Tần Tinh Viễn dẫn nhân viên của mình đi thu dọn hội trường. Đám bảo vệ quý tộc có sức mạnh trung bình ít nhất là cấp C ở phía trước, Phòng Trắng thường dùng mạnh áp đảo yếu, thế lực chưa từng trải qua trận chiến nào nên làm gì có sức chống lại.
Hắn đào từ đống đổ nát phía sau sân khấu ra vài đứa trẻ vẫn còn trong hội trường, lúc Thời Hàn tung đòn tấn công của mình, chiếc bàn gỗ phía trên đầu chống đỡ làm không gian sinh tồn cho chúng, nhìn là thấy Thời Hàn đã tự tay nhét chúng vào nơi này khi anh chiến đấu. Chúng chen chúc, túm tụm lại với nhau, sợ hãi đến mức không dám phát ra tiếng, thương tích trên người thì không nặng.
Mọi thứ diễn ra suôn sẻ, thu được một con tàu lớn, chỉ là trong lúc giải cứu bọn trẻ bị giam giữ lại gặp rắc rối.
Tần Tinh Viễn đứng ở hành lang ngoài phòng giam dở khóc dở cười, nghe một bé gái ngồi xổm ở góc tường sụt sịt từ chối: "Tụi em không thể ra ngoài được, có một anh đẹp trai nhưng xấu lắm, anh ấy nói nếu tụi em chạy lung tung thì sẽ vặn rơi đầu của tụi em đó... Oa oa... Em muốn giữ đầu của em, không muốn bị vặn rơi đâu..."
Hai phút sau, Thời Hàn tới nơi.
"Các em có thể ra rồi." Giọng điệu của anh khoái trá, chỉ vào Tần Tinh Viễn. "Thấy chưa, có anh trai này ở đây, anh sẽ không vặn rơi đầu các em."
Tần Tinh Viễn: ???
Chỉ trong chốc lát, phía sau Tần Tinh Viễn đã có một tốp trẻ con, tuổi từ năm đến mười hai mười ba, tất cả đều âm thầm theo sau hắn, cứ như một bầy vịt con vây sau đuôi vịt mẹ.
Người Thời Hàn đầy máu ung dung đi theo sau họ, giống hệt một con sói xám lớn đang lùa vịt.
"Tụi em..." Tần Tinh Viễn tính nói gì đó với bọn nhóc này nhưng lại thôi.
Bọn nhóc hoảng sợ quay lại nhìn Thời Hàn, rồi lại cố gắng ngẩng đầu dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Tần Tinh Viễn, đủ mọi cặp mắt to tròn ngập tràn nước, lông mi cong vút chớp chớp, nước mắt tưởng chừng không thể kìm được mà rơi xuống ngay.
"Quên đi, để tôi thu xếp vậy." Tần Tinh Viễn đành cam phận.
Bẫy, bị gài bẫy mất rồi.
Họ đáp một chiếc tàu nhỏ lên con tàu của Tần Tinh Viễn. Trên đường đi, Thời Hàn chuyển hai người cuối cùng ở Phòng Trắng vào danh sách chết, anh hỏi Tần Tinh Viễn: "Hai người được gọi là 'bạn đồng hành' của chúng ta đâu?"
Anh đang đề cập đến Yelena và Tang Vũ Thần, hai nhân viên của Phòng Trắng giả làm lính đánh thuê bên ngoài.
"Dọn dẹp hết rồi."
"Tốt đấy." Thời Hàn gật đầu, đánh dấu trước hai cái tên.
——————
Tần Tinh Viễn phải mất mấy ngày để thu xếp cho bọn trẻ kia.
Bé gái giữ chặt góc áo hắn chính là Nhã Thi, người đã được Thời Hàn cứu. Vài ngày trôi qua, sau khi Nhã Thi bình tĩnh lại, cô nhanh chóng bày ra mặt lanh lợi của mình, ảo tưởng xem Tần Tinh Viễn như người anh trai duy nhất.
