Trình Thịnh nói xong liền ngẩng cao đầu rời đi.
Đi đến cửa thì đụng phải Trương Vân, Trình Thịnh không hề có ý né đi mà không hề khách khí va vào vai bà ta, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh, dùng sức đóng sầm cửa lại.
“Rầm” một tiếng, Trương Vân vô thức co rụt vai lại, không dám nhìn con trai.
Thấy vậy Mạc Thịnh Khang liền đi qua dùng sức nâng cái bàn bị Trình Thịnh lật đổ lên, nhìn vết nước trên mặt đất, quay đầu nói với Trương Vân: “Tôi sẽ lau sàn nhà, bà đi ra ngoài trước đi.”
Trương Vân như trút được gánh nặng, bà ta cảm kích nhìn chồng mình, vừa định rời đi thì lại bị Mạc Thành Hoàn ngăn lại.
“Mẹ.” Ánh mắt Mạc Thịnh Hoàn tĩnh lặng như nước, nhìn về phía Trương Vân.
“Trình Thịnh...!những gì cậu ấy nói có phải là sự thật không?”
“Đương nhiên là không đúng.
Mẹ khẳng định là không phải.” Trương Vân dùng hết dũng khí để nói: “Mẹ, làm sao mẹ có thể làm ra chuyện như vậy được.”
“Vậy còn đoạn ghi âm kia thì giải thích thế nào đây?” Mạc Thành Hoàn nhìn mẹ mình chằm chằm.
“Trình Thịnh không phải là người có đầu óc đến vậy, sau khi bị con trách cậu ấy cũng không thể lập tức làm giả được một đoạn ghi âm để hãm hại mẹ.”
Trương Vân mấp máy khóe môi, không biết nên tiếp tục nói dối như thế nào.
“Mẹ, mẹ nói thật đi.” Mạc Thành Hoàn chợt bình tĩnh một cách dị thường: “Mẹ đừng nói dối con nữa, con muốn nghe sự thật.”
Trong lòng Trương Vân như đang có cuộc đối đầu giữa thiện và ác.
Bà ta cúi đầu suy nghĩ hồi lâu mới ngẩng đầu lên tủi thân nhìn Mạc Thành Hoàn.
“Mẹ, mẹ chỉ nghĩ rằng ông con yêu cầu con kết hôn với người nhà họ An thì sẽ không giúp được gì cho tương lai của con, lẽ ra con sẽ có thể tốt hơn.”
“Thật sự không ngờ con lại thích An Nhu như vậy, cũng không ngờ An Nhu lại là con út nhà họ Bạch.”
Vẻ mặt Trương Vân ấm ức, lúc đó thoạt nhìn thì có vẻ là một quyết định sáng suốt, thật không ngờ kết quả lại thành ra như thế này.
Chỉ vì không kết hôn với An Nhu mà thân phận thừa kế của con trai bà ta bị mất, còn ốm bệnh thành ra như vậy.
Di chúc của ông cụ Mạc cũng thay đổi.
Hiện giờ tài sản để lại cho Mạc Thịnh Khang và Mạc Thành Hoàn đã ít đến đáng thương.
Trương Vân nói ra sự thật, Mạc Thành Hoàn chỉ yên lặng nhìn mẹ mình.
Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại câu trào phúng của Trình Thịnh.
“Ai cưới cậu mới là xui xẻo, gặp phải bà mẹ chồng độc ác như vậy thì đúng là xui xẻo tám đời!”
Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến mẹ ruột của mình lại có thể không từ thủ đoạn, dùng đủ cách lừa gạt.
Chỉ cần không ép bà ta đến cuối cùng thì miệng bà ta sẽ chẳng bao giờ nói thật.
Kiếp trước thì sao?
Đã bao lần anh ta đứng về phía mẹ mình và trách móc An Nhu?
Hai con trai bị cảm, An Nhu khó chịu nói cho anh ta biết bởi vì bà nội dẫn theo hai đứa con trai ra ngoài chơi nhưng lại không giữ ấm tốt cho chúng.
Mẹ lại tỏ vẻ tủi thân nói bà ta có kinh nghiệm chăm con.
Khi trả lại cho An Nhu thì hai đứa bé vẫn tốt, rõ ràng là do An Nhu không chăm sóc tốt cho hai con.
Khi đó anh ta gần như đã tin lời mẹ mình nói ngay lập tức, không hề do dự quở trách An Nhu.
