài.
Giữa đường Thích Trác Ngọc vẫn đi ra ngoài vài lần, không biết hắn đi làm cái gì.
Lúc hắn xuất hiện trở lại thì quần áo dính máu, đôi khi là tóc dính máu.
Nhưng những dòng máu này là loại rất nhạt.
Nếu Phượng Tuyên không dựa vào gần hắn thì sẽ không ngửi thấy được.
Hơn nữa Thích Trác Ngọc lại rất thích mặc màu đen, Phượng Tuyên cũng không rõ hắn bị thương ở nơi nào.
Y nom thấy trong tiểu hà bao Thích Trác Ngọc đưa cho y hình như có y phục hắn hay mặc.
Vì thế ngày hôm sau, Phượng Tuyên bèn lặng lẽ lấy ra một bộ bạch y, đưa cho Thích Trác Ngọc.
"Mặc cái này."
Thích Trác Ngọc bỗng nhiên nhìn chằm chằm y một lát, giọng nói khàn khàn: "Được.
”
Sau khi thay xong, Thích Trác Ngọc bất thình lình nói: "Trước kia Tiểu Thất cũng sẽ chuẩn bị quần áo cho bản tôn.
”
Hả? Kiểu thể hiện ân ái bất thình lình này, Phượng Tuyên cảm thấy không thể nào tiếp được mấy lời này của hắn, chần chờ nói: " Chị dâu với ngươi hẳn là ân ái lắm nhỉ? Nhưng ngươi vẫn bớt đau buồn đi thôi."
Thích Trác Ngọc: "..."
Cũng không biết vì sao đột nhiên hắn không thèm để ý tới người ta nữa.
Kết quả sau khi thay bạch y mới biết được, y hoàn toàn đánh giá thấp trình độ gây chuyện của Thích Trác Ngọc, hiện tại mặc quần áo trắng cũng có thể giết người không thấy máu!
Có một lần hắn cực kỳ mệt mỏi, trở về là chiếm lấy giường Phượng Tuyên, nằm ở phía trên không nhúc nhích, như dáng vẻ bại liệt thường ngày của Phượng Tuyên.
Mấy ngày bay Phượng Tuyên ăn uống ngủ nghỉ ở trong bí cảnh Thái Sơ giống như nghỉ dưỡng.
Đại lão ma tộc này không biết đi làm gì, cuộc đời trôi qua giống như một bộ phim chiến tranh đẫm máu.
Phượng Tuyên xốc tay áo hắn lên, trên tay quả nhiên toàn là vết thương, là loại sâu có thể nhìn thấy xương.
Thích Trác Ngọc rất thản nhiên buông tay áo xuống: "Chỉ là một ít vết thương nhỏ.
”
Vết thương nhỏ.
Phượng Tuyên thật sự cảm thấy cái con người Thích Trác Ngọc này có chút sở thích bị ngược đãi.
Y không ôm kỳ vọng mở miệng: "Mấy ngày nay ngươi đã chạy ra ngoài làm gì vậy? ”
Nguyên bản là không trông cậy Thích Trác Ngọc sẽ trả lời, kết quả tâm tình đại ma đầu không tệ trả lời y, " Bên kia ma vực không biết lấy đâu ra lời đồn, nói nguyên thần của bản tôn suy yếu, cho nên xuất hiện một ít ma quân khởi nghĩa, muốn nhân cơ hội này lật đổ bản tôn, bản tôn đi xử lý bọn họ.
”
Dựa theo mạch não của đại ma đầu.
Xử lý, chẳng khác nào nổ hết tro cốt cả nhà bọn họ.
Tuy rằng Thích Trác Ngọc nói như gió thoảng mây bay, nhưng qua ít ỏi vài câu, Phượng Tuyên vẫn có thể bắt được hung hiểm trong đó.
Nhìn thấy vết thương trên người hắn là biết trận đánh này chẳng thoải mái là bao.
Thật ra ngẫm lại, tu vi Thích Trác Ngọc cao như thế nào, thiên phú cường hãn ra sao.
Có thể thống nhất Ma Vực cũng chỉ ngắn ngủi hai trăm năm, sinh mệnh ma tộc có hơn một ngàn năm, Thích Trác Ngọc lại mặc kệ chính vụ, không dẫn ma vực đi công kích Tam Giới, người phía dưới không phục hắn hẳn phải có rất nhiều.