Trong khoảng thời gian này, hắn cho Thời Hàn một khoang tàu, sắp xếp cho anh nghỉ ngơi tại đây, cùng lúc đó cũng bí mật cho anh quyền sử dụng một phòng sửa chữa người máy.
Thời Hàn là AI, đương nhiên không cần nghỉ ngơi, đây chỉ để diễn thôi. Hầu hết thời gian, anh ở phòng sửa chữa để chữa lành cơ thể của mình, tiện thể cũng nâng cấp và cải tiến thêm một chút.
Một tuần sau, Tần Tinh Viễn mời anh đến một căn phòng khách trên tàu, hắn nói muốn trao đổi về thù lao.
"Uống chút gì không?"
Tần Tinh Viễn đặt hai chiếc ly thủy tinh lên bàn, dùng thìa xinh xắn bằng bạc múc vài viên đá từ hộp pha lê được chạm khắc tuyệt đẹp, thêm chúng vào trong ly.
Thời Hàn không khỏi cong khóe miệng. "Hỏi tôi chuyện này, cậu nghiêm túc à?"
Tần Tinh Viễn đáp. "Tôi đoán thân thể này của ngài có vị giác, dù là phân thân của máy móc cũng không thể thất lễ được."
"Thay vì nói muốn trao đổi về thù lao với tôi, chi bằng nên nói cậu đang cố tìm hiểu tôi là ai." Thời Hàn cười, thả lỏng người rồi ngả ra ghế, tựa khuỷu tay lên tay ghế mềm mại, một ngón tay gõ gõ vào phần cứng của gỗ sơn mài. "Tôi nói rất đúng nhỉ? Con trai của một trong những người quản lý khu Ngôi Sao thứ mười một, cậu ấm mang dòng dõi hoàng gia, Tần Tinh Viễn."
"Đúng thế." Tần Tinh Viễn cũng không che giấu gì. "Vậy thì ngài có thể cho tôi biết thực ra ngài là ai không? Tôi không thể chỉ nhìn một cường giả vô danh hoạt động trong khu Ngôi Sao này."
"Tôi chẳng phải cường giả gì cả."
"Ngài đang nói bậy."
"Nếu từ như 'bậy' đã nói ra rồi, thì không cần phải dùng kính ngữ nữa đâu."
"Cũng đúng." Tần Tinh Viễn cảm thấy Thời Hàn không có ác ý với mình, vậy nên đã buông lỏng hơn, hắn đảo mắt qua. "Thế xin hỏi, chính xác thì khu Ngôi Sao cằn cỗi này có bí ẩn gì thu hút anh à? Anh sẽ không nói với tôi, bỗng dưng tấm lòng nhân từ nở rộ nên anh muốn làm việc tốt, bởi vậy anh cố ý chạy đến nơi xa xôi này để truy ra Phòng Trắng đấy chứ?"
"Tôi nói tôi thiếu tiền, cậu có tin không?"
Tiềm thức Tần Tinh Viễn nói không tin. "Tôi không biết cơ thể thật của anh ở đâu, nhưng Rose của Phòng Trắng đang đi lang thang khắp dải Ngân Hà, nói đúng hơn là lực tinh thần của anh có thể đi vào mạng lưới của từng khu Ngôi Sao. Anh làm đại cái gì đó thì không kiếm được nhiều tiền hơn cái này à?"
"Ngoài việc tôi muốn che giấu thân phận của mình, cậu còn nghĩ tôi có thể làm gì nữa?"
"Cũng đúng... Mà khoan, sao anh lại che giấu thân phận hả?"
"Mắc gì tôi phải nói cho cậu biết?" Thời Hàn nhìn hắn như nhìn một thằng ngu.
"..."
Có vẻ có lý thật.