Nhưng ngẫm lại thì từ nhỏ đến bây giờ anh ta chỉ lớn lên dưới sự chăm sóc của bảo mẫu, làm sao Trương Vân biết chăm sóc con cái như thế nào.
Bị anh ta trách cứ rồi An Nhu lại còn phải chăm sóc hai đứa con ốm cả đêm, hai đứa trẻ bị cảm lạnh nên khó chịu, khóc rất nhiều, không biết em ấy đã phải chịu biết bao nhiêu sự tủi thân.
Những chuyện như thế này không chỉ xảy ra một lần, có người từng trêu chọc anh ta, nói rằng hiếm thấy con dâu nào có thể chịu đựng được tính khí xấu của Trương Vân.
Anh ta nghĩ người ta nói khoa trương, còn cảm thấy tuy rằng mẹ anh ta hay gây chuyện nhưng lại là một người mẹ tốt, một người mẹ chồng tốt, bà nội tốt.
Nhưng hóa ra...!không có gì là đúng cả.
Mạc Thành Hoàn giương mắt nhìn Trương Vân, trong mắt hiện lên sự tuyệt vọng.
Kiếp trước anh ta đã thay bà dạy dỗ An Nhu không ít lần, hiện giờ lại chỉ còn nỗi ân hận và đau đớn.
Người mẹ này luôn buông lời đồn đãi không thực, không ngừng châm ngòi ly gián bên tai, liên tục buông những lời mắng chửi vô lý với An Nhu.
Vào thời khắc này mọi thứ đều cuồn cuộn bùng lên, giống như đâm từng mũi dao vào trái tim Mạc Thành Hoàn.
Đã vậy rồi...
Mà còn nghĩ đến việc tái hôn với An Nhu ư.
“Con trai, đừng làm mẹ sợ.” Trương Vân chột dạ cúi đầu nói lắp bắp: “Mẹ cũng chỉ đang nghĩ đến tương lai của con thôi, đúng vậy, là vì chính con mà."
“Thật sao?” Mạc Thành Hoàn đỏ mắt nhìn Trương Vân.
“Tại sao mẹ không thừa nhận mình là một người ngu ngốc, tự đại, dối trá, tâm địa ác độc? Là một người mẹ vô năng còn dùng lời lẽ ghê tởm là “vì con” để hủy hoại con trai mình, hủy đi mọi thứ sao?”
Trương Vân ngơ ngác nhìn Mạc Thành Hoàn, nước mắt cũng đồng thời trào ra.
“Thành Hoàn!” Mạc Thịnh Khang cau mày nghiêm nghị nhìn con trai: “Con không được nói như vậy với mẹ con, dù sao mẹ cũng sinh ra con và nuôi con khôn lớn!”
Mạc Thành Hoàn chậm rãi nhìn về phía Mạc Thịnh Khang
“Ba, ba biết chuyện này đúng không?”
Khi Trình Thịnh nói ra sự thật, Mạc Thịnh Khang không hề ngạc nhiên, điều này đủ cho thấy ông ta đã sớm biết những gì Trương Vân làm.
Mạc Thịnh Khang không giấu diếm, ông ta nhìn thẳng vào Mạc Thành Hoàn.
“Đúng, ba biết!”
Mạc Thành Hoàn nhìn ba mẹ mình, đau khổ nhếch khóe môi nở nụ cười.
“Ba không ngăn cản mẹ bởi vì ba cũng nghĩ rằng mẹ đã làm điều đúng đắn, phải không?”
Mạc Thịnh Khang vẫn im lặng không nói gì.
“Có ba mẹ như này con thật hạnh phúc quá.” Nụ cười của Mạc Thành Hoàn mệt mỏi mà bất lực.
“Thành Hoàn.” Trong mắt Trương Vân tràn đầy sự tủi thân, khẽ cắn môi nói: “Mẹ biết...!mẹ sai rồi.”
“Không, mẹ không sai.” Mạc Thành Hoàn lắc đầu.
“Là con sai.
Con quá ngu ngốc.
Con đã nhìn hai người bằng cái suy nghĩ tốt đẹp nên không nhìn ra được bộ mặt thật ẩn đằng sau.”
“Thành Hoàn, ba mẹ đều thân bất do kỷ thôi.” Mạc Thịnh Khang nhìn con trai: “Mẹ con tuy có sai lầm, nhưng bà ấy vẫn là mẹ của con.”
