Kế hoạch ám sát đầu tiên cấp tốc được hoàn thiện, Thời Hàn bỏ ra một tuần để thu thập thông tin, chuẩn bị vũ khí, quan trọng nhất là để Aisa hồi phục sức khỏe.
Một tuần sau, Thời Hàn đỗ Căn Cứ Một đứng tại một điểm nhảy như thường lệ, ở nơi đó đòi mẫu tàu mới nhất "Đôi Cánh Rực Sáng" từ Lý Chân Hi. Hiện nay nó là một trong những con tàu có tốc độ nhanh nhất ở Ngân Hà, ba người họ đi bằng Đôi Cánh Rực Sáng đến cảng hàng không của Ngôi Sao Autumn một lần nữa.
Mẹ của Aisa Ikeda là thị trưởng của thành phố Delta ở Ngôi Sao Venus, Aisa đã trải qua thời thơ ấu của mình tại đây, nhưng tổng hành dinh thế lực bí mật của cha cô không nằm chung một tinh cầu, mà là trên một tinh cầu nhỏ có ngành du lịch nổi danh.
Ngành du lịch phát triển mạnh đã thúc đẩy loài người lui tới, mang lại lượng hàng hóa rất lớn cho cảng hàng không, cũng tránh được tai mắt của người khác. Không thể không nói rằng, thủ đoạn kinh doanh của cha Aisa hết sức cao minh.
Trong một căn phòng ở khách sạn, Thời Hàn gõ cửa phòng ngủ Owen, không nhận được phản hồi bèn đẩy cửa bước vào.
Nắng ban mai yếu ớt lọt qua kẽ hở tấm rèm che kín mít, lấm chấm trên người thanh niên đang say giấc nồng nằm giữa giường, soi rõ dáng hình hắn. Thân hình cao lớn hơi quắp lại, nửa khuôn mặt vùi vào chăn bông, mày hơi nhăn.
Tư thế ngủ cảm thấy không an toàn.
Thời Hàn đặt khay trong tay xuống bàn, bước tới ngồi bên mép giường. Áp lực không hề nhẹ toát ra từ cơ thể máy móc của anh dường như đánh thức người trên giường đang cảnh giác ngủ bỗng bừng tỉnh lại.
"Ai đó..."
Owen chợt ngồi dậy, tim đập thình thịch, hắn chỉ dần bình tĩnh lại khi thấy rõ khuôn mặt của Thời Hàn trong bóng tối.
"Sao thế, gặp ác mộng à?"
Owen mím môi, không trả lời.
"Tín hiệu não của cậu khi ngủ không ổn định." Thời Hàn chỉ ra.
"Đúng vậy." Owen lúc này mới đáp.
"Có cần can thiệp không?"
"Không cần."
Tình cảnh trở nên lạnh hẳn, Owen không biết phải nói gì với một AI. Tuy mọi AI cấp cao đều là thể sống có tính cách độc lập, nhưng dẫu sao chủng tộc cũng khác nhau, cách suy nghĩ cũng sẽ không giống được.
Owen tự lý giải như vậy.
Vậy nên khi rời giường thay quần áo, Thời Hàn ngồi bất động tại chỗ, Owen cũng không mở miệng đuổi anh đi. Tư duy logic "dù sao cậu đã bị tôi nhìn hết rồi nên cậu còn để tâm làm gì" vẫn đang văng vẳng trong đầu hắn, còn thêm cái câu "loài người các cậu quái thật đấy"...
Mặt khác lại bí mật phỉ nhổ chính mình. Thời Hàn là AI, có thể chỉ đơn giản là tò mò, hoặc đấy là bản năng quan sát ghi lại dữ liệu, nhưng bản thân hắn không ngừng cảm thấy xấu hổ, mỗi nơi mà ánh mắt ấy lướt qua cứ như bị thiêu nóng, sao lại bị như thế chứ?
Cảm thấy tầm mắt khiến hắn đỏ mặt đã biến mất, hắn quay sang, Thời Hàn đang nhìn tấm bản đồ chiếu trên không, quay đầu lại nở một nụ cười.
"Kế hoạch của chúng ta là hành động đêm nay, vậy ban ngày cậu muốn đi đâu đây?"
Owen nhìn bản đồ đánh dấu quang cảnh khu du lịch, định nói "sao cũng được", ánh mắt của hắn lại bị một tấm ảnh thu hút, lời nói đến bên miệng nuốt tọt xuống, đổi thành một câu: "Đến vách núi Tình Nhân."
Aisa không quan tâm, đi đâu cũng chỉ để trưng ra thôi. Hiện giờ đầu óc cô ních đầy ý nghĩ muốn gϊếŧ người.
Hai tiếng sau, họ đứng ở cổng khu danh lam thắng cảnh, đi vào trong khi đã quét xong ID giả, giọng của hướng dẫn viên thông minh vang trong tai nghe, nhẹ nhàng từ tốn, theo bước bọn họ giới thiệu.
