Thời Hi Diễn không ngờ rằng, vừa lên máy bay, Quý Lăng đã muốn đổi chỗ với mình.
Anh ngẩng đầu nhìn Quý Lăng, “Quý Ảnh đế, lúc xuống xe, anh không soi gương à?”
Quý Lăng ngẩn người, “Ý cậu là gì?”
Thời Hi Diễn nhướng mày, “Soi gương xem, mặt anh có phải rất dày không.”
Quý Lăng bị nghẹn, “Thời Hi Diễn, cậu đừng quá đáng.”
“Tôi có chuyện muốn nói với Nhan Hạ, nên phiền cậu đổi chỗ.”
Thời Hi Diễn cảm thấy mặt của Quý Lăng dày hơn mình nghĩ.
Anh cười lạnh, “Anh muốn đổi chỗ để nói chuyện với Nhan Hạ, anh đã hỏi ý kiến cô ấy chưa?”
Quý Lăng chưa kịp trả lời, Nhan Hạ đang cúi đầu nhìn điện thoại đáp lời: “Không đồng ý.”
Thời Hi Diễn nhún vai nhìn Quý Lăng, “Quý Ảnh đế, anh cũng nghe rồi đấy, Nhan Hạ không đồng ý ngồi với anh.”
Quý Lăng sốt ruột, nhìn Nhan Hạ nói: “Nhan Hạ, anh thật sự có chuyện gấp muốn nói với em.”
Anh ta mang theo sự nhún nhường hiếm thấy, “Chỉ một lát thôi được không?”
Nhan Hạ ngẩng đầu nhìn Quý Lăng, “Xin lỗi, chúng ta không thân, nên không được.”
“Nếu anh đổi chỗ để ngồi cùng tôi, để người khác thấy rồi hiểu lầm thì sao?”
“Tôi không muốn lại cùng anh lên hot search nữa, chiếm dụng tài nguyên công cộng.”
Câu nói này đầy ý mỉa mai.
Quý Lăng hiểu rõ Nhan Hạ, chỉ nghe qua cũng hiểu ý cô.
Cô chắc hẳn đã biết chuyện tin tức tình cảm của họ bị lộ và lên hotsearch là do anh ta và Cố Diệp Quân gây ra.
“Ba phút, chỉ cho anh ba phút thôi được không?”
Anh ta hít một hơi sâu, “Có vài chuyện tôi nhất định phải giải thích rõ với em.”
Nhan Hạ rời mắt khỏi Quý Lăng, cầm lấy một cuốn tạp chí và lật mở, “Tôi không có hứng thú nghe anh giải thích.”
Thái độ và hành động của cô rõ ràng không muốn tiếp tục để ý đến Quý Lăng.
Nhan Hạ trước đây chưa từng nhận ra, Quý Lăng lại có thể phiền phức đến mức như vậy.
Quý Lăng bị tổn thương bởi lời nói và hành động của Nhan Hạ.
Nhưng anh ta cũng hiểu rằng, nếu hôm nay không giải thích rõ ràng với Nhan Hạ...
Với tính cách của cô, nếu không giải thích rõ ràng, họ thật sự có thể sẽ không thể quay lại như trước.
Anh ta kiên quyết muốn nói chuyện, “Giữa chúng ta có hiểu lầm rất lớn, anh chỉ muốn làm sáng tỏ.”
Nhan Hạ tiếp tục lật xem tạp chí, không thèm để ý đến anh nữa.
Thời Hi Diễn thì lấy điện thoại ra, mở Weibo, rồi đột nhiên đưa màn hình về phía Quý Lăng.
“Quý Ảnh đế, đã đeo dây chuyền đôi rồi, bây giờ lại diễn trò nữa, có ý nghĩa gì chứ?”
“Anh là một Ảnh Đế có hàng chục triệu fan, sao phải quấn lấy Nhan Hạ, thật là khó coi.”
Quý Lăng nhìn Thời Hi Diễn đầy vẻ chán ghét.
Anh ta gạt tay Thời Hi Diễn ra, “Chuyện giữa tôi và Nhan Hạ, không liên quan đến cậu.”
Tên khốn này muốn cướp người của anh, nên mới luôn phá hoại tình cảm giữa anh và Nhan Hạ, thật quá đáng.
Mấy người nhóm Quý Lăng là những người cuối cùng lên máy bay, những người khác đã ngồi xuống hết.
