Thang máy phát ra tiếng “đinh đinh”, đã lên đến tầng, An Nhu kéo theo Mạc Thịnh Hoan chạy trối chết.
Những hộ gia đình khác trong thang máy nhao nhao tránh ra, ánh mắt có thâm ý khác, để lại khoảng trống cho hai vị dũng sĩ thoát đi.
Vào đến nhà An Nhu nhanh nhẹn thay dép lê, rêи ɾỉ mấy tiếng trên ban công.
Làm sao lại thảm như vậy!
Giờ thì các gia đình trong nửa tòa nhà đều biết mình mua trên mạng cái tai mèo tình thú rồi!
Sau khi trút cảm xúc ra xong An Nhu mới quay lại, liếc mắt liền thấy Mạc Thịnh Hoan đã cởϊ áσ khoác, mặc áo sơ mi trắng đứng phía sau, ngón tay thon dài trắng nõn đang nâng dưới đáy thùng đồ chuyển phát nhanh, trong mắt anh có ý cười hơi nhạt.
An Nhu chậm rãi cúi đầu, đi tới bên người chú, nói chân thành.
“Chồng, I"m sorry.”
Hiện tại Mạc Thịnh Hoan là tổng giám đốc công ty Mạc thị, người đứng đầu Mạc gia.
Ngày bình thường rất hay xuất hiện bên ngoài, có thể coi như là một nửa nhân vật công chúng.
Thế mà cậu lại phạm sai lầm như vậy để cho chú phải thu dọn tàn cuộc giúp mình trước mắt bao người.
Điều này...!có thể ảnh hưởng đến danh tiếng của chú không?
Nửa ngày Mạc Thịnh Hoan vẫn không mở miệng.
Đầu An Nhu càng cúi thấp hơn, đã bắt đầu nghĩ xem có nên dọn nhà hay không, để trốn khỏi nơi đau khổ này.
Trên vai bị gõ vài cái, An Nhu ngước mắt lên liền nhìn thấy khóe môi hơi nhếch lên của Mạc Thịnh Hoan cùngchiếc găng tay hình vuốt mèo trên tay anh.
Bộ trang phục mèo con này là nguyên bộ, không chỉ có mỗi tai mèo mà còn có găng tay vuốt mèo và cả một cái đuôi, một chiếc chuông nhỏ Ở CỔ.
Bây giờ tay Mạc Thịnh Hoan đang đeo găng tay hình vuốt mèo, theo cử động của ngón tay cái vuốt mèo có miếng đệm màu hồng cũng cử động theo.
Đôi mắt An Nhu mở to, nhìn cảnh tượng trước mắt, nhất thời không lấy lại được tinh thần.
Biết Mạc Thịnh Hoan đang muốn giải vây cho cậu, An Nhu bỗng chốc không thể tả nổi tâm trạng mình, nhìn chằm chằm vào chiếc găng tay vuốt mèo cỡ nhỏ, còn chưa đủ đeo hết vào tay chú, lộ ra nửa lòng bàn tay.
An Nhu chợt không biết nên cười hay nên khóc, những cảm xúc xấu hổ và lo lắng trước đó đều bị quét sạch.
“Cảm ơn ông xã.” An Nhu giơ tay ôm cổ Mạc Thịnh Hoan, dụi vào ngực chú, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Mạc Thịnh Hoan cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên má cậu thiếu niên.
“Anh Mạc.” An Nhu thu hết can đảm, con mắt lóe sáng nhìn Mạc Thịnh Hoan, hạ giọng: “Buổi tối sẽ cho anh xem nguyên bộ.”
Mạc Thịnh Hoan cụp mắt nhìn cậu, sau một lúc im lặng, anh cầm cái thùng bước nhanh vào phòng tắm.
An Nhu đi theo, nhìn chú lấy mấy món đồ chơi nhỏ trong thùng ra, sau khi nghiêm túc giặt bằng tay thật cẩn thận thì cho vào máy sấy khô để hong khô và khử trùng.
Mắt không chớp nhìn chỗ lông ướt sũng, rũ lông cho mau khô.
Xem ra rất chờ mong.
Chỉ có đạo cụ để nhân vật đóng vai thì không đủ sinh động.
An Nhu dùng bữa tối từ phòng bếp riêng của Mạc gia đưa tới xong thì làm xong bài tập hôm nay, sau đó lấy ra một xấp giấy viết thư, suy nghĩ hồi lâu mới viết ra cốt truyện hôm nay.
