Sau Khi Ta Bị Sư Huynh Chứng Đạo

Chương 115: C115: Ngoại truyện 23 - Hoàn toàn văn




Tác giả: Dòng thời gian là lúc chim nhỏ bảo bảo còn đang làm mẹ kế, vừa đáp xuống cung Ứng Hứa cùng với sư huynh.

  -

Từ khi Phượng Tuyên nói ra tất cả với Thích Trác Ngọc, cũng đã có dự liệu.

Mới đầu, khoảng thời gian trở lại cung Ứng Hứa, Thích Trác Ngọc không biết đang làm gì, đi sớm về trễ.

Sau khi y len lén kiểm tra trên người Thích Trác Ngọc không có vết thương mới, mới mặc kệ để cho hắn đi.

Dù sao khoảng cách lôi kiếp đưa hắn trở về thần giới ít nhất cũng phải ngàn năm hoặc vạn năm.

Sinh mệnh thần tộc dài dằng dặc, Phượng Tuyên cảm thấy mình cũng chờ được.

Y chờ được, Thích Trác Ngọc lại chờ không nổi, gần đây tâm tình hơi không tốt.

Theo lý mà nói, mưu triều soán vị cũng đã làm, mẹ kế xinh đẹp cũng đã đoạt. Cô nam quả nam mỗi ngày đều ngủ trong một gian phòng, thế nhưng lại chẳng xảy ra chuyện gì.

Lại nói tiếp, Thích Trác Ngọc trách móc kiếp trước của mình. Lão già chết tiệt sống quá giàu có, cung Ứng Hứa xây lớn thế này thì thôi, ngay giường trong phòng ngủ cũng lớn như vậy.

Rõ ràng ban đêm ngủ chung một giường với Phượng Tuyên, nhưng giữa hai người còn nhét thêm được ba năm người nữa, cái này khác chi yêu xa không?

Ngay từ đầu, lúc hắn đề xuất muốn ngủ, Phượng Tuyên còn hơi do dự,"Không ổn đâu."

Thích Trác Ngọc nói: "Có gì không ổn? Chẳng lẽ kiếp trước chúng ta không phải vợ chồng sao?"

"Nói thì nói như vậy. Nhưng bây giờ ngươi mới mười sáu tuổi."

Thích Trác Ngọc trầm mặt, không phục: "Chẳng phải ngươi nói, lúc ngươi kết đạo lữ với ta cũng mới mười sáu sao. chẳng lẽ ngươi mười sáu có thể, ta mười sáu thì không được?"

Phượng Tuyên cảm giác mình bị hắn cuốn vào.

"Nhưng lúc ấy ta và sư huynh rất trong sạch, không có quan hệ da thịt."

Thích Trác Ngọc vén chăn lên, ôm y vào lòng: "Không nói phải có quan hệ da thịt, chỉ là ngủ một cái giường không được sao?"

Thích Trác Ngọc thề son sắt.

"Ngươi yên tâm, bổn cung chỉ ôm ngươi thôi, không làm gì đâu."


Sự thật chứng minh.

Lời nói của đàn ông trên giường thường không đáng tin cậy, đặc biệt là đang ở cái tuổi huyết khí dâng trào.

Trưa hôm đó, Đông Di Ma tộc dâng lên một bầu rượu Kim Phong Ngọc Lộ. Nghe nói là vô cùng trân quý, Thích Trác Ngọc không biết đi làm chuyện gì, Phượng Tuyên đang nằm trong cung Ứng Hứa ngủ ngon giấc. Sau khi nghe nói việc này, cố ý chạy đến trong bảo khố đem rượu Kim Phong Ngọc Lộ lấy ra nếm thử một ngụm.

Y không thích uống rượu, bình thường chỉ thích uống một ít nước ngọt, nhưng bởi vì có một thói quen xấu, đó là thích nếm thử mọi thứ mà mình chưa từng ăn hay uống trước đây, nếm thử ngụm rượu Kim Phong Ngọc Lộ đầu tiên, liền cảm thấy hương vị không tệ.

Đông Di Ma tộc làm rất hợp ý.