Lúc này, những người ở khoang hạng nhất đều tò mò nhìn về phía họ.
Thậm chí có người còn lén lút lấy điện thoại ra quay video.
Cố Diệp Ngọc ngồi không xa, lắng nghe cuộc đối thoại của hai người họ.
Anh ta còn nhướn người lên để xem phản ứng của Nhan Hạ.
Anh ta suy nghĩ một chút rồi đứng dậy bước đến, đặt tay lên vai Quý Lăng.
“Anh Quý, nếu Nhan Hạ không muốn nghe, thì anh đừng làm phiền nữa.”
Sau đó, anh ta định khoác vai Quý Lăng để kéo anh ta sang chỗ ngồi bên cạnh.
Nhưng Quý Lăng hất tay Cố Diệp Ngọc ra.
Còn lạnh lùng liếc nhìn anh ta, “Chuyện này cũng không liên quan đến cậu.”
“Bây giờ cậu muốn diễn cảnh anh em thân thiết sao? Cậu nghĩ Nhan Hạ sẽ để ý đến cậu à.”
Hiện tại, Quý Lăng cũng rất bực mình với Cố Diệp Ngọc, người cứ liên tục cản trở anh ta.
Cố Diệp Ngọc không ngờ Quý Lăng lại thẳng thừng đáp trả mình như vậy.
Anh ta tức giận, lén nhìn Nhan Hạ, người vẫn đang lật xem tạp chí, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Anh ta ngay lập tức phản bác, “Tôi không hề diễn, chúng tôi vốn dĩ là anh em thân thiết.”
Nghe được câu nói này khiến Thời Hi Diễn không nhịn được mà bật cười thành tiếng.
Anh nhìn Cố Diệp Ngọc và nói: “Tôi nghĩ cậu cũng nên soi gương lại đi.”
"Thảo nào các cậu có thể thân thiết như vậy, hóa ra đều mặt dày như nhau!"
Cố Diệp Ngọc càng ghét Thời Hi Diễn hơn, "Bọn tôi đang nói chuyện, liên quan gì đến cậu?"
Thời Hi Diễn chỉ vào chỗ ngồi của mình, "Các cậu đang chắn đường của tôi đấy!"
Lúc này, tiếp viên hàng không bước đến nhắc nhở, yêu cầu Quý Lăng và Cố Diệp Ngọc quay lại chỗ ngồi của mình.
Quý Lăng cũng không quan tâm gì nữa.
Anh trực tiếp dùng tay chống vào ghế của Thời Hi Diễn, cúi xuống nói nhỏ vào tai Nhan Hạ, "Anh và Cố Diệp Du thật sự không có quan hệ mờ ám."
"Anh chỉ chăm sóc cô ấy theo lời nhờ cậy của người khác."
"Những hành động thân mật trong ảnh đều là giả."
Anh ta giải thích vì sao lại có những hành động thân mật trong các bức ảnh, chẳng hạn như Cố Diệp Du bị ngã.
Sau đó, anh tiếp tục nói, "Sợi dây chuyền đôi đó càng không phải anh tặng cô ấy."
"Sợi dây của tôi là do một trưởng bối tặng, người đó nói rằng đã được khai quang*, đeo vào để bảo vệ bình an, nên anh mới thường xuyên đeo nó."
("开过光" /kāiguò guāng/: có nghĩa là đã được khai quang, tức là đã qua một nghi lễ tôn giáo (thường là Phật giáo hoặc Đạo giáo) để ban phước và thêm sức mạnh tâm linh cho vật phẩm, như bùa hộ mệnh, tượng Phật, hoặc dây chuyền, để bảo vệ người đeo khỏi những điều xấu và mang lại may mắn.)
"Sợi dây chuyền của Cố Diệp Du cũng là do vị trưởng bối đó tặng."
"Anh và cô ấy đều không biết đó là dây chuyền đôi phiên bản giới hạn."
"Nếu không phải thấy có người đăng trên Weibo, tụi anh cũng không biết đối phương cũng có sợi dây chuyền giống y hệt."
Thấy Nhan Hạ vẫn không có phản ứng, anh càng lo lắng hơn và tiếp tục nói: "Còn việc anh và cô ấy gặp nhau riêng tư cũng chỉ vì trưởng bối đó nhờ anh mang đồ cho cô ấy."
