Sau Khi Sống Lại Trở Thành Omega Thiên Mệnh Của Chú Của Tra Công

Chương 34




Rất nhanh, Lục Chính Ân đã bị đuổi khỏi Xà quật bằng một cách thức không quá lịch sự.

Nhìn thân ảnh người đàn ông hơi mập kia vụng về biến mất trong bóng đêm, Lục Thái Phàn hơi hơi nhíu mày, đầu ngón tay nhẹ gõ gõ xuống tay ghế.

"Kiểm tra thông tin cụ thể gần đây của Lục Chính Ân.”

Anh nói.

Thanh âm điện tử của quản gia nhanh chóng đáp lời chủ nhân Xà quật: “Chúng tôi vẫn luôn thu thập tin tình báo về Lục Chính Ân, cho đến sáng nay vẫn không phát hiện ra ông ta có gì khác thường…..”

“Kiểm tra lại. Thay đổi phương thức thu thập thông tin từ “thường” thành “sâu”.

Lục Thái Phàn nhàn nhạt nói.

Ánh sáng đỏ từ đôi mắt của trí tuệ nhân tạo hơi lóe lên.

“Đã biết, chủ nhân.”

“Nếu chỉ là hội nghị tranh cử bình thường, Lục Chính Ân sẽ không nóng nảy như vậy.” Lục Thái Phàn như suy tư gì đó mà nhẹ giọng bổ sung, ánh mắt anh dừng lại nơi Lục Chính Ân đứng khi nãy một chút, trong đầu phác họa lại toàn bộ ngôn hành cử chỉ của ông ta, “Khủng hoảng cùng lo lắng của ông ta cũng không hoàn toàn là ngụy trang, mà ngược lại, ông ta vẫn luôn khắc chế cảm xúc của mình trước mặt ta, hiện tại cảm xúc đó chính là kinh hoảng thất thố, cho nên dù biết rõ hy vọng rất xa vời nhưng vẫn muốn thuyết phục ta tới buổi diễn thuyết tranh cử…..”

Lục Thái Phàn cười nhạo một tiếng: “Không biết là minh hữu phản bội hay chia chác không đều dẫn tới “đồng bọn” chia cắt?”

Vài phút sau, cơ sở dữ liệu một lần nữa được gửi tới cho quản gia đã chứng minh suy đoán của Lục Thái Phàn.

“Ngài nói không sai, hiện tại mạng lưới quan hệ của Lục gia xuất hiện dao động không nhỏ. Lục gia cùng Ninh gia xảy ra mâu thuẫn tương đối lớn.”

“Ninh gia?”

Đáp án này thậm chí Lục Thái Phàn cũng cảm thấy ngoài ý muốn, cho tới nay, Ninh gia có thể coi là minh hữu chặt chẽ nhất của Lục gia, hay nói đúng ra là của Lục Chính Ân.

“Vị cháu trai Alpha cấp S kia của ngài, Lục Chi Chiêu, đã cưỡng bức đánh dấu Ninh gia tiểu thiếu gia – Ninh Gia Dật – vào đợt kiểm tra sức khỏe thường quy lúc trước.”

“Cưỡng bức đánh dấu?”

Nghe cụm từ này, dù Lục Thái Phàn là một người đạm mạc nhưng vẻ mặt vẫn hiện rõ vẻ chán ghét.

Tuy anh chẳng hề có hảo cảm gì với toàn bộ Ninh gia, bao gồm cả cái kẻ được xưng là có độ xứng đôi với Lục Chi Chiêu lên tận 90, hơn nữa bản thân cũng là Omega cao cấp Ninh Gia Dật kia.

Nhưng bất kể thế nào thì Alpha cưỡng bức đánh dấu Omega cũng là một hành vi cực kỳ ti tiện – hơn nữa, Ninh Gia Dật còn là Omega chưa phân hóa hoàn toàn.

Nếu lúc này người chưởng quản Lục gia là Lục Thái Phàn, vậy thì kết cục duy nhất của loại Alpha này chính là bị tước bỏ hết thảy quyền lợi cùng tài chính, sau đó ném vào không gian để làm mồi sống trong cuộc chiến với người Canaan.

