Mạc Thành Hoàn hôn mê suốt một ngày, bên tai là tiếng khóc không ngừng của phụ nữ khiến tâm tư bấn loạn.
“Bà Mạc, bà đừng khóc.” Bác sĩ nhìn thấy cũng sốt ruột: “Người bệnh cần không gian yên tĩnh, huống chi con bà bị chấn thương sọ não càng cần phải tĩnh dưỡng hơn.”
“Đứa con số khổ của tôi.” Trương Vân khóc nức nở hạ giọng: “Bị chú nó đánh thành như này mà không ai làm chủ cho nó.
Ông cụ thật sự quá thiên vị!”
“Ba nói là không cần rêu rao.” Âm thanh của Mạc Thịnh Khang vang lên, mang theo sự bất đắc dĩ: “Bà đừng làm ồn, để nó nghỉ ngơi cho tốt đi."
“Không! Đây là thời đại pháp trị, tôi sẽ báo công an.
Tôi không tin không ai trị được cậu ta.” Vốn sĩ Trương Vân đã hạ thấp giọng trong nháy mắt lại cao hơn: “Tôi chỉ có một đứa con này thôi.
Nếu Thành Hoàn bị cái gì không hay thì tôi sẽ liều mạng với Mạc Thịnh Hoan.”
Âm thanh bên tai quá mức chói tai, ngón tay Mạc Thành Hoàn giật giật muốn tỉnh lại.
“Thành Hoàn, ngón tay Thành Hoàn cử động rồi!” Mạc Thịnh Khang phát hiện trước, lập tức nắm chặt tay con trai.
“Con trai, con tỉnh rồi.” Giọng nói của Trương Vân nghe rất gấp gáp.
Mạc Thành Hoàn chậm rãi mở to mắt, nhìn thấy người phụ nữ trước mặt thì gian nan mở miệng.
“Con nói gì?” Trương Vân kích động không thôi, ghé sát người cẩn thận nghe con mình nói.
“Mẹ...!im...!lặng đi...”
Nói xong ba chữ Mạc Thành Hoàn lại mê man, để lại Trương Vân vừa mới rồi còn kích động giờ thì lại xấu hổ đứng bên cạnh giường bệnh.
“Được rồi.
Đi ra ngoài thôi.” Bác sĩ cũng không nói nên lời.
Có thể khiến người bệnh nghe tiếng huyên náo tỉnh lại yêu cầu ngậm miệng lại cũng là chuyện hiếm thấy.
Vào ban đêm Mạc Thành Hoàn mới chính thức tỉnh lại.
Anh ta sờ băng gạc đang quấn trên đầu mình, mặt lộ vẻ nghi hoặc.
“Thành Hoàn, con có còn nhớ không? Tại sao Mạc Thịnh Hoan lại đánh con?” Trương Vân đã gọi cảnh sát tới, cẩn thận hỏi con trai.
Hai vị cảnh sát đứng bên giường bệnh ghi chép biên bản.
“Chú hai đánh con sao?” Mạc Thành Hoàn nhíu mày: “Sao có thể.
Không phải ba năm trước chú ấy đã chết rồi sao?”
Trương Vân lặng người nhìn con mình, không biết nên nói gì mới đúng.
“Chấn thương não nghiêm trọng làm mất trí nhớ.” Bác sĩ giải thích với mọi người: “Rất nhiều người bệnh sau khi gặp tình huống như thế khi tỉnh lại thì không có cách nào nhớ được vì sao lại bị thương, những chuyện trước khi bị thương cũng không thể nhớ được.
Sau khi được điều trị sẽ có thể chậm rãi nhớ lại.”
“Nhưng còn những chuyện khá xa thì vẫn nhớ được.”
“Vấn đề là chú hai nó không chết, còn đánh con thành ra thế này, đó chính là chú hai của nó đấy.” Trương Vân khó hiểu.