"Hoặc là nhờ cô ấy đưa đồ cho anh."
"Nhan Hạ, em hiểu con người anh mà."
"Anh đâu có ngốc đến mức cố ý đeo dây chuyền đôi với Cố Diệp Du để người ta nắm thóp rõ ràng như vậy."
Anh ta nhẹ nhàng nói: "Tất cả chỉ là hiểu lầm và trùng hợp, em tin anh đi mà, được không?"
Những hành khách khác trên cùng chuyến bay, cũng đang theo dõi cuộc trò chuyện, nhìn thấy Quý Lăng hạ mình và giải thích một cách cặn kẽ như vậy, đều nghĩ có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi.
Nếu không thì tại sao một Ảnh đế lại phải hạ mình giải thích và cầu xin sự tha thứ của Nhan Hạ như thế?
Thời Hi Diễn không ngờ rằng Quý Lăng, người vốn cao ngạo lạnh lùng, lại có thể nói ra những lời như vậy.
Anh ta xoa xoa cánh tay, còn rùng mình một cái.
Sâm xinh đẹp
Sau đó, anh ta nhìn Quý Lăng với vẻ mặt thán phục, "Da gà của tôi nổi hết rồi, không hổ là Ảnh đế, diễn xuất đỉnh thật."
Quý Lăng: "..." Đột nhiên anh muốn ném Thời Hi Diễn ra khỏi máy bay.
Tên khốn này thật quá đáng.
Quý Lăng nhìn Thời Hi Diễn với ánh mắt lạnh lùng, "Cậu không nói thì chẳng ai nói cậu bị câm đâu."
Thời Hi Diễn vừa định phản bác lại thì Nhan Hạ ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói với Quý Lăng: "Quý Ảnh đế diễn xong chưa?"
"Anh cố ý trước mặt mọi người hạ mình nói nhiều như vậy."
"Chẳng phải muốn dựng lên một hình tượng người đàn ông chung tình để tẩy trắng những chuyện trên mạng sao?"
Khóe miệng cô nở một nụ cười đầy châm chọc, "Trưởng bối tặng các người dây chuyền đôi, lại còn bảo các người thường xuyên trao đổi đồ đạc một cách riêng tư, chẳng phải chính là ám chỉ rằng họ công nhận các người là một cặp sao?"
"Anh nói với tôi rằng các người không có quan hệ mờ ám, những chuyện đó hai người đều không biết, anh nghĩ tôi ngốc đến vậy sao?"
Cô còn bổ sung, "Hơn nữa, chúng ta đã chia tay và tuyệt giao rồi, anh muốn diễn thì tìm người khác mà diễn."
Ánh mắt của Quý Lăng thoáng co lại.
Anh nhìn cô với ánh mắt ngỡ ngàng và tổn thương, "Em nghĩ rằng anh đang diễn sao?"
Anh mang cả trái tim chân thành đặt trước mặt cô, vậy mà lại nhận được một câu trả lời rằng đó chỉ là diễn xuất.
Nhan Hạ bật cười, "Chứ không thì sao?"
"Nếu anh thực sự sâu nặng như vậy, sao không làm như thế từ trước?"
"Trước đây tôi đâu có thấy anh như vậy bao giờ!"
Nhan Hạ biết có người đang quay video.
Vì vậy, cô cố tình cười đầy vẻ bất lực, “Ảnh đế chính là Ảnh đế, nếu không phải tôi rất hiểu anh, có lẽ tôi đã tin lời anh nói.”
Quý Lăng nhìn chằm chằm vào Nhan Hạ, “Em thật tốt!”
Anh ta còn gì không hiểu nữa, Nhan Hạ cố ý làm như vậy để gài anh ta.
Nhan Hạ bình thản nhún vai, “Tôi biết tôi rất tốt, nhưng anh đã không còn cơ hội để có được tôi nữa.”
Sau đó, cô tạo dáng như mời anh, “Quý Ảnh đế, màn trình diễn của anh đã kết thúc, máy bay sắp cất cánh rồi.”
“Xin hãy tuân thủ quy định, quay lại chỗ ngồi của mình.”
Quý Lăng lúc này vừa tức giận vừa đau lòng, vẻ mặt anh chứa đầy sự kìm nén và cảm giác thất bại.
Làm sao lại thành ra như thế này?
edit: Thanh Trúc
( hehe tui về kịp nên lên cho mọi người nè)