Mèo nhỏ thú nhân từ chối tắm rửa cắt móng tay và...!chủ nhân bác sỹ thúy?
An Nhu nhìn móng tay mình, cũng đã đến lúc phải cắt rồi.
An Nhu vừa vắt óc viết kịch bản vừa vụиɠ ŧяộʍ ngẩng đầu quan sát Mạc Thịnh Hoan đang đọc tài liệu của công ty.
Thật ra bây giờ chú rất mệt, không chỉ là cổ đông lớn của Mễ Trảo mà còn quản lý Mạc gia và phải chăm chỉ làm việc trong công ty.
Một mình làm ba công việc, còn phải đề phòng đủ thứ loại âm mưu dương mưu của đám anh em trong nhà.
An Nhu chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy mệt mỏi thay Mạc Thịnh Hoan rồi.
Dường như nhận ra được ánh mắt của cậu, Mạc Thịnh Hoan liền ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt An Nhu, anh nhéo ngón tay, suy nghĩ một hồi mới lạnh nhạt điều chỉnh lại vị trí của ngón tay.
An Nhu nhìn kỹ lại, Mạc Thịnh Hoan đang uốn ngón cái và ngón trỏ, đây là ...!bắn tim!
Không biết chú học được từ đâu, An Nhu không nhịn được mỉm cười, cười được hai giây thì chợt nhớ ra đây là động tác mình thường làm trong các buổi phát sóng trực tiếp.
Trong lòng An Nhu chợt thấy ấm áp.
Hóa ra chú vẫn xem rất kỹ những buổi phát sóng trực tiếp của cậu, Mạc Thịnh Hoan luôn nhớ kỹ những điều cậu đã nói, chính anh trước đó sống khó khăn như vậy nhưng vẫn sẵn sàng truyền hơi ấm cho người khác.
Tay An Nhu ôm mặt nhìn Mạc Thịnh Hoan, trong mắt toàn là hình ảnh người bạn đời của mình.
Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ vào phòng ngủ, An Nhu đã viết xong kịch bản, định đọc thêm sách, nhưng vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Mạc Thịnh Hoan đã bắt đầu sắp xếp lại tài liệu trên bàn.
Đây là khúc dạo đầu tỏ ý muốn vào phòng ngủ.
Kể từ khi cả hai bắt đầu cuộc hành trình của trò chơi hai người thì giờ đi ngủ đã trở thành huyền học, thường là khi nào trò chơi kết thúc thì sẽ đi ngủ khi đó.
Bởi vì hai người chơi khá mệt cho nên đi ngủ cũng sẽ tương đối thoải mái hơn, hôm sau thức dậy tinh thần rất sảng khoái.
Hiếm khi có lúc vào phòng ngủ sớm hơn nửa tiếng như thế này, An Nhu đỏ mặt, nhanh chóng đứng dậy đưa kịch bản cho Mạc Thịnh Hoan, để anh đọc xong mới có thể đi tới.
Tranh thủ lúc này An Nhu bước nhanh vào phòng ngủ, đỏ mặt bắt đầu chuẩn bị.
Một bộ đồ hóa trang cho phần thân trên, An Nhu ngửi thấy mùi găng tay vuốt mèo trên tay và cả mùi bột giặt nhàn nhạt.
Cậu đứng trước gương nhìn cặp tai mèo bông xù mềm như nhung trên đầu, mặt nóng bừng.
Tai mèo màu trắng, kẹp tóc màu đen, khi đội lên đầu rồi trùm tóc lên che thì khó có thể thấy được mấy chiếc kẹp tóc.
An Nhu quay lại nhìn cái đuôi mèo của mình, nó được buộc giữa háng, sợi lông nhân tạo sờ vào rất thích, trong đuôi mèo còn có một khung kim loại, có thể gấp thành nhiều loại đường cong khác nhau.
Cậu lấy chiếc chuông trên cổ ra lắc thử thì phát hiện nó không kêu, nhìn kỹ mới thấy hóa ra là bên trong được nhét giấy, ngay khi rút tờ giấy ra tiếng chuông sẽ vang lên giòn giã.
Chuẩn bị xong, An Nhu vỗ nước lên gương mặt nóng bừng của mình, liếc mắt nhìn đồng hồ rồi ngồi ở trên giường hít sâu một hơi.