“Để tôi xem xem, ờm, nếu chỉ cưỡng bức đánh dấu thì cũng thôi,” Quản gia nói ngay, “Vì dù sao mọi người cũng ngầm hiểu việc Lục gia cùng Ninh gia liên hôn rồi, vấn đề là, có vẻ Lục Chi Chiêu cũng không muốn chịu trách nhiệm cho việc này – sau khi ra khỏi khoang chữa bệnh, cậu ta vẫn luôn nói việc đánh dấu kia chỉ là ngoài ý muốn, cậu ta bị chuốc thuốc, bị loại thuốc này làm mất lý trí, thân thể cũng xảy ra vấn đề.”

“Đương nhiên, sau đó Lục gia cũng kiểm tra cho Lục Chi Chiêu, hết thảy các chỉ số cơ thể cậu ta đều hoàn toàn bình thường.”

Lục Thái Phàn: “………”

“Có vẻ ngài rất có hứng thú với việc này, ngài muốn nhúng tay vào sao?”

Quản gia quan sát Lục Thái Phàn rồi hỏi.

Nghe câu đó, Lục Thái Phàn nâng mày, rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt lãnh đạm như ngày thường: “Không.”

Lục Thái Phàn hiểu rõ người anh trai ruột thịt kia của mình sẽ làm gì.

Liên hôn với Ninh gia chính là việc mà Lục Chính Ân bắt buộc phải làm, nhất là khi ông ta không thể có được sự trợ giúp của Xà quật, chắc chắn ông ta sẽ không từ thủ đoạn ép buộc Lục Chi Chiêu liên hôn với Ninh Gia Dật.

Mà Lục Chi Chiêu……

Nghĩ lại tin tình báo mình đã xem mấy hôm trước, đáy mắt Lục Thái Phàn hiện lên một tia nhàn nhạt mỉa mai.

Gã đàn ông kia cuối cùng rồi sẽ phải khuất phục, đây chính là điều không thể nghi ngờ.

Tuy nhiên, sau khi im lặng một lúc, một khuôn mặt đáng thương lại vô tội khác xuất hiện trong tâm trí Lục Thái Phàn.

Vì vậy, qua một lúc lâu sau, trong phòng lại vang lên một mệnh lệnh ngắn gọn: “Đừng để đám người Lục gia kia dây dưa với Tô Lương.”

Xét cho cùng, Beta ấy hình như rất thân thiết với Lục Chi Chiêu, mà sự thân thiết này suýt nữa đã khiến cậu gặp họa sát thân.

Lục Thái Phàn không muốn bé ngốc mà mình đang che chở bị cuốn vào dòng nước đục này.

Tô Lương……

Nhắc tới người ấy, sau gáy Lục Thái Phàn bỗng hơi nóng lên.

Đáng chết.

Trong lòng anh thở dài một tiếng, thân thể vậy mà lại có phản ứng rồi.

“Quản gia.” Lục Thái Phàn bình tĩnh ra lệnh, “Thêm chất ức chế alpha-914 vào quy trình tiêm thuốc thường lệ trước khi đi ngủ của ta."

Vừa nói, Lục Thái Phàn vừa vỗ gáy mình, cách sống lưng kim loại lạnh băng kia, anh vẫn cảm nhận được tuyến tin tức dưới da mình đang ngo nghoe rục rịch.

Hơi nóng dâng lên khi ở cạnh Tô Lương tới tận bây giờ vẫn chưa hoàn toàn tắt.

Quản gia: “Làm một trí tuệ nhân tạo xứng chức, tôi không tán đồng cách làm đó của ngài. Thuốc ức chết không có bất kỳ ưu điểm gì với cơ thể. Cho dù hiện tại ngài có thể tự khống chế được trong thời gian ngắn, nhưng hẳn ngài cũng đã xem báo cáo, thân thể ngài đã kháng thuốc càng lúc càng nghiêm trọng, cho đến khi thuốc ức chế hoàn toàn mất tác dụng, cơn sóng của kỳ mẫn cảm sẽ hoàn toàn phản công, căn cứ theo số liệu hiện tại để phỏng đoán, khi đó ngài sẽ hoàn toàn trở thành quái vật…..”

“Ngươi vô nghĩa quá nhiều.”

Lục Thái Phàn xoa xoa chân mày, lạnh lùng nói.

“Tôi chỉ đang quan tâm ngài, nếu ngài mà mất khống chế, chắc toàn thể Xà quật này phải trả giá cực lớn, toàn thể nhân viên sẽ phải trọng thương mới có thể giết chết ngài.” Quản gia sâu kín nói, giọng điệu còn hơi tủi thân, “Huống hồ, theo ý tôi, chỉ số tinh thần của ngài lúc này vẫn rất ổn định, ngài cũng không cần đương đầu với nguy hiểm mà tiêm thêm thuốc ức chế làm gì, tình huống thân thể ngài rất bình thường…..”