Rượu Kim Phong Ngọc Lộ không giống rượu mạnh mà các tướng sĩ Ma tộc uống thả cửa thường ngày, nếm lên tư vị ngọt ngào, không làm cho người ta cảm thấy say, thay vào đó là dư vị vô tận, Phượng Tuyên tham chén, bất tri bất giác uống hết một bình.

Kết quả là y không biết, rượu Kim Phong Ngọc Lộ trông không say lòng người, thật ra là một loại rượu có tác dụng chậm.

Lúc Thích Trác Ngọc trở về, Phượng Tuyên đang nằm trên giường dài buồn ngủ.

Vẻ say rượu của y không hiện lên mặt, cộng thêm bình thường không có việc gì thì sẽ ngủ cả ngày, không phải nhắm mắt thì cũng là nhắm mắt trên đường, nên Thích Trác Ngọc nhất thời không nhận ra có chuyện gì không ổn.

Thích Trác Ngọc ngồi trên sập dùng tua ngọc mới mua được gãi mặt Phượng Tuyên.

Phượng Tuyên uống rượu ngủ không ngon,vừa có động tĩnh là tỉnh, hai má mập mạp được nuôi béo nhăn lại với nhau, hơi nghiêng đầu muốn né tránh động tác của Thích Trác Ngọc.

Biểu cảm này thật sự rất đáng yêu. Thêm nữa nhiều ngày không gặp, Thích Trác Ngọc gần như cúi người xuống, nhẹ nhàng "chụt" trên mặt y một cái. Hắn cũng không có vừa chạm là buông ra ngay, thuận thế hôn từ gò má của y đến chóp mũi, sau đó ngậm lấy đôi môi Phượng Tuyên.

Phượng Tuyên "A" một tiếng, nửa mở mắt, trong mắt tràn đầy mê man.

Thích Trác Ngọc chỉ coi như y chưa tỉnh ngủ, vẫn không nhận ra sự khác thường của y.

Chuyện hôn môi đã làm không dưới trăm lần, Thích Trác Ngọc thuần thục cạy hàm răng Phượng Tuyên ra, tùy ý cướp đoạt sự ấm áp mà ẩm ướt trong miệng y, ôm lấy đầu lưỡi mềm mại của y phun ra nuốt vào, chỉ chốc lát sau trên giường dài liền vang lên tiếng nước ái muội lả lướt.

Thích Trác Ngọc thích hôn sâu, Phượng Tuyên vẫn không học được cách thở, mỗi lần bị hôn cả người như nhũn ra. Hôm nay không biết vì sao dưới sự xâm chiếm mạnh mẽ của Thích Trác Ngọc, y lại còn thè đầu lưỡi ra, ý đồ trượt vào trong miệng Thích Trác Ngọc.

Đương nhiên Thích Trác Ngọc không từ chối, một tay dễ dàng ôm Phượng Tuyên vào lòng mình.

Hai tay Phượng Tuyên thuận thế ôm lấy cổ hắn, thân thể mềm nhũn ngã về phía hắn, vội vàng lại li3m lung tung trong miệng Thích Trác Ngọc, môi thịt đỏ bừng nuốt lên nuốt xuống, cắn đầu lưỡi Thích Trác Ngọc không buông, có đôi khi gấp đến độ còn có thể cắn loạn trên môi hắn.

Vội vàng nuốt xuống, ăn đến nóng bỏng.


Nhìn qua không giống như là nghiêm túc thân mật với hắn, ngược lại giống như là khát xin nước bọt của hắn giải khát.

Thích Trác Ngọc nhướng mày, nắm lấy gáy Phượng Tuyên, kéo y ra như bắt mèo con.

Nước bọt không kịp nuốt theo cằm y lan tràn ra vết nước trong suốt, Phượng Tuyên mím môi, lầm bầm nói: "Khát."

Thích Trác Ngọc cười, đột nhiên ghé sát vào chóp mũi y ngửi: "Uống rượu?"

Ý thức Phượng Tuyên mới có chút tỉnh táo, chậm rãi gật đầu: "Uống một chút nha."

