Lúc Diệp Thiển bị đau đến mức tỉnh lại, cô còn nghĩ mình đã mắc phải xui xẻo của tám kiếp rồi. Chắc chắn là ông trời thấy cô thuận buồm xuôi gió quá, không hài lòng định thử thách cô một chút, thế nên mới khiến cô gặp tai nạn xe vào ngày diễn ra hôn lễ.
Nhưng bây giờ vẫn còn cảm giác, chắc là không chết rồi, cảm ơn trời đất, cảm ơn ông ngoại...
Cơ mà xương cụt lại đau quá, đừng nói là bị xe tông nặng quá nên gãy rồi nhé? Vậy chẳng phải là nửa đời sau của cô phải ngồi trên xe lăn sao? Liệu Mạc Đình Xuyên có ghét bỏ cô không?
Diệp Thiển càng nghĩ càng lo lắng, mở choàng mắt.
Một bóng đèn đung đưa trên xà nhà, bên cạnh mắc một sợi dây thừng, những chiếc bóng lủng lẳng lập lòe trên bốn bức tường xám xịt.
"Bệnh viện nào mà điều kiện kém thế?" Diệp Thiển hơi ngờ vực, sau đó phát hiện mình đang nằm trên mặt đất xi-măng lạnh lẽo.
Diệp Thiển ngơ ngác xoay người bò dậy, nhìn căn phòng chưa đầy ba mươi mét vuông, xung quanh đều là những thứ đồ hỏng hóc.
Diệp Thiển như đang nằm mơ, ngẩn ra một lúc lâu mà vẫn không rõ tình hình, đưa tay ôm trán, cô đau đến xuýt xoa lên một tiếng.
Đau đớn làm cho Diệp Thiển dần lấy lại tinh thần, chẳng lẽ việc cô gặp tai nạn xe khiến nhà phá sản đến mức này?
Ba mẹ cô đâu? Anh cô đâu? Mạc Đình Xuyên - trúc mã còn chưa kịp làm chồng của cô đâu?
Diệp Thiển hốt hoảng đỡ thắt lưng mình đứng dậy, vượt qua mặt đất đầy bừa bộn, lấy ra một mảnh gương vỡ từ dưới chiếc bàn cà phê vỡ nát, nhìn một cái, Cô kinh ngạc như Chí Tôn Bảo nhìn thấy kiếp trước của mình là Tôn Ngộ Không(*) vậy, cô khiếp sợ há to miệng.
(*)Chí Tôn Bảo: Là một nhân vật trong Tân Tây du ký hay Đại thoại Tây du, do Châu Tinh Trì thủ vai.
Kính rơi từ trên tay cô xuống lại vỡ ra thành nhiều mảnh nhỏ.
Diệp Thiển là nhà sản xuất vàng nổi tiếng của Thịnh Kinh, đã từng sản xuất ra khá nhiều phim điện ảnh và truyền hình với chủ đề kỳ huyễn, tiên hiệp, cũng từng làm qua chương trình siêu thực. Thế nhưng tất cả nội dung kịch bản hay hiệu ứng của chương trình đều chỉ là hư cấu.
Mà giờ phút này, tình huống siêu thực lại xảy ra trên người cô - không ngờ cô lại sống lại trong một thân xác khác?!
Diệp Thiển dùng một phút đồng hồ để đánh giá mình từ trên xuống dưới, ngay cả lông tơ cô cũng không bỏ qua, chiếc áo ba lỗ và quần lửng hoa hòe cũng hoàn toàn khác với phong cách của cô.
Diệp Thiển không thể tiêu hóa nổi chuyện này là thật, nhưng lại không thể không chấp nhận, cô nhìn chậu cây trước mặt rồi thở hắt ra.
Trong đầu Diệp Thiển hỗn loạn, chuyện trước tai nạn ô tô dường như chưa xảy ra lâu lắm, thế nhưng có một số ký ức không thuộc về cô lại ùa về. Hai luồng ký ức không ngừng va chạm với nhau khiến cho đầu óc cô không khỏi choáng váng, tạm thời cô không phân biệt được bên nào với bên nào.
Diệp Thiển đau đầu đến mức muốn nứt ra, cô vịn vào vách tường định đi đến nhà vệ sinh để rửa mặt, vô tình liếc thấy trên tủ may mà còn có đồng hồ điện tử, bên trên hiển thị thời gian: Ngày 11 tháng 5 năm 2023.
Đồng tử của Diệp Thiển hơi co lại, vội vàng cầm lấy đồng hồ báo thức nhìn kỹ, ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ trong lòng ngày càng nhiều.