"Quay lại vấn đề trước đó, nơi nào cũng có thể kiếm tiền, cần gì anh phải đến khu Ngôi Sao thứ mười tám? Ở đây chẳng chỗ nào nổi tiếng, ngoại trừ cái trường siêu năng lực Venus nổi tiếng kia ra... Hừ! Không! Anh không nên..."
Sắc mặt Tần Tinh Viễn dần dần chuyển thành hãi hùng, dưới sự suy diễn điên khùng trong đầu, lòng hắn đầy căm phẫn nói.
"Anh là cường giả vô danh, chẳng biết đã bao nhiêu tuổi rồi. Anh lại muốn hoa sen xanh[1], có tuổi mà không biết tự trọng, nhìn chòng chọc tới một người như hoa như ngọc, xì, một cậu bé mười lăm tuổi đẹp ngời ngời, cậu ta còn có bạn gái nữa chứ! Tôi nói cho anh nghe, dù anh cấp B hay cấp A, thì cũng tránh xa Owen ra một chút đi."
[1] Ý chỉ sự thanh cao, thoát tục mà kiên cường, mạnh mẽ.
Thời Hàn lia ánh mắt quan tâm đến cậu nhóc thiểu năng.
Hắn vốn tưởng Tần Tinh Viễn là một kẻ mẽ ngoài kiêu căng ngạo mạn, thực chất bụng đầy toan tính, giống y như lịch sử kiếp trước của anh ghi lại. Anh lầm rồi, hắn thật sự không biết người này có một mặt khắc hẳn như vậy, năng lực suy diễn này phải đi đến đâu mới rút ra kết luận như vậy hả?
"Thứ nhất, tôi còn rất trẻ, thứ hai tôi rất nghèo, cuối cùng cậu thích tin hay không thì tùy." Thời Hàn nói tiếp. "Tôi biết cậu muốn làm gì, nếu như cậu chịu nghe tôi, chúng ta có không gian hợp tác không nhỏ."
"Anh nói đi." Tần Tinh Viễn kết thúc suy diễn của mình, trở lại như thường, gật đầu.
"Đảng cải cách Ngân Hà."
Con ngươi của Tần Tinh Viễn hơi co lại, ngón tay nắm chặt tay vịn ghế, các đốt ngón tay bấu đến trắng bệch, buộc mình phải trấn tĩnh: "Anh đang nói gì vậy?"
Thời Hàn cười hài lòng, thốt ra một cái tên. "Lý Chân Hi."
"Gì cơ?!" Tần Tinh Viễn kinh ngạc tới nỗi đứng lên, bỗng ngã vào ghế tạo nên âm thanh rất lớn. "Tóm lại anh là ai hả? Làm sao anh lại biết chứ?"
"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi chung thuyền với cậu."
Im lặng kéo dài trùm lên cả phòng khách.
Ở lịch sử kiếp trước, hoàng đế hiện tại là Tần Hạo Dạ tầm thường bất tài, năng lực kiểm soát của chính quyền trung ương với các địa phương đang ngày càng suy yếu.
Trước khi Owen lên ngôi, đế quốc đã có một thời kỳ hỗn loạn ngắn. Thế lực không rõ quấy rối khắp mọi nơi, từ quý tộc muốn thay đổi triều đại, dân thường khởi nghĩa vũ trang, đến những chủng tộc không phải người trong dải Ngân Hà muốn thực hiện quyền bình đẳng. Sau khi Owen Hall kế vị, hắn đàn áp mọi thứ bằng thủ đoạn ác liệt máu me tàn khốc, thêm nữa còn dành vài năm để xử lý kẻ liên quan đến việc này.
Chính trong đợt thanh lý lớn mà Thời Hàn bị kéo xuống nước cùng.
