*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Cá Mặn
Beta: Karma Miao
Lý Tư Niên qua đời vì ung thư dạ dày ở tuổi 32, cho đến lúc đấy, anh vẫn còn mải suy nghĩ.
Vì cái gì?
Rõ ràng anh mới là người ưu tú hơn, nhưng vì sao mọi người lại chỉ yêu thích em trai Lý Văn Tinh của anh?
Sau đó anh hiểu ra, bởi vì thế giới anh đang sống là một quyển tiểu thuyết vạn nhân mê, em trai Lý Văn Tinh của anh là nhân vật chính của quyển tiểu thuyết này, mà anh chỉ là một nam phụ độc ác xấu xa, một hòn đá lót đường không hơn không kém, tác dụng của anh chính là để làm nổi bật lên chân thiện mỹ cho nhân vật chính.
Giờ thì anh đã biết các oan ức trước kia từ đâu mà có.
Tại sao Lý Văn Tinh vừa mới chào đời, liền lấy đi hết sự yêu thương của bố mẹ.
Tại sao ở trường bạn bè thầy cô đều thích Lý Văn Tinh.
Tại sao rõ ràng rằng anh học giỏi hơn, hàng năm đều giành được học bổng, mọi việc trong công ty do một tay anh quản lý, nhưng ba anh lại muốn để lại toàn bộ công ty cho Lý Văn Tinh thừa kế, cho dù còn chưa tốt nghiệp đại học anh đã đem về cho công ty mấy đơn hàng lớn, mà Lý Văn Tinh thì chẳng làm được gì cả.
Tại sao người gặp Lâm Nguyên trước là anh, nhưng khi Lý Văn Tinh vừa xuất hiện, Lâm Nguyên liền bị mê mẩn đến choáng váng đầu óc, hắn quên mất anh là ai, cũng quên mất bản thân hắn là ai.
Anh phiền não rối rắm cả một đời rốt cuộc là vì sao?
Hiện tại anh hiểu rồi, chẳng vì sao cả, thế giới này vận hành xung quanh Lý Văn Tinh, cho nên mọi người đều phải thích cậu ta. Nhưng điều khiến anh tức giận nhất trước đây chính là thái độ không biết gì của Lý Văn Tinh.
Cả đời anh cùng Lý Văn Tinh tranh đoạt, nhưng Lý Văn Tinh lại ngây ngốc, không đem ghen ghét của anh để trong lòng, cả ngày chạy theo sau mông anh gọi anh ơi anh à. Chẳng khác nào đấm một quyền vào bông, làm người khác vừa tức giận lại càng thêm xót xa. Anh hiểu, thiết lập nhân vật của Lý Văn Tinh là chân thiện mỹ vừa ngốc nghếch trong sáng vừa ngọt ngào ngây thơ, anh làm vai phụ thì cần phải độc ác ghen tị.
Và cái kết của nam phụ ác độc này cũng đã được an bài rõ ràng.
Anh vẫn như nguyện giành được tất cả, quyền thừa kế, kết hôn cùng Lâm Nguyên, thứ gì anh muốn anh đều đã có.
Nhưng những thứ anh đạt được chẳng là gì so với nỗi mất mát mà anh phải chịu. Bố mẹ, bạn bè đều rời bỏ anh, Lâm Nguyên bề ngoài tôn trọng khách sáo với anh, nhưng thật ra ngày nào cũng mê mẩn ngắm nhìn ảnh của Lý Văn Tinh.
Sau cùng… mệt mỏi, kiệt quệ, ngày này qua ngày khác, anh mắc bệnh ung thư dạ dày.
Hiện tại, khi biết được thế giới này chỉ là một quyển tiểu thuyết, Lý Tư Niên mới nhẹ nhõm trở lại.
Chỉ là càng nghĩ càng thấy nực cười.
Móe, anh chỉ là vai phụ, lại muốn đi cướp đồ của nam chính, ngại mình sống quá lâu đúng không?
Nếu có thể có sống lại lần nữa, anh nhất định sẽ an phận thủ thường, không mơ ước thứ không thuộc về mình, lại càng không muốn chết mà đi tranh giành với vai chính.
Haizz, bây giờ nói thế này cũng có ích lợi gì đâu, anh chết cũng chết rồi, thế giới này sẽ cho một vai phụ như anh sống lại hay sao?
Vừa nghĩ như vậy, Lý Tư Niên hoàn toàn bất tỉnh
Sau đó… anh mở mắt.
Ánh nắng chói chang xuyên qua khe hở của tấm rèm, vừa đúng lúc rơi trên gương mặt Lý Tư Niên.
Lý Tư Niên bị ánh sáng chiếu vào mắt, theo phản xạ đưa tay dụi dụi, lại lăn một vòng trên giường, tránh xa tia nắng.