Dù là khu danh lam thắng cảnh ở tinh cầu nào, dường như đều có vách núi Tình Nhân, hồ Tình Nhân hay cầu Tình Nhân đủ các loại. Nơi tham quan kiểu này thường là một bi kịch lãng mạn, vách núi Tình Nhân của Ngôi Sao Autumn cũng vậy.
Hướng dẫn viên thông minh chậm rãi kể chuyện về một chàng trai nghèo xuất thân từ một gia đình quý tộc xuống dốc và một cô gái xinh đẹp thông minh có địa vị cao quý yêu nhau, nam chính trong quá trình báo thù phát hiện gia đình nữ chính là thủ phạm làm gia đình mình nhà tan cửa nát. Bị buộc phải đưa ra lựa chọn giữa thù hận và tình yêu, cuối cùng cả hai đều gục ngã, gieo mình chôn vùi dưới chân vách núi.
Thời Hàn không nhịn được mà cười nhạo.
"Anh cười gì đó?" Một mặt Aisa hờ hững chụp ảnh phong cảnh, mặt khác lại hỏi.
"Cười câu chuyện ngu xuẩn này." Thời Hàn nói. "Anh không hiểu làm sao kiểu kịch bản thế này lại được nhiều người thích như vậy."
Im lặng một chốc, Aisa tò mò hỏi: "Nếu anh là nam chính trong truyện, anh sẽ làm gì?"
"Chỉ là hai sự lựa chọn thôi mà, đằng nào chả phân rõ cái nào quan trọng hơn, chọn cái nào quan trọng, không phải do dự vứt bỏ cái còn lại. Nếu chọn báo thù, cho dù gϊếŧ người mình yêu, cũng chỉ có thể đi tiếp, không thể quay đầu trở lại, đây được gọi là cái giá phải trả." Thời Hàn thản nhiên nói.
"Lý lẽ hay đấy, nhưng anh sẽ chọn như nào?"
"Anh ấy hả?"
Thời Hàn dừng một chút.
"... Anh sẽ chọn báo thù."
——————
Bọn họ chờ ở điểm tham quan đến tận chạng vạng.
Là một điểm tham quan nổi danh trên tinh cầu du lịch nổi tiếng của Ngôi Sao Autumn, tuy có cái tên rất tầm thường, nhưng cảnh sắc nơi đây lại không tệ.
Dưới vách núi là thung lũng có khe nứt sâu hoắm được tạo từ một con sông đã cạn, ở bờ đối diện là những tảng đá gồ ghề, kỳ lạ do phong hóa và xói mòn mang lại, đứng sừng sững trên sa mạc hoang tàn. Phô bày tất tật sắc đỏ của địa mạo Danxia, xen lẫn với cát vàng được gió thổi nhè nhẹ.
Mặt trời chếch về phía tây, Ngôi Sao Autumn cách rất gần với định tinh của nó, hoàng hôn rộng lớn ấy chiếm gần một nửa bầu trời, sắc màu của sa mạc càng thêm rừng rực dưới ánh chiều tà như máu, ngỡ như được máu tươi tô trát lên trông cực kỳ tráng lệ và khủng khiếp. Đứng trên vách núi lại khiến người ta có cảm giác như thể trong thế giới không một tấc cỏ này chỉ có mỗi sinh mệnh của chính mình.
Thời Hàn và Owen đang ngồi trên một chiếc ghế dài cực thanh tịnh, cách xa địa điểm chụp ảnh hấp dẫn.
Ikeda Aisa không ngồi cùng bọn họ mà đứng cách đó không xa, thẫn thờ nhìn xa xăm, một tay đút vào túi áo, cẩn thận vuốt thứ gì đó.
Thời Hàn đoán đó chắc hẳn là lá bài nhuốm máu Francis.
"Cậu chọn địa điểm được phết." Thời Hàn ngoảnh lại nhìn Owen. "Sao mới nhìn qua đã chọn luôn nơi này thế?"
"Vì trông nó thảm quá, không đến mức khiến tôi phát xung động phá hủy." Owen kéo khóe miệng, lộ ra một nụ cười tự giễu, nhìn thoáng qua đám đông rồi quay lại. "Nhưng mà cái tên này ngứa mắt thật, ngứa mắt không kém gì những đôi tình nhân líu ríu kia."
Vừa dứt lời, một bàn tay ấm áp mạnh mẽ đã nắm cằm hắn, vặn nó sang hướng khác trước khi hắn kịp hoàn hồn, trong ánh mắt còn đang kinh ngạc phản chiếu nụ cười nhẹ ấm áp của Thời Hàn.
"Vậy thì đừng nhìn." Thời Hàn nói.
Tay anh buông ra, nhưng vùng da trên mặt Owen mà anh mơn trớn không nghe lời bắt đầu nóng lên.