“Hai người đi ra ngoài.” Mạc Thành Hoàn kiệt sức: “Con không muốn gặp lại hai người nữa.”
“Con trai, mẹ xin lỗi!” Trương Vân không kìm được nước mắt: “Mẹ thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, mẹ sai rồi, mẹ xin lỗi con!"
Mạc Thành Hoàn nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt.
“Cho Thành Hoàn một chút thời gian.” Mạc Thịnh Khang kéo Trương Vân ra khỏi phòng bệnh, để cho Trương Vân dựa vào người mình khóc.
Thật lâu sau Trương Vân mới khóc xong, khẽ ngẩng đầu: “Thịnh Khang, con trai chúng ta sẽ từ chúng ta vì chuyện này sao?”
“Sẽ không đâu, chúng ta chỉ bị người ngoài châm ngòi ly gián thôi, Thành Hoàn sẽ hiểu mà.” Giọng điệu Mạc Thịnh Khang nhẹ nhàng.
“Bị...!người ngoài châm ngòi ly gián sao?” Trương Vân ngẩn người: “Nhưng mà, chuyện đó là do tôi sai khiến...”
“Nghỉ thử đi.” Mạc Thịnh Khang bình tĩnh nói: “Trí thông minh của Trình Thịnh không tốt như thế đâu, cho dù bị Thành Hoàn chỉ trích thì nó cũng sẽ không đi điều tra lại sự việc, bởi vì tính tình của nó vốn là một đứa chuyên gây rối cho nên căn bản sẽ không phát hiện ra chuyện mình bị hại.”
Trương Vân sửng sốt, cảm thấy những gì chồng mình nói dường như cũng có lý.
“Nếu nó có thể nghĩ đến việc đi điều tra lại thì hẳn là do có người nào đó chỉ đường” Mạc Thịnh Khang nhìn về phía Trương Vân: “Người biết chuyện này chỉ có tôi, bà.
Tôi thì đương nhiên sẽ không nói...”
“Chờ đã!” Trương Vân rùng mình: “Chuyện này cũng không phải chỉ có tôi và ông biết! Trước đây tôi đã nói chuyện với An Nhu, tôi có nói cho nó biết!”
Mạc Thịnh Khang bừng tỉnh: “Vậy thì đúng rồi, tám chín phần mười là Trình Thịnh vì chuyện của Thành Hoàn mà đi tìm An Nhu.
An Nhu mới nói chuyện này cho Trình Thịnh, làm cho nó và Thành Hoàn làm gay gắt với nhau, cũng khiến cho Thành Hoàn bất mãn với chúng ta.”
Trương Vân một hồi sau mới kịp phản ứng hiểu ra, tức giận nghiên răng nghiến lợi.
“Sao nó lại độc ác như vậy!”
“Tôi đoán có thể là do tôi.” Mạc Thịnh Khang thở dài.
“Chuyện của Đóa Đóa làm bọn họ cảnh giác với chúng ta.
Bọn họ có thể nghĩ đến việc tôi và Tôn Kiều Lan là cùng một phe cho nên muốn diệt trừ quả bom hẹn giờ là tôi đây.”
Trương Vân không hiểu rõ nhìn chồng: “Không phải là nên ra tay với ông sao?”
“Tấn công tôi là đúng, nhưng trong tay chúng ta còn có một lá bùa hộ mệnh là Thành Hoàn.” Mạc Thịnh Khang lộ vẻ nghiêm túc.
“Ba rất thích cháu trai, vì nể mặt Thành Hoàn nên cho dù chúng ta phạm sai lầm ba cũng sẽ bảo vệ chúng ta.”
“Nhưng một khi Thành Hoàn gay gắt với chúng ta, thì chúng ta sẽ không còn lá bùa cứu mạng đó nữa, họ sẽ xử lý chúng ta dễ như trở bàn tay.”
Trương Vân chợt nhận ra, bà ta không ngờ chuyện này lại có thể phức tạp như vậy.
“Vậy giờ chúng ta phải làm gì đây?” Trương Vân sốt ruột: “Thành Hoàn đang giận chúng ta, tạm thời sẽ không thể tốt đẹp trở lại.
Nếu như nó tìm đến ông cụ nói hết mọi chuyện chúng ta đã làm, thì ý đồ của thằng nhãi kia sẽ thành sự thật mất!”