“Thân thể ta không thích hợp.”

Chủ nhân Xà quật không nhịn nổi cắt ngang lời nó, thanh âm khàn khàn lộ ra một tia chật vật rất nhỏ.

“Tới tận bây giờ, thân thể của ta vẫn đang phản ứng với Tô Lương.”

Quản gia: “Ặc…..”

Vẻ mặt Lục Thái Phàn âm trầm.

Đây là tình huống cực kỳ ít gặp, việc sử dụng thuốc ức chế thời gian dài khiến Lục Thái Phàn luôn có vẻ tử khí trầm trầm. Anh rất ít khi có những phản ứng bình thường của một Alpha, dù chỉ một chút hứng khởi bình thường của thân thể cũng có thể đánh sâu vào biển tinh thần của anh, dẫn đến chứng hỗn loạn tin tức tố càng thêm nghiêm trọng.

Không biết thân thể Lục Thái Phàn dần dần mất khống chế từ khi nào nữa.

“Tôi nghĩ ngài chỉ là bước vào kỳ mẫn cảm, ngài cảm thấy phản ứng này rất xa lạ, nhưng thực tế, nó chỉ là hiện tượng sinh lý bình thường.

Quản gia nỗ lực muốn trấn an vị chủ nhân đang cực kỳ bực bội của mình.

"Xét cho cùng thì Alpha cũng là một loài động vật có vú. Trong giai đoạn mẫn cảm, họ có thể có những nhu cầu mạnh mẽ ngay cả trước chiếc ghế mà Omega đã ngồi. Hơn nữa Tô Lương thiếu gia hiện đang trong thời kỳ phân hóa, tin tức tố của cậu ấy không ổn định, mà trước đó ngài đã phóng thích tin tức tố trên người cậu ấy, tổ hợp các nguyên nhân có thể khiến ngài bối rối là như vậy, nhân tiện, đây cũng là lý do tôi không khuyên ngài sử dụng chất ức chế với liều lượng lớn như vậy, ức chế quá mức sẽ chỉ khiến ngài trở nên cực độ mẫn cảm và hưng phấn. Tất cả đều là những tiền lệ đáng để cảnh báo. Ngại có biết tại sao bây giờ các Bộ Ngành Trung ương đã cấm hoàn toàn tất cả các trường nam sinh Alpha không? Vào thời điểm đó, những trường học như vậy sẽ đơn giản cho tất cả học sinh tiêm thuốc ức chế để chờ mọi Alpha qua thời kỳ mẫn cảm, họ nghĩ rằng điều này sẽ tránh được rắc rối, nhưng họ không biết rằng cuối cùng nó sẽ dẫn đến- "

“Câm miệng.”

Lục Thái Phàn lạnh lùng nói.

Quản gia ngoan ngoãn im lặng.

Nhưng sự im lặng này cũng không kéo dài được bao lâu: "Thật ra vẫn có cách khác để thay thế chất ức chế, vừa an toàn, vừa không gây hại, lại hiệu quả, cảm tạ Tô Lương thiếu gia, ít nhất bây giờ chúng ta đã có hoa Riar. Loại hoa này có tác dụng xoa dịu rất tốt cho sức mạnh tinh thần của Alpha cấp cao, cũng đã được thử nghiệm và xác minh."

Lục Thái Phàn không mở miệng.

Quản gia lại lặp lại: “Tô Lương thiếu gia vẫn luôn chịu khó chăm sóc hoa Riar. Lúc trước khi trao đổi với tôi, cậu ấy cũng tỏ vẻ cực kỳ hy vọng hoa Riar có thể phát huy tác dụng của nó với Xà chủ…..”

Lục Thái Phàn giống như không kiên nhẫn mà ngắt lời quản gia: “Vậy để hoa ở cạnh phòng ngủ của ta.”

Quản gia: “Vâng!”

*

Hoa Riar có mùi hương rất nhạt.

Giữa mùi hoa vờn quanh, vốn Lục Thái Phàn cho là mình có thể ngủ ngon, nhưng anh lại bắt đầu nằm mơ.

Anh mơ thấy Tô Lương…..còn có cả Lục Chi Chiêu.

