Trong thời gian nghỉ ngơi của môn chung, An Nhu cẩn thận kẹp hai tờ tiền giấy mới tinh trong sách, bỏ vào ba lô.
Sinh viên của ba lớp cùng nhau học môn chung trong giảng đường lớn.
Tề Trừng không cướp được vị trí tốt, chỉ có thể ngồi hàng ghế đầu với An Nhu.
Tranh thủ nghỉ giữa giờ, Tề Trừng cúi đầu mở game ra, ngón tay không ngừng vẽ vời lên màn hình.
“Nhu này, có việc làm ăn tới cửa!”
Tề Trừng đưa điện thoại di động qua, giọng điệu mang theo chút hăng hái: “Có một người chơi bằng lòng bỏ tiền ra mua bản vẽ xây dựng nhà ở của chúng ta, bán hay không?”
“Trước kia dạy cậu có hiệu quả không?” An Nhu ghé qua nhìn, cúi đầu xem trang trò chơi của Tề Trừng.
Trang phục mới, tài khoản mới, trang viên vừa mới thăng lên cấp hai, cấp bậc nhân vật trong trò chơi mới hai mười ba.
“Cậu lợi hại đấy!” Tề Trừng kích động giơ ngón tay cái lên: “Trước đó nhà của tớ có mấy lần bị ăn trộm nhưng cũng chưa phát hiện tầng hầm dưới đất.
Bọn họ tiêu tốn không ít độ bền súng đạn, kết quả chỉ trộm được mấy khối gỗ với tảng đá thôi, đúng là tiền mất tật mang, làm tớ cười bò luôn.”
“Ai muốn mua bản vẽ xây dựng của cậu?” Ánh mắt của An Nhu khẽ động: “Là người từng trộm nhà cậu sao?”
“Không những trộm nhà của tớ.” Tề Trừng chuyển giao diện trò chơi vào trong phòng, một người chơi mặc quần áo mốt mùa hè đang bị nhốt ở tầng hầm dưới đất.
Dưới lòng bàn chân là một tấm bảng điện, trên đầu không ngừng nhảy ra “-10, -10” màu đỏ, lượng máu rớt thẳng xuống.
“Anh ta phát hiện tầng hầm dưới đất, sau đó giẫm lên bảng điện, không lên được nữa.” Tề Trừng cười vui sướng khi người khác gặp họa: “Bây giờ anh ta phải luôn luôn uống thuốc hồi máu, nếu không sẽ game over.”
An Nhu nhìn thấy nickname màu đỏ trên đầu kẻ ăn trộm, lông mày nhướng lên.
‘Người anh em, đã nghĩ xong chưa, có bán bản vẽ xây dựng không?’ Tên ăn trộm gửi tin nhắn riêng cho Tề Trừng.
“Bán không?” Tề Trừng nhìn về phía An Nhu.
“Bán chứ, tại sao không bán.” An Nhu chạm lên hình ảnh người chơi trên màn hình: “Nếu anh ta đã phát hiện ra tầng hầm dưới đất thì anh ta cũng đã hiểu được cách làm cơ bản rồi.
Lúc quay về cho anh ta chút thời gian suy nghĩ là anh ta cũng có thể làm được một cái giống y như đúc.”
‘Bán.’ Tề Trừng hồi âm lại kẻ ăn trộm.
‘Người anh em, cậu ra giá đi.’ Tốc độ tay của kẻ ăn trộm cực kỳ nhanh, vừa trả lời tin nhắn, còn có thể vừa uống thuốc.
“Ra nhiều hay ít?” Đôi mắt Tề Trừng mong chờ nhìn An Nhu.
“Ba nghìn.” An Nhu không hề chần chừ nói ra một cái.
“Cao như vậy luôn à!” Tề Trừng ngạc nhiên há miệng: “Này Nhu, tớ thấy bản vẽ xây dựng nhà ở trong game đắt nhất cũng chỉ có một nghìn tám thôi.
còn là căn biệt thự kiểu năm tầng.
Nhà ở rách nát này của tớ, cậu lập tức ra giá ba nghìn, anh ta sẽ không đồng ý đâu.”
“Chưa chắc đâu.” An Nhu dựa lưng vào ghế dựa, mí mắt nâng lên.
“Cậu nhìn kỹ trang bị của anh ta, mốt trang phục trên người anh ta, chỉ mua bản thiết kế thôi cũng đã vượt quá hai nghìn, chứ đừng nói là chi tiêu vật liệu.”
