Sau Khi Sống Lại, Các Anh Hối Hận Rồi

Chương 48: Là đứa ngu ngốc nào vậy




Thời gian mười ngày đã trôi qua.

Thêm vài ngày nữa là lễ hội mùa thu, hai ngày nay độ ấm đã tăng một chút. Sau khi cơm nước xong xuôi, Khương lão gia và Khương Tu Trạch đến ngồi ở đình trong vườn hoa nói chuyện với nhau.

"Mấy tháng nay tiệm trà và tiệm cầm đồ buôn bán thế nào rồi?" Khương lão gia hỏi.

Khương Tu Trạch suy tư một lát sau đó lạnh nhạt báo cáo, đáy mắt lóe lên tia sáng cơ trí, "Hôm qua từ Lăng Châu có một vị khách hàng lớn, ở tiệm trà chi rất nhiều tổng thể so với năm trước nhiều hơn hai phần, còn cửa tiệm cầm đồ thì lời lãi không phát sinh biến hóa nhiều."

Khương lão gia liên tục gật đầu, "Vất cả cho con, trong các anh em, Đại ca con muốn làm quan trên triều, Tam đệ con thì theo đuổi con đường học võ hẳn sẽ làm quan võ rồi, Tứ đệ của con sức khỏe không tốt, còn thằng Cẩm Nam thì ... hầy... trước kia ham chơi, cha vốn tưởng rằng trưởng thành rồi tính cách sẽ ổn trọng chút, ai biết được nó sẽ thành cái dạng như hiện tại, ngay cả người làm cha này muốn trò chuyện với nó cũng không thèm để ý."

Nhắc tới em trai nhỏ, Khương Tu Trạch liền nhíu mày theo thói quen, đôi mắt tối sầm không ít, "Vì liên quan tới Tiểu Lục, nó đối với Diệu Diệu có thành kiến, trước đó vài ngày em Diệu còn nằm trên giường dưỡng bệnh, nó ngay cả nhìn cũng không nhìn tới em gái một cái, phụ thân, con suy nghĩ một ngày nào đó sẽ tỉnh ngộ thôi."

"Nói đến Tiểu Lục... cũng không biết dạo gần đây nó đang làm cái gì, lần trước vi phụ dừng xe trước cửa tiệm Tam thúc con, vừa hay thấy được con bé... trông trắng trẻo hẳn, mặt có chút thịt và tính tình càng không ra thể thống gì..." Khương lão gia thở dài rầu rĩ.

Khương Tu Trạch hừ nhẹ một cái, "Con bé đang giúp đỡ nhà Tam thúc làm ăn buôn bán, mấy ngày trước quản sự Ngô tới hỏi thăm rằng đang tìm mấy cô nương trẻ tuổi nhà lành, cũng không biết nó muốn làm cái gì."

Khương lão gia nghe thế lập tức nhíu màu, "Giúp đỡ Văn đệ làm ăn buôn bán? Nó không sợ bị đuổi ra khỏi vương phủ sao? Lại còn chưa phải cô nương khuê các gì, đã gả cho chồng còn không hiểu chuyện như vậy? Phủ Thần Nam vương vốn dĩ ghét bỏ xuất thân thương nhân của nó, mà giờ còn làm mấy việc khiến người ta chướng mắt thêm?"

Khương Tu Trạch lạnh lùng nói: "Chỉ sợ việc gả tới vương phủ nó đã có nhiều bất mãn với nhà chúng ta, mặc dù vương phủ tạm thời không đuổi nó ra đường, cho nên làm việc cũng không hề cố kỵ."

Vừa dứt lời, Khương Tu Trạch khóe mắt phát hiện có người tới, "Diệu Diệu, sao em đi tới đây?"

Khương Diệu Diệu đứng cách đó không xa, tựa hồ đang suy tư cái gì, chợt nghe tiếng Nhị ca cất lời, tức khắc mỉm cười ngọt ngào: "Nhị ca, mấy ngày nay em ở trong phòng buồn muốn chết rồi."