"Sao không phải là năm 2020? Chẳng lẽ vượt cả thời gian rồi sao?"
Diệp Thiển không rõ, lòng vòng trong phòng vài vòng, cô không tìm thấy di động bèn bấm mở chiếc TV cũ trên bàn.
Màn hình sáng lên đúng lúc đang phát tin tức.
Diệp Thiển tiến lên phía trước, nhìn thấy bên dưới hiển thị thời gian là năm 2023 không hề sai, cô thất thần ngồi về chỗ cũ.
Đau đớn nơi xương cụt lại làm cô giật bắn lên, Diệp Thiển xoa huyệt thái dương, chợt có cảm giác đất trời xoay chuyển.
Có tiếng gõ cửa truyền đến, Diệp Thiển lảo đảo bước qua. Nhìn thấy bên ngoài cửa sắt là một người phụ nữ trung niên với vẻ mặt quan tâm, cô buột miệng gọi dì Trương, gọi xong bản thân cô cũng sửng sốt.
Dì Trường dường như rất hiểu Diệp Thiển, nhìn thấy bên trong nhà cửa lộn xộn, bà chen người đi vào.
"Thằng chồng trời đánh của con lại quay về đòi tiền à? Ôi, đúng thật là nghiệp chướng mà!"
Diệp Thiển vẫn còn chưa lấy lại tinh thần từ sự thật là mình sống lại dưới thân xác khác sau ba năm, giờ lại nghe dì Trương nói mình có chồng, trái tim mỏng manh của cô chịu không nổi, chẳng biết giờ trên mặt đang bày ra biểu cảm gì rồi.
Dì Trương thấy dáng vẻ của cô như thế, nghĩ lòng cô như tro tàn, ánh mắt lộ ra sự thương xót: "Số con cũng khổ thật, nếu con nghe lời dì nói ly hôn sớm thì đâu đến nỗi này?"
Diệp Thiển nghe dì Trương cứ cằn nhằn, trí nhớ trong đầu dần dần hợp nhất lại, dần dần trở nên rõ ràng.
Cơ thể mà hiện giờ Diệp Thiển chiếm tên là Liễu Tranh, mới chỉ 24 tuổi. Vốn dĩ là sinh viên trẻ tuổi chuẩn bị tốt nghiệp, nhưng cô ấy chưa học xong đã bỏ học, vội vã gả cho người ta, muốn phụ chồng dạy con, hưởng thụ sự ngọt ngào của tình yêu.
Ba mẹ của Liễu Tranh đều an phận là người bình thường, mẹ cô ấy vốn đã có bệnh trong người. Trước thái độ kiên quyết tìm kiếm tình yêu đích thực của Liễu Tranh mà bà đã làm ầm một trận khiến bệnh tình ngày càng nặng thêm, sau khi cô ấy kết hôn được một năm thì qua đời. Ba của cô ấy là công nhân của một xưởng sửa chữa, bởi vì một tai nạn mà cũng không còn.
Từ đó về sau Liễu Tranh không còn thân thích, vốn tưởng rằng mình và tình yêu đích thực có thể sống nương tựa lẫn nhau, không ngờ rằng tình yêu đích thực của cô ấy lại là một tên cầm thú.
Ông chồng Thạch Lỗi của Liễu Tranh cũng không học được bao nhiêu, ra xã hội sớm. Thái độ của hắn ta hai năm đó không khác gì chó ngoan của chủ, có thể nói là nghe lời Liễu Tranh răm rắp.
Cho nên Liễu Tranh mới bồng bột, cảm thấy mình đã tìm được bạch mã hoàng tử, cho dù học hành không xong cũng có thể trở thành phu nhân nhà giàu.
Nào ngờ phong thủy luân chuyển, Thạch Lỗi rồi cũng đến bước đường cùng, bản tính bắt đầu bại lộ. Nghiện rượu, mê bài bạc, trong lòng khó chịu là sẽ đánh Liễu Tranh.
Ban đầu chỉ là mắng vài câu, sau đó lại bắt đầu động tay động chân. Thời điểm nghiêm trọng nhất là Liễu Tranh bị đẩy ngã xuống cầu thang, suýt chút nữa là về chầu ông bà.
Sau đó có lẽ là Thạch Lỗi sợ Liễu Tranh làm to chuyện, sợ hãi một trận, lại ân cần hỏi han, đòi chịu đòn nhận lỗi, hứa hẹn sẽ sửa đổi.