"Một chút có thể say thành như vậy, còn nhận ra ta là ai không?"

"Sư huynh. "Phượng Tuyên híp mắt:" Haha."

Một bình rượu lăn ra từ dưới gầm giường, Thích Trác Ngọc dùng linh lực hút vào trong tay, quan sát: "Uống hết một bình rồi, khó trách say thành như vậy."

Phượng Tuyên thấy chén rượu liền muốn uống nước, phản xạ có điều kiện cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

Y lại không buông tha ôm Thích Trác Ngọc hôn lên, bừa bãi li3m loạn trên mặt hắn, ý đồ tìm được nguồn gốc ướt át.

Nụ hôn vốn không tận hứng lại một lần nữa bị kéo dài mập mờ.

Bình thường trước khi ngủ Thích Trác Ngọc sẽ ôm Phượng Tuyên thân mật một phen, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đấy thôi. Hiện tại có cồn thúc đẩy, hai người hôn đến khó chia lìa, nhiệt độ trong không khí đột nhiên tăng cao, Phượng Tuyên bất tri bất giác bị hắn đè ở dưới thân, nụ hôn này về sau cũng thay đổi hương vị.

Mỹ nhân trong lòng, Thích Trác Ngọc huyết khí dâng trào, rất lung lay. Hắn dứt khoát cầm bầu rượu bên cạnh lên, đổ tất cả rượu Kim Phong Ngọc Lộ còn dư lại trong bầu rượu vào trong miệng, sau đó cúi người ngăn chặn đôi môi Phượng Tuyên, đổ rượu vào trong miệng y.

Phượng Tuyên khát muốn chết, lượng nước bọt lần này của Thích Trác Ngọc nhiều hơn vừa rồi, y há miệng nuốt, kết quả chẳng những không giải khát được, ngoài cảm giác khát nước, cơ thể càng ngày càng nóng.

Cơn say quay trở lại, Phượng Tuyên đã bắt đầu cởi loạn quần áo của mình ra: "Sư huynh, nóng quá."

Y lột rất nhanh, bả vai trắng như tuyết lộ ra một mảng lớn, phía dưới chính là ngực vô cùng bắt mắt.

Bởi vì rượu nên lộ ra chút màu hồng nhạt, một điểm trên ngực đỏ tươi, trong thời tiết trời đông giá rét ở Ma Vực, cho dù không bị nam nhân chà đạp, cũng xinh đẹp động lòng người, màu hồng yên lặng dựng thẳng, hơi run trong không khí.

Đôi mắt hoa đào của Thích Trác Ngọc trầm xuống thật sâu.

Hôn từ đôi môi Phượng Tuyên đến xương quai xanh của y, lưu lại một hàng vết nước mập mờ, cho đến khi hắn ngậm điểm trên ngực Phượng Tuyên vào miệng, không khí trong phòng hoàn toàn mất khống chế.

Vừa vào miệng, Thích Trác Ngọc liền phát hiện trong chuyện này đàn ông ít nhiều có chút hạ lưu và thiên phú không học cũng hiểu.

Hắn cẩn thận thu hàm răng lại vừa li3m vừa cắn, núm v* căng cứng đứng thẳng, Phượng Tuyên lập tức bị hắn li3m phát ra tiếng khóc nức nở. Chỉ là một bên ra sức hầu hạ, một bên trống rỗng, Phượng Tuyên theo bản năng ưỡn ngực đưa đến trong miệng Thích Trác Ngọc, Thích Trác Ngọc hiểu ý, tay kia cũng không nhàn rỗi, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, đùa bỡn núm v* bên kia.

Phượng Tuyên ở dưới thân hắn vặn vẹo lung tung, theo kh0ái cảm mãnh liệt trước ngực, phần dưới cơ thể của thiếu niên chưa từng trải qua nhiều chuyện nhân gian cũng đưa ra phản ứng thành thật, Phượng Hoàng nhất tộc vốn chuyên tâm sinh sản con cháu nhất mạch, Thích Trác Ngọc chẳng cần ức hiếp y, Phượng Tuyên cũng cảm giác giữa hai ch@n mình ướt sũng, lớp lụa trong cùng bó sát mịn màng dính vào da thịt.

