Sau Khi Sống Lại Trở Thành Omega Thiên Mệnh Của Chú Của Tra Công

Chương 9




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên thế giới này, dường như Alpha luôn có một lợi thế cố hữu hơn tất cả những người khác, họ có thể năng cường hãn, cảm giác nhạy bén và tinh thần lực mạnh mẽ. Tuy nhiên, chính vì điều này mà một khi tinh thần lực của Alpha mất kiểm soát, nó có khả năng gây ra một tai nạn không thể cứu vãn. Đây là lý do tại sao hầu như tất cả Alpha sinh ra trong Liên minh sẽ phải nghiêm túc học cách khống chế tinh thần lực ngay từ đầu.

Tất nhiên, vì nhiều lý do khác nhau, ngay cả khi đã được giáo dục trong một thời gian dài thì việc Alpha mất kiểm soát tinh thần lực trong xã hội này vẫn không phải là quá hiếm.

Nhưng về mặt lý thuyết thì tình huống này tuyệt đối không thể xảy ra ở Lục gia được.

Là một gia tộc quyền lực trong Liên minh khởi đầu bằng khả năng quân sự, Lục gia luôn chú trọng đến việc kiểm soát và tu luyện tinh thần lực hơn những gia tộc khác.

Tất cả những Alpha sinh ra ở Lục gia đều phải tiếp nhận những đợt huấn luyện kiểm soát tinh thần lực cực kỳ nghiêm ngặt, bởi trong tương lai họ rất có thể sẽ phải điều khiển cơ giáp, mà công việc này yêu cầu khả năng khống chế tinh thần lực ở mức độ cao khủng khiếp.

Cũng chính vì vậy mà việc một Alpha như Lục Chi Chiêu bị mất khống chế tinh thần lực là một chuyện vô cùng khó tin.

Bởi vì hắn là Lục Chi Chiêu.

Là một Alpha cấp S, là người có khả năng cạnh tranh cao nhất để tranh chức gia chủ trong tương lai.

Từ khi những đứa trẻ khác còn đang khóc nhè, đi chưa vững thì hắn đã được huấn luyện cơ bản và có thể thành công sử dụng tinh thần lực của mình để điều khiển những người máy cấp thấp phục vụ cho việc huấn luyện chiến đấu.

Kết quả của hắn luôn rất tốt, ngay cả dưới những ánh mắt khắt khe soi mói thì khả năng kiểm soát tinh thần lực của hắn vẫn hoàn hảo.

Không ai có thể tưởng tượng rằng một ngày nào đó, Lục Chi Chiêu sẽ rơi vào tình trạng mất kiểm soát tinh thần lực của mình trước công chúng.

Ngay cả Tô Lương cũng xui xẻo bị sự cố này ảnh hưởng. Cậu và Lục Chi Chiêu đều bị robot phòng vệ tạm giữ, chỉ có điều Lục Chi Chiêu rất nhanh đã được đưa tới trung tâm chuyên hướng dẫn khống chế tinh thần lực, còn cậu thì bị giữ trong trạm an ninh khu vực thẩm vấn hết lần này đến lần khác.

Hôm đó, khi chị gái và anh rể vội vã đến trạm an ninh khu vực đón cậu về thì trời đã khuya rồi.

Có thể đoán được, sự việc ngoài ý muốn lần này của Lục Chi Chiêu đã khiến toàn bộ Lục gia hỗn loạn. Thậm chí khi Tô Noãn và anh rể đến đón cậu cũng chẳng có mấy ai chú ý bọn họ.

Điều này khiến Tô Lương thở phào nhẹ nhõm, nhưng không bị Lục gia chú ý không có nghĩa là cậu thực sự có thể trốn thoát.

Trên đường về nhà, mặt Tô Noãn đen như đáy nồi.

Tô Lương cứng ngắc ngồi trên xe huyền phù, liếc nhìn anh rể cầu cứu.

Tuy nhiên, người anh rể luôn bênh vực, giúp Tô Lương giải quyết mọi sự êm đẹp giờ cũng đang sợ hãi, anh im lặng như ve sầu mùa đông, liếc mắt một cái cũng không dám.

Thôi xong……

Tô Lương nhìn thấy bộ dạng này của anh rể liền biết lần này Tô Noãn nhất định là tức muốn điên rồi.

"Tô Lương, em nhìn cái gì? Làm sao, giờ em còn muốn có người xen vào xin tha cho em sao?"