Não Liễu Tranh không nếp nhăn nên tin lời gã, không ngờ giang sơn dễ đổi mà bản tính khó dời.
Thạch Lỗi hiểu rõ tính cách cô ấy yếu đuối, chắc chắn sẽ không phản kháng. Vì thế gã ngày càng táo tợn thêm, bây giờ động cái là đánh chửi như cơm bữa.
Hàng xóm láng giềng nghe mãi cũng quen, cũng có dì Trương khuyên Liễu Tranh ly hôn. Nhưng Liễu Tranh rất yếu đuối, cũng không có người thân để dựa dẫm, cứ sống được ngày nào hay ngày ấy nên người ngoài cũng không tiện nói nhiều.
Diệp Thiển hiểu rõ mọi việc lập tức nghiến răng.
Đã như vậy rồi mà Liễu Tranh còn không ly hôn, thứ gắn trong đầu cô ấy là tào phớ sao?
Dựa vào ký ức mà cơ thể này để lại, Diệp Thiển cũng có phán đoán, cô lại nhớ đến chiếc dây thừng trên trên xà nhà mà cô thấy khi vừa mới mở mắt, cũng lờ mờ đoán được.
Có lẽ là Liễu Tranh chịu đủ rồi, cho nên dùng sợi dây thừng thắt cổ tự sát, vốn là nên chết đi rồi, Diệp Thiển lại nhân lúc này mà nhập vào.
"Nhưng sao lại là ba năm sau?" Diệp Thiển vẫn không rõ.
Vậy cơ thể gốc của mình thế nào? Chẳng lẽ vì tai nạn xe mà đã hoàn toàn tan xác?
Diệp Thiển nói chuyện với dì Trương vài câu, nghe giọng địa phương và miêu tả của đối phương, hẳn là vẫn cùng không gian với nơi mình ở lúc trước. Cũng không biết trong ba năm nay bên ngoài phát triển thành như thế nào nữa.
Dì Trương an ủi Liễu Tranh một trận, sau đó để lại một ít rượu thuốc bôi trầy da, chắc là cũng sợ Thạch Lỗi quay về làm ầm ĩ nên vội vàng đi về.
Diệp Thiển biết Thạch Lỗi cầm tiền ra ngoài đánh bạc, trong vòng hai ba ngày sẽ không quay về lúc này mới thả lỏng.
Thế nhưng khốn cảnh trước mắt tất nhiên phải giải quyết, bây giờ cô không phải là nhà sản xuất vàng với bối cảnh hùng hậu, cũng không phải là công chúa nhỏ được ba mẹ chiều chuộng, lại càng không phải là vợ sắp cưới của trúc mã thâm tình. Không có ai giúp được cô, đầu tiên cô chỉ có thể vùng vẫy thoát khỏi nhà giam này.
Diệp Thiển tỉnh táo lại, cảm thấy quan trọng nhất là đi ly hôn.
Nhưng với tính cách của Thạch Lỗi, ly hôn trong hòa bình chắc chắn là không thể nào. Với lịch sử bạo lực gia đình của Thạch Lỗi chỉ có thể đi theo con đường tố tụng ly hôn.
Tình huống như vậy thật ra đã xảy ra trong hai năm qua, Liễu Tranh cũng từng phản kháng nhưng cực kỳ yếu ớt.
Ủy ban khu dân cư cũng hòa giải hai lần, Thạch Lỗi thì cứ vờ vịt trước mặt thiên hạ nhưng thực tế thì dạy mãi mà không sửa được.
Đến giờ Liễu Tranh bị bạo hành gia đình hoàn toàn không còn sức phản kháng, mỗi ngày đều sống trong sợ hãi, càng miễn bàn đến chuyện muốn ly hôn.
"Ầy..." Diệp Thiển thở dài, cô chưa bao giờ nghĩ rằng trên thế giới lại có chuyện quá đáng như thế.
Cô sinh ra trong gia đình giàu có, ba mẹ tình cảm nồng thắm, anh em hòa thuận vui vẻ, ngay cả người nhà họ Mạc sắp trở thành ba mẹ chồng cô cũng luôn ấm êm hòa thuận, nào có gặp qua đôi vợ chồng giống như thế này bao giờ.
Diệp Thiển không khỏi nghĩ ngợi, có khi nào mình sống thoải mái quá nên ngay cả ông trời cũng không nhìn nổi, cho nên làm cho cô lịch kiếp không.
Diệp Thiển nghĩ đến tai nạn xe trước hôn lễ, rồi sự thật mà mình sắp phải đối mặt, cô làm ổ trên sofa để lấy hơi.