Khó trách hắn luôn cười như tên bệnh thần kinh, nói rất nhiều người đều muốn mạng của hắn.
Phượng Tuyên ngồi bên cạnh hắn một lát, không biết mình có thể làm gì.
Y nhìn vết thương của Thích Trác Ngọc nói: "Vết thương của ngươi không cần băng bó một chút sao? ”
"Chỉ là vết thương nhỏ, không cần băng bó.
Thể chất của ta đặc biệt, sẽ tự động chữa lành.
" Thích Trác Ngọc chảy máu nhưng rất chảnh nói.
Phượng Tuyên: "..." Thật sự không hiểu được cái tên ham chơi này.
Bên cạnh y cũng không có đan dược gì có thể cầm máu.
Y vô thức sờ đến tiểu hà bao bên hông, mở ra lục lọi bên trong.
Lúc làm chính y cũng sửng sốt, giống như có trí nhớ mạnh mẽ cảm thấy trong này hẳn là có thuốc cầm máu.
Về sau ngẫm lại, cũng chỉ có thể phân loại là dù sao chủ nhân của tiểu hà bao là thê tử Thích Trác Ngọc.
Làm vợ, chồng ở bên ngoài là một vị vua đánh nhau, trong tiểu hà bao có thuốc cầm máu hẳn là rất bình thường.
Phượng Tuyên mở tiểu hà bao ra, không ngờ là có thật.
Phân loại cất kỹ, ai nhìn cũng phải nói một câu, y rất yêu hắn.
Chỉ là không biết đan dược đặt mấy trăm năm này, có hết hạn hay chưa.
Phượng Tuyên cầm trên tay muốn bôi thuốc cho Thích Trác Ngọc, nhưng lại do dự.
Thích Trác Ngọc hỏi: " Sao không động thủ?"
Phượng Tuyên rối rắm: "Ta sợ đan dược này qua hai trăm năm hết hạn rồi, lát nữa làm vết thương của ngươi nghiêm trọng hơn thì làm sao bây giờ."
Ai ngờ, Thích Trác Ngọc nghe y nói xong, cười to không hề báo trước.
Cười đến mức bả vai run rẩy, giống như lời y nói rất buồn cười.
Phượng Tuyên thật sự không thể tìm thấy điểm cười của câu nói vừa rồi của mình.
Thích Trác Ngọc cười đủ rồi, bỗng nhiên nắm lấy tay y, không nói hai lời rắ tất cả bột cầm máu lên miệng vết thương của mình, quả thực là cái loại chơi bừa liều chết.
Sau khi đổ xong, đột nhiên hắn ôm lấy eo Phượng Tuyên, trán cọ vào trán y, mở miệng như một tên bệnh thần kinh: " Chỉ cần là ngươi cho ta thì có là độc dược cũng không sao?"
Phượng Tuyên:...?
Y bôi thuốc chứ đâu có bôi mấy cái lời tâm tình quê mùa đâu.
-
Cứ như thế, thỉnh thoảng Thích Trác Ngọc đi ra ngoài một chuyến, sau đó lại rất đột ngột trở về, không biết có phải lại tới ma vực thu thập mấy chi quân khởi nghĩa hay không.
Dần dần cũng tới thời gian đại hội bí cảnh Thái Sơ kết thúc, mấy ngày nay Thích Trác Ngọc bỗng nhiên không đi ra ngoài gây chuyện nữa.
Suốt ngày đi theo Phượng Tuyên.
Phải biết rằng, loại đại nhân vật phản diện như hắn luôn gây chuyện mới là bình thường, nếu một ngày không làm bất cứ điều gì thì đúng là có vấn đề.
Vì thế mà mới sáng sớm mà mí mắt Phượng Tuyên đã giật giật.
Nghĩ thầm bí cảnh Thái Sơ cũng sắp kết thúc, cho dù biển Hỗn Độn Ma Vực lại xảy ra chuyện thì hẳn cũng không phải chuyện lớn gì.
Nhìn Thích Trác Ngọc lười biếng co quắp ở trên giường, Phượng Tuyên vẫn có hơi lo lắng, lắc lắc hắn dậy: "Hôm nay sao ngươi không đi Ma vực gây chuyện hả? ”
Thích Trác Ngọc nhướng mày: "Sao thế?"
Phượng Tuyên không thể nói ổn được: "Ta cảm thấy kỳ lạ, ngươi không bình thường, ta có dự cảm xấu."