Làm xong một loạt động tác, lúc này Lý Tư Niên mới phát hiện có gì đó sai sai.
Với cơ thể yếu ớt hư nhược của anh, căn bản không thể nào làm ra được động tác linh hoạt như vậy.
Cảm giác không ổn làm Lý Tư Niên tỉnh táo trở lên, anh giật mình ngồi dậy, quan sát kỹ lưỡng cơ thể của mình. Đôi tay trắng nõn thon dài, rõ ràng là đôi tay của một người trẻ tuổi, khác hoàn toàn với đôi bàn tay già nua khô đét như củi mục trước kia của anh, quần áo mặc trên người cũng không phải áo bệnh nhân mà là đồ ngủ.
Lại quan sát xung quanh, không phải phòng bệnh lạnh như băng, mà là phòng ngủ vừa quen thuộc vừa xa lạ. Tràn ngập trong không khí không phải mùi thuốc sát trùng gay mũi, mà là mùi hoa hồng nhàn nhạt thoảng hương.
Sống lại!!!
Trong đầu Lý Tư Niên lập tức xuất hiện từ này.
Mặc dù hoàn cảnh trước mắt nói rõ anh đã sống lại, nhưng vẫn có thân phận vai phụ nên cũng không khiến anh thấy vui sướng gì cho lắm. Anh xuống giường, bước vào toilet soi gương, đây chính là bộ dạng khi anh học đại học. Nét ngây ngô còn chưa rút, khuôn mặt có chút tròn tròn trẻ con, da mặt căng mọng cho thấy hiện tại anh cực kỳ khỏe mạnh.
Đương nhiên nhiêu đây còn chưa đủ, bằng chứng quan trọng nhất chứng minh anh sống lại, chính là chiếc đồng hồ điện tử đặt trên tủ rửa mặt. Thời gian hiển thị không phải năm 2032 lúc anh vừa qua đời, mà là năm anh vừa mới tốt nghiệp đại học, 2021.
Anh thật sự đã sống lại rồi!
Lý Tư Niên như nổi điên chạy đến cửa sổ bên cạnh, dùng sức kéo bức màn ra hai bên, ánh nắng mặt trời tầng tầng lớp lớp chiếu vào khiến cả căn phòng tràn ngập sức sống.
Đẩy cửa sổ nhìn xuống hoa viên nhỏ dưới lầu, hoa hồng vẫn đang nở rộ, Lý Tư Niên hít một hơi thật sâu, hương thơm ngào ngạt tràn ngập khiến khứu giác anh như dậy sóng.
Lý Tư Niên không kìm được nhắm mắt, dang rộng vòng tay
“Đại thiếu gia, người đang làm gì vậy?”
Giọng của dì Trần từ dưới lầu truyền đến, Lý Tư Niên mở to mắt, vịn lan can cùng dì nói chuyện: “Con… đang cảm nhận vẻ đẹp của cuộc sống.”
“Hả?” Mặc dù dì Trần không biết tại sao Lý Tư Niên muốn cảm nhận vẻ đẹp của cuộc sống, nhưng lại bị nụ cười của Lý Tư Niên lây nhiễm, tâm tình cũng tốt lên, dì cười theo: “Đại thiếu hôm nay dường như rất vui vẻ.”
“Vâng ạ! Con thật sự rất vui!” Lý Tư Niên nói xong, lại dang rộng cánh tay hít một hơi thật sâu vào lồng ngực.
Cũng may anh là người, bằng không cái bộ dạng này mà bị nhìn thấy, sợ là người ta sẽ tưởng anh đang quang hợp.
Cảm thụ sinh mệnh ước chừng năm phút, Lý Tư Niên cuối cùng cũng hoàn toàn chấp nhận sự thật thần kỳ rằng anh sống lại.
Adrenaline* hạ thấp, một ít cảm giác sinh lý cũng đến theo. Chẳng hạn như đói bụng
⌕ Adrenaline
Cảm thấy dạ dày sôi lên, Lý Tư Niên hoảng sợ, lập tức xoay người rời khỏi phòng, đi thẳng vào phòng bếp. Việc quan trọng nhất sau khi sống lại anh đã nghĩ kỹ rồi, đó là giữ cho cơ thể khỏe mạnh.
Đời trước anh ghen ghét Lý Văn Tinh, luôn cho rằng bản thân chỉ cần đủ ưu tú thì sẽ được mọi người nhìn nhận, cho nên đem việc vượt qua Lý Văn Tinh làm mục tiêu của cuộc đời mình, liều mạng nỗ lực, ăn uống và nghỉ ngơi vô cùng thất thường, một lòng một dạ vùi đầu vào công việc và học tập.
Lúc đó anh chỉ đặt thành tích lên hàng đầu, cuối cùng lại mắc bệnh ung thư dạ dày.