"Vết thương em còn chưa tốt, phải cẩn thận!"

Khương Diệu Diệu cười hì hì, "Vâng, em đã biết, chỉ là không thể ngồi lâu được thôi, ít nhiều nhờ có cha đưa thuốc từ núi Dược Vương cho, hiệu quả tốt thật đấy!"

Khương lão gia cưng chiều chọt vào mũi con gái nhỏ, "Dù là vậy cũng không thể chạy loạn."

"Con biết rồi mà! Cha và Nhị ca tiếp tục bàn bạc đi, con không quấy rầy hai người, con đi tìm mẹ đây ~"

Khương Diệu Diệu được Lục Hà dìu rời đi.

Đi khuất tầm mắt, Khương Diệu Diệu mới dựa sát Lục Hà thì thầm: "Em mau đi dò hỏi, dạo gần đây Lục tỷ làm cái gì, càng chi tiết càng tốt, nhớ mang nhiều bạc ra ngoài."



"Vâng ạ!"

Nhìn Lục Hà đi rồi, Khương Diệu Diệu mới chậm rãi đi tới viện của mẹ ngồi một lát.

Cô vừa mới chuẩn bị tới phòng riêng của mình, có hạ nhân tới bẩm báo: Thất cô nương, bên ngoài có Mộ cô nương tới và đang chờ ở ngoài cửa ạ."

"Mau mời người vào! À thôi để ta đi!"

*****

Mộ Đình Nhi vừa thấy Khương Diệu Diệu xuất hiện, cô ta đã nhanh nhảu chạy lại nắm lấy tay bạn thân trò chuyện, "Khương Ấu An là cái thá gì, Diệu Diệu, về sau tôi sẽ giúp cô dạy dỗ cô ta một trận!" Mộ Đình Nhi hung tợn nói

Mộ Đình Nhi cùng Khương Diệu Diệu vừa thấy mặt, hai người liền tay nắm tay, một trận hàn huyên.

"Khương Ấu An quá không phải cái đồ vật, diệu diệu, về sau ta sẽ giúp ngươi hảo hảo giáo huấn nàng một đốn!" Mộ Đình Nhi hung tợn nói.

"Đình Nhi, cô đừng nói thế... Ngũ ca sẽ nghe được tức giận đấy." Khương Diệu Diệu thở dài.

"Anh Cẩm Nam bị tiện nhân đó làm mờ mắt tạm thời thôi, rất nhanh anh ấy sẽ biết bộ mặt thật của tiện nhân đáng ghét đó, à đúng rồi, Ngũ ca của cô ở trong nhà không?" Nói câu cuối cùng mặt Mộ Đình Nhi hơi đỏ bừng.

"Anh ấy không ở trong phủ, đã tới học viện ... nhưng không sao, cô ở lại nhà tôi ăn cơm chiều đi?"

Khương Diệu Diệu vừa dứt lời, liếc mắt thấy Lục Hà đang nhanh chân tới hướng này.

Mặt cô ta hơi trầm xuống nhưng sau đó đổi thành vẻ mặt ngây thơ hỏi, "Thế nào? Lục tỷ dạo gần đây làm cái gì, chị ấy rất bận bịu sao? Có thể ta giúp được gì không?"

Lục hà muốn nói rồi lại thôi, tế nhị liếc nhìn người ngoài như Mộ cô nương một cái.

Khương Diệu Diệu cười nói: "Lục Hà, không sao đâu, Mộ cô nương là chị em tốt của cô nương nhà em, cô ấy có cái gì cần phải lánh đi chứ?"

Mộ Đình Nhi cũng rất tò mò chờ Lục Hà mở miệng.

Lục Hà hiểu ý rồi thành thật bẩm báo: "Nô tỳ có quen biết một người chị em đang được Thế tử phi mời tới dự lễ hội trình diễn thời trang ạ."