Thích Trác Ngọc đè ở trên người y, đầu gối thô bạo đẩy hai chân y ra, chen cả người mình vào giữa hai ch@n Phượng Tuyên.

Phượng Tuyên đành phải kẹp eo hắn, vốn muốn kẹp chân giảm bớt tê dại, lần này hoàn toàn bị Thích Trác Ngọc áp chế.

Không bao lâu Phượng Tuyên liền khóc nức nở mở miệng: "Sư huynh, khó chịu."

Thích Trác Ngọc thấp giọng nói: "Khó chịu chỗ nào?"

Phượng Tuyên mơ mơ màng màng: "Phía dưới...... phía dưới."

"Ồ? Khó chịu như thế nào, không nói ra sư huynh giúp ngươi trị kiểu gì?"

" Trướng...... Khó chịu quá, muốn sư huynh x0a nắn."

Thích Trác Ngọc thiếu chút nữa bị hình dung rực rỡ của y chọc cười. Giọng khàn khàn hỏi: "Là muốn sư huynh nắn, hay là muốn sư huynh sờ?"

Phượng Tuyên đã bị kh0ái cảm nửa vời tra tấn thần trí không rõ, nhỏ giọng nói: "Muốn sư huynh sờ......"

Thích Trác Ngọc vừa xoa bóp núm v* của y vừa mở miệng: "Tay và miệng của sư huynh hiện tại đều không rảnh, làm sao giúp Tiểu Thất sờ bây giờ?"

Phượng Tuyên nói xong đã không kìm được tự mình động đậy, y theo bản năng duỗi thẳng eo, cọ xát dương v*t gần cứng của mình vào Thích Trác Ngọc. Eo Phượng Tuyên mịn màng, bình thường một tay cũng có thể bẻ gãy, lúc ưỡn lên có một độ cong cực kỳ gợi cảm, dương v*t cách lớp vải mỏng cọ đâm vào bụng dưới của Thích Trác Ngọc, nước chảy ra từ huyệt trực tiếp làm ướt vải vóc.

Trên bụng Thích Trác Ngọc bao phủ một tầng cơ bắp ẩn chứa sức mạnh cường đại, nhìn mỏng nhưng cứng rắn đến đáng sợ.

Phượng Tuyên vui vẻ cọ vào bụng hắn, vòng eo lắc lư càng lúc càng mạnh, cuối cùng dứt khoát dán vào bụng hắn cọ từ trên xuống dưới, chất dịch giữa hai ch@n tiết ra nhiều đến mức làm ướt lớp vải mỏng, phác họa ra hình dạng cơ bụng dưới của Thích Trác Ngọc.

Thời điểm Phượng Tuyên cọ lên trên, nhiều lần đều cọ xát vào dương v*t cứng rắn của Thích Trác Ngọc, mông mềm mại gần như nuốt chửng dương v*t to lớn của Thích Trác Ngọc sâu vào trong khe hở, hút thật chặt qua lớp vải, dùng sức vài lần, phía trước hạ thể Thích Trác Ngọc gần như đẩy lỗ nhỏ của Phượng Tuyên ra một chút, mỗi lần đợi đến khi mông Phượng Tuyên hạ xuống sẽ phát ra tiếng nước nhơm nhớp.

Chỉ là Phượng Tuyên bị hắn đè ở dưới thân, sức lực lại nhỏ, dùng bao nhiêu sức thì đối với Thích Trác Ngọc mà nói giống như là gãi không đúng chỗ ngứa.

Con chim nhỏ mềm nhũn này chơi rất thú vị, Thích Trác Ngọc bị y trêu đùa như thế lại không kìm được, lập tức hung ác đè lại xương quai xanh Phượng Tuyên, khóa y ở dưới giường, hạ th@n thì thô bạo hạ xuống, cách chất liệu đã ướt đẫm đẩy mạnh vài cái, nhiều lần đều đẩy tới chỗ sâu nhất, cột thịt nóng bỏng kiên cố ấn mạnh vào lỗ rồi trượt qua, cường độ kh ủng bố gần như khiến Phượng Tuyên sinh ra ảo giác giây tiếp theo hắn sẽ cắm cả cây vào trong.

