Sau Khi Sống Lại Liên Hôn Với Chú Của Nam Chính

Chương 25: 25: Vượng Thê






Ba ngày nghỉ lễ Trung thu, lượt truy cập web rõ ràng tăng lên không ít.

Vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, An Nhu bất ngờ nhận được vị trí đề cử người mới, lượt xem đột nhiên tăng lên.

Bình thường số người xem chỉ có hơn mười ngàn, giờ tăng lên gấp đôi.
An Nhu nhạy bén nắm bắt cơ hội, giao lưu với các người hâm mộ gần như liên tục, đẩy nhanh tiết tấu, duy trì nhiệt độ.

Đến cuối cùng, khi buổi phát sóng trực tiếp kết thúc, số người xem trực tiếp đạt tới gần ba mươi ngàn người.
Sau khi xong, An Nhu nhìn thành tích hôm nay, rơi vào trầm tư.
Những streamer mới chỉ có sau khi gia nhập bang hội mới có thể đạt được vị trí đề cử vào một khoảng thời gian nhất định.

Kiếp trước mình dạo quanh hết mấy cái bang hội, cuối cùng ở lại một bang hội cũng coi như khá đáng tin, cố gắng hết mấy tháng mới đạt được một vị trí đề cử.
Kiếp này mình làm streamer, tính đến giờ mới được có mấy ngày?
Dưới tình hình không gia nhập bang hội, lấy được vị trí đề cử tương đối khó khăn, vậy mà mình lại giành được?
An Nhu không nhịn được mà giương mắt nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan đang nhắm mắt dưỡng thần ở phía đối diện.
Có vẻ như đọc sách mệt quá, chú gập sách lại, một tay đè lên quyển sách, ngón tay kẹp ở giữa sách làm dấu, hai mắt nhắm lại, hơi thở đều đều.
Một tay chống cằm, An Nhu gấp máy tính xách tay lại, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn người đàn ông.
Kể từ sau khi cưới chú, hình như vận may của mình cũng khá hơn nhiều.

Đầu tiên là bất ngờ được lên hot search trong lễ khai mạc đại hội thể dục thể thao, sau đó lại được Mễ Trảo ký hợp đồng, bây giờ còn nhận được vị trí đề cử nữa!
Chú như thế này gọi là...!vương thê sao?
An Nhu nhìn mà hơi thất thần, cho đến khi Mạc Thịnh Hoan từ từ mở mắt, liếc qua số trang sách một cái, yên lặng đứng dậy gập sách lại, để quyển sách vẫn chưa đọc xong lên trên kệ.
Thấy chú đã tỉnh, An Nhu lập tức cúi đầu, lấy một quyển sách từ bên cạnh máy tính ra, làm bộ mình đang ngồi học.
Từ sau khi đồng ý tới phòng sách của Mạc Thịnh Hoan livestream, An Nhu liền chuyển hết sách vở và đồ dùng của mình qua bên đây.

Trên chiếc bàn gỗ thật lớn chất đầy đồ, toàn là của cậu, còn hơi lộn xộn.
Vì để kiếm chút thành tích, An Nhu lén kéo dài thời gian livestream.

Cậu bắt đầu phát sóng trước giờ mười lăm phút, kết thúc muộn mười lăm phút, nửa tiếng sau mới rời đi.
Lần này Mạc Thịnh Hoan không tỏ thái độ gì, trái lại số lần thím Dương bưng nước hoa quả tới càng thường xuyên hơn.
Trong đầu An Nhu đang suy nghĩ vài chuyện, ánh mặt trời bên cạnh nhẹ nhàng, một bàn tay thon dài vươn tới, giúp An Nhu lộn một vòng quyển sách đang cầm ngược lại.
An Nhu trừng mắt nhìn, có chút chột dạ ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan.

Chú sẽ không cảm thấy mình không làm việc chính đáng, còn giả vờ hiếu học đấy chứ?
“Hôm nay có một vị trí để cử.” An Nhu ngượng ngùng gập sách lại: “Cho nên kết thúc hơi muộn một chút, sau này tôi sẽ chú ý.”
Chú vẫn giữ yên lặng.