“Con hôn mê bao lâu rồi?” Mạc Thành Hoàn sờ chỗ bị thương, lông mày nhăn lại.
“Hai ngày một đêm.” Mạc Thịnh Khang nhìn con trai.
Mạc Thành Hoàn trầm mặc hồi lâu, nhìn bốn phía một vòng: “An Nhu đâu? Em ấy có biết con bị thương
không?” “Nó...!nó biết!” Trương Vân nói lắp.
“Vậy em ấy có đến đây thăm con không?” Mạc Thành Hoàn thất thần.
Trương Vân và Mạc Thịnh Khang cùng trầm mặc.
Nhận thấy bầu không khí trong phòng bệnh có phần không đúng lắm, cảnh sát lại nhìn bộ dạng hồn bay phách lạc của người bị thương liền hỏi: “An Nhu là ai?”
“Là...!là vợ của chú hai.” Trương Vân chua xót mở miệng.
Hai cảnh sát liếc nhau, lại nhìn người bị thương.
Họ gần như đã hiểu được lý do vì sao người này bị thương rồi.
Hèn chi bị chú hai của anh ta đánh.
“Vợ của chú hai?” Mạc Thành Hoàn nghe thấy Trương Vân trả lời thì vẻ mặt buồn bực: “Em ấy rõ ràng là vợ trước của con, con với em ấy còn có hai người con trai.
Liên quan gì đến chú hại?”
Trương Vân nhìn con trai mà nước mắt lập tức chảy ra, xoay người nắm lấy tay áo bác sĩ.
“Bác sĩ, bác sĩ.
Con tôi bị đánh đến ngẩn ngơ rồi.”
Gặp loại tình huống này thì cảnh sát cũng không thể tiếp tục ghi chép nữa.
Sau khi bác sĩ kiểm tra đơn giản cho Mạc Thành Hoàn, thấy đầu óc của người bệnh bình thường mà lại nói ra những lời nói thế này thì có thể là bị ảo tưởng.
“Ảo tưởng sao?” Trương Vân đã khóc đến mức sắp nói không nên lời.
“Cảm ơn bác sĩ.” Mạc Thịnh Khang nắm tay Trương Vân, nhìn về phía cảnh sát: “Chúng tôi có thể hủy việc báo án không?”
“Có thể.” Cảnh sát cất giấy bút đi: “Chủ yếu hiện tại căn cứ vào tình hình người bị thương mà mọi người lại không hề có chứng cứ, chứng minh chuyện này không phải là chuyện ngoài ý muốn.”
Trương Vân khóc nức nở, nhìn hai cảnh sát rời đi mà không có một biện pháp nào.
Hai người trở lại phòng bệnh, chỉ thấy Mạc Thành Hoàn đang xem di động.
“Sao trong di động của con không có ảnh chụp con và An Nhu kết hôn vậy?” Mạc Thành Hoàn nhíu mày, ngón tay lướt rất nhanh.
“Còn Lạc Lạc và Tinh Tinh nữa, sao đến hình cũng không có?”
Trương Vân dựa vào người chồng, hai mắt đẫm lệ.
“Lạc Lạc và Tinh Tinh là ai?” Mạc Thịnh Khang nhíu mày.
“Là con của con và An Nhu, là cháu ngoại của hai người!” Mạc Thành Hoàn nhìn về phía ba mẹ, không hiểu vẻ mặt của bọn họ là thế nào.
“Mẹ, có phải là mẹ đã xóa đi không?” Mạc Thành Hoàn nhìn chằm chằm Trương Vân: “Làm sao mẹ biết được mật mã điện thoại của con? Con đã làm theo yêu cầu của mẹ đi hẹn hò với những người đó rồi.
Vì sao mẹ lại xóa tất cả ảnh chụp của con với An Nhu?”
Trương Vân nghẹn ngào nói không ra lời.
“Con biết mẹ không thích An Nhu, cảm thấy em ấy không xứng với con.” Mạc Thành Hoàn nắm chặt di động, ánh mắt bất mãn: “Nhưng Lạc Lạc và Tinh Tinh là cháu trai ruột của hai người đấy.”