Chỉ là thông tin điều tra mà anh tình cờ thấy trong báo cáo, những từ ngữ đơn giản và sắc bén đó đã được đúc kết thành một cảnh tượng cực kỳ sống động trong mơ.

Trong giấc mơ, Lục Thái Phàn giống như một người ngoài cuộc, anh chỉ có thể lặng lẽ nhìn các thiếu niên thanh xuân ấy tới gần nhau.

Đó là một lần quen biết tình cờ trong một bữa tiệc, những cuộc gặp gỡ tình cờ hoặc có chủ đích, một tình cảm mơ hồ được nảy sinh hữu ý hay vô ý, hoặc...

[Không......]

Lục Thái Phàn nhíu chặt mày.

Anh gần như không thể chịu nổi cảnh trong mơ, khi Tô Lương đến gần người khác.

Gã đàn ông ti tiện, yếu đuối, hèn nhát kia không có tư cách ở bên Tô Lương.

Hắn không thể bảo vệ được Tô Lương.

Nếu nhất định phải nói…..

[Cậu ấy là của ta.]

Một cảm xúc mạnh mẽ khác thường dường như muốn xé nát cơ thể anh và trào ra khỏi lồng ngực.

Người đàn ông lạnh lùng ấy đang hung ác lẩm bẩm.

Anh không khỏi tiến lên một bước, dùng sức đẩy ra hình bóng hư ảo bên cạnh Tô Lương.

Sau đó, khung cảnh đột ngột thay đổi.

[Tị tiên sinh, anh sao vậy?]

Lục Thái Phàn xuất hiện trên chiếc ghế sofa rộng rãi thoải mái vào một buổi chiều, thiếu niên trước mặt hơi ngẩng đầu hướng về phía anh, không chút phòng bị.

Một khung cảnh quen thuộc.

Những lời nói quen thuộc.

Lục Thái Phàn một lần nữa vươn tay về phía Tô Lương, lần này, anh không hề kiềm chế bản thân như trong thế giới thực.

Trong giấc mơ quyến rũ tràn ngập hương hoa mỏng manh này, Lục Thái Phàn thuận theo suy nghĩ của mình và trực tiếp giải phóng dục vọng man rợ nhất trong cơ thể.

Thổn thức, khóc lóc, giãy dụa xin tha.

Tất nhiên, có cả mùi hương ngọt ngào say đắm lòng người.

Đó là hơi thở của Tô Lương.

……

Sáng sớm hôm sau, Lục Thái Phàn vô cảm mở mắt.

Nhưng anh không vội đứng dậy, mà là hiếm thấy ở lại phòng ngủ thêm một lát, một tia mê mang xẹt qua đôi mắt vô cùng tỉnh táo, còn có cả ý tứ sâu xa.

Anh rất ít khi nằm mơ.

Đương nhiên, nếu muốn nằm mơ, giấc mơ của anh cũng nhất định phải là biển máu giết chóc.

Là một Alpha cấp SS, chứng kiến chiến binh Độc xà bên người mình lần lượt ngã xuống dưới vũ khí của người Canaan, mỗi khi nằm mơ, anh sẽ lại cảm nhận được cảm giác phẫn nộ cùng thù hận muốn xé rách thần kinh ấy.

Anh sẽ lao về phía những người Canaan trong giấc mơ của mình, lặp lại những cuộc tàn sát đó.

Đây cũng không phải vấn đề gì lớn.

Biển tinh thần của Alpha cấp SS chính là như vậy, tiềm thức chính là những cơn cuồng bạo tàn lưu trong thân thể, cảnh trong mơ chỉ là phương thức biểu đạt mà thôi.

Nhưng, giấc mơ đêm qua không hề giống bất cứ một lần nào trong dĩ vãng.

Đó thậm chí còn không được coi là một cơn ác mộng.

Mà là……

Lục Thái Phàn ngồi dậy, nhìn đôi tay tái nhợt của mình.

Trong mơ, anh hoàn toàn có thể dùng một tay đè lại eo thiếu niên.

Cũng có thể nâng cậu lên dễ như trở bàn tay, rồi phập phồng lên xuống….

Hầu kết Lục Thái Phàn khẽ lăn lộn.

Thực khát, anh nghĩ.

Giết chóc và huyết tinh sẽ khiến anh mệt mỏi và tê liệt sau khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, nhưng mọi thứ trong giấc mơ đêm qua không hề khiến anh cảm thấy bất cứ cảm giác khó chịu nào dù là nhỏ nhất.

