Sau Khi Sống Lại Ta Tráo Đổi Thân Phận Với Muội Muội

Chương 36: Quan Phủ




Dù ở nhà nhưng Vân Phù cũng nhận được không ít thiệp mời.

Hiện giờ Triệu gia đã trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người. Chuyện về Đại phòng Triệu gia chính là đề tài trong các buổi trà dư tửu hậu của người dân Phất Châu. Nào là ca ca lại hại chết đệ đệ, thiếp thất của huynh trưởng lại hại chết chính thê của đệ đệ, đứa nhỏ cũng bởi vì việc làm của bọn họ mà chịu nỗi khổ chia cắt hơn mười năm.

Có thể nói không một ai trong thành Phất Châu không khinh miệt Đại phòng Triệu gia.

Hiện tại, Triệu lão thái thái nằm trên giường cả ngày, tin tức bên ngoài hoàn toàn không tới được tai bà ấy, vì sợ lão thái thái lại phải chịu đã kích.

Triệu Định cũng bị ảnh hưởng bởi chuyện này. Lúc trước, cuộc sống trong thư viện của hắn rất thảnh thơi. Ỷ vào tiền tài của Triệu gia, không người nào dám dạy dỗ hắn. Nhưng bây giờ phụ thân và di nương của hắn đều bị giam vào đại lao, lão thái thái cũng đang bệnh nặng, Đại phòng thất thế, không lâu sau hắn đã bị thư viện đuổi học. Hắn cũng không dám cho lão thái thái biết, ngày nào cũng ra ngoài lêu lỏng, trêu hoa ghẹo nguyệt, tiêu tiền như nước.

Vân Phù lạnh lùng nhìn Triệu Định tiêu xài, cũng không ngăn cản, chỉ âm thầm sai người ghi chép lại từng khoản tiền hắn phung phí.

Dù sao huynh đệ ruột cũng phải tính sổ sách rõ ràng, Triệu gia cũng nên chia nhà rồi.

Ngoài ra, Chu Ngọc thừa dịp Triệu Lục vào ngục, dùng chút mánh khóe mà thành công hòa ly với hắn ta. Ngay hôm đó, bà lập tức thu dọn đồ cưới của mình, rời khỏi Triệu gia.

Bây giờ Triệu gia đã chia năm xẻ bảy.

Không ít người đều chờ xem trò cười của bọn họ, còn có vài người đã bắt đầu để mắt đến mấy cửa hàng dưới quyền Triệu gia.

Vân Phù không hề để tâm, chuyện quan trọng nhất bây giờ của nàng chính là đêm nay không được để Triệu Lăng Ca tới Hội đèn lồng.

Mặc dù Triệu Lăng Ca không hiểu vì sao nhưng vẫn đồng ý ở nhà.

Mắt thấy mặt trời ngày hôm sau đã lên cao mà chẳng có chuyện gì xảy ra, bấy giờ Vân Phù mới thở dài một hơi, bắt đầu chuyển sự chú ý sang phía sản nghiệp Triệu gia.

Triệu lão thái thái nằm trên giường căn bản không có cách nào quản lý, Triệu Định không thấy bóng dáng đâu, Triệu Lục bây giờ còn đang ở trong đại lao của quan phủ, Triệu Lăng Ca lại không có ý muốn quản lý gia nghiệp, nhưng khi Vân Phù vừa chuẩn bị tiếp nhận quyền quản lý thì bị rất nhiều người phản đối.

Cầm đầu đám người này chính là mấy lão già cổ hủ ngu xuẩn trong tộc. Bình thường những người này sống ở cuối phía đông của Triệu gia, ăn ở đi lại đều do Triệu gia lo liệu toàn bộ. Bọn họ được ăn no mặc ấm mấy mươi năm, hiện tại đã bắt đầu có ý đồ với những thứ không thuộc về mình.

Có người thấy Vân Phù tuổi nhỏ lại là con gái, căn bản không nghĩ nàng có thể làm được gì. Thậm chí bọn họ còn có ý muốn nhanh chóng gả Vân Phù và Lăng Ca đi, sau đó tách sản nghiệp của Triệu gia ra chia đều cho người trong tộc.

Vân Phù bị mấy cái ý tưởng vô sỉ của đám người này chọc tức đến bật cười, mà Hướng Xuyên, người đang nằm trên mái nhà cũng cười lên. Đúng là một đám không có mắt.

Thấy Vân Phù cười, những người này còn tưởng rằng chuyện đã giải quyết xong. Bọn họ quay về nhà với tâm trạng phấn khởi, có người còn bắt đầu tưởng tượng đến cuộc sống sau này.