Trương Vân dựa vào người Mạc Thịnh Khang tiếp tục khóc.
“Còn công ty thì sao?” Mạc Thành Hoàn nhìn di động: “Con hôn mê lâu như vậy thư ký Lý có biết không?”
Nói xong, Mạc Thành Hoàn lại tìm số điện thoại của thư ký Lý muốn gọi qua.
“Thành Hoàn!” Mạc Thịnh Khang vội bước tới giật lấy điện thoại của con trai, bình tĩnh nhìn Mạc Thành Hoàn.
“Con đã mệt rồi, nên nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Mạc Thành Hoàn sờ băng gạc đang quấn trên đầu mình.
Quả thật anh ta có cảm giác hơi choáng váng đầu.
“Con sẽ ngủ một lát.” Mạc Thành Hoàn có vẻ mệt mỏi: “Nếu An Nhu đến đây muốn gặp con thì hai người đừng ngăn cản em ấy.”
Mắt Mạc Thịnh Khang khẽ giật, hốc mắt hồng lên: “Được.”
“Mẹ, con không muốn hẹn hò nữa.” Ý thức của Mạc Thành Hoàn đã rối loạn: “Con muốn tái hôn với An Nhu
Nhìn thấy con trai đã nhắm mắt ngủ, Mạc Thịnh Khang kéo chăn cho anh ta, rồi lôi Trương Vân ra khỏi phòng bệnh.
Ở lối đi nhỏ, cuối cùng Trương Vân cũng không thể nhịn được nữa mà khóc thành tiếng.
“Đều...!là lỗi của tôi.”
“Nếu không phải do tôi để Thành Hoàn tạm thời rời đi thì nó đã gặp được An Nhu rồi...”.
Trương Vân rơi nước mắt đầy mặt, Mạc Thịnh Khang thì thở dài một tiếng.
Thời gian Mạc Thành Hoàn ngủ rất dài, trong mơ trí nhớ không ngừng cuồn cuộn dâng trào, hòa trộn lại thành cảnh tượng của một năm trước.
Chính anh ta đã rời đi khỏi nơi đáng lẽ sẽ gặp An Nhu lần đầu tiên.
Trơ mắt nhìn thấy An Nhu và Mạc Thịnh Hoan đi chụp ảnh chứng nhận kết hôn.
Chứng kiến Bạch Tiêu từ nước ngoài trở về, nhìn thấy An Nhu gắp thức ăn cho Mạc Thịch Hoan, dỗ Mạc Thịnh Hoan dùng bữa.
Trong mắt đều là người đó, cũng không hề ngẩng đầu nhìn về phía mình đang ở phía đối diện.
An Nhu không nhận lấy quà của mình, không muốn nhận tiền của mình lại càng không muốn tái hôn với mình.
Mạc Thành Hoàn nhìn thấy An Nhu hôn Mạc Thịnh Hoan.
Trong mắt bọn họ chỉ có đối phương.
Bà An vào tù, An Nhu vốn dĩ là đứa con thất lạc từ lâu của nhà họ Bạch, người đứng đầu của nhà họ Mạc chuyển thành Mạc Thịnh Hoan.
Còn cả tờ giấy kiểm tra kia nữa...!hai đứa bé....!cũng không còn là con của mình.
Tất cả đều đã biến mất.
Tất cả những gì tốt đẹp cũng không còn nữa.
Ngày hôm sau Trương Vân và Mạc Thịnh Khang đến bệnh viện, nhìn thấy Mạc Thành Hoàn đang ngồi trên giường bệnh, môi khô nứt tái nhợt, trong mắt không còn sức sống, giống hệt một con rối gỗ lẳng lặng ngồi trên giường.
“Thành Hoàn.” Trương Vân cẩn thận nhìn con trai: “Thành Hoàn con đừng dọa mẹ.”