Sau vài cú đâm sâu, đâm đ ến trước mắt Phượng Tuyên trống rỗng. Y mạnh mẽ tóm lấy sống lưng Thích Trác Ngọc, móng tay chưa kịp cắt tỉa cứ thế vẽ ra vài vết đỏ.

Thân thể Phượng Tuyên chợt căng thẳng, ưỡn lưng, trải qua lần tiết dịch đầu tiên.

Ngay khi tiết dịch, Thích Trác Ngọc không còn kiên nhẫn nữa lột quần y ra, lộ ra hai cái đùi thẳng tắp trắng nõn.


Bên này Phượng Tuyên còn đang xuất tinh, Thích Trác Ngọc cũng đã nhịn không được trực tiếp nhắm ngay hậu huyệt ướt át rối tinh rối mù của y, cơ hồ không cần bôi trơn, mượn lượng lớn t1nh dịch nhơ nhóp chảy xuống huyệt, thong thả mà kiên định c ắm vào.

Quá trình xuất tinh rồi bị c ắm vào, kh0ái cảm kép trực tiếp làm cho Phượng Tuyên thét chói tai một tiếng, t1nh dịch bị Thích Trác Ngọc đâm vào ép xuất tinh mấy lần, một lượng lớn chất lỏng trong suốt chảy xuống lỗ của y.

Thích Trác Ngọc thoáng cái đã c ắm vào chỗ sâu nhất, Phượng Tuyên cảm giác cổ họng mình bị nghẹn lại, theo bản năng muốn chạy trốn, kết quả còn chưa bò được hai bước, đã bị Thích Trác Ngọc giữ hông y lại, bắt đầu dùng sức rút ra đẩy vào.

Phượng Hoàng nhất tộc trời sinh đã thích hợp thừa hoan, cơ thể của y cũng đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ nhờ màn dạo đầu âu yếm kéo dài, khoảnh khắc khi Thích Trác Ngọc tiến vào cũng không hề cảm thấy đau đớn gì, chỉ cảm thấy đau nhức vì bị lấp đầy.

Phượng Tuyên bị đẩy cái gì cũng không thấy rõ, đôi mắt bị che phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, không biết đó là nước mắt hay mồ hôi, chỉ có thể nhìn thấy chiếc đèn chùm trên trần nhà rung chuyển theo tiết tấu dữ dội.

Y theo bản năng muốn bắt lấy cái gì đó, mới vừa nắm chặt chăn lông đã cảm giác tay phải của mình bị Thích Trác Ngọc bắt được, sau đó mười ngón tay đan vào nhau. Bàn tay người đàn ông lớn hơn y rất nhiều, đè y xuống, mười ngón khớp xương rõ ràng, trên mu bàn tay còn có gân xanh cực kỳ rõ ràng lại gợi cảm.

Chỉ là tư thế này khiến y hoàn toàn bị người ta nắm trong tay, giống như một con chim bị nhốt trong lồ ng, làm sao cũng không bay ra khỏi lòng bàn tay của người đàn ông này được.

Đây cũng không tính là lần đầu tiên Thích Trác Ngọc nếm thử chuyện nhân sinh, dù sao kiếp trước khi hắn làm ma tôn đồ bỏ kia dường như đã từng song tu với Phượng Tuyên. Nhưng chuyện tám trăm năm trước, hắn đã sớm quên không còn gì, chớ nói chi là trí nhớ của mình còn không có khôi phục.

Huyết khí phương cương vừa mới khai mặn, ngay từ đầu chẳng có kỹ xảo gì, chỉ là đè ép tiểu đạo lữ c ắm vào vừa nhanh vừa sâu, bụng dưới vỗ vào đầu mông, đụng ra bọt nước trong suốt bắn tung tóe khắp nơi, hắn cắm vừa sâu vừa nhanh, mỗi lần đều chỉ rút ra một chút, đụng đến chỗ kết hợp, mông như tuyết sóng cuồn cuộn, Phượng Tuyên nằm ngửa, lúc hắn đâm sâu nhất, bụng mỏng manh cơ hồ nhô lên một độ cong. Có thể nhìn thấy hình dạng thân trụ thô to của Thích Trác Ngọc.