“Chết ở đây một lần, trong ba lô của anh ta không những chỉ rớt ra một bộ phận.
Độ bền của quần áo và vũ khí của anh ta cũng sẽ tiêu tốn ít nhất một phần ba, chứ đừng nói là chúng ta còn muốn bán một phần bản vẽ xây dựng cho anh ta.
Chúng ta chào giá ba nghìn, hoàn toàn hợp tình hợp lý.”
Đôi mắt Tề Trừng đảo một vòng, cảm thấy lời của anh em nhà mình nói hoàn toàn không có khuyết điểm! Vậy là cúi đầu trực tiếp gõ ra tin ‘Ba nghìn’ gửi qua.
Đối phương do dự hồi lâu, sau đó mới trả lời một icon “OK”.
‘Vậy người anh em, để tôi lên đi chứ?’
“Đừng thả cầu thang vội, bảo anh ta ném khẩu súng và đạn dược ra khỏi ba lô đã.
Sau khi anh ta lên lập tức cất thang đi.” An Nhu ở bên cạnh chỉ huy.
Tể Trừng nghe lời hồi âm, tên trộm không còn sự lựa chọn đành phải vứt súng và đạn dược xuống đất.
Tề Trừng thả cầu thang, tên trộm kia lập tức giẫm lên bậc thang, nhảy lên sàn nhà, vừa quay đầu đã thấy chủ nhân căn nhà ở đã cất cầu thang đi rồi, súng của mình còn nằm trên bảng điện, không lấy được.
‘Người anh em, làm ơn thương xót với, tắt bảng điện đi, để cho tôi xuống nhặt súng’ Tên trộm gửi tin nhắn riêng đến.
“Giao dịch trước đã rồi mới tắt bảng điện.” An Nhu tiếp tục chỉ huy ở bên cạnh: “Gửi mã QR thu tiền cho anh ta.
Sau khi nhận được tiền rồi thì gửi bản vẽ xây dựng, vừa tắt bảng điện xong cậu lập tức offline.”
Tề Trừng ngoan ngoãn nghe theo lời chỉ huy, chỉ một lát sau đã thấy ba nghìn chuyển vào tài khoản, lập tức vừa mừng vừa lo.
Giao bản vẽ xây dựng như lời hứa, tắt bảng điện rồi offline, Tề Trừng vẫn còn chìm trong trạng thái kinh hãi.
Ba nghìn tệ, tương đương với hai tháng sinh hoạt phí của mình luôn, bây giờ chưa đến mười phút đã kiếm tới tay, chỉ dựa vào một bản vẽ xây dựng nhà ở trong game!
Sau khi lấy lại tinh thần, Tề Trừng nhìn chằm chằm An Nhu ở bên cạnh, hai mắt phát sáng.
“Người anh em, cậu biết không, mặc dù đầu cậu có hơi thấp, nhưng mà hình tượng bây giờ của cậu cực kỳ cao lớn trong lòng tớ!”
An Nhu lẳng lặng nhìn Tề Trừng hồi lâu, nói ra một câu mà chính cậu cũng không tin tưởng lắm.
“Tớ sẽ còn cao lên nữa.”
“Nhu này, tớ phát hiện cậu cực kỳ cẩn thận.” Tề Trừng hiếm khi không nói kháy, trong đôi mắt to to là niềm nghi ngờ nho nhỏ.
“Bình thường bọn tớ cứ lén giao dịch, đàm phán xong là được.
Còn cậu mỗi một bước đều phải suy tính lợi thế, không phải cậu quen biết tên trộm này đấy chứ?”
An Nhu gật đầu: “Anh ta là một streamer game.
Cậu có thế tới livestream Mễ Trảo, tìm kiếm “Cuồng Đồ Tận Thế”.
Kiếp trước lúc An Nhu làm streamer, vừa có chút nổi tiếng đã nhận được lời mời của vị Cuồng Đồ Tận Thế này, cùng đi đánh phó bản đầm lầy.
Số lượng fan của Cuồng Đồ Tận Thế lúc đó gấp bảy tám lần An Nhu.
Nhận được lời mời của anh ta, An Nhu cực kỳ biết ơn, mang theo trang bị tốt nhất, thuốc men tốt nhất của mình.
Phó bản vừa mở ra, Cuồng Đồ Tận Thế để An Nhu đi xung phong, bảo An Nhu giải quyết zombie cấp thấp.
Hứa rằng sau khi gặp được Boss lớn, anh ta sẽ ra tay giải quyết Boss, bảo An Nhu vào hang động lây nhiễm đặt bom, chỉ cần nổ sập hang động là phó bản coi như đã thông qua.