Owen ngồi thẳng lưng, vẫn là vẻ mặt lạnh như băng. Không một ai phát hiện, ánh hoàng hôn đỏ như máu tỏa ra vầng sáng màu cam làm mờ đi vẻ đỏ ửng trên khuôn mặt hắn.
Cho đến khi những vì tinh tú mờ ảo trở nên rõ nét trong màn đêm, Thời Hàn mới nhìn thời gian đứng dậy.
"Đến lúc chúng ta hành động rồi."
Chu Thanh Hà, chú của Aisa thường ở trong căn cứ bí mật của ông ta, dùng đủ biện pháp an ninh nghiêm mật, ba người bọn họ tuyệt đối không thể lẻn vào trong được. Nhưng đêm nay, tình nhân của Chu Thanh Hà tổ chức tiệc sinh nhật trong một tòa biệt thự, có lẽ vì cô ta đã thổi cho ông ta một ít tin tức gối đầu, có lẽ vì sau khi đuổi Aisa đi, Chu Thanh Hà không kìm lại được vẫn đang chìm đắm trong niềm vui sướng bởi kế hoạch đã thành công...
Bất luận nguyên nhân gì, đêm nay Chu Thanh Hà sẽ xuất hiện tại biệt thự tình nhân và chỉ đi cùng hai vệ sĩ.
Dù biệt thự của tình nhân ông ta cũng có lực lượng bảo an, nhưng xét về chất lượng thì còn lâu mới bằng cận vệ của trùm thế giới ngầm Chu Thanh Hà.
Bọn họ có vài tập kế hoạch. Ẩn nấp bên ngoài biệt thự của tình nhân trẻ của Chu Thanh Hà lâu nay, bọn họ xác nhận Chu Thanh Hà sẽ qua đêm ở đây nên đã kích hoạt kế hoạch B - Owen và Aisa dọn dẹp nhân viên an ninh bên ngoài, Thời Hàn lẻn vào tiến hành ám sát.
Tuy anh có thể học nhanh các kỹ năng đặc công, chẳng qua nơi thực hiện là tải trên một mô-đun, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên Thời Hàn làm việc này, anh không dám chắc một trăm phần trăm mình sẽ không bị phát hiện. Nếu bị phát hiện, e rằng chúng ta phải chuyển sang kế hoạch C – một mình Thời Hàn ngăn cản toàn bộ lực lượng an ninh, Owen và Aisa nhân cơ hội trốn thoát, cùng lắm thì tới đường cùng Thời Hàn tự hủy con chip, bỏ đi thân thể máy móc ở đây.
Dĩ nhiên nếu sự việc không đến tình cảnh thế này, nói gì thì nói Thời Hàn cũng không thể vứt luôn thân thể chạy vào mạng Ngôi Sao được. Thứ này đắt lắm!
Dưới màn đêm, Thời Hàn đã hoàn tất việc làm nhiễu hệ thống giám sát thông minh của biệt thự, anh gật đầu với Owen, hắn lặng lẽ khai triển phạm vi lực tinh thần.
Giống như một con rắn độc, lại như một làn sương mù kỳ dị. Trong cảm nhận lực tinh thần thì bóng tối và màn đêm hài hòa lạ thường, cuốn vào cái lạnh không thể tan chảy, giống như ánh nhìn thăm thẳm khóa chặt từng kẻ địch.
Aisa như một con mèo dạo quanh sân trong bóng tối, lặng lẽ mò tới tên bảo vệ sau cửa. Người thanh niên tội nghiệp thậm chí không phát giác ra chút khác thường nào đã bị đoản kiếm hợp kim sắc bén cắt ngọt xớt khí quản và dây thanh quản của cậu ta.
Aisa nhẹ nhàng xách cái đầu nặng của người nọ lên, kéo lê cậu ta vào bụi cây, thậm chí tiếng động cô phát ra còn không lớn bằng tiếng lá rơi.
Owen đang chú ý nhất cử nhất động của mỗi người, thấy một tên bảo an đang đi tới chỗ Aisa, lập tức nói với Aisa: "Đỡ anh ta đi."
Tên bảo vệ đó chỉ thấy một cô gái chạy như bay về phía mình, anh ta vẫn chưa kịp phán đoán tình hình hiện tại ra sao, chỉ cảm thấy một dòng lực ẩn trong chớp mắt hợp lại thành một thanh kiếm, đâm lủng đầu anh ta.
Sau đó anh ta đau dữ dội tưởng như có mũi khoan đang quấy đảo trong não mình, anh ta không biết trời trăng gì nữa.
Aisa đã kịp thời đón tên bảo an, dưới đòn tấn công lực tinh thần của Owen, tai mắt mũi miệng của người này đã chảy máu, không còn hơi thở.
Sử dụng cách xử lý tương tự kéo người đàn ông vào bụi cây, Aisa bắt đầu tìm kiếm con mồi kế tiếp...