Tô Noãn âm trầm hỏi.

Tô Lương vội vàng ngồi thẳng người, vẻ mặt ngoan ngoãn nhìn thẳng về phía trước.

"Không, không đâu, chị ơi, em biết mình sai rồi, không thể có ai xin tha giúp em được mà."

Thiếu niên cẩn thận nói.

Tô Noãn hừ lạnh một tiếng, duỗi một ngón tay ra chọc mạnh vào trán Tô Lương: "Ồ, vậy ra em cũng biết rồi sao? Tô Lương, bình thường em thông minh như vậy, tại sao mỗi lần gặp phải tên Lục Chi Chiêu kia là não lại như bị chó ăn mất thế hả? Chị đã nói rồi, đừng giao du với những người như bọn họ, em có thể dây dưa với người thừa kế của Lục gia sao? Chưa kể hắn còn có một vị hôn thê Omega, vị thiếu gia Ninh gia kia, người ta cũng đến ở Lục gia bao lâu rồi, chỉ đợi phân hóa thành công là sẽ đính hôn thôi! Chỉ có đứa ngu ngốc như em mới tin lời nói bậy bạ của hắn, lại còn cái gì mà chỉ đơn thuần là bạn với Ninh gia thiếu gia kia nữa……"

Tô Lương bị Tô Noãn mắng đến mức không dám ngẩng đầu lên.

Nhưng dù Tô Noãn đang mắng mỏ rất dữ dội, vậy mà Tô Lương càng nghe, lòng cậu càng thấy ấm áp.

Kiếp trước Tô Noãn cũng từng nói với cậu như vậy rồi.

Nhưng khi đó Tô Lương vẫn luôn cảm thấy Tô Noãn có thành kiến với Lục gia nên không hề nghe theo lời chị gái mình. Chỉ sau khi Lục Chi Chiêu rời đi, Tô Lương mới có thời gian hồi tưởng lại những lời Tô Noãn nói đến vô số lần.

Nhưng khi ấy, dù cậu có nguyện ý trả giá tất cả để nghe Tô Noãn một lần nữa mắng mỏ cũng không được nữa rồi.

May mắn thay, lần này rốt cuộc cậu đã có thể nghe lời chị mình dặn.

Cậu cúi mặt, cố gắng nhớ kỹ tất cả những lời dặn dò của Tô Noãn.

Tuyệt đối không thể gần gũi Lục Chi Chiêu nữa.

Đừng bao giờ để người đó một lần nữa mang nỗi bất hạnh đến cho mình.

Tô Lương giống như nghe được giọng nói trong lòng mình.

Khó khăn lắm cậu mới có một cơ hội làm lại, dù thế nào thì lần này cậu cũng không thể cho phép bản thân lặp lại sai lầm tương tự được.

……

“Lúc ban ngày, sao lại muốn tôi bao che cho tên đó?! Tại sao không thể đuổi tiện nhân họ Tô kia cút khỏi Lục gia chứ? Tôi căm ghét tên đó! Chẳng lẽ các người không nhìn ra sao? A Chiêu đã bị nó mê hoặc đến không còn tỉnh táo nữa rồi! Cứ như vậy sao chúng tôi có thể thuận lợi kết hôn được?!”

Trong lúc Tô Lương và Tô Noãn đang nói đến Lục Chi Chiêu thì ở phòng bệnh tư nhân của Lục gia, Ninh Gia Dật cũng đang gào thét chửi bới.

Trên người cậu ta vẫn còn treo mấy thứ chai lọ, cũng đang mặc quần áo bệnh nhân, rõ ràng chỉ vừa mới thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, nhưng giọng nói thì vẫn cao vút như vậy.

Nếu Lục Chi Chiêu có thể trông thấy một Ninh Gia Dật như vậy, có lẽ hắn sẽ rất ngạc nhiên.

Bởi vì kẻ có gương mặt dữ tợn, cơ bắp toàn thân đều vặn vẹo này hoàn toàn khác với tiểu thiếu gia ngây thơ tinh nghịch mà hắn biết.

Ninh Gia Dật tức giận nhìn người trước giường bệnh.

Một thanh niên với vẻ mặt lạnh lùng đứng đó. Y lớn hơn Ninh Gia Dật, lông mày cũng mơ hồ tương tự với Ninh Gia Dật, nhưng Ninh Gia Dật vốn đã có một chút khí chất của Omega, còn người trẻ tuổi này rõ ràng chỉ là một Beta.