Owen là tên bạo chúa. Thủ đoạn của hắn là chôn vùi tất cả trong bùn đất, nhưng cơn sóng lịch sử này như một hạt giống sớm muộn sẽ nảy mầm, chỉ đang chờ cơ hội đến. Owen thông minh đến thế hẳn cũng thấy được, nhưng hắn vẫn làm như vậy, như thể năm tháng trong vực thẳm đã khiến hắn tuyệt vọng. Vì vậy, hắn muốn thế giới hủy diệt cùng mình và Thời Hàn cũng nghĩ như thế.
Thời Hàn nghĩ, trong thời không ban đầu của hắn, nền văn minh Ngân Hà đã bị hủy diệt, chẳng qua không rõ là kiểu nào. Nhưng mỗi người trong số họ đều là một vở kịch ngoạn mục hiện trên sàn diễn, nực cười đến tột cùng.
Trong các thế lực biểu diễn trên sân khấu của Ngân Hà, Đảng cải cách Ngân Hà cũng là một trong số đó. Huy chương của họ là một thanh gươm Damocles treo cao ở dải Ngân Hà, được lấy từ thần thoại cổ đại, nghĩa là theo Đảng cải cách thì người tuyên thề sẽ phải làm thanh gươm sắc bén treo trên đầu người cai trị đế quốc.
Lý Chân Hi, người phụ nữ mà Thời Hàn gặp ở nhà máy Thị trấn ảo tưởng, là người đứng đầu một tập đoàn tài chính lớn có cư trú tại khu thứ năm - một trong ba khu về kinh tế đứng đầu, là người sáng lập Đảng cải cách Ngân Hà. Dưới sự lãnh đạo của bà, mục tiêu của Đảng cải cách là xóa bỏ đế chế và chế độ quý tộc.
Tần Tinh Viễn cũng là một thành viên của Đảng cải cách. Thời Hàn không biết chính xác suy nghĩ của hắn là gì, nhưng từ thông tin ở kiếp trước, ý đồ Tần Tinh Viễn gia nhập Đảng cải cách không phải để xóa bỏ đế chế, mà là để soán ngôi.
Hắn muốn mình thành hoàng đế.
Về sau, Tần Tinh Viễn bị Lý Chân Hi với gia tộc của mình tính kế, rơi vào cảnh ngộ vạn kiếp bất phục. Khi đang trên đường bỏ trốn, con tàu bị nổ tung lạ thường, chết không toàn thây.
Thời Hàn không ỷ vào lịch sử kiếp trước mà chỉ lấy làm tham khảo, chung quy lịch sử cũng chỉ là cô bé được trang điểm tùy ý bởi người thắng cuộc. Bất kể Tần Tinh Viễn có ý đồ như thế nào, hiện tại hắn quả là một đối tượng hợp tác tốt.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tần Tinh Viễn cuối cùng cũng mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc thận trọng chưa từng có.
"Dải Ngân Hà quá rộng lớn, có rất nhiều cường giả tôi chưa biết. Tuy tôi không biết anh là ai, nhưng anh không báo cáo với đế quốc khi biết về tổ chức bí mật của chúng tôi, thậm chí biết cả thân phận của Lý Chân Hi, nó đã chứng minh được một phần lòng thành của anh. Tôi đồng ý hợp tác với anh, thanh gươm Damocles cần từng chút sức mạnh mới có thể xuyên thủng khôi giáp dày của đế quốc."
Tần Tinh Viễn chìa tay phải ra. "Hợp tác vui vẻ."
Thời Hàn mỉm cười, bắt tay Tần Tinh Viễn.
"Hợp tác vui vẻ."
Con tàu vũ trụ vẫn lặng lẽ lướt khắp vũ trụ, vô số vì sao theo chu kỳ tuần hoàn của sinh lão bệnh tử, sinh mệnh của dải Ngân Hà còn đang trôi nổi giữa bao sóng gió của lịch sử.
Bên dưới bề mặt sóng yên nước lặng, vừa nhẹ nhàng vừa lặng lẽ, một hạt giống đã nảy mầm.