Tất cả những gì còn lại trong cơ thể là một sự vui sướng tràn trề.

"Quản gia, kiểm tra giá trị ổn định tinh thần của ta."

Chủ nhân Xà quật ra lệnh cho trí tuệ nhân tạo.

“Cực kỳ bình thường,” Quản gia tận chức tận trách đưa ra các cơ sở dữ liệu, giọng điệu còn có vẻ vui mừng khôn xiết, “Tôi đã nói hoa Riar chắc chắn sẽ hữu dụng mà….”

Lục Thái Phàn không để ý tới quản gia đang lải nhải.

Nghĩ đến đôi mắt trong veo và khao khát của thiếu niên kia, tuổi của cậu cũng chỉ ngang với cháu mình, chủ nhân Xà quật lãnh khốc không khỏi khẽ cau mày.

Cảm giác vi diệu, tâm trạng khó giải thích này vẫn luôn hiện hữu cho đến khi anh nhận được yêu cầu liên lạc từ Tô Lương.

Lục Thái Phàn nhìn ID “Tô Lương” đang không ngừng hiển thị trên đầu cuối cá nhân của mình, khó có khi hơi do dự.

Nhưng cuối cùng, anh vẫn mặt vô biểu tình tiếp nhận yêu cầu liên lạc.

“Tị tiên sinh, xin lỗi vì đã quấy rầy anh.”

Mắt của Beta trên màn hình hơi có chút quầng thâm, có vẻ cậu ngủ không ngon.

“Em gặp chút vấn đề liên quan tới thao tác trên cơ giáp, nếu anh có thời gian, có thể giúp em…..”

“Bây giờ ta có thời gian.”

Lục Thái Phàn đáp.

“Dạ?”

Tô Lương hơi sửng sốt.

Mà bên kia, quản gia mô phỏng người sống đang ngơ ngác nhìn Lục Thái Phàn.

Lục Thái Phàn rũ mắt nhìn Tô Lương, bình tĩnh mở miệng: “Ta phái người tới đón cậu, sau đó chúng ta sẽ đến sân huấn luyện, chỗ đó có cơ giáp dự bị…..”

Trong khi nói, người đàn ông giơ tay và bấm tắt tất cả lịch trình sáng nay trên màn hình thực tế ảo.

Sau khi kết thúc liên lạc, Lục Thái Phàn vừa ngẩng đầu đã bắt gặp đôi mắt điện tử đang lập lòe của quản gia: “Nhân viên y tế trước đó đã kiến nghị ngài không nên tùy tiện sử dụng cơ giáp.”

Lục Thái Phàn im lặng nhìn nó.

Dưới ánh nhìn áp bức cực kỳ chăm chú, quản gia mô phỏng người sống nhanh chóng sửa miệng: “Đương nhiên. Hiện tại tinh thần lực của ngài vẫn rất tốt, ngẫu nhiên sử dụng cơ giáp giải phóng một chút áp lực cũng được.”

Bấy giờ Lục Thái Phàn mới thu hồi ánh mắt.

Quản gia: “………”

Thấy Lục Thái Phàn đã đổi sang khung xương nhẹ dùng khi sử dụng cơ giáp, nó vẫn chưa từ bỏ ý định mà bổ sung: “Nhưng tôi cảm thấy ngài vẫn nên mang theo hoa Riar, nói sao thì nó cũng có thể trấn an tinh thần lực của ngài.”

Động tác Lục Thái Phàn đột nhiên hơi khựng lại.

Nhắc tới hoa Riar lại làm anh nhớ tới mùi hương của nó, cùng những cảnh kiều diễm trong giấc mơ kia.

Lục Thái Phàn không thể không kiểm tra lại sự ổn định tinh thần của mình, những con số vừa vặn kia cũng khiến tâm trạng anh thả lỏng hơn chút. Bất kể giấc mơ như thế nào thì ít nhất trạng thái tinh thần hiện tại của anh cũng ổn định.

“Ta sẽ mang theo.”

Anh đáp lời quản gia.

Sau đó, sau khi mặc xong trang bị, Lục Thái Phàn vô cùng trịnh trọng đặt đóa hoa Riar nghe nói có thể ổn định tinh thần lực kia lên ngực mình.

Ngay cả khi tiến vào cơ giáp, anh cũng chưa hề tháo bông hoa đó xuống.

Mùi hoa thanh nhã, cảm giác tồn tại rất thấp. Rất nhanh, Lục Thái Phàn đã quên mất nó.