Trong đại đa số các gia tộc lớn, người chiếm vị trí chủ đạo luôn là Alpha, sau đó là bạn lữ của họ, những Omega cao quý.

Thực tế thì Ninh gia cũng đi theo vòng tuần hoàn này, nhưng không khí trong phòng bệnh lúc này lại hơi vi diệu.

Khi Ninh Gia Dật đang không ngừng chửi bới vì tức giận, thanh niên kia chỉ thấp giọng nói "Câm miệng", ngay tức khắc khuôn mặt Ninh Gia Dật vặn vẹo vì tức giận, oán hận im tiếng.

Nhưng vẻ mặt lẫn ánh mắt cậu ta đều thể hiện nỗi bất mãn tột cùng.

"Bài học hôm nay còn chưa đủ sâu sắc phải không?" Thanh niên lạnh lùng nói, "Lúc trước chúng ta đã hướng dẫn cậu như thế nào? Cảm xúc của cậu không thể dao động quá mạnh, nếu không cậu sẽ chết. Mà cậu chết có nghĩa là toàn bộ tâm huyết của Ninh gia dành cho cậu đều tan thành mây khói. Ninh Gia Dật, cậu muốn thấy tất cả mọi người vất vả nhiều năm như vậy mà tan biến hết chỉ vì sự ghen tị ngu ngốc của mình không?"

“Em không có, anh hai, em chỉ là……”

Ninh Gia Dật cắn môi, cố gắng giải thích.

Thanh niên được gọi là anh hai kia đầy vẻ chán ghét nhìn thiếu niên trước mặt mình.

Y không khỏi xoa xoa gáy mình, nơi đó nhẵn nhụi, tuyến thể của Beta toát ra một luồng khí mỏng manh và tầm thường vô cùng, không thể thu hút được sự chú ý của bất kỳ Alpha nào. Nghĩ đến điều này, ánh mắt y lóe lên một tia tàn nhẫn.

Nếu lúc trước người thực nghiệm thành công là y mà không phải tên ngu xuẩn này thì hết thảy những rắc rối phía sau sẽ không xuất hiện.

Con trai thứ hai của Ninh gia, Ninh Đường Sinh vô cùng hậm hực thầm nghĩ.

Y rất tự tin, nếu y có thể tráo đổi thân phận với Ninh Gia Dật thì giờ đã sớm nắm được người ở trong tay rồi. Nhưng thực tế, giờ Ninh Gia Dật vẫn đang ngồi trên giường bệnh lải nhải chửi bới một Beta, ngay cả tên ngốc Lục Chi Chiêu kia cũng không thu phục nổi.

"Theo lời cậu, đuổi Tô Lương ra khỏi Lục gia, sau đó thì sao? Cậu nghĩ sau khi kết hôn với Lục Chi Chiêu, cậu có thể ở bên cạnh hắn 24/24 để ngăn hắn tiếp tục tìm Tô Lương để nối lại tình xưa sao? Hơn nữa, cậu thử nghĩ xem Lục Chi Chiêu sẽ phản ứng ra sao nếu cậu lợi dụng thân phận của mình để xua đuổi Tô Lương như vậy? Loại chuyện niên thiếu bị chia rẽ tình cảm này sẽ chỉ khiến Lục Chi Chiêu càng thêm áy náy và mơ tưởng về Tô Lương nhiều hơn mà thôi."

Ninh Đường Sinh phân tích vô cùng rõ ràng.

“Tình yêu dang dở thời niên thiếu mà bị chia cắt thì sẽ càng thêm khắc cốt ghi tâm. Ha, nếu cậu ngay cả mệnh cũng không cần, chỉ muốn xua đuổi người thương của hắn, rồi ép buộc hắn cưới mình, vậy thì cậu sẽ trở thành kẻ đáng ghê tởm nhất trong lòng hắn.”

“A Chiêu không phải người như vậy……”

Ninh Gia Dật lẩm bẩm, cố gắng bênh vực Lục Chi Chiêu, nhưng giọng nói của cậu ta đã dần dần yếu thế trước ánh mắt chế giễu của anh hai mình: "Chính tên Tô Lương kia đã phá hoại mối quan hệ của bọn em."