Nghĩ đến chiến công cứu nguy cho tình huống nguy cơ xã hội ngày hôm nay của chú, An Nhu liền cảm thấy mình như một con mèo báo ân!
Cửa phòng ngủ được mở ra, An Nhu ngồi ở giữa chiếc giường lớn, nhìn Mạc Thịnh Hoan đứng ở cửa, sắc mặt đỏ bừng, giơ móng mèo lên, làm động tác điển hình của một con mèo cầu tài, rồi kêu lên mấy tiếng không lưu loát lắm.
"Meo meo meo meo?"
Mạc Thịnh Hoan đứng ở cửa, nhìn cảnh tượng trước mắt, cổ lập tức nổi lên màu sắc.
Sắc mặt cậu thiếu niên đỏ bừng, đôi mắt màu hổ phách đầy vẻ ngây ngô, đeo một đôi tai mèo lông tơ mềm như nhung màu trắng, trên cổ là một dải ruy băng đen cùng một chiếc chuông tròn màu vàng, khi người thoáng cử động cái chuông sẽ kêu lên những tiếng “đinh đinh”.
Mạc Thịnh Hoan đứng ở cửa hồi lâu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên không rời.
Sau khi đóng cửa lại, An Nhu biết theo kịch bản mình sẽ là một con mèo kiêu ngạo, không chịu đi nghênh đón chủ nhân.
Nhưng nghe thấy tiếng khóa cửa, con mèo vẫn đi kiểm tra tình hình.
An Nhu xuống giường đi về phía Mạc Thịnh Hoan, nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của chủ nhân cậu liền dừng bước, cao ngạo liếc nhìn “bé sen hốt cớt” của mình, quay đầu trở lại giường, nằm úp sấp xuống.
Đôi mắt Mạc Thịnh Hoan lập tức dán chặt vào chiếc đuôi mèo cong vút sau lưng cậu.
“Meo meo.” An Nhu nhìn về phía Mạc Thịnh Hoan đang đứng không nhúc nhích, nhắc nhở đã đến lúc bắt đầu kịch bản.
Chủ nhân bác sĩ thú y trở về nhà sau y một ngày mệt mỏi nhìn thấy con mèo thú nhân kiêu ngạo của mình, cho nó ăn, sờ bụng, rồi khi vuốt lông cho mèo liền phát hiện đã đến lúc phải tắm cho mèo và cắt móng cho nó.
Nhưng mèo sợ nước, thà chết cũng không theo, mục đích của chủ nhân chính là tắm sạch sẽ và cắt tỉa móng cho con mèo thú nhân kiêu ngạo này.
Sau khi bị vài tiếng “meo meo” gọi hoàn hồn, “bác sĩ thú y” nhìn con thú nhân nhỏ của mình, bước từng bước một tới gần, ngồi xuống mép giường, vuốt ve lưng cậu thiếu niên đang nằm nghiêng rồi lấy ra một ít đồ ăn vặt từ trong túi.
Mặc dù ban đêm ăn thì sẽ béo, nhưng An Nhu của bây giờ cũng không phải người chỉ chênh có một hai cân nữa.
Mang thai con được năm tháng, nặng thêm mười hai cân, nay ăn thêm một ít nữa cũng chẳng sợ gì cả.
Mạc Thịnh Hoan đưa tới một hộp thạch làm bằng nước hoa quả và thạch trắng, An Nhu ngồi dậy “hút” vài cái, một cái thạch đã chui vào bung.
Theo kịch bản Mạc Thịnh Hoan sẽ cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cổ An Nhu, dịu dàng mà rất nhẹ.
Còn chưa đến lúc đi tắm, An Nhu nghĩ bây giờ không phải lúc phản kháng, liền để cho Mạc Thịnh Hoan hôn mình.
Tiếp theo sẽ phát hiện ra là mèo phải rửa ráy sạch sẽ, An Nhu đợi đã lâu, nhưng chỉ chờ được hành động anh nhẹ nhàng ngậm lấy dái tai mình rồi chậm rãi đè xuống giường.
An Nhu tự an ủi mình, có thể là do mũi của chủ nhân bác sỹ thú y không nhạy lắm, chờ một chút vậy.
Nhưng sự khoan dung của mèo thú nhân chỉ đổi lấy xâm nhập giao lưu.