“Đôi khi cách để khiến đối phương ngừng tấn công là tạo ra xung đột trong nội bộ bên họ.” Mạc Thịnh Khang nhắc nhở: “Bà có thể nghĩ đến điều mà An Nhu và những người kia đang quan tâm nhất lúc này là gì chứ?”
Trương Vân ngơ ngác nhìn Mạc Thịnh Khang: “Ý ông là đứa con trong bụng An Nhu...”
Mạc Thịnh Khang nhướng mày.
“Không được đâu!” Trương Vân đẩy Mạc Thịnh Khang ra, lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi không điên như vậy, tôi không thể làm hại đến đứa bé còn chưa ra đời được.”
“Tôi không nói là bà nên ra tay với đứa con của nó.” Mạc Thịnh Khang lắc đầu, đến gần bên tai Trương Vân: “Nhưng mà bọn họ lại muốn bà mất đi con trai của mình.”
Trương Vân sững sờ tại chỗ, không nhúc nhích, như nhìn một người xa lạ, mắt nhìn chằm chằm vào Mạc Thịnh Khang.
...
An Nhu và Mạc Thịnh Hoan làm một bài kiểm tra nhanh trong một ngày.
Các kiểm tra tổng quát cũng như kiểm tra phụ trợ, siêu âm.
An Nhu nằm yên nhìn bác sĩ kiểm tra thai nhi.
Lần này có lâu hơn một chút, bác sĩ không chỉ kiểm tra xem thai nhi đã có cơ quan chưa mà còn xem có vấn đề gì với các cơ quan hay không.
“Cử động người đi.” Bác sĩ nhìn màn hình, cầm thiết bị thăm dò, dặn dò An Nhu: “Bên mặt trái của thai nhi A, chân còn lại không thể nhìn thấy.”
An Nhu lại dịch người, nhưng bác sĩ vẫn lắc đầu: “Không nhìn thấy.”
Mạc Thịnh Hoan đứng bên cạnh lấy ra một miếng sô cô la trong túi xách ra đưa cho An Nhu.
An Nhu cắn miếng sô cô la, sau đó trông mong nhìn vào túi của Mạc Thịnh Hoan, Mạc Thịnh Hoan lập tức hiểu ra, lấy ra những món ăn nhẹ đã chuẩn bị trước đó, bánh quy, sữa trứng đậu nành, thịt bò vụn, xúc xích cá tuyết...
Nhìn An Nhu cắn một miếng bánh nhỏ, Mạc Thịnh Hoan lấy ra hai phích nước cho An Nhu chọn, một cái là nước hoa quả hỗn hợp chua ngọt, cái kia là canh khoai mỡ gà đen.
Ánh mắt An Nhu lướt qua giữa hai cái phích giữ nhiệt, nói đùa cái gì vậy, chỉ có trẻ con mới đi lựa chọn thôi!
“Em muốn hết.” An Nhu giơ tay cầm lấy hai cái phích giữ nhiệt, mở nắp ra, tu “ừng ực” vài tiếng, nuốt xuống bung.
Mùi thức ăn tràn ngập khắp phòng khám, bác sĩ di chuyển đầu dò rồi ngạc nhiên thốt lên: “Có chuyển động rồi!”
An Nhu vừa ăn vừa nhìn bụng mình, trong lòng đầy xúc động.
Có thể là do chưa đủ tháng, hai đứa nhỏ lại không thích vận động.
Mới đầu An Nhu còn tưởng là thiếu oxy nên còn hít thở một lát.
Sau đó mới phát hiện chỉ khi nào An Nhu ăn hai đứa nhỏ mới nhúc nhích.
Nghe nói tần suất thai máy cùng với tính cách của đứa bé rất liên quan đến nhau.
An Nhu cảm thấy bản thân có thể đoán được tính cách của hai đứa nhỏ rồi.
Là dân ăn hàng số 1 và số 2, không có đồ ăn ngon sẽ không cử động.
An Nhu thở dài, cắn một miếng ruột cá tuyết.
Mạc Thịnh Hoan đứng phía sau bác sĩ, mắt nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trên màn hình.
Hai đứa bé đang khoái chí tận hưởng nguồn dinh dưỡng từ mẹ của chúng dưới sự quan sát đó.
Thai nhi năm tháng tuổi đã có lông mày và lông mi, An Nhu tò mò liếc nhìn, phát hiện hai đứa nhỏ rất giống ba của chúng, cũng đều có hàng lông mi hoàn hảo.