“Để tôi nhắc cậu một câu, sở dĩ Ninh gia muốn cậu tóm được Lục Chi Chiêu không phải để thỏa mãn cái thứ tình yêu ngu xuẩn kia của cậu. Chúng ta cần Lục gia trợ giúp, tốt nhất là có thể trở thành tài nguyên của Ninh gia, mà điều kiện tiên quyết của những việc này là cậu phải khống chế được Lục gia.” Ninh Đường Sinh ngồi xuống giường bệnh, không chút lưu tình nắm lấy mặt Ninh Gia Dật, ép buộc cậu ta phải ngẩng đầu, “Một Omega không được yêu thương sẽ không thể làm được chuyện này, Ninh Gia Dật, tốt nhất cậu đừng lãng phí tin tức tố quý báu của mình.”

Ngón tay lạnh băng như loài bò sát dần chuyển từ cằm Ninh Gia Dật ra sau gáy cậu ta.

“Vậy tại sao các người còn muốn để Tô Lương ở Lục gia, các người lúc biết, chỉ cần có nó, a Chiêu sẽ không toàn tâm toàn ý với tôi.”

Giọng nói của Ninh Gia Dật càng ngày càng thấp, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt.

Ninh Đường Sinh nhìn bộ dáng Ninh Gia Dật vô cùng đáng thương trong tay mình, bỗng y bật cười rồi thò tay ra vỗ vỗ lên mặt cậu ta: “Em trai, đừng lo lắng, anh sẽ khiến kẻ luôn bám lấy Lục Chi Chiêu kia biến mất.” Y nói.

Sau đó y nhìn máy truyền tin trên tay, hơi nhíu mày.

“Vận may của em rất tốt, vừa lúc hôm nay Lục Chi Chiêu đi tìm Tô Lương rồi không hiểu sao lại không khống chế được tinh thần lực. Mấy lão già của Lục gia kia sẽ không bỏ qua cho Tô Lương mà em căm ghét đâu. Anh sẽ nghĩ cách để bọn họ tống cổ Tô Lương đến “Xà quật”.” (Xà quật: hang rắn/ổ rắn, để nguyên Hán Việt đọc cho sang mồm v).

“Hả? Xà quật?”

Ninh Gia Dật kinh ngạc mở to mắt, bối rối nhìn anh hai mình.

“Ý anh là anh sẽ phái người đưa Tô Lương đến biệt viện của người kia sao? Thế thì có ý nghĩa gì? Tô Lương không phải vẫn ở Lục gia sao?”

Ninh Gia Dật bất mãn nói.

Dù khi nhắc đến “người kia”, cậu ta vẫn co rúm lại vì sợ.

Toàn Liên minh này đều biết, “người kia” của Lục gia, “Độc xà” của Lục gia là ai.

Đó chính là đỉnh cấp Alpha cấp SS duy nhất từ trước tới nay, và cũng chính là kẻ đã khiến một đám đồ tể chuyên chém giết của Lục gia bước vào tầng lớp quyền quý của Liên minh.

Kẻ đã dùng sức của một người để đánh lui đội quân quái vật Canaan kia.

Lục Thái Phàn.

Có thể nói, không có Lục Thái Phàn thì sẽ không có Lục gia hôm nay.

Nhưng vì nguyên nhân sức khỏe nên mấy năm nay Lục Thái Phàn rất hiếm khi xuất hiện.

Nếu không phải anh hai đột nhiên nhắc tới, kỳ thực Ninh Gia Dật cũng đã quên gia chủ hiện tại của Lục gia vẫn là Lục Thái Phàn.

Ninh Gia Dật thừa nhận, Lục Thái Phàn quả thực rất đáng sợ. Anh đã tàn sát đội quân Canaan mấy chục vạn người, là một người đàn ông cực kỳ tàn nhẫn độc ác, hành sự cổ quái, ngay cả biệt viện nơi anh ở cũng bị người ta gọi là “Xà quật”.

Người ta nói rằng tinh thần lực của anh mạnh đến mức có thể trực tiếp giết người mà không cần dùng tinh thần lực điều khiển cơ giáp.

Giống như nọc độc rắn vậy, chỉ cần một chút nhỏ xíu cũng có thể cướp đi sinh mạng của hàng nghìn người.

Cực kỳ tàn nhẫn, cực kỳ máu lạnh.

Ngay cả việc tới gần anh cũng khiến người ta sợ hãi run rẩy.