Nếm trải qua sự tra tấn giày vò của bệnh tật, Lý Tư Niên thật sự rất sợ.
Tiền cũng được, thanh danh cũng được, thành tựu cũng tốt, không có thì còn có thể từ từ kiếm, mà thân thể khỏe mạnh, một người cả đời cũng chỉ có một lần.
Dù sao anh có làm gì cũng không thể tranh lại Lý Văn Tinh, vậy còn tranh chi nữa? Dưỡng thân thể thật tốt mới là điều quan trọng nhất, sống lâu trăm tuổi mới là chân ái.
Thời điểm Lý Tư Niên tỉnh lại đã là 9 giờ rưỡi, bữa sáng đã hết, mà cơm trưa vẫn còn chưa nấu.
Anh không khỏi cảm thấy ảo não.
Hôm nay không ăn sáng, không được, ngày mai nhất định phải ăn.
Dì Trương là người phụ trách nấu ăn, thấy anh đi xuống liền tiến lên hỏi: “Thiếu gia dậy rồi sao? Có đói bụng không? Có muốn ăn gì không?”
Dì Trương cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút vậy thôi, dì biết vị đại thiếu gia này là cái đồ tham công tiếc việc, một khi đã bận có thể một ngày không uống hai ngày không ăn, chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian làm việc tới ăn cơm.
Ai ngờ hôm nay Lý Tư Niên lại nói: “Dạ ăn, hiện tại còn gì ăn không dì?”
Dì Trương hơi kinh ngạc, ngay sau đó phản ứng lại, liền trả lời: “Có, còn canh gà mái hầm của ngày hôm qua, dì trụng mì cho thiếu gia ăn nhé?”
Lý Tư Niên suy nghĩ một chút, canh gà cũng tốt, nhưng để ăn sáng thì hơi ngấy, anh hỏi: “Có cháo không ạ?”
“Không có.” Dì Trương nói: “Thiếu gia muốn ăn cháo sao? Để dì đi nấu.”
Dì nói xong liền định xoay người
“Chờ một chút.” Lý Tư Niên gợi với lại: “Dì bận gì thì làm đi, con tự nấu được.”
Hiện tại là năm 2021, anh nhớ năm nay có xảy ra một sự kiện khá lớn.
Vì anh quá nóng lòng muốn chứng tỏ bản thân, thương lượng cùng đối tác dùng tài liệu mật của công ty đổi lấy đơn đặt hàng của đối phương, kết quả sập bẫy, tài liệu mật công ty bị mất, đơn đặt hàng cũng mất, khiến công ty tổn thất số tiền khổng lồ.
Bố anh cực kỳ tức giận, trừng phạt anh bắt anh đến nông thôn ở cho tỉnh người ra.
Anh ở nông thôn một sống được nửa năm, trong nửa năm đó không chỉ có một chút công việc cũng không tiếp xúc, mà giúp việc bên cạnh còn không có.
Quãng thời gian kia anh vẫn luôn tìm cách tăng cao thực lực bản thân, căn bản không muốn đem thời gian lãng phí vào việc vặt vãnh như nấu cơm, cho nên nửa năm toàn ăn mì gói, cực kỳ có hại cho sức khỏe.
Sống lại một đời, anh sẽ không như trước, vì thứ không thuộc về mình mà làm ra những chuyện ngốc nghếch.
Nhưng nói thật, nếu muốn hoàn toàn rời khỏi Lý gia, cùng với chuyện nhà họ Lý đoạn tuyệt quan hệ, cách tốt nhất vẫn là khiến cho ông bố của anh đuổi anh ra khỏi nhà.
Bởi vì kiếp trước ông từng vô số lần bày tỏ ý muốn hy vọng người thừa kế cái nhà này chính là Lý Văn Tinh, mà thần trợ công như anh tốt hơn hết cả đời này không nên có dã tâm tranh đoạt, mà một lòng phụ tá Lý Văn Tinh.
Cho nên nếu anh muốn ra ngoài sống, bố anh hơn phân nửa sẽ không đồng ý, cho dù có đồng ý, về sau có việc gì nói không chừng còn cứng rắn bắt ép anh phải trở về.
Biện pháp tốt nhất chính là làm cho sự kiện ‘bị đày đến nông thôn’ diễn ra thêm lần nữa.
Lần này anh sẽ không cố sống cố chết mà tìm cách trở lại nữa, cùng lắm thì mình về quê mình nuôi cá và trồng thêm rau.
Thời gian anh bị đày đến nông thôn vào khoảng tháng 6, nói cách khác sau một tháng nữa, anh sẽ phải sinh hoạt một mình.
Kỹ năng nấu nướng của anh không có gì đặc sắc, đối với dưỡng sinh cũng không có hiểu biết gì. Vì kế hoạch dưỡng sinh, anh cảm thấy mình cần phải nhanh chóng nâng cao trù nghệ trong một tháng ngắn ngủi này.