Hoàn cảnh xa lạ mà lại tràn ngập nguy hiểm luôn làm cho cô không thể hoàn toàn an tâm.
Cô khi thì ngủ khi thì tỉnh, nằm mơ rất nhiều. Mơ thấy người chồng Mạc Đình Xuyên nói hết tình ý với cô - người đang nằm trên giường bệnh mà chẳng hề có chút phản ứng gì. Cô đứng bên cạnh không ngừng gọi anh nhưng Mạc Đình Xuyên lại chẳng nghe được.
Cô cũng chỉ có thể đứng bên cạnh chán nản buông thõng tay.
Lúc tỉnh lại, Diệp Thiển sờ thấy mặt mình ươn ướt, ngoài giấc mơ không có thật ra thì sự khó chịu khắp cả người lại là thật.
Diệp Thiển nhìn sắc trời hơi sáng, cô dùng nước lạnh rửa mặt, không định ở lại đây lâu.
Cô dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, cậy tấm ván gỗ bên dưới sofa, lấy hai mươi ngàn tệ từ trong đó ra.
Hai mươi ngàn tệ này là do tập thể nhân viên trong xưởng gom góp lại cho nguyên chủ sau khi ba cô ấy qua đời.
Vốn vẫn còn mấy chục ngàn do xưởng bồi thường, nhưng việc này lại do Thạch Lỗi đến xưởng gây chuyện, cho nên tiền cũng tự nhiên rơi vào tay gã, căn bản chẳng về được đến tay nguyên chủ.
Diệp Thiển bỏ tiền vào một túi da cũ, cầm theo một số tài liệu kiện cáo quan trọng và vài bộ quần áo có thể mặc, vội vàng ra ngoài.
Nơi mà nguyên chủ ở cách xa nội thành, xung quanh đều là các lầu chung cư cũ kỹ chật chội. Nền móng chưa thi công xong ben cạnh biến thành bãi rác, người trong các tòa nhà cũng lười xuống lầu, cứ thế vứt rác qua cửa sổ.
Giữa các hàng rào sắt ở hành lang vẫn còn mắc lại các loại lá rau và giấy, tỏa ra mùi hôi thối.
Diệp Thiển cau mày, tăng tốc độ xuống lầu.
Có một cánh cổng sắt ở lối vào của cầu thang, lúc Diệp Thiển mở cửa ra, cô liền nhìn thấy Thạch Lỗi vung vẩy cái túi nhựa trong tay đi từ xa lại.
Có lẽ là do thắng tiền, trông tâm trạng của Thạch Lỗi rất tốt, gã huýt sáo, bước chân nhẹ nhàng.
Diệp Thiển không đoán được người này sẽ trở về, dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, mỗi lần gã ra ngoài đánh bạc đều mất hai ba ngày, chỉ có thua sạch tiền mới về, tất nhiên là kèm theo một trận đánh chửi.
Bởi vì trong cơ thể còn sót lại ký ức của nguyên chủ, cho nên ảnh hưởng đến Diệp Thiển rất nhiều. Suýt nữa là cô quay đầu bỏ chạy theo bản năng, sau đó lại dựa vào ý nghĩ của chính mình mà giấy túi da cũ đựng tiền mở một góc tối trên cầu thang tầng một, sau đó vội vàng lao lên lầu.
Cô muốn đi ra ngoài đương nhiên sẽ chạm mặt Thạch Lỗi. Nhà vốn ở tầng cao nhất, đường lên mái nhà lại bị khóa, nếu Diệp Thiển thật sự muốn trốn cũng không được. Dưới tình thế cấp bách, Diệp Thiển lại một hơi lao xuống tầng bốn, gõ cửa nhà dì Trương.
Trời vẫn còn sớm, mọi người trong tòa nhà vẫn chưa dậy.
Diệp Thiển nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang ngày càng gần, lòng bàn tay đã đầy mồ hôi, cô sợ mình lên tiếng Thạch Lỗi sẽ nghe thấy, bèn cắn môi ra sức đập lên ván cửa.
Tiếng bước chân thong thả xen lẫn với tiếng đập cửa vội vàng, trong hành lang đen tối khiến người ta rùng mình.
Khoảnh khắc cửa vừa mở ra, Diệp Thiển gần như lảo đảo ngã vào, đưa tay đóng cửa lại, dựa lưng vào ván cửa nghe tiếng bước chân đi ngang qua cánh cửa, mồ hôi chảy như mưa.