Nhưng mặc dù vậy, Ninh Gia Dật vẫn không hiểu đưa Tô Lương đến biệt viện của Lục Thái Phàn thì có tác dụng gì.

Ninh Đường Sinh thương hại nhìn đứa em trai ngốc nghếch trước mặt, một lúc lâu sau, cuối cùng y cũng đại phát từ bi mà trả lời, kẻo tên này lại làm chuyện ngu ngốc khác: "Lục gia tuyên bố với người ngoài là Lục Thái Phàn vì chinh chiến bị thương nên phải ở trong biệt viện tĩnh dưỡng. Nhưng theo thông tin chúng tôi nắm được, nguyên nhân khiến tên Độc Xà kia không dám lộ diện lâu như vậy là do anh ta đã bị điên một nửa rồi."

“Cái gì? Điên một nửa rồi?!”

“Cấp bậc của Lục Thái Phàn quá cao.”

Ninh Đường Sinh kết luận.

“Ha, cậu nghĩ việc trở thành Alpha cấp SS duy nhất trong lịch sử sẽ không phải trả giá sao? Cậu nghĩ lại xem, vì một Lục Chi Chiêu cấp S mà Lục gia đã cung phụng một kẻ chưa nhân hóa như cậu nhiều năm như vậy, chỉ vì sợ tinh thần lực của hắn quá mạnh dẫn đến việc không khống chế nổi rồi trở thành một phế nhân.” Nói tới đây, Ninh Đường Sinh sâu xa nhìn sau gáy Ninh Gia Dật, “Họ có thể tìm được cậu cho Alpha cấp S, nhưng biết đi đâu tìm được Omega xứng đôi với một Alpha cấp SS đây?”

Như nghĩ đến điều gì đó rất dễ chịu, Ninh Đường Sinh bỗng cười nhẹ.

“Cho nên, Lục gia Lục Thái Phàn chắc chắn đã mắc chứng bệnh rối loạn tin tức tố rất nặng rồi! Hahaha, giờ anh ta chắc chắn không dám ra ngoài, bởi vì chỉ cần bị kích thích tin tức tố một chút, chắc chắn anh ta sẽ phát cuồng, nghĩ mà xem, tin tức tố của lão quái vật đó đã hỏng rồi, hahaha. Lục gia vẫn luôn che giấu tin tức này, không dám để lộ ra ngoài, chính vì không muốn người khác biết trụ cột của Lục gia đã sụp đổ.”

"Rối loạn tin tức tố? Bệnh này không phải là bệnh nan y sao? Chỉ cần mắc phải thì sẽ chết sớm? Tin tức này là thật sao?"

Ninh Gia Dật vẫn không thể tin nỗi những gì mình vừa nghe thấy.

Chứng rối loạn tin tức tố, ý trên mặt chữ, chính là chứng bệnh khi Alpha hoặc Omega cấp cao không thể tìm được phối ngẫu có cấp bậc tương đương dẫn đến tinh thần lực bị rối loạn nghiêm trọng. Cũng giống như một hồ chứa không được xả lũ, việc “mực nước” liên tục dâng cao, cuối cùng nước lũ sẽ phá vỡ hoàn toàn con đập, người mắc bệnh cũng sẽ chết rất nhanh.

“Không phải còn có tin tức tố nhân tạo sao, dù độ phù hợp thấp cũng vẫn có thể mà…..”

Cậu ta lẩm bẩm.

“Cấp bậc của Lục Thái Phàn đã vượt xa bình thường rồi, anh ta là một con quái vật chân chính. Mọi tin tức tố nhân tạo đều không có hiệu quả gì với anh ta, còn sẽ khiến tình trạng của anh ta chuyển biến xấu.” Ninh Đường Sinh nói, “Nhân cơ hội này, chúng ta cũng có thể loại bỏ luôn Beta kia.”

“Trước đó vẫn thấy biệt viện Lục gia kia chuyển thi thể ra ngoài, điều tra ra là bởi vì một lượng tin tức tố rất nhỏ cũng những kẻ đó bị rò rỉ ra ngoài khiến Lục Thái Phàn phát điên. Nhưng dù thế nào thì những máy móc thiết bị trong “Xà quật” vẫn cần người đến vận hành. Chúng ta đã thu được tin tức, trong thời gian này, “Xà quật” sẽ chọn một vài Beta đáng tin từ Lục gia để bổ sung nhân lực.”