"Trình diễn thời trang là cái gì? Đình Nhi có biết không?"



Mộ Đình Nhi lắc đầu.

"Nô tù còn nghe được người chị em đó kể rằng Lục cô nương cho người dựng đài biểu diễn như đường đi, sau đó các cô nương trẻ tuổi được mời đến sẽ mặc các trang phục mới của cửa tiệm, đi dạo một vòng cho những người qua đường xem..."

Mộ Đình Nhi và Khương Diệu Diệu sửng sốt, lúc Lục Hà còn muốn nói thêm, Khương Diệu Diệu vội cắt ngang: "Lục Hà, ta biết rồi, em trước mắt lùi xuống đi!"

Còn không đợi Lục Hà tránh đi, Mộ Đình Nhi đột nhiên được khai sáng, "Tôi đã biết! Lễ hội mùa thu sắp tới có rất nhiều người tới chơi, ý tưởng này vừa ra ắt hẳn sẽ thu hút rất nhiều người đến nhìn sản phẩm mới... càng thu hút người đến cửa tiệm làm quần áo!"

Khương Diệu Diệu nắm lấy tay bạn thân khẽ nói, "Đình Nhi, cô là chị em tốt của tôi, coi như những lời vừa rồi như chưa từng nghe qua được không?"

Mộ Đình Nhi kìm nén đáy mắt lập lòe hưng phấn, "Biết rồi! Diệu Diệu cô yên tâm! Đúng rồi, thiếu chút nữa tôi quên mất, mẫu thân có dặn tôi tới cửa hàng trang sức lấy đồ, tôi đi trước đây, hai ngày tới sẽ tới tìm cô ~"

"Ừm."

*****

"Hừ, là đứa ngu nào đến quét hết món trang sức của Kim Ngọc các vậy hả?"

Thần Nam vương phi bực mình về phủ, phía sau là mẹ Trương phụ họa theo: "Đúng vậy, chưởng quầy đã nói đợt này có 42 món trang sức mới ra mắt, liền tới lễ hội mùa thu cũng không thể cài hết tất cả đống đó lên đầu mà đi dạo chơi?"

Thần Nam vương phi vò vò cái khăn, than nhẹ một tiếng, "Sắp tới lễ hội mùa thua rồi, ngay cả trang sức mới Bổn vương phi còn không chuẩn bị được."

Mẹ Trương an ủi ra đề nghị: "Vương phi, nếu không chúng ta lại đi dạo thêm vài con phố khác xem?"

"Nếu là Như Ý đường thì thôi đi, mấy năm nay kiểu dáng bên đó càng ngày càng khó coi, vẫn là Kim Ngọc các ổn hơn, chỉ là mấy món trang sức thượng phẩm bị người mua hết, mấy món khác thì xấu không hợp với thân phận này đặc biệt là gương mặt như hoa như ngọc này của Bổn vương phỉ! Ahhh rốt cuộc thứ đáng chết nào gom hết đồ chứ, nhiều tiền không biết tiêu thế nào à??"

"Lão nô cảm thấy Vương phi đeo món đá quý màu đỏ kia không tệ, chi bằng lễ hội lần này ngài mang nó nhé?"

"Lễ hội mùa thu thì không cần tiến cung à, muốn điệu thấp chút cũng được nhưng tuyệt đối không thể bị mấy bà già xuống sắc kia chế nhạo được, sầu chết ta rồi, muốn khóc ra luôn!"

Đằng sau có tiếng người vang tới, "Huynh đi đường cẩn thận một chút, coi chừng vấp ngã, huynh ngã bò ra đất thì không vấn đề nếu quăng hỏng đồ trong tay, huynh chờ phạt quỳ đi!"

Là giọng của Từ thị vệ.

"Nhiều chuyện!" Cao thị vệ hung hăng trừng mắt lão Từ dong dài một cái.