An Nhu cẩn thận ngẩng đầu, phát hiện Mạc Thịnh Hoan đang nhìn vào chiếc máy tính xách tay của mình.
Chiếc máy tính xách tay này được An Nhu mua lúc tới khu phố điện tử cách đây không lâu.

Bởi vì livestream chiếm khá nhiều dung lượng, cho nên An Nhu mua một chiếc có cấu hình tương đối tốt, còn có camera độ phân giải cao.
Bề ngoài chiếc máy tính xách tay nhìn không tệ, giá cả cũng rất hợp lý.
Phát hiện ra Mạc Thịnh Hoan nhìn chằm chằm đồ dùng của mình, An Nhu mở máy tính xách tay ra cho người đàn ông xem: “Anh có muốn một cái máy thế này không?”
Mạc Thịnh Hoan nhìn An Nhu một cái, sau đó đi tới cửa phòng sách, mở cửa, rồi quay đầu lại nhìn An Nhu.
Anh quay đầu lại giương mắt nhìn, sóng mắt lưu chuyển, đôi mắt trong sáng hơn sao, điên đảo trái tim người khác.
An Nhu đơ luôn tại chỗ, ngơ ngác nghiêng đầu sang một bên.

Cảnh tượng vừa rồi khống chế được mà lặp lại trong đầu cậu, hoàn toàn không có cơ hội để xử lý những thông tin khác.
Mạc Thịnh Hoan đứng ở cửa phòng sách, quan sát bộ dáng của cậu thiếu niên, không nói một lời.
Sau khi An Nhu kịp nhận ra ánh mắt đó có ý là “follow me” thì Mạc Thịnh Hoan đã đứng yên lặng ở cửa được khoảng mười phút.
An Nhu lập tức nhấc chân, bước nhanh đuổi theo, giả vờ bình tĩnh.
Mạc Thịnh Hoan đi phía trước dẫn đường, thỉnh thoảng lại quay đầu liếc mắt nhìn cậu.

An Nhu đi theo phía sau, không hiểu sao lại nghĩ đến con mèo nhìn người kêu “meo meo”, sau đó đi một bước ngoái đầu lại ba lần, dẫn người mà mình tin tưởng đi xem bảo bối gì đó.
Chú có bảo bối gì nhỉ?
An Nhu tò mò đi theo phía sau Mạc Thịnh Hoan, cho đến khi tới một căn phòng mình chưa từng đặt chân đến.
Căn phòng này nằm ở bên trong tầng một, bình thường cửa bị khóa, An Nhu còn tưởng rằng là phòng chứa đồ linh tinh, cho nên không chú ý.
Giờ phút này Mạc Thịnh Hoan sờ lên mép cửa phòng một chút, mò ra được một chiếc chìa khóa bám đầy bụi.
An Nhu không nhịn được nhíu mày, nhìn về phía khung cửa, độ cao này so với cậu thì quả thực là không quá gần.
Mạc Thịnh Hoan dùng chìa khóa mở cửa phòng ra, kéo rèm cửa sổ luôn kéo chặt.

Ánh mặt trời chiếu vào, hiện lên đầy bụi bặm trong không khí.
Căn phòng được bài trí rất đơn giản, toàn là một vài cái rương cái hòm, nhìn thoáng qua thì đúng là một căn phòng chứa đồ đạc linh tinh.
Mạc Thịnh Hoan lấy một chiếc két sắt ở dưới đáy ra, không hề kiêng kỵ chút gì, điền mật khẩu vào ngay trước mặt An Nhu, sau đó lấy hai chiếc điện thoại di động từ bên trong ra, đặt vào trong tay An Nhu.
An Nhu kinh ngạc nhìn “món đồ cổ” trong tay, hơi hoảng hốt.