Thích Trác Ngọc cười nhạo nói: " Đúng là chuyện có chút không ổn.
Nhưng ngươi yên tâm, bản tôn có thể giải quyết nhanh thôi."
Ngươi nói nhanh thôi sao? Nhanh đến mức nào?
Một giây sau, Phượng Tuyên đã biết được nhanh như thế nào.
Ngay khi Thích Trác Ngọc nói xong câu đó, bầu trời Bí cảnh Thái Sơ bỗng nhiên truyền đến uy áp thần lực cực mạnh, Phượng Tuyên chỉ cảm thụ một chút cũng cảm thấy kinh hãi, trình độ thuộc hàng thần này, sợ là không chỉ một nửa cổ thần của Bạch Ngọc Kinh tới đây.
Quả nhiên chỉ trong nháy mắt, cỗ thần lực kia liền hạ xuống bí cảnh Thái Sơ.
Thích Trác Ngọc bỗng nhiên vươn tay ôm Lấy Phượng Tuyên, một giây trước khi sơn động vỡ thành bột mịn, hai người đã nhảy ra khỏi Bí cảnh Thái Sơ.
Phượng Tuyên vừa ôm vững thắt lưng đại ma đầu, còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra, đã nghe thấy giọng quát mắng của lão đầu: "Ma đầu lớn mật! Dám ẩn thân vào trong đại hội thần tộc bí cảnh Thái Sơ ta! ”
Phượng Tuyên: Có khả năng nào không, không phải ẩn náu, là nghênh ngang tiến vào không?
Y vừa ngẩng đầu lên đã thấy trên bầu trời bí cảnh có hơn mười cổ thần đứng đó.
Mà nơi đại hội tuyên thệ lúc trước, hơn một ngàn đệ tử Thần tộc đang ngước mắt nhìn lên uy thế trên bầu trời.
Phượng Tuyên nhìn thấy vẻ mặt mơ hồ, không phải y khôi phục hết thủy kính trong bí cảnh Thái Sơ rồi hay sao? Vì sao các trưởng lão Thần tộc vẫn tra được là Thích Trác Ngọc gây chuyện sau lưng.
Ngay sau đó, một trong những đệ tử Thần tộc ở dưới đài ngửa đầu hô to: "Thượng Thần, người này chính là Ma tộc biển Hỗn Độn! Ta tận mắt nhìn thấy hắn lấy Thái m chi hỏa từ dưới đáy biển, chỉ có ma tôn ma tộc mới có thể lấy ra Thái m chi hỏa!"
Này.
Ngươi là một con sói mắt trắng rác rưởi.
Lại là ngươi mật báo!
Cuối cùng Phượng Tuyên cũng biết trưởng lão Thần tộc phát hiện ra như thế nào.
Nhưng y biết quá muộn, từ xưa tới nay Thần Ma chưa từng đi chung hướng, hễ gặp mặt là phải đánh ngươi chết ta sống.
Càng đừng nói giờ phút này còn có đám tiểu bối Thần tộc theo dõi, Cổ Thần vừa gặp Thích Trác Ngọc, chưa nói được hai câu đã lao vào đánh nhau.
Phượng Tuyên một lần nữa lại được nhìn thấy tu vi Thích Trác Ngọc rốt cuộc mạnh bao nhiêu.
Hắn một mình đánh mười mấy trưởng lão Thần tộc cũng không sợ, hơn nữa mơ hồ có chiếm thượng phong.
Trưởng lão Thần tộc dưới công kích của hắn cũng hiện ra sự suy sụp, trong lúc nhất thời, linh lực cùng ma lực bạo kích toán loạn trên bầu trời, cơ hồ là long trời lở đất, mặt trăng và mặt trời tối sầm lại.
Phượng Tuyên không biết bọn họ đánh bao lâu.
Y chỉ biết, Thích Trác Ngọc càng tàn huyết công kích càng mạnh, cơ hồ là kích phát hết cả chiến ý, đến đoạn sau thì quả thực là giết đỏ mắt.
Những Thần tộc này hoàn toàn không cách nào chống đỡ, cũng không phải là đối thủ của hắn.
Mắt thấy trong tay Thích Trác Ngọc lại khấu trừ ra một linh lực bạo kích sấm sét lực sát thương cực mạnh.
Phượng Tuyên rốt cục túm tóc hắn: "Đại ma đầu, giết thần sẽ bị lôi kiếp diệt thế bổ!"