Nhưng ai ngờ, ngay đêm đó, tất cả bọn họ đều bị đuổi ra ngoài. Bấy giờ đang là mùa đông, gió đêm lạnh thấu xương, đêm hôm khuya khoắt mà ra ngoài đúng thật là có thể chết cóng người ta mà.

Tiếng kêu than vang vọng khắp nửa con phố.

Có vài người kiên quyết không chịu đi, la hét đòi báo quan, nhưng những người Vân Phù tìm đến đâu phải ăn chay. Bọn họ đều là hộ vệ mà nàng nhờ Khổng quản gia bỏ số bạc lớn mua về, người nào cũng có võ công.

Trời còn chưa sáng, bọn họ đã đuổi hết người ra ngoài, sau đó khóa chặt cửa lớn như Vân Phù phân phó.

Đám họ hàng bị đuổi ra ngoài, thậm chí ngay cả y phục không kịp mang theo, Vân Phù không để ý tới bọn họ.

Thế rồi, Triệu gia lại một lần nữa trở thành tâm điểm dư luận..

Những người trong tộc đó thấy Vân Phù không cúi đầu nhận lỗi, cũng không mời họ về thì dứt khoát để nguyên bộ dạng lúc bị đuổi, lên quan phủ cáo trạng nàng.

Triệu Lăng Ca sốt ruột đi tới lui trong phòng. Vân Phù không phản ứng gì, vừa trở về thì đến viện của Triệu lão thái thái.

Người ở hậu trạch rất biết nhìn thời thế, vừa thấy tình hình không đúng, thì đều tìm tới Vân Phù để nương tựa, không có ý của nàng, người nào cũng không dám nói tin tức bên ngoài với Triệu lão thái thái.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Bây giờ Triệu lão thái thái tựa như nàng của kiếp trước, Lăng Ca của kiếp này, bị giam trong một viện, không một chút tự do.

Chỉ là bây giờ vị thế của hai phe đã bị đảo ngược hoàn toàn. Triệu lão thái thái chỉ có thể biết những gì mà Vân Phù muốn cho bà ta biết.

"Không xong rồi tổ mẫu ơi, mấy vị trưởng bối trong tộc Triệu gia ai cũng đang ngấp nghé sản nghiệp nhà chúng ta, đã vậy còn kiện chúng ta lên quan phủ. Bây giờ Triệu Định không thấy bóng dáng, Đại bá còn trong lao, cả cái nhà chỉ còn lại mỗi ba bà cháu chúng ta thôi. Giờ phải làm sao đây tổ mẫu?"

Triệu lão thái thái nghe xong, vô cùng tức giận, ngay lập tức đập vỡ mấy cái cái chén, "Đám người này phản hết rồi đúng không? Ăn của chúng ta, mặc chúng ta, lại còn dám mơ tưởng đến gia nghiệp của chúng ta! Đuổi hết đám người này ra ngoài cho ra. Đi, đi quan phủ nói Triệu gia chúng ta chủ động muốn cắt đứt quan hệ với Triệu gia Phất Châu."

Vân Phù đạt được câu trả lời hài lòng, vừa định rời đi thì bị Triệu lão thái thái gọi lại:

"Vân Phù, đại bá của ngươi, nó hiện tại thế nào rồi?"

Vân Phù dừng bước, nghĩ nghĩ, "Đúng rồi, cháu quên thông báo cho tổ mẫu một tin tức tốt, đã tìm được người sát hại phụ thân cháu rồi ạ. Hắn tên là Tần Đại Sơn, là một hộ vệ trong thương đoàn đi đến Nam Lĩnh cùng phụ thân năm đó. Hắn đã chính miệng thừa nhận khi ấy đã bị người khác sai khiến nên mới hại phụ thân."

Vân Phù dừng một chút, liếc mắt nhìn Triệu lão thái thái một cái rồi sắc mặt không đổi hỏi:

"Tổ mẫu biết ai sai khiến hắn không?"

Sắc mặt Triệu lão thái thái lập tức thay đổi, hét ầm lên, "Đủ rồi, ta không nghe, ngươi đi đi!"

Sao Vân Phù lại phải nghe lời bà ta? Nàng không những nói mà còn dùng âm lượng càng lớn hơn:

"Là Triệu Lục!"

Chiếc đèn lưu ly bên giường bay thẳng về phía Vân Phù. Nàng né tránh, lui về sau một bước. Mảnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi. Vẻ mặt Triệu lão thái thái dữ tợn, hoàn toàn không tin:

"Ngươi gạt ta! Không phải như vậy! Sao lại là lão đại được..."

"Tổ mẫu nghỉ ngơi cho khỏe đi, dưỡng cho thân thể tốt lên để đến ngày Đại bá bị xử quyết, cháu sẽ đón tổ mẫu đi pháp trường." Vân Phù không để ý tới bà ta nữa, nói xong lời này thì rời đi.