Ninh Gia Dật nhíu nhíu mày: “Ý anh là?”

Ninh Đường Sinh cười nói: "Chuyện này không phải rất tốt sao, tình cờ Tô Lương lại là một Beta có hương vị rất "sạch sẽ", nhất định sẽ được chọn. Khi cậu ta bị đưa vào, chỉ cần nghĩ cách tiêm vào người cậu ta một ít chất kích thích tin tức tố, sau đó Lục Thái Phàn sẽ giúp chúng tôi giải quyết rắc rối nhỏ này."

"Nhưng, trong trường hợp đó, Tô Lương sẽ bị giết, đúng không?"

Sắc mặt của Ninh Gia Dật càng tái hơn.

Ninh Đường Sinh vui vẻ gật đầu: “Đây không phải là hợp ý cậu sao? Cậu ta chết rồi, cậu chỉ cần ở bên Lục Chi Chiêu vào lúc hắn đau khổ nhất để an ủi hắn. Cứ tin tôi đi, cho dù hắn không thích cậu thì cũng sẽ nhớ kỹ tình nghĩa lúc đó cậu ở bên an ủi hắn. Mà hắn lại là người Lục gia, cũng không thể thực sự động thủ với Lục Thái Phàn….cho đến ngày hắn thực sự nắm quyền. Đến lúc đó cậu chỉ cần châm ngòi cho hai người họ đấu đá lẫn nhau, vậy thì Ninh gia chúng ta sẽ dễ thở hơn rất nhiều. Tiểu Gia Dật này, cậu có thấy anh hai suy nghĩ rất chu đáo không?”

Ninh Đường Sinh mỉm cười nhìn Ninh Gia Dật, thiếu niên nhìn anh hai trước mặt mình, e sợ gật gật đầu.

Nhưng đồng thời trong lòng Ninh Gia Dật cũng không khỏi rùng mình.

Tuy cả Liên minh đều biết “người kia” của Lục gia rất hung ác, ác như độc xà, nhưng giờ phút này, cậu ta bỗng cảm thấy người anh hai trước mặt mình còn độc ác hơn cả Lục Thái Phàn.

Tô Lương, anh đừng trách tôi.

Ninh Gia Dật lẩm bẩm trong lòng.

Không phải tôi muốn giết anh, ai bảo a Chiêu thích anh như vậy.

Ai bảo anh chen vào giữa tôi và a Chiêu?

……

Tô Lương đang ngồi trong phòng bỗng hắt xì một cái.

Cậu nhíu mày, tưởng có ai đó đang nhắc mình, nhưng ngay sau đó cậu lại nhận ra có gì đó không đúng rồi đưa tay lên xoa xoa gáy.

Sau gáy vẫn hơi sưng, toàn thân cũng hơi ngứa.

Tô Lương vén tay áo lên, sau đó cậu thấy trên cổ tay mình nổi lên vài vết mẩn ngứa.

“Có nhầm không vậy?!”

Cậu tự lẩm bẩm một mình.

Tô Lương không lạ gì với những triệu chứng hiện tại của mình, vì kiếp trước cậu cũng từng có những triệu chứng tương tự.

Đúng thật là mỉa mai, Tô Lương thực sự dị ứng với tin tức tố của Lục Chi Chiêu.

Đương nhiên, theo các nói của bác sĩ thì chỉ do cậu không hợp với tin tức tố của Lục Chi Chiêu mà thôi. Tất nhiên, chứng bệnh này cũng không quá nghiêm trọng. Tô Lương cũng xem như may mắn, vì tuyến thể của cậu không phát dục đầy đủ nên mặc dù có dị ứng với tin tức tố của Lục Chi Chiêu thì phản ứng của cậu cũng rất nhỏ. Quá lắm là đau đầu, hắt hơi, cơ thể nổi mẩn mà thôi.

Sở dĩ hôm nay xuất hiện triệu chứng này có lẽ là vì lúc Lục Chi Chiêu bị mất khống chế tinh thần lực nên một lượng lớn tin tức tố của hắn đã thoát ra ngoài.

Phải biết thường ngày khi ở cạnh Lục Chi Chiêu, Tô Lương cũng hoàn toàn không có triệu chứng gì, đời trước cũng vì nguyên nhân này nên lúc yêu đương với hắn, thậm chí cả thời gian đầu bỏ trốn kia Tô Lương cũng không biết mình bị loại bệnh này. Mãi đến khi bọn họ muốn làm chuyện thân mật, tin tức tố của Lục Chi Chiêu khi ấy sẽ càng đậm hơn.