Thích Trác Ngọc rũ mắt nhìn y một cái, sau đó thu hồi linh lực trong tay.
Cũng chính là vào lúc này, đông đảo Thần tộc mới để ý trong lòng Thích Trác Ngọc còn có một thiếu niên mặc xiêm y trắng.
Bộ phận thần tộc đến Thái Sơ bí cảnh tìm Thích Trác Ngọc gây phiền toái cũng không phải thượng thần của Bạch Ngọc Kinh, mà là thượng cổ thần tộc đến từ môi trường sống thần linh khác trong tam giới, không biết mặt Phượng Tuyên.
Hơn nữa Phượng Tuyên giờ phút này thoạt nhìn rất giống như là đang dựa vào trong lòng Thích Trác Ngọc, loại tư thế tiêu chuẩn bá đạo ma tôn và tiểu yêu phi.
Tuy rằng y ăn mặc giống như thần tộc, thế nhưng các trưởng lão Thần tộc vẫn hơi do dự, không biết Phượng Tuyên là địch hay là bạn.
Đám Thần nhị đại nom cuộc chiến ở phía dưới, cũng chỉ bộ phận nhỏ nhìn thấy Phượng Tuyên trong bí cảnh.
Hơn nữa rất không may chính là cái tên sói mắt trắng vạch trần Thích Trác Ngọc cũng chưa từng thấy Phượng Tuyên.
Giờ phút này gã lại lên tiếng lần nữa, quát lớn, "Người này lai lịch không rõ ràng, vẫn luôn đi theo bên người ma đầu, nghe nói Ma tộc biển Hỗn Độn Ma Vực, mấy ngày gần đây rất là sủng ái một gã hầu đèn thần tộc, chẳng lẽ chính là vị này?! ”
Cái gì?!
Phượng Tuyên ngã ngửa.
Những tin đồn ở ma vực trước kia sao lại truyền tới đây rồi?!
Còn nữa, vì sao đã truyền đến Bạch Ngọc Kinh rồi mà y vẫn là tiểu yêu phi?!
Các trưởng lão Thần tộc nghi ngờ, lập tức nói: "Ngươi thân là Thần tộc, sao lại đi làm tay sai của ma đầu!"
Ngụy tay sai Yêu Phi, thái tử điện hạ Phượng Tuyên thật: Nói thật, hiện tại ta rất khó giải thích tình cảnh này với ngươi.
Ngược lại một trưởng lão Thần tộc trong đó, đã từng nom thấy Phượng Tuyên ở đằng xa một lần.
Lúc này kinh hồn bạt vía, nhỏ giọng trao đổi với đồng tộc: "Thượng thần Toại Dương, sao ta cảm thấy người này nhìn giống Thái tử điện hạ thế nhỉ? ”
Thái tử điện hạ?
Không thể nào, Thái tử điện hạ thần tộc sao có thể lôi lôi kéo kéo cùng với ma tôn được?
Khi chư vị thần tộc trưởng lão kinh nghi bất định, Cửu Trọng Thiên lại một lần nữa truyền đến uy áp thần tộc kinh người.
Hơn nữa một thần lực thần tộc này, Phượng Tuyên còn cảm thấy vô cùng quen, quen tới mức y cảm thấy cả người không ổn.
Ngắn ngủi chỉ trong vài hơi thở, Đế Quân Phượng Lịch đã xuất hiện ở trên bầu trời biển Hỗn Độn.
Biểu cảm của Phượng Lịch cực kỳ khó coi, giống như là bắt được con mình bị học sinh kém trong học cung kéo đi học xấu.
Ông trầm giọng nói: "Không biết ma tôn hôm nay đến bí cảnh Thái Sơ làm gì?"
Phượng Tuyên vội vàng nhảy ra khỏi lòng Thích Trác Ngọc, thật cẩn thận mở miệng: "Cha..."
Phượng Lịch trừng mắt nhìn y: "Con thật sự là càng lúc càng to gan, ngay cả bí cảnh Thái Sơ cũng dám xông vào! ”
Chúng thần:!!
Đúng là Thái tử điện hạ!!
Thượng thần Toại Dương vừa rồi lập tức trở mặt hắt nước bẩn vào Thích Trác Ngọc: "Đế quân, nhất định là ma đầu này bắt cóc Thái tử điện hạ! ”
Phượng Tuyên:? Đây là cái lão già rác rưởi, già mà mất nết gì? Nãy ngươi còn nói ta là yêu phi mà?!