Nghĩ rằng đối phương cũng là một streamer, còn có nhiều thủy hữu* ở đây như vậy, An Nhu gật đầu đồng ý, một mình ở phía trước giải quyết zombie cấp thấp, dùng hết đạn dược, độ bền của hai khẩu súng cũng tiêu tốn không ít.
Cuồng Đồ Tận Thế dạo chơi ở phía sau, lấy một cái gậy bóng chày làm tên côn đồ.
(*: ý chỉ người xem hoặc fan của các streamer trên nền tảng livestream)
Đến khi gặp được Boss lớn, An Nhu vừa quay đầu lại, phát hiện Cuồng Đồ Tận Thế đã chuồn đi rất xa, còn làm màu kêu to, nói bản thân quên mang súng theo.
Loại sai lầm ngay cả học sinh tiểu học cũng không phạm phải này, hoàn toàn không thể xuất hiện trên người một streamer game được!
An Nhu không kịp mắng người, nghiến răng tránh đợt tấn công của Boss, vào trong hang động đặt bom, kết quả ở cửa hang gặp phải Boss chặn đường.
Bom nổ mạnh, An Nhu bị nổ chết, hai khẩu súng tốt cũng hoàn toàn bị hỏng.
Đến sau này An Nhu mới biết được tên Cuồng Đồ Tận Thế này chuyên môn lừa người chơi để tiêu khiển.
Cả ngày livestream trộm nhà bán đồng đội, còn nói ở trong hoàn cảnh tận thế này, con người phải như vậy.
“Đậu má!” Tề Trừng xem livestream trợn tròn mắt.
“Nhu, vừa rồi cậu nhìn thấu mưu kế anh ta vừa lên sẽ đánh chết tớ đúng không.
Tên này còn nghi ngờ có người bắn tin cho tớ, đang bắt gián điệp trong phòng livestream luôn?”
An Nhu mỉm cười, nếu loại ngu ngốc này thật sự ở tận thế, chắc chắn sẽ là người chết đầu tiên.
“Sau này tớ phải gọi cậu là thần Nhu.” Mắt Tề Trừng tràn đầy vẻ khâm phục: “Daddy lại dạy con hai chiêu nữa chứ?”
Môn chung vừa kết thúc, An Nhu đã nhìn thấy Tề Trừng chuyển cho mình hai nghìn, nói là trả theo công lao.
Nghĩ đến Cuồng Đồ Tận Thế có thể sẽ trả thù, An Nhu chuyển cho cậu ấy năm trăm, bảo cậu ấy xóa tài khoản mới đi, lập lại một cái mới.
Năm trăm tệ cũng đủ cho cậu ấy nhanh chóng cày đến cấp bậc trước kia.
Tề Trừng trả lời một câu: “Cảm ơn daddy”, tan học đã cực kỳ vui vẻ chạy đi mua chân gà.
Con trai ngốc, cũng không biết đi ăn lẩu.
Ngồi ở trên xe, An Nhu nhìn chằm chằm số tiền đầu tiên kiếm được sau khi bản thân sống lại.
Sau khi suy nghĩ rất lâu, cậu mới bảo chú tài xế chạy đến trung tâm thương mại kỹ thuật số.
Hôm đó vừa về biệt thự, An Nhu lấy ra máy mát xa cổ mới mua tặng thím Dương.
Thím Dương ngạc nhiên không thôi, mặc dù không phải là đồ đắt tiền gì, nhưng vẫn cười đến mức không khép miệng lại được.
Mạc Thịnh Hoan ở bên cạnh lặng lẽ nhìn.
Đôi mắt rũ xuống, giống như đang ngồi thiền, không hề bận tâm.
“Thím Dương, thím thử xem.” An Nhu cười đi vào phòng của thím Dương, giúp bà điều chỉnh chế độ lực mát xa cổ, thấy thím Dương nhắm mắt tận hưởng, khóe miệng còn mang theo nụ cười.
An Nhu rời khỏi phòng, lấy một hộp quà khác từ trong ba lô ra, hít sâu một hơi.
Máy mát xa cổ thông minh tốn ba trăm chín mươi chín tệ, tiền còn lại không nhiều lắm.
An Nhu tìm trong đống đồng hồ cảm ứng một hồi lâu mới tìm được một chiếc phù hợp với tấm lòng.
Đồng hồ điện thoại cảm ứng Tiểu Thiên Tài.