“Con trai tôi làm sao thế?” Mạc Thịnh Khang nhíu mày hỏi bác sĩ.
“Có thể là sắp khôi phục trí nhớ.” Bác sĩ nhìn thấy người nhà bệnh nhân liền nói: “Sáng sớm hôm nay tôi đến kiểm tra phòng, người bệnh hỏi tôi mấy câu sau đó thành ra thế này.”
“Nó hỏi gì?” Mạc Thịnh Khang bắt lấy trọng điểm.
“Rất đơn giản, hỏi hiện tại là năm nào, người đứng đầu của nhà họ Mạc là ai?” Bác sĩ cũng không hiểu được: “Có điều quả thật là trí nhớ đã khôi phục.”
“Thành Hoàn, con ăn chút gì đi.” Trương Vân mở cà mèn giữ nhiệt ra, hai mắt đẫm lệ.
Mạc Thành Hoàn vẫn không nhúc nhích, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước.
“Bác sĩ, làm sao bây giờ?” Trương Vân nhìn về phía bác sĩ cầu cứu.
“Đi làm tư vấn tâm lý đi.” Bác sĩ nhìn Mạc Thành Hoàn: “Có thể cơ thể và tinh thần của cậu ấy đều đã chịu đả kích lớn nên nhất thời cần có thời gian để bình tĩnh.”
Trương Vân dùng hết biện pháp mà Mạc Thành Hoàn vẫn không muốn mở miệng nói chuyện, càng không ăn gì.
“Người bệnh có bạn bè gì không?” Bác sĩ đề nghị: “Có lẽ cậu ấy không muốn nói chuyện với người nhà.”
Trong lúc vạn bất đắc dĩ Trương Vân đành cắn răng tìm số điện thoại của Trình Thịnh.
Vừa nghe thấy bạn nối khố bị thương, còn đang trong trạng thái tinh thần không tốt, Trịnh Thịnh liền nói với ba mẹ mình rồi lo lắng chạy đến bệnh viện.
Vừa vào đến phòng bệnh liền nhìn thấy Mạc Thành Hoàn gầy yếu hơn rất nhiều.
Trạng thái của người anh em tốt này thật sự không tốt.
Sắc mặt như tờ giấy, nghe thấy có người đến mà mí mắt cũng không thèm ngước lên nhìn một cái.
“Trình Thịnh, dì biết con là đứa trẻ ngoan.” Trương Vân nắm lấy tay Trình Thịnh, nước mắt tuôn rơi: “Trước kia là dì không đúng, dì không nên nói như vậy với con.
Cầu xin con giúp Thành Hoàn.
Nó đã liên tục không ăn không uống mấy ngày rồi.”
Trình Thịnh cũng không phải người thù dai, cho dù trước đây đã từng cãi nhau với bà ta nhưng hiện tại tính mạng của anh em tốt quan trọng hơn.
Trình Thịnh an ủi Trương Vân vài câu rồi đi vào phòng bệnh.
Ngồi bên giường bệnh nhìn đối phương rồi giơ tay lên lắc trước mặt anh ta.
“Thành Hoàn, tôi là Trình Thịnh đây” Trình Thịnh nói: “Cậu cũng đừng dọa tôi nhá.
Cậu biết là tôi không chịu được sợ hãi mà.”
Nghe được giọng nói quen thuộc, Mạc Thành Hoàn mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía Trình Thịnh.
Nhìn thấy Mạc Thành Hoàn có phản ứng, Trịnh Thịnh vui mừng không thôi.
Nhìn thấy môi Mạc Thành Hoàn khô khốc bèn cầm lấy hoa quả ở đầu giường lên đút cho Mạc Thành Hoàn một miếng quýt.
“Người anh em, cậu làm tôi sợ muốn chết.” Trình Thịnh vui vẻ nói chuyện: “Mẹ cậu đột nhiên gọi tôi nói cậu nhập viện, tôi lập tức đến luôn đấy.”