Một chiếc có thể trượt nắp, một chiếc khác thì cũng coi như điện thoại màn hình cảm ứng, bên cạnh còn có một chiếc bút cảm ứng.
Nếu không phải kiếp trước đã sống ở thế giới này mấy năm, thưởng thức không tí chuyện, An Nhu thật sự sẽ không nhận ra vật trong tay này.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Mạc Thịnh Hoan lục tìm trong chiếc hòm khác một lúc, lấy một chiếc sạc điện vạn năng ra.
Từ sau khi An Nhu xuyên sách đến bây giờ, cậu chỉ tiếp xúc với mỗi điện thoại thông minh, chưa từng dùng qua những thứ này.

Cậu chỉ có thể tìm thím Dương nhờ giúp đỡ, chỉ thấy thím Dương mang ánh mắt đầy hoài niệm, sau đó cạy nắp sau của chiếc điện thoại di động ra, trực tiếp lấy pin ra, kẹp pin vào máy sạc điện vạn năng, cắm vào ổ điện.
An Nhu và Mạc Thịnh Hoan đứng bên cạnh, hai người yên lặng nhìn đèn led bảy màu nhấp nháy trên máy sạc điện vạn năng.
Tại sao lại có vật thần kỳ như vậy?
“Thời đại của nước mắt đấy.” Thím Dương xúc động: “Bây giờ có rất nhiều người trẻ tuổi chưa từng nhìn thấy máy sạc điện vạn năng, chứ nói gì đến điện thoại nắp trượt.

Duy chỉ có mấy người lớn tuổi như các thím mới biết dùng như thế nào thôi.”
An Nhu hơi ngại ngùng.

Người tới từ bên ngoài quả nhiên không tiện, muốn thích ứng ngay lập tức cũng cần một khoảng thời gian, chứ đừng nhắc tới hiểu được đời trước.
“Có lẽ đây chính là khoảng cách thế hệ nhỉ?” Thím Dương nhìn Mạc Thịnh Hoan và cậu thiếu niên đầy xúc động.

Theo như trên mạng nói, năm năm một khoảng cách, dưới tình huống bốn khoảng cách mà hai người vẫn có thể chung sống hoà thuận, cũng kỳ diệu thật đấy.
Mặc dù máy sạc điện vạn năng có đèn sáng, nhưng mà tốc độ sạc điện của nó lại chậm hơn so với máy thông minh nhiều, trước khi đi ngủ mới sạc được một phần pin.
An Nhu và Mạc Thịnh Hoan mặc quần áo ngủ, mặt đối mặt ngồi trên giường.

Cậu thiếu niên học theo dáng vẻ của thím Dương, lắp pin vào chiếc điện thoại nắp trượt.
Theo như kinh nghiệm tìm được từ baidu, An Nhu nhấn mở điện thoại.

Chỉ chốc lát sau, màn hình điện thoại di động sáng lên, tiếng khởi động máy vang lên.
An Nhu kích động ngẩng đầu, hai mắt nhìn nhau với chú một cái.

Thấy điện thoại hiện màn hình khóa, cậu cẩn thận nhấn xuống menu.
Giao diện menu của chiếc điện thoại cũ vô cùng đơn giản, An Nhu bấm vào các phím, chọn đúng thông tin rồi chỉ cần nhấn OK.

Bỗng nhiên điện thoại đen thui, dù có làm thế nào cũng không có động tĩnh gì.

An Nhu hơi sững sờ, bất chấp lên baidu tìm kiếm rồi mới phát hiện ra, tuổi thọ pin của loại điện thoại này tương đối ngắn, thời gian sử dụng hợp lý là khoảng năm năm trở lên.

Nhưng mà căn cứ vào tình hình của chú mà xem, cục pin kia ngay cả ánh sáng le lói cũng không tính, chỉ có thể nói là xác chết vùng dậy.
An Nhu lẳng lặng đối mặt với Mạc Thịnh Hoan, chú yên lặng không tiếng động, trông có vẻ như đang nuối tiếc sự ra đi của chiếc điện thoại già.
“Anh Mạc, để tôi mua cho anh một chiếc mới có được không?” An Nhu đè nhẹ giọng: “Chiếc điện thoại này đã đến tuổi thọ của mình rồi, phải buông tay thôi.”.