Chuông vàng vang lên liên tục, mang theo cảm giác tiết tấu tràn đầy, lúc đầu còn kêu khá chậm rãi, nhưng cuối cùng lại là những âm thanh lộn xộn, nhanh chóng và rõ ràng.
Thú nhân mèo còn chưa kịp phản kháng thì đã bị làm cho trên người ướt đẫm một tầng mồ hôi, bất lực nằm trên giường, cái đuôi mèo cũng bị lệch.
Chủ nhân bác sỹ thú y nắn lại đuôi mèo, cầm trên tay rồi từ từ vuốt từ gốc đến ngọn.
Vì trên người có một lớp mồ hôi mỏng nên khi chủ nhân bác sĩ thú y muốn đưa mèo thú nhân đi tắm thì nó chỉ chống cự yếu ớt vài lần, sau đó để mặc chủ nhân, được mang vào phòng tắm.
Chủ nhân bác sĩ thú y đã hết sức quen thuộc với việc cho tắm rửa mèo thú nhân.
Mèo con không còn sức cào người, ngược lại còn được chủ nhân bác sĩ thú y hầu hạ hết sức thoải mái.
Sau khi tắm xong được đưa ra khỏi phòng tắm, mèo thú nhân nằm ngửa, người thơm ngào ngạt, nhìn bác sĩ thú y lấy ra hai bộ cắt móng tay.
Móng tay được cắt tỉa rất gọn gàng, chừa lại hai ba li, các góc cạnh đều được mài dũa.
Chú mèo nhìn bộ móng của mình thì rất hài lòng, cảm thấy sướng hơn là tự mình cắt.
Mãi cho đến khi chủ nhân bác sĩ thú y nắm chân mình, mèo thú nhân mới bắt đầu hoảng lên.
“Meo meo!” Mèo tỏ ý chủ nhân không cần cắt ở chân, mèo có thể tự mình cắt.
Nhưng ánh mắt của chủ nhân bác sĩ thú y rất thản nhiên, sờ vào bụng mèo, ra hiệu không có vấn đề gì.
Mèo thú nhân đỏ mặt nhìn chủ nhân nắm vuốt chân của mình, cụp mắt xuống nghiêm túc cắt móng cho nó.
“Sau này, để anh cắt cho.” Chủ nhân bác sĩ thú y cắt xong liền quét những mảnh vụn vô tình bắn tung tóe trên giường xuống dưới, dọn dẹp sạch sẽ.
Mèo thú nhân nhìn móng chân của mình, cử động ngón chân rồi nhận ra bây giờ cậu vẫn có thể với để tự cắt móng chân được, nhưng vì bác sĩ thú y đã nói vậy...!nên mèo thú nhân có thể da mặt dày chấp nhận thôi!
Khi Mạc Thịnh Hoan đi thu dọn hai bộ đồ bấm móng tay An Nhu mới nhận ra nhiệm vụ hôm nay lại được chú hoàn thành dễ dàng như vậy!
Muốn trách chỉ có thể trách chủ nhân bác sĩ thú y đã bắt đầu trò chơi y hai người từ sớm quá, làm cho mèo thú nhân người đầy mồ hôi không nói, cũng chẳng còn sức để chống cự.
Không hổ là chủ nhân bác sĩ thú y! Một chiêu là có thể đánh bại kẻ thù!
Nhìn móng tay được cắt tỉa gọn gàng An Nhu không khỏi đắc ý, bây giờ cậu lại có được bộ móng giống hệt chú rồi.
Mạc Thịnh Hoan cất đồ bấm móng tay, sau đó gỡ tai mèo và đuôi mèo xuống giúp An Nhu, dùng đầu ngón tay gảy nhẹ vào chiếc chuông vàng trên cổ cậu.
Nghe thấy âm thanh “đinh đinh” quen thuộc An Nhu không khỏi đỏ mặt, vừa rồi mới nghe một lúc lâu như vậy, thế này là nghe chưa chán sao?
Nhìn Mạc Thịnh Hoan cẩn thận cất cả bộ đồ hóa trang vào trong tủ đầu giường, mặt An Nhu lại đỏ bừng, gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của thím Dương khi nhìn thấy những thứ này.
An Nhu muốn Mạc Thịnh Hoan giấu đồ đi, nhưng vừa mở miệng đã lại là một tiếng “meo meo”.
An Nhu lập tức che miệng lại, xong rồi, vẫn còn nhập tâm trong vở kịch.