Phượng Lịch không ngờ Phượng Tuyên có thể bị cuốn vào chuyện này, nhéo nhéo mi tâm: "Linh nhi, lại đây.
”
Phượng Tuyên nhìn cha đế quân một cái, lại nhìn Thích Trác Ngọc một cái.
Cứu mạng.
Loại vấn đề nan giải cuối cùng "Ta và mẹ ngươi rơi xuống nước, ngươi phải cứu ai trước", rốt cục bày ra trước mặt mình sao?
Không nghĩ tới bổn chim tuổi còn trẻ, phải thừa nhận lựa chọn không phù hợp với tuổi này.jpg
Thẳng đến khi Thích Trác Ngọc nói: "Ngươi đi qua đi."
Phượng Tuyên nhìn chằm chằm hắn.
Thích Trác Ngọc mở miệng: "Bản tôn sẽ không sao đâu."
Phượng Tuyên: Thật sao, nhưng ở đây có nhiều thần tộc như vậy.
Lúc này cũng không cần khoác lác đi đại ma đầu!
Nhưng y cũng không còn cách nào có thể thay đổi ý nghĩ của Thích Trác Ngọc.
Nghĩ tới nghĩ lui, Phượng Tuyên đành phải mở miệng nói: "Ngươi yên tâm.
Cha ta là thượng thần rất có đạo lý, ông ấy sẽ không vô duyên vô cớ ra tay với Ma tộc đâu.”
Thích Trác Ngọc nói: "Ta biết.
Bản tôn cũng không có địch ý đối với ngài ấy.*
Phượng Tuyên nói lời này không sai.
Phượng Lịch quả thật là một thượng thần rất có đạo lý, cũng không có bởi vì Thích Trác Ngọc là người trong Ma tộc mà nhận định chuyến đi này của hắn nhất định có mục đích gì không tốt.
"Nếu ma tôn cũng không có địch ý, xin hãy đi trước về Ma Vực của biển Hỗn Độn đi."
Phượng Lịch quả nhiên không đánh nhau với Thích Trác Ngọc.
Nếu những hậu bối thần tộc này đều không bị làm sao.
Phượng Lịch cũng không muốn lãng phí tu vi phát sinh xung đột với Ma tộc, mà là lựa chọn chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, coi như không có.
Phượng Tuyên thở phào nhẹ nhõm, cảm giác mình còn có thể thổi hai câu gió bên tai, nói chút lời tốt giùm Thích Trác Ngọc.
Y suy nghĩ một chút, quyết định thành thật dặn dò: "Cha, lần này Thích Trác Ngọc đến bí cảnh Thái Sơ, thật ra là vì lấy thái âm chi hỏa cho con, giúp con ôn dưỡng Nguyên Thần.
”
Ai biết được, lời này vừa nói ra.
Sắc mặt Phượng Lịch chợt biến đổi, nhìn chòng chọc Phượng Tuyên: " Con nói hắn tên gì?"
Phượng Tuyên:?
Ngẫm lại cho tới bây giờ cha đế quân chưa từng quan tâm chuyện của ma tộc, chỉ có Thích Trác Ngọc làm ma tôn hai trăm năm mới làm được.
Y không biết tên thật của Thích Trác Ngọc thì có gì mà kỳ lạ? Chỉ là vì sao cha nghe được cái tên này lại có phản ứng lớn như vậy chứ?
"Tên là Thích Trác Ngọc." Vẻ mặt Phượng Tuyên mê man, " Sao vậy ạ?.
”
Sắc mặt Phượng Lịch lần này thật sự nặng nề đến đáng sợ.
Một lúc lâu sau, mới nặn ra một nụ cười lạnh lẽo: "Được, đúng là bổn quân xem thường hắn rồi, vậy mà ngồi lên được vị trí ma tôn."
Phượng Tuyên cảm thấy bầu không khí có chút vi diệu.
Chim con không dám nói, chim con cũng không dám hỏi.
Vì thế trên bầu trời đỏ tươi, mơ hồ quay cuồng bạo lôi màu tím, đó là một đạo lôi kiếp lớn nhất trong Bích Lạc Xuyên.
Sau đó trực tiếp hạ xuống từ Cửu Trọng Thiên dưới tình huống không ai kịp phản ứng bổ mạnh về phía Thích Trác Ngọc!.