Truyện Đô Thị
Mạc Thịnh Hoan rũ mắt, lông mi thật dài phủ bóng lên dưới khóe mắt anh.
“Nếu không thì vậy đi.” An Nhu lấy điện thoại ra: “Anh Mạc, để tôi mua cho anh một chiếc điện thoại di động giống của tôi y như đúc, rồi tôi dạy anh dùng, có được không?”
Mạc Thịnh Hoan từ từ giương mắt lên nhìn điện thoại trong tay An Nhu một chút.

Sau khi yên lặng một lúc, anh cầm điện thoại nắp trượt của mình lên, gỡ pin ra, rồi trả lại cho An Nhu một lần nữa.
Đây là sự đồng ý, còn cho mình luôn chiếc điện thoại cũ.
Tim An Nhu đập “thình thịch” không ngừng, đây tuyệt đối là lần An Nhu ngoan nhất!
Chú cũng dễ dỗ quá nhỉ.

Mất liên lạc với thế giới này quá lâu như vậy, vất vả lắm mới có cơ hội được tiếp xúc một lần nữa, ai dè lại phát hiện ra tất cả những thứ mà mình biết trước kia đều đã hoàn toàn xa lạ với hiện đại.
Nếu như không có một người dẫn dắt tốt, chú sẽ không bỏ rơi cơ hội cảm nhận thế giới này chứ?
Vào lúc ngủ đêm hôm đó, Mạc Thịnh Hoan nắm lấy bàn tay cậu thiếu niên, An Nhu cũng nắm chặt lại.

Cho đến khi lòng tay hai người đều rịn ra một tầng mồ hôi mỏng cũng không có ai nguyện ý buông tay.
Xế chiều ngày hôm sau khi tan học trở về biệt thự, An Nhu vui vẻ ôm hai cái hộp, đưa cho Mạc Thịnh Hoan.
Mạc Thịnh Hoan giương mắt nhìn về phía cậu thiếu niên, chớp mắt.
“Đây là điện thoại di động mới.” An Nhu mở cái hộp nhỏ ra, lấy một chiếc điện thoại giống của mình.
“Còn cái này nữa, là máy tính xách tay.” An Nhu mở hộp ra, bên trong đựng một chiếc máy tính xách tay, cũng giống y hệt cái mà An Nhu mua lúc trước.

Nhưng mà cái của An Nhu là màu trắng ngà voi, còn chiếc máy này màu đen.
Mạc Thịnh Hoan nhìn điện thoại và máy tính mới, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía An Nhu, trong mắt ẩn chứa rất nhiều màu sắc.
“Để tôi dạy anh dùng điện thoại di động trước.” An Nhu lấy một chiếc thẻ sim mới được đăng ký ra, lắp vào rồi sau đó mở máy.
Trên màn ảnh đen ánh lên khuôn mặt của hai người.

An Nhu nhìn sang chú, chỉ thấy Mạc Thịnh Hoan đang nhìn màn hình điện thoại rất chăm chú, chờ đợi mở máy.
Những ứng dụng cần cài bên trong điện thoại đều có sẵn, An Nhu dạy chú làm quen QQ và Wechat trước.

Mạc Thịnh Hoan cực kỳ thông minh, cho dù là thao tác gì, chỉ cần An Nhu làm mẫu một lần là anh có thể hoàn toàn nhớ được, thậm chí học một biết ba, không có chút nhầm lẫn nào.
Lúc này An Nhu nhớ lại một lần nữa thân phận tiến sĩ nước ngoài của chú.
Cho dù thời đại không trùng nhau, nhưng mà năng lực học tập và cơ sở vẫn như thế, làm chuyện gì cũng sẽ không quá khó khăn.

An Nhu có một sự yên tâm nho nhỏ.