Vân Phù đi rất nhanh, ngay cả Triệu Vân, Hành Vũ cũng không kịp đuổi theo nàng.

Không biết đi được bao lâu, Vân Phù phát hiện bên cạnh mình đã không còn một ai, nàng không xác định được phương hướng, cũng không biết đây là đâu, chỉ có thể men theo con đường lát đá tiếp tục đi về phía trước.

Dần dần, một cái sân viện xuất hiện trong tầm mắt nàng.

Nhưng viện này rất hoang vu, không chỉ bảng hiệu đã bị người ta dỡ bỏ, mà ngay cả một nô bộc cũng không có.

Từ khi nào trong phủ lại có chỗ như vậy?

Vân Phù ôm lòng hiếu kỳ, đẩy cửa lớn đi vào trong.

Trong sân đã mọc đầy cỏ dại, nàng phải dùng sức đẩy đám cỏ ấy ra mới có thể tiền vào.

Dây thường xuân mọc chiếm cả một bức tường. Có điều bây giờ đang mùa đông, trên tường chỉ còn lại thân cành khô héo của chúng.

Tất cả mọi thứ đều toát lên vẻ tiêu điều.

Lá gan Vân Phù rất nhỏ, vậy mà giờ phút này không biết lại lấy đâu ra dũng khí tiếp tục đi vào trong.

Trên mặt đất đâu đâu cũng là cỏ dại, tuyết đọng, bùn đất, rêu xanh, không những thế bên trong còn có muỗi và côn trùng.

Nàng đưa tay đẩy cánh cửa trước mặt ra. Cánh cửa này không thể gọi là cửa, bởi tấm gỗ tạo nên nó đã bị ăn mòn hơn phân nửa, có thể bị đẩy ngã rất dễ dàng.

Vân Phù lui về sau mấy bước, che mũi lại. Chờ đến khi tro bụi từ từ lắng xuống, lúc này nàng mới đi vào.

Vừa vào nhà, nàng trông thấy một cái bàn được bày ở giữa, bút mực giấy nghiên trên đó vẫn chưa được dọn đi. Trên giá còn bày biện sổ sách.

Nơi này hẳn là thư phòng.

Vậy đây là thư phòng của ai? Đáy lòng Vân Phù vang lên một giọng nói vô cùng sống động.

Nàng đang định đi tới, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng động.

Lăng Ca đang gọi nàng.


Triệu Lăng Ca ở trong viện đợi đã lâu mà vẫn không thấy Vân Phù trở về. Nàng ấy vừa đi vừa hỏi thăm, cuối cùng tới được nơi này.

Vừa thấy cửa của viện này hé mở, Triệu Lăng Ca có trực giác rằng Vân Phù ở chỗ này.

Đi theo con đường Vân Phù vạch ra trước đó, Triệu Lăng Ca cũng tiến vào trong.

Nàng ấy vừa đi vừa nghĩ xem nơi này là chỗ nào, từ trước tới nay tổ mẫu không cho nàng qua bên này. Triệu gia mà có một chỗ hoang vu thế này sao?

Triệu Lăng Ca đi hồi lâu vẫn không nhìn thấy Vân Phù, bèn dứt khoát gọi lớn vào bên trong.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nghe thấy giọng nàng ấy, Vân Phù lên tiếng,

Lần theo âm thanh, Triệu Lăng Ca rất nhanh cũng tới được thư phòng, đứng bên cạnh Vân Phù.

"Tỷ tỷ, sao đột nhiên tỷ lại đến nơi này?"

"Tỷ cũng không biết, tỷ cứ đi mãi, đi mãi, cuối cùng đi tới nơi này." Đang nói, Vân Phù bỗng nhìn thấy một cái ống tranh bên cạnh giá sách, ở trong chứa đầy những cuộn tranh.

Vân Phù không quan tâm bụi bẩn, nàng che mũi lại sau đó rút ra một cuộn tranh, mở dây lụa phía trên ra, muốn nhìn thử xem bên trong là cái gì.

Cuộn tranh từ từ được trải ra, màu nước trên bức họa đã phai nhạt rất nhiều, nhưng vẫn có thể xem được.

Đợi đến khi thấy rõ nội dung bức trang, hai người đều hít sâu một hơi.

Bên trong tranh vẽ một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp đứng dưới một tán mai đỏ, xem ra cảnh này cũng vẽ vào mùa đông.

"Tranh này vẽ ai vậy? Vì sao muội cảm thấy có chút quen thuộc nhỉ?" Triệu Lăng Ca tò mò hỏi.

Vân Phù lắc đầu, nàng cũng chưa từng gặp người này.

Ánh mắt chậm rãi chuyển từ thiếu nữ trong tranh xuống lời bình ở dưới cùng. Đợi đến khi thấy rõ chữ ký trên con dấu kia, tay Vân Phù bỗng run lên.