Sau đó Tô Lương sẽ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, hắt hơi không ngừng, trên người nổi mẩn từng mảng.

Sau vài lần ngượng ngùng, cả hai không tiếp tục hành hạ nhau nữa.

Lúc đó, họ nghĩ sau khi ổn định sẽ đến bệnh viện giải quyết.

Nhưng thật không may, sau đó, họ chẳng bao giờ có cơ hội ổn định nữa.

Lần sống lại này, Tô Lương không ngờ hóa ra mình lại dị ứng với tin tức tố của Lục Chi Chiêu từ sớm như vậy.

Rõ ràng ngày cả tin tức tố của Lục Chi Chiêu cậu cũng không cảm giác được mà…..

Nghĩ đến đây, Tô Lương không khỏi cười khổ.

Giờ cũng đã khuya rồi, trong nhà lại không có loại thuốc chuyên dụng nào trị chứng dị ứng tin tức tố cả, Tô Lương nằm trên giường một lúc, vẫn cảm thấy sau gáy mình sưng to, cả người vô cùng khó chịu.

Cậu thực sự không thể nằm nổi nữa, lại không muốn đánh thức Tô Noãn nên quyết định chuồn ra khỏi nhà, nương theo ánh trăng bên ngoài bước đi.

Vốn ban đầu, Tô Lương chỉ muốn mượn gió đêm làm dịu đi cơn khó chịu sau gáy, nhưng đi tới đi lui, bất giác cậu lại đi tới một biệt viện to lớn nhưng lại hẻo lánh ở Lục gia.

Cậu dừng lại trước khu vườn vừa quen thuộc vừa xa lạ kia.

Đêm nay ánh trăng vô cùng sáng, ánh trăng bàng bạc chiếu sáng khu vườn trước mặt.

Tô Lương kinh ngạc nhìn chằm chằm khu vườn, sau đó mới tỉnh táo lại.

Sao bỗng dưng mình lại chạy tới đây nhỉ?

Cậu không nhịn được thầm hỏi mình.

Khu vườn trước mặt hoàn toàn khác với những khu vườn được chăm chút cẩn thận ở những nơi khác của Lục gia.

Cây cối hoa lá ở đây rất tươi tốt, không hề có dấu vết của sự cắt tỉa nhân tạo nào cả, những bông hoa hồng lớn đã mọc thành bụi to, những lớp thường xuân rải rác trên bụi cây trông như một bức tường màu xanh vậy. Cành và lá chết tích tụ qua năm tháng tùy ý rải trên mặt đất, thậm chí không thể nhìn thấy gạch lát nền đẹp đẽ ban đầu nữa. Bóng đen phủ xuống sân, khẽ lay động theo gió đêm, tựa như một bóng ma.

Có thể nói, khu vườn này dường như chẳng liên quan gì đến hai từ “mỹ miều” hay “đẹp đẽ”, thậm chí có thể nói là một chỗ trầm mặc kinh khủng.

Nhưng đối với Tô Lương, đây là nơi cậu cảm thấy thanh thản nhất.

Nhưng kiếp trước, sau khi bỏ trốn cùng Lục Chi Chiêu, không thể quay lại Lục gia, có thể nói đã rất lâu cậu không tới đây rồi.

Nghĩ đến đây, Tô Lương cảm thấy hoài niệm một hồi. Mặc dù có hơi ngoài ý muốn nhưng cậu vẫn bước về phía trước.

Một số robot phòng vệ thấy cậu đến gần lập tức phát sáng, những đốm sáng màu đỏ tụ lại trên trán và lông mày của Tô Lương.

Vẻ mặt Tô Lương chẳng hề thay đổi, cậu bình tĩnh nhìn những chú robot có vũ trang này – vài giây sau, robot đột nhiên cất vũ khí rồi ẩn về chỗ cũ, giống như những con thú nhỏ đã xác định an toàn nên quay về vị trí cũ.

“Ấy, đổi kích thước rồi sao?”

Tô Lương lẩm bẩm, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Cậu quen thuộc đi tới đài phun nước ở trung tâm khu vườn, ngồi thần người nhìn ánh trăng.