Không đến một hai vạn, không cần ba bốn nghìn, chỉ cần một nghìn ba trăm chín mươi chín tệ.
An Nhu lấy ra công sức cả đời, tốn mất tầm một tiếng đồng hồ mới có thể trả giá xuống một nghìn mốt.
Trước khi đi, chủ cửa hàng còn thêm điều kiện, một nghìn mốt là có thể bán, chỉ cần sau này đừng đến nữa.
An Nhu đang cầm lấy thành quả thắng lợi, bước từng bước một tiến về phía ông chú đang cụp mắt, ngồi xổm xuống, đong đưa hộp quà nhỏ trước tầm mắt anh.
Mạc Thịnh Hoan chậm rãi ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn cậu thiếu niên trước mặt.
“Món quà nhỏ tặng cho anh, là...”
Đối diện với đôi mắt xinh đẹp trong suốt rõ ràng của chú, hô hấp của An Nhu theo bản năng bắt đầu căng thẳng.
Mình vừa mới nói gì thế?
Mình còn muốn nói gì nữa?
Giật mình một lát, An Nhu chậm rãi mở hộp quà nhỏ ra, lấy đồng hồ cảm ứng Tiểu Thiên Tài ra, rất cẩn thận nhìn về phía khuôn mặt của ông chú.
Không có ghét bỏ, ngược lại đôi hai mắt còn phát sáng.
An Nhu âm thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm, thấp giọng giải thích với người đàn ông.
“Mặc dù chiếc đồng hồ này nhìn hơi trẻ con, nhưng mà chức năng rất đầy đủ.” An Nhu khoa tay múa chân bắt đầu giới thiệu đồng hồ.
“Chiếc đồng hồ đeo tay này có kết nối với điện thoại của tôi.
Tôi có thể nhìn thấy vị trí của anh từ trên điện thoại.”
“Chỉ cần anh nhấn vào biểu tượng ‘SOS’ này, bất kể trong tay có chuyện gì, tôi sẽ lập tức đến tìm anh.”
Mạc Thịnh Hoan lặng lẽ nhìn cậu.
“Đồng hồ đeo tay này chống được nước, có thể thay pin, có phân biệt mặt người, không cần nhập mật mã.
Anh giơ tay lên đối diện với màn hình là nó sẽ sáng lên.” An Nhu biểu diễn một chút: “Còn có thể chụp ảnh, gọi video, nghe nhạc.”
An Nhu ngẩng đầu, phát hiện ông chú đang nhìn chiếc đồng hồ, dường như đã công nhận sự tồn tại của nó.
“Vậy anh Mạc, tôi giúp anh đeo nhé?” An Nhu cởi dây đồng hồ ra, thấy Mạc Thịnh Hoan không hề phản đối, cậu bèn nhẹ nhàng đeo đồng hồ lên cổ tay anh, cúi đầu gài lại dây đồng hồ.
Cuối cùng dịu dàng đẩy dây đeo lên trên, Mạc Thịnh Hoan bỗng dưng giơ tay lên, hơi hơi nghiêng về phía cậu.
An Nhu nhìn thấy ngón tay của ông chú duỗi dài ra, như thể một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo, cứ như vậy xòe ra trước mặt cậu.
Không biết tại sao, bỗng dưng trong đầu An Nhu lướt qua hình ảnh một con mèo con đáng yêu, đang xòe bàn chân mềm mượt đầy lông ra trước mặt chủ nhân.
Bàn chân xòe ra như đóa hoa, phía dưới còn có đệm thịt mềm mại.
An Nhu như bị mê hoặc, cậu giơ tay lên, đầu ngón tay lướt qua khắp nơi trên mu bàn tay của Mạc Thịnh Hoan, một đường xuống phía dưới, dừng trên đầu ngón tay lộ ra màu anh đào nhàn nhạt, nhẹ nhàng nhấn vào.
Như hoa quỳnh khép lại, ngón tay thon dài nắm lấy.
An Nhu chợt hoàn hồn, cố gắng duy trì bình tĩnh.
“Anh Mạc, ngón tay của anh dài thật đấy.”
Mạc Thịnh Hoan không hề lên tiếng.
An Nhu chột dạ ngước mắt lên, chỉ thấy anh chậm rãi quay đầu, lộ ra đuôi mắt khẽ nhếch, lông mi dài mảnh, cong vút mà đẹp đẽ.
“Tôi xin lỗi.” An Nhu chột dạ cúi đầu: “Tôi vượt ranh giới rồi.”.