Phượng Tuyên không chịu nổi, kh0ái cảm chồng lên nhau, y sụp đổ rơi nước mắt, hai đôi chân nhẵn nhụi xinh đẹp xoắn loạn trên lưng Thích Trác Ngọc.

"Sư huynh......nhanh quá...... Đau...... Đau......"

Không biết Thích Trác Ngọc có nghe thấy hay không, trong phòng đều là tiếng vỗ của cơ thể cùng tiếng nước dâm mỹ mập mờ.

Sau khi Phượng Tuyên nói xong, người đàn ông liền cúi người hôn y, còn mãnh liệt cường thế hơn nụ hơn vừa rồi, li3m môi y, vừa cắn vừa hút, Phượng Tuyên cảm thấy đầu lưỡi mình bị hắn m*t đến đau nhức.

Đâm vào rút ra cường độ cao như vậy không biết qua bao lâu, trên đường Phượng Tuyên lại xuất tinh thêm hai lần, lần thứ ba loãng đến mức gần như không còn gì, d**ng v*t hồng phấn mềm mại đang nhẹ nhàng phun sương, so với nó, huyệt bị sử dụng quá độ phía dưới đã hoàn toàn bị làm thành màu đỏ tươi chín mọng, dương v*t thô dài thỉnh thoảng rút ra sẽ kéo ra một ít thịt huyệt, ướt đẫm nước, quyễn rũ bức người.

Môi Phượng Tuyên hơi hé mở, ánh mắt mê ly vô thần, phảng phất đã bị làm đến mất ý thức, chỉ có bàn tay đan vào mười ngón tay của Thích Trác Ngọc, mềm mại nắm tay hắn, hơi hơi dùng sức.

Thích Trác Ngọc vùi ở trong cơ thể y không biết làm mấy ngàn cái, động tác đâm vào của hắn bỗng nhiên trở nên nhanh hơn, sau khi đụng độ vừa sâu vừa nhanh mấy trăm cái, Thích Trác Ngọc bỗng nhiên cúi người xuống, lại một lần nữa hôn lên đôi môi Phượng Tuyên.

Phượng Tuyên theo bản năng ngẩng đầu mở môi, để cho đầu lưỡi nam nhân luồn vào trong miệng, gò má của thiếu niên ươn ướt, đỏ bừng, trên lông mi có những giọt nước mắt mỏng manh, bị mấy trăm cái chạy nước rút này đâm vào lại cao trào một lần nữa.

Chỉ có điều lần này thật sự không có gì tiết ra, chỉ là một cơn cực kh0ái khô khốc, cả người gần như co giật giãy dụa, huyệt sau bởi vì động tác của hắn mà xoắn chặt, Thích Trác Ngọc rên một tiếng, hạ th@n mạnh mẽ chìm xuống, áp vào chỗ sâu nhất trong cơ thể Phượng Tuyên, t1nh dịch ấm áp trong nháy mắt lấp đầy cái bụng phẳng lì của thiếu niên.

Trước mắt Phượng Tuyên trở nên trống rỗng vì cao trào kịch liệt.

Y thật sự là mệt mỏi đến một ngón tay cũng không nhúc nhích được, cả người ướt đẫm như là được vớt ra từ trong nước, cũng không quản khó chịu hay không, gắt gao nắm tay Thích Trác Ngọc, hỗn loạn mất đi một chút ý thức cuối cùng…

___________________________________

Mễ: Vậy là có thể đánh được hai chữ Hoàn thành rồi, tạm biệt chim nhỏ và sư huynh gắn bó với tui gần một năm trời dài đằng đẵng, mong rằng bé yêu và sư huynh của bé và cả những nhân vật phụ sẽ có một cái kết hạnh phúc ở một thế giới khác.