Trước đó còn sợ chú không quen, bây giờ xem ra chú còn thích ứng nhanh hơn mình lúc đó.
Bên trong phần kết bạn của ứng dụng, người chú thêm đầu tiên là An Nhu.

Không hiểu tại sao, An Nhu lại có cảm giác vui vẻ âm thầm, giống như mình có một tờ giấy tuyền trắng vậy.
Đối với tờ giấy ấy, mình là nhất, là độc nhất vô nhị.
An Nhu gửi một tin nhắn cho Mạc Thịnh Hoan, là nhãn dán một chú thỏ trắng “hi”.
Mạc Thịnh Hoan nhìn con thỏ, lại liếc An Nhu một cái, rồi lại nhìn mặt An Nhu, rồi nhìn nhãn dán con thỏ.

Sau đó An Nhu nhận lại được một nhãn dán “hi” y như đúc.
Xét trên một khía cạnh nào đó mà nói, đây là lần đầu tiên hai người trao đổi.

An Nhu kìm nén sự kích động, ba ngón tay trượt xuống, nhanh chóng cap màn hình.
Mạc Thịnh Hoan vẫn luôn chú ý tới An Nhu, bắt chước động tác của An Nhu, cũng chụp lại ảnh lần đầu tiên trao đổi của hai người.
Nhìn nhãn dán mà Mạc Thịnh Hoan vừa gửi tới, ánh mắt An Nhu sáng lên, nhanh chóng soạn tin: ‘Anh Mạc, anh có thể đánh chữ trên điện thoại để trao đổi với tôi không?’
Mạc Thịnh Hoan nhìn tin nhắn gửi tới, ngón tay cẩn thận mở bàn phím điện thoại di động ra.

Sau khi nhìn bàn phím một hồi lâu, Mạc Thịnh Hoan mở bộ nhãn dán con thỏ ra, nhấn một cái.
An Nhu nhìn nhãn dán con thỏ cụp tai, cúi đầu ngồi dưới đất khổ sở, đã hiểu rõ ý của chú.
Anh rất xin lỗi vì anh không thể.
“Không sao, ở đây có rất nhiều nhãn dán.” An Nhu thoát khỏi sự tiếc nuối kia, giúp Mạc Thịnh Hoan mở cửa hàng nhãn dán ra: “Nhãn dán cũng có thể biểu đạt rất nhiều ý tứ.”
Mạc Thịnh Hoan bắt đầu chọn nhãn dán thật nghiêm túc.

An Nhu nhìn cái anh chọn tiếp theo, phóng cách rất giống với nhãn dán thỏ trắng, là nhãn dán mèo trắng, sau đó anh liền thoát khỏi cửa hàng nhãn dán.
Cũng được.
An Nhu đếm một chút, bây giờ anh đã tải hơn ba mươi hai nhãn dán, có thể giúp anh biểu đạt được.
Ngay sau đó, An Nhu thấy Mạc Thịnh Hoan bấm trở về, tìm được cửa hàng ứng dụng, trượt đến Doomsday Awakening, bấm tiếp tục.
Sau nhãn dán đã tự học được làm thế nào để tải ứng dụng về.

An Nhu không nhịn được mà nhìn Mạc Thịnh Hoan nhiều hơn một chút.

Tại sao trên đời lại có người vừa đẹp lại vừa thông minh như vậy chứ?
“Anh Mạc, anh cũng thích Doomsday Awakening à?” An Nhu mở máy tính xách tay ra, sau đó mở app Mễ Trảo ra: “Anh có thể xem tôi và những streamer khác để học!”
An Nhu đăng ký một tài khoản mới cho Mạc Thịnh Hoan, sau đó rất có lòng mà ấn theo dõi mình.
“Vậy thì vào những lúc tôi phát sóng trực tiếp, anh có thể thấy thông báo nhắc nhở.” An Nhu cây ngay không sợ chết đứng: “Tôi không hề thổi phồng chút nào đâu, tôi dạy tốt lắm đó!”.