Dì Trương còn tưởng rằng mình đang nghe lầm: “Thiếu gia, cậu… cậu nói cái gì? Cậu muốn tự mình nấu cháo?”
Cuồng Công Tác thế mà chịu phí thời gian đi nấu cơm, mặt trời mọc từ đằng Tây sao?
“Đúng ạ, con muốn tự nấu, dì cứ đi trước đi.” Lý Tư Niên nói xong liền vào phòng bếp.
Anh tìm trên di động tải vài phần mềm công thức nấu ăn lành mạnh, vì muốn tìm phần mềm đáng tin, những cái anh tải đều là loại có thu phí hội viên.
Đồ ăn dưỡng dạ dày công hiệu có thể không nhiều, nhưng chắc chắn sẽ không có hại.
Cháo gạo kê* tương đối đơn giản, Lý Tư Niên cũng không tra thực đơn quá kĩ, tự mình dùng mắt ước lượng, bắt đầu vo gạo.
⌕ Cháo gạo kê
Để nhanh chóng ăn được bữa sáng, anh dùng một cái nồi áp suất, đem nước và gạo dựa theo tỉ lệ 5: 1 đổ vào trong nồi.
Đợi đến khi xong, anh lại rải thêm một nắm cẩu kỷ rồi đậy kín trong chốc lát.
Nửa giờ sau, Lý Tư Niên bưng cháo gạo kê nóng hầm hập ra bàn.
Gạo kê mềm mại, vào miệng là tan, mang theo vị ngọt đặc trưng của cẩu kỷ, sẽ không quá ngấy cũng rất dễ ăn.
Lý Tư Niên ăn xong một ngụm ngẩng đầu lên, vừa lúc nghe được ở cửa có động tĩnh, anh nhìn ra thì thấy có một cái đầu xù xù đang thò vào.
Lý Văn Tinh.
Không, không chỉ có Lý Văn Tinh, còn có cả Lâm Nguyên, người chồng đời trước anh dùng mọi thủ đoạn để bức hôn.
Lý Tư Niên sống lại chưa tới một giờ, anh còn chưa kịp nghĩ xem làm thế nào đối mặt với người anh ghen ghét cả đời, đối phương đã xuất hiện rồi.
Còn xuất hiện cùng với người anh đã từng yêu.
Anh cứ tưởng rằng ít hoặc nhiều gì thì mình cũng sẽ khổ sở, nhưng trên thực tế một chút cảm xúc dao động anh cũng không có, anh cảm thấy hai người ở cửa kia còn không đẹp bằng chén cháo gạo kê ánh vàng rực rỡ của mình.
Cháo gạo kê vàng
Lâm Nguyên nhìn thấy Lý Tư Niên, mặt lộ vẻ xấu hổ.
Trước khi quen biết Lý Văn Tinh, hắn cùng Lý Tư Niên ái muội một đoạn thời gian dài, tháng trước mới hoàn toàn nói rõ ràng người hắn thích là Lý Văn Tinh.
Tuy nói chuyện tình cảm không có kẻ đúng người sai, nhưng cùng với Lý Văn Tinh nhìn thấy Lý Tư Niên, hắn vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.
Hắn sợ Lý Tư Niên tìm Lý Văn Tinh gây phiền toái.
Nhưng Lâm Nguyên không nghĩ tới, kỳ thật lúc hắn còn chưa lộ ra biểu tình xấu hổ, Lý Tư Niên đã cúi đầu tiếp tục ăn cháo.
Lý Văn Tinh cùng Lâm Nguyên đi vào, chạy đến trước mặt Lý Tư Niên vô cùng ngạc nhiên hỏi: “Anh hai, sao hôm nay anh lại không ở công ty?”
Lý Tư Niên liếc cậu một cái: “Dậy muộn.”
Lý Văn Tinh càng thêm sửng sốt: “Anh còn có lúc dậy muộn cơ á?!”
Theo lý mà nói lúc anh ở tuổi này đang liều mạng hơn ai hết, sẽ không có kiểu gì mà dậy muộn, nhưng có thể là do sống lại, dù sao thì hôm nay anh 9 giờ mới dậy.
Không chờ Lý Tư Niên trả lời, Lý Văn Tinh lại hỏi: “Anh đang ăn gì đó? Cháo gạo kê sao? Mùi thơm quá à.”
Nhắc đến ăn, Lý Tư Niên có hứng thú, thái độ anh thân thiện hơn nhiều.
“Là cháo gạo kê, em muốn ăn sao?” Anh cười tủm tỉm mà nói: “Lương thực phụ*, dưỡng dạ dày, tốt cho cơ thể.”
⌕ Lương thực phụ
Hết chương 1