Người vẽ bức tranh này là Triệu Sở.

Triệu Lăng Ca hít sâu một hơi, che miệng lại.

Một loại cảm xúc kỳ lạ nhanh chóng lên men trong lòng tỷ muội hai người. Ánh mắt Triệu Lăng Ca lập tức đỏ lên, giọng nói cũng run rẩy:

"Tỷ tỷ, bức tranh này là phụ thân vẽ, vậy người trong tranh này, là mẫu thân phải không?"

Vân Phù trông thấy dáng vẻ của người trong bức họa và Triệu Lăng Ca không khác nhau lắm thì gật đầu một cách cứng nhắc.

Hóa ra mẫu thân trông như thế này.

Vân Phù lại ngồi xổm trước ống tranh, ôm hết những cuộn tranh trong đó ra ngoài.

Hai người lần lượt mở ra. Cảnh tượng trong tranh tuy khác nhau, nhưng nhân vật chính lại chưa bao giờ thay đổi, đều là mẫu thân của các nàng.

Lúc Vân Phù và Triệu Lăng Ca đi ra khỏi thư phòng, hai người đều không nói gì chỉ rơi lệ, sau đó tiếp tục đi ra phía sau.

Hậu viện vẫn hoang vu như vậy. Cây đại thụ trong sân đã chết khô từ lâu, chỉ còn dây xích đu được buộc trên cây, chứng tỏ nơi này đã từng rất náo nhiệt.

Triệu Lăng Ca chậm rãi bước tới, đưa tay chạm vào dây thừng của xích đu. Đáng tiếc thời gian quá lâu, đã mười mấy năm trôi qua, dây thừng phải phơi gió phơi nắng, vậy nên khi Triệu Lăng Ca vừa đụng vào, nó đã đứt lìa.

Vân Phù đã cố nhịn từ lúc tiến vào thư phòng cho tới hiện tại, bây giờ rốt cuộc nàng cũng không kiềm được, đột nhiên ôm lấy Triệu Lăng Ca bật khóc:

"Lăng Ca, tỷ nhớ phụ thân, mẫu thân..."

Triệu Lăng Ca nghe thấy lời này cũng ôm lấy Vân Phù, hai người khóc nức nở trong sân viện.

Vân Phù chưa từng nghĩ rằng việc báo thù lại đơn giản như vậy. Đơn giản đến mức khi bước ra khỏi viện của Triệu lão thái thái, nàng bỗng có cảm giác trống rỗng cùng với sợ hãi.

Nàng không thể tin được ác mộng quấn lấy nàng cả hai đời lại yếu ớt như vậy, chỉ một đòn đã vỡ. Nàng đã từng nghĩ rằng phải mất rất nhiều thời gian và công sức mới có thể đưa Triệu Lục ra trước công lý, khiến Vạn thị nợ máu trả bằng máu, để Triệu lão thái thái đau khổ cả đời.

Ấy thế mà mọi chuyện lại thành công nhanh như vậy.

Nếu mọi thứ đơn giản như thế, vậy tại sao đời trước hai tỷ muội bọn họ lại sống trầy trật đến nông nỗi đó chứ.

Vân Phù nghĩ mãi mà không ra, nàng chỉ có thể ôm lấy muội muội mình, khóc thật lớn trong cái viện nhỏ của phụ mẫu.

Trước khi Vân Phù quay về, cuộc sống của Triệu Lăng Ca trong phủ giống như đang bước trên băng mỏng. Mặc dù ăn mặc không lo, Triệu lão thái thái cũng yêu thương nàng, nhưng nàng lại không thể thân cận với tổ mẫu, đại bá và cả Vạn thị nữa, thậm chí có một sự bài xích xuất phát từ sâu trong nội tâm nàng đối với bọn họ. Có đôi khi nhìn Triệu phủ rộng lớn này, Triệu Lăng Ca lại có cảm giác như bị người ta chiếm đoạt mất nhà của mình. Nàng không thể nói rõ nguyên nhân, cũng không dám nói cho người khác biết.

Sau khi Vân Phù trở về, nàng bỗng có một sự tín nhiệm kỳ lạ đối với Vân Phù. Đến khi biết được chân tướng mọi việc qua lời Vân Phù kể, rốt cuộc nàng cũng biết sự bài xích trong nội tâm nàng những năm nay từ đâu mà tới.

Tỷ tỷ từng bước dẫn dắt nàng báo thù cho phụ thân mẫu thân.

Nay cuối cùng các nàng cũng thành công, nhưng tất cả những chuyện này, phụ mẫu đã không thể biết nữa.

Dây xích đu đứt đoạn đã khiến Triệu Lăng Ca ý thức được, thế giới này chỉ còn nàng và tỷ tỷ.