Sau Khi Sống Lại Chồng Tui Muốn Theo Đuổi Bạch Liên Hoa

Chương 24




Sau khi đi khám ở bệnh viện thì Lư Hiểu Nam xác nhận là đã mang thai, cha của đứa con trong chính là tên bạn trai cũ mới chia tay cách đây không lâu.

Lư Hiểu Nam vì vậy đi tìm Nhậm Bằng Vân, nhưng đối phương không hổ là hoa hoa công tử, vừa ra tay chính là 100.000 nhân dân tệ phí phá thai cùng phí bồi bổ sức khỏe.

Lư Hiểu Nam cực kỳ tức giận, cô đi tìm lốp xe dự phòng Cao Vĩ Tài để khóc lóc kể lể.

Sau giờ làm, Lư Hiểu Nam ngăn lại Cao Vĩ Tài, khóc sướt mướt, “Cao tổng, em có rồi.”

“Không phải của tôi!” Cao Vĩ Tài theo bản năng phủ quyết

“Em chưa nói là của anh. Cao tổng, trong lòng em bây giờ rất loạn, rất hoảng hốt, em không biết nên làm gì bây giờ” Lư Hiểu Nam khóc như hoa lê hoa dính hạt mưa, ý đồ làm cho Cao Vĩ Tài nhìn thấy mà thương.

Nhưng mà, Cao Vĩ Tài lạnh nhạt vô tình nói: “Cô hẳn là nên đi tìm ba của con cô nói chuyện.” Việc này cũng chẳng liên quan liên gì tới hắn! Hắn còn vội vàng trở về để giáo ɖu͙ƈ thai nhi trước khi Tra Thiên Bác sinh! Giáo viên lớp dạy chăm sóc trẻ nói, mỗi ngày nên cùng thai nhi nói chuyện như vậy sẽ rất tốt cho sự phát triển của thai nhi.

” Nhậm Vân Bằng nói hắn không cần đứa bé này, hắn còn đưa tiền cho em đi phá thai!” Lư Hiểu Nam khóc đến càng thảm.

” Thằng này đúng là đồ khốn nạn!”Cao Vĩ Tài cũng là người có con, nghe xong cảnh ngộ của Lư Hiểu Nam không tránh khỏi có một chút thương cảm, “Cô đừng buồn nữa, tốt nhất ngẫm lại sau này nên làm gì, là muốn giữ lại đứa bé để chính mình nuôi nấng à?”

“…..Cao tổng, em biết anh là người có lòng nhiệt tình, anh luôn đối với em rất tốt, bất cứ khi nào em gặp chuyện, người đầu tiên em nghĩ tới là anh” Lư Hiểu Nam cắn môi “Là trước đây em không hiểu chuyện, bây giờ thì em mới hiểu được tìm bạn trai là nên tìm người ổn trọng và đáng tin cậy như anh vậy mới tốt.” Nói tới đây cũng đã đủ lộ liễu, phàm là người có một chút EQ đều biết kế tiếp nên nói gì, chẳng hạn như….

“Thật sao? Ha ha.” Được người khen là đàn ông ‘ổn trọng đáng tin cậy’, Cao Vĩ Tài vui vẻ rạo rực.

Lư Hiểu Nam trong lòng thật rối rối rắm, tên ngốc này rốt cuộc có hiểu được không! “Cao tổng, người mà em có thể tín nhiệm chỉ có một mình anh, nếu anh cũng không giúp em, em liền thật sự không biết phải làm sao!”

” Hả? Tôi nhớ rõ cô là đang sống cùng với cha mẹ phải không? Việc này cô nên nói với hai người bọn họ sẽ tốt hơn.” Vì thế người thành thật Cao Vĩ Tài nói.

“……Em sao có thể cùng ba mẹ nói ra chuyện này! Bọn họ……bọn họ nhất định sẽ đánh chết em!”

“Ừm vậy….. Vậy bây giờ cô muốn sinh đứa nhỏ ra hay là….xóa sạch” Kiếp trước Cao Vĩ Tài vì người khác mà sơ sẩy mất đi con trai lớn, cho nên đối với việc giết chết đứa bé__tục xưng ‘phá thai’ có chút khó chịu.

“Một mình em làm sao có thể tự mình nuôi con!” Lư Hiểu Nam lại khóc “Hơn nữa cha của đứa bé cũng không có ý định chịu trách nhiệm, em không thể ích kỷ đến mức sinh con ra mà không cho nó có cha! Cao tổng, em tin anh nhất định sẽ hiểu được cảm xúc lúc này của em.”

“Đúng vậy, làm cha mẹ thì phải có trách nhiệm với con cái.” Cao Vĩ Tài thở dài “Chỉ là đáng thương đứa bé chưa sinh ra.”

Lư Hiểu Nam nghe hắn nói đến có chút chột dạ, “Đó là, nếu cha của đứa bé giống như Cao tổng vậy thì tốt rồi. Người có thể cùng Cao tổng yêu đương kết hôn nhất định là rất may mắn. Nếu em có được may mắn đó…..

Điện thoại của Cao Vĩ Tài đổ chuông, là “Boss” gọi, Cao Vĩ Tài lập tức bắt máy. Cao Vĩ Tài đi qua một bên nói chuyện cùng đối phương vài câu, sau khi cúp điện thoại hắn nói với Lư Hiểu Nam: “Xin lỗi, nhà tôi vị kia có việc tìm tôi, tôi phải đi trước.”

Nhà tôi vị kia?! Lư Hiểu Nam đột nhiên nghĩ đến chuyện gặp phải Cao Vĩ Tài ở bệnh viện phụ sản, “Cao tổng, anh là…. có bạn gái?”

“Không phải, nhưng cũng gần giống vậy” Cao Vĩ Tài cảm thấy buồn cười, nhà hắn vị kia là đàn ông, “Được rồi, không nói nữa, ngày mai gặp.”

“Này! Cao tổng! Cao tổng! Vĩ Tài!” Lư Hiểu Nam gọi liền ba tiếng nhưng Cao Vĩ Tài không đáp lại. Đáng giận! Cao Vĩ Tài vì cái gì đột nhiên cùng người khác ở bên nhau! Hơn nữa xem ra người phụ nữ đó còn đang mang thai? Hừ! Tốt cho một cái mẹ quý nhờ con! Lư Hiểu Nam hận đến ngứa răng, một chân đá vào bức tường trắng, để lại một dấu giày nhọn.