Trình Thịnh nếm thử miếng quýt thấy hơi chua, thế là liền bóc quả khác.
“Chắc là cậu không biết.
Sau khi đi ra khỏi nhà cậu Đại Bạch đã thu nhận và giúp đỡ tôi.
Ba của Đại Bạch nói với tôi những câu rất hữu ích, giờ tôi đã về nhà rồi.”
Trình Thịnh lại ăn một miếng quýt nữa, vẫn chua.
“Sau khi tôi về nhà ba tôi không đánh mà chỉ bắt tôi chép sách luật hai lần.
Quyển sách dày thế này này.
Chép xong tay tôi muốn gãy luôn.” Trình Thịnh ăn luôn quả quýt đã bóc.
“Giờ tôi đã nghiêm túc tu thân dưỡng tính rồi đấy.
Mấy hôm trước ba tôi tiến cử tôi vào làm trong công ty.
Tuy chỉ là một nhân viên bình thường nhưng tôi cảm thấy rất tốt.” Trình Thịnh nói miên man lải nhải mãi.
“Cho nên cậu xem đi, trước kia tôi gây họa lớn như thế, tự tôi đã cho rằng mình không thể cứu được nữa rồi.
Nhưng qua một thời gian thì không phải tôi đã tốt lên rất nhiều rồi sao?” Trình Thịnh vỗ vào người Mạc Thành Hoàn: “Người anh em, cậu cũng sẽ tốt lên.
Thật đấy!”
Mạc Thành Hoàn nhìn chằm chằm Trịnh Thịnh, môi khẽ cử động, âm thanh khàn khàn.
“Cậu tốt lên rồi à.”
“Người anh em, cậu nói chuyện rồi à.” Trình Thịnh vui sướng không thôi.
“Cậu rất vui vẻ à?” Ánh mắt Mạc Thành Hoàn tĩnh mịch như đã chết.
“Làm sao vậy người anh em?” Trình Thịnh phát hiện thần sắc trong đôi mắt đối phương không đúng lắm.
“Cậu căn bản không biết tôi đã mất đi điều gì vì cậu!” Mạc Thành Hoàn nói từng chữ một.
“Bạn đời của tôi, con trai của tôi, nhà của tôi, công ty của tôi...”.
-
Mạc Thành Hoàn nhìn chằm chằm Trình Thịnh: “Đều là vì cứu cậu mà tôi mất hết tất cả.”
Trình Thịnh há hốc mồm.
“Người anh em, cậu đang nói gì thế?”
“Câu còn chưa hiểu nữa à?” Mạc Thành Hoàn dùng hết khí lực, túm lấy áo Trình Thịnh.
“Nếu không vì cứu mày, tao sẽ không rời khỏi bữa tiệc xem mắt, cũng sẽ không đánh mất An Nhu.”
Trình Thịnh ngơ ngác nhìn vẻ mặc dữ tợn của người anh em tốt trước mặt.
“Nếu được trở lại ngày đó tao tuyệt đối sẽ không cứu mày.” Mạc Thành Hoàn chậm rãi buông tay ra, ngồi trên giường mà hai mắt vô thần: “Tao thà là để mày...!chết ở nước ngoài.
Chỉ cần có thể đổi lấy mọi thứ quay về.”
Trình Thịnh nghe Mạc Thành Hoàn nói những lời đó thì vừa khó chịu vừa tủi thân, nhưng Mạc Thành Hoàn nói cũng đúng.
Nếu lúc đó cậu ta không gọi điện cho Mạc Thành Hoàn thì có lẽ giữa hai người ...!sẽ không giống hiện tại.
“Thực sự xin lỗi.” Trình Thịnh cúi đầu, trong mắt ánh lên nước mắt: “Lúc đó tôi không biết cậu đang đi xem mắt với người ta.
Không phải cậu từng nói với tôi là cậu không thích người mà ông nội cậu sắp xếp cho sao?”