Khu vườn này đối với nhiều người là nơi bí ẩn không thể đặt chân tới, nhưng đối với Tô Lương, nơi đây lại giống như cảng tránh gió duy nhất của cậu trong Lục gia.

Sau khi đến Lục gia không lâu, ai cũng nghĩ cậu sẽ phân hóa thành một Omega.

Tô Noãn phải thích nghi với cuộc sống mới ở Lục gia cũng đã sứt đầu mẻ trán rồi, tất nhiên cô sẽ không biết, ở trong một góc âm u của Lục gia bắt đầu xuất hiện những lời đồn vô cùng độc ác: họ nói, sở dĩ Tô Noãn đưa cả Tô Lương đến Lục gia chính là chờ Tô Lương phân hóa thành Omega rồi bò lên giường của một nhân vật lớn nào đó.

Hai chị em Tô gia đều muốn dựa vào thân phận Omega mà thay đổi xuất thân ti tiện của mình……

Không biết từ lúc nào, lời đồn càng lúc càng nghiêm trọng, vì vậy mấy thiếu niên Alpha tính tình ác liệt của Lục gia cũng tin, thậm chí có người sẽ thực sự kéo đàn kéo lũ đến động chân động tay với Tô Lương.

Khi ấy Tô Lương chỉ là một kẻ bình dân vừa chân ướt chân ráo đến Lục gia, cuộc sống của cậu như đi trên băng mỏng.

Cậu không muốn chị gái mình phải nhọc lòng lo lắng nên khi bị quấy rầy cũng chỉ biết tránh né, không dám nói với người lớn nửa câu.

Mấy Alpha mỗi ngày huấn luyện xong đều sẽ chặn đường Tô Lương tan học trở về, mà Tô Lương giống như thú nhỏ bị chó hoang truy đuổi, chỉ có thể liều mạng tìm cách chạy trốn.

Một lần tình cờ, cậu đã trốn vào trong khu vườn này.

Lúc ấy, cậu không biết tại sao khu vườn này lại lạc điệu với tất cả những nơi khác, tại sao những người làm vườn không bao giờ chăm sóc nơi đây, và cậu cũng không biết tại sao nơi đây lại hẻo lánh không dấu chân người như vậy.

Tất nhiên, cậu cũng sẽ không biết vì sao những con robot vũ trang kia có thể tùy ý đốt những kẻ xâm nhập ra tro dễ như trở bàn tay lại tùy ý để cậu chật vật trốn vào đây.

Sau đó, đám robot lại lạnh lùng ngăn tất cả những thiếu niên Alpha kia ở bên ngoài, dùng tia laser tấn công họ, khiến những kẻ thân phận cao quý thuộc dòng chính của Lục gia đó chật vật chạy trốn, không dám tới gần nơi đây nữa.

Khi đó, Tô Lương còn nhỏ, cậu chỉ biết duy nhất một điều, đó là nơi đây rất an toàn.

……

Nghĩ đến những chuyện đã qua, Tô Lương không khỏi cười cười, cậu nhịn không được hít sâu một hơi….sau đó, giữa bầu không khí trong lành này, cậu bỗng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng ẩm ướt.

“Gì vậy?”

Tô Lương mở to mắt.

Cậu chợt nhớ ra vì sao lúc chiều ở thư viện cậu lại cảm thấy mùi nước hoa kia có hơi quen thuộc rồi.

Hóa ra là bởi vì mùi hương đó rất giống với mùi hương độc nhất vô nhị trong khu vườn này…..

Tô Lương nhịn không được cảm khái.

Chỉ ngồi trong khu vườn này có một lát mà Tô Lương cảm thấy bản thân như được sống lại vậy.

Cảm giác sưng tấy nóng hổi sau gáy cũng trở nên nhẹ nhàng.

Sau khi nghỉ ngơi một chút, cậu hoài niệm mà dạo quanh khu vườn một vòng.

Sau đó, cậu vô tình dừng lại ở một vị trí nào đó, gạt đống lá lộn xộn sang một bên, tò mò nhìn phòng ấm trồng hoa nơi góc vườn hình như đã lâu không dùng đến.

Một khuôn mặt u ám, lãnh đạm, nhưng cực kỳ tuấn tú đột nhiên xẹt qua tâm trí Tô Lương.

Liệu sau đó người kia còn tới đây nữa không nhỉ?

Tô Lương không khỏi suy nghĩ.